Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên, không phải nàng đang làm việc vì hắn sao?
“Không phải ngươi muốn dẫn ta đến gặp Hoa Ti Tú sao?”
“Chuyện đó để sau hẵng nói.” Hiên Viên Thương Ca đi xuống mười hai tầng dưới lòng đất rồi, không phải vì Hoa Ti Tú sao: “Ta muốn nói về chuyện của chúng ta.”
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”. Thanh Tuyết lập tức hiểu ra, lạnh nhạt nói: “Việc ban hôn của thiên tử không phải thứ chúng ta có thể thay đổi.”
Nàng rất thông minh, đá quả bóng sang cho hắn. Hiên Viên Thương Ca hỏi: “Ngày nào Mộ Dung tướng quân cũng cản đường bản vương, thuyết phục bản vương từ hôn, không biết là ý của ngươi hay ý của ông ta?”
“Ý của chúng ta.” Giọng của Thanh Tuyết giống như đang lén lút làm chuyện xấu.
Tay phải Chiến Vương đặt lên trên đỉnh đầu Thanh Tuyết, móng tay gõ vào vách đá, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt thuần khiết của nàng: “Ngươi trở về nói với phụ thân ngươi, hôn lễ này không thể hủy bỏ.”
Thanh Tuyết bất mãn cau mày, mặc dù thấp hơn hắn một cái đầu nhưng khí thế của nàng không hề thua kém: “Ngươi vẫn khăng khăng muốn cưới ta?”
“Đúng.” Hắn nghiêm túc nói.
Thanh Tuyết giật mình. Hắn vì lý do chính trị mà muốn cưới nàng, nhưng nàng còn chưa hiểu quy tắc trò chơi ở thế giới này. Điều này vừa lạ lẫm mà vừa kí©h thí©ɧ đối với vị công chúa Huyết tộc luôn đứng trên đỉnh cao danh vọng này.
“Ta được phụ thân nuông chiều, tính cách nóng nảy lắm.”
“Ta cũng vậy.”
“Ta không có dị năng, là một kẻ vô dụng.”
“Ta rất mạnh.”
Hay cho một tên nam nhân kiêu ngạo. Thanh Tuyết mỉm cười, nói một mạch: “Ta không tuân thủ phụ đạo, nam nữ đều ăn, ngang bướng không chịu trói buộc, không biết gì cả. Nghe nói tên của ta cũng có thể khiến trẻ con ngừng khóc. Cho dù ngươi có cưới ta, ta cũng sẽ khiến ngươi bị cắm vô số cặp sừng lên đầu…Ngươi vẫn vui vẻ chứ?”
Câu trả lời cực kì kiên định của Chiến Vương gia thực sự khiến nàng cứng họng.
“Người đời đều biết là ta bất lực. Nếu ngươi có thai với người khác thì ta đây cũng không lỗ.”
Người có thể tự hào nói mình bất lực, lấy chuyện bị cắm sừng để khoe khoang chỉ sợ khắp đại lục Thiên Lan cũng không tìm ra người thứ hai.
“Mùa xuân năm sau, là qua lễ cập kê, ta sẽ cưới nàng.”
Không biết từ lúc nào, hắn đã đổi xưng hô thành “ta nàng”.
Thanh Tuyết suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi.”
Dù gì cũng phải lập gia đình, gả cho ai mà chẳng được. Một nam nhân vừa ngon miệng, lại dễ dàng tha thứ việc nàng trăng hoa, còn có thể đỡ đao cho nàng.
Cuộc giao dịch này không lỗ chút nào!
