Chương 8: Khá Lắm, Lại Có Thể Học Được Chữ! (1)
"Lộc cộc lộc cộc!"
Bên ngoài thư các truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa chính có khắc rồng liền bị đẩy ra.
Một lão quản gia đầu hai thứ tóc hoa râm từ bên ngoài bước vào, tuy là tuổi tác đã cao, nhưng bước chân lại vững vàng, mỗi một bước đạp giẫm lên mặt đất ngay cả một chút bụi đất cũng không dính.
Đặc biệt là đôi mắt sâu, lõm xuống rắn rỏi híp lại thành một khe hở, bên trong giống như tia sáng của đao kiếm ánh ra, tưởng chừng như trung niên chính trực so với thanh niên lại còn rất sắc bén hơn.
Những nếp nhăn tràn đầy trên cái mặt già nua của lão, từng rãnh khắc sâu, sau khi thấy Phong Phi Vân liền hiền hòa nở nụ cười, xúc động kéo cánh tay của Phong Phi Vân, nói:
- Thiếu gia, thiếu gia, nghe những nha đầu kia nói người lại biết chữ, cái này là thật sao? Vậy là thật sao?
Hắn luôn miệng hỏi, trong mắt tràn đầy kỳ vọng!
Người già thường mang theo bộ dạng lo sợ, tâm tình bất an, vừa hy vọng là Phong Phi Vân thật sự trưởng thành lại vừa sợ nghe được câu trả lời lại không như mình muốn, sẽ làm cho một lúc không vui.
- Lưu gia gia, lão tuổi đã cao, phải nghỉ ngơi nhiều mới phải, những tên hạ nhân kia cũng thật là, loại chuyện nhỏ như vậy mà cũng đi gây rắc rối cho Lưu gia gia, quả thực là không hiểu chuyện.
Phong Phi Vân liền trở tay đỡ lấy lão quản gia.
Vị Lưu quản gia này chính là lão quản gia của nhà mẹ Phong Phi Vân, là của hồi môn đi theo đến Phong gia, sau khi mẹ của Phong Phi Vân chết vị lão quản gia này giống như là ông nội vậy, rất chú ý chăm sóc Phong Phi Vân.
Mẹ Phong Phi Vân mất khi hắn mới một tuổi, nghe nói là bị bệnh mà chết, còn như mắc bệnh gì thì không biết, thậm chí là không bị mắc bệnh mà chết thì hắn cũng không biết chính xác, dù sao những lời này đều là do cha hắn Phong Vạn Bằng nói.
Khi đó Phong Phi Vân tuổi còn quá nhỏ căn bản cũng không có ghi chép lại, trong đầu đối với mẹ cũng chỉ rất mơ hồ, chỉ biết là mẹ rất đẹp, cũng rất dịu dàng, thiên hạ cũng không có bất kỳ một người con gái nào dịu dàng như mẹ của hắn.
Ở trong trí nhớ của Phong Phi Vân, mẹ chỉ là một hình bóng mơ hồ, mà cha lại luôn bề bộn công việc, mỗi lần gặp nhau không phải là quát mắng hắn thì cũng là đánh chửi hắn, cũng chỉ có mình lão già trước mắt này là cho hắn một chút ấm áp yêu thương.
Lão quản gia đối với mẹ của Phong Phi Vân hết mực trung thành, sau khi nàng bệnh chết thì liền xem Phong Phi Vân như thiếu chủ nhân, giống như một nô bộc mà luôn luôn hầu hạ chăm sóc cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân mặc dù bên ngoài hoành hành ngang ngược thế nhưng đối với lão quản gia này thì kính trọng có thừa, hắn xem như là một vị trưởng bối thật sự.
"Lưu quản gia này căn bản không phải là người bình thường mà là một người có tu luyện." Phong Phi Vân chẳng qua chỉ vừa đỡ cánh tay của Lưu quản gia là có thể cảm nhận được linh khí hùng hậu đang chuyển động trong thân thể của lão quản gia này, nếu như hết sức đột phá thì sức mạnh trên tay cũng đạt đến mấy ngàn cân, một quyền có thể đem mãnh hổ đánh cho trở thành bùn máu, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Kiếp trước Phong Phi Vân chính là phượng hoàng, trên mình có linh hồn phượng hoàng nên giác quan khéo léo vô cùng, chỉ cần có một tia linh khí cũng không thể giấu diếm được linh cảm của hắn.
