Làm việc được một thời gian, Judit Jensen cũng thích ứng dần, đảm nhận chức trách mới càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Về phía Shazoi, cậu cũng nghiệm chứng xong phán đoán của mình.
—— Judit Jensen xác thật là một người ổn trọng, tâm tư tỉ mỉ, làm việc lại càng nghiêm túc.
Anh thường xuyên quan sát và ghi nhớ những thói quen từ lúc Shazoi thức dậy cho tới thời điểm cậu chuẩn bị đi ngủ, sau đó liền cho an bài mọi việc thỏa đáng, hợp lý.
Không chỉ vậy, anh còn đặc biệt chú ý những việc Shazoi ngày thường hay làm, rồi bắt đầu tìm hiểu và làm quen để đảm bảo những lúc bị hỏi đến bản thân có thể trả lời ngay lập tức.
Quan hệ của Judit với các người hầu trong lâu đài đều không tệ, ngay cả phương diện ngôn hành cử chỉ, lễ nghi lại càng không thể bắt bẻ.
Nhớ đến tinh thần không chút do dự xông pha cứu người của anh ngày trước, thời điểm bị bắt nhốt anh vẫn giữ biểu tình thong dong, luôn bảo toàn dáng vẻ của bản thân, không để chính mình lộ ra bộ dạng quẫn bách, đây cũng là nguyên nhân mấu chốt khiến cho Shazoi đột ngột thay đổi quyết định vào lúc đó.
Trong khi làm việc, Judit còn cho cậu kinh hỉ ngoài ý muốn.
“Ngươi biết chữ?”
Shazoi kinh ngạc, Judit thế mà có thể nhanh chóng phân loại và sắp xếp những thư tịch cậu không cẩn thận làm rớt.
“Thưa vâng, bá tước đại nhân, tổ phụ của tôi từng được trao tặng tước vị nam tước.” Judit trả lời.
Ở Tây Đại Lục, tước vị đều do quý tộc thừa kế, riêng tước vị nam tước thấp nhất có thể thông qua công tích để trao tặng.
Ngoài trừ vị trí đó, bình dân không còn bất luận cơ hội nào khác để tấn chức.
Và để có thể nhận biết được chữ viết đã là một việc rất khó khăn, nói chi tới việc được trao tặng tước vị nam tước lại càng khó hơn nhiều lần.
Nghĩ đến việc có được rồi lại mất đi tước vị, chắc gia đình anh đã trải qua biến cố rất lớn.
Hiện tại Judit Jensen không còn thân nhân nào nữa, chỉ còn lại bằng hữu, Shazoi trong lúc vô tình đã chọc trúng miệng vết thương của Judit, trách không được anh không giống với những nam hầu thông thường, một ít lễ nghi vẫn luôn được anh thực hiện đúng chỗ.
Cuộc khảo nghiệm kết thúc.
Shazoi nói thẳng: “Ngươi có nguyện ý trở thành quản gia của Desinia?”
Đồng tử Judit co lại.
Anh không nghĩ tới sẽ nghe được lời đề nghị này, từ một nam hầu nhị đẳng trở thành quản gia, chênh lệch có chút lớn, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng mà đứng ngốc một chỗ.
Được một lúc, anh lập tức phản ứng lại ngay, cúi đầu: “Tôi nguyện ý, thưa bá tước đại nhân.”
Ánh mặt trời chiếu vào gian cửa sổ khiến mọi góc phòng đều sáng ngời và ấm áp, ngay cả những hạt bụi li ti chuyển động trong không khí cũng có thể thấy được rõ ràng.
Shazoi ngồi ngay ngắn trên ghế, quanh người như được bao phủ bởi ánh hào quang rực rỡ, cậu vươn tay: “Từ giờ trở đi, ngươi có nguyện trung thành với ta.”
Judit quỳ một gối xuống đất, khẽ nâng bàn tay nhỏ trắng nõn lên trán, giọng nói thành kính: “Tôi vĩnh viễn trung với ngài.”
