Chương 5: Chuyện tốt bị cắt ngang

Âm thanh khàn khàn của Lâm Lan Ảnh từ trong điện thoại truyền đến, cho dù không mở loa ngoài, hai người cũng có thể nghe được rõ ràng.

“Cậu đi đâu vậy? Sao tớ vừa vào nhà vệ sinh xong đi ra cậu đã biến mất rồi?” Âm thanh của Lâm Lan Ảnh trong điện thoại lớn như đang rít gào.

“Minh Viễn tới đón tớ, tớ uống nhiều quá, cảm thấy không thoải mái lắm.”

“Không thoải mái thì nói với tớ chứ.” Lâm Lan Ảnh thở dài: “Nếu biết trước như vậy thì đã không cho cậu uống rượu rồi, nào có chuyện uống rượu chưa tới mười giờ đã về rồi chứ.”

Bùi Tê Nguyệt không nói lời nào.

“Vậy hai người đi đâu vậy, tớ uống rượu không thể lái xe, đưa tớ về một đoạn.”

“Tớ vẫn đang ở trong bãi đỗ xe.” Bùi Tê Nguyệt nói.

“Chờ tớ năm phút.” Lâm Lan Ảnh cúp điện thoại.

Có người sắp tới, Hứa Minh Viễn cũng gạt bỏ suy nghĩ muốn làʍ t̠ìиɦ ở trong xe, anh ta chỉnh lại quần áo, thuận tay cũng mặc lại quần áo cho Bùi Tê Nguyệt, vừa động động tác quá mạnh, bầu ngực của Bùi Tê Nguyệt lộ ra ngoài hơn một nửa, khe rãnh sâu thẳm đong đưa lên xuống, chỉ cần nhìn một cái nửa người dưới đã nhô cao, đỉnh quần còn có mấy vệt nước ướŧ áŧ.

“Chờ về nhà rồi làm.” Bàn tay Hứa Minh Viễn mơn trớn đầṳ ѵú, một bên núʍ ѵú nhanh chóng cứng lên, anh ta không nhịn được, cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú, đầu lưỡi cọ qua cọ lại ở phía trên.

“Sắp cao trào rồi…” Bùi Tê Nguyệt nhỏ giọng thở dốc, lại bị anh ta cắn một cái, “ôi” một tiếng, cô nói: “Sao anh lại giống như cún vậy.”

Hứa Minh Viễn cười: “Ai làm bảo em gọi cô ấy tới đây.”

Nét mặt Bùi Tê Nguyệt không được tự nhiên, cô nói: “Cũng không thể bỏ cô ấy lại đây được chứ.”

Hứa Minh Viễn che trước ngực lại cho cô, sau đó chỉnh nhiệt độ điều hoà thấp xuống một chút, khí lạnh từ trên đỉnh đầu phả xuống, nhanh chóng hong khô mồ hôi trên người, Bùi Tê Nguyệt nhặt áo khoác ở bên cạnh lên mặc vào, giây tiếp theo cô nghe thấy tiếng giày cao gót dẫm trên mặt đất ở bên ngoài.

Người chưa tới, nhưng tiếng đã tới trước, Lâm Lan Ảnh nói: “Tớ vừa mới gặp được một anh chàng đẹp trai, chàng trai đó còn đẹp trai hơn cả minh tinh, đáng tiếc cậu không nhìn thấy.”

Nói xong cô ta tỏ ra như mới nhìn thấy Hứa Minh Viễn ngồi bên cạnh, hơi hơi nhướng mày, nói: “Ôi, có phải em quấy rầy hai người làm việc không?”

Bùi Tê Nguyệt trừng mắt với cô ta một cái: “Đừng nói bừa, mau lên xe.”

Hứa Minh Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Lan Ảnh ngồi trên ghế sau, thuận tay kéo váy lên cho Bùi Tê Nguyệt, vuốt phẳng.

“Uống nước.” Lâm Lan Ảnh lấy một chai nước khoáng nhỏ từ trong túi xách ra ném cho Bùi Tê Nguyệt, vừa dựa vào ghế vừa trêu chọc nói: “Anh Hứa vẫn không chu đáo bằng em rồi, cũng không biết mua chút nước cho Tê Nguyệt uống.”

Bùi Tê Nguyệt nghe vậy, lập tức bị nước làm sặc, ho khan tới chảy nước mắt, Hứa Minh Viễn vừa vỗ lưng cho cô, vừa nhận trách nhiệm, nói: “Là tôi suy nghĩ không chu toàn.”

Lâm Lan Ảnh nhếch khóe môi lên mỉm cười, lông mi che khuất ánh mắt, không nói câu nào.

Đưa Lâm Lan Ảnh về nhà, cách Thuận An còn nửa tiếng lái xe, dì giúp việc trong nhà gọi điện thoại tới.

“Vừa mới cho Tiểu Mang uống sữa, nhưng con bé lại không chịu ngủ, muốn chờ tới con về mới chịu đi ngủ.”

Bùi Tê Nguyệt cười cười, nói: “Con bé không muốn ngủ thì thôi đi, cho con bé đọc truyện tranh, một lát nữa vợ chồng con về tới nhà.”

Cúp điện thoại, Hứa Minh Viễn nhìn cô: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là Tiểu Mang không muốn ngủ.”

Hứa Minh Viễn đưa tay sờ sờ cánh mũi, tăng nhanh tốc độ xe, nói: “Đã mấy ngày không gặp con bé rồi, gọi video con bé còn không để ý tới.”

“Ai bảo anh luôn đi công tác.” Bùi Tê Nguyệt mỉm cười oán trách.

Khi về đến nhà, Tiểu Mang còn cầm truyện tranh trong tay nằm ở trên giường, rõ ràng là đã vô cùng buồn ngủ, hai mắt cũng không mở ra được, nhưng vẫn cố chấp nghe dì giúp việc kể truyện cổ tích, nhưng lại không chú tâm lắng nghe, chỉ chú ý động tĩnh ở phòng khách, đôi mắt to tròn như quả nho lập tức mở ra, nhìn về phía cửa.