Chương 6: Định cư một phương (1)

“Chuyện gì, ”

“Các ngươi bị đuổi gϊếŧ, có phải bởi vì các ngươi cũng biết làm vũ khí đồng xanh không,” trên đường đến Khách Đồ và Tạ Nhất đã thảo luận qua khả năng này, “Cho nên tộc Thất Phá mới muốn diệt tộc các ngươi. ”

Nữ nhân kia sửng sốt một chút, lập tức nhẹ giọng nở nụ cười, “Nếu chúng ta biết làm vũ khí đồng xanh, có thể cùng tộc khác phản kháng tộc Thất Phá, sao lại biến thành cái dạng hiện tại này.”

“Nếu chỉ có vũ khí bằng đá, tộc Thất Phá chỉ đem các ngươi đuổi đi là được, làm gì phải diệt tộc, ” Qua Tang vừa nghe phương pháp làm vũ khí đồng xanh, tinh thần lập tức tỉnh táo.

Khách Đồ nhìn sắc mặt trầm xuống nữ tộc trưởng, xa xăm nói, “Chúng ta không cần phương pháp này, chỉ là tộc nhân của ta vừa đi đến chỗ này, cần tìm một chỗ cư ngụ thích hợp.”

Qua Tang không ngờ Khách Đồ cuối cùng cư nhiên chỉ tìm nơi ở, lời nói trong cổ họng nhất thời nghẹn lại, thần sắc biến ảo không chừng.

“ ở gần nơi ở của chúng ta có một con sông, phía trước bằng phẳng phía sau là núi, không dễ bị người tộc khác phát hiện, đúng rồi, tốt nhất có thể cách nơi ở cũ của tộc các ngươi gần một chút.”

Nữ tộc trưởng nhìn Qua Tang lại nhìn Khách Đồ, mới nói, “Chỗ này không dễ tìm, các ngươi có thể lấy thứ gì trao đổi?”

“Năm cây cung.” Khách Đồ chỉ chỉ thứ tay nàng, “Chính là cái kia.”

“Quá ít, ta muốn mỗi người trong tộc chúng ta một cây.”

Khách Đồ trực tiếp cự tuyệt, “Không thể, chúng ta không cho được nhiều như vậy. Ngươi phải biết, nơi ở chúng ta tự mình cũng có thể tìm, bất quá trong lúc tìm nếu gặp người của tộc Thất Phá, chúng ta sẽ không giúp được ngươi.”

Qua Tang đi đến bên người Tạ Nhất, cắn răng nhẹ giọng, “Hóa ra các ngươi đánh chủ ý này.”

“Kích động cái gì, tìm được chỗ tộc Hồng Thổ có thể ở gần chúng ta, về phần phương pháp làm vũ khí, dù các nàng biết cũng sẽ không nói ra, ngươi cũng đừng suy nghĩ.” Tạ Nhất nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn nữ tộc trưởng.

“Ta muốn trước xem thử uy lực của cung.” Thứ này Khả Khả nói rất lợi hại, thế nhưng đến cùng thế nào còn phải chính mắt nhìn mới được.

Khách Đồ tiếp nhận cung tên nữ tộc trưởng đưa qua, đi ra ngoài lều tùy ý đứng, “Sưu sưu sưu” liên tục ba mũi tên, đều bắn lên một thân cây ở xa xa.

Nữ tộc trưởng tự mình qua đem tên nhổ xuống, vừa lòng gật đầu, “Được, lấy được năm cây cung, ta nói nơi ở cho các ngươi.”

Ba người Khách Đồ rời đi, Tạ Nhất từ xa quay đầu nhìn thoáng qua, chính thấy mấy người phụ nhân cùng hài tử choai choai cầm vũ khí trở lại lều ở gần, trên tay xách mấy con mồi nhỏ.

Qua Tang ở trên đường rốt cuộc có cơ hội hỏi ra khó hiểu của mình, “Một nơi ở, chúng ta cũng có thể tự tìm, cần dùng năm cây cung đến đổi sao?”

“Bởi vì tự mình tìm lãng phí thời gian.” Khách Đồ lạnh lùng nói.

“Phốc.” Tạ Nhất thấy Khách Đồ mặt không chút thay đổi cùng Qua Tang sửng sốt, liền vui vẻ. Nha nha, Khách Đồ ngay cả học nói, cũng có thể khả ái như vậy.

Từ khi cùng đi tộc Vân Thủy mãi cho đến khi trở lại trong tộc, cơn tức của Qua Tang vẫn không thuận, cho nên khi đám Khách Đồ cầm đồ lại đến tộc Vân Thủy, hắn liền lắc đầu tỏ vẻ không đi.

Tạ Nhất nhìn nơi ở tương lai, cảm thấy cũng không tệ lắm, liền hảo tâm nhắc nhở tộc trưởng tộc Vân Thủy, “Nếu các ngươi muốn vượt qua Giới sơn đến bên kia cư ngụ, ta khuyên ngươi tốt nhất hãy buông suy nghĩ này, mãnh thú trên núi rất nhiều, tộc nhân của ngươi quá ít, đi cũng chỉ có thể bị diệt.”

Vốn thấy bọn Khách Đồ vượt Giới sơn mà đến, nữ tộc trưởng còn tồn một tia may mắn, nói không chừng tộc nhân cũng có thể an toàn đi đến bên kia, lúc này bị một câu của Tạ Nhất đánh vỡ hi vọng, sắc mặt liền có chút tái nhợt. Chẳng lẽ tộc Vân Thủy cũng chỉ có thể bị diệt tộc, không có biện pháp khác sao?

“Tạ Nhất nói không sai, tộc nhân của ngươi đều là chút phụ nữ và trẻ con, ngay cả săn thú cũng săn không đủ ăn, huống chi Giới sơn nhiều mãnh thú như vậy.” Khách Đồ cho nàng một đề nghị, “Ngươi có thể mang theo tộc nhân ở gần chỗ chúng ta, nếu người của tộc Thất Phá đến đuổi gϊếŧ, chúng ta có thể giúp các ngươi đánh bại bọn họ.”

“Ngươi muốn làm gì?” Nữ tộc trưởng lập tức cảnh giác, “Chỉ cần có ta, tộc nhân tộc Vân Thủy sẽ không trở thành nô ɭệ ngoại tộc.”

“Nô ɭệ là gì?”

“Ngươi không biết?” Nữ tộc trưởng liếc mắt nhìn Khách Đồ, thấy hắn tuy mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt nghi hoặc, khẩu khí mới dịu đi, “Người của tộc Thất Phá thường xuyên bắt người tộc khác giúp bọn hắn làm việc, đó chính là nô ɭệ.”

“ tộc nhân của ta đều biết làm việc, không cần nô ɭệ.” Khách Đồ đối thứ nô ɭệ này không có hứng thú, “Vân Thuỷ tộc ở gần tộc Casa, tộc nhân vẫn là của mình, bất quá nếu nữ nhân tộc Vân Thủy tự mình muốn cùng nam nhân tộc Casa kết thành bạn lữ, ngươi không thể ngăn cản.”

Phụ nữ trong tộc cũng không thể không tìm bạn lữ, chuyện này nghe vào tai tựa hồ đối với tộc Vân Thủy không có chỗ nào không tốt, thế nhưng nữ tộc trưởng không đáp ứng ngay lập tức, “Ta muốn trở về cùng tộc nhân thương lượng một chút.”

“Có thể.” Khách Đồ đưa con mồi cố ý mang đến cho nàng, “Các ngươi lúc nào đều có thể tới ở.”

Vào ban đêm, tộc Casa liền dựng lều ở chỗ đất bằng dùng năm cây cung đổi lấy, tộc Hồng Thổ ở cách một con sông.

Tộc nhân bôn ba đường dài, rốt cuộc tìm được nơi định cư cuối cùng, đều cwch kì cao hứng, lúc này liền thanh lý một chỗ ở giữa khu đất bằng, đốt mấy đống lửa trại.

Bọn A Thanh đem con mồi đánh trở về lột da rút gân, máu dựa theo yêu cầu của Tạ Nhất rót vào bình gốm, thịt thì trực tiếp cắt thành từng khối đặt ở trong bát, đưa cho mọi người đến bên đống lửa để nướng ăn.

Quả Lệ mang theo đám A Hoa bắc bình gốm lên trên đống lửa, sau đó bỏ xương đập vụn vào nấu.

Có người vừa ăn thịt nướng, đột nhiên nghĩ đến món mình nếm rất ít, “Quả Lệ a ma, làm bánh cuộn đi.”

“Đúng đúng, lại thịt xào, đặt ở trong bánh ăn mới ngon.” Vừa nói như vậy, tựa hồ hương vị thịt nướng trong miệng cũng nhạt đi.

Tâm tình của Quả Lệ rất tốt, có cầu tất ứng, lúc này lấy ra nồi đá đáy bằng và bột mì, tự mình làm bánh còn để Thanh Thủy xào rau.

Khách Đồ ngồi ở bên đống lửa, cầm trên tay một miếng thịt nướng, “Tạ Nhất, ta đã lâu không thấy tộc nhân cao hứng như vậy.”

Tạ Nhất dựa vào trên người Khách Đồ, cầm một bình hầu nhi nhưỡng nhỏ nhấp một ngụm, “Không biết vì sao, ta cũng thấy thật cao hứng, giống như bắt đầu một cuộc sống mới.”

“Ừ, chúng ta ở đây, làm cho tộc Casa càng cường đại.” Khách Đồ nghiêng người cầm tay Tạ Nhất, khóe miệng không khỏi câu lên.