---------------------------------------------------------------------------------------------
Lâu đài Desinia tọa lạc trên một vách núi cạnh biển.
Phòng ngủ kiêm thư phòng của Shazoi là một căn phòng có không gian lớn nhất trong lâu đài.
Mỗi khi có thời tiết tốt, cậu chỉ cần mở cửa sổ là có thể quan sát được cả một bầu trời xanh thăm thẳm xa xa vạn dặm, đàn chim biển kết thành đàn lượn lờ trên mặt nước kiếm thức ăn, những gợn sóng ánh bạc lăn tăn trên biển một cách ôn hòa.
Có thể nói được ngồi cạnh cửa sổ để đọc sách hay để giải quyết những sự vụ lớn nhỏ trong lâu đài vào những lúc thế này là một loại hưởng thụ
.Vì lẽ đó mà Shazoi đã ra lệnh cho Judit chuyển ghế dựa, bố trí thêm một bàn tròn, một bình hoa thơm ngát, một ly chanh đá để sang bên này.
Đồ uống chủ yếu ở Tây Đại Lục chỉ có nước và rượu, cà phê hay trà các loại không tồn tại ở đây.
Mà chanh cũng chỉ được dùng như một loại gia vị thuần túy, phương pháp ngâm chanh vào trong nước uống vẫn chưa được nghĩ tới .
Sau khi trải qua quá trình gian nan liên tiếp bị Judit từ chối rồi bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, cuối cùng cũng được chấp thuận —— Shazoi thành công uống được ly nước chanh như mong đợi.
Thật chẳng dễ dàng gì.
Thời tiết ở vùng biển luôn thay đổi thất thường, âm tàng bất định.
Sáng sớm nay vừa mới đổ một trận mưa tí tách, vậy mà hiện tại còn chưa tới giữa trưa đã chuyển sang trời ấm gió mát, trời xanh không mây.
Shazoi khép lại sổ tài vụ được trình lên hôm qua, nhịn không được thở dài.
Tiền tài của giới quý tộc chủ yếu dựa vào nguồn thu thuế trong lãnh địa.
Ngày trước lão bá tước Matt Desinia vì để tiếp tục công việc nghiên cứu luyện kim thuật nên đã cố tình tăng tiền thuế, do đó số tiền thu vào cũng rất khả quan.
Dù là vậy nhưng vẫn không duy trì được bao lâu, số tiền đổ vào luyện kim thuật thật sự quá lớn; không những thế, thường ngày đại bá tước luôn tiêu dùng xa xỉ lãng phí, không biết tiết kiệm.
Cũng vì lẽ đó mà thời điểm sổ tài vụ đến tay Shazoi, tài chính trong lâu đài có thể nói là đang gặp phải nguy cơ thiếu hụt nghiêm trọng.
—— Bên tai bỗng truyền đến âm thanh vỗ cánh.
Một cặp chim biển đậu trên bệ cửa sổ, chải chuốt lông cho nhau, được một lúc lại đập cánh bay đi.
Shazoi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Judit đứng an tĩnh bên cạnh: “Ngươi có quen thuộc Visas không?”
“Thưa bá tước đại nhân, tôi từ nhỏ đã sinh sống ở trong Visas, tự nhiên liền quen thuộc.”
“Tốt, hiện tại dẫn ta ra ngoài dạo đi Judit.”
“Thưa vâng.”
Judit đi đến trước mặt Shazoi, nói câu thất lễ liền vươn đôi tay ôn nhu ôm lấy Shazoi rời khỏi ghế.
“…………”
Shazoi nỗ lực duy trì bình tĩnh, biểu tình tận lực gợn sóng bất kinh.
💬 Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố.Không sao, quen là được, quen là được.
Cậu chỉ mới 6 tuổi mà thôi, vẫn còn là một bảo bảo.