Dưới sự trợ giúp của thủ thuật che mắt của lão quỷ, Hữu Xu một đường chạy đến Quảng Lăng cung, mũi ngửi ngửi nơi này, ngửi ngửi nơi kia, rốt cuộc tìm được chỗ năm đó vùi lấp hà bao. May mà mấy ngày hôm trước mới vừa hạ một trận mưa, cấu tạo và tính chất của đất tương đối mềm mại, cậu bất quá chỉ cào vài cái đã moi được đồ ra, vội vàng dùng răng nanh cắn dây thừng, mở ra xem xét.
“Thế nào? Tóc còn ở đó không?” Lão quỷ phiêu qua, ghé sát vào nhìn.
“Còn…” Hữu Xu chỉ nói một chữ, thân thể đã bị người ta ôm lên, vội vàng phân phó lão quỷ, “Mau giúp ta cất kỹ tóc!”
Mặc dù lão quỷ không cách nào hiện hình ban ngày, cũng đã có thể di chuyển một ít vật nặng, bất quá là một sợi tóc thôi, lập tức đã bị lão cuốn vào hồn thể, giấu kín, sau đó nhìn về phía thái giám bắt lấy Hữu Xu, kinh nghi nói, “Hắn không phải hạ nhân Đoan vương phủ, bắt ngươi làm chi?”
Hữu Xu cũng ngẩng đầu đánh giá, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Bởi vì nhận được sủng ái của chủ tử, cậu ở Đoan vương phủ và trong cung có thể nói là không gì trở ngại, mọi người đều biết Đoan thân vương yêu sạch sẽ nghiêm trọng, không thích người bên ngoài chạm vào đồ của hắn, cho nên cung nữ thái giám, thậm chí bao gồm cả tần phi, từ xa xa nhìn thấy Hữu Xu liền tránh đi, không dám tiến lên quyến rũ, càng miễn bàn ôm sờ.
Cậu vốn tưởng rằng thái giám này là vội vã trở về báo cáo kết quả công việc mới ôm lấy mình, nhưng đối phương không phải người của Đoan vương phủ, vì sao lại làm thế?
Không đợi một người một quỷ nghĩ rõ ràng, thái giám kia đã chạy nhanh đến sau một ngọn núi giả, đưa chó nhỏ kịch liệt giãy dụa cho một nữ tử, “Vị tỷ tỷ này, chúng ta đã nói rồi, chỉ có thể cho cô nương nhà ngươi ôm chốc lát, chờ chốc nữa Đoan thân vương hỏi đến, các ngươi liền nhanh chóng thả nó đi.”
“Biết rồi. Đa tạ vị công công này.” Nữ tử đưa một cái hà bao cho đối phương, thuận thế tiếp nhận chó nhỏ.
Hữu Xu vốn còn đang duỗi chân lung tung an tĩnh lại, làm bộ nhu thuận nằm úp sấp trong lòng bàn tay nữ tử, đợi khi nàng thả lỏng cảnh giác, bỗng nhiên hé miệng, hung hăng cắn lòng bàn tay nàng. Nữ tử bị đau, vội vàng quăng chó nhỏ ra, rồi lại bị thái giám kia tay mắt lanh lẹ chụp trở về, dùng khăn bịt miệng mũi.
Trong khăn dường như trộn lẫn mê dược, Hữu Xu chỉ hít hai cái đã chầm chậm ngủ như chết.
“Nghe nói con chó này cực kỳ thông minh, hôm nay vừa thấy quả thế, nếu như không chế trụ nó, để nó sủa lên, chúng ta liền xong. Vị tỷ tỷ này, ngươi không sao chứ? Mới vừa rồi ta cũng bị nó cào rất nhiều đường máu, thật là đau.” Thái giám vừa thăm dò hơi thở chó nhỏ, vừa thăm dò nhìn vết thương của cung nữ.
