Hữu Xu vẫn chưa ngẩng đầu nhìn, mà là giơ kẹo hồ lô vẫn chặt chẽ nắm trong tay lên, từng ngụm từng ngụm cắn xuống ăn luôn. Từ lúc mạt thế, cậu liền dưỡng thành thói quen “vừa bị kinh hách liền ăn uống quá độ”, chỉ có cảm giác chắc bụng mới có thể giúp cậu áp chế cảm giác sợ hãi mạng nhỏ bị treo một đường. Tại mạt thế, không có gì càng quý quá hơn thức ăn nước uống.
Nhưng mà tầng mạch nha bên ngoài kẹo hồ lô sớm bị cậu liếʍ sạch, hiện giờ chỉ còn mấy khối sơn tra nửa sống nửa chín, sau khi nhai nát, cái vị chua chua kia thiếu chút nữa khiến cậu bật khóc. Cậu lập tức che quai hàm, dùng sức xoa nhẹ vài cái, sau đó cứng cổ đem một miệng đầy quả chua từng chút từng chút nuốt vào trong bụng, tiện đà thở dài một hơi.
Ăn đồ vật, cảm giác sợ hãi liền biến mất tựa như bọt biển, lúc này Hữu Xu mới ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt. Diện mạo đối phương cực kỳ xuất chúng, càng có một cỗ tôn quý, có khí chất khác biệt với người thường. Giờ phút này hắn đang híp một đôi mắt phượng dài hẹp, dùng biểu tình quái dị nhìn mình chằm chằm.
“Ngươi ổn không?” Thiếu niên dò hỏi lần nữa.
“Ta không có chuyện gì, cảm ơn ngươi.” Hữu Xu lau hạt tuyết trên mặt, chắp tay với thiếu niên.
“Cảm ơn ta làm gì?” Giọng điệu thiếu niên hơi nghi hoặc.
“Tóm lại cảm ơn ngươi.” Hữu Xu không muốn nơi nơi tuyên dương chuyện mình bị lệ quỷ quấn thân, cho nên vẫn không nhiều lời. Lúc lệ quỷ kia rời đi từng đề cập “tử sắc long khí”, cái gọi là long khí vốn nên là thứ chỉ có trên người đế vương, có thể chống đỡ hết thảy tà vật trên thế gian, mà nơi này chỉ có hai người là cậu và thiếu niên, trên người có tử sắc long khí là ai, không cần nói cũng biết.
Nói cách khác, thiếu niên này là ân nhân cứu mạng của cậu, nếu không phải vừa rồi đối phương đuổi tới, thì vừa rồi cậu đã bị lệ quỷ gϊếŧ chết. Khối thân thể này vốn nên là của lệ quỷ? Đã ở trên sổ sinh tử của Diêm vương gia? Buồn cười! Mọi việc đều có thứ tự đến trước và sau, Hữu Xu ở trong bụng mẹ ngủ đủ mười tháng, khi sinh ra lệ quỷ kia mới chậm chạp mà đến, ý muốn đoạt xác, thế nào mà khối thân thể này liền thành của nó rồi? Nghĩ tới đây, trong mắt Hữu Xu rất nhanh xẹt qua một tia sát ý. Tuy rằng tính tình cậu đạm bạc, phá lệ yên tĩnh, nhưng lăn lộn trong mạt thế sáu năm, tự nhiên cũng không phải thiện lương. Hiện giờ cậu không có biện pháp với lệ quỷ, lại không có nghĩa là ngày sau cũng không làm gì được nó.
Thiếu niên còn muốn hỏi lại, Hữu Xu đã lau tuyết trên mặt, lay động nhoáng một cái đi xa, trong tay còn nắm thanh tre dùng để xiên xâu kẹo hồ lô kia.
“Quái thật.” Thiếu niên lắc đầu, cũng lững thững rời đi.
Hữu Xu đi đến khoảnh đất trống trước điện, Bạch Thược đã treo xong túi phúc, đang lo lắng đưa mắt xung quanh, nhìn thấy cậu đến, vội vàng nghênh đón chất vấn, “Thiếu gia, mới vừa rồi người chạy đi đâu, làm nô tỳ vội muốn chết! Nha, tóc cùng vạt áo người sao lại ướt? Nhất định là nghịch ngợm rồi đi? Đi, nô tỳ mang người đến phòng bếp hong khô.”
