Chương 16

Ít nhất cậu sẽ không để mấy bác sĩ ở thời đại này có cơ hội dùng búa khoan chạm vào đầu mình được, hay việc sử dụng con đĩa chạm lên người hút máu, bệnh nhẹ thì dùng thiếc lạc súc ruột, bệnh nặng thì cắt chi đốt nóng, còn không bệnh lại đi cầu nguyện sám hối với uống nước thánh, nghe ghê rợn hết sức.

💬 Thiết lạc (vẩy gang): được dùng làm thuốc. Khi luyện gang sắt, vẩy vụn rơi xuống đe, đem rửa sạch rồi sử dụng.

Có thể nói, cải thiện phương thức chữa bệnh là điều cần ưu tiên trong kế hoạch kiến thiết cơ bản hiện tại.

“Sáng Thế Thần phù hộ, mong Bá tước đại nhân bình an vô sự.” Kelly cầu nguyện.

Sau khi Shazoi lăn xuống triền núi, Fernandez Edward dẫn theo nhóm kỵ sĩ còn sót lại đột phá vòng vây, thừa dịp màn đêm u tối tránh né truy kích của "Cường đạo".

Cả đêm họ luôn phải cảnh giác sự lùng bắt của kẻ địch.

Bọn họ nghĩ cách đi vòng vèo rồi trộm trở lại chỗ cũ, sau đó dọc theo triền núi truy tìm tung tích Bá tước đại nhân, không ngờ lại tìm được Kelly đang hôn mê bất tỉnh trước tiên.

Hiện tại mặt trời đã lên cao, nhưng vẫn như cũ không thấy thân ảnh của Shazoi.

Judith nóng lòng không thôi.

“Không có cách xuống núi đi tới Vias tìm cứu viện sao?”

Kỵ sĩ trước đó đã đi trinh sát xung quanh lắc đầu: “Hiện bọn cường đạo đang đứng canh chừng con đường dưới chân núi dẫn tới Vias, nếu muốn xuống núi chỉ có thể cùng đối phương cứng đối cứng, mạnh mẽ phá vòng vây, nhưng nhân số của đối phương lại nhiều hơn bên ta……”

Hơn nữa, đội ngũ bọn họ đã thương vong một nửa, sức chiến đấu không đủ để đối kháng.

Kỵ sĩ nghĩ đến đây, ánh mắt phức tạp nhìn Fernandez Edward, không ngờ người có thể dẫn dắt bọn họ sống sót lại là một tên nô ɭệ.

Judith: “Còn cách nào khác không?”

Kỵ sĩ nói: “Chỉ có thể đi đường vòng”

“Men theo sườn núi bên kia đi qua, nhưng nếu làm vậy, sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian, tình hình của bá tước đại nhân có khả năng càng trở nên nguy hiểm……”

“Mấu chốt là để điều động kỵ sĩ tuần tra canh giữ ở thành Vias chỉ khi có huy chương mang biểu tượng bụi gai và hoa hồng mới làm được.”

Tóc tai Judith rối xù, quần áo trên người dính đầy máu, tâm trạng nóng nảy lo lắng khiến hốc mắt anh đỏ bừng.

Qua hơn nửa ngày, anh hỏi: “Vậy bây giờ nếu quyết định mạnh mẽ đột phá vòng vây thì có mấy phần thành công?”

Kỵ sĩ nhìn qua Fernandez Edward.

Judith cũng quay đầu nhìn y.

Fernandez Edward trầm mặc dựa vào thân cây, trong tay cầm đại kiếm, trên thân kiếm còn đọng lại không ít vết máu đã khô.

Y khàn giọng nói: “Không đến 4 phần, đêm qua có thể phá được vòng vây đã là may mắn.”

“Lực lượng bên phía kẻ địch hơn ta rất nhiều, huống hồ mục đích của chúng không phải của cải, mà là muốn gϊếŧ hết toàn bộ mọi người ở đây, bọn chúng có chuẩn bị mà đến.”

Không khí xung quanh mọi người liền bao phủ sự nặng nề.

Đúng lúc này, kỵ sĩ có nhiệm vụ giám sát động tĩnh bọn cường đạo đột nhiên chạy tới hô to.

