Chương 79

Thất phẩm Huyện lệnh buộc tội Lại bộ thiên quan, nhìn chung quốc sử Đại Dung trước sau trăm năm, là lần đầu tiên, vả lại còn vừa kiện liền vang, càng khiến quần thần khó có thể tin được. Trước đó, bất luận như thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra Lưu đại nhân đã từng phong quang vô hạn sẽ bị một tiểu quan nho nhỏ làm trượt chân.

Bởi vậy có thể thấy, tân hoàng vẫn luôn không động tới Lại bộ và Hộ bộ cũng không phải là sợ các quan lại tạo áp lực, mà là đang tìm kiếm cơ hội. Đợi cho chứng cứ vô cùng xác thực, ai dám giúp Lưu đại nhân biện hộ một câu? Hoàng Thượng đã nói, lại trị là gốc rễ khống chế quốc gia, lại trị hủ bại thì quốc gia tương vong, người giúp Lưu đại nhân cầu tình chính là thúc đẩy mất nước, tội nhân thiên cổ. Cái mũ này vừa chụp xuống, đừng nói văn võ bá quan, dù là hoàng thân quốc thích cũng đều nhìn mà khϊếp bước.

Lưu danh sử sách ai không muốn? Để tiếng xấu muôn đời ai lại dám? Vậy nên để tự bản thân Lưu đại nhân nghĩ biện pháp đi.

Triệu huyện lệnh dũng cảm thẳng thắn lúc này đang thấp thỏm bất an lại vui sướиɠ vô hạn mà ngồi trong chính điện Càn Thanh cung. Bởi vì hành động buộc tội Lại bộ thượng thư của cậu đúng ý muốn tân hoàng, vì vậy, sau khi bãi triều liền được tân hoàng mời, ở lại dùng bữa.

Cung điện đã từng kim bích huy hoàng, hiện tại đã loại bỏ rèm che sa mạn xa hoa cùng với bài trí lỗi thời, nhìn có chút thoáng đãng đơn sơ, lại có một loại phong cách đại khí nghiêm nghị khác. Tân hoàng ngồi ngay ngắn ở chủ vị, vươn tay mời, “Âu Thái, Triệu huyện lệnh, mời ngồi.”

Một người gọi thẳng tên, một người lại gọi chức quan, ai sơ ai thân, ai xa ai gần, vừa xem hiểu ngay. Trong lòng Hữu Xu vô cùng khổ sở, lúm đồng tiền bên má liền phai nhạt xuống, câu nệ ngồi vào ghế, nhìn chằm chằm một cái ngọc trản bên tay yên lặng không nói lời nào. Tân hoàng cũng không nói chuyện với cậu, gọi Âu Thái tới bên cạnh, kỹ càng tỉ mỉ hỏi tình huống tuần sát của hắn lần này.

Đợi khi cung nhân bày thiện, đã bất tri bất giác qua ba khắc. Dường như Ngụy Sâm nhìn thấu quẫn cảnh của tiểu Triệu huyện lệnh, khẽ cười nói, “Hiện giờ Đại Dung còn nhiều việc phải làm, Hoàng Thượng chủ trương gắng sức thực hiện tiết kiệm, thức ăn mỗi ngày bất quá chỉ hai mặn ba chay một canh thôi. Biết Triệu đại nhân khi nhậm chức sống vô cùng kham khổ, đây là đồ ăn mà Hoàng Thượng đặc biệt phân phó ngự thiện phòng làm thêm, ngài nhìn xem hợp khẩu vị hay không?”

Trên bàn bày hơn mười đĩa đồ ăn, gà vịt thịt cá mọi thứ không thiếu, vả lại tất cả đều là món Hữu Xu thích. Đôi mắt ảm đạm của cậu hơi hơi tỏa sáng, nhìn linh hoạt hơn rất nhiều. Tân hoàng rõ ràng đang chìm trong tự thoại của Âu Thái, kì thực vẫn luôn dùng dư quang khóe mắt nhìn chăm chú cậu lúc này mới thầm thở phào.

