Chương 19: Con Còn Gạt Ta Muốn Hắn Làm Tỳ Nữ Của Con.

Lập tức, trái tim mọi người đều chấn động.

Đây chính là câu mà Mộ Dung Thất tiểu thư ghét nhất!

Phàm là những người chửi bới nàng đều bị Mộ Dung tướng quân đánh cho nhừ tử!

Nhưng lúc này, mọi người lại không nghe thấy tiếng quát tháo. Chẳng lẽ Thanh Tuyết tiểu thư thay đổi tính nết rồi?

Hiên Viên Thương Ca thấy nàng không có vẻ gì là dao động, trên mặt còn hiện ra thần sắc rất vi diệu. Đó là…thương hại sao?

Ánh mắt như vậy…hình như chỉ có vị thần từ bi mới có.

Nhưng nó cũng chỉ thoáng qua, khiến mọi người hoài nghi đó chỉ là ảo giác.

Thanh Tuyết nói: “Chiến Vương gia, Hoa Ti Tú muốn dùng Cửu Chuyển Dung Huyết Đan giao dịch để ta thả nàng đi.”

Mộ Dung Thanh Tuyết không tin hắn không nghe được cuộc đối thoại khi nãy, cho nên nói trắng ra, coi như cho Hiên Viên Thương Ca một cái ân tình.

“Nàng có đồng ý không?” Hiên Viên Thương Ca nhìn chằm chằm nàng.

Nàng ưỡn thẳng lưng, nói rõ ràng từng chữ: “Làm một dị thuật sư cũng oai phong thật đấy, nhưng đó cũng không phải là thứ duy nhất tồn tại trên đời. Mộ Dung chính là thế gia luyện đan giỏi nhất đương thời, cho dù không thể tu luyện, ta vẫn có thể khiến mọi người sợ ta.”

Lúc Mộ Dung Thanh Tuyết nói ra những lời này, cả người nàng như tỏa sáng, giống như có một cái vòng bảy màu ở sau lưng nàng đang bừng bừng nở rộ, sáng lạng yêu kiều, sắc màu rực rỡ.

Hiên Viên Thương Ca đứng gần nàng nhất, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

Mọi chuyện giải quyết xong, Chiến Vương dẫn Thanh Tuyết rời khỏi địa lao, nói với quản gia: “Thu Lâm, đưa Mộ Dung tiểu thư về nhà.”

“Vâng, vương gia.” Từ đầu đến cuối, Cố Thu Lâm vẫn chờ đợi ở ngoài địa lao, hắn có cảm giác quan hệ của hai người này đã tốt hơn chút.

Bốn con Thôn Vân Thú kéo xe, chậm rãi đi về phía Mộ Dung phủ, Thanh Tuyết nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Vèo!” Tiếng mũi tên xé gió truyền đến.

Đôi mắt Thanh Tuyết nhắm lại, lấy ra một lưỡi hái lạnh lẽo. Đây là lễ vật mà Ma La thân vương đã tặng cho nữ nhi yêu quý nhất của mình trong lễ trưởng thành.

Tử Thần Liêm Đao: Có thể gϊếŧ người cùng tộc, không bị trừng phạt bởi luật lệ của tộc.

Nhưng mà, trước khi lưỡi hái này của nàng chạm vào mũi tên thì đã có tiếng “leng keng” phát ra trước xe. Giọng nói lạnh lùng của Cố Thu Lâm vang lên: “Bảo vệ tiểu thư!”

Hơn mười người bảo vệ quanh chiếc xe ngựa, tiếng đao kiếm leng keng vang lên không ngừng.

Cuộc chiến kết thúc rất nhanh, sau khi biết được không thể chống lại Chiến Vương, kẻ địch lập tức tan rã, chỉ lo tìm cách trốn thoát.

Cố Thu Lâm nào có thể để bọn chúng chạy trốn, cho nên chỉ trong giây lát, tất cả đã bị bắt.

Đừng ở ngoài xe, Cố Thu Lâm lên tiếng tạ lỗi: “Đã để tiểu thư sợ hãi, tại hạ sẽ thẩm vấn bọn chúng rồi sau đó sẽ đích thân đến cửa tạ tội.”



