(Ghi chú: Về phần xưng hô giữa Gibran với Shazoi lúc đầu mình để xưng ta - ngươi do Gibran chưa biết Shazoi trên người có tước vị. Sau khi biết thì đổi thành tôi - ngài nhé.)Trước khi rời đi, Gibran Keno phải xóa hết mọi dấu tích trên đường tới đây của tiểu quý tộc.
Sau đó cậu tìm thấy một sơn động trông khá an toàn, cũng đã ngụy trang che lấp cửa động bằng một số dây leo và cành cây.
Trên người Gibran Keno ngoại trừ một cái cuốc bị hư, cũng chỉ có túi nước, nhẹ nhàng đặt tiểu quý tộc xuống mặt đất, uy cậu ta uống mấy ngụm nước, nhớ đến buổi tối trong núi thường rất lạnh, liền cởϊ áσ khoác hơi mỏng trên người đắp lên cơ thể đối phương.
Gibran Keno hà hơi, xoa xoa bàn tay.
Cậu canh giữ ngay cửa động, lâu lâu quay lại chú ý xem tình hình của tiểu quý tộc ra sao, rồi cứ mơ mơ màng màng liên tục như vậy kiên trì đến hừng đông.
Shazoi chậm rãi mở mắt, nhờ ánh sáng len lỏi qua những kẻ hở của dây leo ngoài cửa động chiếu vào trong, giúp cậu có thể xác nhận được tình hình xung quanh.
Cậu quan sát thấy một thiếu niên đang dựa vào vách động cúi đầu ngủ gật, lại nhìn áo khoác trên người với cái túi nước da trâu cũ nát bên cạnh.
Hiển nhiên, cậu được người kia cứu.
Shazoi gian nan chuyển động, tiếng vang nhỏ xíu làm thiếu niên bừng tỉnh.
Thiếu niên một tay nhanh chóng nắm chặt cái cuốc, một tay nhặt lên hòn đá, đầu tiên là quan sát tình hình bên ngoài sơn động, sau đó như nghĩ tới việc gì bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
“Ngươi tỉnh?!”
Shazoi gật đầu: “Ân, ta muốn ngồi dậy.”
Hiện tại toàn thân cậu cảm thấy vô cùng đau đớn, cánh tay bên phải đã không còn cảm giác.
Gibran Keno nghe vậy đứng dậy đi qua, động tác cẩn thận nâng người dậy.
Shazoi: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
“Này không có gì……”
Gibran Keno tiểu tâm tìm từ: “Ngươi còn nhớ rõ sự tình phát sinh đêm qua không? Hình như ngươi từ trên sườn núi lăn xuống………… Trên người còn đau không?”
Làn da trắng nõn bên ngoài quần áo của tiểu quý tộc lộ ra rất nhiều vết thương và sưng đỏ.
Một đêm trôi qua chúng càng trở nên rõ ràng, vết thâm và vết bầm luân phiên xuất hiện, đối lập mãnh liệt, khiến người ta cảm giác chỉ cần đυ.ng nhẹ một cái cũng sẽ cảm thấy rất đau đớn.
Shazoi nói: “Ta nhớ rõ, đau.”
Cậu đau đến nổi sắc mặt tái nhợt, môi cũng mất đi huyết sắc, nhưng lại không khóc không nháo, an tĩnh dựa vào vách núi đá.
Cũng không biết Judith bọn họ thế nào, hiện tại đã an toàn hay chưa……
Tận lực xem nhẹ cơ thể không khỏe, Shazoi bắt đầu tự hỏi cách giải quyết tình hình trước mắt.
Nếu mục tiêu chính của nhóm cường đạo kia là cậu, trước khi nhìn thấy thi thể và xác nhận cậu đã tử vong, nhất định vẫn sẽ tiếp tục lùng sục tung tích của cậu khắp núi.
Shazoi nhìn thiếu niên trước mặt: “Tiểu ca ca trong chợ ơi, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”
Hiện tại cậu chỉ có thể xin giúp đỡ từ thiếu niên.
Gibran Keno ngẩn ra, tiểu quý tộc vậy mà vẫn nhớ rõ cậu ta.
“Ngươi muốn ta giúp thế nào?”
Cậu thầm nghĩ, tiểu quý tộc thanh âm nghe thật nhu mềm, một đôi mắt caramel ónh ánh càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Shazoi từ trong ngực móc ra một huy chương được chạm khắc biểu tượng bụi gai và hoa hồng, đưa qua và nói: “Rời khỏi núi Pal, sau đó đi tìm nhóm kỵ sĩ tuần tra ở thành Vias tới cứu viện.”
