Linh Hồn Con Hồ Ly

4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Liêu Trai Chí Dị
Câu chuyện sau đây có tính cách Liêu Trai Chí Dị . Chuyện về chàng thư sinh bị yêu tinh hồ ly khuyến dụ, đem lòng thương mến xuýt vong mạng, nhưng họa phước khó ngờ, mời bạn đọc để biết…
Xem Thêm

Hai tháng trôi qua nhanh chóng, từ ngày Mộng Côn trở bệnh, Khoáng Vân không còn đến thăm chàng thường xuyên vì biết chàng cha. Mộng Côn bắt đầu có cảm giác chán nản ngã lòng và yếu ớt, mà lúc đầu chàng cố gắng xua nó đi, nhưng dần dà chàng trở nên héo gầy, chỉ ăn được cháo lỏng.

Rồi chàng nghĩ tới trở về đất Tô Châu để sống những ngày cuối cùng ở quê nhà; tuy nhiên, chàng không thể nào chịu nổi cảnh chia lìa với Khoáng Vân, nghĩ tới những đêm ái ân mặn nồng, nghĩ tới dung nhan kiều diễm, thân hình trắng nõn tròn trịa mà chàng không nỡ; nhưng thêm vài ngày say nữa thì chàng nằm bắt đầu nằm liệt. Người hàng xóm biết được chàng bệnh ra sao, thường ngày gởi đứa con trai mang thức ăn và uống tới; thằng bé vô tình bắt gặp hai người đang làʍ t̠ìиɦ, tò mò đêm nào nó cũng lén leo tường để ngắm; lúc nọ bỗng nhiên Mộng Côn nghĩ tới sức khỏe sa sút và lần đầu tiên có sự ngờ vực tới Khoáng Vân. Thế nên chàng hối hận nói thầm trong bụng với Tử Liên, “Huynh thật lòng xin lỗi . Chỉ vì huynh không nghe lời muội mà trở nên nông nỗi này.” Chàng liền nhắm mắt lại và nhắm một thời gian khá dài; và khi chàng mở mắt lần nữa thì biết Khoáng Vân không còn ở đó. Sự giao thiệp của họ từ đó chấm dứt, nhưng Mộng Côn trở nên hốc hác tiều tụy nằm suốt ngày trên giường mong ngóng Tử Liên trở lại . Vào một ngày kia, trong khi chàng vẫn còn tương tư đến nàng, một người xuất hiện bên hông cửa và bước xuyên qua đó.

Đó là Tử Liên; đang đi tới giường, mỉm cười và nói, “Có phải thϊếp nói những điều vô lý chăng?” Mộng Côn không còn lời nào để biện bạch nữa; im lặng một lúc lâu, rồi thú nhận là chàng đã sai lầm, và cám ơn nàng đã cứu mình. “Một khi chất độc đã ngấm vào ngũ tạng lục phủ,” Tử Liên trả lời, “thì cơ hội giải trừ thật mong manh. Thϊếp định đến đây để nói lời từ biệt, và giải trừ mối nghi ngờ về sự ghen tuông của thϊếp với Khoáng Vân.” Mộng Côn cố gượng dậy nhờ nàng lấy dùm một vật ở dưới gối và tiêu trừ nó đi; và nàng lấy đôi hài ra đem tới ánh đèn để xem xét, xoay qua xoay lại .Thoáng đó thì Khoáng Vân xuất hiện tưởng đâu Mộng Côn gọi nàng, nhưng khi thấy Tử Liên thì nàng quay đầu định bỏ chạy, nhưng Tử Liên nhanh như cắt phóng giây lụa quấn chặt cửa ra vào và đứng chặn ngay lối thoát. Mộng Côn với tay theo nàng gọi tên, nhưng Khoáng Vân không trả lời; lúc đó Tử Liên nói, “Cuối cùng thì chúng ta cũng đối mặt. Lúc trước ngươi gán tội cho ta gây hại tới người thanh niên này; Còn bây giờ ngươi nói sao ?” Biết mình không phải là đối thủ của Tử Liên, Khoáng Vân cúi đầu thú nhận tội lỗi, và Tử Liên tiếp tục nói, “Làm sao mà một cô nương trẻ đẹp như ngươi mà có thể biến tình yêu thành sự thù hận?” Lúc này Khoáng Vân mới quị người ra đất, nước mắt tuôn như mưa và van xin được tha tội; và Tử Liên, đỡ nàng dậy, để soi sáng nàng trở về kiếp trước…