Hôi Mao đứng ở trên đỉnh đầu Đa Lỗ mổ một miếng thịt từ trên tay Khách Mộc nuốt xuống, sau đó vỗ vỗ cánh kêu ‘Thu’ một tiếng.

Đa Lỗ chỉ cảm thấy một trận gió lạnh từ trên xuống, khiến tóc của hắn lộn xộn dựng lên.

Khách Mộc gập ngón tay nhẹ nhàng gõ cái đầu nhỏ của Hôi Mao, “Đừng lộn xộn, còn động nữa thì đi xuống.”

Vu tư từ một bên đống lửa dời qua, “Tạ Nhất, đem đồ gia vị của ngươi lấy ra, thứ tốt phải cho mọi người cùng ăn.” Hắn nướng thịt chỉ rắc một tầng muối, ăn vẫn cảm thấy không ngon như lần trước.

Tạ Nhất một tay bị Khách Đồ nắm, thấy hắn không có ý buông ra, liền đặt hầu nhi nhưỡng xuống, cầm bình gia vị đưa qua, “Đây, chỉ còn từng này, ăn hết là không còn.”

Vu tư lấy bình đi, chỉ chốc lát lại quay ngược trở về, “Tạ Nhất, trong cái bình này của ngươi là cái gì?”

“Nước.” Tạ Nhất hồi bình về, chỉ có một chút như vậy, làm sao có thể bỏ ra cho lão già này

“Đừng gạt ta, ta vừa rồi ngửi được, đây thứ tốt gì cho ta nếm thử.” Vu tư mới không tin đâu, phàm là thứ trong tay Tạ Nhất, không có gì không tốt.

Khách Đồ thấy hai người giằng co, một người nhất định muốn lấy một người không muốn cho, chỉ có thể lấy ra non nửa bình hầu nhi nhưỡng của mình đưa cho vu tư.

Vu tư uống một ngụm, ánh mắt mừng rỡ cũng mị lên, “Đây là cái gì, lấy ở đâu?”

“Hầu nhi nhưỡng, từ đám khỉ.” Khách Đồ đơn giản trả lời, nếu không thỏa mãn vu tư, hắn cũng sẽ không đi.

“Hóa ra đám khỉ kia là vì thứ này đuổi theo một đường.” Vu tư lại uống một ngụm, hắn ngồi xổm xuống bên người Tạ Nhất, “Chúng ta lúc nào lại đi tìm xem, xem có thể lại tìm được một chút hầu nhi nhưỡng.”

Bởi vì gϊếŧ khỉ không cần ngươi xuất lực a. Tạ Nhất lườm hắn một cái, ừ, bất quá suy nghĩ này vẫn có thể suy xét.

Bên này còn đang lên kế hoạch trộm rượu, bên kia truyền đến âm thanh của Qua Tang, “Các ngươi đang làm, ừm, món ngon gì.”

Qua Tang cách lửa trại, đã có thể thấy một chiếc bánh cuộn nóng hôi hổi, học tộc nhân kẹp chút rau xào, vui vẻ ăn ngon.

Quả Lệ bởi vì chuyện hai đứa bé A Thương A Ưng ấn tượng đối với hắn vẫn rất tốt, tùy ý hắn ăn xong một cái lại cầm thêm một cái, sau đó đi về phía Tạ Nhất.

Về phần đám Thái Nhất đi theo phía sau hắn, không có đãi ngộ tốt như vậy, mấy người phân một miếng bánh, sau đó chỉ có thể ngồi ở bên lửa tự mình nướng thịt.

Tạ Nhất thấy Qua Tang đi tới, vội đem hầu nhi nhưỡng thu về, người này da mặt quá dầy, biết thứ tốt này sẽ ra tay đoạt, tuy rằng hắn đánh không lại mình, nhưng vạn không cẩn thận đổ rượu thì rất đáng tiếc.

Vu tư cũng yên lặng cầm non nửa bình bỏ đi.

Trong lòng Khách Đồ cao hứng, cũng không so đo cùng Qua Tang cứ đến ké ăn suốt, “Tộc nhân của ngươi đã thu thập xong, sao không náo nhiệt một chút?”

“Chúng ta bên kia cũng đốt lửa, bất quá ngửi được hương vị bên ngươi xào rau, cho nên tới xem thử.” Qua Tang tự giác cầm lấy một miếng thịt từ trong bát, cắm lên que gỗ bắt đầu nướng.

Tạ Nhất bĩu môi, đừng đùa, hai tộc cách xa như vậy cũng có thể ngửi được? Ngươi là mũi chó à!

Bất quá, chó không có, thân thích họ hàng xa lại có một, sói nhỏ vừa xuất hiện ở đây, lập tức làm Hôi Mao từ bỏ Đa Lỗ, bay lêи đỉиɦ đầu của nó.

Sói nhỏ cứ như vậy đội một con ưng, ở trong đám người lúc ẩn lúc hiện.

Qua Tang vừa nướng thịt, vừa hỏi Tạ Nhất, “Ngươi muốn một khối đất lớn như vậy làm gì, nơi này còn không bằng ở trong núi, mỗi ngày đều có thể săn rất nhiều con mồi.”

“Ngươi cảm thấy đất bằng không tốt, sao còn ở bên cạnh chúng ta?” Tạ Nhất nhận thịt nướng Khách Đồ đưa qua, không thèm nhìn hắn.

Qua Tang hắc hắc cười, “Ngươi làm như vậy khẳng định có tác dụng, ta đợi học theo.”

“Tùy ngươi.” Nếu lúc trước để bọn họ tới ở, có vài thứ không giấu được.

Tạ Nhất nằm ở trên da thú, lười biếng lật người.

Đêm qua bởi vì cao hứng, tộc nhân đều đến rất muộn mới thu thập đồ đi ngủ một giấc, vừa rồi Khách Đồ đứng lên hỏi hắn muốn đi săn thú không, còn bị hắn cự tuyệt.

Ngày đầu tiên làm việc, hơi ngủ nướng chút vậy.

“Tạ Nhất ca ca, ăn cơm nha.” Khách Mộc vén mành da thú đi vào, thấy Tạ Nhất cư nhiên còn nằm ở trên da thú, liền có chút do dự có nên tiếp tục gọi hắn.

Hôi Mao mới mặc kệ, nó bình thường không tới gần Tạ Nhất là vì nó có thể cảm thấy áp bách mơ hồ từ trên người người kia, thế nhưng lúc này người nào đó nằm tựa hồ thực an toàn, liền mở cánh bay đến trên đầu Tạ Nhất, vốn đang muốn tìm vị trí thoải mái, lại thình lình bị một đôi tay cầm hai chân, xốc lên.

Hôi Mao vỗ cánh, “Thu thu” cầu cứu về phía Khách Mộc.

Tạ Nhất chậm rãi ngồi dậy, hắn đưa tay kéo kéo cánh Hôi Mao, sau đó lại gõ cái mỏ sắc bén của nó.

Hôi Mao giận, cúi đầu mổ tay Tạ Nhất, lại bị hắn linh hoạt tránh đi, nó có chút không cam lòng nghiêng cái đầu nhỏ, đi theo tay Tạ Nhất chọc tới chọc đi.

“Tính tình tàm tạm, chính là hơi ngốc.” Tạ Nhất trêu đùa một hồi, đem Hôi Mao ném cho Khách Mộc, “Hôi Mao có cầm con mồi qua không?”

“Còn chưa đâu, nó nhỏ như vậy làm sao biết bắt mồi.” Khách Mộc vừa trấn an Hôi Mao, vừa nói.

“Ngươi bỏ đói nó hai bữa, lại thả thỏ ngươi nuôi cho nó luyện bắt, ” Tạ Nhất ngồi xuống bên cạnh bàn đá, bắt đầu ăn điểm tâm, “Lần trước nó cùng Hầu Vương đánh nhau cũng không tệ, thừa dịp bây giờ còn chưa lười, nắm chặt thời gian huấn luyện một chút.”

Tya cầm khối thịt của Khách Mộc dừng ở không trung một lát, sau đó chuẩn bị thu hồi.

Hôi Mao thấy miếng thịt đến miệng sắp đi, gấp đến độ lao xuống, há miệng đoạt khối thịt trên tay Khách Mộc, kết quả lại bởi vì không kịp thay đổi phương hướng, một đầu cắm ở trên đất.

Tay cầm canh bát của Tạ Nhất run lên, may mà lập tức liền ổn định, hắn liếc mắt nhìn Hôi Mao từ mặt đất giãy dụa đứng lên, hạ kết luận, “Ừ, quả thật quá ngu ngốc.”

Ăn xong điểm tâm, Tạ Nhất để Khách Mộc tìm một chỗ huấn luyện Hôi Mao, mình thì đeo một sọt trúc ra ngoài hóng gió.

Theo như lời tộc trưởng tộc Vân Thủy, nơi ở của tộc Thất Phá cách nơi này không quá ba đỉnh núi, thế nhưng bởi vì bên trong ngọn núi gần bọn họ nhất phát hiện đá làm vũ khí, cho nên đem bộ tộc ở gần đều xua đuổi hoặc bắt tới làm nô ɭệ, còn mỗi ngày phái người tuần tra.

Tạ Nhất trốn ở phía sau cây xem người của tộc Thất Phá cầm trường mâu đồng xanh tuần tra, chỉ chốc lát, một đội người khuân vác đá đi ra từ trong sơn động, bọn họ mắt cá chân của mỗi người đều buộc một sợi thừng cỏ rắn chắc, ngay cả đi nhanh cũng không thể, nhưng bọn hắn giống như đã quen, mặt không chút thay đổi

dọc theo thải áp đi ra lộ

đi về phía trước.

