Ông lão không ngờ cậu đồng ý nhanh như vậy, đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau đó mới kéo cậu vào rừng cây ven đường, chỉ vào cây đại thụ sum xuê nhất nói, “Ngay ở trên ngọn cây kia, tiểu hậu sinh, ngươi nhìn một chút.”
Hữu Xu giơ tay che nắng nhìn lên trên, quả nhiên thấy một cái túi vải thô treo trên một nhánh cây cao nhất, một đám khỉ ngồi xổm giữa cành lá chơi đùa đùa giỡn, còn nhe răng trợn mắt với người dưới tàng cây, ném quả dại, giống như đang thị uy.
“Đám khỉ này quá vô pháp vô thiên! Cả ngày tụ ở chỗ này làm cái việc cướp đường, còn độc hơn cả sơn phỉ nữa.” Ông lão không biết làm thế nào thở dài.
Hữu Xu cũng không an ủi lão, trực tiếp ôm thân cây chậm rãi leo lên. Đám khỉ cảm nhận được uy hϊếp, ở tại chỗ vừa nhảy vừa la, thấy không dọa được cậu liền bắt đầu lay động nhánh cây, ý đồ làm cậu té ngã. Kỹ năng sinh tồn dã ngoại của Hữu Xu đã sớm max điểm, tất nhiên là không sợ, hai ba cái liền đi đến chỗ cao nhất, gỡ cái túi xuống.
Đám khỉ thấy chiến lợi phẩm bị cướp đi, há cái miệng rộng phát ra tiếng kêu rống bén nhọn, còn lục tục chạy qua kéo quần áo Hữu Xu, có mấy con thậm chí nhảy lên lưng cậu lôi kéo tóc. Hữu Xu khi đi lên êm đẹp, lúc này thì đã là tóc mai hỗn độn, quần áo không chỉnh, nhìn qua vô cùng chật vật.
Nhưng cậu không sợ hãi cũng không tức giận, chỉ ổn định tay chân chậm rãi đi xuống. Khỉ là động vật mang thù nhất, nếu ngươi không để ý tới chúng nó, qua một hồi chúng nó liền tự đi. Ngược lại, nếu ngươi có ý đồ phản kháng, hoặc là đả thương một con nào đó, chúng nó nhất định sẽ một đám cùng vây công, con này quào một chút con kia cắn một ngụm, thực nhanh liền mình đầy thương tích, dáng vẻ thê thảm. Huống chi nơi này là cổ đại, trình độ chữa bệnh vô cùng thấp, nếu không cẩn thận bị nhiễm trùng, chính là một con đường chết.
Vì vậy, Hữu Xu chỉ tránh né, cũng không chủ động tấn công. Đám khỉ chọt cậu vài cái, lại kéo dây cột tóc và qυầи ɭóŧ của cậu, sau đó chít chít chét chét chạy đi. Khi hạ xuống đất, quần Hữu Xu đã tuột đến khuỷu chân, lộ ra quần đùi tứ giác tự chế bên trong.
Ông lão chưa từng thấy qua loại quần này, vì thế cứ nhìn chằm chằm chỗ đó. Hữu Xu cũng không thấy mất mặt hay ngượng ngùng, trước tiên đưa túi cho lão, sau đó thoải mái mà kéo quần lên, thắt chặt đai lưng.
Ông lão vội vàng nói cảm ơn, cuối cùng đem bánh ngô bọc giấy dầu nhét vào trong tay cậu.
Nếu như đang đi trên đường, sau khi tìm được đồ ăn thì nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt sạch, đừng nghĩ giữ lại để bữa sau ăn, bởi vì trời biết ngươi có còn bữa tiếp theo hay không. Tuân theo kinh nghiệm đời trước, Hữu Xu hai ba cái ăn xong cái bánh ngô, tay trái còn đặt ở dưới cằm, đón được vụn bánh không cẩn thận rơi xuống, đợi sau khi ăn xong ngửa đầu trút vào miệng, cần phải đảm bảo một chút cũng không lãng phí.
Ông lão vẫn luôn dùng ánh mắt xem kỹ nhìn chằm chằm thiếu niên, thấy tình cảnh này yên lặng gật đầu. Khi thiếu niên chắp tay chuẩn bị cáo từ, lão làm bộ lảo đảo một cái, đem túi trong tay kéo ra.
