Chương 42: Tỷ Tỷ, Đệ Yêu Tỷ.

Trong khi Thanh Tuyết đang thỏa mãn ngắm nhìn khuôn mặt sợ hãi của đám phàm nhân kia thì bỗng nhiên, tay nàng nặng đi.

Mộ Dung Ngọc Giới nâng mặt lên, nắm chặt tay nàng: “Tỷ tỷ, tỷ mãi là tỷ tỷ của đệ. Dù người khác thấy thế nào, đệ vẫn yêu tỷ.”

Trái tim Thanh Tuyết chợt trở nên căng thẳng. Sao lại tồn tại người đáng yêu như vậy trên đời này chứ? Giống như khi nàng còn sống với Đường Thanh Nguyên…

Thanh Tuyết xúc động ôm lấy hắn: “Ngọc Giới, tỷ sẽ bảo vệ cho đệ, không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương đệ.”

Mộ Dung Ngọc Giới cũng thầm thề trong lòng, hắn phải mạnh lên.

Thủ đoạn của thất tiểu thư Mộ Dung thật đáng sợ, đơn thuần dùng sức mạnh quân sự để trấn áp, vậy mà sau đó vẫn không có chút hối cải nào!

Việc nàng gϊếŧ thân tỷ nhanh chóng lan truyền khắp nơi, phiền phức cũng theo nhau mà tới.

Nếu không phải gia chủ dốc sức đè xuống, chủ mẫu và thiếu chủ chắc chắn đã khơi chuyện ở Thính Tuyết Tiểu Trúc lên đến tận trời.

Vị hôn phu của Mộ Dung Tỏa Đồng cũng phái người đến hỏi thăm. Gia chủ lấy lí do “tỷ võ sơ suất” để lấp liếʍ cho qua, nhưng Duệ Vương cũng kỳ quái, lại chẳng đến hỏi tiếp, không biết là đang có suy nghĩ gì.

Rõ ràng Mộ Dung Thanh Tuyết tự tay gϊếŧ người, vậy mà gia chủ chỉ cấm cửa nàng là đã xong việc. Đó chính là một mạng người đấy!

Sự ngỗ nghịch và tàn nhẫn của Thất tiểu thư Mộ Dung càng làm cho lòng người phẫn nộ. Hung danh của nàng chẳng những có thể làm trẻ con ngừng khóc, còn có thể khiến người nghe sợ mất mật.

Đối diện với những thứ này, Thanh Tuyết chỉ cười một tiếng cho qua.

Cho dù bị cấm túc, Thanh Tuyết cũng không bị tước đoạt tư cách dự thi. Sau khi cuộc so tài tuyển chọn của Mộ Dung thế gia kết thúc, nàng đã thành công tiến đến vị trí thứ mười trong tổ Ất, đạt được tư cách tham gia cuộc thi đấu gia tộc.

Việc này đã khiến cho các đệ tử trong Mộ Dung gia vô cùng bất mãn, nhưng có giận cũng không dám nói gì.

Gia Cát Hiểu Hàn là khách quen của Thính Tuyết Tiểu Trúc. Đối với chuyện này, Ngọc Giới rất mâu thuẫn. Một bên, hắn muốn trị khỏi bệnh của mình, bên kia lại không hi vọng Hiểu Hàn ca ca cứ xuất hiện trước mặt tỷ tỷ.

Mấy ngày nay, gia chủ nói rằng đã tìm được sư phụ cho Ngọc Giới để hắn đi theo học luyện đan.

Sáng sớm, Thanh Tuyết đã đưa Ngọc Giới ra khỏi nhà.

Gia Cát Hiểu Hàn đến nhà kính cẩn thăm hỏi. Tuy Thanh Tuyết bị cấm túc, không thể gặp người ngoài, nhưng không hiểu Gia Cát công tử sử dụng biện pháp gì, mà đám hạ nhân đều tránh mặt hắn.