Có mấy người của tộc Thất Phá cầm vũ khí đi ở phía sau bọn họ thỉnh thoảng xua đuổi, Tạ Nhất cũng lặng lẽ đi theo.

Lộ trình từ quặng đồng đến tộc Thất Phá không quá gần, người khuân vác đá ở trên đường được phép nghỉ ngơi hai lần, mới xa xa nhìn thấy nơi cư ngụ của tộc Thất Phá.

Không biết tộc Thất Phá nuôi bao nhiêu nô ɭệ, bọn họ đã ở bên ngoài bộ tộc dùng vật liệu đá phế thải dựng một vòng tường vây, cây cối ở gần đều bị chặt sạch, ở chỗ đi vào còn vài người cầm vũ khí đứng gác.

Tạ Nhất dừng lại ở bên cạnh rừng cây, nhìn nhóm người sau khi đi vào, mới vòng đến góc chết không dễ bị phát hiện, leo tường đá xem xét tình huống bên trong.

Ở giữa tường vây, có mấy gian phòng ở dùng đá dựng lên, có thể nhìn thấy đội người vừa khuân vác đá từ bên trong đi ra, hẳn chính là chỗ thường tinh luyện quặng đồng chế tạo vũ khí. Nhà đá xung quanh khác phần nhiều là dùng gỗ dựng, từ khe hở thô ráp của cọc gỗ, còn có thể nhìn thấy bọc da thú ở bên trong.

Phần phía tây bắc tường đá là cao nhất, chỗ đó có một mảng đất trống lớn, mặt trên dựng mấy cái lều đơn giản, chắc là chỗ ở của nô ɭệ.

Xem ra tộc nhân tộc Thất Phá vẫn cảnh giác rất cao với nô ɭệ, bọn họ mỗi lần ra vào đều có người đi theo bên cạnh, hơi có bất mãn liền dùng lợi khí.

Tạ Nhất lặng lẽ quay về rừng cây, không theo đường cũ trở về, hắn quyết định xem xét nơi ở hiện tại của tộc Casa, cũng lên kế hoạch nên bố trí làm sao.

Hắn cứ vậy một đường xuyên rừng vượt núi, cũng may mà thân thủ không tệ, không gặp phải thú lớn, đợi khi trở về, trên tay còn có mấy con mồi nhỏ.

Bọn Khách Đồ đang phân con mồi, lúc này thấy Tạ Nhất từ lúc trong rừng cây đi ra, liền nhíu mày, “Ngươi làm sao lại ra ngoài một mình, như vậy rất nguy hiểm.”

Tạ Nhất đưa cho hắn thứ trên tay, “Lần sau sẽ không như vậy. Ngươi chia xong đồ, ta có việc thương lượng với ngươi.”

Khách Đồ rất ít thấy Tạ Nhất thận trọng như vậy, dứt khoát đem đao đá đưa cho A Thanh, để hắn tiếp tục phân thịt, mình thì cùng Tạ Nhất rời khỏi đám người, “Chuyện gì?”

“Ta hôm nay dạo qua một vòng gần đây, thấy người của tộc Thất Phá.”

“Tộc Thất Phá, bọn họ tới đuổi gϊếŧ tộc Vân Thủy? Bọn họ có thấy ngươi không, có gặp nguy hiểm gì không?” Khách Đồ tuy biết thân thủ Tạ Nhất rất tốt, vẫn lo lắng không nhịn được, vừa nói vừa muốn kéo quần áo Tạ Nhất kiểm tra hắn có bị thương không.

Tạ Nhất trực tiếp kéo Khách Đồ về lều, chờ hắn xác định không có vết thương mới đem chuyện hôm nay gặp được nói cho hắn.

“Nói cách khác, đá đồng xanh cách nơi ở của chúng ta rất gần.” Khách Đồ ngồi ở trên da thú, lâm vào trầm tư.

Tạ Nhất tùy tay nhặt lên một nhánh cây, vẽ một bản đồ giản dị trên mặt đất, “ Đúng là rất gần, vượt qua hai ngọn núi này liền đến, bất quá tình huống trong sơn động ta chưa xem qua, không biết có bao nhiêu người của tộc Thất Phá canh bên trong.”

“Tộc Thất Phá có hơn ba trăm người, nghe Khả Khả nói bọn họ rất coi trọng chỗ đá này, người canh bên trong nhất định không ít, ” Khách Đồ ngẫm lại cảm thấy có chút không thỏa đáng, hỏi Tạ Nhất, “Là tộc Thất Phá cách chỗ đá này gần hơn hay là chúng ta gần hơn?”

“Cái này khó mà nói, tộc Thất Phá cách tuy hơi xa, nhưng bọn đường đi của bọn hắn đều bằng phẳng, mà chúng ta phải vượt qua hai ngọn núi, huống chi đá thứ này khả không dễ khuân vác, ta thấy bọn họ đều dùng nô ɭệ.”

“Nói cách khác chỗ đá này chúng ta cướp được cũng không lấy đi được.” Khách Đồ có hơi uể oải, một khối thịt mỡ lớn như vậy đặt ở trước mắt lại không thể ăn.

“Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, ” Tạ Nhất khoanh lại vị trí mỏ đồng, “Đá lấy được không mang đi để lại tại chỗ, dù sao làm vũ khí thôi, ở nơi nào cũng được.”

“Chúng ta đây nhất định phải đánh bại tộc Thất Phá mới được, ” Khách Đồ cũng biết vấn đề mấu chốt, “Bất quá chúng ta quá ít người, dù cùng tộc Hồng Thổ cũng không so được với tộc Thất Phá a.”

Hắn ngẩng đầu, phát hiện Tạ Nhất hoàn toàn không có bộ dáng phức tạp, liền biết hắn khẳng định đã nghĩ ra cách hay.

“Đúng rồi, đám nô ɭệ!” Hắn vỗ đùi, cao hứng, “tộc trưởng Vân Thuỷ tộc đã nói đám nô ɭệ đều là người ngoại tộc, bị tộc Thất Phá diệt tộc bắt lại, khẳng định nguyện ý cùng chúng ta đánh bại tộc Thất Phá.”

Bất quá, hắn rất nhanh lại nghĩ đến một vấn đề, “Nhưng, chúng ta căn bản không có biện pháp gặp đám nô ɭệ, làm sao mới khiến bọn họ giúp chúng ta?”

Khách Mộc vào lều liền thấy Khách Đồ xoay quanh, miệng còn đang không ngừng lải nhải gì đó, hắn nghi hoặc nhìn về phía Tạ Nhất, “Tạ Nhất ca ca, ca ca ta làm sao?”

“Không có việc gì, ” Tạ Nhất kéo Khách Đồ, “Vấn đề này về sau từ từ nghĩ, nói không chừng sẽ có biện pháp càng tốt hơn. Hơn nữa chúng ta vừa đến chỗ này, cần suy xét cuộc sống của tộc nhân một chút trước mới được.”

Khách Đồ kỳ quái, “Chúng ta mỗi ngày đều đi săn thú, còn có gì phải nghĩ sao?”

“Chỉ trông vào săn thú, đến mùa đông chúng ta vẫn sẽ thiếu thức ăn.” Tạ Nhất lấy ra hạt giống tốt năm trước khi đào chuột động cố ý chọn ra, “Mấy thứ này so với thịt dễ cất hơn, ta tính toán tận lực trồng thật nhiều, có lẽ có một ngày mùa đông dù không săn thú chúng ta cũng có cái ăn.”

Khách Đồ xưa nay tin phục Tạ Nhất, lúc này nghe hắn nói như vậy, lập tức cũng có hứng thú, “Thứ này trồng thế nào?”

“Tìm một chỗ, đem chúng chôn xuống đất, ” loại chuyện này trừ phi tự mình làm qua, mới có thể lý giải, hiện tại nhất định nói không rõ, Tạ Nhất cũng thấy khó xử, “Chờ thêm một thời gian ngươi trồng thì sẽ biết.”

“Tạ Nhất ca ca, ta có thể trồng không?” Khách Mộc tới cầm đồ chuẩn bị nấu cơm, bất quá tựa hồ bọn ca ca đang nói chuyện thú vị gì đó, liền ghé vào một bên nghe.

“Có thể.” Tạ Nhất liếc mắt nhìn khối thịt trên tay hắn, “Bất quá hiện tại, ngươi phải nấu cơm trước đi.”

“Dạ.” Khách Mộc lên tiếng, ngoan ngoãn xoay người.

Tạ Nhất bảo Khách Đồ tiếp tục nhìn thứ hắn vẽ trên mặt đất, “Ngươi xem nơi ở hiện tại của chúng ta, phía sau chính là tộc Thất Phá, cho nên ta tính toán ở đây, ” hắn ở trước ngọn núi gần nhất khoanh một vòng tròn, “Chế một ít cạm bẫy, nếu có người đánh lén, có thể cho chúng ta một ít thời gian chuẩn bị.”

“giống như mương trước sơn động trước kia?” Khách Đồ lập tức nhớ tới cạm bẫy trước kia làm qua.

“Không khác lắm, ” Tạ Nhất ở trước núi khoanh một vòng tròn, “Chúng ta đem cây trong này đều chặt sạch, sau đó ở trên dựng phòng ở, về sau không cần ở trong lều, mùa đông cũng không cần đi tìm sơn động.”

