Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 82

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diêm La vương giống như được nhàn rỗi, cả ngày đều bồi ở bên cạnh Hữu Xu kiểm tra, nhìn cậu dùng chu phê nhanh chóng moi ra những điều mục tồn tại vấn đề, cũng làm tốt chú thích. Cậu không giống mấy quan lại khác, bên tay đều đặt bàn tính, xem một hồi liền bùm bùm một trận, xem chốc lát lại chơi đùa một trận, tốc độ vô cùng thong thả. Cậu gần như nghĩ cũng không cần nghĩ, liếc mắt qua một cái liền gạch mấy dấu chéo đỏ, rất sảng khoái, tra xong một rương ngay sau đó lại mở một rương, lượng công việc nửa canh giờ sánh bằng thành quả người khác bận rộn vài ngày.

Diêm La vương thấy khóe mắt cậu hơi hơi đỏ lên, đau lòng khuyên giải an ủi, “Tra chậm một chút, không vội nhất thời đâu, cẩn thận làm hỏng.”

Hữu Xu dùng tinh thần lực trả lời, “Ngươi không rõ, chủ tử đã đem toàn bộ quan viên Hộ bộ bắt bỏ vào thiên lao, những người này ở trong triều rễ sâu lá tốt, tất nhiên có người quay vần vì bọn họ, hơn nữa còn giúp lau đi chứng cứ phạm tội, cắn ngược lại một ngụm. Nếu chúng ta chậm một chút, bọn họ liền nhanh hơn một bước, rất nhiều nội tình cũng tra không ra nữa, mà áp lực chủ tử sắp thừa nhận lại càng lớn.”

Diêm La vương bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, than thở, “Nói đến nói đi, vẫn là suy xét vì Huyền Quang đế. Ngươi cứ yên tâm, hắn là chân mệnh thiên tử, những quyền quý trong triều không làm gì được hắn.”

“Hắn có cường đại hơn nữa, chung quy vẫn là một người, ta có thể giúp hắn một chút thì là một chút.” Hữu Xu lắc đầu.

“Hắn sao lại là một người? Hắn là hoàng đế, khắp thiên hạ đều là của hắn.” Giọng điệu Diêm La vương có chút khinh thường, hai mắt lại hơi hơi lóe lên.

“Như thế nào? Đế vương mới là nghề nghiệp cô đơn nhất thiên hạ, bởi vì đứng quá cao, cho nên cách người xung quanh cũng lại càng xa. Ta không dám nói cùng hắn kề vai chiến đấu, nhưng đứng ở nơi cách hắn gần nhất chờ đợi thì có thể. Ngươi cũng là hoàng đế, đạo lý cao xử bất thắng hàn ngươi hẳn là hiểu rõ.” Hữu Xu nghiêm túc nhìn lại.

Diêm La vương trầm mặc thật lâu sau đó mới đột nhiên kéo người vào trong lòng, hung hăng xoa nhẹ hai cái. Nếu không phải trường hợp không đúng, hắn thật muốn cạy mở kẽ răng cậu, hảo hảo nếm thử hương vị môi lưỡi cậu, nhìn xem có phải cũng giống như lời nói của cậu hay không, vừa ngọt vừa ấm.

Âu Thái ngồi ở một bên nhìn như ngẩn người, kì thực nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của hai người, bội phục sát đất với bản lĩnh bất tri bất giác lấy lòng người ta của Triệu lang trung. Nhìn chủ tử cảm động, nước mắt cũng sắp rớt rồi đi?

Nhưng mà ở trong mắt người thường, tình huống lại là như vầy: Triệu lang trung lại phát bệnh, đang yên lành tra sổ sách lại bắt đầu điên cuồng lắc đầu, lắc quan mạo đến lệch đi, tóc cũng lắc cho tán loạn, nhìn qua càng giống người điên. Một ngày điên ba bận, còn tiếp tục như vậy thì sẽ điên đến hỏng đi? Thật sự không cần xem thái y hả?

Nghĩ như vậy, liền có một người thăm dò hỏi, “Triệu lang trung, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, có phải nên tìm một thái y đến xem không?”