Vài nén bạc lách cách rớt xuống bên chân Hữu Xu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tản ra ánh sáng chói mắt, đánh mắt nhìn, nói ít cũng có trên trăm hai, đủ cho nhà cùng khổ chi tiêu vài thập niên. Hữu Xu lại bất vi sở động, biểu tình cực kỳ bình thản nhặt bạc lên, đưa trả lại cho ông lão, sau đó chắp tay cáo từ một lần nữa. Với cậu mà nói, đồ ăn mới là thứ quý nhất trên đời, hoàng kim bạc trắng lại không thể ăn, dùng được cái gì?
“Tốt tốt tốt!” Ông lão vuốt chòm râu cười, vươn tay ngăn cậu lại, “Tiểu hữu không vội đi, nghe bần đạo nói hai câu. Tuy ngươi có long khí hộ thể, nhưng không phải vạn vô nhất thất.”
Hữu Xu vốn dĩ không có hứng thú với lão, nghe được câu cuối cùng mới quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy đề phòng.
Ông lão vội vàng trấn an nói, “Chớ sợ, bần đạo sẽ không thương tổn tiểu hữu. Tiểu hữu vừa ra khỏi cửa thành, bần đạo đã nhìn ra ngươi là thế ngoại chi nhân. Mặc dù thế ngoại chi nhân hành tẩu ở thế giới này, lại không liên lụy nhân quả, có thể nói được trời ưu ái, vả lại tiểu hữu có cơ duyên lớn, lại được một luồng hồng mông tử khí của tử vi đế tinh, càng thêm chư tà bất xâm. Nhưng, tiểu hữu phải hiểu, tử khí này mặc dù có thể chống đỡ quỷ vật, đối với yêu tà thì lại không dùng được mười phần. Yêu tà đạo hạnh nông cạn có lẽ sẽ e ngại với ngươi, nhưng mấy đại yêu lại thích nhất là long khí, nếu có thể đạt được một luồng dùng để tu luyện, có thể tăng trưởng trăm năm đạo hạnh. Huống hồ huyết nhục của tiểu hữu ngươi lại là thứ đại bổ, hai người phối hợp hiệu quả càng cao…”
Hữu Xu ngắt lời lão, “Cho nên nói, hiện tại ta ra đi một mình rất nguy hiểm, tùy thời có khả năng bị yêu quái ăn sạch à? Trên đời này ngoại trừ quỷ hồn, còn có yêu quái sao?”
Ông lão gật đầu, “Còn nhiều hơn tưởng tượng của ngươi nữa.”
“Vậy ngươi là cái gì?” Ngón tay Hữu Xu hơi hơi run lên, đem chủy thủ giấu trong tay áo nắm chặt trong lòng bàn tay. Cậu vạn lần không ngờ, long khí chỉ có thể đuổi quỷ, không thể trừ yêu. Hơn nữa đối với yêu quái mà nói, long khí và máu thịt của cậu giống nhau, đều là bảo vật cực kỳ trân quý. Nói cách khác, bây giờ là cậu là một viên đại bổ hoàn di động, tùy thời có khả năng bị ăn mất.
Thế giới này đến tột cùng xảy ra vấn đề gì vậy? Còn nguy hiểm hơn so với mạt thế nữa?
Hữu Xu sâu sắc cảm thấy mình xui xẻo, ông lão lại sang sảng cười, “Tiểu hữu đừng sợ, bần đạo là người. Bần đạo tu chính là cực tình đạo, cũng không sát sinh. Từ khi tiểu hữu rời khỏi kinh thành, bần đạo vẫn âm thầm theo đuôi quan sát, thấy tính tình của tiểu hữu và bần đạo hợp nhau, lúc này mới chỉ một con đường sáng cho tiểu hữu.”
Có người theo dõi mình, Hữu Xu tự nhiên biết. Nhớ tới những ám vệ chủ tử phái tới, cậu không khỏi nhìn nhìn xung quanh.