Là ảo giác sao? Thanh Tuyết phát hiện sau khi nàng đồng ý, nam nhân trước mắt bỗng chốc thả lỏng, nhưng nhanh chóng đã trở lại trạng thái căng cứng, khiến cho nàng nghĩ trạng thái thả lỏng của hắn vừa nãy chỉ là ảo giác…
Hiên Viên Thương Ca thu lại cánh tay, dẫn Thanh Tuyết đi lên trước, bước xuống bậc thang, nói: “Hoa Ti Tú, mười sáu tuổi, phường chủ Thiên Âm phường, hệ Âm, dị thuật sư cấp năm. Nàng ta đưa ra yêu cầu là muốn gặp mặt nàng.”
“Là điều kiện sao?”
“Đúng vậy, nàng ta hứa với chúng ta, chỉ cần gặp mặt nàng sẽ nói ra toàn bộ chân tướng.”
Thanh Tuyết không hiểu: “Tại sao lại là ta?”
Hiên Viên Thương Ca lắc đầu: “Trước mắt ta cũng không rõ, nhưng ta suy đoán, là bởi vì dị năng hệ Âm không có tác dụng với nàng nên nàng ta muốn biết lý do.”
“Tiểu Miêu, chuyện này quan trọng lắm à?” Thanh Tuyết hỏi trong lòng.
Bạch Hổ chịu đựng cái tên “Tiểu Miêu” kia, cắn răng trả lời: “Hiểu ra được thứ có thể khắc chế dị năng của mình là bản năng sinh tồn của một dị thuật sư. Động lực để trở nên mạnh mẽ bắt nguồn từ những nỗi sợ hãi không tên, năng lực của ngươi đã khiến Hoa Ti Tú sợ hãi, nàng muốn vượt qua ngươi để ngươi thần phục năng lực của nàng.”
Đang nói chuyện với Tiểu Miêu, bọn họ đã đến trước cửa phòng giam của Hoa Ti Tú, Hiên Viên Thương Ca gật đầu với nàng: “Một mình nàng vào.”
Thanh Tuyết hơi nhíu mày, đi thẳng vào, bên trong là một không gian bị phong bế. Hoa Ti Tú đang bị nhốt trong một cái l*иg lớn bằng vàng.
Tiểu Miêu nói: “Đây là Lục Trượng Quang Lao, thuật pháp hệ Quang Minh. Dù chỉ là cấp thấp nhưng thừa sức đối phó với một dị thuật sự cấp năm.”
Dung mạo Hoa Ti Tú vẫn tuyệt mỹ như vậy, trên người mặc một bộ áo gấm sặc sỡ, khoanh chân ngồi trong l*иg giam, xung quanh là những tia kim quang càng khiến khuôn mặt nàng ta thêm nổi bật.
“Ta chính là người ngươi muốn gặp, Mộ Dung Thanh Tuyết.” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Hoa Ti Tú mở đôi mắt ra, tinh tế quan sát Thanh Tuyết, giống như muốn nhìn thấu nàng. Thanh Tuyết cũng mặc cho đối phương dò xét.
Một lúc lâu sau, Hoa Ti Tú nói: “Ngươi đến gần thêm chút nữa đi.”
Mộ Dung Thanh Tuyết nghe lời, đứng yên trước l*иg giam.
Hoa Ti Tú đứng dậy, đi đến trước cột sáng, thận trọng nói: “Ta từng nghe các trưởng bối nói, có một loại người có thể chống lại tất cả các loại dị năng, ngươi là người như vậy sao?”
Thanh Tuyết lắc đầu: “Ta có thể chống lại dị năng của ngươi vì tinh thần lực của ta mạnh hơn ngươi.” Tinh thần lực của nàng đã được rèn luyện ra từ suốt hàng ngàn năm chinh chiến, nó không suy yếu sau khi trọng sinh, mà khi linh hồn của nguyên chủ trở về nó càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tinh thần lực mạnh hơn? Hoa Ti Tú sửng sốt.
Tinh thần lực là sức mạnh duy nhất có thể khống chế dị năng. Nàng đã ở cấp năm, đến cả Hiên Viên Thương Ca cũng không thể chống lại âm công của nàng, Mộ Dung Thanh Tuyết thì lại là người không có chút dị năng nào!