Thanh Tuyết yên lặng thu hồi lưỡi hái, vén rèm xe lên, nhìn về phía Cố quản gia còn đang dính máu trên áo, giọng nói mềm mại: “Đa ta Cố quản gia cứu giúp, nếu không phải ngươi đưa tiễn ta về nhà thì chỉ sợ hôm nay ta đã không qua khỏi.”

Một câu nói nhẹ nhàng cũng khiến nội tâm những hộ vệ cảm thấy ấm áp.

“Không dám nhận.” Cố Thu Lâm càng có thêm cái nhìn thiện cảm về nàng.

Phải biết rằng, một quý nữ khi bị ám sát hầu hết đều rất kinh hãi. Sau khi sự tình lắng xuống, chắc chắn sẽ không tha cho các hộ vệ.

Thanh Tuyết tiểu thư thì khác, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, nhìn không ra chút hoảng hốt nào, ngược lại còn cảm ơn bọn họ.

Hoàn toàn không nghĩ nàng là một phế vật không sở hữu dị năng!

Cố Thu Lâm dám khẳng định, Mộ Dung Thanh Tuyết chắc chắn không phải người bình thường.

Sau nửa canh giờ, chiếc xe ngựa đã chạy đến Mộ Dung phủ.

Mộ Dung tướng quân chờ ở cổng, nhìn thấy nữ nhi bảo bối trở về, lập tức kéo nàng lại hỏi han: “Nữ nhi, có bị thương không? Tiểu tử thúi kia có ý đồ xấu gì với con không?”

Thanh Tuyết lắc đầu, hưởng thụ tình yêu thương hiếm có của cha.

Cố Thu Lâm đứng ở một bên nghĩ thầm, vương gia là loại tiểu nhân đáng khinh như vậy sao? Tướng quân đúng là, lúc nào cũng nghĩ cách để bôi xấu chủ tử của mình.

Nếu muốn nói là ai có ý đồ xấu thì phải là Mộ Dung tiểu thư mới đúng, hôm nay rõ ràng còn có vẻ yêu thương chiều chuộng một tên nam nhân khác! Hơn nữa nam nhân đó còn bị đưa vào Mộ Dung phủ, tướng quân không nên biết chuyện đó!

“Cha, người con mang tới đâu?” Thanh Tuyết nói đến Hồ Cơ.

Mắt Mộ Dung Trọng Hoa sáng lên: “Ở Thính Tuyết Tiểu Trúc. Nàng là gì của con?”

“Nàng tên là Hồ Cơ, là một vũ cơ của Thiên Âm phường. Con đã đem nàng từ Đình Úy Ti tới đây, con muốn để nàng làm nha hoàn cho con.”

Mộ Dung tướng quân hơi do dự, người mà ông phái đi thăm dò lai lịch của người kia vẫn chưa trở lại, đang nghĩ ngợi làm sao để giãn ra mấy ngày. Nhưng khi thấy Cố Thu Lâm vẫn đứng ở đây liền cả giận nói: “Đi mau, đi mau! Ở lại đây để người ta mời ngươi ở lại ăn tối hả?”

Cố Thu Lâm khom người nói: “Thuộc hạ cáo lui.”

Thất tiểu thư này, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Rõ ràng là một vụ ám sát trong đêm quan trọng như vậy lại bị nàng coi như là một chuyện bình thường, đến cả Mộ Dung tướng quân cũng không biết, hại hắn chuẩn bị trận địa đón địch suốt cả nửa ngày.

Có điều chuyện này phải mau chóng trình báo với vương gia.



Thính Tuyết Tiểu Trúc.

Gia Cát Hiểu Hàn dựa lưng vào ghế nam mục, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hơn bình thường dưới ánh đèn Dạ Minh Châu chiếu xuống.



Dáng người thẳng tắp được che đậy sau lớp áo gấm xanh đen, tản ra mùi máu ngây ngất đang chảy dọc qua động mạch cổ đập thình thịch.

Buổi sáng, Thanh Tuyết mới hút máu của hắn: “Sao ngươi lại đến đây?”