Ông lão không để bụng xua tay, “Bần đạo đã dẫn mấy người giám thị tiểu hữu đi rồi, không cần lo lắng. Mặc dù tiểu hữu nuôi quỷ nô, nhưng trên người quỷ nô lại không có sát khí, có thể thấy tiểu hữu chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý. Đối với người không quen biết tiểu hữu cũng vô cùng thân thiện, chẳng những nhiệt tâm tương trợ, còn không ham tiền tài, phẩm đức vô cùng cao quý, cũng không nhẫn tâm thương tổn súc vật, tâm địa càng mềm mại. Vì vậy, bần đạo rốt cuộc mới quyết định trợ giúp tiểu hữu. Nếu như tiểu hữu nguyện ý, có thể cùng bần đạo lên núi học chút phép thuật, cũng tiện phòng thân.”
Thế ngoại chi nhân không dính nhân quả, liền tội ác chồng chất, làm đủ chuyện xấu, cũng không bị thiên đạo cản tay. Vậy nên, ông lão mới có thể đi thăm dò thiếu niên trước, nếu tâm tính đối phương bất định liền tùy ý cậu tự sinh tự diệt, ngược lại thì kéo cậu một phen.
Hữu Xu thực thông minh, rất nhanh đã nghĩ thông nguyên nhân trước sau, khóe miệng không khỏi co rút. Vị lão nhân gia này, giống như, tồn tại hiểu lầm cực lớn với cậu nhỉ? Quỷ nô theo ở bên cạnh cậu quả thật không có gϊếŧ người, nhưng mà hai quỷ đồng trước đó, sau đó là quỷ ngàn mặt, Lan phi, thất vương gia, trong tay đều có nhiều mạng người, hơn nữa đều có thể tính lên đầu Hữu Xu. Cậu trợ giúp người lạ cũng không phải xuất phát từ thiện tâm, mà là vì cái bánh ngô kia.
Đương nhiên, lý do này nếu như nói ra, ông lão khẳng định không tin, ngược lại còn cho rằng thiếu niên khiêm tốn hữu lễ.
Thôi, liền để lão hiểu lầm đi, dù sao thì được lợi chính là mình. Nghĩ vậy, Hữu Xu thở dài nói, “Đa tạ lão nhân gia chỉ đường cho ta, Hữu Xu tại đây bái tạ.”
“Ngươi tên Hữu Xu à? Tốt tốt tốt, vậy liền theo bần đạo lên núi đi.” Dứt lời hơi vung tay áo, chỉ giây lát hai người đã ở trong xe bò.
Biểu tình của Hữu Xu chưa thay đổi, trong lòng lại âm thầm lắp bắp kinh hãi. Người này quả nhiên có chút tài năng, có thể xuất ra thuấn di của dị năng giả không gian cấp chín, xem ra lời trước đó không phải là lừa gạt mình. Vì thế cậu tạm thời buông nguyện vọng “ăn sạch thiên hạ” xuống, theo lão nhân đi học đạo.
Hai người đi đi dừng dừng tới một ngọn núi, khi sắp vào núi, đầu ngón tay lão nhân điểm lên trán thủy quỷ, hạ cho nó một tấm bùa câu hồn, nếu như nó hành hung làm ác, bùa sẽ đem nó đốt thành tro tàn.
“Ngày sau là chuyển thế đầu thai hay là tu quỷ đạo, vẫn tùy theo ý nguyện của chính ngươi. Xuống núi đi thôi, nơi này không phải nơi ngươi có thể ở lại.” Ông lão đã thay đạo bào lắc lắc phất trần trong tay.
Thủy quỷ cảm giác được thánh linh khí quanh mình, tự nhiên không dám ở lâu, vội vàng cáo từ chủ nhân.
Từ đó về sau Hữu Xu cư trú trong một ngọn núi vô danh, mỗi ngày giúp ông lão đốn củi, nấu cơm, giặt quần áo, khi nhàn hạ thì ngao du xung quanh. Qua hai tháng như thế, ông lão mới chỉ cho cậu một căn phòng, nói, “Ta đã thề với trời, cuộc đời này không thu đồ đệ nữa, cho nên cũng không thể dạy ngươi cái gì. Đồ vật hữu dụng với ngươi đều ở chỗ kia, có thể học được bao nhiêu, thì xem thiên phú của ngươi đi.”