Khách Đồ nghe Tạ Nhất nói đến phòng đá và nhà gỗ của tộc Thất Phá, cũng thấy hứng thú, “Chúng ta cũng làm nhà gỗ đi, đá quá khó tìm.”

“Không, nhà gỗ mùa đông ở rất lạnh, chúng ta có thể dùng bùn bên bờ sông để xây phòng.” Nung gạch Tạ Nhất không biết, thế nhưng tường đất dùng bùn cỏ để làm, hắn vẫn biết một ít, trước đây trong thôn rất nhiều phòng đều là tường đất.

Trong tưởng tượng của Khách Đồ, hình dạng của phòng ở và lều không khác nhau lắm, cho nên hắn đối với việc dùng cái gì xây phòng, hoàn toàn không có khái niệm, tự nhiên Tạ Nhất nói cái gì thì chính là cái đó.

Tạ Nhất lại ở bờ sông không xa khoanh một chỗ, “Chúng ta cũng phải đem cây ở đây chặt hết, ở đây trồng mấy thứ đậu nành, tiểu mạch, đợi về sau thu hoạch, chúng ta liền có thức ăn.”

Tạ Nhất nói kế hoạch của mình cho Khách Đồ một lần, hỏi hắn, “Ngươi thấy thế nào?”

“Rất tốt.” Khách Đồ nghe phần nhiều là thứ mình không biết, nhưng nếu là chuyện Tạ Nhất cảm thấy tốt, vậy nhất định là tốt.

Tạ Nhất vứt nhánh cây trong tay, “Vậy ngày mai liền nói cho tộc nhân, chúng ta nhanh chóng bắt đầu.”

Trồng trọt, không thành vấn đề,

Đào cạm bẫy, không thành vấn đề,

Chặt cây xây phòng, không thành vấn đề,

Nhưng, ba chuyện đều không có vấn đề này không thể thuận lợi khai triển, bởi vì người của tộc Casa quá ít, không thể đồng thời tiến hành cả ba chuyện, cho nên bọn họ còn đang thảo luận nên làm chuyện nào trước.

“đào cạm bẫy trước đi, tộc Thất Phá ở ngay phía sau núi, làm tốt cạm bẫy chúng ta sẽ không sợ bọn họ đánh lén.” A Thanh đề nghị.

Vu tư cầm non nửa bình hầu nhi nhưỡng, ngửi nửa ngày mới uống một ngụm, “Không phải nói nơi này không dễ bị phát hiện sao, ta cảm thấy cứ xây phòng trước đi, thảo dược ta hái cũng chưa có chỗ để.

“Vậy dựng một căn lều là được, đồ ăn mới là quan trọng nhất, chúng ta vẫn nên trồng trọt trước.” Quả Lệ chưa từng phản bác ý kiến của vu tư, bất quá lần này liên quan tới vấn đề thức ăn của bộ tộc, nàng cũng bất chấp.

“Chúng ta hiện tại con mồi còn rất nhiều, trồng lúc nào cũng được, vẫn phải đào cạm bẫy trước mới được.” A Thanh quay đầu nhìn Khách Đồ ngồi một bên, “Tộc trưởng, ngươi nói đi?”

Hai người khác cũng đem ánh mắt tiến đến, chờ Khách Đồ hạ quyết định.

Khách Đồ bất đắc dĩ, hắn rõ ràng ngay từ đầu cũng đã nói qua, “chặt cây làm cạm bẫy trước, Tạ Nhất đã đi tìm đá làm công cụ.”

“Ta còn cho rằng hắn đi nấu cơm, ” vu tư đứng lên, “Ta phải đi hái thảo dược, vậy cứ nói luôn ra, làm cạm bẫy trước, xây phòng để cuối cùng đi.”

Hai người khác ngốc lăng nhìn vu tư cầm một bình gốm hỏ, lắc lư ra khỏi lều.

Cho nên, vu tư ở đây tranh nửa ngày, chính là đang đợi Tạ Nhất làm cơm?!

Không có vu tư quấy rối, vấn đề còn lại cũng rất đơn giản, Khách Đồ đơn giản an bài một chút, liền đến chỗ Thạch Đầu tìm Tạ Nhất.

“Rìu đá sao rồi?”

“Làm được vài cái, ” Tạ Nhất đưa rìu đá đã làm tốt cho hắn xem.

Bởi vì đá cồng kềnh, cho nên rìu đá đều không lớn, Tạ Nhất để Thạch Đầu chọn đá xẹp dài, ở ngay trước mài thành hình cung, sau đó xuyên lỗ cắm gậy gỗ thích hợp lên.

Khách Đồ tùy tiện chọn một cái cây ở gần, cầm rìu đá chém hai cái, “So với thứ cũ dùng tốt hơn.” Rìu đá bọn họ hay dùng đều là nhặt đá mỏng, cầm thực không tiện.

Thạch Đầu vừa mài đá vừa cười nói, “Tộc trưởng, đồ Tạ Nhất làm, không có gì không tốt.”

“Vậy cũng đúng, ” nghe Tạ Nhất được khen, Khách Đồ rất cao hứng, hắn cầm lấy rìu đá đã làm xong, “Ta đem đồ đưa qua cho bọn hắn.”

Tạ Nhất từ trên đất cầm lấy mấy thứ khiêng trên vai, “Thạch Đầu đã làm sắp xong, ta và ngươi cùng đi.”

“Những cái này là gì?” Khách Đồ vừa rồi cũng chưa chú ý tới mấy thứ này.

“Bừa và xẻng đá.”

Đến bờ sông, tộc nhân đã đang làm việc, Khách Đồ đem công cụ phân ra, bản thân cũng cầm một rìu đá đi đốn cây.

Hai ngày nay rất bận, Tạ Nhất còn chưa kịp nhìn ở gần có gì có thể dùng không, hắn đi một vòng trong rừng, không cần nói, hắn thật sự phát hiện một ít thứ tốt.

Tạ Nhất gọi Khách Mộc tới, “Đi, lấy vài sọt trúc tới.”

“Được, ” Khách Mộc vang dội lên tiếng, chạy vội về, Hôi Mao vốn đứng ở trên đầu Đa Lỗ lập tức mở cánh, bay vào không trung đi theo.

Đợi lúc Khách Mộc đem toàn bộ sọt trúc trong nhà gian nan chuyển đến, Tạ Nhất đã ở trên cây hái xuống những nhánh cây có chùm quả xanh nhạt, sau đó ném xuống dưới tàng cây, tích một đống.

Hắn ngẫu nhiên còn từ trên chạc cây vặt một quả, trực tiếp nhét vào miệng ăn luôn.

Khách Mộc ngửa đầu nhìn một hồi, cảm thấy đây là đồ ngon, liền học Tạ Nhất hái một chút, cho vào miệng ăn.

Ôi, thứ này ngọn ngọt, tuy rằng không ngon như quả màu đỏ, thế nhưng mùa xuân cũng không có trái cây ngon a.

Khách Mộc ăn một ngụm cảm thấy không tệ, không khỏi bắt đầu liên tục cho vào miệng.

Tạ Nhất từ trên cây nhảy xuống, điệu nghệ cuộn mình để giảm xóc, “Khách Mộc, đừng ăn nhiều như vậy, cẩn thận một hồi sẽ đau bụng.”

Thứ này tuy rằng ăn không có gì, thế nhưng sinh nhiều khí, ăn nhiều dạ dày sẽ không thoải mái. Tạ Nhất trước khi bởi vì chịu đói, thường xuyên làm chuyện ngu xuẩn ăn thứ biết rõ ăn nhiều sẽ đau bụng này, còn nhịn không được muốn ăn no.

“Dạ, ” bất quá lực chú ý của Khách Mộc rõ ràng không ở nơi này, hai mắt hắn tỏa sáng, “Tạ Nhất ca ca, ngươi vừa rồi từ trên cây nhảy xuống thật là đẹp mắt, có thể lại làm một lần không.”

Tuy Tạ Nhất là vì động tác bò xuống từ trên cây khó coi mới đùa giỡn như vậy, nhưng hắn không muốn để Khách Mộc học được động tác nguy hiểm như vậy.

Hôi Mao khắc sâu ấn tượng với bàn tay vẫn chà đạp nó của Tạ Nhất, vừa thấy hắn đưa tay tới, lập tức nhạy bén bay đến cây cao bên cạnh, còn đắc ý kêu một tiếng.

Tạ Nhất hoàn toàn xem nhẹ con ưng ngốc phản ứng quá độ này, hắn xoa xoa đầu Khách Mộc, “ chuyện trèo cây chờ đến lúc ngươi nên học ta tự nhiên sẽ dạy ngươi, hiện tại đem quả du tuốt xuống chất vào trong rổ trúc trước, giữa trưa làm cơm quả du cho ngươi. ”

Kỳ thật nơi này một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, Tạ Nhất cũng nhập gia tùy tục sửa lại thói quen, bất quá khai hoang xây phòng đều là việc khổ cực, cũng không thể để người ta đói bụng làm việc, vừa vặn đến mùa quả du, làm đồ ăn cũng không hao phí bao nhiêu lương thực, còn có thể bổ sung năng lượng.

Khách Mộc sao có thể nghĩ đến nhiều như vậy, hắn vừa nghe có ăn liền cao hứng, “Quá tốt, Tạ Nhất ca ca, ta đi gọi Đa Lỗ tới giúp ta.”

