Chương 1

Đã nửa tháng nay Tần Mặc không quay về nhà họ Tần.

Tôi tìm khắp các khách sạn anh thường ở, căn hộ riêng, câu lạc bộ quán bar thường ghé,cũng không tìm thấy người đâu. Sau đó tôi nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ, bên trong viết một địa chỉ cũng xa lạ không kém.

Tuy Tần thị đang trên đà suy thoái nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, tôi vừa báo tên Tần Mặc trước quầy lễ tân ở “Khinh Tửu”, quản lý đã trực tiếp dẫn đường đưa tôi vào phòng VIP anh đang dùng.

Nơi xa hoa tụy lạc này khiến tôi nhớ đến một vài chuyện không tốt lắm.

Xuyên qua những ô cửa sổ kính rực rỡ ánh đèn, tôi trông thấy một Tần Mặc mà mình không hề quen biết. Con mắt lành lặn của anh nửa khép, đầu ngón tay thon dài lười biếng đùa nghịch dây váy của cô gái ngồi trong lòng.

Cô gái kia ngoan ngoãn tựa lên người, nửa vai lộ ra ngoài nên xấu hổ nắm cà vạt Tần Mặc như muốn trừng phạt bàn tay hư hỏng không an phận của anh.

Tôi đứng bên ngoài một lúc lâu, hỏi quản lý: "Anh biết cô gái kia là ai không?"

Trợ lý mỉm cười: "Biết ạ, cô ấy là Lục Kiều, tình nhân của Tần nhị thiếu, được người ta bảo vệ như tròng mắt mình vậy."

Bảo vệ như tròng mắt mình vậy.

Tôi tỉ mỉ thưởng thức những lời này trong lòng.

"Bọn họ ở bên nhau bao lâu rồi?"

Quản lý trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Có lẽ là gần một năm."

Gần một năm.

Nói cách khác, thái độ khác thường của anh trong khoảng thời gian này không phải vì chuyện nhà họ Tần muốn tôi đính hôn với con trai nhà họ Tạ, mà vì anh đã có người khác bên ngoài, tâm sớm không còn đặt trên người tôi nữa.

"Cảm ơn."

Tôi xoay người bỏ đi.

2

Đêm tháng mười hai rất lạnh.

Tôi đứng bên vệ đường nhìn đám người say rượu đi ngang lúc khóc lúc cười, không biết qua bao lâu sau mới trông thấy Tần Mặc say đến lờ đờ mông lung ôm Lục Kiều đi ra khỏi “Khinh Tửu”.

Tôi lấy điện thoại bấm dãy số của Tần Mặc.

Một hồi lâu Tần Mặc ở đối diện mới bắt máy, giọng nói mang theo chút khàn khàn và mất kiên nhẫn xa lạ: "Vi Vi, chuyện gì thế?"

Tôi đè nén chua chát trong lòng, cực lực giữ cho giọng mình nghe thật bình tĩnh: "Tần Mặc, em đau đầu quá."

Bên kia im lặng.

Tôi nâng mắt nhìn, Lục Kiều đang kiễng chân ôm Tần Mặc đòi hôn.

"Đau đầu thì kêu bác sĩ đi."

Tần Mặc cúp máy không hề do dự rồi hung mãnh hôn xuống đôi môi Lục Kiều. Tôi nhìn Tần Mặc và Lục Kiều lên xe rời đi, chậm rãi thở dài một tiếng.

Một chiếc taxi dừng trước mặt tôi, lái xe nhô đầu ra hỏi: "Cô gì ơi, có cần ngồi xe không?"

Xe của Tần Mặc còn chưa đi xa, bây giờ lên xe đuổi theo có lẽ còn kịp.

Nhưng mà không cần thiết…

Tôi lắc đầu từ chối.

Lái xe yên lặng nhìn tôi một cái rồi đạp chân ga chạy đi.

Tôi cà cà chân xuống đường mới nhận ra toàn thân mình đã đông lại đến tê cứng.

Năm năm, dù là tình yêu kiên định nhiệt tình đến đâu cũng sẽ bị bào mòn. Thiếu niên trước đây vì tôi mà bị một thanh thép thọc thẳng vào mắt, khuôn mặt toàn là máu vẫn bất chấp ôm chặt tôi kêu tôi đừng sợ, sớm đã không còn nữa rồi.