Hữu Xu đẩy cửa phòng ra nhìn, bên trong tất cả đều là sách, tràn đầy nơi nơi chất đống, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Ông lão lại nói, “Ta chỉ có thể giữ ngươi nửa năm, hiện giờ đã qua hai tháng, còn bốn tháng là ngươi phải xuống núi, những sách đó ngươi có thể xem bao nhiêu thì tính là bấy nhiêu.”
Hữu Xu chắp tay nói lời cảm tạ, ngồi ở cửa tùy tiện rút một quyển sách ra lật xem. Lão đạo thấy cậu lấy trang sách làm quạt, ào ào lật qua liền xong, sau đó rút ra một quyển khác tiếp tục, không khỏi lắc lắc đầu, thầm nghĩ vị tiểu hữu này quả thực thiện tâm, đối với học tập lại không có thiên phú gì, ngày khác khi xuống núi đưa cậu vài cái bùa bảo mệnh cũng không sao.
Hữu Xu nào biết được ông lão đang suy nghĩ gì, thực nhanh liền đắm chìm trong thế giới sách vở. Những quyển sách đó chủng loại đa dạng, có cái liên quan tới bùa chú, có cái liên quan tới trận pháp, có cái liên quan tới đạo thuật, còn có các loại ghi chép về quỷ quái kỹ càng tỉ mỉ, đều là thứ cậu chưa bao giờ tiếp xúc qua. Vốn dĩ như đói như khát với tri thức, cậu tựa như đẩy ra một cánh cửa thế giới mới, hận không thể một đêm xem hết.
Không ngủ không nghỉ mà xem năm ngày, Hữu Xu rốt cuộc đem tất cả tri thức ghi tạc trong đầu, thời gian còn lại liền dùng để luyện tập cùng thông hiểu đạo lí. Cũng không biết có phải là nguyên nhân đứt đoạn truyền thừa hay không, những bộ sách ghi chép về pháp thuật rất ít, đối với Hữu Xu mà nói không có gì hữu dụng. Vì thế cậu hết sức chuyên chú vẽ bùa mấy tháng, lại thử làm vài cái pháp khí, nhưng chưa bao giờ thí nghiệm trên người yêu tà, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
Đến ngày cuối cùng, ông lão đã đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi. Vốn tưởng rằng đó là một người không có thiên phú, nào ngờ lại nhìn lầm! Có thể trong vòng sáu tháng xem xong đồng thời vận dụng tự nhiên tất cả truyền thừa, dù là khai sơn lão tổ cũng không có năng lực này. Sớm biết hôm nay, lúc trước hà tất phát lời thề kia, bỏ lỡ một mầm tốt như vậy!
Hối hận a! Ông lão hối hận đến mức xanh ruột, mấy lần muốn miệng đều bị Hữu Xu dùng lời nói ngăn chặn. Lý tưởng của Hữu Xu là ăn sạch thiên hạ, để tiếp tục quán triệt lý tưởng, mới miễn cưỡng đi theo ông lão lên núi học nghệ. Hiện giờ bảo cậu ở lại ngọn núi này luôn, đó là trăm triệu lần không được. Món ăn thôn quê trên núi cậu đã sớm ăn ngán rồi.
Tạm biệt ông lão lưu luyến không rời, cậu đi bộ xuống núi, đi đến nửa đường chỉ thấy một đoàn sương mù tầng tầng lớp lớp vây đến, đem ánh sáng quanh mình đều nuốt hết. Cậu sờ soạng mất vài canh giờ trong bóng tối, liên tiếp té ngã, mới ra được sơn môn, đi vào ven đường.
Sương mù tới kỳ quái, lui cũng vô cùng nhanh chóng, bất quá chỉ là thời gian nháy mắt, xung quanh lại là ánh dương chiếu khắp, phồn hoa trải rộng. Hữu Xu nhìn bốn phía, cảm giác có chút quái dị, lại nhìn nhìn chính mình, không khỏi nhíu mày. Vừa rồi té rất mạnh, quần áo bị rách ra vài cái lỗ, tóc cũng bị nhánh cây móc đến hỗn độn bất kham, đánh mắt nhìn còn cho là ăn mày ở đâu tới.
Đi vào trong thành nhanh chóng tìm một khách điếm ở lại, đem chính mình xử lý sạch sẽ. Cậu vừa nghĩ thầm vừa theo quan đạo đi về phía trước, mới vừa đi ra không xa liền thấy một đám người cưỡi ngựa nhanh chóng chạy tới.