“Tôi là con gái của tổng binh triều đình, tên Khoáng Vân, tôi chết hoang lúc còn trẻ, như còn tằm nhả tơ vào mùa xuân xong rồi chết. Khi tôi chết đi, linh hồn không được siêu thoát, lang thang khắp nơi tìm bè bạn, bỗng tình cờ gặp chàng, tôi liền chọn chàng làm người đồng xuồng cho có bè có bạn; thật tình tôi không có ý làm hại đến chàng.” “Tôi có nghe qua,” Tử Liên nhấn mạnh, “sức mạnh của ma quỹ là gϊếŧ người và cướp đi linh hồn của họ sau khi chết. Có đúng vậy không?” “Không phải vậy,” Khoáng Vân trả lời, “Mối giao hảo giữa ma quỹ và người không cho một trong hai được sung sướиɠ chút nào, mà còn ngược lại tạo nên đau khổ khi cách biệt âm dương, tôi không cướp linh hồn của chàng, chỉ muốn ở chung với chàng, tôi thực sự không nên tìm một kẻ tri âm để mang xuống cõi âm với tôi. Nhưng hãy nói cho tôi biết, làm sao ma như tôi có thể kềm chế bản thân không làm hại tới con người. Tôi là con ma không tự chủ.” “Ngươi đã thú nhận ngươi là ma chuyên nhập vào linh hồn của con người ?,” Tử Liên nói tiếp, “Tuy ta không phải là ma, nhưng ta chính thực là loài Hồ Ly tu lâu năm biến thành người. Nhưng ít ra ta không hại đến chàng thanh niên này; ngươi nên nhớ, không phải yêu tinh nào cũng ác độc bởi vì trong giòng máu ta có sự thánh thiện.”Mộng Côn nghe qua lời đối thoại của hai bên, lúc bấy giờ mới biết rằng cả hai vị cô nương trẻ đẹp này: một là linh hồn ma bị chết hoang, và một kia là giống hồ ly tu luyện thành người; tuy nhiên, từ sự tri kỹ lâu ngày, chàng không đến nỗi hoảng sợ. Nhưng hơi thở chàng bỗng yếu dần, cắt quảng, và chàng bật ra tiếng khóc đau khổ như sắp chết, rồi ngất xỉu, ba hồn mất đi còn một, bảy phách tán đi còn ba. Tử Liên nhình quanh và nói, “Chúng ta làm thế nào để chàng…” Lúc đó Khoáng Vân cúi đầu thẹn thùng hối hận; và Tử Liên nói chen vào, “… nếu chàng khỏi bệnh, ta sợ người sẽ lại ghen tuông.” Khoáng Vân hạ mình xuống và trả lời, “Nếu có một vị thần y nào có thể chửa hết bệnh của chàng, tôi sẵn sàng đi đầu thai, hứa sẽ không làm hại đến ai cả” Lúc này Tử Liên mở một cái túi vải và lấy ra vài viên linh dược, nói: “Ta đã đoán trước là có ngày hôm nay đây. Khi ta rời chàng là ta đang đi tìm phương thuốc để giải độc; ta phải mất ba tháng trời mới bào chế được linh dược gọi là Cửa Vĩ Hồ Hoàn Đơn; nhưng rồi không biết thuốc này có thể mang chàng trở lại từ cõi chết. Chỉ có một điều cần phải làm là dùng chính bàn tay người đã gây nên chất độc cho chàng thì mới mong cứu khỏi. Đó là ngươi phải dùng Hấp Tâm Tinh hút hết khí âm trong người chàng ra.” Lúc đó trời gần sáng, là lúc Ngưu Đầu Mã Diện sắp tới rước đi linh hồn những người sắp chết, Khoáng Vân làm theo lời nàng nói, và đặt mấy viên linh dược của Tử Liên đưa cho vào miệng Mộng Côn; chúng đốt cháy trong lòng ngực chàng; nhưng chẳng bao lâu thì tan biến, người chàng đỡ hơn trước. Khoáng Vân liền trút bỏ xiêm y của mình và của chàng ra . Dùng thân thể áp lên người chàng, tay kề tay, chân kề chân, hai thân vị nhập nhau thành một, và dùng âm tinh bao phủ lấy người chàng để truyền nhiệt lượng. Mộng Côn bỗng thấy bao nhiêu tử khí chàng trôi theo đường niệu đạo phóng thẳng ra ngoài, Khoáng Vân mừng rỡ dùng Hấp Tâm Tinh hút hết vào trong; và Tử Liên mừng rỡ la to, “Chàng đã được cứu!” Chỉ trong thời khắc này Khoáng Vân bỗng nghe tiếng quạ vọng hồn réo gọi và biến mất, Tử Liên vụt chạy ra ngoài cổng la to, giả vờ là Mộng Côn đã trở về đất Tô Châu, cho Ngưu Đầu Mã Viện tưởng chàng đã đi khỏi và linh hồn chàng sẽ được cứu. Ngày và đêm hai nàng đều chăm sóc cho chàng, vẫn dùng miệng hút bớt đi âm khí tiết ra từ lỗ niệu đạo, và mỗi tối Khoáng Vân đều đến giúp nàng dùng Hấp Tâm Tinh hút hết âm tinh của chàng; từ đó coi Tử Liên như là người chị ruột, và đối đãi ân cần hiền từ.