Tôi bực bội ném túi, vẫn cảm thấy trong lòng quá đèn nén nên đặt mông ngồi xuống vỉa hè, vùi mặt vào hai khuỷu tay.

Cảm giác một chiếc xe nữa dừng lại trước mặt mình, tôi lẩm bẩm mà không thèm ngẩng đầu: "Không ngồi xe, cảm ơn."

Giọng nam thuần hậu mát lạnh vang lên bên tai: "Tống Vi?"

Tôi nghe tiếng kinh ngạc ngẩng đầu.

Chiếc Koenigsegg cực kỳ lòe loẹt có vẻ hơi không hợp với khuôn mặt quá nghiêm túc và lạnh lùng của đối phương, cảm giác khá vi diệu.

"Tạ Phóng."

Hình tượng thiên kim tiểu thư cao quý tao nhã mà tôi cẩn thận duy trì mất năm năm bị hủy trước mặt Tạ Phóng chỉ trong một giây.

Tôi rất buồn bực, nhưng giờ đây nó không còn là chuyện gì quan trọng. Tôi bước chân vào nhà họ Tần tất cả là vì Tần Mặc, bây giờ thì không cần nữa rồi, tôi cũng chẳng phải nơm nớp lo sợ mỗi ngày nữa.

Tạ Phóng tháo kính mắt xuống, chậm chạp nhìn tôi: "Tâm trạng không tốt à? Để tôi đưa em đi hóng gió nhé."

Tâm trạng tôi không tốt, còn hắn thì có vẻ đang tốt lắm.

Mấy năm gần đây Tạ thị và Tần thị không còn làm ăn với nhau nữa, chuyện này tôi có biết, có lẽ bọn họ chỉ chờ có cơ hội là lập tức lao vào châm chọc đùa cợt chúng tôi. Thế nhưng tôi không nghĩ đến Tạ Phóng cũng nhỏ mọn như vậy.

Tôi nhướn mày: "Là tôi điên hay anh bị điên vậy, trời lạnh thế này còn muốn đi hóng gió?"

Thời tiết này đi hóng gió là muốn đông thành đá cục đúng không?

Tôi tưởng tượng ra viễn cảnh mình và Tạ Phóng rạng sáng cùng chết cóng ngoài đường, ngày hôm sau các tờ báo đăng ảnh chúng tôi chết thảm chắc chắn sẽ lan tràn khắp đường lớn ngõ nhỏ.

Tôi chỉ là một đứa con nuôi nhà họ Tần thì cũng thôi, hắn đường đường là Tạ Phóng, thái tử giới kinh doanh Bắc Kinh chắc chắn sẽ khiến giá cổ phiếu của Tạ thị giảm mạnh.

Nếu chuyện xảy ra như thế thật, vậy thì xem như tôi có ơn với Tần Mặc, giúp Tần thị giải quyết một tay kình địch rồi.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng mở cửa xe ngồi vào: "Anh nhấn ga đi, xuất phát!"

3

Quả nhiên Tạ Phóng vẫn là kẻ sợ chết, nói là đi hóng gió nhưng hắn lái xe trên đường chậm rì rì.

Để khích tướng hắn, tôi còn cố ý lên giọng: "Anh Tạ… À không, chú Tạ ơi, rốt cuộc chú có lái được không vậy, hay là không đeo kính viễn nên không thấy rõ đường?"

Tạ Phóng không thèm để ý chút nào: "Tôi cùng bối phận với Tần nhị thiếu, nếu em là cháu cậu ta thật thì tôi mới dám nhận một tiếng chú này của em."

Khụ.

"Còn nữa, tôi không mang kính viễn, cặp kính kia là kính không độ."

Thật á?

Tôi nghiêng người rút cặp kính treo trước ngực áo hắn ra nhìn. Nhìn một hồi rồi dừng lại liếc hắn, còn cố ý hà hơi lên mặt kính, rút khăn tay ra tỉ mỉ lau sạch mới đeo lên mắt.

