Đại phu ngồi ở y quán chưa từng thấy qua tình cảnh này. Thế tử Định Quốc Công phủ cùng đích tôn của Triệu Thừa tướng ở phía trước mở đường, phía sau một đám con cháu huân quý phần phật đi theo, vây quanh hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi ở giữa, một người đầu đầy mồ hôi mà đỡ, một người đi lại bất tiện, mặt lộ vẻ thống khổ, tựa như bị bệnh nặng gì.
Cả ngày ông ở chỗ này đợi khám bệnh, gặp nhiều người lui tới, cũng coi như rất có ánh mắt, nhất thời khẩn trương lên. Tiết thế tử và Triệu công tử đều là thư đồng của cửu điện hạ, vả lại trong những người này còn dẫn theo thái giám mặt trắng, chẳng lẽ người bị thương là cửu điện hạ?
Nương của ta ơi! Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy? Xem bộ dạng cửu điện hạ đau đớn khó nhịn, nửa bước khó đi, khẳng định là bệnh rất nặng, không kịp chạy về cung mới chạy tới chỗ mình, nếu mình trị không hết cho hắn, đây chính là phải chém đầu đó! Nghĩ vậy, đại phu chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, khi đứng lên run rẩy vài cái, hận không thể dập đầu bái lạy, thuận tiện van cầu tôn Bồ Tát này đến chỗ khác đi.
Vừa muốn há mồm, thiếu niên đỡ người đã chỉ vào vạt áo cửu điện hạ, nói, “Đại phu, xem cho hắn đi, ở đây hắn bị bỏng.” Dứt lời vươn đầu lưỡi ra, chút có chút không mà liếʍ mứt quả, thái độ vô cùng nhàn nhã.
Đại phu nghe lời ấy đột nhiên thở ra một hơi, thầm nghĩ bị bỏng hả? Thế mà chỉ là bị bỏng? Vậy vì sao cửu điện hạ nhìn giống như bị chặt đứt chân, ngay cả ngồi xuống cũng cả người xụi lơ, một bàn tay cần phải gắt gao ấn lên vai thiếu niên, giống như làm vậy mới có thể đè nén thống khổ.
Ông không quá tin tưởng lời thiếu niên, nhưng cũng không có lá gan dám cự tuyệt cửu điện hạ ở ngoài cửa, vội vàng quỳ xuống vén vạt áo điện hạ, muốn nhìn chỗ bị thương một chút.
Cửu hoàng tử chán ghét người khác tới gần nhất, một cước đá văng ông ta, chỉ vào Hữu Xu nói, “Ngươi tới giúp bổn vương nhìn.”
Hữu Xu đưa người đến đã cảm thấy không còn chuyện của mình, hãy còn đang liếʍ mứt quả, nghe lời này hai mắt trợn tròn chỉa chỉa chính mình, biểu tình vô cùng nghi hoặc.
“Nói ngươi đó, còn thất thần làm chi, nhanh chóng giúp điện hạ nhìn xem!” Cận thị bước nhanh tiến lên đẩy thiếu niên một phen. Người bên ngoài đều sắp vội muốn chết, người này sao còn có tâm tư ăn cái gì? Nếu không phải cửu điện hạ tính tình bướng bỉnh, không thích người ngoài đυ.ng chạm, ngay cả đám thái giám bên người là bọn họ cũng phải giữ khoảng cách trên ba thước, thì họ đã sớm nhào qua rồi!
Lần trước điện hạ chẳng qua chỉ sốt ba ngày, người hầu ở Đông Cung liền bị trượng đánh chết một nửa, hôm nay nếu bị bỏng nghiêm trọng, ai cũng không được tốt.
Hữu Xu bị đẩy đến lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào vào trong ngực cửu hoàng tử, may mà đúng lúc bắt lấy lưng ghế dựa, lúc này mới tránh cho trực tiếp ngồi vào vết thương của hắn. Gò má hai người dán đến thật gần, dường như có thể ngửi thấy hơi thở lẫn nhau, một cái mang theo mùi long tiên hương quen thuộc, một cái mang theo hương kẹo mạch nha quen thuộc, ngọt ngào, nóng hầm hập, làm người ta huân huân mê say. Cửu hoàng tử thiếu chút nữa liền trầm mê trong đó không thể tự kềm chế, đối diện với đôi mắt thiếu niên hơi có vẻ hoảng sợ bất an mới khó khăn hoàn hồn, một tay ấn cậu ngồi ở bên cạnh mình, đối với cận thị liền một cước đạp qua, “Bất quá chỉ là một nô tài, cũng dám động thủ với quý nhân, ai cho ngươi lá gan vậy?” Hoàn toàn quên giờ phút này mình đang làm bộ thương tàn, động tác lưu loát hơn mấy trăm lần so với vừa rồi.