“Ta không có chuyện gì.” Hữu Xu hung hăng trừng Diêm La vương một cái, lúc này mới xua tay với đồng liêu, sau đó cầm lấy một quyển sổ sách tiếp tục lật xem. Cậu vừa vẽ vời vừa phun tào với Diêm La vương về tình huống tham ô hư thối đến tận gốc của Hộ bộ, thuận tiện khen chủ tử nhà mình anh minh thần võ đến ba hoa chích choè, nói hắn là cứu tinh của dân, sứ giả của chính nghĩa vân vân.

Diêm La vương nhịn cười nói, “Hắn có lợi hại hơn nữa, nhưng nếu không nhờ có bổn vương chỉnh đốn địa phủ, thì cũng không thể cứu lại được Đại Dung quốc. Nhân gian đau thương, cội nguồn gốc rễ vẫn là do hỗn loạn ở lục đạo luân hồi.”

Hữu Xu cũng hiểu rõ đạo lý này, nghiêm túc gật đầu, “Đúng, ngươi cũng rất lợi hại, hai người các ngươi đều lợi hại.” Sau đó trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý niệm: thủ đoạn Diêm La vương chỉnh đốn địa phủ, hình như không có gì khác biệt so với thủ đoạn chỉnh đốn triều cương của chủ tử?

Diêm La vương thấy mặt cậu lộ vẻ nghi ngờ, lập tức nói sang chuyện khác, “Thủ đoạn tham ô khố ngân rất nhiều, nhưng có một cái là không thể tưởng tượng nhất, ngươi muốn biết không?”

Hữu Xu vừa kiểm tra vừa gật đầu, lúc này Diêm La vương mới tiếp tục, “Khố ngân do khố binh trông coi, mà loại chức vị này thường là thừa kế. Nếu khố binh có con nối dòng, lúc năm sáu tuổi sẽ đem trứng gà bôi dầu vừng nhét vào hậu đình nó, để mở rộng dung lượng, cả ngày lẫn đêm cần mẫn không ngơi, đợi cho thành niên, chỗ kia đủ để cất chứa khoảng tám mươi lượng bạc. Mỗi khi đến lượt gác, nhóm khố binh sẽ từng người lấy một lượng khố ngân nhét vào trong cơ thể mang ra ngoài, lâu tháng lâu năm, đây đã sớm thành quy củ bất thành văn, tất cả mọi người đều như thế, liền không e dè, mỗi khi đến cuối lượt gác, vừa nhìn vào khố phòng, thế mà tất cả đều là mông trắng bóng. Mỗi người mỗi ngày lấy tám mươi lượng, tổng cộng hơn một ngàn khố binh, qua thời gian dài sẽ mất đi bao nhiêu lượng?”

Hữu Xu hơi tính toán, cho ra một con số thiên văn, không khỏi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Diêm La vương sờ sờ đầu cậu, than thở nói, “Con đê ngàn dặm tất có tổ kiến, cho nên nói, có thể đυ.c khoét sạch một quốc gia thường không phải do cái gọi là quyền quý, mà là những tiểu lại không thu hút đó. Huyền Quang đế đã sửa chữa luật pháp, muốn chém tận gϊếŧ tuyệt cao thấp Hộ bộ, cũng vốn là hợp tình.”

Hắn sợ Hữu Xu phản cảm hành động tàn nhẫn của mình, nên mới có lời nói lúc này.

Hữu Xu chỗ nào sẽ nghi ngờ quyết định của chủ tử, tự nhiên liên tục nói chủ tử anh minh. Một người một hồn vừa kiểm tra vừa nói chuyện phiếm, bất tri bất giác liền tới chạng vạng, nghe tiếng trống canh giờ Dậu, Âu Thái vỗ tay nói, “Được rồi, nên về nghỉ rồi, các ngươi tập hợp sổ sách đã tra xong một chút, giao cho Triệu lang trung xét duyệt, nếu như không có vấn đề liền tự mình giải tán đi.”

Diêm La vương bỏ lại một câu địa phủ có việc, cũng biến mất theo. Hữu Xu có ý giữ lại, nhưng chỉ bắt được một đám hư vô, trong lòng đang vắng vẻ, liền thấy chủ tử chậm rãi đi vào thiên điện, vẻ mặt có chút trầm lạnh.

“Tra nhiều ít?” Hắn lập tức đi đến chủ vị ngồi xuống.