Âu Thái trêu chọc nói, “Hôm nay vi thần dính ánh sáng của Triệu huyện lệnh, nếu không thì Hoàng Thượng chỉ cần hai đĩa rau xanh đậu hũ là có thể đem vi thần đuổi đi rồi.”

Trong mắt Hữu Xu vốn còn lộ ý cười liền cứng đờ, tâm tình trong khoảnh khắc ngã xuống đáy cốc. Nếu như Âu Thái không nói, cậu lại không hề phát hiện, Hoàng Thượng vì chiêu đãi mình mới tận lực làm thêm vài món ăn, nhìn như vô cùng lễ ngộ, nhưng là do quan hệ không đủ thân mật thôi. Nếu đến trình độ tuy hai mà một, chỗ nào còn cần khoản đãi? Hắn ăn cái gì thì mình ăn cái đó, đúng như Âu Thái nói vậy, hai đĩa rau xanh đậu hũ liền đối phó được.

Mặc dù biết chủ tử thay đổi thân phận, không thể so sánh với người đời trước, Hữu Xu vẫn cảm thấy khổ sở, không biết sao, lại nghĩ tới Diêm La vương một đường làm bạn với mình. Hiện tại cậu rất cần một cái ôm hư vô lại cực kỳ an toàn, để khi mình mỏi mệt có thể thở ra một hơi, lúc mê man có thể an tâm. Trong lúc bất tri bất giác, dường như đối phương đã thành người cậu tin cậy, một khi không phát hiện, trong lòng liền không thoải mái.

Tân hoàng nhận thấy cảm xúc của tiểu Triệu huyện lệnh suy sụp, trái tim mới vừa buông xuống lại treo lên cao cao, vắt hết óc tự hỏi đến tột cùng mình làm sai chỗ nào.

“Triệu huyện lệnh, đồ ăn không hợp khẩu vị à?” Hắn trầm giọng hỏi.

Hữu Xu nhanh chóng liếc tân hoàng một cái, khẽ lắc đầu. Đời này chủ tử hẳn là người vô cùng lãnh khốc, từ lúc ở Lệ Thuỷ cậu đã nghe nói qua, vị chủ nhân này ở đất phiên có một danh hiệu —— Diêm La sống, gϊếŧ hết kẻ thù bên ngoài, cũng không chút lưu tình với tham quan ô lại, cho đến khi đăng cơ, thì càng xét nhà diệt tộc, chỉnh đốn triều chính, tuyệt đối không nương tay, khiến văn võ bá quan e sợ như hổ.

Hữu Xu tự nhiên rất muốn nhanh chóng theo đuổi được chủ tử, nhưng cũng cần nắm chắc một mức độ. Nếu như quá mức vội vàng, khó tránh chọc cho hắn hiểu lầm, sau đó lạnh nhạt, nhẹ thì sung quân đến nơi khác, nặng thì còn bãi miễn chức quan, vĩnh viễn không thu nhận. Nếu biến thành thứ dân, muốn tiếp xúc với con người cao cao tại thượng này lần nữa sợ là đời này vô vọng.

Hữu Xu cũng không cảm thấy ở cùng chủ tử hai đời, thì chủ tử liền đương nhiên thành vật trong bàn tay mình. Phải biết, mỗi một lần luân hồi đều là một lần bắt đầu hoàn toàn mới, chủ tử không phải con rối, hắn có tư tưởng và ý nghĩ của mình, cũng có quyền lợi và con đường lựa chọn, hắn có thể yêu bất luận một ai, không nhất định phải là mình.

Nghĩ vậy, trái tim cậu hung hăng co rút đau đớn một chút, nhưng cũng bừng bừng chiến ý.

Nhìn thấy tiểu Triệu huyện lệnh cong lưng giống như trúc xanh gấp khúc đến mức tận cùng, đột nhiên bắn ngược, cất cao, thẳng tắp, tinh thần toả sáng, tân hoàng càng thêm nghi hoặc khó hiểu, nhưng cũng hơi chút an tâm. Hắn luôn cảm thấy tiểu Triệu huyện lệnh khi đối mặt với mình ở dương thế, giống như đổi một người khác, vô cùng khó có thể nắm bắt. Trước đây hắn có thể đoán được tám chín phần tâm tư đối phương, hiện tại lại như rơi vào mây mù, mê man không rõ.

