Chương 50: (H)

(Lại là một chương không tiện đặt tiêu đề... lý do là gì... chắc các bạn cũng rõ... khụ)

......

Trong không khí truyền đến hương dược tươi mát, quấn lấy cô, khiến cô ngẩn ngơ như cưỡi mây trên trời, không biết trời đất là gì.

Mãi cho đến khi bộ ngực cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa tê dại vì bị cắn, cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên mềm mại, móng tay càng cắm sâu vào vai người đang ôm cô thật chặt.

Tâm trí hỗn loạn như thể muốn nhũn ra. Váng tai nhức óc, phải mất một lúc lâu mới nhận ra họ đang ở trong phòng bác sĩ, rõ ràng một khắc trước vừa đứng nói chuyện rất bình thường, mà giờ đã lăn lên giường từ lúc nào không hay.

Mùi thuốc thanh mát này là mùi ngải cứu mà bác sĩ bôi lên để đuổi muỗi.

Vào mùa hè, muỗi rất nhiều, gian phòng vừa bí bách vừa nóng nực, dù nằm trên giường có thoải mái đến đâu cũng bị hoàn cảnh ép buộc trở nên cáu kỉnh.

Một người dù dịu dàng đến mấy một khi trở nên cáu kỉnh ắt sẽ biến thành một con báo hung dữ trên thảo nguyên. Sau khi bắt được con mồi trong tay, có thể nuốt chửng cô từng chút, từng chút một.

Bác sĩ của cô có lẽ thuộc loại này, một con báo kiên nhẫn.

Từng nụ hôn nóng bỏng và ẩm ướt quấn lấy nhau, hơi thở nóng hầm hập buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, cô nhìn rõ khuôn mặt mỹ miều của bác sĩ. Đoá sen trắng thuần khiết không dính chút bụi trần thuở ấy giờ đây đã nhuốm chút đỏ hồng, càng thêm phần sắc dục quyến rũ trong cái tình nóng ẩm này.

Bỗng nhiên, cô quá xấu hổ để nhìn vào khuôn mặt bác sĩ.

Bởi vì từ đôi mắt đẹp của bác sĩ, cô có thể thấy rõ ngọn lửa hừng hực mang tên du͙© vọиɠ.

Hành động nghiêng đầu đột ngột của cô dường như đã khơi dậy sự bất mãn của người đè trên thân cô, khiến những nụ hôn nặng nề hơn cứ lần lượt in dấu lên ngực cô.

Hai thức quả trắng nõn và mịn màng được bác sĩ yêu thích hơn cả, phần da thịt mềm mại đó không ngừng được bác sĩ mυ"ŧ trong miệng, bị biến dạng khi chiếc mũi cao ngất của bác sĩ đè lên.

"Thiện Văn..." Cô không chịu nổi nữa, gọi tên bác sĩ, khó chịu cong người về phía bác sĩ.

"Tuyền Thu..." Bác sĩ cũng gọi tên cô, vẫn không thôi giày vò cô, tiếp tục dùng hàm răng sắc nhọn để khiến đồng chí Úc hiểu thế nào là mèo tức giận sẽ cắn người.

Cánh tay thấy rõ từng khớp xương ôm chặt eo cô, miệng thì học theo lời dạy trong sách mà ngậm, mà mυ"ŧ nụ hoa trên ngực cô.

Dung hoà với răng môi là tiếng mυ"ŧ chùn chụt cứ văng vẳng bên tai, mặt đồng chí Úc đỏ bừng, mắt ướt nhòe như lá xanh đọng giọt sương sớm.

Không biết có phải do cô từng sinh con hay không, ngực cô lớn hơn rất nhiều so với con gái tầm tuổi này, đỉnh núm hồng hào mềm mại, ngậm vào mυ"ŧ thấy mùi sữa thơm thoang thoảng ngập tràn khoang miệng.

Môi lưỡi bác sĩ quấn lấy nụ hoa nhỏ của cô mà cắn, tay của bác sĩ cũng không nhàn rỗi, học theo cách cô bảo bác sĩ làm lần trước, đốt ngón tay mảnh khảnh dần dần tiến sâu vào con đường bí ẩn đã bị màn sương thấm ướt từ lâu của cô, sau đó, đầu ngón tay chầm chầm khấy động trong cơ thể cô từng chút một.