“Các ngươi hai người có thể làm hết nhiều như vậy sao, còn có quả trên cây cũng phải hái xuống, gọi hết trẻ con trong tộc đến đây đi.” Tuy rằng Khách Mộc hoạt bát hơn trước kia, nhưng hắn cũng không thân cận với những đứa trẻ khác trong tộc, cho nên Tạ Nhất cũng có ý để hắn chung đυ.ng với những đứa khác nhiều hơn.

“Được.”

Trẻ con ở thế giới nguyên thủy lên núi leo cây không cái nào không biết, cho nên Tạ Nhất cũng không cần lo cho bọn nó, hắn đeo một sọt trúc, đi vào sâu trong rừng.

Khi hắn vừa rẽ, thấy khúc gỗ khô rơi trên mặt đất, ở phần chạm vào mặt đất ẩm ướt, mọc từng đám mộc nhĩ hắc nâu bán trong suốt, cho nên định tìm thêm một ít cải thiện thức ăn.

Chỗ này bởi vì tương đối gần sông, mặt đất đều khá ướŧ áŧ, chỉ cần có cây khô rơi trên mặt đất, bình thường đều có thể tìm được một đám mộc nhĩ, Tạ Nhất bất tri bất giác liền cách chỗ tộc nhân làm việc càng ngày càng xa.

Hắn đem mộc nhĩ trên cây khô hái hết xuống, ngẩng đầu nhìn mặt trời phía trên, cảm thấy cũng nên trở về làm cơm quả du, liền đem nữa sọt mộc nhĩ đeo lên trên vai, chuẩn bị rời đi.

À, đúng rồi, còn có một việc, Tạ Nhất quay người lại nói với một bụi cây, “Ngươi đi theo ta lâu như vậy, xuất hiện đi.”

Qua một hồi, chỗ đó dây dưa đi ra một người, lại là Khả Khả của tộc Vân Thủy, trên lưng nàng có cung và túi tên, trên tay còn cầm mâu đồng xanh, “Ngươi làm sao biết ta đang đi theo ngươi?”

“tiếng bước chân của ngươi quá lớn.” Đương nhiên, âm thanh này là đối với Tạ Nhất chịu qua huấn luyện chuyên môn, bất quá Tạ Nhất cũng lười giải thích, “Ngươi một mình tới nơi này làm gì, trong rừng nhiều dã thú, ngươi không sợ gặp phải hổ báo.”

Khả Khả ngẩng đầu ưỡn ngực, “Ta là người lợi hại nhất trong tộc, chỉ có ta mới dám một mình đi ra, lại nói, nơi này lại không có hổ, cũng không có báo.”

Được rồi, địa bàn này trước kia là của tộc Vân Thủy, các nàng tự nhiên tương đối lý giải.

Bất quá, đây không phải nguyên nhân chủ yếu, “tộc nhân của các ngươi quá ít, trừ khi săn tìm thức ăn, cũng không có người nào đi, ” Tạ Nhất không khách khí vạch trần nàng, “Có chuyện gì nhanh chóng nói, ta còn phải trở về.”

Khả Khả cúi đầu do dự một chút, từ trên lưng tháo cung xuống, “cung các ngươi cho chúng ta có phải không giống thứ tộc trưởng các ngươi dùng hay không, ta dùng nó căn bản bắn không được xa như vậy, cũng bắn không trúng thứ ta muốn bắn.”

Cung tộc Casa dùng hiện tại tuy rằng không tốt như cây cung sừng bò của Khách Mộc, nhưng đều chọn gỗ có tính co dãn làm cung, tầm bắn cùng độ chính xác đều không tệ.

Bất quá khi Khách Đồ trao đổi cung tên không nói cho các nàng cách dùng cung chính xác, chính là đợi các nàng tự tìm đến. Vốn dựa vào tính cẩn thận của tộc trưởng tộc Vân Thủy, Tạ Nhất còn tưởng các nàng qua vài ngày làm chút chuẩn bị mới đến đ âu, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm tới cửa.

Tạ Nhất đeo sọt trúc, đi về phía Khả Khả.

“Ngươi muốn làm gì?” Khả Khả lập tức lui lại mấy bước, giơ mâu đồng xanh về phía Tạ Nhất. Nàng đã thấy qua thân thủ của người này, đao màu trắng trên tay hắn cũng rất là nhanh.

Tạ Nhất đứng lại, “Đem cung tên cho ta, ta dạy cho ngươi cách dùng.”

“Thật?” Khả Khả có chút hoài nghi.

“Không muốn học thì ta đi.” Tạ Nhất nói xong xoay người liền đi.

“Ai, đợi đã.” Khả Khả nóng nảy, nàng chạy chậm tới, đem cung tên đưa cho Tạ Nhất, “Ngươi đừng đi a, không phải nói sẽ dạy ta sao.”

Tạ Nhất liếc xéo nàng, khóe miệng cong lên, nha đầu kia cũng quá dễ lừa, bất quá, tính tình như vậy lại rất không tệ.

Hắn kéo cung tên, sau đó giảng giải đơn giản cho nàng, “Khi bắn tên ngươi có thể tùy ý đứng, thế nhưng thân trên phải thẳng, dùng khớp ngón tay đầu tiên giữa ba ngón tay tay phải, ngươi xem, chính là nơi này giữ dây cung, ngón tay này ở trên đuôi tên, hai ngón khác ở dưới, nhưng không cần kẹp lấy tên.”

“Nhưng, ta lần trước thấy tộc trưởng của các ngươi dùng ngón tay này kéo a.” Khả Khả vươn ngón cái ra, bắt chước động tác kéo cung lần trước.

“Ngươi không phát hiện trên tay hắn còn mang theo ban chỉ sao, ngươi kéo như vậy ngón tay rất dễ thụ thương.” Tạ Nhất dạy nàng chẳng qua là một ít trụ cột, kỳ thật đợi khi thuần thục, khi thực hiện có chút khác biệt cũng không quan hệ.

“Tay trái cầm cung đẩy ra, khi kéo khuỷu tay tay trái đừng hướng ra phía ngoài, đồng thời vai phải kéo ra sau, đại khái đến chỗ này là được.”Tạ Nhất kéo dây cung cho Khả Khả xem.

“Khi bắn tên ánh mắt cùng tên đều phải nhắm ngay chỗ ngươi muốn bắn, vai phải dùng lực, ngón trỏ kéo cung nhanh chóng buông ra.” Tạ Nhất nói, tên trong tay cấp tốc bay ra, cắm sâu lên một thân cây cách đó không xa.

Khả Khả chạy tới đem tên nhổ xuống, từ trong tay Tạ Nhất nhận lấy cung tên, dựa theo phương pháp hắn vừa dạy luyện tập.

Tạ Nhất vừa chỉ ra chỗ sai cho nàng, vừa hỏi, “tộc các ngươi về sau tính đi đâu?”

“Không biết, tộc trưởng trước kia nói muốn đến bên kia Giới sơn, bất quá hôm trước các ngươi đến thì lại không đi, vẫn ở chỗ cũ.” Khả Khả động tác cương ngạnh đem cung kéo ra.

“Thân thể đừng cứng như vậy, bình thường dùng trường mâu thế nào, hiện tại bắn tên thế ấy, ” Tạ Nhất để nàng bình tĩnh lại, “tộc nhân của các ngươi quá ít, đi đâu cũng rất nguy hiểm, tốt nhất vẫn nên ở cùng người tộc khác, người trong tộc mới có thể đều sống sót.”

“Trong tộc có người nói ở cùng tộc các ngươi, bất quá tộc trưởng không nói gì, không biết có phải thật không.” Tâm tư của Khả Khả đều ở trên mũi tên, nói ra khỏi miệng mới phản ứng lại, “Nha nha, các nàng dặn không được nói lung tung.”

Tạ Nhất cười cười, tính cách Khả Khả khiêu thoát, có lúc khiến người ta cảm thấy khả ái khó nói lên lời.

Hắn cười cười đang chuẩn bị nói chuyện, lại đột nhiên từ bên hông rút mã tấu ra, cánh tay hướng ra phía ngoài, cổ tay hất một cái, mã tấu xẹt qua một đường cong duyên dáng, cắm vào trong bụi cỏ.

Động tác liên tiếp như thiểm điện, đợi khi Khả Khả phản ứng được, Tạ Nhất đã ở trong bụi cỏ nhặt lên một con thỏ đã chết, đang rút mã tấu ra.

“Ngươi thật lợi hại, tộc trưởng trước kia của chúng ta cũng có kiếm rất giống của ngươi, bất quá hắn không gϊếŧ thỏ được như vậy.” Khả Khả rất là hâm mộ, “tộc trưởng của các ngươi bắn tên cũng rất lợi hại, người của tộc các ngươi đều lợi hại như vậy sao?”

Tạ Nhất dùng vải lau vết máu trên mã tấu rồi thu về, sau đó xách con thỏ đi tới, “tộc nhân của chúng ta có lợi hại không phải chính ngươi nhìn mới biết được, ít nhất tộc các ngươi ở bên cạnh, chúng ta có thể bảo hộ các ngươi không bị tộc Thất Phá gϊếŧ chết.”

“Không thể, người của tộc Thất Phá rất nhiều.” Khả Khả không cần suy nghĩ, lập tức phản bác.

“Không có gì là không thể, bọn họ người nhiều, cuối cùng vẫn sẽ bị chúng ta đánh bại.” Tạ Nhất tràn đầy tự tin, đem con thỏ đưa cho Khả Khả, “Đây là tặng cho ngươi, trở về nói cho tộc trưởng của các ngươi, tộc Casa dám ở cách tộc Thất Phá không xa, sẽ không sợ bọn họ cường đại.”