Để giảm bớt không khí, hắn chỉ đành tiếp đón mọi người dùng bữa, bởi vì tiểu Triệu huyện lệnh không bao giờ đem chuyện khổ sở giữ đến sau bữa cơm. Lúc cậu cảm thấy thương tâm khổ sở sẽ ăn một bữa no; lúc phẫn nộ sợ hãi sẽ ăn một bữa no; lúc vui mừng nhảy nhót cũng sẽ ăn một bữa no, tóm lại đối với cậu mà nói, không có vấn đề gì mà ăn cơm không giải quyết được.

Hữu Xu ăn một khối sườn kho, híp mắt hồi vị một khắc quả nhiên quên sạch những phiền não trước đó. Cậu rất muốn dịch đến bên cạnh chủ tử giúp hắn gắp thức ăn, chậm rãi bồi dưỡng một chút tình cảm, nhưng lo lắng quy củ “khi ăn không nói, khi ngủ không nói”, cậu cũng chỉ có thể giữ im lặng.

Ngược lại Ngụy Sâm vô cùng tri kỷ, thấy cậu nhìn chằm chằm đồ ăn ở xa xa, sẽ chủ động tiến lên hỗ trợ gắp lấy, nhưng mà không nói lời nào, chỉ mỉm cười. Mọi người đã sớm thích ứng loại bầu không khí nặng nề này, có thể thấy tân hoàng quả nhiên là một người nghiêm túc, cực kỳ không dễ ở chung.

Hữu Xu lúc thì uể oải, lúc lại mê mang, lúc thì ý chí chiến đấu sục sôi, tâm tình có thể nói là thay đổi rất nhanh, chợt bi chợt hỉ. Nhưng mà cậu cũng không biết, mặt mình đã sớm bán đứng tình cảm trong nội tâm đến không còn một mảnh, mày chợt nhăn chợt thả, môi chợt cong chợt mím, hai má chợt phồng chợt lõm, nhìn cực kỳ buồn cười.

Âu Thái chỉ liếc một cái liền có chút không nín được, đem mặt chôn ở trong bát, không tiếng động cười to. Hắn rất hiếu kỳ đến tột cùng tiểu Triệu huyện lệnh suy nghĩ cái gì, vì sao biểu tình phấn khích như thế?

Đồng dạng tò mò còn có Huyền Quang đế, nhưng mà thiết lập hiện tại của hắn là tân hoàng lạnh lùng, nghiêm khắc, trầm mặc ít lời, cũng cũng chỉ có thể cố nén. Nói thật, Hữu Xu ở trước mặt Diêm La vương, và ở trước mặt tân hoàng, quả thực tựa như hai người, cũng không biết dị biến này đến tột cùng là do đâu. Huyền Quang đế vẫn luôn biết, Hữu Xu không phải là loại người tâm cơ thâm trầm, lại càng không phải hai mặt, xu nịnh ton hót, cậu hành động khác thường nhất định là có nguyên nhân.

Hữu Xu cũng không biết mình bị người ta xem như xem khỉ, đang phồng má nhai cơm, phát hiện đồ ăn bên tay sắp ăn xong, lúc này mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Ăn cơm xong, chủ tử sẽ đuổi người đi nhỉ? Thời gian gặp nhau nên kết thúc đi? Có thể quá mức ngắn ngủi không?

Hiện tại cậu mới chỉ là quan tép riu thất phẩm, báo cáo công tác bình xét cấp bậc xong hoặc là bị đẩy đi nơi khác, hoặc ở lại kinh thành, nhưng dù có được trọng dụng hơn nữa, thì cũng không có khả năng trực tiếp thăng tới tứ phẩm, có được tư cách vào triều diện thánh. Nói cách khác, hôm nay gặp chủ tử xong, không biết qua bao lâu nữa mới có thể gặp mặt, nhìn ít hơn một cái thì chính là ít hơn một cái, nhìn ít một cái thì lo lắng hơn một phần.

Khẩu vị tốt nhất thời không còn, Hữu Xu lại không thể buông bát đũa xuống. Cậu phải ăn, chậm rãi ăn, tận lực kéo dài thời gian dùng bữa một chút.