Bạch Thược mua vài củ khoai nướng từ chỗ hỏa đầu tăng
(sư có nhiệm vụ nấu bếp)cho thiếu gia ăn, sau đó cởi ngoại bào của cậu, dùng mộc côn giữ ở bên cạnh bếp, lại dùng áo kép của mình bao lấy thân thể gầy gò của thiếu gia. Chỉ cần có ăn, Hữu Xu liền đặc biệt yên tĩnh, từng ngụm từng ngụm gặm khoai lang ngọt ngào, cũng cố ý vô tình hỏi thăm hỏa đầu tăng về lai lịch của thiếu niên quý khí kia, biết được hiện nay đối phương đang tạm ở Khai Nguyên tự để tóc tu hành, trong lòng liền có chủ ý.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Tống ma ma mới xách theo một rổ nhang nến tìm lại đây, vui rạo rực mà nói. ”Tốt rồi, thờ bài vị trường sinh cho thiếu gia, ngày sau thường xuyên tới đây thêm tiền nhang đèn, thiếu gia liền có thể trường mệnh trăm tuổi.”
“Còn có tiểu thư…” Bạch Thược lời vừa ra khỏi miệng, mới nghĩ đến thiếu gia cũng không hiểu thân thế của mình, vội vàng ngừng lại.
Tống ma ma cũng không hy vọng thiếu gia bị thù hận che đậy tâm trí, đợi ngày sau trưởng thành, có tiền đồ, lại đem tất cả chân tướng nói ra cũng không muộn, cho nên hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Thược một cái, kéo thiếu gia liền muốn về nhà.
Hữu Xu không nói một lời đi theo sau Tống ma ma, khi đi đến cửa chùa mới nói, “Ma ma, ta muốn ở lại Khai Nguyên tự để tóc tu hành.”
“Thiếu gia người nói cái gì?” Lòng bàn chân Tống ma ma vừa trượt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Ta nói ta muốn ở lại Khai Nguyên tự để tóc tu hành.” Hữu Xu đỡ lấy bà, nhắc lại một lần. Bốn mươi lượng bạc đã xài hết, lệ quỷ tự giác nợ nần đã đền xong, liền quyết tâm muốn kéo cậu cùng xuống địa ngục. Nếu cậu rời khỏi thiếu niên thân mang long khí kia, chỉ có một con đường chết.
“Đứa nhỏ này, sao đang êm đẹp lại muốn xuất gia? Là ai nói gì sao?” Ánh mắt Tống ma ma lạnh buốt nhìn về phía Bạch Thược, Bạch Thược sợ hãi liên tục xua tay.
“Không ai nói với ta cả.” Hữu Xu nhìn nhìn xung quanh, thấy phụ cận không có người ngoài, lúc này mới nói nhỏ, “Không dối gạt ma ma, gần đây ta bị một lệ quỷ cuốn lấy, nói khối thân thể này vốn nên là của nó, nó đến đòi nợ, còn nói cái gì mà bốn mươi lượng bạc đã xài hết, ta tất phải chết. Mấy ngày gần đây, nó thường xuyên hại ta, đem ta đẩy vào hồ nước, đẩy xuống bậc thang, nhiều lần ra tay độc ác. Mới vừa rồi ở trong chùa, nó còn ấn sau gáy ta, đem ta ép vào trong tuyết dìm chết, may mà một khách hành hương thân nhiễm quý khí đi ngang qua, nó mới tránh lui. Nếu như ta trở về với ma ma, không chừng ngày nào đó liền bị lệ quỷ ám toán, không bằng ở lại bên người quý nhân cho an toàn. Huống hồ nơi này là chùa miếu, có lẽ Bồ Tát cũng sẽ phù hộ ta.”
Đương nhiên, mấy lời cuối cùng này, Hữu Xu là trăm triệu lần không tin. Nếu như Bồ Tát quả thực có thể phổ độ chúng sinh, hàng yêu phục ma, lệ quỷ thế nào lại càn rỡ như vậy, ở trong chùa miếu hạ sát thủ. Có thể thấy Khai Nguyên tự này cũng không phải là chỗ thần thánh không thể xâm phạm gì.