Còn không phải cửu điện hạ ngài cho lá gan? Trong lòng mọi người oán thầm, cũng không dám nói thẳng. Người khắp thượng kinh đều biết cửu điện hạ làm việc bừa bãi nhất, dẫn đến, tôi tớ bên cạnh hắn cũng đều tài trí hơn người, tùy ý quát lớn cung phi đã thuộc về bình thường, dù là quan to nhất phẩm cũng dám ho vài tiếng. Xô đẩy một công tử ca nhi nhà quý tộc nào đó không quen biết bất quá chỉ là thuận tay làm mà thôi, dù trong lòng có khó chịu hơn nữa cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, ai bảo cửu điện hạ bao che khuyết điểm chứ?
Nhưng hiện tại, ai thân ai sơ, ai trong ai ngoài, ai là khuyết điểm của hắn, đã thực rõ ràng, không phải là thái giám tâm phúc từ nhỏ đã hầu hạ hắn, mà là thiếu niên mới gặp mặt không được một canh giờ. Trong lòng mấy người Tiết Vọng Kinh cảm thấy kinh dị bội phần, lại nhìn thiếu niên với cặp mắt khác xưa, Triệu Ngọc Tùng lại âm thầm cắn chặt răng.
Cận thị kia bị đá ra xa ba trượng, quỳ rạp trên mặt đất đứt quãng rêи ɾỉ, giống như bị thương rất nặng. Cửu hoàng tử lại ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng thấy phiền chán, khoát tay nói, “Sau khi trở về liền bảo hắn thu thập cút khỏi Đông Cung, bên người bổn vương không giữ mấy thứ không có ánh mắt.”
Thị vệ đi theo chắp tay đáp ứng, khi nâng người ra ngoài liếc mắt nhìn thiếu niên một cái thật sâu. Có thể được điện hạ đối xử khác biệt như thế, người này đến tột cùng có ma lực gì? Cái gọi là không có ánh mắt, ước chừng chính là bất kính với thiếu niên đi? Điện hạ đây là đang biến tướng mà báo cho bọn họ biết, vị Triệu tiểu công tử này đã ở dưới cánh hắn, trừ chính hắn ra, ai cũng không được đυ.ng đến.
Hữu Xu cũng thấy cực kỳ kinh ngạc, trợn ánh mắt tròn tròn cao thấp đánh giá chủ tử. Sau khi chủ tử chuyển thế quả nhiên hoàn toàn khác biệt với đời trước, tính cách trở nên hung hãn như thế, lại có chút giống với Thái tử lúc trước. Theo lý mà nói đời này hoàn cảnh trưởng thành của hắn vô cùng ưu việt, lại không gặp qua bất luận mưa gió gì, cũng có phụ mẫu yêu thương bảo hộ, tính cách hẳn là càng thêm ôn hòa thân thiện mới đúng. Chẳng lẽ là bị làm hư?
Hữu Xu khó hiểu mà cảm thấy thú vị, không khỏi nhếch khóe môi một cái. Dù cho tính cách chủ tử đại biến, cậu cũng không hoài nghi cửu hoàng tử không phải là hắn chuyển thế. Sau sáu trăm năm mình có thể lại đến Đại Hạ, lại trở thành Triệu Hữu Xu, chủ tử biến thành cửu hoàng tử cũng không có gì ngạc nhiên. Quan trọng là sinh mệnh bọn họ còn có thể được kéo dài, cũng có thể bỗng nhiên gặp lại trong biển người giữa năm tháng vô tận, chẳng lẽ đây không phải một chuyện cực tốt đẹp sao?
