Chương 53

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì cửu điện hạ ngủ rất sâu, Tiết Vọng Kinh và thống lĩnh thị vệ không dám quấy rầy, nhẹ nhàng buông màn trướng xuống liền rón ra rón rén mà rời khỏi tẩm cư.

Hữu Xu bị chủ tử ôm chặt vòng eo, dù muốn đi cũng đi không được, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần theo. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve kêu, lại có tiếng gió thổi qua ngọn cây ào ào, rất thôi miên, bất quá chỉ giây lát, cậu cũng ngủ như chết, mở mắt lần nữa, bên ngoài đã là một mảnh trời hồng mây tía, ánh mặt trời cũng từ rực rỡ vàng óng ánh chuyển thành màu trắng ảm đạm.

Hữu Xu há mồm ngáp một cái nho nhỏ, sau đó quay mặt quan sát chủ tử. Hắn trong lúc ngủ say biểu tình điềm đạm, mặt mày trầm tĩnh, giống hệt nam nhân ôn nhu như nước nhưng cũng lạnh lùng như gió đời trước. Nhưng Hữu Xu biết đây chẳng qua chỉ là bề ngoài, một khi hắn mở mắt ra, sắc bén giấu trong con ngươi mang lại có thể làm người ta tổn thương.

Tuy rằng có cùng một linh hồn, nhưng chung quy thì bọn họ biến thành thân thể độc lập khác nhau. Hữu Xu thích chủ tử kiếp trước, cũng thích chủ tử hiện tại, bất luận hắn biến thành bộ dạng gì, đều thích. Cảm giác phạm sai chịu tội cùng với cảm giác vui sướиɠ mất mà có lại đan xen trong lòng, làm cậu chậm rãi đỏ hốc mắt.

Cậu hãy còn phát ngốc một lát, ánh mắt rốt cuộc ngừng lại trên đôi môi hồng nhuận của chủ tử. Không biết sao, cảnh tượng lần cuối cùng gặp nhau ở kiếp trước không ngừng thoáng hiện trong đầu, làm tim cậu ngứa ngáy, làn da nóng lên. Cậu bụm mặt tự nói với mình đừng nghĩ nhiều, nhưng bất luận như thế nào cũng không đè nén được khát vọng bỗng nhiên dâng lên trong lòng.

Hiện tại cậu đã không cần long tân hoặc là long tinh nữa, nhưng khi có cơ hội thu lấy, lại không cách nào ức chế cái xúc động này. Chẳng lẽ ăn nhiều sẽ nghiện sao? Nghiện thì như thế nào? Dù sao thì đối với mình cũng trăm lợi mà không một hại, nếu không thừa dịp chủ tử ngủ nếm thử, ước chừng liền không có cơ hội. Hữu Xu ôm đầu, từ từ nhắm hai mắt, biểu tình giãy dụa.

Hương vị long tân trong veo bị ký ức câu về, làm cổ họng cậu tự dưng phân bố ra rất nhiều nước bọt, mà quá trình thu lấy long tinh kích động lại càng không cách nào tự ức chế được nhiều lần tái diễn ở trong đầu. Do dự ước chừng một khắc đồng hồ, tình cảm rốt cuộc chiến thắng lý trí, cậu đột nhiên mở mắt, nhìn về phía chủ tử, lại phát hiện không biết khi nào, mình đã dịch đến gần như vậy, lại cúi xuống nửa tấc nữa là có thể đυ.ng tới cánh môi chủ tử.

Thân thể đã sớm làm ra lựa chọn, vậy còn do dự cái gì? Cậu thở sâu, lúc này mới lộ ra một đoạn đầu lưỡi nho nhỏ, nhẹ nhàng cạy mở cánh môi chủ tử…

Trong khoảnh khắc thiếu niên mở mắt thì cửu hoàng tử đã tỉnh. Hắn nhận thấy thiếu niên đang quan sát mình, ánh mắt nhiệt liệt, dưới cơn khẩn trương cũng không dám mở mắt, muốn biết thiếu niên sẽ nhìn bao lâu. Hắn thích ánh mắt của cậu dừng lại trên người mình thật lâu, ấm áp, thoải mái, an tâm.