“Bất quá chỉ là một chút thương da thịt, không ngại.” Nữ tử dùng khăn tay che lòng bàn tay, chờ máu ngừng lại mới nhận lấy chó nhỏ, quỳ gối nói, “Vị công công này, ta đi đây, đợi cô nương nhà ta chơi đủ rồi, tự nhiên sẽ thả nó về ngự hoa viên, đến lúc đó mọi người chỉ tưởng mất nó một khắc, sẽ không liên lụy đến ngươi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hai người nhìn trái nhìn phải, mỗi người đi một ngả. Đạo hạnh của lão quỷ mất hơn phân nửa, dù có muốn cứu Hữu Xu cũng có lòng mà không có lực, huống hồ lão cũng không phải lệ quỷ, chỉ có chấp niệm hoàn toàn không có oán khí, nếu như tùy ý hành động, tất nhiên sẽ bị dương khí của người này làm bỏng, ngược lại có khả năng hồn phi phách tán. Mắt thấy nữ tử dường như không muốn thương tổn tính mạng Hữu Xu, lão liền nhắm mắt theo đuôi, xem trước một chút tình huống lại nói.
Nữ tử cất Hữu Xu hôn mê bất tỉnh vào trong một cái hộp nhỏ, đi đến tiền điện hội họp với chủ tử nhà mình. Lão quỷ tập trung nhìn vào, không phải là vương phi tương lai của Đoan thân vương sao? Khóe mắt nàng ta còn mang theo sưng đỏ mới vừa khóc qua, hiển nhiên bị con độc giác tiên kia dọa thảm, trên người cũng thay một bộ váy khác, đang kiễng chân chờ đợi.
“Bắt được chứ?” Chờ nữ tử đến gần, nàng thấp giọng hỏi, trong giọng nói khó nén oán độc. Đừng nói với nàng cái gì mà không cần so đo với một con súc sinh, hôm nay xem như nàng đã nhìn ra, dù mình có sợ tới mức gần chết, Đoan thân vương cũng sẽ không đau lòng một phân. Nàng bên này còn chảy nước mắt, đối phương đã vội vã đi tìm con chó của hắn, giống như nhìn ít một cái sẽ thiếu mất cục thịt vậy. Chưa thành hôn đã xem trọng một con chó hơn cả mình, điều này làm cho nàng luôn sống an nhàn sung sướиɠ làm thế nào chịu được?
“Bắt được.” Nữ tử giơ hộp gỗ trong tay.
“Rất tốt, chúng ta lập tức xuất cung, để Đoan thân vương tự tìm đi.” Thiếu nữ lạnh giọng cười.
Bởi vì trước đó bị kinh hách lớn lao, hoàng hậu cũng không giữ lại nhiều, chỉ dặn dò chất nữ đừng so đo với một súc sinh. Thiếu nữ tất nhiên là gật đầu đáp ứng, đợi xe ngựa chạy ra khỏi hoàng thành, lập tức mở hộp ra, dùng một cây ngân châm đâm tỉnh chó nhỏ. Hữu Xu cảm thấy thân thể một trận đau đớn, nhớ tới bắt cóc trước đó, vội vàng đứng lên, liền thấy một gương mặt phóng đại đang ác độc cười với mình.
“Bất quá chỉ là một súc sinh, cũng dám đi đến trên đầu bổn tiểu thư giương oai. Triều phục thân vương, tử kim quan, huyết ngọc, ngươi cũng xứng! Hôm nay bổn tiểu thư liền làm thịt ngươi, nhìn xem tên tàn phế kia có thể vì ngươi mà trở mặt với bổn tiểu thư không. Hắn tính là cái gì chứ, cũng dám mơ tưởng tiểu thư Thừa ân công phủ, ta vốn phải gả cho biểu ca làm hoàng hậu, đều bị hắn phá hỏng!” Thiếu nữ càng nói càng giận, ấn Hữu Xu trên bàn trà, hai ba cái liền lột sạch phục sức quý giá của cậu.
Đại nha hoàn của nàng vội vàng khuyên giải, “Cô nương, hà tất vì một súc sinh mà làm bẩn tay. Ngài ném nó ra bên ngoài, để nó tự sinh tự diệt đi. Phía trước chính là một cái ngõ cụt, bên trong có rất nhiều khất cái, thấy súc sinh này còn không lập tức gϊếŧ ăn thịt à?”