Khả Khả nhận con thỏ, cúi đầu do dự một hồi, mới ấp a ấp úng nói, “Ta không thể nói cho tộc trưởng.”

“Vì sao?” Tạ Nhất sắp đi, nghe lời này lại ngừng lại.

“Cái kia… Tộc trưởng hôm nay để ta cùng các nàng đi săn thú…”

“Tự ngươi vụиɠ ŧяộʍ chạy tới?” Tạ Nhất thấy nàng muốn nói lại thôi liền biết, “Vậy ngươi cứ xem rồi xử lý đi, dù sao việc này liên quan đến việc tộc Vân Thủy có thể sống hay không.”

Nói xong, Tạ Nhất đeo sọt trúc đi mất, lưu lại Khả Khả ở lại cắn răng dậm chân giãy dụa nửa ngày, cuối cùng rốt cuộc hạ quyết tâm trở về.

Tạ Nhất về đến tộc, cây du đã bị hái sạch sẽ, đựng chừng hai sọt quả du.

Khách Mộc vẫn canh giữ ở gần, thấy Tạ Nhất trở về vội bỏ lại củi nhặt trong tay, để Tạ Nhất đi xem quả du, “Tạ Nhất ca ca, lúc nào làm cơm quả du a?”

Đa Lỗ nhặt củi lại để vào trong sọt, sau đó một tay xách đến gần bọn họ.

“Hiện tại liền làm.” Tạ Nhất đổ ra nửa sọt quả du để Khách Mộc lấy đến bờ sông rửa, sau đó tự mình xách chỗ còn lại về lều, lấy cái nồi lớn nhất trong tộc ra, ở bên ngoài đốt một đống lửa đun nước.

Hắn tìm một ít trúc rửa sạch, sau đó chẻ cắt thành tấm trúc dài ngắn không đồng nhất, dùng dây thừng buộc kín, sau đó cho vào trong nồi, vừa vặn có thể đặt trên mặt nước.

Lúc này Khách Mộc rửa quả du về, Tạ Nhất đựng vào cái sọt vẫn hay đựng dược liệu, chờ ráo nước.

Hắn để Khách Mộc nhìn lửa, sau đó đi tìm Quả Lệ lấy chút bột ngô.

Quả Lệ nhìn sắc trời, có hơi kỳ quái, “Hiện tại cách trời tối còn sớm, nấu cơm sớm như vậy đến khi ăn sẽ bị nguội.”

“Ta làm chút cơm quả du, làm xong để cho mọi người ăn, không cần đợi đến buổi tối.”

“Hiện tại ăn cơm quá sớm, vừa ăn sáng không lâu a.”

Tạ Nhất cười, “Quả Lệ a ma, ngươi làm việc thời gian dài như vậy, khẳng định là đói bụng, vậy tộc nhân chặt cây đào mương, làm việc cũng mệt chết đi, càng nhanh bị đói a.”

Quả Lệ suy nghĩ, quả thật có chuyện như vậy, huống chi hiện thức ăn ở trong tộc so với trước kia nhiều hơn, liền lanh lẹ lấy chút bột ngô cho Tạ Nhất, thuận tiện đi xem hắn làm thế nào.

Tạ Nhất trộn bột ngô cùng quả du đã ráo nước, rắc muối quấy đều, sau đó ở trên mặt trúc trải một khối vải sạch, đem hỗn hợp quả du đổ lên, đậy nắp lại.

“Được rồi, chờ một lát là có thể ăn.” Tạ Nhất xoa tóc Khách Mộc, để hắn tiếp tục nhóm lửa.

“Như vậy là được?” Quả Lệ ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cách này rất dễ dàng, hơn nữa chỉ dùng một chút bột là có thể làm ra một nồi lớn như vậy, mấy ngày nay để bọn nhỏ hái thêm quả du, dù sao cây du cũng rất dễ tìm.

Quả Lệ hiếu kì cầm đến xem thử, vội gọi Tạ Nhất, “Thứ này không thể ăn, ăn sẽ sinh bệnh.” Trong tộc trước kia khi không tìm được đồ ăn, có người hái thứ này, sau ăn khi liền cảm thấy cả người khó chịu, bất quá may mắn sau này chậm rãi tốt lên.

“Không thể ăn?” Tạ Nhất cũng có chút giật mình, hắn đột nhiên nghĩ đến đây không phải thế giới cũ, tuy rằng mỗi thứ hắn nhìn thấy đều giống tri thức của mình, thế nhưng không bài trừ khả năng có chút biến hóa, “Các ngươi ăn thế nào?”

“Chính là hái về trực tiếp nấu canh, còn có thể ăn thế nào?”

“Nga, ” Tạ Nhất buông lỏng khẩu khí, “Đây là mộc nhĩ, vừa hái về có độc không thể ăn, đợi phơi khô xong sẽ vô sự.”

Quả Lệ bán tín bán nghi, “Thật?”

“A ma, ngươi còn không tin ta sao?” Tạ Nhất vừa nói, vừa nhấc vung lên, dùng đũa trạc trạc cơm quả du, mềm mại vừa phải, “ cơm quả du xong rồi, Khách Mộc, cầm chén lấy ra.”

Tạ Nhất múc cho hai người kia mỗi người một chén, sau đó đem chỗ còn lại đều múc vào trong bình gốm, một nửa là cho đám người chặt cây nâng gỗ, một nửa là cho đám người đào mương đất.

Hắn đeo sọt trúc, đem bình gốm cùng bát đũa bỏ vào, đi đưa cơm cho Khách Đồ, nửa kia không quên dặn hai đang ăn, “A ma, Khách Mộc, các ngươi ăn xong đem chỗ kia đưa cho người làm việc phía sau.”

“Được.” Khách Mộc đầy miệng cơm quả du, miễn cưỡng từ trong cổ họng thoát ra một chữ.

Khách Đồ đã làm một buổi sáng, đầu nắng mặt trời mùa xuân chiếu xuống, liền cảm thấy có chút nóng, dứt khoát đem áo da thú cởi ra, lộ ra cơ bắp tinh tráng, cầm rìu đá trên tay tiếp tục chặt cây.

Tạ Nhất buông sọt trúc, nhìn nam nhân mồ hôi như mưa cách đó không xa, một đại thụ to bằng một người chậm rãi ở trong tay hắn ngã xuống, sau đó hắn nhanh chóng chỉ huy những người khác đem cây nâng đi, lại đi đến trước một cây khác tiền không biết mệt mỏi giơ búa lên.

Tạ Nhất đứng nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy cuộc sống tựa hồ nên là như vậy, bình thản lại khiến người say mê.

“Khách Đồ.”

Khách Đồ quay đầu, thấy Tạ Nhất đứng cách đó không xa cười với mình, liền tùy tay lau mồ hôi trên trán, xách búa đi qua, “Làm sao?”

“Ta làm cơm quả du, gọi các tộc nhân tới ăn đi.” Tạ Nhất đợi hắn đi đến bên người, lấy y phục da thú từ phía sau khoác lên cho hắn, dán vào lưng hắn ghé sát vào lỗ tai, “Khách Đồ, ta muốn làm, ta muốn đè ngươi.”

Khách Đồ chỉ nghe nửa câu đầu đã hiểu, hắn lỗ tai run lên, hô hấp có chút nặng nhọc, hắn xoay người muốn ôm Tạ Nhất, lại phát hiện người nọ đang ngồi xuống từ trong sọt trúc cầm chén đũa ra.

Tạ Nhất quay đầu lại cười, khóe mắt hơi nhướn lên, quay về phía mọi người đang làm việc kêu một tiếng, “Ăn cơm.”

“Sao giờ đã ăn cơm?” Bạch Diêm cách gần nhất, chạy tới đầu tiên.

Tạ Nhất liếc mắt nhìn Khách Đồ cầm bát tự ngồi vào một bên, khoái trá trả lời, “Sợ các ngươi đói bụng, cho nên làm chút ăn tạm lót dạ.”

“Hắc, ngươi vừa nói như vậy, thật có chút đói bụng.” Bạch Diêm nhìn cái môi trong tay Tạ Nhất, “Cho ta hai chén, ta đưa cho A Hoa một chén.”

“Tự mình muc.” Tạ Nhất đưa cái môi cho hắn, bưng bát đi tìm Khách Đồ.

Tạ Nhất ngồi xuống bên Khách Đồ, cười hỏi, “Làm sao, giận à?”

“Không có, ” Khách Đồ trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, bất quá âm thanh có điểm rầu rĩ, “Tạ Nhất, ta có hơi khó chụt, muốn cùng ngươi làm.”

“Hiện tại?”

Khách Đồ thành thật gật đầu.

“Không được, chúng ta còn phải làm việc.” Tạ Nhất đầy miệng nghiêm trang, trong lòng lại đang trộm vui vẻ, hắn phát hiện lạc thú lớn nhất của mình chính là không có việc gì dụ dỗ Khách Đồ, chơi rất vui.

Khách Đồ nhìn hắn một cái, dứt khoát buông bát, ôm lấy hắn hung hăng cắn môi.

Bát trên tay Tạ Nhất vừa bưng lên, còn chưa ăn một ngụm, lúc này cũng chỉ đành buông xuống, hơi hơi mở miệng, để miệng lưỡi Khách Đồ tàn sát bừa bãi.

Người của tộc Casa ở một bên đều thức thời không tới giúp vui, bên bờ sông truyền đến một âm thanh trung khí mười phần, “Các ngươi chặt hết cây làm gì, nhóm lửa?”