Nhưng ngay sau đó, ấm áp an tâm biến thành vô cùng lo lắng kích động, thiếu niên dựa vào càng ngày càng gần, gần đến mức lông mi dài mảnh cọ đến chóp mũi của mình, hô hấp ấm áp thổi qua hai má mình. Trái tim cửu hoàng tử ngừng đập một giây, chốc lát lại đập nhanh như nổi trống, khiến l*иg ngực cũng từng đợt co rút đau đớn theo. Hắn mơ hồ đoán được thiếu niên muốn làm cái gì, rồi lại không thể tin được.

Nội tâm của hắn cũng đang trải qua kịch liệt giãy dụa, là nên mở mắt ra ôm lấy cậu hôn môi, hay là tiếp tục giả bộ ngủ yên lặng thừa nhận? Nếu mở mắt ra, ngược lại dọa lui thiếu niên, thì phải làm thế nào? Càng nghĩ, cuối cùng hắn lựa chọn bị động.

Đầu lưỡi thiếu niên vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, còn mang theo vị chát của cỏ xanh cùng một chút ngọt lành, cực kỳ mỹ vị. Cậu vô cùng chủ động mà cạy mở kẽ răng mình, tìm kiếm vào bên trong, giống như muốn quấn lấy đầu lưỡi mình, rồi lại chần chừ sợ hãi, vì thế hàm trên đυ.ng vào mình lại hơi phát run.

Cái hôn trộm này không thể nói là tài nghệ cao siêu, lại khiến cửu hoàng tử thần hồn điên đảo. Cánh tay hắn hơi hơi nhấc lên, đang muốn ôm thiếu niên vào lòng tận tình yêu thương, để cậu biết, mình đã hiểu rõ tình cảm mà cậu giấu diếm, và cũng ôm ấp tình yêu say đắm nồng nhiệt giống như cậu, lại không ngờ cửa phòng bị người ta gõ vang, một âm thanh thấp thỏm bất an truyền đến, “Nhi tử, nhi tử? Bữa tối đã sớm làm tốt, đã hâm nóng hai lần, còn hâm nữa liền không thể ăn, lúc nào cửu hoàng tử có thể tỉnh?”

Hữu Xu run rẩy, vội vàng rút đầu lưỡi ra, luống cuống tay chân xuống giường, đi ứng phó Vương thị ngoài cửa. Màn trướng màu đỏ đào bị nhấc lên lại nhanh chóng hạ xuống, lúc này cửu hoàng tử mới mở mắt, phun ra một ngụm khí. Hắn nửa ngồi dậy, dùng ngón tay lau chỉ bạc thiếu niên mang ra khi rời đi, quệt vào trong miệng, hai má chậm rãi trướng đến đỏ bừng.

Hôn trộm thì cũng thôi, tài nghệ thấp kém cũng có thể chịu đựng, tại sao có thể bỏ dở nửa chừng? Tại sao có thể để lại chứng cứ chói lọi ở bên môi mình? Phải biết là, mình ngủ đều không chảy nước miếng. Trong lòng cửu hoàng tử hiện lên đủ loại suy nghĩ cổ quái mà lại bối rối, lúc thì mặt mày phơi phới, lúc lại hạ mắt nhịn cười.

Hữu Xu bảo Vương thị chờ thêm một chút, khi trở về lại phát hiện chủ tử đã tỉnh, đang mặt mày đỏ bừng mà tựa vào trên gối mềm. Cậu cũng đỏ mặt theo, khẩn trương nói, “Chủ, chủ tử, ngươi tỉnh lại hồi nào?”

“Nghe thấy ngươi và Triệu phu nhân ở ngoài phòng nói chuyện, liền tỉnh.” Cửu hoàng tử nhanh chóng liếc cậu một cái, hai má càng nóng.

Hai người lòng mang ý xấu đều tự mình trầm mặc một khắc, đồng thời nói, “Vậy liền đi dùng bữa đi?” Sau đó nhìn lẫn nhau, ha hả cười ngây ngô.

Cửu hoàng tử nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lại giúp thiếu niên đem ngoại bào, giày và tất mang vào, cuối cùng dắt tay cậu đi vào tiền thính. Triệu tri châu đang cùng Tiết Vọng Kinh nói chuyện phiếm, nghe được động tĩnh vội chạy đến nghênh đón, liên tiếp hỏi điện hạ ngủ ngon hay không.