“Đây đúng là Cửu Sắc Cận, không những thế còn tươi sống hoàn hảo. Người kia đúng là có lòng.” Gia Cát Hiểu Hàn trầm ngâm một lát, nói tiếp: “Nếu muốn phát huy công hiệu lớn nhất của nó thì phải mở lò luyện đan. Trong nhà nàng, ai luyện đan giỏi nhất?”

Gia Cát Hiểu Hàn cầm bút lông, viết lên giấy phương thuốc, muốn kê đúng thuốc thì còn phải xem năng lực của trị liệu sư. Hắn nghĩ phương thuốc này rất lâu, còn thiếu một chút nữa là đại công cáo thành, nhưng vẫn luôn thiếu một chút đó.

“Lục trưởng lão Mộ Dung Phẩm Phương là người luyện đan giỏi nhất.” Thanh Tuyết đã nghe ngóng được, vị trưởng lão này cũng đồng ý giúp một tay.

Khó khăn lớn nhất được giải quyết dễ dàng, Gia Cát Hiểu Hàn đột nhiên cảm khái: “Nếu ai cũng giống như gia tộc nàng, biết luyện chế đan dược thì trị liệu sư như ta cũng bớt đi nhiều việc.”

Cũng không phải ai cũng tốt số như Mộ Dung thế gia. Nếu Ngọc Giới sinh ra trong gia đình bình thường thì chưa chắc đã có thể sống đến hiện tại.

Thanh Tuyết ngồi đối diện hắn, thấy hắn mãi không nâng bút, bèn nói: “Có gì khó khăn à?”

Gia Cát Hiểu Hàn chỉ hai vị thuốc cuối cùng: “Hai loại thuốc này dược tính tương xung, ta vẫn chưa nghĩ được biện pháp trung hòa.”

“Huyền Băng Quả, Liệt Hỏa Hạnh?” Thanh Tuyết nhíu mày, trong đầu hỏi Bạch Hổ cách giải quyết. Đối phương vốn đang chơi đùa với Đoàn Tử, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thanh Tuyết, làm Đoàn Tử sợ bỏ chạy.

Tiểu Miêu tức giận lầm bầm.

“Xin lỗi, ta không cố ý. Tiểu Miêu đại gia, đêm nay ta sẽ chuồn ra ngoài, mua cho ngươi một trăm viên tinh hạch.”

“Vậy còn tạm được.” Bạch Hổ đập cái đuôi xuống đồng cỏ thơm ngát. Có tinh hạch ăn nên nó tạm thời tha thứ cho kẻ phàm nhân ngu xuẩn kia gọi nó là Tiểu Miêu!

“Huyền Băng Quả và Liệt Hỏa Hạnh là một băng, một hỏa, nên cần dùng Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa để trung hòa.”

Thanh Tuyết nhíu mày: “Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa…” Nghe ở đâu vậy?

Hai mắt Gia Cát Hiểu Hàn chợt sáng lên, kích động nói: “Đúng, chính là Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa! Dùng cái này không chỉ có thể trung hòa dược tính cả hai, còn có thể phát huy phẩm chất của phương thuốc! Thanh Tuyết, nàng giải quyết được một vấn đề lớn rồi đấy.”

Thanh Tuyết chợt nhớ ra: “Đó không phải là Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa tìm được ở Trân Bảo Các ở phủ Duệ Vương sao?”

“Đúng vậy.” Tảng đá trong lòng Gia Cát Hiểu Hàn cuối cùng cũng rơi xuống.

Thanh Tuyết khẽ giật mình: “Lại để ngươi tiêu tốn rồi.”

Gia Cát Hiểu Hàn xua tay, nghiêm mặt nói: “Cái này sao gọi là tốn kém? Có thể cứu bệnh chữa người chính là giá trị lớn nhất của nó.”

Vị thuốc cuối cùng cũng có, phương thuốc được hoàn thành, hắn đưa cho Thanh Tuyết nhìn: “Ngoại trừ Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa và Cửu Sắc Cận thì các dược liệu khác dù khó tìm, cũng không hẳn làm khó được Mộ Dung thế gia. Nếu còn không tìm được, ta sẽ đến Liễu gia hỏi giúp nàng.”