Huyền Quang đế rõ ràng cảm giác được tiểu Triệu huyện lệnh ném lại đây ánh mắt thèm nhỏ dãi, giống như mình là sơn trân hải vị gì. Nói rõ ràng hơn, ánh mắt kia thậm chí có hơi chứa đầy tình ý, khiến người ta khó có thể chống đỡ. Huyền Quang đế trên mặt không hiện, trái tim lại cấp tốc nhảy lên, một lần nữa tự nói với mình đó là ảo giác, tiểu Triệu huyện lệnh tính cách đơn thuần, đừng nói có ý định câu dẫn, sợ rằng ngay cả thích một người là cảm giác gì cũng không biết, như thế, cuối cùng cũng đè nén ý niệm rục rịch xuống.

Âu Thái và Ngụy Sâm cũng nhận thấy được không khí có xu thế ấm lên, lại đều làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả.

Vì kéo dài thời gian, ngay cả chân gà, chân vịt Hữu Xu cũng gắp vào trong bát, chậm rãi mà gặm, gặm ra một khúc xương trơn bóng mới tính là cam tâm. Âu Thái đã sớm buông bát đũa xuống chờ đợi, Huyền Quang đế vì không để cho tiểu Triệu huyện lệnh xấu hổ, đang bưng chén rượu chậm rãi thưởng thức. Ngụy Sâm thấy cậu đã ăn sạch chén cơm thứ tư, liền vội vàng hỏi, “Triệu đại nhân, muốn thêm một chén nữa không?”

Hữu Xu vốn định gật đầu, phát hiện đồ ăn đã trào đến cổ họng, lại vội vàng lắc đầu, lúc này mới ý thức được mình để lại cho chủ tử một cái ấn tượng tham ăn, hai má không khỏi đỏ bừng, hốc mắt thấm nước, dường như sắp bật khóc.

Huyền Quang đế trầm giọng hỏi, “Triệu huyện lệnh, thân thể khó chịu à?” Chỉ có người thân cận mới có thể phát hiện, trên gương mặt nghiêm túc của hắn mang vài phần lo âu và lo lắng.

Hữu Xu ôm bụng nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, để không lãng phí đồ ăn, vi thần không cẩn thận ăn nhiều.” May mà cậu vô cùng cơ trí, tìm được một cái cớ tốt, lúc này mới hòa tan hình tượng tham ăn.

Huyền Quang đế buông quả tim treo cao xuống, gật đầu nói, “Thì ra là thế. Ngụy Sâm, tới thái y viện lấy một ít dược hoàn tiêu hóa. Hiện giờ dân chúng Đại Dung ăn không đủ no, trẫm làm người đứng đầu một quốc gia, lại càng không nên xa xỉ lãng phí. Triệu huyện lệnh có thể làm gương tốt, thật sự là có tâm.” Dứt lời nhìn về phía Âu Thái, khoát tay nói, “Nếu ngươi không có việc gì thì cáo lui trước đi, dạ dày Triệu huyện lệnh khó chịu, tạm thời ở lại cho đỡ bớt đã.”

Âu Thái là một người biết thức thời, vội vàng khom người cáo từ.

Hữu Xu vốn còn bao phủ trong một mảnh u ám lập tức trời quang mây tạnh, vạn dặm trời trong. Trăm triệu lần không ngờ ăn quá no còn có phúc lợi bực này, có thể một mình ở chung với chủ tử. Đây là âm kém dương sai, chó ngáp phải ruồi mà. Trong lòng cậu cao hứng, lúm đồng tiền bên má cũng như ẩn như hiện theo.

Huyền Quang đế không xác định được mà thầm nghĩ: đây là vui vẻ hả? Sao ăn quá no ngược lại vui vẻ rồi? Có lẽ trẫm cũng không hiểu biết tiểu Triệu huyện lệnh như mình nghĩ?

Tự tay đỡ người đến thiên điện, an trí trên ghế nằm, hắn triển khai tư thế tán gẫu lâu dài, “Triệu huyện lệnh nguyên quán nơi nào?”