“Ngon, ngon trước nay chưa từng có.” Hắn xoa xoa lòng bàn tay thiếu niên, dẫn đầu ngồi xuống ở chủ vị.

Triệu tri châu thở phào, tầm mắt Tiết Vọng Kinh lại chuyển chuyển ở trên mặt cửu điện hạ. Ngon trước nay chưa từng có, ước chừng không phải lời giả, trước kia điện hạ giống như tùy thời bao phủ trong u ám, phàm là dựa vào hắn quá thân cận liền cảm thấy áp lực dày đặc bội phần. Nhưng hiện tại hắn lại như tắm trong ánh nắng, cả người lâng lâng, vui vẻ, như là thành tiên vậy. Hơn nữa hai má hắn xưa nay tái nhợt, hiện tại lại đỏ đến vô cùng không bình thường.

Đồng dạng không bình thường còn có Hữu Xu, hai người dán cùng một chỗ giống như hai cái mông khỉ, rất bắt mắt. Chẳng lẽ mới xảy ra chuyện gì xấu hổ sao? Tiết Vọng Kinh vẫn còn suy đoán, âm thầm bật cười. Cùng lúc đó, Vương thị cũng lệnh tôi tớ đưa đồ ăn rượu ngon lên.

Triệu tri châu thấy canh giờ không còn sớm, vội vàng mời khách quý ngồi xuống, vắt hết óc mà vuốt mông ngựa. Hắn ta đầu tiên là nói về chiến tích của mình ở Lâm An phủ, lại hàn huyên tán gẫu những hiểu biết sau khi hồi kinh, sợ cửu điện hạ cảm thấy không kiên nhẫn, lại đổi đề tài tán gẫu những việc xấu khi còn bé của nhi tử.

Cửu hoàng tử vốn còn không yên lòng lập tức vểnh tai, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn ta, biểu hiện ra hứng thú không giống bình thường.

Triệu tri châu là một kẻ thành tinh, liền đào móc thật sâu quá khứ của nhi tử, “Từ nhỏ Hữu Xu đã biết phòng ngừa chu đáo, lúc chúng ta vừa đến Lâm An phủ nó thường dùng cái túi nhỏ bỏ gạo và mì giấu ở dưới giường, liên tục giấu ba bốn năm, chợt có một năm gặp nạn hạn hán, lương thực trong kho lúa không đủ ăn, vẫn là dựa vào lương thực nó tích trữ mới sống qua được.”

Cửu hoàng tử mỉm cười gật đầu, “Từ nhỏ Hữu Xu đã thông minh.” Giống như mình tận mắt nhìn thấy thiếu niên lớn lên vậy.

Hữu Xu nâng mi, càng cảm thấy tính cách của “Triệu Hữu Xu” này cực kỳ tương tự với mình, phải biết là, cậu cũng có thói quen tích trữ lương thực, hiện giờ dưới giường còn cất giấu mấy túi gạo mì. Chẳng lẽ nói “Triệu Hữu Xu” trước kia cũng là chính mình, nhưng cậu ta là phân thân, mình là bản thể, mình vừa xuất hiện, để tránh không gian sụp đổ, cậu ta liền biến mất?

Hữu Xu rơi vào lý luận không gian gấp khúc ánh mắt thoáng có chút đăm đăm, ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn cửu hoàng tử thỉnh thoảng đút tới.

Triệu tri châu thấy nhi tử được cửu điện hạ thích như thế, nội tâm vừa kiêu ngạo lại vừa sầu lo, nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra giữa bữa tiệc rượu. Hắn ta theo bản năng mà tránh đi đề tài có liên quan đến nhi tử, sửa thành tán gẫu cái khác.

Nhưng mà cửu hoàng tử sao lại buông tha cho hắn ta? Không dấu vết mà chuốc mấy bình rượu mạnh, lại moi ra được rất nhiều bí văn. Bất tri bất giác, đề tài liền kéo đến án tử lần trước. Cho đến hiện tại, tTiệu tri châu vẫn cảm thấy tức giận bất bình như cũ, chụp bàn nói, “Điện hạ, ngài nói một chút xem, Hữu Xu có ngoan ngoãn nhu thuận không? Thông minh hay không?”

“Nhu thuận, thông minh!” Cửu hoàng tử thận trọng gật đầu, rót đầy hai ly rượu, một ly đưa qua, một ly tiến đến bên môi, ôn hòa hữu lễ nói, “Mời Triệu đại nhân.”