Cửu hoàng tử giống như phát hiện thứ gì khó lường, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên, mắt đều luyến tiếc chớp một chút, hơn nửa ngày mới mặt đỏ tai hồng mà nói, “Ngươi, ngươi thậm chí có má lúm đồng tiền!” Cười rộ lên đáng yêu cực kỳ, làm tim hắn cũng chấn động theo, hận không thể kéo người vào trong ngực chọc một cái, liếʍ một cái, nhìn xem có phải mềm giống như bánh gạo, lại ngọt giống như mật đường hay không.
Hữu Xu che má, biểu tình cổ quái. Người có lúm đồng tiền đầy đường đều có, vì sao chủ tử lại giống như chưa từng thấy qua? Chẳng lẽ người trong cung đều không có má lúm đồng tiền sao?
Hai người đối diện nhau, không khí thân mật mà lại cổ quái. Có cận thị làm vết xe đổ, người ngoài tự nhiên không dám quấy rầy, đợi Hữu Xu vì che giấu xấu hổ mà hơi hơi quay đầu qua một bên, cũng bắt đầu liếʍ mứt quả, Tiết Vọng Kinh mới chần chờ nói, “Điện hạ, chân ngài còn trị hay không?” Không trị thì chúng ta đi thôi, nhìn sức lực trước đó ngài đá người kia, bộ dạng cũng không giống như bị thương rất nặng.
Mấy lời cuối cùng hắn không dám nói, quay đầu nhìn Hữu Xu, nho nhã lễ độ nói, “Triệu tiểu công tử, làm phiền ngài giúp điện hạ nhìn vết thương trên chân, nếu như phồng lên thì phải nhanh chóng xử lý một chút, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”
Trình đại chữa bệnh cổ đại vô cùng thấp, cảm mạo phát sốt đều có thể lấy mạng người, huống chi là miệng vết thương bị nhiễm trùng. Trong lòng Hữu Xu căng thẳng, vội vàng xoay người lại vén vạt áo chủ tử, lại muốn cởi giày hắn, xắn ống quần lên, lại bởi vì tay phải cầm mứt quả, nhất thời không biết nên đặt ở chỗ nào.
Một xâu dài dinh dính, đặt ở trên bàn sợ dơ, cắm lại không chỗ để cắm, bảo cậu ném xuống, cậu có thể trừng ngươi đỏ mắt. Nhìn thấy tình cảnh thiếu niên bởi vì một xâu mứt quả mà luống cuống tay chân, đổi tới đổi lui, không ít người âm thầm bật cười, nhất là Tiết Vọng Kinh, xoay lưng lại vai run run, rõ ràng đang ráng nhịn, rồi lại xấu tính mà không chịu vươn tay viện trợ.
“Không có chỗ để liền ném đi, chẳng lẽ một xâu mứt quả có thể quan trọng hơn thương thế của cửu điện hạ sao?” Triệu Ngọc Tùng trầm giọng quát lớn, cũng không nói giúp đường đệ lấy một cái, bởi vì kẹo mạch nha kia đã hòa tan, theo cây que chảy tới đầu ngón tay thiếu niên, nhìn vô cùng dính dấp ghê tởm.
Cùng lúc đó, cửu hoàng tử ôn nhu mở miệng, “Đưa bổn vương đi, bổn vương giúp ngươi cầm.” Dứt lời cực kỳ âm trầm mà liếc Triệu Ngọc Tùng một cái. Trước đó hắn vẫn chưa nghĩ nhiều, hiện giờ ngẫm lại mới nhận thấy quan hệ của hai huynh đệ này dường như vô cùng không hòa thuận, nếu không thì Triệu Ngọc Tùng sẽ không nhiều lần ở trước mặt mình chửi bới Hữu Xu, lại khiến bọn họ thiếu chút nữa liền bỏ qua nhau!
Nếu không có Tiết Vọng Kinh đề xuất trêu cợt Hữu Xu, nếu không phải gần đây hắn chán đến chết đang muốn tìm việc vui, hắn tất nhiên sẽ khinh thường phản ứng với đám tiểu nhân nịnh nọt. Mà Hữu Xu chẳng qua chỉ theo cha hồi kinh báo cáo công tác, kỳ kiểm tra đánh giá vừa qua sẽ rời kinh, nói không chừng hai ba năm sau liền lập gia đình, từ nay về sau thê thϊếp thành đàn, trai gái cả sảnh đường. Nào còn có chuyện gì của hắn nữa?