Cách mấy cây rừng thưa thớt, Khách Đồ có thể nhìn thấy Qua Tang đứng ở bờ sông bên kia, đang lộ ra bộ mặt khiến người ta chán ghét cười với mình.

Hắn cúi đầu nhìn khóe miệng Tạ Nhất có chút sưng đỏ, nhịn không được lại ghé vào liếʍ liếʍ.

Qua Tang thấy hai người kia căn bản không phản ứng, liền mang theo sói nhỏ đạp lên cầu độc mộc qua sông, dạo qua đất trống đã thanh lý một vòng, “Tạ Nhất, đây là định làm gì?”

Tạ Nhất liếc hắn một cái, lạnh lạnh trả lời, “Chặt cây.”

Qua Tang hắc hắc cười hai tiếng, “Ta trở về cũng bảo tộc nhân chặt cây bên kia sông, dù sao ngươi làm gì ta làm theo là được rồi.”

Khách Đồ nghe vậy hừ lạnh một tiếng.

Qua Tang sớm quen, hắn tự tại dưới ánh mắt lạnh lùng của Khách Đồ đến gần người đang ăn cơm của tộc Casa, cầm một cái bát múc chút cơm quả du, sau đó tìm cọc gỗ gần Tạ Nhất ngồi xuống.

“Các ngươi làm đồ ăn đều rất ngon, đây lại là thứ gì?” Nếu không phải Khách Đồ mỗi ngày đen mặt, Qua Tang quả thực hận không thể bữa bữa tới ké cơm.

“Quả du.”Tạ Nhất trả lời vẫn thực ngắn gọn.

Qua Tang biết mình hôm nay hỏi gì cũng không có được đáp án, liền nhanh chóng ăn hết, nói ra nguyên nhân mình tới, “Ngày hôm qua sói nhỏ cùng ta đi săn thú, nó tìm được một chỗ chơi vui.”

“ chỗ chơi vui?” Tạ Nhất nghe ra ngữ khí của hắn, cảm thấy chắc là phát hiện cái gì đó không tầm thường.

“Ừ, chỗ kia không dễ tìm, nếu không phải sói nhỏ rơi vào trong động, chính là ta mỗi ngày đi qua cũng không nhất định có thể phát hiện.”

Lúc này sói nhỏ được nói đến đang vui vẻ lăn lộn trên bãi đất trống, thỉnh thoảng còn đánh hơi ở trong không khí, sau đó cất tứ chi ngắn ngủn chạy một trận, cũng không biết đến tột cùng đánh hơi được cái gì.

“Chỗ nào, ở đâu?” Nơi có thể khiến Qua Tang thừa nước đυ.c thả câu như vậy, khiến Tạ Nhất triệt để hứng thú.

Qua Tang chỉ chỉ bờ sông bên kia, “ ở gần ngọn núi chúng ta săn thú, ngươi muốn đi ta có thể mang ngươi đi.”

“Ta và các ngươi cùng đi.” Khách Đồ thấy Tạ Nhất nóng lòng muốn thử liền biết hắn nhất định sẽ đi, lúc này cũng biểu đạt thái độ, mặc kệ làm sao, hắn không thể để Qua Tang và Tạ Nhất một mình ở cùng nhau.

Nếu không phải có Qua Tang dẫn đi, chỉ sợ Tạ Nhất đi qua cũng sẽ không chú ý tới nơi này.

Qua Tang đẩy ra một bụi cỏ dại, lộ ra một cửa động nho nhỏ.

Sói nhỏ vừa thấy nơi quen thuộc này, lập tức vui vẻ từ phía sau xông tới, sau đó một đầu đi vào.

Tạ Nhất có thể nghe được âm thanh sói nhỏ lăn lộn bên trong, còn có hai tiếng rầm rì, cũng không biết nó ăn đau hay là chơi vui.

“động này là dành riêng cho sói nhỏ đi.” Tạ Nhất ngồi xổm nhìn vào bên trong, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy là đi xuống phía dưới, còn lại tối đen một mảnh.

Khách Đồ quay đầu nhìn Qua Tang, “Chỗ này làm sao đi vào, ”

Qua Tang vỗ vai Tạ Nhất để hắn lui ra phía sau, sau đó ngồi xuống chống hai tay xuống đất, cứ như vậy quyệt mông bò vào.

Tạ Nhất liếc mắt nhìn Khách Đồ, ý bảo hắn vào trước.

Khách Đồ gật đầu, đem củi gỗ nhặt được buộc ở trên thắt lưng, sau đó học Qua Tang bò vào.

Tạ Nhất theo sau Khách Đồ, năng lực dạ thị của hắn coi như không tệ, có thể nhìn thấy mông bọc trong ở y phục da thú cung vòng eo đong đưa của Khách Đồ cách đó không xa. Tư thế này không khó xem như mình nghĩ ban đầu, không phải sao.

Đi về phía trước, bên trong càng ngày càng rộng, dần dần ba người đều có thể đứng lên, thế nhưng đường đi xuống phía dưới có chút trơn ướt, khi đi cần phá lệ cẩn thận.

“Ngao ô…” sói nhỏ dùng phương thức mau lẹ đi tới đáy trước nghe được tiếng bước chân ba người, chào hỏi.

Khách Đồ đem đuốc thắp lên, cho bọn hắn mỗi người một cây.

Tầm nhìn chậm rãi sáng lên, Tạ Nhất thấy hai bên động bích phần lớn là nhũ màu trắng, sờ lên ướŧ áŧ tế hoạt, động bích hướng về bên trong gấp khúc kéo dài, dần dần lại phân ra vài cái động.

Mặt đất trơn ướt, mỗi một bước đều phải thật cẩn thận.

Trên đầu còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước nhỏ giọt “Tí tách”, trong bóng đêm yên tĩnh nghe vào tai phá lệ rõ ràng.

Sói nhỏ dường như rất thích nơi này, tứ chi ngắn ngủi của nó ở trên mặt đất trơn trượt chạy chạy, ngẫu nhiên trượt chân đầu té ngã, liền lật người đứng lên tiếp tục chạy.

Qua Tang trực tiếp dẫn người vào cửa động đầu tiên, đi một đoạn đường gập ghềnh, động bích đột nhiên mở lớn, mang ba người một sói tiến vào một động đá vôi rộng lớn.

“Nơi này thế nào?” Qua Tang muốn tìm một chỗ cắm đuốc, thế nhưng trong động đá vôi mỗi một nơi đều trắng mịn vô cùng, bất đắc dĩ chỉ đành cầm đuốc trên tay.

“Ngươi muốn cho tộc nhân của ngươi ở nơi này?” Khách Đồ đánh giá bốn phía, “Điều này không thể được, bên trong có nước, buổi tối không có cách nào ngủ.”

“Hiện tại là mùa xuân, không cần sống ở trong sơn động.” Ngữ khí của Qua Tang nghe vào tai rất bất đắc dĩ, “Ngươi xem thứ trên đất.”

Khách Đồ cúi đầu nhìn kỹ, “Đều là đá a, không có gì khác.”

Qua Tang cự tuyệt nói chuyện với hắn, “Tạ Nhất.”

Tạ Nhất lúc này đang ngồi xổm một bên nhìn sói nhỏ uống nước, ở cách đó không xa liền có một dòng nước chậm rãi chảy qua, nó lại thế nào cũng phải đặt chi trước ghé vào một măng đá, vươn đầu lưỡi liếʍ một chút nước ở trên.

Cho dù là đôi chút tiếng nước nhỏ giọt phóng đại trong sơn động cũng có thể nghe rất rõ ràng, huống chi hai người kia mở cổ họng nói chuyện, Tạ Nhất đứng lên đi qua, “Làm sao?”

Khách Đồ đem đuốc phóng thấp, để hắn nhìn trên mặt đất đá màu trắng sữa so le chằng chịt, “Qua Tang để ta xem nơi này, nhưng chỗ này cũng không có gì dễ nhìn a.”

Tạ Nhất nhìn lướt qua, ừ, thoạt nhìn như là sơn mạch liên miên phập phồng, chỗ giữa này còn rất cao.

Tựa hồ, sau lưng có âm thanh, nghe không giống của sói nhỏ.

Tạ Nhất quay người, ra tay như thiểm điện, bắt lấy bảy tấc của con rắn phun phì phì phía sau, dùng lực bẻ.

“Rắn!” Thấy rõ thứ trên tay Tạ Nhất, Khách Đồ hoảng sợ, vội hỏi Tạ Nhất, “Có bị cắn không?”

Tạ Nhất lắc đầu, đem rắn đến gần lửa nhìn, phát hiện là một con rắn đầu nhọn màu nâu, tách miệng, có thể thấy hai răng nọc sắc nhọn bên trong, “Có độc.”

Khách Đồ vội giơ cây đuốc dạo qua một vòng, tin tưởng không có con thứ hai xuất hiện, mới quay lại đem rắn ném vào trong túi da thú.

Bởi vậy vừa đi, ánh mắt hắn quét đến trên đống đá, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, “Tạ Nhất, ngươi nhìn khối đá này có giống ngọn núi có sơn động ôn tuyền kia không?”

“Rất giống, ” Tạ Nhất nghĩ đến sớm nhất là ngọn núi ở thế giới cũ kia, bởi vì lúc trước khi làm nhiệm vụ cố ý tìm bản đồ vệ tinh khu vực của nó, thoạt nhìn quả thật rất giống, bất quá có vài chỗ lại không giống.