Ba tháng sau, Mộng Côn khỏe hẳn do lấy âm bổ dương mà thành, dương tinh chàng trở nên cường tráng, ngày đêm giao hoang cùng lúc với hai nàng tiên không biết mệt mỏi; và rồi nhiều đêm liền sau đó Khoáng Vân đột nhiên không tới thăm họ nữa, chỉ ở lại giây lát nếu có ghé ngang, và dường như có điều gì phiền não . Vào tối nọ, Mộng Côn bỗng thấy nàng xanh xao, té xĩu thì bồng nàng trên tay, mới hay nàng còn nhẹ hơn cọng rơm; và rồi nàng cong mình lại và nằm xuống, toàn thân bất động, dần dà chỉ còn cái bóng mờ và biến mất. Tử Liên nói cho chàng biết là do Khoáng Vân hy sinh thân thể để truyền chân khí cho chàng mạnh khỏe, cuối cùng kiệt sức, hồn phách tiêu tán. Nhiều ngày sau, họ không còn nghe tới nàng nữa, và Mộng Côn thật buồn rầu nhớ nhung Khoáng Vân, chàng lấy ra đôi hài và lắc nó . “Thϊếp thông cảm được nỗi khổ của chàng,” Tử Liên nói, “Thϊếp cũng nhớ nàng không kém.” “Trước kia,” Mộng Côn nhìn đôi hài nói, “khi huynh lắc đôi hài thì nàng xuất hiện. Huynh chỉ tưởng đó là sự trùng hợp, nhưng không nghi ngờ nàng là hoang hồn. Và bây giờ , trời ơi! Huynh chỉ có thể ngồi đây và tương tư nàng với đôi hài này trong tay. Mà không thấy nàng xuất hiện” Rồi chàng khóc như mưa .

Lúc bấy giờ một người nữ trẻ tên là Trác Đơn, con của một viên ngoại họ Chu, vào khoảng 15 tuổi cũng chết hoang; và đột nhiên sống lại trong một đêm, khi đó nàng đứng dậy và đòi đi ra ngoài . Họ ùa nhau ra ngoài cửa hoang mang, ngạc nhiên và mừng rỡ khi thấy nàng sống lại, lúc đó nàng nói, “Tôi là linh hồn tiểu nữ của một vị tổng binh triều đình tên là Khoáng Vân. Có một người tên là Mộng Côn rất tốt đối với tôi, và tôi đã để lại đôi hài ở nhà chàng. Tôi thực sự là một linh hồn, Trác Đơn đã chết; các người giữ tôi lại cũng không làm được gì ? Hãy cho tôi đi.” Có nhiều lý do ngờ vực khi nghe nàng nói thế, họ hỏi nàng tại sao lại đến đây; nhưng nàng chỉ nhìn lên và xuống mà không nói lời nào giải thích. Lúc đó có vài người để ý biết chuyện nói rằng Mộng Côn đã trở về đất Tô Châu, nhưng nàng không tin họ.

Thêm Bình Luận