Chương 4

Xe tải đang chạy trên đường núi, đầu xe cao hơn xe con thông thường nên đèn pha chiếu được xa hơn. Hạ La tựa vào cửa sổ, nhìn về phía trước với vẻ mặt vô cảm, tay nắm chặt chiếc điện thoại.

Mặc dù trong đầu đã thuộc số căn cước của Giang Sinh, mặc dù trực giác anh không phải người xấu, nhưng để phòng ngừa, cô vẫn phải bảo vệ bản thân, nếu thực sự có chuyện gì, cô sẽ nhảy xuống xe và báo cảnh sát.

Giang Sinh rõ ràng đang đói, tay trái giữ vô lăng, tay phải móc trong túi nilon ra một cái bánh nướng để ăn, ăn liền hai cái một lúc, rồi tu ực ực nửa chai nước khoáng, sau đó lại ăn thêm hai cái nữa, rồi uống nốt nửa chai nước còn lại, vứt chai không vào ghế sau.

Sau khi ăn xong, anh liếc nhìn người ngồi ghế phụ lái: “Cô không ăn chút gì à? Từ đây đi thẳng vài trăm cây số toàn đường núi, chẳng có chỗ nào để ăn đâu.”

Hạ La quay đầu đi, không nói lời nào.

Giang Sinh thấy cô không muốn đáp lời mình, biết cô vẫn còn giận anh, nên thức thời không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Trong xe im lặng hoàn toàn.

Hạ La nhìn ánh đèn pha xuyên qua con đường núi quanh co. Hôm nay dường như là trăng tròn, mặt trăng như chiếc đĩa bạc treo thấp giữa núi non, những ngôi sao dường như cũng to hơn và rõ hơn ở thành phố.

Đường vắng xe, thỉnh thoảng mới có một chiếc từ hướng đối diện đi tới, chạm mặt trong chốc lát rồi lướt qua.

Hạ La cứ thế tựa cửa sổ ngồi im, dường như có rất nhiều chuyện muốn nghĩ, nhưng lại chẳng có sức để nghĩ tới điều gì.

Cô không biết chiếc xe này sẽ đi đâu, cô cũng chẳng quan tâm.

Không biết đã trôi qua bao lâu, ghế lái có tiếng động, cô cảnh giác liếc nhìn, thấy Giang Sinh mở hộp đồ, móc ra một hộp thuốc lá, thuần thục rút ra một điếu ngậm trên môi, rồi lại tìm bật lửa.

Hạ La ngồi thẳng người dậy.

Giang Sinh châm điếu thuốc đang ngậm, cất bật lửa vào chỗ cũ, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp điếu thuốc, hít một hơi sâu, rồi từ từ thở ra.

Khói thuốc tỏa ra trong khoang xe.

Mặc dù phần lớn mùi đã bị gió thổi đi, nhưng Hạ La vẫn nhạy cảm ngửi thấy. Cô nhăn mày khó chịu, không khách khí nói: “Anh đừng hút thuốc trong xe, tôi không chịu được mùi thuốc lá.”

Giang Sinh giật mình, nghiêng đầu nhìn cô, rồi dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn: “Tôi quá buồn ngủ, chỉ muốn hút một điếu để tỉnh táo thôi.”

Hạ La lạnh lùng: “Vậy anh đừng nên cứu tôi, không thì anh hút cả bao cũng chẳng ai nói gì.”

Giang Sinh không đồng ý cũng không phản đối: “Đã không cho tôi hút thuốc, vậy thì nói chuyện với tôi một lát đi, không thì tôi lái xe mà ngủ gật mất.”

“…” Hạ La lại quay đầu đi: “Tôi không có nghĩa vụ đó.”

“Vậy cô bật nhạc cho tôi nghe đi, trong điện thoại cô đang cầm ấy, QQ Music.”

“Không muốn, tôi sợ ồn.”

“… Cô không sợ tôi lỡ ngủ gật lái xe rơi xuống vực à?”

“Tốt quá. Dù sao tôi cũng muốn chết.”

“…” Giang Sinh nuốt nước bọt, không nói gì nữa.

Lại là một quãng đường im lặng.

Không biết đã qua bao lâu, xe tải cuối cùng cũng ra khỏi đường núi, vào trạm thu phí cao tốc. Hạ La nhìn giờ trên điện thoại, hơn 2 giờ sáng.

“Đến trạm dừng chân tiếp theo còn bao xa?”

Giang Sinh liếc nhìn định vị trên xe: “Hai mươi cây số.” Ngừng một chút rồi nói: “Muốn đi vệ sinh à?”

Hạ La ừ một tiếng.

Giang Sinh đạp ga, chẳng mấy chốc xe đã tới trạm dừng chân. Sau khi đỗ xe, Hạ La cầm điện thoại mở cửa xe, nghĩ ngợi một chút, rồi xách cả ba lô dưới chân lên, nhảy xuống từ ghế phụ lái.

Xuống xe xong, cô đi về phía nhà vệ sinh, tiện thể quan sát xung quanh. Cả trạm dừng chân ngoài trạm xăng còn sáng đèn có người, các cửa hàng khác đều tối om.

Hay là, nhân cơ hội này bỏ trốn? Nhưng trên đường cao tốc thế này, cô có thể chạy đi đâu?

Hoặc là đến xin cứu giúp từ nhân viên trạm xăng? Giải thích thế nào đây? Nói anh ta bắt cóc cô ư?

Hay là cứ gọi cảnh sát luôn, đợi cảnh sát đến đón?

Nhất thời, trong đầu Hạ La lướt qua vô số ý nghĩ, nhưng đều thấy không ổn. Anh ta dường như không phải người xấu, báo cảnh sát có thể sẽ gây rắc rối cho anh ta. Hơn nữa nếu anh ta nói với cảnh sát là cô định tự tử, cảnh sát sẽ liên lạc với gia đình cô, lúc đó càng phiền phức.

Vẫn là đợi anh ta đến nơi giao hàng rồi tính sau vậy.

Vào nhà vệ sinh, giải quyết xong nỗi buồn, cô đến bồn rửa tay rửa tay, vô tình liếc nhìn mình trong gương, sững người.

Một khuôn mặt trống rỗng, đôi mắt xám xịt như không in được gì vào trong.

Cô đăm đăm nhìn mình, không ngờ vẫn còn sống. Từ lúc nhảy hồ đến giờ, mới chỉ nửa ngày, mà như đã cách một kiếp.