"A a... Thiện Văn..." Dưới thân truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến Úc Tuyền Thu bất giác co người, vươn tay bấu lên bờ vai mịn màng của bác sĩ, như muốn ngăn bác sĩ thôi hành hạ cô, nhưng dường như cũng muốn nhiều hơn nữa.

Cô nằm trên chiếc giường được lót đầy quần áo sạch sẽ, làn da hồng hào phủ một lớp mồ hôi mỏng, thở hổn hển liên tục như cá mắc cạn.

"Tuyền Thu..." Thấy mắt cô càng lúc càng sâu lắng, bác sĩ lại gọi tên cô, sau đó những nụ hôn càng dồn dập, càng mãnh liệt không ngừng đáp lên vai và ngực cô.

Những đốt ngón tay tiến vào biết cô đã thích ứng một chút, không còn dừng lại ở khuấy động nhỏ, mà chầm chậm xoay qua từng lớp cánh hoa quấn lấy con đường chật hẹp, đầu ngón tay chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

"A... a..." Trước hành động tiến vào đột ngột, cô bứt rứt lắc đầu, hốc mắt ướŧ áŧ có thể ứa ra nước, cơ thể càng rúm lại như một con tôm cuộn tròn. Với tiếng khóc nức nở, cô liên tục gọi tên bác sĩ: "Thiện Văn... Thiện Văn..."

Kɧoáı ©ảʍ dường như đến chỉ trong giây lát, nhưng cũng dường như phải mất hàng trăm triệu năm mới có được.

Rất nhanh, nơi vườn hoa nhỏ hẹp của cô trào ra rất nhiều chất lỏng sền sệt, như thể muốn đẩy đầu ngón tay nghịch ngợm ra ngoài, nhưng giữa những đợt co giật, những đốt ngón tay của bác sĩ lại bị cô nuốt vào càng thêm sâu.

Xúc cảm đạt đến đỉnh co giật này khiến ngọn lửa trong mắt bác sĩ càng thêm nồng đậm, bác sĩ vừa hôn vừa cắn nụ hoa trên ngực cô như muốn tàn phá, ngón tay ra vào càng lúc càng mạnh bạo.

Thế là, dư âm đợt này chưa hết, những đợt kɧoáı ©ảʍ khác lần lượt kéo đến không thôi.

Trong căn phòng chật hẹp vang vọng tiếng rêи ɾỉ lúc trầm lúc bổng khó kiểm soát của cô, hoà lẫn tiếng thở dốc từng cơn của bác sĩ, phải một lúc lâu sau mới trả lại vẻ yên tĩnh sau khi tâm trí cô trống rỗng và cơ thể được trút bỏ cơn ngứa ngáy.

Trong không khí, ngoài mùi thơm của ngải thảo cháy, còn có cái mùi khiêu gợi chỉ thuộc về tìиɧ ɖu͙©.

Cả người cô mềm nhũn nằm bất động, sắc hồng trên da thịt càng đậm thêm, thật lâu sau vẫn chưa choàng tỉnh.

Người nằm trên âu yếm hôn lên trán cô, sau đó chậm rãi hôn đi những giọt mồ hôi đọng trên mũi và cằm cô rồi mới xuống giường.

Một lúc sau, bác sĩ bê một chậu nước ấm đến, cẩn thận lau sạch người cho cô.

"Để tôi tự làm." Tuy rằng nhiều khi da mặt cô dày, nhưng cô vẫn không thể trần như nhộng bắt bác sĩ tắm rửa cho mình được. Mặt đồng chí Úc đỏ bừng, muốn chống tay đứng dậy.

"Đừng động đậy." Bác sĩ vội ngăn cô lại, giọng nói khàn khàn sau khi làm xong chuyện vô cùng gợi cảm: "Để tôi làm."

"Ừm..." Nhưng xấu hổ quá!