Hữu Xu lập tức quên mất chút hư không trước đó, chắp tay nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tra hai rương. Sổ sách trong vòng hai mươi năm trước có thể tra xong trong ba ngày.”

Những quan lại còn lại lộ vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần năng lực hữu hạn, chỉ xem hai mươi hai bản.”

Đây là tốc độ bình thường của con người, nhưng so với Triệu lang trung, thật sự là không đủ nhìn. Hữu Xu nhịn không được ưỡn ngực, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo. Cậu rất có tin tưởng với chỉ số thông minh của mình, không sợ bại bởi bất luận kẻ nào. Đem ra so sánh, chủ tử tất nhiên sẽ càng coi trọng mình.

Huyền Quang đế đặt nắm tay trên môi, nhẹ nhàng khụ khụ, lúc này mới vẫy tay với Triệu lang trung giống như chú gà trống nhỏ, “Đem sổ sách có vấn đề lại đây cho trẫm nhìn xem.”

Hữu Xu chỉ vào hai cái rương lớn bên cạnh bàn mình, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả sổ sách đã kiểm tra qua đều tồn tại vấn đề, hơn nữa cực kỳ nghiêm trọng.”

Huyền Quang đế cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lệnh Ngụy Sâm dọn hai cái rương đến tẩm điện của mình, sau đó nhìn về phía mấy người khác. Mọi người ngầm hiểu, lập tức nói hai mươi hai bản sổ sách này không có vấn đề. Hữu Xu lại tỏ vẻ hoài nghi với năng lực của những phàm nhân đó, khi bọn họ nửa quỳ đáp lời, đã soàn soạt lật năm sáu bản, mày nhăn thật chặt.

“Sao lại không có vấn đề? Đến tột cùng là các ngươi tra như thế nào, bại lộ lớn như thế cũng không phát hiện?” Cũng không phải vì biểu hiện mình, mà thuần túy là cảm thấy bọn họ cô phụ tín nhiệm của chủ tử, Hữu Xu tiến lên vài bước, chỉ vào một quyển sổ sách trong đó nói, “Đây là sổ sách mua lương thực trong hai mươi mốt năm, rõ ràng bị Hộ bộ tham ô mất bốn mươi tám vạn lượng, tại sao không đánh dấu ra?”

Quan viên phụ trách thẩm tra quyển sổ này sắc mặt trắng bệch, tiếp nhận lại nhìn nhìn đều không phát hiện bất cứ vấn đề gì.

Hữu Xu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, từ trên giá sách lấy ra công báo các huyện trong vòng hai mươi mốt năm, nói, “Ta từng đọc công báo Lệ Thuỷ phủ bao năm qua, cho nên khắc sâu ấn tượng. Trong vòng hai mươi mốt năm, châu phủ gần Lệ Thuỷ vẫn chưa phát sinh bất luận tai hoạ gì, nhưng Hộ bộ lại chi một khoản giúp nạn thiên tai hai mươi vạn lượng, sau đó lại chi hai mươi tám vạn lượng mua lương thực. Mà ta từng chưởng quản chính vụ Lệ Thuỷ, biết khố phủ chưa từng tiếp nhận hai khoản bạc này. Đổi một cách nói, đây là điều mục mà Hộ bộ giả tạo để tham ô. Các ngươi nhìn nhìn lại, một năm này, ba mươi bốn châu phủ toàn Đại Dung, lại có hai mươi mốt nơi báo thiên tai, vậy trong đó lại chứa bao nhiêu chân thật? Có thể tồn tại tình huống quan địa phương cấu kết với Hộ bộ báo tình hình tai nạn, cùng tham ô tiền giúp nạn thiên tai hay không? Kiểm tra không chỉ là xem xét các khoản cân bằng hay không, còn phải kết hợp với tình huống thực tế.”