Nghĩ tới đây, đầu và mặt cửu hoàng tử chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng càng hoảng sợ bất định, nghĩ mà sợ không thôi, trong lúc nhất thời vô cùng cảm kích Tiết Vọng Kinh, nhất thời lại căm thù Triệu Ngọc Tùng đến tận xương tuỷ! Thực nhanh, hắn lại nghĩ tới, bởi vì Triệu Ngọc Tùng chửi bới như vậy, ấn tượng của hắn đối với Hữu Xu trước đây cực kỳ hỏng bét, trước khi cậu đẩy cửa vào, hình như, hình như còn nói gì đó cực kỳ đả thương người ta?
Cửu hoàng tử cố gắng nhớ lại, càng thêm khẩn trương xấu hổ. Hắn lại ở trước mặt nhiều người như vậy châm chọc Hữu Xu lấy lòng mọi người, tâm tư xấu xa. Hắn lại dùng hai chữ “xấu xa” này để hình dung thiếu niên linh hoạt kỳ ảo giống như sương mù ư? Đáng chết! Quả nhiên là mỡ heo làm mờ óc, hoặc là não bị úng nước!
Triệu Ngọc Tùng, bổn vương có thù oán gì với ngươi? Ngươi lại muốn hủy bổn vương như thế? Cửu hoàng tử điện hạ năm nay đã mười bảy, thực nhanh liền trở thành Thái tử Hạ Khải triều, lần đầu nếm được mùi vị thất bại, càng sâu sắc cảm nhận được phẫn nộ muốn lột da một người sống.
Nhưng trước đó, hắn phải đem hiểu lầm giải thích rõ ràng, nếu không Hữu Xu sẽ nghĩ về hắn như thế nào? Khó trách cậu vừa thấy mình liền vẻ mặt ủy khuất, còn vô cùng câu nệ sợ hãi.
Trong lòng cửu hoàng tử thiên nhân giao chiến, Hữu Xu đã tự động đưa mứt quả qua, một chút cũng không nhận thấy được làm như vậy là to gan cỡ nào. Cậu tách khỏi chủ tử nhìn như hơn sáu trăm năm, nhưng ở trong trí nhớ lại chỉ là thời gian tám chín tháng, thân mật và ăn ý nhiều năm bồi dưỡng ra, một chốc sẽ không biến mất.
Cửu hoàng tử tiếp nhận mứt quả, một chút cũng không chê kẹo mạch nha dính tay. Trên thực tế, có thể vì thiếu niên làm được gì đó, cho dù là việc nhỏ nhặt không quan trọng nhất, hắn cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giống như kiếp trước hắn mắc nợ thiếu niên, kiếp này tất nhiên phải trả lại hết.
Hành động qua lại tự nhiên của hai người, người người nhìn vào lại thấy vô cùng kỳ quái và kinh ngạc. Cửu hoàng tử có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, làm sao lại giúp người xa lạ cầm đồ? Vả lại còn là xâu kẹo sắp hòa tan, liếʍ qua vô số lần, dính đầy nước bọt. Hắn thích thiếu niên như vậy sao? Thích đến mức tuy hai mà một?
Tiết Vọng Kinh nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi chồm hổm trên mặt đất, giúp điện hạ cởi giày xắn ống quần, nhỏ giọng nói, “Thương Tịch huynh (tên tự của Triệu Ngọc Tùng), tiểu đường đệ của ngươi có lai lịch gì? Trước đây có từng gặp qua điện hạ hay không? Dù cho nhất kiến như cố
(vừa gặp mà như quen đã lâu), cũng không thể ‘cố’ đến loại tình trạng này nha!”
Người khác có lẽ có khả năng, nhưng việc này phát sinh trên người cửu điện hạ kỳ quái, kiệt ngạo bất tuân, thật sự là không thể tưởng tượng. Trong đây nhất định còn có cái gì đó sâu xa.