Đồng chí Úc muốn che mặt đi, nhưng bác sĩ không cho cô cơ hội xấu hổ, nhanh chóng dùng khăn lau sạch sẽ cho cô từ đầu đến chân.

Xong việc, nhân lúc đồng chí Úc vẫn còn ngại ngùng, bác sĩ đã tự lấy nước, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm cạnh cô trên chiếc giường đơn sơ.

Đồng chí Úc vẫn đắm chìm trong kinh ngạc vì bác sĩ chủ động ngủ với cô, vẫn xấu hổ sau khi được bác sĩ lau rửa người sạch sẽ cho cô.

Bác sĩ quay mặt lại, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Có mệt không?"

"Không mệt!" Đồng chí Úc đáp, vừa mừng vừa lo. Thực ra eo của cô sắp gãy đến nơi, người vừa mỏi vừa ê nhức. Không ngờ bác sĩ nhìn ôn tồn nhã nhặn như vậy mà khi tức lên còn lợi hại hơn cả sư tử.

Bác sĩ nghe xong, nhìn cô mà không nói gì cả, càng ôm cô chặt hơn, da thịt trần trụi của hai người áp sát vào nhau, nhờ làn da trời sinh băng cơ ngọc cốt của bác sĩ, cô không cảm thấy nóng chút nào.

Trong màn đêm yên ắng, bọn họ im lặng không nói lời nào, cứ ôm nhau như vậy, chỉ nghe thấy âm thanh nhịp đập trái tim của hai người.

Úc Tuyền Thu nhịn mãi, vẫn không thể nhịn thêm được, không biết tiết chế mà ngẩng đầu lên hồn nhiên cắn nhẹ cằm bác sĩ, nhiễu sự: "Bác sĩ Lan, chị... sao đột nhiên lại... đột nhiên lại như vậy?"

"Tôi sẽ đối xử tốt với em." Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, bác sĩ ôm cô chặt hơn, thì thào hôn cô.

Thôi được, bác sĩ nhà cô ngay cả khi lên giường cũng tiếc rẻ một câu nói, huống chi là khi xong việc.

Đồng chí Úc hiểu, không hỏi bác sĩ nữa, vòng tay ôm lại bác sĩ, nghịch ngợm cắn trái thù du nhỏ trên ngực bác sĩ, uy hϊếp nói: "Vậy sau này không cho phép chị biếng ăn! Cũng không cho phép người ta bảo chị làm gì chị làm nấy, bằng không, tôi sẽ cắn chết chị!"

Nếu bác sĩ là một con hổ say giấc, đồng chí Úc sẽ là một con mèo nhỏ đội lốt hổ, tuy cô thường ngày có thể đánh người tám mươi hiệp bằng hàm răng và móng vuốt sắc nhọn, nhưng chỉ cần chải lông cho cô, cô sẽ không kêu gào nữa, mà sẽ trở nên mềm oạt và mãn nguyện sà vào vòng tay của ai đó.

Bác sĩ biết rõ điều này, mỉm cười nhìn cô và không trả lời.

Đồng chí Úc bứt rứt vẫn muốn uy hϊếp người ta, bỗng bác sĩ nâng cằm cô lên, những nụ hôn săn mồi đáp xuống liên miên, hôn mãi cho đến khi cô thở không ra hơi, hai mắt lại ánh lên sắc đỏ mộng mị dục tình, vẫn chưa đủ, bác sĩ liếʍ môi cô, mỉm cười, trịnh trọng nói: "Tôi nhất định sẽ sống thật tốt."

Sẽ sống thật tốt để thương em và yêu em.

Đồng chí Úc không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của bác sĩ, khuôn mặt bị hôn đỏ bừng, tim đập liên hồi, thở hổn hển, xấu hổ vùi đầu vào trong ngực bác sĩ, tức giận nói: "Chị biết là tốt!"

Trời ơi, sai lầm, thật là sai lầm, cứ tưởng sau khi lừa bác sĩ lên giường sẽ có thể dễ dàng bắt nạt bác sĩ hơn, nhưng bây giờ xem ra, bác sĩ có tài mà giấu!