“Hồi Hoàng Thượng, vi thần là nhân sĩ kinh thành.”

“Lần này điều nhiệm, ngươi muốn đến chỗ nào? Ra ngoài hay ở lại kinh?”

Hữu Xu tự nhiên muốn ở lại kinh thành, lại lo lắng chủ tử có an bài khác, chỉ phải nghẹn giọng nói, “Tùy theo Hoàng Thượng an bài. Hoàng Thượng để vi thần làm gì, vi thần liền làm đó, muốn phái vi thần đi chỗ nào, vi thần liền đi chỗ đó. Vì Hoàng Thượng, vi thần cam nguyện vượt lửa qua sông, muôn lần chết không chối từ.”

Từng câu chữ của cậu đều phát ra từ tâm can, tình chân ý thiết, một đôi tròng mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm, lại khiến Huyền Quang đế sinh ra ảo giác mình là toàn bộ thế giới của cậu. Nhưng mà ảo giác chung quy vẫn là ảo giác, so với bất cứ ai Huyền Quang đế đều hiểu rõ Hữu Xu hơn, cậu là điển hình ngoài nóng trong lạnh, nhìn nhu thuận dịu ngoan, kì thực cảnh giác rất mạnh, cần phải hao phí rất nhiều tinh lực mới có thể thoáng cạy mở một chút phòng bị.

Vậy nên tình cảnh này cũng càng lộ ra vẻ quỷ dị. Dựa theo tính cách không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngay thẳng chất phác của Hữu Xu, thật sự sẽ không làm ra việc nịnh nọt, xu nịnh lấy lòng. Như vậy thì vấn đề là, hiện tại đến tột cùng cậu đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ thật sự rất ngưỡng mộ trẫm? Huyền Quang đế cảm thấy hoang mang, cũng càng khó chống đỡ được Hữu Xu nhiệt tình như lửa, miệng ngọt như mật, vì thế không thể không cứng ngắc chuyển đề tài.

“Ở trong kinh hơn nửa tháng, ngày thường ngươi gϊếŧ thời gian như thế nào?”

Hữu Xu không nói dối ở trước mặt chủ tử. Cậu cẩn thận nhớ lại một chút, hai má chậm rãi đỏ lên, ngập ngừng nói, “Chính là ăn cơm, đi ngủ, chơi đùa, cũng không làm cái gì.” Nếu như thời gian có thể đảo ngược, cậu nhất định mỗi ngày nghiêm túc đọc sách, để khiến chủ tử nhìn với cặp mắt khác xưa.

Cái này mới đúng, đây mới là Hữu Xu mà trẫm biết, không tự dưng lừa dối, có việc liền nói. Huyền Quang đế âm thầm gật đầu, tiếp tục truy vấn, “Chơi cái gì?”

Nếu như đổi thành người khác, nhất định sẽ vứt lời này đi, sau đó tự khen mình chăm chỉ không nghỉ như thế nào. Nhưng Hữu Xu rất thành thực, biết rõ không ổn lại vẫn kiên trì nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần thích chơi sâu, liền bắt bắt bọ rùa, đấu đấu dế mèn gì đó.”

Quả nhiên không biết nói dối, ngay cả chút sở thích ấy cũng dám nói ra trước mặt Hoàng đế. Huyền Quang đế trong lòng cười thầm, hận không thể kéo tiểu Triệu huyện lệnh qua, hung hăng xoa hai cái.

Hữu Xu hối hận không ngừng, nếu sớm biết chủ tử sẽ hỏi thăm hướng đi của mình mấy ngày này, liền không nên ở lại tiêu thực, nhưng mà nếu nói dối với chủ tử thì lại càng không đúng, liền chỉ có thể hỏi cái gì đáp cái đó, có cái gì nói cái nấy. Sau nửa canh giờ, cậu lau mồ hôi lạnh trên trán ra khỏi Càn Thanh cung, về nhà ngồi yên ở bên cửa sổ, lúc thì ha hả cười ngây ngô, lúc thì vò đầu bứt tai, biểu tình vô cùng rối rắm.

Đúng lúc này Diêm La vương xuất hiện, trầm giọng hỏi, “Đây là làm sao vậy?”