Cậu nói đến thoải mái, lại hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới, người khác nào có đủ trí nhớ vượt xa người thường như cậu, ngay cả mỗi một năm mỗi một nơi đã xảy ra chuyện gì đều còn rõ ràng ở trước mắt, vả lại kết hợp vào trong sổ sách. Cậu vừa nói vừa đem mấy quyển sổ sách còn lại xem xong, lại liên tiếp chỉ ra rất nhiều chỗ sai, nhất là loại sổ sách lương bổng, quả thực là vô căn cứ, rối tinh rối mù.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, bản sổ sách này vấn đề càng lớn. Vi thần nhớ rõ mười năm trước Uy Hổ quân đã chết thương quá nửa, nhưng mà Hộ bộ lại chưa bỏ quân tịch của tướng sĩ tử vong, mà cứ theo lẽ thường cấp quân lương cho bọn họ. Uy Hổ quân là thân binh của ngài, số quân lương đó ngài có nhận được không? Nếu như không nhận được, lại vào túi của ai? Nội tình trong đó còn cần tra rõ.”

Không quá một khắc đồng hồ, cậu đã liên tục chỉ ra mấy án tham ô đặc biệt lớn đủ để đảo điên Hộ bộ, lay động triều đình, khiến đám đồng liêu mồ hôi lạnh đầm đìa, lá gan muốn nứt ra. Triệu lang trung quả nhiên là người điên, ngại chuyện này còn chưa đủ lớn, muốn đâm cho lủng trời sao?

Nhưng mà trời sập, tự nhiên có người cao hơn chống cho cậu, hơn nữa người nọ yêu nhất chính là bộ dạng trung chính ngay thẳng này của cậu. Huyền Quang đế nhận hết sổ nợ hồi lâu không nói gì, đang lúc mọi người cho rằng hắn sẽ lôi đình tức giận, thì hắn lại đứng lên, đi đến trước mặt Triệu lang trung, dùng sức xoa đầu đối phương, khen, “Tốt, không hổ là hiền thần của trẫm, rường cột nước nhà!”

Mình được chủ tử biểu dương hả? Xoa đầu? Chủ tử nói mình là hiền thần của hắn? Hữu Xu bị xoa ngã trái ngã phải, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

Huyền Quang đế còn muốn xoa cậu hai cái, lại ngại có người khác ở đây, chỉ phải dừng tay, “Các ngươi đều học theo Triệu lang trung đi, trước khi kiểm tra sưu tập tường tận tư liệu có liên quan, miễn cho bị sổ giả lừa gạt. Sắc trời không còn sớm, mỗi người đều về nhà đi.”

Mọi người mặt đỏ tai hồng mà lĩnh mệnh, sau khi bước ra cửa điện nhìn ráng đỏ ở xa chân trời, bỗng nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh. Đây là dấu hiệu tinh phong nổi lên, huyết vũ buông xuống.

Chỉ riêng Hữu Xu trong lòng có tâm sự, đi vài bước lại quay lại, chắp tay với Huyền Quang đế trên bậc thang, “Hoàng Thượng, có phải ngài chuẩn bị thức trắng đêm tra lại sổ sách mà vi thần đã kiểm tra hay không? Ngài ban ngày trăm việc bận rộn, buổi tối lại thâu đêm suốt sáng, thân thể sao lại chịu được? Sổ sách vi thần tra xong đều đã ghi tạc trong đầu, nếu ngài tin được vi thần, sau khi trở về vi thần tập hợp biên soạn lại tất cả vấn đề, trình cho ngài xem xét, như vậy có thể lược đi rất nhiều thời gian, cũng sẽ không mệt ngài.”

Cậu lời nói khẩn thiết, biểu tình chân thành tha thiết, có thể thấy đều không phải là nịnh nọt, mà là thật sự đem vấn đề khỏe mạnh của Hoàng Thượng đặt ở vị trí thứ nhất, khiến người ta nghe xong vô cùng thư thái. Trong mắt Huyền Quang đế mơ hồ lộ ra ý cười, trên mặt lại không có biểu tình gì, không mặn không nhạt đáp lời.

Hữu Xu chỉ cần bày tỏ được tấm lòng là được, cũng không cần bao nhiêu hồi báo, nóng bỏng mà lại tham la trộm dò xét chủ tử một cái, lúc này mới khom người cáo lui. Ban đêm, cậu đang múa bút thành văn, lại phát hiện ánh nến ảm đạm hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn thấy mới biết là bạn thân đến, vội vàng ôm một xấp giấy Tuyên Thành trên bàn vào trong khuỷu tay, dùng bàn tay che lại.