Lưu quản gia tuyệt đối đã tu luyện tiên qua tiên gia điển tịch, dù cơ thể đã già nua thế nhưng kinh mạch và xương cốt trong cơ thể diệu diệu sinh quang, lóng lánh chói mắt.
Đây là sau khi Phong Phi Vân sống lại mà nhìn thấy người đầu tiên tu luyện, tu vi ở thế giới phàm tục đã coi như là rất cao.
Dựa theo tu vi của hắn, dù cho sống một trăm năm mươi tuổi đoán chừng cũng sẽ không chết.
Nếu là trước kia, Phong Phi Vân đúng là dù thế nào cũng không thể nhận ra được linh khí mang theo trên thân thể của Lưu quản gia.
Một quản gia lại có thể lợi hại như vậy, đủ làm cho Phong Phi Vân không thể không nghĩ đến nhà của mẹ mình, vậy đó tuyệt đối không phải là một gia đình thực sự đơn giản, nói không chừng là một gia tộc tu tiên hùng mạnh.
Lưu quản gia thở dài nói:
- Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu như tiểu thư dưới suối vàng mà biết thì chắc là rất vui mừng.
Trong miệng của Lưu quản gia nói đến tiểu thư, nhất định là mẹ của Phong Phi Vân.
Nhưng mà lúc Lưu quản gia nói ra lời này ánh mắt lại lóe lên một chút gì đó khác thường, tuy là rất nhanh đã bị lão thu lại nhưng vẫn bị Phong Phi Vân nhìn thấy được.
Phong Phi Vân ở bên ngoài làm xằng làm bậy, toàn bộ Linh Châu thành không có người nào mà không biết, Lưu quản gia đương nhiên là cũng biết, mấy năm nay ru rú trong nhà rất ít lộ mặt, nhất định là muốn nhắm mắt làm ngơ, đối với hắn đã không có bất kỳ hy vọng nào rồi. Thế nhưng bỗng nhiên nghe được Phong Phi Vân lại có thể biết chữ, hơn nữa còn đang học "Sĩ tốt luận", lúc đầu Lưu quản gia vốn đã tuyệt vọng nhất thời thấy lại được ý muốn, nếu như Phong Phi Vân có thể cải tà quy chánh mà trưởng thành, như vậy cũng coi như là không phụ lòng tiểu thư dặn dò.
- Nếu thật như mẹ ta ở dưới suối vàng mà có biết thì nên phù hộ cho ta sớm tìm được một nàng dâu tài mạo song toàn, được nàng sinh cho một đám cháu trai.
Phong Phi Vân trêu ghẹo nói.
Ánh mắt của Lưu quản gia ngưng lại, trong lòng suy nghĩ, nếu thật là có thể tìm được một người con gái dũng cảm bá đạo, đem tên tiểu tử vô sỉ này quản thúc nói không chừng có thể làm cho hắn trở thành người có tài dù có hơi muộn.
Đàn ông sau khi lập gia đình dù sao cũng có thể nhanh chóng trưởng thành.
Lưu quản gia càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Phong Phi Vân, con thỏ nhỏ chết bầm này chính là thiếu hụt dạy dỗ mới trở thành cái bộ dạng này, xem ra thực sự cần phải đi thu xếp một mối hôn sự cho hắn, tìm nữ nhân tới quản hắn mới được.
Trong đầu lão già này chẳng những lóe lên mấy người tốt để chọn mà mỗi người còn là những người con gái tài giỏi tuyệt đẹp, mà tính tình mạnh mẽ thì mới có thể cải tạo và đàn áp được tên Phong thiếu gia phóng đãng hư hỏng này, trong đó có nữ sát thần Thái Thượng đoạt mệnh cung, nữ tu sĩ của đạo môn, nữ sa di của am Tì Khâu, người vai chính trong thiên kim nhất tiếu lâu, ...
Phong Phi Vân lại không biết chỉ một câu nói không vô tâm của mình mà lại làm cho Lưu quản gia suy nghĩ nhiều như vậy, nếu hắn biết rõ trong lòng Lưu quản gia đang suy nghĩ gì, đoán chừng sẽ rất là hối hận.