Quỷ ngàn mặt do dự hồi lâu mới bay xuống xà nhà, cũng không dám tới gần thiếu niên, chỉ tránh ở góc tường xa xa, hỏi, “Làm giao dịch gì?”
“Bằng đạo hạnh của ngươi, có thể gϊếŧ chết Vương Tượng Càn không?” Hữu Xu không đáp mà hỏi lại.
Sương đen bao phủ quanh thân quỷ ngàn mặt bắt đầu cuồn cuộn, có thể thấy tâm tình nó rất không bình tĩnh, ấp úng một lúc lâu mới chật vật nói, “Tuy rằng lệ khí của ta rất nặng, nhưng Vương Tượng Càn từng lên chiến trường, từng làm tướng quân, tàn sát hơn vạn vạn người, so với ta càng hung ác hơn. Ta chỉ có thể đi theo hắn, ngẫu nhiên khiến hắn gặp ác mộng, nếu muốn gϊếŧ hắn cũng là không thể.”
Hữu Xu gật đầu, nỉ non nói, “Đều nói quỷ sợ người ác, lời này quả nhiên không giả. Khó trách Vương Tượng Càn thiếu nợ, lệ quỷ không đi tìm hắn đòi, mà lại muốn quấn lấy ta. Thế nhân đều thích bắt nạt người yếu, ngay cả quỷ cũng giống vậy.” Dứt lời, cậu cắn đứt đầu ngón tay, ép ra một giọt máu tươi, tiếp tục nói, “Ta cho ngươi một giọt máu, ngươi giúp ta gϊếŧ Vương Tượng Càn, giao dịch này có làm hay không?”
Đối với quỷ quái mà nói thì máu thịt của thế ngoại chi nhân giống như quả nhân sâm vậy, quỷ ngàn mặt ngửi thấy mùi vị nồng đậm đó, lệ khí quanh thân bắt đầu sôi trào. Một ngàn cái đầu vẫn không khiến nó trở nên thông minh, ngược lại làm cho nó mất đi năng lực tự hỏi độc lập. Nó nhanh chóng đem thảm trạng trước đó quên tận chín tầng mây, giương nanh múa vuốt nhào lên.
Hữu Xu giơ tay lên, lần thứ hai quăng qua một bàn tay. Hai tiểu quỷ khó thở, tránh đi ngọn lửa tử sắc thiêu đốt, đi gặm cắn lệ khí của quỷ ngàn mặt. Trong phòng vang lên một trận hét thảm, qua tận một lát mới yên tĩnh lại.
Quỷ ngàn mặt lại bị cắt rụng một khuôn mặt rốt cuộc thành thật, nhìn chằm chằm giọt máu ở đầu ngón tay thiếu niên, ồm ồm nói, “Làm làm làm, trước hết giao dịch đi, ta làm!”
Lấy máu tươi của mình làm giao dịch, Hữu Xu tất nhiên phải gánh vác phiêu lưu thật lớn. Nhưng có chủ tử ở đây, cậu cũng không sợ, lúc này liền đem giọt máu ở đầu ngón tay bắn vào trong miệng quỷ ngàn mặt, đuổi nó đi. Được trăm năm đạo hạnh, lệ quỷ vốn dĩ thân cao hai trượng bỗng nhiên lại cao thêm mấy thước, tiếng rít từ khe cửa chui ra ngoài, có thể thấy đang sốt ruột báo thù.
Hai tiểu quỷ không yên lòng về nó, lập tức đuổi theo, không hẹn mà cùng hạ quyết tâm: nếu như đối phương không nghe lời, đợi sau khi Vương Tượng Càn chết liền ăn nó luôn, miễn lưu lại mối họa cho đại nhân.
Trong phònhg an tĩnh lại, Hữu Xu nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, như có điều suy nghĩ. Cậu quăng cho quỷ ngàn mặt hai bàn tay, bàn tay thứ nhất ngọn lửa hôi hổi, bàn tay thứ hai lại chỉ toát ra mấy đốm lửa, có thể thấy long khí trong cơ thể đã sắp biến mất gần như không còn, đếm ngày một chút, lại chỉ duy trì không đến nửa tháng.
“Xem ra đêm nay lại phải hút long khí một lần.” Cậu vừa thì thào tự nói, vừa cầm lấy điểm tâm gặm từng ngụm nhỏ.
Hiện giờ, Cơ Trường Dạ đã phân phòng ngủ với Hữu Xu, lại bởi vì thế cục trong kinh sinh biến, thường thường vội đến nửa đêm mới hồi phủ. Ngày hôm đó, hắn đạp ánh trăng đi vào sân, lại thấy trong phòng mình lộ ra ánh nến, dưới gió nam ấm áp ngày hè lay động, lúc sáng lúc tối.
“Sao Hữu Xu còn chưa ngủ?” Khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, nhịn không được đi nhanh hơn hai bước. Nghĩ đến lúc trước, hai người sống nhờ ở Khai Nguyên tự, Hữu Xu cũng là như vậy, ở trong phòng đốt ánh nến yên tĩnh, mặc kệ muộn bao nhiêu, khi vào cửa luôn sẽ nói một câu “Ngươi đã về rồi”, cảm giác ấm lòng nói không nên lời.
Nhưng mà đãi ngộ như vậy, đã thật lâu Cơ Trường Dạ không nhận được. Bình thường chưa từng nghĩ sâu xa, chỉ có cảm giác mất mát thất vọng nhàn nhạt lượn lờ trong trái tim, cho đến hiện tại mới đột nhiên phát giác, hóa ra phần thiếu hụt kia lại ở chỗ này.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy thiếu niên khoác một tấm ngoại bào, gục xuống bàn ngủ say sưa, không biết mơ thấy cái gì, đôi môi mỏng hồng nhạt lúc khép lúc mở, đầu lưỡi khi thì lộ ra khi thì nhúc nhích, mang ra một chút nước bọt lấp lánh, bộ dạng nhìn qua ngốc cực kỳ.