Diêm La vương đã ở một bên nhìn hồi lâu, giọng điệu hơi có vẻ quái dị, “Nếu như bổn vương nhớ không lầm, những điều mục đó có chỗ sai khác so với số sổ sách ngươi tra lúc ban ngày. Ngươi trí nhớ tuyệt hảo, tất nhiên sẽ không phạm loại sai lầm này, chẳng lẽ là ngươi cố ý?”

Bởi vì ném bút lông quá nhanh, đầu ngón tay, ống tay áo, vạt áo trước của Hữu Xu dính rất nhiều vết mực, nhìn qua vô cùng chật vật, vả lại bộ dạng luống cuống tay chân, vẻ mặt chột dạ càng có vẻ khả nghi. Diêm La vương đi vòng quanh cậu hai vòng, thấy cậu không tự giác rụt cổ, vì thế chắc chắn nói, “Quả nhiên là ngươi cố ý làm hỗn độn sổ sách, ngươi không sợ Huyền Quang đế chỉ trích à? Phải biết là, hắn làm việc cực kỳ cẩn thận, mặc dù ngươi làm tốt chiết tử, hắn vẫn sẽ tự mình lật xem sổ sách lại một lần, để làm so sánh, đến lúc đó tất nhiên có thể phát hiện vấn đề.”

Hắn kéo cái người đang vùi đầu càng ngày càng thấp vào trong lòng, kề bên tai nói, “Hữu Xu, ngươi không phải loại người hồ đồ này, ngươi muốn làm gì? Muốn bị mắng hả?” Có đôi khi, hắn thật sự làm không rõ trong cái đầu dưa thông minh tuyệt đỉnh lại vô cùng đơn thuần này đến tột cùng suy nghĩ cái gì.

Hữu Xu có tật giật mình mà nhìn quanh quất, lại đóng kín cửa sổ, lúc này mới nói nhỏ, “Ta cho ngươi biết, nhưng ngươi không thể nói cho người khác biết.”

“Trừ ngươi ra, bổn vương còn biết người sống nào khác?”

“Vậy là tốt rồi. Ngươi nói không sai, ta cố ý làm hỗn loạn sổ sách, nhưng ta cũng không có sửa chữa, chỉ cần hơi chỉnh lý một chút là được.” Hữu Xu túm túm lỗ tai nóng bỏng, vẻ mặt cực kỳ ngượng ngùng. Đùa giỡn loại thủ đoạn này, cậu vẫn là lần đầu tiên.

“Sau đó thì sao? Ngươi không sợ Huyền Quang đế nghi ngờ năng lực của ngươi ư?” Diêm La vương càng không hiểu ý nghĩ của Hữu Xu. Ở trước mặt người yêu, không nên bày ra một mặt tốt nhất sao? Sao cậu càng muốn dùng phương pháp trái ngược vậy?

Hữu Xu dùng tay áo che khuất nửa khuôn mặt, nghẹn giọng nói, “Có một thành ngữ gọi là ‘dục dương tiên ức*’ ngươi biết không? Ngươi xem, trước tiên ta làm hỗn loạn sổ sách giao lên, để Hoàng Thượng chú ý tới khuyết điểm của phương pháp ghi sổ sách kiểu cũ, sau đó ta lại làm bộ buồn rầu, suy tư, sau đó đề xuất phương pháp ghi sổ mới. So sánh ra, trước sau phụ trợ, chẳng phải có vẻ ta suy một ra ba, năng lực bất phàm sao? Ngươi nói Hoàng Thượng có thể khắc sâu ấn tượng với ta không, có thể từ nay về sau tăng thêm trọng dụng ta không? Chỉ có kéo gần khoảng cách lẫn nhau, ta mới có thể tìm được cơ hội. Nếu không thì sẽ giống như hôm nay vậy, ta ở thiên điện kiểm tra, hắn ở chính điện làm việc, đến giờ liền từng người tán đi, án kiện kết thúc mỗi người về vị trí của mình, lần tới gặp mặt lại là lúc nào? Ta chỉ là một tiểu quan lục phẩm, ngay cả tư cách vào triều cũng không có, nếu còn không bắt lấy kỳ ngộ lần này, phải chờ tới năm nào tháng nào?”