Đồng chí Úc ấm ức, nhưng vẫn rất vui khi bác sĩ hứa rằng sẽ không làm hại bản thân nữa.

Hừ, chỉ cần bác sĩ có thể sống tốt, bảo cô lên giường một lần cùng bác sĩ có là gì, cho dù một đêm một trăm lần, cô cũng nguyện!

Đồng chí Úc thèm thuồng nghĩ thế, ngẩng đầu lên hôn lại bác sĩ, quyến rũ nói: "Chị nói đó, không cho xỏ lá."

"Sẽ không." Bác sĩ ôm cô như ôm một đứa trẻ, lần đầu tiên thì thầm vào tai cô những lời yêu đương: "Tuyền Thu... tôi... tôi không thể cho em con cái và danh phận, nhưng... tôi sẽ đối xử tốt với em... Tôi biết, nói miệng suông chỉ vô ích... Nhưng, tôi vẫn muốn nói với em rằng... tôi sẽ dùng cả cuộc đời này để đối xử tốt với em."

Cô đã nghe nhàm tai những lời thề non hẹn biển về ánh trăng và hoa hồng của người đàn ông Trương Hữu Đường, vốn dĩ cô chẳng bao giờ tin năm bảy lời thề thốt ấy, nhưng bây giờ nghe bác sĩ nói vậy, cô thực sự muốn khóc.

Có trời mới biết cô đã đợi những lời này bao lâu rồi.

Cô không quan tâm nếu người mẹ già nghĩ cô mất trí, cũng không sợ khả năng bị phạt bằng cách nhốt vào rọ heo và dìm dưới nước cho đến chết, cảm giác mê muội khi yêu một người con gái đã choán toàn bộ tâm trí cô, đã thắng thế tất cả.

Giống như cuối cùng cũng đợi được thắng lợi cách mạng sau khi chạy hàng vạn dặm, leo qua núi tuyết và băng qua đồng cỏ. Sau gần một năm chờ đợi, cuối cùng sự hy sinh ấy đã đạt được thành quả.

"Tuyền Thu, đừng khóc." Bác sĩ nói xong, những giọt nước mắt của đồng chí Úc lập tức lã chã lăn xuống. Biết vì sao cô khóc, bác sĩ vội vàng vừa dỗ dành cô, vừa muốn lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc."

"Bà đây đang cười!" Cảm thấy thật xấu hổ khi vừa nghe mấy lời ngọt ngào đã oà khóc, đồng chí Úc tuy giàn giụa nước mắt nhưng vẫn muốn mạnh miệng, gạt nước mắt trên mặt đi: "Tôi còn lâu mới khóc!"

"Được, được, được, em không khóc." Bác sĩ dịu dàng cười, vỗ vai cô: "Là tôi không tốt, sau này tôi sẽ không chọc em cười bằng những lời như vậy nữa."

"Hừ!" Đồng chí Úc bị trêu chọc, vẫn heo chết không sợ nước sôi, hừ một cái, nói: "Biết là tốt!"

Bác sĩ mỉm cười, lặng lẽ và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Đồng chí Úc hậm hực bằng giọng mũi, một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn bác sĩ: "Thiện Văn... chị ở bên tôi... vậy cô và chú phải làm sao... chị là con một... nếu chị không có con..."

"Không sao, bố tôi vẫn luôn nói rằng tìm người yêu là tìm người có thể ở bên nhau cả đời, chứ không phải chỉ đơn thuần vì sinh con đẻ cái." Chưa đợi cô nói xong, bác sĩ đã mỉm cười ngắt lời cô: "Hơn nữa, không phải đã có Mục Mục sao? Tôi sẽ yêu thương con bé như con gái ruột."

Quả nhiên, cả gia đình nhà bác sĩ có suy nghĩ thật khác biệt so với những người khác, thật tiến bộ.

Nghe xong, trái tim Úc Tuyền Thu mềm nhũn, dường như sục sôi, lại vùi mình vào lòng bác sĩ, gọi tên cô: "Bác sĩ Lan."

"Ừm?"

"Em yêu chị."

Bác sĩ thở dài, ôm chặt cô vào lòng: "Cô gái ngốc."

......