Mọi người dân và nô ɭệ sinh hoạt ở lãnh địa Vias đều biết rõ biểu tượng đại diện cho gia tộc Desina trông như thế nào.
Gibran Keno khϊếp sợ nhìn tiểu quý tộc, không ngờ cậu lại là Desinia bá tước.
Mất một lúc lâu, cậu tiếp nhận huy chương, nắm chặt trong tay, rốt cuộc cũng tìm lại thanh âm hỏi: “Chính là ngươi…… Bá tước đại nhân ngài làm sao bây giờ?”
Shazoi: “Ta lưu lại nơi này chờ ngươi trở về.”
Nếu mang cậu đi cùng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ đi cầu viện trợ của thiếu niên, huống hồ nếu tách xa cậu ra, thiếu niên mới có thể an toàn.
Gibran Keno: “Ngài tin tưởng tôi?”
“Ta tin tưởng ngươi, là ngươi đã cứu ta.”
Gibran Keno: “Từ chỗ này xuất phát đến Vias đại khái cách hơn 3100 thước, tôi sẽ trong vòng 2 lần chảy của đồng hồ cát quay về.”
“Ngài không phải sợ, tôi nhất định sẽ mang kỵ sĩ tới cứu ngài.”
Nói xong, cậu ta xoay người nhanh chóng rời đi.
Ở Tây Đại Lục bình thường người ta sử dụng đồng hồ cát hoặc bóng mặt trời để làm công cụ tính thời gian.
Ngoài ra còn có một loại đồng hồ báo giờ điều khiển bằng búa tạ, thể tích rất lớn, khó có thể di dời, thường được bố trí ở trung tâm các thành trấn lớn, chi phí chế tạo rất cao, loại thành trấn như Vias hiện tại chẳng thể có được.
Shazoi kinh ngạc, không nghĩ tới thiếu niên vậy mà có thể tính được khoảng cách từ đây đến thành Vias cùng thời gian quảng đường.
Xem ra cậu ta rất quen thuộc địa hình dãy núi Pal.
Thiếu niên đi ra ngoài, tri kỷ đem cửa động che giấu kĩ, ánh sáng trong động hơi ảm đạm nhưng cũng không ảnh hưởng thị giác.
Shazoi nhẹ bóp cánh tay phải, xác định được vị trí trật khớp liền dựa vào nguyên lý phản xạ lực từ vách núi—— “Lộp bộp” một tiếng, khớp xương trở lại vị trí cũ.
Cậu lúc trước, không, phải nói đời trước, công việc của cậu là đạo diễn quay phim phóng sự dã ngoại sinh tồn, đương nhiên, “Diễn viên” xuất hiện trong phim phóng sự cũng là cậu.
Cậu hàng năm luôn đi trải nghiệm khắp nơi, lên núi xuống biển trong và ngoài nước, mỗi ngày đều có tập mới về sinh tồn nơi hoang dã để phát sóng.
Trong quá trình quay phim cũng có lúc bị thương, trật khớp là nhẹ nhất, lần nghiêm trọng nhất là bị rắn độc cắn, thiếu chút nữa bỏ mạng, may mắn cứu trị kịp thời mới thoát ly nguy hiểm.
Cuối cùng, thời điểm cậu về nước lãnh thưởng thì lại vì cứu người trên đường mà bị xe đâm chết.
Shazoi dựa vào vách đá nghỉ ngơi một lát, xem lại giá trị danh vọng đã tích góp trong khoảng thời gian gần đây, tổng cộng được 28 điểm.
Cậu ấn vào icon hình kiến trúc màu trắng, bấm tìm “Thảo dược Trung y”, sau khi hiện tất cả thư tịch liên quan, tạm thời cậu đổi trước một quyển
《Bách khoa toàn thư hình ảnh các loại thảo dược Trung y kèm chú thích》.
Các thư tịch còn lại có
《Phối phương các loại thuốc thảo dược Trung y》,《Bách khoa thư các loại thuốc mỡ thảo dược Trung y》,… Tổng cộng có hơn hai mươi bổn thư tịch.
Học y có thể cứu mạng.
Tương lai càng có thể dùng nó làm nền cho việc trở thành một luyện kim thuật sĩ đủ tư cách.