Triệu Ngọc Tùng cũng bị dị biến thình lình xảy ra khiến cho vô cùng không vui. Hắn vốn định để Hữu Xu biết khó mà lui, thuận tiện bắt được một trò cười của cậu, nào ngờ cửu hoàng tử gặp cậu lại giống như ong mật thấy hoa, thái độ khác thường mà dán lên. Hữu Xu chưa từng ở chung với cửu hoàng tử, có khả năng cảm thụ không sâu, nhưng mấy người đi theo cửu hoàng tử hơn mười năm như bọn họ lại cảm thấy tầm mắt rộng mở, không thể tin được.
“Ta cũng không biết nội tình trong đó.” Hắn lắc lắc ngọc cốt hương phiến trong tay, mặc dù cực lực che dấu, trong mắt vẫn toát ra vài phần âm trầm. Một khi quan hệ giữa Hữu Xu và cửu điện hạ trở nên sâu đậm, những lời hạ thấp Hữu Xu của hắn ta trước kia tất sẽ trở thành cái gai trong lòng cửu điện hạ, cần phải nhổ ra. Vì vậy, hắn không thể để cho hai người tiếp tục ở chung nữa.
Triệu Ngọc Tùng một mặt thu hồi quạt, một mặt ở trong đầu tự hỏi đối sách, mà Hữu Xu đã nhẹ nhàng vén ống quần chủ tử lên, xem xét thương thế.
“Sao lại bị thương nặng như vậy?” Không đợi Hữu Xu nói chuyện, Tiết Vọng Kinh đã bước nhanh tiến lên, giọng điệu lo lắng. Mới vừa rồi Cửu điện hạ đạp mấy cước, nhìn vô cùng sinh long hoạt hổ, Tiết Vọng Kinh còn tưởng rằng hắn giả bộ, nào ngờ còn nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán, chẳng những nóng đỏ một mảng lớn, còn nổi vài cái bọt nước sáng bóng cực lớn, đừng nói kiểm tra, nhìn cũng thấy đau thay hắn.
Hữu Xu cũng thật bất ngờ, mày bất tri bất giác nhăn thành một cục. Lúc ở sở nghiên cứu, cậu chuyên môn làm công tác hậu cần, loại chuyện như xử lí vết thương này tự nhiên cũng quen thuộc. Không đợi đại phu mở miệng, cậu đã xắn tay áo lên, chậm rãi nói, “Nóng ra bọt nước lớn như vậy, phải dùng châm đâm một cái lỗ nhỏ, cho chảy nước ra, như vậy sẽ nhanh tốt lên.”
“Ai, ai tới đâm?” Răng đại phu cạch cạch run lên. Đừng nói bảo ông lấy châm đâm cửu điện hạ, dù là thay điện hạ bắt mạch cũng sẽ bị dọa ném đi linh hồn nhỏ bé. Ông có vị sư huynh đang làm nhiệm vụ ở thái y viện, nghe nói khó hầu hạ nhất chính là vị chủ nhân này, thường bởi vì mấy cái bệnh vặt vãnh đau đầu nhức óc liền đem thái y đánh đến gần chết.
Hữu Xu kỳ quái nhìn ông ta một cái, nói, “Tự nhiên là ta đâm, ông đi chuẩn bị thuốc trị bỏng, đợi một hồi bôi lên.” Thói quen hầu hạ chủ tử, dù qua hơn sáu trăm năm, trong lúc nhất thời cậu còn chưa thay đổi được, đảm đang mà gánh chuyện lên người mình.
Đại phu thở phào một hơi, vội vàng đi tìm thuốc trị bỏng. Hữu Xu thì rửa sạch sẽ hai tay, lại chọn một ngân châm chiều dài thích hợp đặt ở trên ánh nến đốt lên.
Triệu Ngọc Tùng thấy cậu quả nhiên không chịu buông tha cơ hội vuốt mông ngựa này, trong lòng liền cười lạnh. Ngược lại Tiết Vọng Kinh, ấn tượng đối với thiếu niên đã thay đổi rất nhiều. Lo lắng và thân thiết trong mắt thiếu niên cũng không phải là tùy ý giả vờ, chẳng những cửu điện hạ nhất kiến như cố với cậu, tình cảm của cậu với cửu điện hạ cũng vô cùng sâu đậm. Hai người này nếu quả thật là lần đầu tiên gặp mặt, vậy chỉ có thể quy kết là duyên phận.