Đúng là kính không độ rồi.

Đồ lưu manh giả danh tri thức.

Tuổi tác lớn, thích làm dáng, tính tình lại thất thường, thế mà nhà họ Tần còn để tôi đính hôn với hắn.

Ôi.

Tôi dựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra cảnh tượng hai bên trở nên rất xa lạ.

"Anh dẫn tôi đi đâu vậy?"

Tạ Phóng không trả lời, chỉ lẳng lặng dừng xe trước cửa một khu vui chơi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cánh cổng rực rỡ sắc màu: "Đã trễ thế này rồi, khu vui chơi còn mở cửa à?"

Tạ Phóng giúp tôi mở cửa xe, thản nhiên nói: "Chỉ cần là em tới, lúc nào nó cũng sẽ mở cửa."

4

Tôi đi theo sau Tạ Phóng, vẫn không quá hiểu mục đích của hắn là gì. Đưa một cô gái đến khu vui chơi? Muốn theo đuổi tôi à?

Không hổ là ông chú trung niên, thủ đoạn cực kỳ quê mùa.

Tạ Phóng đưa tôi đi chơi vòng xoay ngựa gỗ, thuyền hải tặc, chơi tàu lượn siêu tốc.

Tôi càng nghi hoặc hơn.

Mãi đến khi tôi đứng trên một cái bục cao, nhân viên công tác không nói gì đã buộc dây thừng vào người tôi và Tạ Phóng thì mới kịp lấy lại phản ứng, hắn muốn dẫn tôi đi nhảy bungee.

"Chờ… chờ đã."

Tôi bám lấy lan can run rẩy lùi về phía sau.

"Cậu Tạ, tất cả chuẩn bị xong rồi." Nhân viên công tác nói xong lập tức im lặng lùi qua một bên.

Tạ Phóng gật đầu, gọi tôi: "Lại đây."

Tôi trào nước mắt lắc đầu: "Không đi đâu, tôi sợ lắm."

Hắn như cười như không: "Tống Vi, em mang mặt nạ lâu đến nỗi chính bản thân cũng tưởng là thật rồi à?"

Tôi giật mình.

Đeo cái mặt nạ thiên kim tiểu thư trong thời gian quá dài, đúng là tôi đã bắt đầu cho chuyện đó là thật.

Năm năm trước tôi chỉ là một con nhóc du côn mười bảy tuổi, còn Tần Mặc là thiếu gia tự phụ mười tám tuổi.

Anh tỏ tình với tôi.

Tôi tưởng anh nói đùa, nhà họ Tần cũng nghĩ như vậy.

Mãi đến ngày xảy ra trận ẩu đả, Tần Mặc vì bảo vệ tôi mà mất một con mắt, lần đầu tiên tôi mới thật sự suy xét tình cảm anh dành cho mình.

Anh từ bỏ thân phận thiếu gia cả ngày lẽo đẽo chạy theo tôi, đánh mắng thế nào cũng không đi, cho dù bị nhà họ Tần cực lực phản đối cũng luôn đặt tôi ở vị trí quan trọng nhất.

Cuộc phẫu thuật của Tần Mặc diễn ra rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không giữ lại được con mắt cho anh.

Thời điểm tôi lấy hết dũng khí bước chân vào phòng bệnh, người tôi thấy không phải một Tần Mặc tinh thần sa sút, ngược lại, anh vô cùng kích động.

Anh nói: "Vi Vi, anh cả đồng ý cho em vào nhà họ Tần rồi, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau."

Tôi vẫn rất do dự, nhưng Tần Mặc đã kéo tay tôi cực kỳ tủi thân: "Em không muốn ở chung một nhà với anh sao?"

Tôi gật đầu đồng ý .

Thế nhưng chuyện cả tôi và Tần Mặc đều không ngờ đến chính là, bữa tiệc long trọng do nhà họ Tần tổ chức lại để tuyên bố với cánh truyền thông rằng tôi là con gái nuôi của nhà bọn họ.

Sau đó, tôi thu lại toàn bộ gai góc trên người mình, ngoan ngoãn biến thành cô tiểu thư rập khuôn của nhà họ Tần suốt năm năm.