“Thiếu gia, tìm được ngài rồi! Cùng chúng ta trở về đi, lão gia, phu nhân đã sắp điên rồi! Nếu ngài không cùng chúng ta trở về, thái thú đại nhân liền phái quan sai tới bắt ngài đó!” Đoàn người sôi nổi xuống ngựa, kéo chặt Hữu Xu không cho đi.
“Ta không phải thiếu gia nhà các ngươi, ta là Hữu Xu.” Mắt Hữu Xu mở tròn, cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Đúng vậy, thiếu gia ngài không phải gọi là Hữu Xu sao? Ngài đừng chạy nữa, thái thú đại nhân đã lên tiếng, nếu lão gia còn không chủ động giao ngài lên nữa, liền tấu lên quan trên, gán cho lão gia tội “làm việc thiên tư trái pháp luật, dung túng nhi tử hành hung”. Thiếu gia ngài đừng sợ, trước hết ngoan ngoãn về cùng chúng ta đi, lão gia nói, chắc chắn sẽ viết thư cho lão thái gia, bảo ông ấy nghĩ cách cứu ngài. Tuy rằng lão thái gia đã từ quan, nhưng dư uy vẫn còn đó, đảm bảo ngài vạn toàn hẳn là không thành vấn đề.” Người đi đầu tận tình khuyên bảo khuyên giải.
Hữu Xu chưa làm rõ ràng được tình huống, nhưng từ đôi câu vài lời của bọn họ cũng thu được một ít tin tức. Người bọn họ muốn tìm là tiểu thiếu gia nhà bọn họ, diện mạo hẳn là không khác biệt lắm so với mình, tuổi tương đương, tên giống nhau, vả lại còn phạm tội, là trốn nhà đi.
Cậu muốn tiến thêm một bước giải thích, mới vừa đem hộ điệp* và lộ dẫn chứng minh thân phận ra, đối phương lại nói, “Thiếu gia ngài trốn nhà sáu ngày, người đã đói gầy rất nhiều, ở trong núi chịu không ít khổ đi? Mau cùng nô tài trở về, trong nhà có rất nhiều đồ ăn chờ ngài đó.”
*Hộ điệp: kiểu như hộ khẩu, hộ là nhà, điệp là văn thư, tờ trình.**Lộ dẫn: giấy phép đi đường.Hữu Xu mò mẫm ở trong núi vài canh giờ, trong thời gian đó không uống giọt nước, không ăn hạt cơm, bụng đã sớm đói meo, vì thế yên lặng cất hộ điệp và lộ dẫn lại, không hề áy náy mà thầm nghĩ: thôi, chờ ăn no rồi lại giải thích với bọn họ cũng như nhau thôi. Không chậm trễ thời gian lúc này.
Đoàn người lén lút trở lại Lâm An phủ, vào một tòa trạch viện năm dãy xa hoa, thẳng lưng, ngẩng đầu.
Hữu Xu bị hai tiểu nha đầu dẫn tới một tòa tiểu viện rửa mặt chải đầu, lau khô tóc thay đổi xiêm y, khi đi ra từ sau bình phong, bàn ở gian ngoài đã xếp đầy các loại món ngon mỹ vị, ngửi vào làm người ta ngón trỏ đại động. Hữu Xu tra xét các loại thức ăn một lần, xác định không có độc mới bưng bát lên vung đũa ngấu nghiến, mới vừa bào vài hớp liền thấy một vị phụ nhân quần áo hoa lệ xông vào cửa, ôm cậu khóc ròng nói, “Con của ta à, ngươi xem như trở lại rồi! Nương mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, sợ ngươi ở bên ngoài chịu khổ. Không phải chỉ là lỡ tay đánh chết hai tiện dân thôi sao, chuyện lớn bao nhiêu chứ, nương tất nhiên bảo cha ngươi hỗ trợ đè xuống…”
Nàng vừa khóc vừa lay bả vai thiếu niên, thiếu niên không chút nào bị quấy nhiễu, vẫn như cũ nắm thật chặt chiếc đũa, đem đồ ăn trên bàn nhanh chóng quét vào miệng, còn bớt thì giờ ừm ừm ừ ừ vài tiếng coi như đáp lại.