Duyên phận là một thứ thực huyền ảo.
Thấy thiếu niên muốn tự tay giúp mình xử lí vết thương, trong lòng cửu điện hạ cực kỳ thân thiết, đừng nói chỉ bị bỏng nổi vài cái bọt nước, dù cho da thịt khắp người bỏng rớt một lớp, cũng thấy cam nguyện. Hắn đặt chân bị thương trên ghế đẩu, ôn nhu nói, “Không ngại, từ từ sẽ được.”
Hữu Xu gật đầu đáp ứng, ngồi xổm người xuống nhìn nhìn mấy cái bọt nước, lo lắng nói, “Đau không?”
Cửu hoàng tử mới vừa rồi còn vẻ mặt không hề gì lập tức nhíu chặt mày, “Đau, đau từng cơn từng cơn.” Nếu nói là không đau, ước chừng thiếu niên sẽ không lo lắng cho mình nữa. Như thế, vẫn là khiến cậu đặt mình ở trong lòng mới tốt.
Chủ tử chẳng những biểu tình yếu ớt, ngay cả giọng điệu cũng vô cùng ủy khuất, bộ dạng này, Hữu Xu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Cậu vẫn luôn cho rằng chủ tử kiên cường cương nghị, trầm ổn tháo vát, không gì không phá nổi, không gì không làm được, nhưng mà hắn hiện tại, lại giống như một thiếu niên ngây ngô, còn không biết che giấu cảm xúc, lại càng không biết võ trang chính mình.
Không, là cậu nghĩ lầm rồi, hiện tại chủ tử vốn chính là một thiếu niên ngây ngô, hắn mới mười bảy tuổi, lại sống an nhàn sung sướиɠ, cẩm y ngọc thực, làm ra loại phản ứng này mới đúng là bình thường. Hữu Xu cảm thấy cực kỳ mới mẻ, liên tục nhìn hắn vài lần, nhịn không được an ủi, “Chỉ cần để nước chảy ra, lại thoa thuốc, qua ba bốn ngày là có thể tốt, đừng sợ. Có điều sau khi ngươi trở về ngàn vạn lần đừng dính nước, cũng đừng làm rách lớp da bên ngoài này, nếu không sẽ nhiễm trùng.”
Cậu vừa nói vừa nhẹ nhàng thổi thổi bọt nước, bất luận là động tác hay là giọng điệu, cũng giống như đang dỗ dành đứa nhỏ trẻ người non dạ.
Triệu tiểu công tử này không khỏi cũng quá đơn thuần đi? Sao lại dùng giọng điệu trêu đùa cún con để nói chuyện với một hùng sư? Cũng không sợ bị xé thành mảnh nhỏ à? Giờ này phút này, cảm giác kính nể của Tiết Vọng Kinh đối với Hữu Xu như nước sông mênh mông, liên miên không dứt, còn dựng thẳng ngón cái với Triệu Ngọc Tùng sắc mặt âm trầm, tỏ vẻ Triệu tiểu công tử can đảm là đệ nhất thượng kinh.
Tất cả bọn họ đều chờ cửu điện hạ nổi bão, lại không ngờ cửu điện hạ lại chậm rãi cong môi, hai mắt lóe sáng, giống như vô cùng sung sướиɠ.
“Được, nhất định sẽ không dính nước, cũng sẽ không làm rách lớp da này.” Hắn thế mà còn đáp ứng, giọng điệu ôn nhu đến rối tinh rối mù!
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ mình Hữu Xu không hề cảm thấy gì, nghiêm túc cẩn thận mà đi chọt bọt nước, lại dùng bông đã tiêu độc nhẹ nhàng lau sạch nước chảy ra. Cửu hoàng tử giơ mứt quả lên, liếʍ vài ngụm ở chỗ ban đầu thiếu niên từng liếʍ qua, lại chần chờ một lúc lâu mới từ từ mở miệng, “Ngươi bao nhiêu rồi?”
“Mười sáu.” Hữu Xu cũng không ngẩng đầu lên.
“Trước đó án tử ngươi bị người ta hãm hại ở Lâm An phủ, hiện tại chấm dứt chưa?”
“Chấm dứt rồi.”
“Chấm dứt như thế nào?” Hai mắt cửu hoàng tử lóe lên, ẩn lộ sát ý.