Hữu Xu đã sớm quen đối phương tới thăm bất ngờ không kịp đề phòng, làm bộ như mình không hề phát giác. Hiện tại cậu phải nghĩ biện pháp ở lại kinh thành, như vậy mới có cơ hội nhìn thấy chủ tử, nếu như đi nơi khác, ít nhất ba năm năm năm đừng nghĩ trở về. Ba năm năm năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, ai có thể cam đoan sẽ không phát sinh biến cố? Đúng rồi, năm nay chủ tử hai mươi lăm hai mươi sáu đi? Có lập hậu phong phi hay không? Nghĩ vậy, cậu giống như ăn cả một quả chanh, mặt đều nhăn thành một cục, trong lòng càng chua xót đến lợi hại.

Diêm La vương thấy cậu không chịu phản ứng mình, còn không mỉm cười giống ngày xưa, ngược lại vươn tay, dùng sức nhéo nhéo hai má cậu, “Nghĩ cái gì vậy? Mặt đều nhăn thành ông cụ non rồi.” Sau khi gặp mặt trong hiện thực, hắn phát hiện mình càng ngày càng đoán không ra tâm tư của tiểu Triệu huyện lệnh, loại cảm giác này hỏng bét đến cực điểm, phải đền bù lại.

Má thịt hơi bị nuôi mập của Hữu Xu bị kéo đến biến hình, nước mắt vắt trên lông mi hơi hơi rung động, nhưng vẫn cố gượng giả vờ không có chuyện gì.

Diêm La vương bị cậu làm cho dở khóc dở cười, một tay còn lại cũng nâng lên, cùng nhéo hai bên má cậu, “Đừng giả bộ ngốc, bổn vương vẫn luôn biết ngươi có mắt âm dương.”

Quả nhiên là biết! Hữu Xu nói không rõ là khẩn trương sợ hãi nhiều hơn một chút, hay là như trút được gánh nặng nhiều hơn một chút, vội vàng vỗ mu bàn tay hắn, hàm hồ nói, “Buông ra, ta không giả nữa còn không được sao?”

“Hôm nay ngươi vào cung hả?” Diêm La vương chưa đã nghiền mà nhéo nhéo hai má thịt mềm mềm của cậu, lúc này mới buông tay. Hai người một đường bôn ba, đã sớm bồi dưỡng ra rất nhiều ăn ý, mặc dù mới vừa đâm thủng sự thật có thể nhìn thấy nhau, nhưng ở chung vẫn vô cùng thoải mái tùy ý.

Hữu Xu không đáp mà hỏi lại, “Hoàng thượng có lập hậu nạp phi chưa?” Đối với một quan tép riu thất phẩm mà nói, việc hậu cung của Hoàng đế xa xôi như truyền thuyết thần thoại vậy, trước đây cậu không tận lực đi hỏi thăm, người ngoài lại càng không tùy ý đàm luận.

“Ngươi hỏi cái này làm chi? Hôm nay ngươi gặp Huyền Quang đế à? Cảm giác thế nào?” Hai mắt Diêm La vương hơi lóe lên, trong lơ đãng lộ ra một tia khẩn trương.

Hữu Xu lại bởi vì mang tâm sự, không thể phát hiện, bướng bỉnh mà truy vấn, “Hoàng Thượng rốt cuộc thành hôn chưa?”

“Hắn thành hôn hay chưa có quan hệ gì với ngươi?”

Hữu Xu cúi đầu, một tầng đỏ ửng diễm lệ chậm rãi từ vành tai lan tràn đến cổ, hai tay theo bản năng mà túm ngọc bội bên hông, nhiều lần kéo kéo sợi tơ buông xuống. Cái bộ dạng tiểu nữ nhi ra vẻ ta đây vô cùng khác thường này, khiến Diêm La vương nháy mắt lĩnh ngộ, không dám tin mà nói, “Ngươi là… có ý niệm gì với Huyền Quang đế sao?”