“Chỗ cao lên ở giữa này rất giống Thông Thiên sơn phải không?” Tuy rằng lần này là Khách Đồ nhìn ra trước, nhưng Qua Tang vẫn rất cao hứng, rốt cuộc khiến hai người này nhìn ra manh mối.

“Đúng, đây là ngọn núi có sơn động mà chúng ta từng ở.” Khách Đồ chỉ cho Tạ Nhất thấy.

“Nhưng, thứ này vì sao lại xuất hiện ở đây?” Tạ Nhất nhìn kỹ,“Không biết, ” Qua Tang lắc đầu, “Ngươi không phải sứ giả của thần sao, ngay cả ngươi cũng không biết?”

Sứ giả của thần…

Tạ Nhất quay đầu lại liếc mắt nhìn Khách Đồ, tựa tiếu phi tiếu.

“ sứ giả của thần chỉ mang đến thay đổi cho tộc Casa, cũng không phải cái gì cũng biết.” Khách Đồ cảm thấy Tạ Nhất nghi ngờ, bất mãn trừng Qua Tang.

Qua Tang một mặt vô tội trừng trở về.

Tạ Nhất bỏ qua hai người ở đây mắt to trừng mắt nhỏ, giơ đuốc dạo qua một vòng trong động, lại không có phát hiện có gì khác đặc biệt.

Hắn nhớ tới lúc trước vừa tiến vào nhìn thấy vài sơn động tối đen, liền đổi một cây đuốc, chuẩn bị qua xem một chút.

“Tạ Nhất, ngươi muốn trở về sao, chờ ta.” Khách Đồ khóe mắt vẫn chú ý Tạ Nhất, lúc này nhanh chóng đi theo.

Qua Tang gọi sói nhỏ, theo sát phía sau.

Sơn động thứ hai so với cái thứ nhất lại muốn hẹp hơn nhiều, trừ cách chỗ cửa động tương đối gần có chút đá màu trắng sữa, bên trong dần dần chỉ có thể nhìn thấy nham thạch phổ thông, đường trong sơn động cũng khi rộng khi hẹp, tựa hồ không có điểm cuối.

“Đây đến cùng thông đến nơi nào a, chúng ta đã đi thật xa.” Cây đuốc trên tay Qua Tang đốt đến một điểm cuối cùng, chỉ chốc lát liền vụt tắt, hắn vỗ vỗ Khách Đồ phía trước, “Lại cho ta một cây đuốc.”

“Chỉ còn ba cây, ” Khách Đồ từ bên hông rút ra một cây đưa cho hắn, lại đem số còn lại buộc chặt, “Tạ Nhất, chúng ta còn đi về phía trước sao?”

Tạ Nhất nhìn, phía trước vẫn là một mảnh tối om om, hắn suy nghĩ một chút, “Đem những cây đuốc khác đều tắt đi, chỉ chừa một cây trên tay ta, đợi cây này cũng tắt, chúng ta liền trở về.”

Khách Đồ và Qua Tang đều không có ý kiến, sói nhỏ cho dù có ý kiến cũng không có cách nào nói ra, cho nên rất nhanh cũng chỉ còn sót lại một điểm ánh sáng trên tay Tạ Nhất.

“Các ngươi theo sát, cẩn thận một chút, trong động rất có thể có rắn.” Tạ Nhất nói một câu, liền tiếp tục đi về phía trước.

Dần dần, ngọn lửa trên tay Tạ Nhất cũng chậm chậm yếu xuống, hắn dừng lại, để Khách Đồ lấy cây đuốc mới đốt lên, “Chúng ta trở về đi.”

“Được.” Khách Đồ giơ đuốc xoay người, ngọn lửa mang ánh sáng chiếu ra một điểm màu xanh ảm đạm trên vách động cách đó không xa.

“Đợi đã …” Tạ Nhất vội gọi Khách Đồ lại, để hắn giơ đuốc đi về phía trước.

“Có phải phát hiện thứ gì không?” Qua Tang cũng vội trở về, đến gần bên cạnh Tạ Nhất cùng Khách Đồ.

Tạ Nhất dùng móng tay cạo xuống một ít thứ màu xanh biếc từ trên vách đá, cẩn thận nhìn nhìn, rốt cuộc xác định, “Đây là màu xanh đồng, đá nơi này bên trong có đồng.”

“Đồng, đồng xanh?” Khách Đồ gần đây trong lòng thường lải nhải nhắc vũ khí đồng xanh, lập tức liền đem này hai thứ nghĩ tới cùng nhau.

“Không sai biệt lắm, bất quá bên trong đồng xanh so với đồng có thêm vài thứ, làm ra vũ khí càng thêm sắc bén.” Tạ Nhất bắn ra bột màu xanh trên đầu ngón tay, vừa lòng vỗ vỗ tường đá, “Chúng ta đi về trước đi.”

“Tạ Nhất, ngươi có biết làm vũ khí đồng xanh không?” Qua Tang đứng ở tại chỗ bất động, hắn lúc trước tuy có suy đoán, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy liền có thể tìm được đá làm vũ khí.

Tạ Nhất và Khách Đồ xoay người đứng vững, nhìn hắn.

“Chúng ta làm trao đổi, thế nào?” Ở trong ánh đuốc lúc sáng lúc tối, thần sắc trên mặt Qua Tang nhìn không rõ ràng.

“trao đổi cái gì?” Khách Đồ trầm giọng hỏi.

“ Đá này là từ nơi ở của tộc Hồng Thổ tìm được, cũng là ta mang theo các ngươi tìm được, ta cho các ngươi đá, các ngươi nói cho ta biết phương pháp làm vũ khí đồng xanh.”

“Đá này cũng không phải của tộc Hồng Thổ, ” Khách Đồ ở trong ánh lửa sáng tối lắc đầu, “Chúng ta tiến vào động này, đều là đi về phía tộc Thất Phá, chúng ta đi xa như vậy, có lẽ đã đến chỗ tộc Thất Phá.”

Tạ Nhất đột nhiên nhìn thấy đồng khoáng thạch có chút hưng phấn, không nghĩ nhiều, lúc này nghe Khách Đồ nói, cũng hiểu khả năng này là rất lớn.

Qua Tang nhẹ giọng cười một thoáng, “Vậy thì sao, chúng ta từ trong sơn động này tiến vào chuyển đá, tộc Thất Phá lại không phát hiện được, đá này chính là của ta.”

“Là của chúng ta, ” Khách Đồ lạnh lùng cường điệu, “Đá này là chúng ta cùng phát hiện, cho nên là của tộc Casa và tộc Hồng Thổ.”

Qua Tang nhất thời cũng không phản bác được, không biết nên nói gì, nhưng muốn hắn buông tay cách chế tác vũ khí đồng xanh, hắn cũng không nguyện ý.

Khách Đồ vẫn là thái độ địch bất động ta bất động, hai người liền giằng co ở đây.

“Lại không chạy nhanh lửa sẽ tắt, ” Tạ Nhất nhận cây đuốc trong tay Khách Đồ, tại trước mặt hai người lung lay một vòng, “Có chuyện gì ra ngoài lại nói, không thì các ngươi cứ ở đây chờ rắn làm thịt đi.”

“Sẽ không, ta sẽ bắt rắn.” Khách Đồ đi theo sau lưng Tạ Nhất, nghiêm túc nói.

“Được rồi, ta biết.” Tạ Nhất đương nhiên biết, chiêu này còn là hắn dạy, Khách Đồ vì có thể ăn nhiều thịt rắn, cố ý học.

Qua Tang nhìn hai người phía trước cách đó không xa, cũng đi theo.

May mà cước trình trở về nhanh hơn, không đợi cây đuốc đốt hết, ba người mang theo một con sói nhỏ bò ra từ trong cửa động.

Khách Đồ nhìn sắc trời, quay đầu nói với Tạ Nhất, “Trời sắp tối rồi, chúng ta trở về đi.”

“Tạ Nhất, ” Qua Tang gọi bọn họ lại, “Hai tộc chúng ta vượt qua Thông Thiên sơn đi đến nơi này vì vũ khí đồng xanh, cho nên ta nhất định sẽ có được phương pháp chế tác, không từ cách nào.”

“Ngươi sẽ làm tộc Hồng Thổ và tộc Casa đánh nhau ư?” Tạ Nhất hỏi hắn.

Qua Tang cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, không đáp lại.

Tạ Nhất đối với phản ứng này coi như vừa lòng. Theo chấp niệm của Qua Tang đối với vũ khí, hắn không biết nên làm sao trả lời, ít nhất biểu lộ tộc Hồng Thổ sẽ không dễ dàng cùng tộc Casa đánh nhau.

“Ta có giao dịch này không biết ngươi muốn làm hay không?”

“Cái gì?”

“Ta nói cho ngươi phương pháp làm vũ khí đồng xanh, ngươi để tộc Hồng Thổ và tộc Casa kết thành liên minh, ” Tạ Nhất ngừng một lát, Khách Đồ và Qua Tang đều không hiểu là sao, liền giải thích, “Sau khi kết thành liên minh giữa hai bộ tộc không thể đánh đấu, nếu có ngoại tộc xâm sát một bộ tộc, bộ tộc khác phải toàn lực hỗ trợ xua đuổi ngoại tộc.”

Tạ Nhất thấy Qua Tang rơi vào trầm tư, “Ngươi nghĩ một chút đi, chuyện này đối hai tộc đều có lợi, xem như ta tặng không phương pháp làm vũ khí cho ngươi.”