“Mời điện hạ!” Cửu hoàng tử kính rượu, ai dám không uống? Triệu tri châu tự nhiên là uống một hơi cạn sạch.

Đầu càng thêm hôn mê, Triệu tri châu cũng liền tiếp tục kể khổ, hoàn toàn quên vị chủ nhân trước mặt cáu giận bất thường, cao cao tại thượng như thế nào, “Ngài xem Hữu Xu nhà ta nhu thuận thông minh như vậy, làm sao lại đi gϊếŧ người? Nếu không phải nữ tử nhà nông kia dùng yêu pháp, Hữu Xu nhà ta ngay cả liếc mắt một cái cũng sẽ không nhìn tới nàng ta! Hữu Xu nhà ta năm nay đã mười sáu tuổi, đưa hai nha đầu thông phòng vào phòng cho nó còn có thể dọa nó khóc, ban đêm cũng không dám trở về ngủ…”

“Cha!” Hai má Hữu Xu đỏ bừng kêu lên, sau đó nhanh chóng liếc nhìn chủ tử một cái, lại thấy hắn đang nhìn mình ôn nhu cười nhạt, vì thế đỉnh đầu bắt đầu bốc hơi.

Tiết Vọng Kinh ồn ào nói, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó nó trốn ở trong kho lương thực ngủ mấy đêm, dính một thân rơm rạ lúa mì, nhìn giống như ăn mày ấy. Nương nó không còn cách nào, chỉ phải đuổi người đi. Ngươi nói một chút xem, lấy cái bộ dạng đó của nó, có thể tự dưng thích một nữ tử nhà nông tư sắc bình thường sao? Việc này tuyệt đối có cổ quái! Càng cổ quái chính là nó còn cầm đao, làm cho người ta nhảy sông tự vẫn! Ngài không biết đó, tâm địa Hữu Xu nhà ta rất mềm, bắt được con bướm, con kiến cũng không nỡ nghiền chết, chơi một trận lại thả đi, nói nó có lá gan gϊếŧ người, ta là người đầu tiên không tin!” Triệu tri châu lòng đầy căm phẫn.

Cửu hoàng tử cũng đồng cảm, vỗ vỗ hai má đỏ bừng nóng bỏng của thiếu niên, chậm rãi nói, “Bổn vương cũng không tin.”

Triệu tri châu được tán thành càng tăng thêm lá gan, đem một bàn đồ ăn vỗ đến nảy lên nảy xuống, “Điện hạ ngài quả nhiên anh minh thần võ, không giống những người ngu xuẩn đó, cứng rắn nói con ta là hung thủ gϊếŧ người, còn bức bách ta giao nó ra, nếu không liền gán cho ta tội ‘dung túng con trai hành hung, làm việc thiên tư trái pháp luật’. Con ta là thịt trong lòng ta, dù cho ta chết, cũng không thể giao nó ra được! Huống hồ ta cũng không tin tưởng nó sẽ gϊếŧ người, trong đó tất nhiên có ẩn tình. Còn không phải sao, cuối cùng nước rút đá lộ, quả nhiên chứng minh con ta là trong sạch.”

Hảo cảm của cửu hoàng tử đối với Triệu tri châu tăng lên nhiều, không khỏi thật lòng thật dạ mà khen hắn ta một câu, “Triệu đại nhân tâm địa từ phụ, đáng quý!”

“Nào có nào có, phụ thân trong thiên hạ đều giống nhau, bệ hạ đối với ngài cũng là dốc hết tất cả, yêu như trân bảo.” Triệu tri châu thở dài nói, “Vi thần lần này hồi kinh báo cáo công tác, bởi vì không chủ động giao nhi tử ra, mà ngay cả công sự cũng không có tin tức.” Người thành tinh chính là người thành tinh, dù đã uống đến say khướt, cũng chưa quên chính sự.

Tiết Vọng Kinh không khỏi vỗ tay cho Triệu tri châu. Lời này nói thật là tài tình, cũng coi như chó ngáp phải ruồi. Hắn ta hẳn là muốn dùng ví dụ bệ hạ yêu thương nhi tử để xúc động điện hạ, khiến điện hạ đồng cảm, tiến tới tán thưởng tâm từ phụ của hắn ta, trải đường cho việc điều nhiệm kế tiếp, nhưng nào có thể nghĩ đến, không cần lấy chuyện phụ tử thiên gia ra nói, chỉ bằng hành vi chết cũng không chịu để Hữu Xu chịu khổ của hắn ta, đã giành được hảo cảm lớn lao của điện hạ.