Trong ấn tượng của Hoa Ti Tú, người hoàn toàn không ảnh hưởng bởi dị năng của nàng, chỉ có duy nhất Thái nãi nãi. Vì bà là một dị thuật sư cấp chín.
Chẳng lẽ, nữ nhân không có chút dị năng nào này lại có tinh thần lực cấp chín!
Sao có thể được?
Sau một hồi chăm chú nhìn đối phương, Hoa Ti Tú chán nản lắc đầu: “Hóa ra là vậy, ta suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Đáp án đúng là chỉ đơn giản như vậy.
Đáng tiếc, vẫn là một kẻ vô dụng.
Một người có hai thứ bẩm sinh để tu luyện.
Đầu tiên là nguyên hải, thứ hai là tinh thần lực.
Trước tiên là tu luyện bản nguyên, sau này mới tu luyện đường tắt.
Sao thượng thiên lại ái mộ cho Mộ Dung Thanh Tuyết như vậy? Để nàng ta có được tinh thần lực cao cấp nhất thế giới, nhưng lại không cho nàng nguyên hải xứng đôi.
Giống như có một kỹ năng đánh bạc tuyệt vời nhưng lại không có chút xu bạc nào vậy.
Nhưng, Hoa gia có thể cho nàng số tiền đấy.
“Ngươi muốn mạnh lên không?” Hoa Ti Tú tiến lên trước, hai tay tóm lấy cột sáng, cơn đau do thiêu đốt khiến nàng ta nhíu mày, làm cho vẻ mặt quyến rũ của nàng ta trông vô cùng méo mó: “Mộ Dung Thanh Tuyết, ta có thể khiến ngươi giống như một người bình thường có thể tu luyện, không còn bị người khác bắt nạt!”
Thanh Tuyết lạnh giọng: “Ta không tin ngươi.”
“Ngươi nghe nói đến Cửu Chuyển Dung Huyết Đan chưa?”
Thấy nét mặt cứng đờ của đối phương, Hoa Ti Tú biết mình đã thành công.
“Ngươi là đích tiểu thư của Mộ Dung thế gia, tất nhiên sẽ biết được công hiệu của nó, đó là tái tạo nguyên hải! Thiên Âm phường chỉ có duy nhất một viên này, còn là loại thiên giai thượng phẩm!”
“Năm đó cha người từng hứa với Thiên Âm phường nhưng mẹ ta đã không đồng ý. Hiện tại, chỉ cần ngươi cứu ta ra ngoài, nó sẽ là của ngươi.”
Bảo là muốn nói chuyện với Thanh Tuyết, chẳng bằng nói nàng đang giao dịch với Mộ Dung gia chủ, Thanh Tuyết khẽ giật mình. Hóa ra, đây mới chính là mục đích thật sự của Hoa Ti Tú.
Nếu là Thanh Tuyết lúc trước, chắc chắn sẽ nói với phụ thân mình. Vì nàng, phụ thân nhất định sẽ cứu Hoa Ti Tú ra.
Lần này, Thanh Tuyết chưa kịp hỏi, Bạch Hổ đã nói: “Cửu Chuyển Dung Huyết Đan loại Thiên giai thượng phẩm cũng có thể coi là đan dược tốt nhất đại lục này. Đối với người khác đúng là có tác dụng, nhưng đối với ngươi. Ai ya, cũng khó nói lắm.”
“Vô dụng với ta sao?”
“Có thể giúp gương mặt hiện tại của ngươi đẹp hơn một chút.”
“Ta từ chối.” Thanh Tuyết bỏ lại một câu, không quay đầu nhìn lại.
Cửa nhà lao nhanh chóng mở ra, giọng nói chất vấn của Hoa Ti Tú vang lên, vô cùng chói tai, hầu hết mọi người đều nghe được: “Mộ Dung Thanh Tuyết! Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đều làm một kẻ phế vật sao?”