“Có người mang theo kỵ sĩ tuần tra tới cứu viện!”

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Trong sơn động.

Shazoi gấp gọn áo khoác thiếu niên để lại, túi nước làm bằng da trâu cũng được để bên cạnh.

Cậu kiểm tra thương thế trên người, phát hiện phần lớn đều là vết sưng đỏ bầm tím, chỉ cần nghỉ dưỡng mấy ngày là có thể khôi phục, riêng cánh tay phải bị trật khớp đại khái cần khoảng một tháng mới có thể nâng lên được.

Thời gian cứ dần trôi qua.

Shazoi nhích người gần lại cửa động, nhìn mặt trời sắp lên tới đỉnh bầu trời.

Không biết thiếu niên kia có thuận lợi tới được Vias không nữa, có thể dẫn nhóm kỵ sĩ tuần tra tới không……

“Mày nghĩ thằng ranh kia đang trốn ở đâu nhỉ? Tìm cả đêm rồi mà chẳng thấy bóng dáng thằng đó.”

“Ai biết, đừng nhiều lời. Nhiệm vụ lần này mà không hoàn thành, mày muốn trở về lãnh phạt à?”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện của hai nam nhân.

Shazoi ngừng thở, mím chặt môi cầm lên cây cuốc thiếu niên đặt bên cửa động.

“Tao đương nhiên không…… Từ từ, mày coi bên kia có phải cửa động không?” Một nam nhân bịt mặt đột nhiên dùng kiểm chỉ về hướng Shazoi đang ẩn thân.

Đằng trước cửa động được bao phủ tầng tầng lớp lớp dây leo cao lớn, bên trong một mảnh tối đen, không chỉ vậy cửa động còn được một thân cây che giấu, nếu không cẩn thận chú ý quả thật có thể bị xem nhẹ bỏ qua.

“Hình như là vậy…… Đi thôi, qua đó nhìn một cái.”

…………

Shazoi tim đập kịch liệt.

Hai nam nhân kia càng đi càng gần, khoảnh khắc loan đao sắp chém tới đám dây leo, một thanh kiếm bỗng nhiên vọt tới, từ phía sau đâm vào ngực một nam nhân trong đó.

Thoáng chốc, máu tươi văng khắp nơi.

Người còn lại đầy mặt khϊếp sợ, sau đó liền nhanh chóng muốn vọt vào bên trong động.

Fernandez Edward tựa như một con hùng sư bỗng nhiên nhảy tới, đại kiếm công kích với thế không thể đỡ, chưa đến vài đường đã gϊếŧ chết kẻ đó trước khi kịp bước vào cửa động.

Gibran Keno thuận lợi dẫn kỵ sĩ tuần tra đến, trùng hợp “Oan gia ngõ hẹp” gặp được đám "Cường đạo" đang canh chừng dưới chân núi.

Đám người Fernandez Edward lập tức liên hợp với nhóm kỵ sĩ tuần tra cậu ta dẫn đến, quét sạch bọn cường đạo.

Vốn định bắt sống hai ba người để đem về thẩm vấn, ai ngờ thấy tình huống không đúng, mấy cường đạo còn sót lại nhân cơ hội gϊếŧ chết lẫn nhau.

Lúc sau, Gibran Keno liền dẫn bọn họ tìm tới nơi này.

“Bá tước đại nhân!” Judith kìm nén không được kích động cùng lo lắng hô lên.

Dây leo che giấu ngoài cửa động chậm rãi mở ra hai bên.

Một thân ảnh nho nhỏ bước ra, chiếc áo trắng có chất liệu từ lá sen bẩn không nỡ nhìn, dính đầy bùn đất lá cây, nhiều chỗ còn nát bươm, quần đen bên dưới cũng bị tình trạng tương tự.

"Thảm trạng" lộ ra trên cánh tay với cẳng chân trắng nõn của Shazoi làm Judith cảm thấy chóp mũi của mình đau xót.

Anh nhanh bước đi tới, quỳ một gối xuống: “Bá tước đại nhân, ngài có sao không?”

Shazoi: “Ta ổn không sao, đã khiến anh lo lắng rồi, Judith.”