Nghe nghe, Hữu Xu xem như hiểu rõ, nhi tử của phụ nhân này cũng gọi là Hữu Xu, trước đó coi trọng một cô nương nhà nông mỹ mạo, cứng rắn muốn ép nạp đối phương làm thϊếp. Cô nương tính cách cương liệt, không muốn làm thϊếp, liền dứt khoát lưu loát mà cự tuyệt. ”Hữu Xu” lại ồn ào la hét muốn láy nàng làm vợ, bị phụ mẫu trong nhà cực lực phản đối.
Phụ thân “Hữu Xu” là tri châu địa phương, quan không lớn, nhưng lai lịch không nhỏ, là thứ trưởng tử của tướng quốc tiền nhiệm, ở trong nhà có chút được sủng ái, trước kia không học vấn không nghề nghiệp, tham gia mấy lần khoa cử cũng không đậu, gia phụ liền lợi dụng chức quyền giúp hắn mưu cái thực chức.
Có lẽ do từ nhỏ đã không cần cố gắng thế nào liền có thể đạt được hết thảy, phụ thân của “Hữu Xu” học theo, đối với nhi tử của mình cũng vô cùng dung túng. Huống chi hắn chỉ cưới một người thê tử, cũng không có thϊếp thất, lúc thê tử sinh hạ truỏng tử bị thương căn cốt, không cách nào sinh nữa, “Hữu Xu” liền thành độc đinh của tri châu phủ, càng thêm sủng lên tận trời.
Từ nhỏ hắn muốn cái gì liền có cái đó, cố tình lại không cách nào cưới được cô nương mình ngưỡng mộ trong lòng, dưới cơn phẫn nộ liền rời nhà trốn đi, nào ngờ chạy đến thôn xóm của cô nương, trong lúc vô ý lại gặp được tình cảnh đối phương hẹn ước với tình lang, vì thế liền đánh nhau.
Trong lúc hỗn loạn, “Hữu Xu” không cẩn thận đâm thủng bụng tình lang kia, cô nương kia vì bảo hộ tình lang, ôm hắn ta nhảy vào giữa sông, không biết bị nước trôi đến đâu. Mẫu thân cô nương đó vừa mới đến tìm nữ nhi, nhìn thấy cảnh này miệng hô to “gϊếŧ người”, sau đó kéo chặt “Hữu Xu” không chịu buông tay, thật sự muốn đưa hắn lên quan phủ.
Nếu là thường ngày, việc nhỏ cỡ này phụ mẫu của hắn có thể dễ dàng dẹp yên. Nhưng không may, thái thú tân nhậm của Lâm An phủ có hiềm khích với Triệu gia, vả lại để củng cố quyền thế, muốn đem vài tri châu bên dưới đổi thành tâm phúc của mình. Thái thú đang lo không có cớ xuống tay, án gϊếŧ người của “Hữu Xu” liền bạo phát, vì thế lập tức ban phát công văn bắt lấy vị công tử hoàn khố nổi tiếng ở địa phương này.
“Hữu Xu” là một tên nhu nhược miệng cọp gan thỏ, tránh thoát kiềm chế của phụ nhân chạy đi như điên, không dám vào thành, không dám về nhà, đành phải đi lên núi. Người trong nhà lòng nóng như lửa đốt, tìm cả ngày cả đêm sáu ngày, rốt cuộc bắt được Hữu Xu học nghệ trở về ở cạnh sơn đạo.
Một bàn thức ăn ăn đến sạch sẽ, phụ nhân cũng khóc gần xong, Hữu Xu buông bát đũa xuống, chuẩn bị giải thích cặn kẽ với nàng, lại không ngờ một nam tử trung niên béo tròn phúc hậu xiêu vẹo xông đến, ôm chặt cổ cậu lại bắt đầu gào khóc, còn muốn bi thương hơn cả phụ nhân, “Con của ta à, sao ngươi lại gầy thành cái bộ dạng này? Trong lòng cha đau đến rỉ máu! Cha đã viết thư cho lão thái gia, bảo ông ấy đến cứu ngươi, dù cho liều mạng không cần một thân quan phục này nữa, cha cũng sẽ không để người ta bắt ngươi đi đâu! Ăn no chưa? Có muốn thêm một chút nữa hay không? Đây cũng không phải là sức ăn của ngươi mà!”
