Chương 20

Dường như anh em họ Lô cũng khá hiểu biết, nói đi nói lại thì họ vẫn là những người có thể lập ra Ngũ Lôi Đại Phá trận. Tôi nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, thị trấn này có thành, có xe, vô cùng nhộn nhịp, nhưng để tìm một cuốn sách bé tẹo giữa nơi này thì cũng khá khó nhằn đấy.

"Tổ tiên nhà anh còn nói gì thêm không? Làm sao mà tìm, khác gì mò kim đáy bể!"

"Ông tổ nói, đây là bài thử thách đối với con cháu nhà Lô, bí pháp nhà họ Lô không được truyền cho kẻ vô dụng."

Anh em nhà Lô nheo mắt nhìn tôi, rõ ràng họ đã đặt hết hy vọng vào tôi.

Tôi thở dài, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Thị trấn này kết hợp nét duyên dáng của khu vực phía Nam và phong cách đĩnh đạc trang nghiêm của các vùng phía Bắc.

Trong những ngôi nhà bên trái, hoa đào nở rộ, trong khi ngôi nhà đối diện lại bao phủ bởi tuyết trắng, hoa mai cùng hương thơm trong trẻo.

Thị trấn này có cả bốn mùa, cùng với hàng ngàn năm lịch sử, tất cả đều là ảo ảnh. Và có lẽ chỉ có một thứ thực sự tồn tại, đó chính là cuốn bí pháp.

Khi nghĩ đến đây, mắt tôi lập tức sáng lên. Xá Lợi Phật Châu này có thể phá vỡ mọi thứ hư ảo trong thế gian, chỉ cần ngậm nó trong miệng là đủ. Nén ê ẩm trong lòng, tôi bóc từng hạt châu một, sau đó ra hiệu cho mọi người nhét chúng vào miệng.

Khi hạt châu vào miệng, thế giới thay đổi. Các tòa tháp, cổng thành, cây hoa cỏ chim đều biến mất, chỉ còn lại một thị trấn trống vắng với những viên đá lát và những linh hồn ma quỷ đang lơ lửng. Chính giữa thị trấn, một cuốn sách tre toả ra ánh sáng trắng mờ ảo.

Anh em nhà Lô vui mừng, đặc biệt là Lô Dũng, anh ta nhìn vui đến độ muốn nhảy cẫng lên. Còn Lô Tuấn, biểu cảm của anh ta có chút phức tạp, vừa vui vừa buồn, cười mà cứ như khóc.

Chúng tôi cẩn thận đi qua đám ma quỷ, tiến đến trước cuốn sách. Khi Lô Dũng chạm tay vào bản tre, không khí đột nhiên đóng băng, tất cả ánh mắt của ma quỷ bắt đầu hướng về phía này.

Trời không có gió, mà chiếc nón của tôi lạ đột ngột bị thổi bay, quần áo giấy đột nhiên rách nát. Moá nó! Trên cuốn bản tre còn có một lớp phòng ngự nữa!

“Mau chạy!!!”

Kiều Mạc Vũ dẫn đầu, tôi theo sat phía sau.

Chúng tôi cùng Tống Phi Phi liên tiếp ném các tờ bùa ra ngoài như ném giẻ rách, Kiều Mạc Vũ còn mang ra lệnh Thiên Kiếp mà cô thừa hưởng từ tổ tiên.

Sau khi Lô Dũng nhận được bản tre, anh em họ Lô cũng không tiếc gì mà dùng pháp bảo.

Lỗ Tuấn thậm chí còn ném ra một đồng Thông Bảo Ngũ Đế, thật là không uổng công chúng tôi đưa anh em họ vào đây, xứng đáng là hậu duệ nhà họ Lỗ, cũng không thẹn là một đạo sĩ có kỷ cương.

Đám ma quỷ rất hung hăng, nhưng chúng tôi cũng không phải quả hồng mềm cho chúng nắn.

Chúng tôi vừa chiến vừa chạy, cuối cùng đã đến gần Cửa Sinh. Mắt trông đã sắp thoát nạn, Lô Tuấn chợt trượt chân ngã xuống đất, Cửa Sinh cũng sắp đóng lại.

"Em trai!"

"Lục Linh Châu! Nhanh lên! Cửa Sinh sắp đóng rồi!"

Kiều Mạc Vũ vẫy tay, hét đến khản giọng.

Lúc này, chân của Lỗ Tuấn bị lưỡi ma quỷ trói chặt, anh ta nhìn về phía Lỗ Dũng với vẻ mặt buồn thảm, nở nụ cười ôn hoà:

"Anh, anh mau đi đi, hẹn kiếp sau chúng ta vẫn cứ là anh em một nhà!"