Gibran Keno vào mỗi lần hai anh em chuẩn bị bước vào thời kì sinh hoạt túng quẫn sẽ đi tới núi Pal, lần nào cũng phải đi tận hai ngày một đêm.
Cậu thường sẽ ở sáng sớm ngày thứ ba đúng giờ trở về.
Nhưng hôm nay, Toby Keno đã ngồi ở cửa đợi từ sáng, chờ đến khi mặt trời lên cao nhưng vẫn mãi không thấy bóng dáng Gibran Keno quay về.
Sau lưng Toby Keno là một dãy phòng ốc đơn sơ cũ nát, được dựng so le nhau bên cạnh thành Vias, chen chúc từng không gian một.
Chốn này có thể nói là chỗ ở bần cùng nhất Vias, cũng là địa phương đầy hỗn loạn không một người nào thèm chú ý tới, không chỉ cực kỳ dơ bẩn mà ngay cả các kỵ sĩ tuần tra trong thành còn chẳng muốn bước chân tới nơi này.
Cửa nhà bên cạnh bỗng nhiên mở ra.
Đại thẩm Hannah thấy thân ảnh Toby Keno nho nhỏ vẫn luôn cuộn tròn dựa vào tường chờ đợi, không nhịn được đi qua cường ngạnh nắm cánh tay nhỏ của bé đưa tới một phần bánh mì đen.
“Tiểu gia hỏa đáng thương, ăn tạm miếng này lấp bụng đi, ca ca của con rất thông minh, cậu ấy sẽ trở về nhanh thôi, Sáng Thế Thần cũng sẽ phù hộ anh con bình an vô sự.”
Trên thực tế nàng cũng lo lắng cho sự an toàn của Gibran Keno.
Trên núi Pal có rất nhiều dã thú, vạn nhất gặp phải…… Haizz, tiểu Toby nhất định sẽ không chịu nổi đả kích này đâu.
Ngày trước những người sinh sống bên cạnh thành Viass có hợp lại thành một đội ngũ để lên núi săn bắt, Gibran Keno cũng tham gia trong đó.
Nhưng một thời gian sau bởi vì chuyện phân phối con mồi không đều mà xảy ra tranh chấp, thậm chí có người còn vì chuyện đó mà vung tay đánh nhau, từ lúc ấy mới bị giải tán.
Gibran Keno học được không ít kỹ xảo săn bắt, để tránh rắc rối về tiền bạc, sau này vẫn luôn một thân một mình lên núi Pal.
“Thật vậy ạ? Dì Hannah, ca ca con chắc chắn sẽ trở về phải không ạ?”
Toby Keno cõi lòng đầy mong đợi ngẩng đầu, trong tay bé nắm chặt bánh mì đen khô cằn, lại không nghĩ ăn trước, nhất quyết muốn nghe thấy một đáp án khẳng định.
Đương nhiên, đương nhiên.
Đại thẩm Hannah dự định trả lời, bên cạnh lại có người lên tiếng trước một bước.
“Tao thấy ca ca mày không về được đâu.”
Lão tửu quỷ Keanu nằm trên ghế nói: “Thằng đó nếu dám một mình đi lên núi Pal thì đã chuẩn bị trước tình huống gặp chuyện ngoài ý muốn rồi.”
“Tỷ như trượt chân lăn xuống vách núi, gặp phải dã thú kích cỡ lớn, hay xui xẻo gặp phải cường đạo, nên biết là ca ca mày không phải lần nào cũng có thể gặp may mắn được Sáng Thế Thần chiếu cố.”
Lão tửu quỷ Keanu cảm thấy ghen ghét mỗi khi thấy Gibbran lên núi đều có thể mang một hai con mồi trở về, đặc biệt là lúc ông ta muốn đi theo Gibran Keno lên núi lại bị thắng ranh đó châm chọc cười nhạo, ôm bất mãn đến bây giờ.
Toby Keno lập tức tràn đầy nước mắt, cố nhịn khóc la lên: “Ông nói bậy!”
Đại thẩm Hannah: “Câm miệng lại! Keanu, chuyện bên đây không có liên quan đến ông!”
Lão tửu quỷ Keanu cười hừ hai tiếng, vừa định tiếp tục nói gì đó, liền nghe thấy có người báo Gibran Keno đã trở lại.
Lão quay đầu nhìn lại.
Thân ảnh Gibran Keno quả nhiên xuất hiện trước mắt, bên cạnh thế nhưng lại đi theo một vị kỵ sĩ có thân hình cao lớn.
Toby Keno nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống, hưng phấn thét chói tai gọi ca ca, nhanh chóng chạy tới nhảy vào trong ngực Gibran Keno.
Hiển nhiên thân ảnh vị kỵ sĩ hoàn toàn không khớp với khung cảnh nơi đây.
Y đứng im tại chỗ, đám người chung quanh không người nào dám lớn tiếng nói chuyện, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy hai huynh đệ Keno vui vẻ trò chuyện với nhau.
Đại thẩm Hannah sợ Gibran Keno chọc phải chuyện lớn, nếu không tại sao lại có kỵ sĩ đi theo tới đây?
Nàng lặng lẽ kéo người tới hỏi thăm.
Gibran Keno: “Dì Hannah cứ yên tâm, con không có gây chuyện, nhưng con phải rời khỏi chỗ này rồi.”
“Rời đi…… Đi nơi nào?” Đại thẩm Hannah vẫn có chút lo sợ bất an.
“Bá tước đại nhân đã nhận con thành nam phó của ngài ấy.”
Đại thẩm Hannah kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
Lão tửu quỷ Keanu ngồi bên cạnh nghe thấy, cũng không dám tin tưởng.
Nhưng nhìn kỵ sĩ liền đứng cách đó không xa, đại khái…… Là sự thật đi.
Gibran Keno ôm Toby Keno vào nhà thu thập đồ đạc.
Lão tửu quỷ Keanu nhỏ giọng nói thầm: “……Cái vận cứt chó gì thế chứ.”
Kỳ thật cũng chẳng có đồ đạc gì cần thu thập.
Dù gì nhà của cậu cũng chỉ có bốn bức tường.
Gibran Keno đóng gói quần áo gọn gàng, lấy đi một số công cụ thường dùng, sau đó tiếp tục dẫn Toby Keno ra phía sau, đưa toàn bộ đồ ăn còn dư lại cho dì Hannah.
“Cảm tạ dì đã chiếu cố đệ đệ con.”
Đại thẩm Hannah nhận lấy, đây là thù lao sau mỗi lần nàng hỗ trợ chăm sóc Toby.
Sau khi hai huynh đệ Gibran Keno rời đi cùng với kỵ sĩ, đại thẩm Hannah cảm thán một phen, nói với lão tửu quỷ Keanu: “Xem đi, Sáng Thế Thần vẫn luôn chiếu cố cậu ấy đấy.”
Lão tửu quỷ Keanu hậm hực đứng dậy về phòng.
Khoảng cách tới lâu đài càng ngày càng gần.
Toby Keno có chút bất an nhỏ giọng nói: “Ca ca, lỡ đâu em hầu hạ bá tước đại nhân không tốt, đại nhân có thể hay không tức giận?”
Có thể hay không đánh bé?
Gibran nhớ tới bộ dáng vừa trắng trẽo bụ bẩm vừa mềm mại đáng yêu của tiểu quý tộc, lắc đầu: “Sau khi em đến lâu đài liền biết thôi.”
Toby mang theo tâm trạng thấp thỏm cùng tò mò đi vào lâu đài.