Thiếu nữ nghĩ cũng đúng, đẩy cửa sổ xe ra, đem Hữu Xu còn chưa tan sạch sẽ mê dược ném xuống xa xa.
Lão quỷ vẫn luôn đi theo phía sau hai người vội vàng thổi qua, thuận thế tiếp Hữu Xu một phen, lúc này mới không khiến cậu té bị thương, sau đó lập tức làm một thủ thuật che mắt cho cậu, miễn cho bị khất cái gần đó phát hiện. Hữu Xu cuộn mình ở góc tường, đầu hôn mê hồi lâu mới tìm lại thần trí, vốn định đi tìm chủ tử, nghĩ lại nghĩ, sao không nhân cơ hội này khôi phục thân người rồi lại nói? Cậu và lão quỷ vòng vòng chuyển chuyển trên đường, rốt cuộc tìm được một dinh thự vứt đi để ở tạm. Muốn tìm người, trước hết phải vẽ ra trận pháp và bùa, việc này đối với cậu hiện tại mà nói là một công trình lớn, còn phải cẩn thận trù tính một phen.
Cùng lúc đó, thất hoàng tử đã sắp đem cả hoàng cung lật tung lên trời, lại vẫn không thể tìm được sủng vật cưng. Hắn đang ngồi ngay ngắn trong chính điện Khôn Ninh cung, biểu tình nhìn như bình tĩnh, hai tay giấu trong tay áo lại nổi cả gân xanh. Nếu không phải còn có một sợi lý trí, hắn đã sớm chạy vội ra ngoài tự mình tìm kiếm.
“Tìm được chưa?” Cứ cách một khắc đồng hồ, hắn liền hỏi một lần.
“Khởi bẩm vương gia, còn chưa tìm được.” Một thái giám tiến lên phục mệnh.
“Tiếp tục tìm, kiểm tra hết đồ vật trong lục cung một lần.”
“Lão thất, bất quá là một con chó thôi, mất thì mất, sao phải ầm ĩ đến xôn xao vậy. Một hậu bối như ngươi, lại hạ lệnh đi lục soát tẩm điện của mẫu phi các cung, có phải rất không ra thể thống gì không?” Hoàng hậu nhịn hồi lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
“Bổn vương nói rồi, Hữu Xu không phải một con chó, nó là mệnh căn của bổn vương! Mạng cũng sắp mất, bổn vương còn quản cái gì quy củ? Hôm nay dù bổn vương đào ba thước đất cũng phải tìm ra Hữu Xu!” Thất hoàng tử nhìn chằm chằm về phía hoàng hậu, hai mắt vốn dĩ đen bóng sáng ngời hiện tại đã đỏ rực một mảnh, ở giữa che giấu điên cuồng và thô bạo làm người ta kinh hãi.
Da đầu hoàng hậu có chút run lên, vội vàng quay mặt đi, không dám đối diện. Cảnh đế nghe tin tức vội vàng đi tới, tức giận nói, “Lão thất, trẫm biết ngay lại là con chó của ngươi làm ra việc ầm ĩ mà! Cao thấp cả cung, ai lại không biết bảo bối tâm ái của ngươi, nếu gặp tất nhiên sẽ đuổi về cho ngươi.”
Thất hoàng tử trầm mặc không nói, chỉ dùng hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa điện, giống như trông mòn con mắt. Chốc lát sau, một thái giám bước nhanh tới, làm hắn kích động chống nửa người trên lên lại đột nhiên xụi lơ xuống, không có, trong tay cái gì cũng không có.
Thái giám khom người, thấp giọng nói, “Khởi bẩm Vương gia, vẫn không tìm được. Chó nhỏ ham chơi, có lẽ là rơi vào trong nước rồi, nếu không thì tìm người mò vớt xem?” Hắn ta hiểu rõ, hôm nay bất luận chết sống, Đoan thân vương đều phải tìm ra con chó, nếu không liền không xong với bọn họ.
