Cơn đau ập đến khiến nàng lật cả ghế, lăn lộn trên mặt đất.
Có thể khiến cho lão tổ Huyết tộc đau đến mức này thì loại đan dược đó phải hung tàn vô cùng, đồng thời cũng có thể thấy được thân thể này yếu ớt ra sao!
Thị nữ đang tưới hoa nghe thấy tiếng động, vẻ mặt hoảng hốt, chạy về phía này.
“Gọi gia chủ! Gọi cả Gia Cát Hiểu Hàn đến!”
Chiếc bình ngọc trong tay Ngọc Giới rơi xuống đất vỡ tan. Hắn vừa mới trở về từ phòng học đồ, định đem đan dược mới luyện xong về cho tỷ tỷ, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng tỷ tỷ nằm gục dưới đất, cuộn tròn người lại.
Ngọc Giới ôm Thanh Tuyết về phòng, đặt nàng lên trên giường: “Tỷ tỷ, tỷ sao rồi? Tỷ đừng dọa Ngọc Giới! Hiểu Hàn ca ca sẽ đến ngay, tỷ nhẫn nại một chút.”
Được thiếu niên ôm vào ngực trấn an, Thanh Tuyết mới bình tĩnh đôi chút.
Cơn đau khủng khϊếp đi qua, Thanh Tuyết phát hiện nguyên hải bị vỡ vụn đã phục hồi được một chút.
“Nha đầu, hiện tại ngươi có thể tu luyện được rồi. Nhưng với loại thiên phú nát như của ngươi, cái gì cũng không có thì cao nhất cũng chỉ luyện chơi chơi đến cỡ tam cấp mà thôi.”
Tiếng nói của Tiểu Miêu như tiếng trời, Thanh Tuyết gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy Hiểu Hàn, cha và Ngọc Giới đều đứng cạnh, nhìn chằm chằm nàng.
Mộ Dung gia chủ đích thân hầu hạ nàng uống nước, thấy nàng không sao mới nổi giận mắng: “Thiên giai thượng phẩm! Nữ nhi, đầu con bị hỏng rồi sao? Đến cả ta còn không dám ăn, con chưa nói tiếng nào đã nuốt xuống rồi. May mà cha ở nhà, nếu chậm chút nữa thì con có chết cũng không biết là chết như nào!”
Thanh Tuyết cúi đầu, ngoan ngoãn chịu mắng.
Gia Cát Hiểu Hàn nghiêm túc nói: “Thanh Tuyết, sau khi có được Cửu Chuyển Dung Huyết Đan, nàng nên nhờ bá phụ giúp nàng chuyển hóa thì mới có thể dùng được.” Tối hôm qua gặp hắn, tại sao nàng không nói cho hắn biết? Là do nàng không tin hắn sao?
“Ta nhớ rồi, lần sau nhất định sẽ nói cho cha.” Thanh Tuyết lặng yên nghe lời giáo huấn.
Mộ Dung gia chủ dò hỏi: “Ai cho con đan dược?”
“Chiến Vương gia.”
“Quả nhiên là hắn!” Mộ Dung Trọng Hoa không những không vui, còn tức đến mức sùi bọt mép: “Tên khốn nạn kia không nói cho con cách sử dụng sao? Con đã kém hiểu biết rồi hắn ta còn kém hơn. Hắn suýt chút nữa đã hại chết nữ nhi của ta rồi! Tức chết ta mất!”
Những gì mà ông dạy hắn trước kia đều bị chó gặm rồi sao? Kiến thức cơ bản như vậy mà hắn cũng quên mất. Xem ra phải đánh cho một trận mới nhớ lại được.
Thấy bá phụ vung gậy lên định đi tìm Hiên Viên Thương Ca gây gổ, Thanh Tuyết mới vội vàng nháy mắt cho Ngọc Giới, hắn lập tức ngăn cản phụ thân: “Cha, cha còn chưa biết đan dược kia có tác dụng với tỷ tỷ hay không mà.”
Mộ Dung Trọng Hoa sững sờ, nói với Gia Cát Hiểu Hàn vài câu, cuối cùng nhất trí kết luận: “Cửu Chuyển Dung Huyết Đan đã chữa trị một phần nhỏ nguyên hải của Thanh Tuyết, hiện tại nàng có thể thử tu luyện.”