*Dục dương tiên ức: muốn buông ra, muốn nổi bật thì trước tiên phải đè nén, khống chế.

Diêm La vương nhìn cậu chăm chú thật lâu, lúc này mới chậm rãi, thấp giọng bật cười. Gặp quỷ, vì sao ngay cả dùng thủ đoạn mà Hữu Xu cũng sẽ đáng yêu như vậy? Dục dương tiên ức? Mệt cho cậu nghĩ ra!

Một tay áo khác của Hữu Xu cũng che lên trên mặt, cảm thấy cực kỳ mất thể diện.

“Che cái gì mà che, để bổn vương nhìn gương mặt nhỏ nhắn thông minh của ngươi nào.” Diêm La vương đã cười không thể nhịn, kéo hai tay cậu ra, kéo cậu đến gần nhìn kỹ, “Nhìn xem, đã đỏ bừng rồi, để bổn vương sờ sờ xem.” Vừa lấy tay sờ, càng cười lớn tiếng, “Thật nóng, ngươi chờ đó, bổn vương đến phòng bếp tìm một cái trứng gà.”

“Lấy trứng gà làm chi?” Hữu Xu tránh trái tránh phải, mắt lệ rưng rưng.

“Để trên mặt ngươi nấu chín làm đồ ăn khuya.” Rốt cuộc Diêm La vương nhịn không được, kéo người vào trong ngực vừa nhéo mặt vừa nắm mũi, càng hận không thể lột sạch ăn vào bụng.

Bởi vì nhược điểm bị người ta bắt được, Hữu Xu không dám phản kháng chút nào, tóc, vạt áo đều bị xoa loạn thành một đống mới nhỏ giọng nói, “Chuyện này, ngươi biết ta biết, trời biết đất biết, không có người thứ ba biết, được không?”

Diêm La vương lại là một trận cười to, đáp ứng nói, “Được, bổn vương tuyệt đối không nói cho người khác. Ngươi tổng kết cách ghi sổ mới xong chưa, lấy tới cho bổn vương nhìn xem.”

Rốt cuộc bỏ qua được chuyện này, Hữu Xu thở dài một hơi, vội vàng đem một xấp hồ sơ đã sớm viết xong đưa qua. Diêm La vương vừa nhìn vừa gật đầu, không thể không thừa nhận cái đầu dưa của Hữu Xu quả thật thông minh, chỉ là thủ đoạn hơi non nớt. Nhưng đây đúng là chỗ đáng yêu của cậu, hoàn toàn không cần sửa.

Một người một hồn thảo luận đến nửa đêm, khi nghe được tiếng trống canh mới song song nằm xuống, ngủ thật say.

Hôm sau, Hữu Xu mang theo một xấp hồ sơ đến Càn Thanh cung yết kiến, bởi vì tối hôm qua bị bắt gặp, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, lúc bước vào cửa điện bị cánh cửa ngáng một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cũng không biết Huyền Quang đế đứng ở nơi nào, lại lập tức tiếp được cậu ôm vào lòng, ôn nhu nhắc nhở, “Cẩn thận dưới chân.”

Mùi long tiên hương quen thuộc tràn ngập chóp mũi, khiến Hữu Xu có chút ngây ngất muốn say, cậu không dấu vết mà hít sâu, muốn đem mùi vị chủ tử cất vào trong phế phổi.

Huyền Quang đế liếc cánh mũi hơi hơi co lại của cậu, khóe miệng nhanh chóng cong cong, chờ người đứng vững rồi mới khắc chế hữu lễ thu hồi cánh tay, hỏi, “Triệu lang trung, chỉnh lý sổ sách thỏa đáng chưa?”

“Thỏa đáng, mời Hoàng Thượng xem.” Hữu Xu run rẩy nâng tay trình lên một xấp hồ sơ, đôi mắt đen bóng nhìn nhìn nơi này, liếc liếc nơi kia, chính là không dám nhìn thẳng thánh nhan.