“Ngươi câm miệng cho bổn vương!” Thất hoàng tử bỗng nhiên quát lớn, dọa mọi người nhảy dựng, giây lát lại bình tĩnh trở lại, giống như tự mình an ủi mà nói, “Hữu Xu nghe lời bổn vương nhất, bổn vương từng nói với nó không được tới gần hồ, nó tuyệt đối sẽ không đến! Nó hoặc là còn nấp ở trong cung, hoặc là đã bị người ta bắt đi. Tìm hết người ở Khôn Ninh cung đến, bổn vương muốn thẩm vấn từng người từng người.”
Nếu sớm biết rằng Hữu Xu sẽ tức giận chạy đi, thì sao hắn lại dùng phương thức ác liệt như thế để quyến rũ nó? Chưa từng có cái gọi là chính phi, trắc phi, thϊếp thất, hắn chỉ cần sống nương tựa lẫn nhau với Hữu Xu là đủ rồi. Hiện tại hắn đã biết vậy chẳng làm, nếu như Hữu Xu xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Thất hoàng tử dùng sức nắm tay, không dám nghĩ tiếp nữa.
Hoàng hậu bị hắn làm cho nổi trận lôi đình, khiển trách, “Lão thất, đây là địa giới của bổn cung, khi nào đến phiên ngươi nói tra liền tra?”
Cảnh đế lại có thể hiểu rõ tâm tình nhi tử, xua tay than thở, “Gọi người đến đi, để hắn tra. Đó là mệnh căn của hắn, hôm nay nếu không cho hắn một cái công đạo, chỉ sợ hắn muốn chơi xấu ở đây không đi.”
Hoàng hậu hết cách, chỉ đành triệu tập cung nhân tập hợp trước điện, sau đó gọi từng người từng người vào đặt ra nghi vấn, rốt cuộc khi hỏi một thái giám, nhìn thấy trên mu bàn tay hắn ta tràn đầy vết máu, giống như bị động vật gì đó cào bị thương, vả lại sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, có vẻ cực kỳ chột dạ. Thất hoàng tử mắt sáng như đuốc, lập tức bắt người lại đánh hai mươi đại bản trước, trượng còn chưa đánh xong, đối phương đã khai hết, nói là chó nhỏ bị nha hoàn của Phương tiểu thư ôm đi, chơi một trận liền thả về.
Hoàng hậu không ngờ việc này còn có thể kéo đến trên đầu chất nữ nhà mình, sắc mặt nhất thời có chút khó coi. Nhưng mà sắc mặt thất hoàng tử càng thêm khó coi, lập tức để người đến Thừa ân công phủ điều tra.
Phương tiểu thư chân trước trở lại Thừa ân công phủ, cấm vệ trong cung sau lưng liền tới, cái gì cũng không nói, chỉ lấy ra một tờ thánh chỉ, nói là muốn lục soát viện của Phương tiểu thư. Nữ nhi còn chưa xuất giá, khuê phòng đã bị một đám đại nam nhân xông vào, lục tung đến thất linh bát lạc, việc này truyền ra ngoài, bảo nữ nhi làm thế nào lập gia đình? Phu nhân Thừa ân công muốn ngăn cản, rồi lại không dám cãi hoàng mệnh, chỉ đành kéo nữ nhi hỏi nguyên do trong đó.
Phương tiểu thư hơi hơi suy nghĩ liền hiểu rõ, ngoài mặt hung dữ trong lòng run sợ mắng to thất hoàng tử, nói hắn mờ đầu, lại vì một con chó mà tổn thương danh dự vị hôn thê.
Trong Khôn Ninh cung, thất hoàng tử cũng bị hoàng hậu chất vấn cười lạnh nói, “Bổn vương thừa nhận nàng ta là vị hôn thê của bổn vương khi nào? Nếu nàng ta tổn thương Hữu Xu một sợi lông, bổn vương tuyệt đối sẽ không buông tha!”
“Lão thất, ngươi, ngươi đại nghịch bất đạo! Hoàng Thượng, ngươi cũng không quản à? Vì một con chó, hắn liền muốn chọc trời mà!” Hoàng hậu tức đến khó thở.