Ý muốn giải thích của Hữu Xu lại bị những lời này đánh mất, vuốt bụng nói, “Vậy thì thêm một chút đi. Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, gà xào cay, thịt kho dưa chua, mỗi loại một phần, cái khác tùy ý.”
“Còn cần ngươi nói sao, những món này ngươi thích ăn nhất, mỗi bữa đều không thể thiếu.” Phụ nhân thấy nhi tử muốn ăn thêm, lúc này khuôn mặt mới giãn ra nụ cười.
Ngay cả khẩu vị cũng giống nhau, trong thiên hạ có hai người tương tự như vậy sao? Hạ nhân có thể nhận sai, nhưng không đến mức cha mẹ cũng sẽ nhận sai. Chẳng lẽ đây là một âm mưu nhằm vào mình? Trong lòng Hữu Xu cảnh giác, thứ nên ăn thì một loại cũng không ít hơn, chậm rãi thử thăm dò hai phu thê, lại đào ra rất nhiều tin tức.
Hai phu thê một người họ Triệu, một người họ Vương, đều xuất thân danh môn. Nhất là Triệu tri châu, phụ thân chính là tướng quốc tiền nhậm, mới vừa từ quan không đến ba năm, ở trong triều rất có uy vọng. Triệu tri châu tuy rằng đọc sách không thành, nhưng lại tinh thông công việc vặt, sau khi đến Lâm An phủ rất có thành tựu, đợi nửa năm sau vào kinh tham gia kiểm tra đánh giá, có thể càng tiến thêm một bước.
Nhưng ngay lúc mấu chốt này, nhi tử gây ra đại họa, khiến mười năm cố gắng của hắn đều phó mặc theo dòng nước cuốn trôi. Nếu là người bình thường, lúc này tất nhiên hận không thể treo nhi tử lên đánh, nhưng Triệu tri châu lại là một nhi khống, ngay cả mắng cũng luyến tiếc mắng một câu.
Nói thật, phụ mẫu như vậy, nếu như đặt ở hiện đại, trăm phần trăm là tài liệu dạy học thất bại, nhưng Hữu Xu lại cảm thấy cực kỳ thân thiết. Ở mạt thế, đừng nói tình bạn, tình yêu rất khó có được, ngay cả tình thân cũng đều khó khăn. Cha mẹ cậu còn may, vẫn chưa giống người bên ngoài vứt bỏ cậu, nhưng bình thường cũng không quản cậu chết sống, chỉ dưa cậu vào sở nghiên cứu, để tự bản thân cậu đi tranh tiền đồ.
Khi Hữu Xu bị người ta khi dễ vũ nhục, cậu cỡ nào hy vọng cha mẹ có thể đi tới, ôm thật chặt lấy mình. Nhưng bọn họ không có, một lần cũng không có, chỉ đứng xa xa, thờ ơ lạnh nhạt. Hữu Xu biết bọn họ là vì tốt cho mình, bởi vì chim non bị diều hâu bảo vệ dưới cánh, vĩnh viễn không cách nào thừa nhận mưa gió bên ngoài, một khi đi ra ngoài, gặp phải chính là đường chết.
Nhưng ngẫu nhiên có mấy lần, cậu cũng sẽ hy vọng xa vời có thể được một cái ôm chầm, mấy phần ấm áp, cho nên mới không tự chủ được quyến luyến chủ tử, sau đó lại không thể tránh khỏi hướng đi đoạn tuyệt.
Hiện tại, bệnh cũ của Hữu Xu lại tái phát, bị phu thê Triệu thị ôm thật chặt, cậu bỗng nhiên không muốn giải thích, tự mình an ủi, “Thôi, xem bọn họ thương tâm như thế, mình liền ở thêm ba ngày, ba ngày sau tất nhiên giải thích rõ ràng, sau đó giúp bọn họ tìm nhi tử trở về. Nếu đây là một âm mưu, mình cũng có thể tra tìm manh mối, bắt được người làm chủ sau màn.”