Tống ma ma cùng Bạch Thược nghe được trợn mắt há mồm, lúc phục hồi lại tinh thần liền vội vàng đi kiểm tra sau gáy thiếu gia, quả thật thấy trên da thịt trắng nõn mơ hồ ấn một dấu tay đỏ hồng, từ kích cỡ mà nhìn, hẳn là thuộc về một nam tử trưởng thành. Liên tưởng đến thôn Ngọc Thủy liên tiếp có người trúng tà, lại liên tưởng đến năm năm trước, khi thiếu gia sinh ra lão gia cùng tiểu thư đồng thời thấy giấc mộng kia, Tống ma ma cùng Bạch Thược đối với cái này đã tin tưởng không chút nghi ngờ.
Cái gì gọi là thân thể này vốn nên của nó? Chẳng lẽ nói quỷ đòi nợ không thể gửi hồn ở trong bụng tiểu thư, ngược lại bị thiếu gia chiếm trước à? Thiếu gia không phải là quỷ quái gì, là cốt nhục ruột thịt tiểu thư khổ khổ cực cực hoài thai mười tháng sinh ra! Tống ma ma một hồi mừng như điên, một hồi bi thương, ôm thân thể gầy nhỏ của Hữu Xu khóc không thành tiếng, đứt quãng mà nói, “Thiếu, thiếu gia mệnh khổ của ta, người chịu tội lớn như vậy, như thế nào không nói sớm chứ! Nếu lão nô sớm biết, tất nhiên cầu cao nhân đến cứu người.”
“Ma ma không cần tự trách, phần lớn cao nhân đều là kẻ lừa đảo.” Hữu Xu vụng về vỗ lưng Tống ma ma, “Những cao nhân mà trong thôn mời đến, tất cả đều không làm gì được lệ quỷ, chỉ duy nhất thấy quý nhân nó mới có thể nhượng bộ lui binh.”
“Vậy quý nhân là ai? Ma ma đi xin hắn che chở cho người.” Tống ma ma rút ra từ trong bi thương, ôm lấy thiếu gia đi vào trong chùa.
“Việc thần quỷ người bình thường nào dám dính tới? Nói chưa dứt lời, vừa nói, khẳng định sẽ đuổi ta đi. Ma ma trăm triệu lần không thể xúc động, ta ở tại trong chùa liền có thể tự bảo vệ mình, ngày thường dốc lòng tu phật, cũng có thể làm cho yêu ma quỷ quái tránh lui. Dù sao nơi này cũng là thánh địa phật môn, đâu dung tà sùng quấy phá.” Hữu Xu chưa bao giờ nói một hơi dài như vậy, nhưng để đánh nát suy nghĩ của Tống ma ma, không thể không kiên nhẫn khuyên giải.
Cái gọi là quý trong quý nhân, xa xa vượt qua nhận thức của Tống ma ma cùng Bạch Thược, nếu tùy tiện tiến đến, chọc ra hoài nghi ngược lại không tốt, sợ là sợ đối phương kiêng kị nói đến quỷ thần, ngược lại cắt đứt đường sống của cậu, không bằng ở lại trong chùa làm một đệ tử tục gia, chậm rãi thân cận với thiếu niên rồi lại mưu đồ mặt khác.
Tống ma ma bị thuyết phục, một mặt khen thiếu gia tâm tư kín đáo, một mặt tìm được trụ trì Khai Nguyên tự, nói muốn đem hài tử gửi nuôi ở chỗ này. Có vài hài tử bát tự cứng, phúc duyên nông cạn, phụ mẫu sợ hài tử chết yểu, liền đưa đến chùa miếu phụ cận gửi nuôi, mỗi tháng đều đến đưa tiền nhang đèn. Đây là một nguồn thu tiền của chùa miếu, trụ trì không có đạo lý không đáp ứng, lập tức nhận Hữu Xu.