Cảnh đế ngồi ở thượng thủ nhắm mắt dưỡng thần, cũng không phản ứng tới hoàng hậu kêu gào và lão đại nhẹ giọng khuyên giải an ủi. Mối hôn sự này vốn dĩ không hợp tâm ý của ông, nếu không phải lão đại là trưởng đích, danh chính ngôn thuận, ông đã sớm một hơi phủ quyết. Tiểu thư Thừa ân công phủ chọc ai không tốt, lại chọc tới trên đầu lão thất, cũng chỉ có thể trách chính nàng ta ngu ngốc. Năm đó lão thất có thể vì con chó kia mà liều mạng, hiện tại cũng có thể vì nó mà từ hôn, có thể nói là trong sự cố ý của Cảnh đế.
Đại hoàng tử mơ hồ có cảm giác, dùng sức ấn bả vai mẫu hậu, ý bảo bà ta an tâm một chút chớ nóng. Hoàng hậu liếc hắn một cái, trong lòng biết không ổn. Hiện tại, bà chỉ hy vọng chất nữ đừng thương tổn bảo bối tâm ái của lão thất, nếu không thì hôn sự không kết thành, ngược lại kết thù. Đừng nhìn lão thất tính tình ôn hòa dễ thân, đó là bởi vì không đυ.ng tới nghịch lân của hắn, nhưng nhìn thủ đoạn xử lý chính vụ của hắn có thể biết được, đây cũng là một người tâm ngoan thủ lạt. Càng đáng sợ chính là, hắn đã dựng nên uy vọng trước giờ chưa từng có trong các đại thần, nếu hắn có ác cảm với đích hệ, từ đó đầu nhập vào người khác, hy vọng lão đại đi lên ngôi vị hoàng đế cũng liền cực kỳ xa vời.
Hơn nữa thái độ của Hoàng Thượng cũng rất kỳ quái. Lão thất muốn lục soát Thừa ân công phủ, ông không nói hai lời đã hạ chỉ, có thể thấy mang lòng phản cảm với vụ hôn sự này. Hoàng hậu và đại hoàng tử càng nghĩ càng hoảng hốt, đối với đầu sỏ gây tội là Phương tiểu thư không khỏi oán hận.
Thị vệ không tìm ra chó nhỏ tại Thừa ân công phủ, chỉ đành giải Phương tiểu thư vào trong cung phục mệnh. Thừa ân công với phu nhân cũng đi theo vào, chuẩn bị hỏi rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Đoàn người vào chính điện, chỉ thấy đế hậu, đại hoàng tử, thất hoàng tử, đồng loạt ngồi ở thượng thủ, biểu tình đều hết sức khó coi. Nhất là thất hoàng tử, thấy mọi người hai tay trống trơn, hiển nhiên vẫn chưa tìm được Hữu Xu, hai mắt đỏ rực đã không thể khống chế mà lộ ra sát ý.
“Hữu Xu nhà ta đâu?” Hắn cũng không thèm nhìn tới phu thê Thừa ân công, lập tức chuyển động xe lăn đi tới trước mặt Phương tiểu thư, lớn tiếng chất vấn.
Phương tiểu thư úp sấp trên đất, vùi đầu cực thấp, run giọng nói, “Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì. Chó của ngươi bị mất nào có quan hệ với ta?”
Thất hoàng tử thấy nàng còn đang mạnh miệng, cũng cố kỵ thân phận nàng, một không đánh chửi hai không áp bức, chỉ đem nha hoàn của nàng trói lại, ngay tại chỗ trượng chết, đánh chết một người là một người, đánh tới huyết nhục bay tứ tung, gân cốt đứt sạch mới thôi. Hoàng hậu cùng đại hoàng tử vẫn là lần đầu tiên thấy một mặt thô bạo như thế của hắn, không khỏi bị dọa cứng người.
Cảnh đế chỉ động động mí mắt, không nói lời nào. Nhi tử căn bản không động đến tiểu thư Thừa ân công phủ, bất quá chỉ là xử phạt vài hạ nhân, không coi là gì. Nếu không tìm ra chó của hắn, cũng không biết hắn sẽ điên đến khi nào.