Huyền Quang đế vừa ho nhẹ vừa tiếp nhận hồ sơ xem kỹ, lại lệnh Ngụy Sâm đem sổ sách ngày hôm qua lấy hết đến để thẩm tra đối chiếu. Hành vi của hắn quả thật như Diêm La vương dự liệu, hết sức cẩn thận nghiêm khắc, nếu như chỗ nào phạm sai lầm, tuyệt đối chạy không khỏi pháp nhãn của hắn. Hữu Xu ngày hôm qua còn có ý nghĩ kỳ quái, hiện tại lại hối hận không ngừng, thái dương không khỏi toát ra từng giọt mồ hôi.

Huyền Quang đế nâng sổ sách đọc, thường thường liếc nhìn cậu một cái, vẻ mặt cực kỳ khó lường. Ước chừng ba khắc sau, hắn ném hồ sơ xuống, chất vấn Triệu thị lang vì sao làm việc qua loa như thế, lại liên tiếp tính sai mấy điều mục.

Hữu Xu cộp một tiếng quỳ xuống, dùng giọng nói phát run thỉnh cầu thứ tội, sau đó kể ra đủ loại tệ hại của phương pháp ghi sổ cũ, biện giải mình bị mơ hồ mới có thể liên tiếp phạm sai lầm, còn nói sẽ hấp thụ giáo huấn, tổng kết ra một cách ghi sổ mới, khẩn cầu Hoàng Thượng cẩn thận đánh giá, so sánh ưu khuyết.

Huyền Quang đế xoay người, đi đến bên cửa sổ nhìn ra phương xa, bóng dáng vô cùng uy nghiêm lãnh khốc, khiến Hữu Xu kinh hồn táng đảm, mồ hôi lạnh đầm đìa. Nhưng mà nếu cậu đổi góc độ nhìn từ phía trước, liền phát hiện khuôn mặt Huyền Quang đế đã vặn vẹo biến hình, không phải vì thất vọng phẫn nộ, mà là cực lực nghẹn cười. Thú vị, rất thú vị! Mỗi thời mỗi khắc ở chung với Hữu Xu đều có thể khiến hắn hết sức vui vẻ.

Hữu Xu lắp bắp nói một tràng, lúc này mới lôi ra sổ sách dùng cách ghi kiểu mới để tổng kết, khẩn cầu Hoàng Thượng đọc lại lần nữa, thừa dịp một khắc Hoàng Thượng còn chưa xoay người, dùng tay áo nhanh chóng lau khô mồ hôi lạnh trên trán, sau đó xoa xoa trái tim đập nhanh không thôi.

Huyền Quang đế chờ tất cả ý cười mãnh liệt đều tiêu tán mới xoay người, trước tiên nâng Hữu Xu dậy, sau đó nhận sổ sách xem xét, hồi lâu sau gật đầu nói, “Phương pháp này rất tốt! Ngụy Sâm, gọi tất cả thượng thư các bộ tới, trẫm muốn cho bọn họ xem cách ghi sổ kiểu mới này, từ nay về sau các bộ trình sổ sách lên đều phải noi theo phương pháp này, hơn nữa còn ghi vào pháp lệnh!”

Ngụy Sâm lĩnh mệnh mà đi.

Hữu Xu lặng lẽ phun ra một ngụm khí, cảm thấy mình sắp hư thoát. Người khác đùa giỡn thủ đoạn là hạ bút thành văn, cậu không rõ tại sao mình lại gian nan như vậy? Leo lên trong quan trường quả nhiên là một kỹ năng sống, người chỉ có một cọng gân quả thật không lăn lộn tốt được.

Huyền Quang đế đùa người ta đến không sai biệt lắm, lúc này mới ban xuống phần thưởng đã sớm chuẩn bị tốt, không phải vàng bạc tài bảo, cũng không phải thăng quan tiến tước, mà là rất nhiều tiêu bản bươm bướm, có con lòe lòe sáng lên, có con toàn thân tuyết trắng, có con sắc màu sặc sỡ, từng con từng con đính trên tấm ván gỗ, mặt ngoài ép thủy tinh trong suốt, chói đến mức hoa mắt.

Phần thưởng này quả thật đúng vào tận tâm khảm Hữu Xu. Cậu nhìn chằm chằm tiêu bản hồi lâu, đợi khi chủ tử hỏi cậu có thích hay không mới đột nhiên hoàn hồn, kích động nói, “Thích, rất thích! Tạ long ân Hoàng Thượng.”