Hữu Xu tiễn bước Tống ma ma cùng Bạch Thược lưu luyến, lúc này mới trở lại sương phòng của mình, thay tăng y nguyệt sắc. Cậu đi đi xung quanh, phát hiện một viện ở phía đông rộng mở chỉnh tề nhất, lúc nào cũng có hai tráng hán đứng ở chỗ cổng vòm hình tròn thủ vệ, liền biết đó là nơi ở của thiếu niên. Xem từ hành vi hờ hững của tăng nhân cho tới bây giờ, dường như không ai biết thân phận chân thật của thiếu niên, Hữu Xu cũng không nghĩ ra, hoàng tộc thật tốt, sao lại ở trong một chùa miếu nhỏ ngay cả tên cũng không biết chứ. Nhưng mà Lương châu là long hưng chi địa, quyền quý tập hợp, vả lại Khai Nguyên tự là chùa miếu cách hoàng lăng gần nhất, nghĩ như vậy cũng liền nói thông được.
Hữu Xu ngồi xổm góc tường âm thầm quan sát tình cảnh trong viện, trên tay cũng không nhàn rỗi, hai ba cái đắp một người tuyết cao nửa thước, dùng đá đen làm mắt, lá vàng làm miệng, hai cành cây khô làm tay, nhìn qua rất vui mắt. Thật lâu không thấy thiếu niên ra cửa, mắt thấy giờ cơm sắp đến, cậu xoa bụng nhỏ bịch bịch bịch chạy đến phòng bếp. Ăn cơm vĩnh viễn là đại sự xếp hàng đầu của cậu.
Không lâu sau, thiếu niên thân mặc áo khoác lông chồn, chậm rãi bước ra cửa viện, khi đi ngang qua chỗ ngoặt nhìn thấy người tuyết nhỏ lẳng lặng đứng trong gió rét, không khỏi dừng bước, mắt lộ ra hoài niệm.
Hai thuộc hạ vội vàng cúi đầu, che giấu biểu tình rầu rĩ, trong lòng biết chủ tử tất nhiên lại nghĩ tới tiên hoàng hậu. Năm đó tiên hoàng hậu cũng thích đắp hai người tuyết nhỏ ở trước cửa cung của chủ tử, nói là để người tuyết nhỏ thay thế mình bảo hộ hoàng nhi. Nếu tiên hoàng hậu vẫn còn, hà cớ nào chủ tử lại lưu lạc đến nông nỗi này?
Dường như thiếu niên rất biết khống chế cảm xúc, chỉ trong phút chốc liền thu liễm yếu ớt trong mắt, tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên lại dừng bước, thản nhiên nói, “Nâng nó vào trong viện đi, đặt ở nơi này khó tránh khỏi bị tiểu sa di* lui tới đạp hư.”
*Sa di (tiếng nhà Phật): là tiểu tăng, chú tiểu, chỉ tăng hoặc ni mới quy y. Phần lớn các sa di đều còn trẻ con.Hai tráng hán thấp giọng đồng ý, thật cẩn thận đem người tuyết nâng lên, đặt ở dưới tàng cây hoa mai trong viện, chủ tử chỉ cần đẩy cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy, giống như năm đó tiên hoàng hậu tự tay đắp vì hắn vậy.
Lệ quỷ coi như chịu kinh hách, liên tiếp nửa tháng không hề xuất hiện, Hữu Xu ăn ngon, ngủ ngon, thân thể gầy gò mọc thêm một chút thịt, nhưng nhìn qua vẫn là thực gầy yếu, giống như gió thổi qua là có thể bay luôn. Gần đây cậu mê mẩn kinh thư trong tàng kinh các, thường xuyên trộm đi vào lật xem. Không ngừng hấp thu tri thức mới là bản năng của dị năng giả siêu não, cậu cũng không cách nào khống chế, chỉ cần là sách chưa từng thấy qua, thì nhất định muốn đọc hiểu đọc thấu, sau đó lưu trữ trong đại não có thể so với máy tính.
Hôm nay, cậu đọc xong một quyển kinh thư cuối cùng, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bánh ngô, vừa gặm vừa đi, đi ngang qua một cái vại nước thật lớn, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ âm phong gào thét cuốn lại đây.