Phương tiểu thư vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn nhiều, lại càng không dám nhận tội, nhưng nàng nhắm mắt lại không thể bịt kín lỗ tai, khó tránh khỏi nghe được từng trận tiếng kêu thảm thiết, đã sợ tới mức hồn lìa khỏi xác. Rốt cuộc đến phiên đại nha hoàn kia, mới vừa có thị vệ tiến lên lôi kéo, đối phương đã ngã quỵ, vừa vươn tay kéo làn váy tiểu thư, vừa kêu khóc, “Nô tỳ khai hết, cầu vương gia tha nô tỳ đi! Tiểu thư bị con chó kia dọa, bảo nô tỳ nghĩ biện pháp bắt nó. Tiểu thư vốn dĩ muốn gϊếŧ nó, do nô tỳ ngăn cản nhiều lần mới không động thủ, mà là quăng ra cửa sổ, để nó tự sinh tự diệt. Vương gia, nô tỳ còn nhớ rõ nó bị ném ở nơi nào, lập tức mang ngài đi tìm. Cầu vương gia tha mạng, cầu vương gia tha mạng!”
Phu thê Thừa ân công chỉ cảm thấy mặt mũi mất sạch, bởi vì bị một con chó dọa sợ liền muốn gϊếŧ nó, lòng dạ này hẹp hòi bao nhiêu? Nữ nhi có thể nào hồ đồ như thế!
Phương tiểu thư đột nhiên nhào qua, kéo nha hoàn đánh một phen, mắng to nàng ta vô sỉ phản chủ vân vân. Mới đầu nàng cũng không cảm thấy gϊếŧ chết một con chó là chuyện lớn bao nhiêu, cho nên cũng không giải quyết tốt hậu quả, thầm nghĩ chẳng lẽ thất hoàng tử còn có thể vì nó mà đối nghịch với hoàng hậu, biểu ca, thậm chí với toàn bộ Phương gia sao? Mất liền nuôi con khác, đảo mắt là có thể quên đi con trước đó.
Nhưng hiện tại, nàng chỉ nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt xanh mét và hai mắt đỏ rực của thất hoàng tử một cái, có thể rõ ràng cảm nhận được đến tột cùng hắn có bao nhiêu phẫn nộ. Hai tay hắn đặt trên ghế hơi hơi phát run, còn lộ ra từng sợi từng sợi gân xanh, giống như chớp mắt sau liền bạo phát, bóp chết mình.
Phương tiểu thư mắng vài tiếng liền yên tĩnh, che cổ lui về phía sau, trên mặt lộ ra biểu tình cực độ sợ hãi.
Nhưng thất hoàng tử chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái liền chuyển động xe lăn đi đến cửa điện, từng câu từng chữ nói năng khí phách, “Phụ hoàng, ngay cả một con chó cũng không buông tha, độc phụ như vậy nhi thần không dám lấy. Mối hôn sự này ngài giúp nhi thần từ chối đi. Còn có, nhi thần xin phép ngài, lúc nào tìm được Hữu Xu, lúc đó nhi thần lại vào triều.”
“Nghiệt tử ngươi!” Cảnh đế lúc này mới nóng nảy, liên tục khoát tay với cấm vệ quân, “Nhanh, nhanh đi giúp lão thất tìm chó của hắn! Phải tìm được trước khi trời tối!” Thân thể của ông không tốt bằng lúc trước, nhất là ánh mắt, luôn cảm thấy giống như quấn một tầng băng gạc, cái gì cũng không thấy rõ. Đặng Triêu Sơn nói đây là bệnh đυ.c tinh thể, năm rộng tháng dài, hai mắt sớm muộn gì cũng sẽ mù, mặc dù dùng kim châm cứu mấy lần cũng không thấy hiệu quả, chỉ đành nhận mệnh. Nếu không có lão thất giúp ông đọc tấu chương, xử lý chính vụ, Đại Yến quốc đã sớm lộn xộn.
