Khắp nơi đều lộ ra một loại quỷ dị không thể nói rõ, Quế Hoan suy nghĩ một chút, định đứng dậy đóng cửa sổ lại trước, vừa cúi đầu, động tác của cô lập tức dừng lại.
Từng cảnh từng cảnh giống như mảnh ghép trong trò chơi ghép hình, thẳng đến khi Quế Hoan thấy được thân thể của mình, mảnh ghép trong đầu mới dần dần rõ ràng, kín kẽ nối liền với nhau.
Chậm rãi nâng tay, cánh tay của cô đã thu nhỏ lại một vòng, Quế Hoan cẩn thận nhìn ngón út một chút, còn chưa có biến dạng bởi vì sử dụng điện thoại di động quá độ, tinh tế thon dài, giống như một cây hành tây nhỏ.
Cô đây là ..... Trở lại quá khứ?
Trên người cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng mỏng manh, chiếc áo này đã mua từ nhiều năm, lúc Quế Hoan lên trung học cơ sở thường xuyên mặc nó, thoải mái lại mỏng, buổi tối giặt qua, sáng hôm sau có thể tiếp tục mặc.
Tủ quần áo cũ được đặt ở góc tường, phía trên khảm một tấm gương hình chữ nhật.
Quế Hoan có chút hoảng hốt đi xuống giường, đứng ở trước gương.
Khuôn mặt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt trên khuôn mặt non nớt cực kỳ có thần, đen nhánh, ấp ủ cảm xúc quay cuồng.
Quế Hoan lắc đầu, cô gái trong gương cũng lắc đầu, trên khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy mồ hôi, không biết là nóng hay là kinh hãi.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình, xúc giác từ bề mặt da truyền tới tế bào thần kinh một cách rõ ràng, không chỗ nào không nói cho cô biết, đây là sự thật.
Cho dù mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi, Quế Hoan cũng không thể không thừa nhận, đây không phải ảo giác của cô.
Bây giờ là năm bao nhiêu rồi?
Quế Hoan mang giày xăng đan, đẩy cửa đi vào phòng khách, trên tường trong phòng khách treo một tấm lịch treo tường, trên đó viết rõ ràng năm 1999, ngày mười lăm tháng sáu.
Phòng khách mát mẻ hơn rất nhiều so với trong phòng của cô, Quế Hoan đi tới bên cạnh bàn, dùng ly tráng men rót cho mình một ly nước sôi để nguội.
Uống hết một mạch vào bụng, đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Cảm giác phía trên đầu có một bóng đỏ thoáng qua, Quế Hoan cho là mình hoa mắt, cô bưng cái ly ngẩng đầu nhìn, đợi sau khi thấy rõ đồ vật phía trên, tay không khỏi buông lỏng, thiếu chút nữa cái ly đã ngã xuống đất.
Quế Hoan vội vàng đỡ lấy cái ly, mờ mịt nhìn không trung chớp mắt mấy cái, không phải lá gan cô nhỏ, mà là cho dù ai thấy được cảnh tượng phía trên, có lẽ trong lòng cũng sẽ co rút.
Ngay phía trước cô, trên khoảng không hơi cao một chút, một hàng chữ lung lay.
Chữ Khải tiêu chuẩn, từng nét từng nét có vẻ đặc biệt nghiêm túc.
"Dư mệnh mười ngày."
*Dư mệnh: Thời gian còn sống.
Bốn chữ to màu đỏ sáng loáng treo trên không trung, còn có thể hơi lay động theo gió.
Phía dưới "Dư mệnh mười ngày" là một hàng chữ nhỏ màu đen: "Ngày một việc thiện."
Quế Hoan:...
Cái này là có ý gì?
Chỉ chốc lát sau, bên phải "Ngày một việc thiện" chợt hiện ra một hàng chữ nhỏ hơn, Quế Hoan híp mắt vẫn không thể nhìn rõ, cô nhìn trái nhìn phải, cầm lấy cái ghế bên cạnh bàn ăn, đứng ở trên ghế, lúc này mới thấy rõ hàng chữ nhỏ kia.
"Cứu mạng người......"
Cô vừa xem xong, hàng chữ nhỏ này giống như là chờ cô, lập tức biến mất.
Quế Hoan:...... Nào có người nói chuyện một nửa như vậy? Đằng sau việc cứu mạng người là gì? Chẳng lẽ là Thất cấp Phù Đồ?
*Cứu nhân nhất mệnh thắng tạo thất cấp phù đồ: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Quế Hoan đứng ở trên ghế sững sờ, ngay cả việc sống lại ly kỳ như vậy mà cô cũng đã trải qua, hiện tại lại nhìn thấy hàng chữ nhỏ này, cũng không quá khϊếp sợ.
Chẳng lẽ, chỉ cần cô làm chuyện tốt mỗi ngày, mười ngày sau sẽ có thể trở lại tương lai? Hay là làm chuyện tốt nhiều một ngày thì có thể thêm một ngày được sống?
Lấy tính cách của cô, làm chuyện tốt là không có khả năng, mỗi ngày làm một chuyện tốt lại càng là đầm rồng hang hổ.
Chính là bởi vì làm người tốt chuyện tốt, cho nên cô mới chết oan như vậy.
Hiện tại lại bảo cô phải làm chuyện tốt thì mới có thể sống tiếp, quả thực chính là một loại châm chọc.
Đang lúc Quế Hoan trầm tư, "Cộc cộc", truyền đến vài tiếng gõ cửa thật thấp.
Quế Hoan nhìn thoáng qua, bò xuống từ trên ghế, nghĩ xem ngoài cửa sẽ là ai.
Ba mẹ?
Từ trước đến nay Quế Hoan luôn bình thản lạnh nhạt, giờ phút này cũng không khỏi mím môi, có chút *cận hương tình khϊếp.
*Cận hương tình khϊếp: Cận hương tình khϊếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Đi tới cửa, cô nhìn ra phía ngoài từ mắt mèo, bên ngoài mắt mèo là cửa chống trộm màu đen đối diện, trong hành lang trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Quế Hoan:...
Chẳng lẽ cô đã chết một lần, ngay cả quỷ cũng có thể cảm ứng được?
Quế Hoan hắng giọng, lớn tiếng nói: "Ai?"
Là người hay quỷ, dù sao cũng phải cho cô gặp.
Qua hai giây, ngoài cửa truyền đến một giọng nam, nghe không lớn tuổi lắm: "Nhà bên cạnh."
Quế Hoan nhìn xuống dưới mắt mèo, lúc này mới thấy được một bóng đen, là đỉnh đầu một đứa bé.
Quế Hoan mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn thấy một cậu bé, cậu bé thấp hơn mắt mèo một cái đầu, quả thật không thể thấy rõ.
Trán và mắt trái cậu bé hơi sưng đỏ, phía dưới mũi còn có vết máu chưa lau sạch, tóc đen mềm mại loạn thành một ổ, hàng hiệu trên người cũng nhăn nhó không ra hình dáng.
Khuôn mặt cậu bé chồng lên người đàn ông trong trí nhớ, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Liêu Liễm.