Nghĩ vậy, cậu càng thêm yên tâm thoải mái, ở lại Triệu gia. Được tiểu nha hoàn đưa đến phòng ngủ của “Triệu Hữu Xu”, cậu trải giấy Tuyên Thành, viết một phong thư bình an cho Tống thị, chuẩn bị ngày mai bảo trạm dịch cấp tốc đưa đến thượng kinh. Trước khi đi ngủ cậu lại nghĩ nghĩ, lại bức tinh thần lực tới hai mắt, xem xét cảnh vật xung quanh, quả nhiên tìm được một con quỷ treo cổ ở ngoài cửa sổ.
“Giúp ta tìm một người, ta đưa ngươi một tấm âm dương nguyên khí phù.” Cậu lấy từ trong lòng ngực ra một tấm bùa xếp thành hình tam giác, quơ quơ với quỷ treo cổ. Âm dương nguyên khí phù ẩn chứa hai khí âm dương, đối với quỷ quái mà nói là thứ đại bổ, dùng một tấm có thể được mười năm tu vi, con quỷ này hẳn sẽ không cự tuyệt.
“Ngươi nhìn thấy ta à?” Quỷ treo cổ cảm thấy kinh dị, nhìn nhìn trái phải, xác định xung quanh không có ai.
“Ta có mắt âm dương.” Hữu Xu chỉ vào mắt mình, lại hỏi, “Âm dương nguyên khí phù, có muốn không?”
“Nhanh đưa cho ta!” Quỷ treo cổ nháy mắt thay đổi sắc mặt, âm phong cùng cương khí đánh vào trong phòng, khó khăn chạm tới tay áo bào của thiếu niên liền phát ra tiếng kêu thét thê lương. Chỉ thấy một ngọn lửa tử sắc nhanh chóng bao lấy nó, thời gian nháy mắt con quỷ liền không còn, chỉ còn lại một đống tro tàn.
Không đến một giây liền đốt thành tro tàn, đây là uy lực của long tinh sao? Hai mắt Hữu Xu trừng đến tròn vo, hồi lâu mới phun ra một ngụm khí. Từ sau đêm đó, cậu vẫn là lần đầu tiên kiến thức được cảnh tượng bực này, nói cách khác, chỉ cần không phải đại yêu, cậu có thể lập tức miểu sát*.
*Miểu sát: cách nói thường dùng trong game, ý là gϊếŧ chết trong 1 giây.Trong lòng cảm thấy vui sướиɠ, cậu tiếp tục quan sát bốn phía, rốt cuộc phát hiện được một tiểu quỷ trong kẽ gạch.
“Giúp ta tìm một người, ta cho ngươi một tấm âm dương nguyên khí phù.”
“Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân không cần âm dương nguyên khí phù, ngài muốn tìm ai chỉ cần nói ra, tiểu nhân liền đi!” Tiểu quỷ lập tức dập đầu bái lạy, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Tìm Triệu Hữu Xu.” Hữu Xu cũng mặc kệ nó muốn hay không, trực tiếp ném bùa qua.
Tiểu quỷ còn tưởng rằng thiêu chết con quỷ treo cổ trước đó chính là tấm bùa này, bắt được trong tay mới biết thật sự là âm dương nguyên khí phù, trong lòng không khỏi cực vui mừng, vội vàng nhét vào trong miệng nuốt xuống, sau đó đi ra ngoài tìm người, đi tới nửa đường mới nghĩ đến: Triệu Hữu Xu không phải là chính đại nhân sao?
Trong bùa có giấu một tấm sưu hồn phù, không sợ đối phương chạy đi liền không trở lại. Hữu Xu an tâm nằm trên giường đợi tin tức, cảm thấy nhàm chán liền cầm lấy một quyển sách sử tùy ý lật xem, sau đó cứng đờ. Khi cậu rời đi là Đại Minh hoàng triều năm Tông Thánh thứ nhất, nhưng hiện tại lại là Hạ Khải triều năm Trọng Khang hai mươi hai. Đại Minh triều thành Đại Hạ triều, Tông Thánh đế thành Trọng Khang đế, ở giữa lại cách hơn sáu trăm năm.
Nói cách khác, Hữu Xu lại xuyên qua, hơn nữa là thân xuyên. Hiện giờ, tư duy cậu một mảnh trống rỗng, chỉ có một câu không tự chủ được hiện lên trong đầu —— trong núi không có năm tháng, trên đời đã ngàn năm.
Hết chương 40