Cho nên nói, đây chính là nguyên nhân hôm nay cậu liên tiếp thất thố ư? Bây giờ nghĩ lại, đủ loại biểu hiện của cậu đúng là giống như thiếu niên nôn nóng lấy lòng người trong lòng, lộ ra vài phần quẫn bách và nóng bỏng. Nhưng mà cậu chỉ gặp mặt Huyền Quang đế một lần, còn mình lại cùng cậu đi qua muôn sông nghìn núi, dù có thích, cũng nên thích mình trước mới đúng!

Biết rõ Huyền Quang đế với chính mình là cùng một người, Diêm La vương lại chung quy khó bình tĩnh, chất vấn, “Ngươi rốt cuộc thích hắn ở điểm nào? Quyền thế? Địa vị? Tướng mạo? Có thể quá mức nông cạn không?” Đương nhiên, làm hắn cảm thấy kinh ngạc nhất vẫn là tiểu Triệu huyện lệnh thích nam nhân, hại hắn lo lắng vô ích hồi lâu. Sớm biết như thế, khi ở huyện Toại Xương hắn đã nên xuống tay rồi.

Hữu Xu vội vàng biện giải, “Đương nhiên không phải. Thích chính là thích, nào có lý do gì?”

“Các ngươi mới gặp mặt một lần đi? Vì sao liền thích? Bổn vương cùng ngươi trèo non lội suối, một đường đi theo, sao không thấy ngươi thích bổn vương?” Diêm La vương cũng không biết mình đang giận với ai, tóm lại trong lòng thực không thoải mái.

“Cái gọi là liếc mắt một cái vạn năm không phải là như thế sao?” Hữu Xu rối rắm nói, “Cám ơn ngươi một đường bảo hộ và làm bạn, ta cũng thực vui…” Lời còn chưa dứt cậu liền kinh ngạc phát hiện: hóa ra địa vị của người này trong lòng mình, vậy mà đã sắp ngang hàng với chủ tử. Dù là lúc đã gặp lại chủ tử, cậu cũng sẽ không tự chủ được mà nhớ tới đối phương, mà còn bức thiết khát vọng đối phương ôm lấy và an ủi, chẳng sợ cái ôm kia là hư ảo, an ủi kia là không nói thành lời.

Mình đây là làm sao vậy? Sao lại nay Tần mai Sở, chần chần chừ chừ? Hữu Xu giống như bị sét đánh, há há miệng, khó có thể thành lời; nháy mắt mấy cái, khóc không ra nước mắt, biểu tình quẫn bách mà lại áy náy.

Diêm La vương mắt sáng như đuốc, sao lại không phát hiện dị thường của cậu, một lời bóc trần, “Chẳng lẽ ngươi cũng thích bổn vương?” Xem ra, hắn thật không biết nên nói cái gì cho phải. Vật nhỏ này chẳng những thích mình ở dương thế, còn thích mình ở âm phủ, nên khen cậu thật tinh mắt, hay là trách cậu lòng tham không đủ đây? Nhưng bất luận như thế nào, tâm tình chua xót của hắn đã hoàn toàn bị hòa tan, trở nên vừa tức giận vừa buồn cười.

Hữu Xu tuyệt đối không thừa nhận mình là một người chần chừ, đỏ mặt xua tay, “Thích của ta với ngươi là tình bạn, là khác biệt.” Vừa dứt lời, cậu lập tức bị chính mình thuyết phục, chắc chắn gật đầu, “Đúng, là tình bạn. Ngươi là người bằng hữu đầu tiên của ta, cho nên rất quan trọng.”

Vậy ngươi chột dạ cái gì? Diêm La vương cũng không nói ra, theo lời cậu mà nói tiếp, “Thì ra là thế. Nói cách khác, ngươi thừa nhận mình thích Huyền Quang đế là tình yêu nam nữ sao?”

Hữu Xu gật gật đầu, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Đầu óc cậu ở trước mặt người này và chủ tử dường như đều không thể nào linh hoạt được, luôn là nói hai ba câu đã bị bắt vào trong l*иg.

“Ngươi là thần, hắn là quân, ngươi thích hắn thì có năng lực như thế nào chứ?” Diêm La vương tiếp tục thăm dò.