Giống như là nghĩ đến điều gì, nàng lo lắng hỏi: “Cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào sao?”

“Không phải.” Gia Cát Hiểu Hàn nói: “Là Mộ Dung tướng quân mời ta đến cứu người.”

Thanh Tuyết sững sờ, nói: “Cảm ơn cha và Hiểu Hàn, nàng hiện tại thế nào rồi?”

“Ta đã cho nàng ta uống canh an thần, giờ nàng ta đã ngủ rồi, tổn thương không nhiều lắm, nhưng…” Giọng nói của Gia Cát Hiểu Hàn bỗng trầm xuống: “Nàng chắc chắn nàng ta là nữ sao?”

Mộ Dung Trọng Hoa kinh ngạc: “Nàng không phải là nữ nhân?”

Hiểu Hàn cười nói: “Nói chính xác hơn thì hắn là một Thánh thú giống dực, thuộc Hồ tộc, đẳng cấp không có nhưng đang ở thời kỳ toàn thịnh, có thể mạnh gần bằng ta.”

Thanh Tuyết hỏi lại: “Thời kỳ toàn thịnh?”

“Đúng vậy. Tinh hạch của hắn thiếu thốn, thực lực bây giờ nằm dưới tứ giai huyễn thú, cũng chính là giữa bậc bốn, bậc năm của dị năng nhân loại.”

Phán đoán của Gia Cát Hiểu Hàn cũng giống với Hiên Viên Thương Ca. Thanh Tuyết lẩm bẩm: “Khó trách Chiến Vương gia đồng ý cho ta đem nó về, hóa ra nó là một huyễn thú bị phế.”

Mộ Dung Trọng Hoa bất chợt gào lên khiến hai người giật nảy mình: “Nữ nhi, con đã sớm biết hắn là nam rồi sao? Con còn gạt ta, nói muốn cho hắn làm tỳ nữ! Tuyệt đối không được! Người đâu! Ném kẻ này ra cho ta, càng xa càng tốt!”

“Cha! Không được!” Thanh Tuyết vội ngăn cản.

Mộ Dung Trọng Hoa tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng: “Con làm loạn ở bên ngoài chưa xong, còn muốn mang nam nhân vào trong nhà!”

Thanh Tuyết biến sắc, cao giọng nói: “Cha, hắn là người con muốn, cha không thể đuổi hắn đi.”

Lão quản gia bị gọi đến nhìn thấy hai cha con giằng co, không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng vẫn phải nhờ Gia Cát công tử đến giải vây.

Hắn kéo tay Mộ Dung gia chủ, nháy mắt với Thanh Tuyết, sau đó để nàng chạy lên lầu hai, đến phòng của Hồ Cơ.

Mộ Dung Trọng Hoa bị Hiểu Hàn giữ lại, tức giận nói: “Sao? Ngươi cũng muốn bênh cho con nha đầu điên đó?”

Gia Cát Hiểu Hàn thương lượng với ông: “Bá phụ, hay là để ta mang Hồ Cơ về nhà? Thanh Tuyết nhất thời hứng khởi, cảm thấy người ta múa đẹp mới mang về, không được bao lâu, nàng sẽ quên thôi. Hơn nữa ta là một trị liệu sư, Thanh Tuyết cũng dễ bàn giao thôi.”

Không thể có chủ ý nào tốt hơn, Mộ Dung Trọng Hoa suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Được, ngươi mang về đi.”

“Ngài cho ta thương lượng với Thanh Tuyết một chút.”

Hắn và Thanh Tuyết tình cảm từ nhỏ đã rất tốt, Mộ Dung Trọng Hoa tin hắn có thể hòa giải được, nhưng vẫn phải nói: “Có thể mang về, nhưng tiểu tử nhà ngươi đừng có ý đồ gì xấu đấy!”

Gia Cát Hiểu Hàn gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại nghĩ, ý đồ xấu thì không có, nhưng động lòng thì có thể.

Thanh Tuyết đi vào phòng, nhìn thấy một tiểu thiếu niên đáng yêu đang ghé vào giường Hồ Cơ, dịu dàng hỏi: “Ngọc Giới, sao đệ không nghỉ ngơi đi?”