Huyền Quang đế bị tâm tình vui sướиɠ không chút che dấu của cậu cảm nhiễm, cũng nâng khóe môi lên theo. Thích là tốt, tất cả số bướm đó đều là hắn xuyên qua hai giới âm dương, tự tay bắt từng con một. Có thể nhìn thấy biểu tình rực rỡ xán lạn như thế của Hữu Xu, cũng không uổng công hắn nhọc lòng tìm tìm kiếm kiếm.

Chờ quan viên các bộ học được phương pháp ghi sổ kiểu mới, thời gian một ngày cũng đi qua, Hữu Xu mỹ mãn bước vào cửa nhà, liền thấy Diêm La vương đang ngồi ở phòng khách uống trà.

Lão tổ hầu ở một bên vội vàng chào đón, “Chủ nhân, ngài trở lại, cần truyền lệnh không?”

“Không cần, hôm nay Hoàng Thượng giữ ta lại dùng ngự yến.”

Nghe ra đắc ý khó có thể che giấu trong lời nói của cậu, Diêm La vương nhịn cười nói, “Xem ra ngươi đã bày chút thông minh kia ra rồi đi? Có phải trước tiên Huyền Quang đế giận dữ, sau đó mừng rỡ, cuối cùng thăng quan tiến tước cho ngươi hay không?”

Hai má Hữu Xu đỏ lên trong một chớp mắt, thành thật lắc đầu, “Không có thăng quan tiến tước, chỉ là tặng cho ta rất nhiều lễ vật.” Dứt lời nhịn không được cong khóe môi lên, lộ ra hai lúm đồng tiền.

“Lễ vật gì? Lấy ra cho bổn vương mở rộng tầm mắt.”

“Là một ít tiêu bản bươm bướm, rất xinh đẹp, rất nhiều chủng loại ta đều chưa từng thấy. Ta chỉ ngẫu nhiên đề cập qua, nói mình thích sâu, vậy mà Hoàng Thượng liền ghi tạc trong lòng đi, ngươi nói có phải hắn có chút hảo cảm với ta không? Mặc dù không có, cũng nên khắc sâu ấn tượng đi?” Hữu Xu đôi mắt trông mong nhìn qua.

Vài quỷ phó đã đem cái rương cậu mang về mở ra, đem từng tấm từng tấm ván gỗ đặt ở trên mặt bàn, cho đại vương thưởng thức.

Diêm La vương khụ khụ, ra vẻ chua xót nói, “Sao bổn vương biết hắn có hảo cảm với ngươi hay không? Bất quá chỉ là chút phàm vật mà thôi, lại khiến ngươi cao hứng thành như vậy, nếu ngươi thích, bổn vương có lễ vật càng tốt hơn để tặng.” Dứt lời đầu ngón tay diểm một cái liền đánh vỡ tấm kính thủy tinh, khiến tất cả bươm bướm chết mà sống lại, nhẹ nhàng bay múa.

Hữu Xu nhìn trợn mắt há mồm, chờ tất cả bươm bươm bay vào ánh nắng chiều rực rỡ, hóa thành điểm điểm lân phấn mới hé miệng, ngắn ngủi “a” một tiếng, trong giọng nói bao hàm kinh hỉ và tán thưởng.

Diêm La vương nhéo thịt non bên má cậu, truy vấn, “Lễ vật của bổn vương và Huyền Quang đế, ngươi thích cái nào hơn?”

Hữu Xu nghĩ rồi lại nghĩ mới nói, “Hoàng Thượng tặng cho ta chính là chân chân thật thật có được, mà ngươi tặng cho ta chính là sinh mệnh và hy vọng. Quý trọng hết thảy đang có, hảo hảo sống ở hiện tại, nhưng lại không thể mất đi hy vọng với tương lai, hai người đều rất quan trọng, cho nên ta đều thích.”

Diêm La vương sửng sốt hồi lâu mới điểm chóp mũi cậu, sủng nịch nói, “Thực tốt, bổn vương thích bộ dạng nghiêm trang chững chạc nói hưu nói vượn của ngươi.”

Hữu Xu cực lực phủ nhận, quay sang lại lộ ra một biểu tình chột dạ. Bị đùa lâu, cậu cũng trở nên giảo hoạt.
« Chương TrướcChương Tiếp »