Hiểu Hàn bổ sung: “Cửu Chuyển Huyết Đan chính là loại Thiên giai thượng phẩm, giờ có ăn những đan dược khác cũng không có tác dụng, chúng ta chỉ có thể chờ đợi.”
Mộ Dung Trọng Hoa mời Hiểu Hàn ở lại ăn cơm. Trên bàn ăn, thấy sắc mặt của Hiểu Hàn không tốt, ông hào phóng cho hắn sáu bình bổ huyết đan.
Hiểu Hàn từ chối, Thanh Tuyết mới cười nói: “Tâm ý của cha ngươi cứ lấy đi, còn giúp bồi bổ máu nữa.”
Gia Cát Hiểu Hàn có vẻ hơi lưỡng lự, nếu nhìn kĩ có thể thấy hai má ửng hồng, không biết đang nghĩ bậy bạ gì.
Ngọc Giới nói: “Ngươi có muốn không? Không thì cho cả Hồ Cơ nữa.”
Hiểu Hàn nhận đan dược, gõ nhẹ vào mũi Ngọc Giới, chế nhạo: “Hai người đã trở thành hảo huynh đệ từ lúc nào vậy?”
“Hôm qua vì cứu ta mà hắn đã bị thương.” Ngọc Giới thành thật nói.
Thanh Tuyết và phụ thân đều sững sờ: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Hiểu Hàn giải thích: “Hồ Cơ nói với ta, hôm qua lúc bọn họ về nhà thì đã bị tập kích, đối phương nhắm vào Ngọc Giới. Ta phái người đi thăm dò, đã tra ra được là Triệu di nương ở Mộ Dung phủ, cũng chính là mẫu thân của Ánh Hà. Việc này ta vẫn chưa nói với bá phụ, đây là chuyện nhà các người, lẽ ra ta không nên xen vào.”
Mộ Dung gia chủ tức giận, sắc mặt tái mét: “Ánh Hà bị báo ứng như vậy, cũng là do Triệu thị lòng dạ rắn rết làm hư. Hôm qua có thể ra tay với Ngọc Giới, hôm nay cũng có thể hãm hại Thanh Tuyết. Các con đừng sợ, ta sẽ đi xử lý bà ta.”
Gia Cát Hiểu Hàn ngẩn ra. Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Thanh Tuyết lại gây thù hằn nhiều đến vậy? Hóa ra nguyên nhân là do bá phụ. Chỉ cần nàng nói xấu người kia trước mặt bá phụ thì người kia chắc chắn sẽ bị trừng trị!
…
Triệu di nương đang đốt tiền giấy, nước mắt rơi xuống làm trôi cả lớp trang điểm: “Ánh Hà ơi, con chết không rõ ràng. Con dẫn bọn chúng ra ngoài chơi, bọn chúng kia thì bình an vô sự trở về mà con thì lại chết, nương biết là đôi cẩu nam nữ kia đã hại chết con mà.”
“Đáng tiếc, nương vô dụng, người mà nương phái đi đều chết hết rồi. Nương căm ghét bọn họ! Lúc tiện nữ nhân kia còn sống, lão gia đã bị ả mê muội, sau khi ả chết rồi, âm hồn vẫn bất tán!”
“Quả nhiên là ngươi!” Mộ Dung gia chủ sắc mặt âm u, lộ ra sát khí.
Nhiều năm qua, gia chủ không còn đi vào phòng bà ta. Triệu di nương vốn nên vui vẻ nhưng hiện tại lại run lên cầm cập. Biết mình không còn đường sống, bà ta muốn trước khi chết có thể bộc lộ hết tất cả những nỗi uất ức suốt nhiều năm qua.
Bà ta ném tiền giấy vào trong chậu, ngọn lửa bỗng nhiên cháy phừng phừng.
Triệu di nương thản nhiên đứng dậy, nhìn vào đôi mắt ưng sắc lẹm của Mộ Dung Trọng Hoa: “Lão gia, từ khi ngươi đem nữ nhân kia về nhà, nhà chúng ta không một ngày nào yên ổn! Ánh Hà dù gì cũng là con gái ruột của ngươi mà!”
“Ngươi không báo thù cho nó thì thôi đi, vậy mà ngày Ánh Hà nhập liệm, ngươi đã đi đâu? Ngươi ở bên cạnh chơi đùa với nữ nhi bảo bối của ngươi. Bảy ngày tang lễ Ánh Hà, ngươi ở chỗ nào? Ngươi vẫn ở chỗ Thanh Tuyết. Ta lẻ loi một mình tiễn nó đi, còn ngươi, ngươi đã từng đốt cho nó một tờ tiền giấy chưa?”