Ông còn chưa muốn thoái vị, tự nhiên không thể thiếu lão thất, lập tức bổ sung nói, “Dù có lật tung cả kinh thành lên, cũng phải tìm ra con chó của lão thất!” Dứt lời nhìn về phía Phương tiểu thư, tức đến khó thở nói, “Trẫm chưa từng thấy qua nữ tử lòng dạ hẹp hòi giống như ngươi, ngay cả một con chó cũng dung không được. Chó chọc đến ngươi, ngươi liền muốn gϊếŧ chết nó, vậy tương lai nếu lão thất nạp thϊếp, sinh thứ tử thứ nữ lại làm như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng gϊếŧ sạch bọn họ sao? Độc phụ như vậy, hoàng gia chúng ta không dám rước, Thừa ân công, ngươi nhanh chóng mang nàng về, đừng chướng mắt trẫm!”
Thừa ân công và phu nhân quỳ gối tiến lên, liên tục dập đầu xin lỗi, trong lòng cũng hiểu được, nữ nhi đời này xem như xong. Cấm vệ quân gióng trống khua chiêng đi lục soát khuê phòng nàng, vốn đã hủy một tầng danh dự của nàng, hiện giờ Hoàng Thượng một hơi một chữ độc phụ mà lăng nhục, càng đem thanh danh nàng đánh không còn một mảnh. Nếu Đoan thân vương không chịu lấy nàng, tương lai ai còn dám nhận?
Hai người nhìn về phía hoàng hậu, mắt lộ ra khẩn cầu.
Hoàng hậu và đại hoàng tử thấy sắc mặt lão thất vô cùng không tốt, liền biết thù này xem như kết rồi, đừng nói mượn sức hắn, không thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt hắn cũng đã coi là vạn hạnh. Bọn họ hận Phương tiểu thư thấu xương, rồi lại không thể không tiến lên cầu tình, chỉ mong lão thất vừa đi liền tìm được con chó, sau đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Cảnh đế bất vi sở động, đuổi người ra khỏi cung, cũng tận lực hạ một đạo thánh chỉ, trách cứ Phương thị không có phụ đức, cưỡng ép cấm túc cảnh tỉnh, lúc nào tìm được con chó, lúc đó lại bỏ lệnh cấm. Đoàn người lôi kéo Phương tiểu thư khóc sướt mướt lên xe ngựa, mới vừa ra khỏi cửa cung, Thừa ân công liền hung hăng tát một bàn tay qua, cắn răng nói, “Khóc khóc khóc, ngươi còn có mặt mũi khóc! Nữ nhi của chúng ta đều bị ngươi hại chết có biết hay không! Không có phụ đức, thiên hạ có nam nhân nào dám lấy nữ nhân ngay cả Hoàng Thượng cũng nói không có phụ đức? Mấy muội muội ngươi sau này làm sao xuất giá? Nếu con chó của Đoan thân vương xảy ra việc ngoài ý muốn, ngươi liền trực tiếp cắt tóc, đến Vĩnh Ninh am làm ni cô đi!”
“Lão gia, ngươi nhẹ chút, nó cũng không phải cố ý như thế. Ai có thể biết thất vương gia lại coi trọng một con chó đến như vậy.”
“Ngươi câm miệng! Con hư tại mẹ, sở dĩ nó ngu xuẩn đến mức tận cùng, tất cả đều là bị ngươi làm hư! Không thể tưởng được, các ngươi không có đầu óc sao? Trong thiên hạ, chỗ nào có con chó có thể mặc triều phục thân vương? Chỗ nào có con chó ngay cả lâm triều cũng có thể được mang đến Kim Loan điện? Chỗ nào có con chó có thể vào nội các, nghe mấy vị các lão thương thảo triều chính? Nói một câu không xuôi tai, rất nhiều hoàng tử so sánh với con chó kia, đãi ngộ đều phải kém hơn một khoảng xa! Ngươi cũng không nhìn xem, lục cung này nhiều nương nương như vậy, có ai dám động nó một sợi lông? Ngươi thì giỏi rồi, vừa đến liền bắt nó đi, còn ném vào ngõ hẹp. Nếu nó có cái gì đó không hay xảy ra, không chỉ ngươi, ngay cả Thừa ân công phủ chúng ta cũng phải xui xẻo theo ngươi! Đến lúc đó ngươi cũng không cần làm ni cô, trực tiếp một dải lụa trắng treo cổ đi!”