Quả nhiên, cửu hoàng tử tự mình rót rượu cho hắn ta, chắc chắn nói, “Lần này Triệu đại nhân bình xét cấp bậc, bổn vương cho rằng hoàn toàn nên được một cái ‘giáp thượng*’.”

*Giáp thượng: ý nói rất tốt, đứng hạng nhất.

“Nào có nào có, điện hạ tán thưởng!” Triệu tri châu choáng váng mà cười rộ lên.

Cửu hoàng tử thay thiếu niên gắp rất nhiều đồ ăn, nhìn cậu chậm rãi ăn, lại nói, “Những ngày gần đây hình như Triệu đại nhân đang bôn ba vì chuyện Lưỡng Hoài diêm vận sử nhỉ?”

Triệu tri châu giật mình, tỉnh rượu một khắc, không biết nên gật đầu hay là lắc đầu. Cửu hoàng tử không đợi hắn ta đáp lại, tiếp tục nói, “Lưỡng Hoài diêm vận sử đích thật là chuyện tốt, nhưng phiêu lưu cũng lớn. Tỉ mỉ cân nhắc nhiều đời diêm đạo, người được chết già ít, người bị chặt đầu nhiều, bởi vì phía trên nhìn chăm chú gắt gao, phía dưới cũng đỏ mắt.”

Khuôn mặt Triệu tri châu tái nhợt, tay chân khẽ run. Tuy rằng cửu điện hạ là dùng giọng điệu thành thật với nhau để nói với hắn ta, nhưng hắn ta luôn cảm thấy sống lưng phát lạnh, đầu gối như nhũn ra, đã muốn quỳ xuống tại chỗ.

Cửu hoàng tử vừa trấn an thiếu niên đã dừng ăn cơm, biểu tình thấp thỏm, vừa vỗ bả vai Triệu tri châu, “Triệu đại nhân, ngươi vô cùng tinh thông công việc vặt, hơn nữa đối với con đường kinh doanh có chút am hiểu, làm một diêm chính nho nhỏ chẳng phải lãng phí sao? Ngươi tới Hộ bộ, làm túi tiền cho bổn vương.”

Những lời này không phải hỏi ý kiến, mà là khẳng định, giống như ngày mai là thánh chỉ có thể phát xuống. Nếu nghe từ miệng những hoàng tử khác, Triệu tri châu tất nhiên còn lòng nghi vấn, nhưng lời của cửu hoàng tử có đôi khi còn hữu dụng hơn so với thánh chỉ. Phải biết vị chủ nhân này chính là thiên tài sáu tuổi có thể xử lý việc triều chính phức tạp, rất nhiều quyết đoán bệ hạ đưa ra, sau lưng đều có bóng dáng của hắn.

Triệu tri châu thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng dậy tạ ơn, rồi lại bị cửu hoàng tử ấn ngồi trở lại, bảo hắn ta không cần giữ lễ tiết.

Một bữa cơm ăn đến khách và chủ cùng vui, gần đến giờ trong cung đóng cửa, cửu hoàng tử mới đứng dậy cáo từ, khi đi đến cạnh cửa ôn nhu dặn dò, “Ngày mai giờ Thìn, ta phái người tới đón ngươi vào cung.”

“A? Vào cung làm gì?” Hữu Xu cảm thấy không hiểu.

“Không phải ngươi đáp ứng đi theo ta sao? Tự nhiên phải làm thư đồng của ta.” Cửu hoàng tử tiêu sái cười, mặt mày phơi phới.

Triệu tri châu say khướt lập tức bị làm tỉnh lại, vội la lên, “Điện hạ đã có hai thư đồng, sao còn muốn thêm một người nữa? Không dối gạt điện hạ, nhi tử này của vi thần thật sự không nên thân, từ nhỏ đến lớn chỉ biết nô đùa, thời gian đọc sách gộp lại không vượt quá hai tháng. Vi thần chiều hư nó, tính tình rất kiêu căng, sợ rằng không lọt vào mắt điện hạ được.”