“Không rõ ràng lắm, hình như mấy người có liên quan đều bị lưu đày?” Tròng mắt Hữu Xu chuyển chuyển, giống như đang nhớ lại. Cậu không hỏi thăm chuyện sau đó, tự nhiên cũng không biết kết cục của mọi người.
“Thế mà chỉ là lưu đày sao?” Ngữ điệu cửu hoàng tử tăng thêm, hiển nhiên rất không vừa lòng với kết quả này, trong lòng âm thầm ghi nhớ một khoản với ngự sử giám sát. Phía trước đã trải đường không sai biệt lắm, hắn mới từ từ dẫn vào chính đề, trong giọng nói pha lẫn thấp thỏm không thể xóa đi, “Ngươi có thể nhìn thấy quỷ hồn, việc này là thật sự sao? Kỳ thật…”
Kỳ thật trên đời này có nhiều người tài ba dị sĩ, bất quá chỉ là thấy quỷ mà thôi, không có gì để ngạc nhiên. Trước đó ta nói ngươi lấy lòng mọi người, tâm tư xấu xa, đó là bởi vì ta tin lời đồn đại, tin lời một chiều, lúc này mới có ấn tượng ác liệt với ngươi. Nói cho cùng, là ta lòng dạ hẹp hòi, nên nói tiếng xin lỗi với ngươi. Nếu ngươi quả thực có thể thấy quỷ, có thể sợ hãi hay không? Có thể gặp ác mộng hay không? Ta có thể mang ngươi đến chùa cầu cao tăng hóa giải. Nếu ngươi cảm thấy sợ hãi, cũng có thể vào Đông Cung của ta ở, ta là thiên hoàng hậu duệ, những thứ tà ác tất nhiên không dám gần người. Ta có thể bảo hộ ngươi miễn đi bất cứ thương tổn nào…
Cửu hoàng tử có rất nhiều lời muốn nói, lại mới phun ra hai chữ đã bị thiếu niên vội vàng cắt ngang, “Không phải, đương nhiên không phải thật! Những chuyện đó ta không muốn nhắc lại.”
Hữu Xu ngẩng đầu, dùng ánh mắt ửng đỏ rất nhanh nhìn chủ tử một cái, lại vội rũ đầu xuống. Cậu thiếu chút nữa đã quên, chủ tử vô cùng chán ghét quỷ thần. Thấy chủ tử bị thương, cậu lại bị mờ óc, không biết mọi người ở đây, rất nhiều người đều là muốn thay chủ tử phân ưu giải nạn. Cậu thân là một ngoại tộc, một tồn tại cực kỳ dễ dàng bị kiêng kị, hẳn nên tránh đi xa xa, ngoan ngoãn trốn kỹ, nếu không sẽ giống đời trước lấy triệt để đoạn tuyệt mà chấm dứt.
Nghĩ như vậy, Hữu Xu không khỏi tăng nhanh động tác, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cứng lên, mày nhíu thật chặt, nhìn qua vô cùng câu nệ nghiêm túc.
Cửu hoàng tử rõ ràng cảm giác được thiếu niên phát ra xa cách và đề phòng, trong lòng vừa thấp thỏm lại vừa tức giận, tức giận này cũng không phải là do thiếu niên vô lễ, mà là chính mình lúc trước hồ ngôn loạn ngữ. Hắn có thể nào dưới tình huống không nhìn thấy mặt đã phán xét một người? Quả thực ngu không ai bằng!
Thiếu niên dường như thực kiêng dè đối với việc kia, có thể thấy đã ghi tạc lời mê sảng của mình vào lòng, vậy phải làm sao bây giờ? Lần đầu tiên cửu hoàng tử cảm nhận được tư vị chân tay luống cuống, hết đường chối cãi. Hắn vắt hết óc mà suy nghĩ trong chốc lát, lại không dám tùy ý há mồm, chỉ sợ nói câu nào không đúng lại chọc trúng phế quản của thiếu niên.