Mắt thấy phụ thân càng nói càng nghiêm trọng, Phương tiểu thư không khỏi gào khóc lên. Sớm biết như thế, dù nàng bị con chó tiểu lên đầu, cũng sẽ không một chút nhíu mày. Ai có thể ngờ trong thiên hạ còn có si nhân như vậy, lại thật sự xem chó là nhi tử mà nuôi.
Xe ngựa Thừa ân công phủ không dám trở về, vòng đến chỗ vứt bỏ chó nhỏ xem xét tình huống. Cấm vệ quân đã qua lại lục soát năm sáu lần, vẫn không thu hoạch được gì, xe lăn của thất hoàng tử đứng ở ven đường, chỉ ở xa xa nhìn thấy một bóng dáng suy sụp tinh thần. Hắn một tiếng lại một tiếng mà gọi Hữu Xu, cổ họng khàn liền cầm lấy còi ngọc thổi lên, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, biểu tình vô cùng thê lương.
Hữu Xu còn nhỏ như vậy, gần như hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình. Nó có thể bị lạnh hay không; có thể bị đói hay không; có thể bị mèo hoang chó hoang khi dễ không; có thể bị người ta bắt đi thương tổn hay không? Thất hoàng tử không dám nghĩ đến những hình ảnh đáng sợ đó, rồi lại không thể không nghĩ. Hắn luôn suy xét đến tình huống xấu nhất, mới có thể thiết trí kế hoạch càng chu toàn.
“Mở rộng phạm vi tiếp tục tìm. Hữu Xu chân ngắn, chạy không xa, lục soát từng nhà trong phạm vi mười dặm cho bổn vương, mặt khác yết bảng ra ngoài, nếu có người tìm được Hữu Xu và trả lại, bổn vương trọng thưởng hoàng kim vạn lượng! Trong các ngươi có ai tìm được, quan thăng ba cấp.”
Không ai phát hiện tiếng nói thất vương gia đã bắt đầu phát run, mọi người đều bị lời nói của hắn làm chấn động, sau đó lòng đầy lửa nóng phân công nhau tìm kiếm. Tiểu Thuận tử muốn khuyên nhủ chủ tử tạm thời hồi phủ chờ đợi, lại bị hắn một phen đẩy ra. Hắn gian nan chuyển động xe lăn, dưới sự chỉ dẫn xác nhận của nha hoàn, nhiều lần quanh quẩn ở địa phương nghe nói là chỗ ném Hữu Xu xuống, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm mặt đất, ý đồ từ nơi đó tìm được một tia manh mối. Thân thể hắn cứng đờ, sau đó hô hấp bắt đầu tăng thêm, tựa như có một đôi tay vô hình gắt gao bóp chặt cổ họng, làm hắn khó có thể thừa nhận.
Hắn xoay người, từ trong kẽ tường thật cẩn thận lấy ra một dúm lông chó màu trắng, mang theo một chút vết máu, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi. Không sai, đây là long tiên hương hắn thường xuyên sử dụng, Hữu Xu thích cọ trên người hắn, nhiều ít cũng sẽ lây dính một chút. Đây là lông của Hữu Xu, hơn nữa nó còn bị thương!
Phát hiện này khiến thất hoàng tử lửa giận cuồng nộ, lòng lo như đốt, lập tức về phủ điều khiển thế lực ngầm của mình. Trước đó, hắn chỉ muốn cùng Hữu Xu an an tĩnh tĩnh mà sống, nhưng hiện tại xem ra, phụ thuộc vào người khác chung quy vẫn kém hơn nắm hết quyền hành, nếu không thì một nữ tử khuê các nho nhỏ, nào dám động đến bảo bối của hắn, mà lúc lục soát trong cung cũng sẽ không bị hoàng hậu mọi cách cản trở, thế nên chậm trễ thời cơ.
Quyền lực, quyền lực… Hắn chưa bao giờ có một khắc nào giống như hiện tại, khát vọng quyền lực như thế.