“Sao lại không lọt vào được?” Cửu hoàng tử hiểu rõ Triệu tri châu đang lo lắng cái gì, giống như tuyên thệ mà thận trọng mở miệng, “Triệu đại nhân xin yên tâm, bổn vương tất nhiên sẽ đối xử với Hữu Xu thật tốt, quyết không để cho cậu ấy bị một chút ủy khuất.” Dứt lời cũng không đợi người phản ứng, lôi kéo thiếu niên lên xe ngựa, dứt khoát rời đi.

Xe ngựa đi ra ngoài thật xa, Hữu Xu mới ló đầu ra hô, “Cha, ta đi đưa cửu điện hạ, rất nhanh sẽ trở về.”

Triệu tri châu đứng thẳng bất động hồi lâu mới xoa xoa mặt, lộ ra vẻ mặt cổ quái mà lại lo lắng. Lời trước đó của điện hạ, sao càng nghĩ lại càng không thích hợp thế? Giống như con rể đang ứng phó với nhạc phụ vậy. Quả nhiên là mình uống nhiều rồi.

Hữu Xu đưa chủ tử đến cửa cung, thấy còn mấy khắc nữa mới khóa, liền kéo góc áo hắn nói chuyện một lát, trên mặt lộ ra tình cảm quyến luyến ngay cả chính mình cũng không hay biết. Cửu hoàng tử vô cùng hưởng thụ, vây cậu ở trong ngực, mỉm cười ngắm nhìn, đợi khi cậu tạm biệt mới nói, “Một mình ngươi trở về ta lo lắng, không bằng ta đưa ngươi đi.”

Ánh mắt Hữu Xu sáng lên, liền muốn gật đầu, lại bị Tiết Vọng Kinh không thể nhịn được nữa cắt ngang, “Điện hạ, bệ hạ đã phái người đến thúc giục, ngài vẫn là đi vào đi. Hữu Xu đưa ngài trở về, ngài lại đưa cậu ấy trở về, cuối cùng cậu ấy lo lắng, lại đưa ngài trở về, rồi có phải ngài cũng muốn đưa cậu ấy trở về nữa không? Hai người đưa tới đưa lui, lúc nào mới kết thúc? Dứt khoát đêm nay trực tiếp ngủ ở trên xe ngựa qua lại là được. Hạ Khải chúng ta cũng không giống như Đại Minh, có cấm đi lại ban đêm đó.”

Khỏi nói, lấy cái sức lực hai người này vòng vo trong ngõ nhỏ ngày hôm nay, thật là có khả năng làm ra cái việc ngốc kia.

Hữu Xu bị nói đến đỏ bừng lỗ tai, cửu hoàng tử cũng tức giận mà trừng thư đồng một cái, cuối cùng dè dặt bước vào cửa cung, lại lần nữa dặn dò ngày mai giờ Thìn nhất định phải gặp lại. Đến khi cửa cung hoàn toàn khép lại, không nhìn thấy thấy bóng dáng người nọ nữa, Hữu Xu mới thu hồi rặng mây đỏ trên mặt, mặt không đổi sắc mà leo lên xe ngựa.

Tiét Vọng Kinh nhận uỷ thác mang người về nhà, nhìn thiếu niên lạnh lùng, liên tục than nồi nào úp vung đó, hai người này đều là cao thủ biến sắc mặt, ở bên cạnh điện hạ rõ ràng là một cục phấn đáng yêu ngượng ngùng, đến trước mặt mình lại là một cục băng phấn cự tuyệt người khác cả ngàn dặm, đãi ngộ kém đâu chỉ cách xa vạn dặm.

Nhưng chính bởi vì như thế, hảo cảm của hắn đối với thiếu niên ngược lại thẳng tắp bay lên. Đối với người bên ngoài sắc mặt không tốt, chỉ khi đối với điện hạ là thật lòng thật dạ, vả lại bất luận cậu là chân tình hay giả ý, chỉ cần làm như vậy liền có thể khiến điện hạ cảm giác được an toàn, do đó bảo trì tâm tình bình tĩnh sung sướиɠ. Điện hạ cũng không thích người quá tinh ranh mọi việc đều thuận lợi, chu đáo mọi mặt.