“Chung quy thì ta có thể chậm rãi theo đuổi hắn đi? Lỡ như một ngày nào đó ta đả động được hắn thì sao?” Hữu Xu ánh mắt kiên định. Không đến một khắc cuối cùng, cậu sẽ tuyệt đối không buông bỏ, dù đời này chủ tử thành hôn, cậu cũng có thể yên lặng thích ở trong lòng, nhìn từ xa xa, đây làm sao không phải là một loại hạnh phúc?

“Ngươi muốn theo đuổi hắn?” Giọng điệu Diêm La vương thoáng nâng lên, nếu như bỏ đi thủ thuật che mắt, Hữu Xu sẽ phát hiện biểu tình hiện tại của hắn lộ ra ba phần sung sướиɠ, ba phần thú vui ác liệt, ba phần chờ mong, còn có một phần ý cười nồng đậm. Hắn luôn luôn cao cao tại thượng, còn chưa bao giờ được ai nhiệt liệt theo đuổi, ngẫm thôi cũng đã lòng ngứa khó nhịn.

“Ừm.” Hữu Xu còn có tâm sự, nỉ non nói, “Hiện giờ ta phải nghĩ biện pháp ở lại kinh thành, như vậy mới có cơ hội.” Về phần ngày sau nên làm cái gì, chỉ có thể đi một bước xem một bước, thuận theo tự nhiên đi.

“Yên tâm, ngươi sẽ toại nguyện.” Diêm La vương xoa xoa đầu đầy tóc đen của cậu, bổ sung, “Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Huyền Quang đế chưa thành hôn, cũng không có thị thϊếp, ngươi còn có cơ hội.”

Tảng đá lớn trong lòng ầm ầm rơi xuống đất, lúc này Hữu Xu mới lộ ra biểu tình nghĩ mà sợ, dựa vào lưng ghế, liên tục vỗ ngực.

Diêm La vương phát giác mình sắp ức chế không được lòng đầy sung sướиɠ, tiếng cười trầm thấp đã đánh qua lại mấy vòng trong cổ họng, lại bị cứng rắn nuốt xuống. Nếu như tiếp tục đối thoại với tiểu Triệu huyện lệnh, hắn tuyệt đối sẽ thất thố tại chỗ. Hắn chưa bao giờ gặp gỡ người như vậy, nhìn như thông minh, kì thực ngốc nghếch, ngẫu nhiên ngay thẳng, ngẫu nhiên lại có tiểu tâm cơ, mỗi lúc một dáng vẻ, mọi thứ đều chọc người ta yêu thích. Như thế, hắn càng muốn đùa cậu, xem đến tột cùng cậu sẽ theo đuổi mình như thế nào.

Đặt nắm tay trên môi, áp chế ý cười đầy ngập, Diêm La vương nói giọng khàn khàn, “Địa phủ còn có rất nhiều công vụ phải xử lý, bổn vương đi trước một bước.”

Hữu Xu không kịp giữ lại, bóng dáng cao lớn của nam tử đã biến mất ở trước mắt. Cậu hốt hoảng luống cuống mà nhìn quanh bốn phía, phát hiện trời đã tối, trong phòng mờ mịt không chịu nổi, có vẻ vô cùng thanh lãnh tịch liêu, vì thế vội vàng lấy hỏa chiết trong ngăn kéo ra, châm ngọn nến. Ánh nến bị gió thổi lay đến lay đi, ánh sáng cũng theo đó lúc sáng lúc tối, trong nháy mắt liền khiến cậu bối rối. Người đã từng cả đêm làm bạn, ngày sau sẽ còn đến không? Có thể cho là mình yêu thích long dương, là một ngoại tộc hay không? Sẽ phản cảm mình hay không?

Cậu muốn tìm một cái chụp đèn vây ngọn nến lại, mới vừa đứng dậy, chợt nghe lão tổ bên ngoài bẩm báo, “Chủ nhân, một nhà ba người nhị phòng đều đã tới, hiện giờ đang nằm ở ngoài cửa, ngài muốn gặp một lần hay không?”

Đang muốn tìm chút chuyện để làm, miễn cho mình miên man suy nghĩ, Hữu Xu lập tức vẫy tay, “Để cho bọn họ tiến vào.”