Vì thế hắn chỉ có thể cứng ngắc mà nói sang chuyện khác, hy vọng thời gian lâu, thiếu niên có thể chậm rãi nguôi giận. Hắn cao thấp nhìn thiếu niên vài lần, ôn nhu nói, “Ngươi thích cài hoa sao?” Nếu nam tử bình thường trang điểm thành bộ dạng này, hắn sẽ cảm thấy bội phần chán ghét, sau đó bảo thị vệ đem xiêm y nam không ra nam nữ không ra nữ của đối phương lột sạch tại chỗ, nhưng thiếu niên mặt vào lại thấy phá lệ thuận mắt.
Mẫu đơn tím hồng phụ trợ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn vốn oánh nhuận sáng bóng của cậu càng thêm thần thái sáng láng, bên tóc mai một đóa sơn trà, giữa mạt ngạch một cái bảo thạch, chẳng những không tục khí, ngược lại càng thể hiện ra tinh thần phấn chấn bồng bột và sự tú lệ vô song của thiếu niên. Tướng mạo cậu rất khiến người ta vui mắt, còn có một loại khí chất ngọt ngào khiến người ta ngưng mắt mà nhìn, buông lỏng phòng bị.
Dù bảo cửu hoàng tử nhìn khuôn mặt này cả đời, cũng sẽ không thấy chán.
Hữu Xu cũng không thèm để ý áo quần mình lố lăng, người khác muốn cười cứ cười, tùy bọn họ đi. Nhưng mà nếu xấu mặt đến trước mắt chủ tử, trái tim nhỏ của cậu liền có chút chịu không nổi, cảm giác e lệ, ảo não, hối hận vân vân sôi nổi ùa lên. Cậu lập tức lấy hoa sơn trà bên tóc mai xuống, mặt đỏ tai hồng mà nói, “Không, không thích. Nương ta nhất định bắt ta mang.”
Thiếu niên hai má ửng đỏ, con ngươi thấm ướt, nhìn còn xinh đẹp hơm vừa rồi, bộ dạng thẹn thùng nagy, cũng đáng yêu hơn ngàn vạn lần so với lạnh lùng xa cách trước đó. U ám trong lòng cửu hoàng tử trong khoảnh khắc tiêu tán, một phen đoạt hoa sơn trà sắp bị hủy thi diệt tích qua, cắm lại bên tóc mai cậu, còn nghiêm túc điều chỉnh góc độ, thực lòng thực dạ nói, “Nưong ngươi rất có ánh mắt, đóa hoa này rất tôn ngươi lên. Hữu Xu quả nhiên là một tiểu mỹ nhân.”
Hữu Xu nhà ta quả nhiên là một tiểu mỹ nhân mà. Trêu chọc đã từng vạn phần quen thuộc, trùng hợp kỳ dị với những lời này, khiến biểu tình Hữu Xu hoảng hốt một khắc. Khi cậu ngẩn người, cửu hoàng tử nhanh như chớp vươn tay, chọt chọt lúm đồng tiền như ẩn như hiện của thiếu niên, sau đó giấu ngón giữa vào trong tay áo, nhẹ nhàng cọ xát.
Xúc cảm còn hoàn hảo hơn so với trong tưởng tượng, hôm nay có thể quen biết Hữu Xu, chuyến đi này đã là không tệ.
Hữu Xu bị chọt hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, nhanh chóng xử lý miệng vết thương. Cậu lại một lần nữa khuyên bảo mình rằng bên cạnh chủ tử không cần một ngoại tộc năng lực biến hoá kỳ lạ, lúc này mới chậm rãi tâm bình khí hòa, đem thuốc mỡ bôi đều, lại băng bó tốt vết thương, thúc giục, “Tốt rồi, có thể hồi cung.”
Cửu hoàng tử nhướn mày, phản bác, “Hồi cung? Hồi cái gì mà cung? Bổn vương mới từ trong cung đi ra. Đi, ra phố ngao du.”
Lúc này mới quen biết bao lâu liền muốn tách ra? Thời gian quá mức vội vàng, hắn không tiếp thu được. Đừng nói chỉ bỏng nổi vài cái bọt nước, dù là ngã gãy chân, hắn cũng muốn ở với thiếu niên đến khi đóng cửa cung mới quay lại. Không, tốt nhất ngày mai liền tấu lên phụ hoàng, bảo ông chấp thuận cho mình xây phủ ở ngoài cung, như thế có thể mỗi ngày gặp mặt thiếu niên.