Hữu Xu trở lại nhà, chỉ thấy bên cửa hông có rất nhiều người đang đứng, nhìn tỉ mỉ thì lại là nhị thúc và nhị thẩm, còn có Triệu Ngọc Tùng, vây quanh một thái giám ở giữa, đang cảm xúc kích động mà nói cái gì đó. Thái giám kia thực không kiên nhẫn, mấy lần muốn chạy đều bị nhị thẩm giữ chặt, nhét ngân phiếu vào trong tay áo.

Hữu Xu trực giác sẽ gặp phiền toái, vòng qua đường xa, từ cửa hông phía tây vào phủ, mới vừa bước vào cửa thùy hoa*, chỉ thấy Vương thị đang cùng tứ thẩm, ngũ thẩm ngồi ở dưới giàn nho nói cười, biểu tình có chút thần bí. Không đợi cậu hỏi thăm, Vương thị liền vui vẻ chào đón nói nhỏ, “Nhi tử, ngươi có nghe nói không? Triệu Ngọc Tùng bởi vì viết một thiên văn trách móc Tông Thánh đế, bị ngự sử buộc tội đó! Mới vừa rồi Thánh Thượng đã ban ý chỉ, tước đoạt tư cách thi cử năm năm tương lai của hắn. Tiếp qua hai tháng không phải hắn muốn tham gia thi hội sao? Lúc này liền không được rồi!”

*Cửa thùy hoa: là một loại cửa nhỏ trong tứ hợp viện, giúp ngăn cách ngoại viện và nội thất của tứ hợp viện.

Tứ thẩm cũng vui sướиɠ khi người gặp họa theo, “Còn không phải vậy sao! Lúc trước nhị tẩu còn thề son thề sắt nói hắn có thể khảo trúng Trạng Nguyên, kết quả thì sao?”

“Kết quả mặt bị đánh đến vang bốp bốp!” Ngũ thẩm buông hạt dưa xuống, vỗ vài cái trên mặt mình.

Đều nói ba nữ nhân thêm một con vịt, lời này quả nhiên không sai, nhìn thấy ba người tụ cùng một chỗ hi hi ha ha, huyệt thái dương Hữu Xu liên tục co rút. May mà Vương thị biết nhi tử không thích nghe mấy thứ này, đối với công danh cũng không thèm để ý, liền phất phất tay bảo cậu đi rửa mặt, lại tựa như nghĩ đến cái gì gọi cậu trở lại, “Đúng rồi, cha ngươi tìm ngươi, thay đổi xiêm y đến thư phòng hắn một chuyến.”

Hữu Xu ngoan ngoãn đáp ứng, hai khắc sau gõ cửa phòng, chỉ thấy Triệu tri châu đỡ trán than thở.

“Cha, người làm sao vậy?” Cậu rót một chén trà nóng đặt ở cạnh bàn.

“Đều là cha hại ngươi!” Triệu tri châu càng thêm buồn rầu, giữ chặt nhi tử tỉ mỉ nói, “Nếu không phải cha bảo ngươi đi nịnh bợ cửu điện hạ, ngươi cũng sẽ không gặp loại chuyện xui xẻo này.”

“Chuyện xui xẻo gì?” Hữu Xu không rõ lí do.

“Làm thư đồng cho cửu điện hạ đó! Vẫn là cha hại ngươi, luôn cho rằng đến tuổi thì ngươi sẽ tự trưởng thành, cho nên không chịu nói với ngươi những việc phiền lòng bên ngoài. Ngươi không biết đi, cửu điện hạ có bệnh.” Triệu tri châu chỉ chỉ đầu mình.

Trái tim Hữu Xu kinh hoàng, dồn dập hỏi thăm, “Điện hạ bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”