“Ta bị cấm túc ở đây, vạn sự đều dựa vào ngươi. Chờ ta ra ngoài, nhất định sẽ mời ngươi ăn một bữa.” Thanh Tuyết cảm thấy phương pháp tốt nhất để cảm ơn chính là mời người ta ăn no.

Hiểu Hàn cười: “Vậy ta phải làm thịt nàng rồi!”

“Đêm nay ta muốn ra ngoài, ngươi giúp ta được không?” Thanh Tuyết không phải người có thể yên tĩnh ở nhà chờ đợi.

Sắc mặt Gia Cát Hiểu Hàn trầm xuống, bèn nhắc nhở nàng: “Lần này, nàng làm không đúng, muốn người khác chết không nhất định phải tự mình ra tay. Nếu trước đó nàng thương lượng với ta, ta có thể nghĩ cho nàng nhiều biện pháp hơn, không cần tự giội nước bẩn lên người mình. Nàng không phải người không biết chừng mực, sao lần này lại có suy nghĩ cực đoan như thế?”

“Nàng ta muốn gϊếŧ Ngọc Giới, ta muốn nàng ta chết.” Đáy mắt Thanh Tuyết tràn đầy lạnh lẽo.

“Hả? Nàng đó, cứ đυ.ng tới chuyện của Ngọc Giới là lại nóng nảy.” Gia Cát Hiểu Hàn cảm thấy vô cùng bất lực, tận tình khuyên bảo: “Bá phụ để nàng ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng thật ra là muốn nàng tránh đi phong mang. Chuyện bên ngoài đã có bá phụ xử lý, nàng nên thu liễm lại một chút. Chờ ngày giỗ Tiên Hoàng qua đi là nàng có thể đi ra rồi.”

“Ta biết phụ thân làm vậy là vì ta. Nếu không nhờ phụ thân ngăn cản chủ mẫu thì ta đã sớm chết.”

Gia Cát Hiểu Hàn cố ý hù dọa nàng: “Đúng vậy, cho nên nàng đừng ra ngoài. Lỡ đâu Mộ Dung phu nhân bắt được, âm thầm phái sát thủ ám sát nàng thì phải làm sao bây giờ?”

Thanh Tuyết vô cùng tín nhiệm nhìn hắn: “Vậy nên ta mới tìm ngươi.”

Rất…rất cảm động. Giọng nói Gia Cát Hiểu Hàn đột nhiên khàn khàn, nắm lấy tay đối phương: “Thanh Tuyết, nàng đói bụng chưa?”

Đối mặt với lời mời gọi của hắn, Thanh Tuyết lập tức bị dụ dỗ. Nàng bắt đầu không tự chủ được, mơ màng gật đầu, sau đó bị hắn ôm vào ngực, nghe thấy giọng nam trầm thấp vang lên bên tai: “Chú mèo ham ăn, để ta cho nàng ăn no.”

“A…” Sự trao đổi huyết dịch khiến nơi tiếp xúc của hai người trở nên nóng bỏng lạ thường, toàn thân cũng nóng bừng lên.

Thanh Tuyết ngồi trên đùi hắn, được hắn ôm trong vòng tay, đầu gối lên trên vai hắn, vùi đầu vào hút máu.

Hơi thở của người khác phái, đầu và cổ quyện vào nhau, từng sợi tóc vấn vương, màu máu mê người.

Trong máu Hiểu Hàn tràn đầy sức mạnh, mỗi lần hút xong nàng đều cảm thấy bản thân tràn đầy sức sống. Đây là dị năng sao?

Sức mạnh thật ghê gớm, so với lần trước còn mạnh hơn nhiều.

Giống như có thêm thứ gì đó. Mà rốt cuộc là có thêm thứ gì?

Mê muội, kɧoáı ©ảʍ, vui sướиɠ bất tận, cả hai cùng nhau đi đến đầu kia của cầu vồng và leo lêи đỉиɦ của những đám mây đầy màu sắc.