“Ta không phải người ngoài, ta là người chung chăn gối với ngươi, vì ngươi sinh con, dưỡng dục! Bây giờ, ngươi tới đây, ngươi chỉ muốn lấy mạng ta!”
“Ta không biết ngươi trúng loại yêu thuật gì mà đến con của mình ngươi cũng mặc kệ, ngươi chỉ chăm chăm chăm sóc cho hài tử của người khác!”
Mộ Dung Trọng Hoa giận dữ nói: “Nói bậy! Thanh Tuyết là nữ nhi của ta!”
“Ha ha, người đang làm, trời đang nhìn, Thanh Tuyết là nữ nhi của ngươi sao? Chính ngươi cũng rõ…” Triệu di nương còn chưa nói xong, một chưởng đã đánh xuống. Câu nói kia đi theo bà ta vào trong phần mộ.
Máu tí tách nhỏ xuống tờ giấy trắng, hòa vào ngọn lửa rồi bị đốt thành tro bụi, sau đó biến mất.
Chất lỏng đỏ thắm ngấm vào y phục Mộ Dung gia chủ, hắn thay y phục xong, tắm rửa sạch sẽ rồi lại đi tìm nữ nhi, trên đường còn gặp Mộ Dung Giản Côn.
“Phụ thân, cuộc so tài tuyển chọn sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa, không biết người có gì dặn dò?” Thiếu chủ khom người chào hỏi.
Trọng Hoa nghĩ một lát: “Để Thanh Tuyết và Ngọc Giới đi đi.”
“Ngọc Giới thân thể không tốt, nhưng tu vi hiện tại không tệ, hẳn là không có vấn đề gì, nhưng còn Thanh Tuyết…” Một thứ phế vật cũng muốn tham gia luận võ? Không phải cố tình để cho người khác chê cười sao?
Ánh mắt Trọng Hoa trầm xuống, Mộ Dung thiếu chủ lập tức tuân mệnh: “Vâng, phụ thân, nhi tử sẽ đi chuẩn bị.”
Giản Côn chuẩn bị đi ra thì bỗng nhiên bị gọi lại: “Chờ một chút.”
Mộ Dung Giản Côn thụ sủng nhược kinh: “Phụ thân?”
Thấy cha gọi lại tưởng rằng có chuyện bàn giao, nhưng hắn còn chưa vui vẻ được bao lâu thì lời nói của cha đã khiến toàn thân hắn lạnh lẽo.
“Triệu di nương đã qua đời, ngươi đi xử lý đi, nói với người ngoài là bà ta chết vì bệnh, chôn cất ở mộ địa Mộ Dung.”
Mộ Dung Giản Côn sợ hãi, lúc này mới ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trên người phụ thân. Hắn vô cùng sợ hãi, vội cung kính nói: “Vâng, phụ thân.”
…
Chiến Vương gia có lòng tốt tặng thuốc, mặc dù quá trình rắc rối nhưng cũng không nguy hiểm gì, vậy mà Mộ Dung Trọng Hoa vẫn không tha cho hắn. Ngày hôm sau khi Hoa Ti Tú bị xử tử, ông vọt vào Chiến Vương phủ, đóng cửa lại, giáo huấn Hiên Viên Thương Ca một trận.
Về phần giáo huấn như nào, đám thuộc hạ hoàn toàn không biết. Chỉ biết là sau khi Mộ Dung tướng quân đi, trên trán chủ tử bọn hắn xuất hiện một ấn ký màu tím xanh, trên người không có thương tổn hoặc là có mà bọn họ không biết.
Đưa tiễn vị đại thân kia rời đi, Cố Thu Lâm vội đỡ chủ tử ngồi xuống: “Vết thương của ngài ngày hôm qua còn chưa lành, vậy mà ông ta lại đánh ngài như thế, đúng là con người độc ác.”
Hiên Viên Thương Ca ho ra máu, vứt bỏ cái khăn nhuốm máu đi, cười khẩy: “Nếu không phải ông ấy biết bản vương bị thương thì giờ bản vương đã nằm liệt giường rồi.”
“Chủ tử, ngài không nên đồng ý với Hoa Ti Tú. Cho người ta Cửu Chuyển Dung Huyết Đan, còn chưa được người ta cảm kích, đã vậy còn bị đánh một trận.”