“Bị bệnh này, hắn không chết, chết đều là người khác.” Triệu tri châu thở dài, “Từ lúc ba tuổi cửu điện hạ liền thường thường mơ thấy kiếp trước, cho nên buổi tối luôn ngủ không được. Ngươi ngẫm xem, một người từ ba tuổi đến mười bảy tuổi, liên tục mười lăm năm không ngủ được một giấc ngủ ngon, hắn thống khổ bao nhiêu? Hắn đau khổ thì tính tình liền phá lệ nóng nảy, nếu ai không cẩn thận chọc hắn, rút kiếm liền chém. Ngươi đừng tưởng rằng cha đang hù dọa ngươi, hôm nay cũng không biết hắn ăn linh đan diệu dược gì, ngược lại vô cùng bình thường, nhưng ngày thường lại không phải như vậy. Có một năm hắn chém đứt cánh tay lục hoàng tử, mẫu phi lục hoàng tử tìm tới cửa khóc nháo, lại thiếu chút nữa bị hắn cắt đứt cổ. Còn có mùa hè một năm kia, hắn ngại tiếng ve kêu chói tai, làm cho hắn ngủ không được, sai toàn bộ cung nữ thái giám đi bắt ve, kết quả còn mấy con không bắt sạch sẽ, khiến hắn nghe thấy, lại trượng hình chết một nửa người hầu trong Đông Cung. Cảnh tượng kia, quả thực là máu chảy thành sông mà! Sau đó tiếng buộc tội của nhóm triều thần quá lớn, Trọng Khang đế tìm hắn đến hỏi mới biết, bởi vì sợ hãi ác mộng, mà liên tục mười bảy mười tám năm hắn chưa từng nhắm mắt. Mười bảy mười tám năm, ngươi ngẫm lại xem là cái cảnh gì, nếu như đổi một người khác tâm trí không kiên cường, sợ là đã sớm điên rồi.”

Triệu tri châu nhớ lại chuyện cũ, vẫn cảm thấy tim đập nhanh vạn phần, run giọng nói, “Hắn hung hãn, âm tình bất định như thế, đã sớm gặp phải rất nhiều trách móc, triều thần đã có chút bất mãn với hắn. Nếu hắn không có tài năng kinh thiên động địa, lại có xuất thân truyền kỳ kia, có lẽ đã sớm bị phế đi. Con à, cha không giống nhị thúc ngươi, biết rõ là hố lửa còn buộc hài tử nhảy vào. Nếu ngươi không nguyện ý, cha liền đi tìm lão thái gia, bảo ông ấy nghĩ biện pháp. Ngươi có lẽ không biết, Triệu Ngọc Tùng làm thư đồng cho hắn mười mấy năm, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, không chút lưu tình. Ngươi với hắn mới chỗ nào với chỗ nào chứ…”

Hữu Xu không đợi Triệu tri châu nói cho hết lời, liền nhịn không được thút tha thút thít mà khóc lên. Cậu vốn tưởng rằng đời trước chủ tử sống rất tốt, chỉ hơi có tiếc nuối thôi, lại không nghĩ rằng hắn bị tổn thương sâu như vậy, thế cho nên chuyển thế đầu thai, trong linh hồn vẫn còn sót lại vết thương không xóa nhòa được. Sở dĩ cửu hoàng tử đêm không ngủ được, tính tình nôn nóng, là bởi vì hắn quá mức bất an gây nên, mà phần bất an này, chính là do mình không từ mà biệt.

Cậu không cách nào tưởng tượng được hắn làm như thế nào giãy dụa tỉnh lại từ trong những cảnh mơ bàng hoàng luống cuống, tuyệt vọng chờ đợi đó, lại làm như thế nào mang tâm tình sợ hãi nghênh đón ngày kế tiếp. Ba tuổi đến mười bảy tuổi, hắn từng có một ngày an ổn sao? Hắn nhìn như cao cao tại thượng, không ai bì nổi, nhưng hóa ra vẫn luôn dừng bước trong thống khổ.

Hữu Xu càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng tự trách, nhất thời khóc đến mức không thở nổi.

Triệu tri châu thấy nhi tử lắc lắc đầu, giống như muốn khóc đến ngất xỉu, vội vàng ôm cậu vào trong lòng vỗ vỗ, liên tục nói cha sai, cha không nên hù dọa ngươi, cha đi tìm lão thái gia, bảo ông ấy đẩy cái chuyện làm thư đồng này đi.

“Đừng đẩy, con muốn làm thư đồng cho điện hạ.” Hữu Xu lập tức ngừng khóc, gắt gao kéo cánh tay Triệu tri châu. Đời này, cậu nhất định phải ở bên cạnh chủ tử một tấc cũng không rời, không bao giờ chạy đi, dù hắn đánh cậu, mắng cậu, ghét bỏ cậu, cũng không chạy.

Hết chương 53

*Cửa thùy hoa:

TruyenHDTruyenHD