“Hẳn là lại đang vung đũa ngấu nghiến ở trong mộng rồi.” Cơ Trường Dạ lắc đầu bật cười, một bên tiến lên giúp thiếu niên chà lau nướt bọt, một bên thật cẩn thận ôm cậu lên giường, đắp kỹ chăn.
Cảm giác thân thể treo trên bầu trời, rồi lại rơi xuống, Hữu Xu lập tức mở hai mắt, mông lung trông thấy một bóng người thon dài, đang cúi đầu nhìn mình, bởi vì che bóng, nhìn không thấy biểu tình, chỉ riêng hai tròng mắt lộ ra cảm xúc sâu không thấy đáy.
“Chủ tử, ngươi trở về rồi?” Hai tay cậu tạo thành nắm, dùng sức dụi mắt.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng dụi mắt như vậy.” Cơ Trường Dạ kéo tay cậu ra, sau đó ngồi ở mép giường, chậm rãi mở miệng, “Rót một chén nước lại đây.”
Lời này cũng không phải nói với Hữu Xu, mà là phân phó A Đại cùng A Nhị đứng ở cửa. A Đại lập tức rót một chén trà lạnh, hai tay dâng lên. Sau khi Cơ Trường Dạ tiếp nhận liền đưa đến bên miệng thiếu niên, một bàn tay đặt ở dưới cằm đối phương, miễn cho thấm ướt vạt áo.
Hữu Xu nhấp một ngụm nhỏ, liếʍ liếʍ cánh môi khô nứt, lại nhấp tiếp một ngụm nhỏ, nhấp cả buổi mới uống xong một chén nước.
Cơ Trường Dạ một chút cũng không biết phiền chán, ngược lại nhìn chằm chằm thiếu niên, không biết suy nghĩ cái gì.
Hữu Xu uống trà xong, thấy thanh niên hồi lâu không động đậy, nhịn không được kéo kéo góc áo đối phương, “Chủ tử, sao giờ ngươi mới trở về?”
“Trong triều có việc.” Cơ Trường Dạ vuốt ve sợi tóc trơn bóng của thiếu niên, chầm chậm nói, “Hữu Xu, muốn biết tình hình gần đây của Vương gia không?”
Chuyện lớn chuyện nhỏ của Vương gia, mỗi ngày hai tiểu quỷ đều sẽ đến bẩm báo, nhưng Hữu Xu lại càng nguyện ý nghe chủ tử kể rõ. Cậu dịch vào trong góc giường, vỗ chỗ trống bên người, “Lên đây trò chuyện.” Đây là tư thế dự định xúc tất trường đàm*.
*Xúc tất trường đàm: xúc tất là đầu gối dựa vào nhau, ý chỉ hai người có quan hệ rất thân thiết, trường đàm là nói chuyện lâu.Cơ Trường Dạ mỉm cười, đơn giản rửa mặt một phen, lại cởi ngoại bào và giày, lúc này mới bò lên giường, theo thói quen kéo thiếu niên vào trong ngực.
“Huyền Minh đại sư suất lĩnh ba trăm tăng nhân tĩnh tọa ở cửa thành, nhất định muốn Hoàng Thượng tra ra kết quả mới bằng lòng rời đi, dân chúng lui tới có nhiều tín đồ của hắn, thấy tình cảnh này cũng gia nhập vào, ngắn ngủn nửa ngày lại tập kết hơn vạn người, đem cửa thành chen đến chật như nêm cối. Hoàng Thượng thịnh nộ, lệnh cưỡng chế tam ti nghiêm tra việc này, cùng ngày liền dán khắp hoàng bảng, trưng cầu manh mối.” Nói tới đây, Cơ Trường Dạ vươn tay đi lấy chén trà trên bàn.
Hữu Xu vô cùng tri kỷ, lập tức lướt qua hắn, trước một bước lấy ấm trà lại đây, trực tiếp đưa miệng ấm đến bên môi thanh niên, một mặt đút nước một mặt truy vấn, “Sau đó thì sao? Có tìm được manh mối không?” Vương Tượng Càn là Binh Bộ Thượng Thư, lại là tâm phúc của Thái tử, hẳn là có biện pháp lau sạch việc này.
Nhưng cậu bỏ sót chủ tử nhà mình. Cơ Trường Dạ vốn có ý tiêu diệt Vương Tượng Càn, do đó đem nhân thủ của mình xếp vào Binh bộ, làm sao lại buông tha cơ hội tốt này? Hắn đã sớm sai người mua được người thân của những đứa bé bị hại, bảo bọn họ chỉ cần đi tố giác.
Một đầu khác, An Hoa quận chúa vốn tưởng rằng Vương Thiên Hữu là trúng tà, không muốn làm lớn chuyện lại không ngờ sinh ra chuyện Diệu Trần bị gϊếŧ, mới biết mình suýt chút nữa là một chân bước vào quỷ môn quan, nhất thời thù mới hận cũ đồng loạt ùa lên, lập tức vào cung tìm Tiêu quý phi tố khổ, dẫn tới Tiêu quý phi và Thái tử cực hận Vương gia, tức giận mắng Vương Tượng Càn đến thỉnh tội một trận, đuổi ra ngoài.
Đại thần trong triều quen xem xét thời thế, thấy Vương Tượng Càn mất chỗ dựa vào liền sôi nổi bỏ đá xuống giếng, chẳng những buộc tội ông ta dạy con không nghiêm, còn kéo ra rất nhiều bản án cũ năm xưa, ví dụ như tham ô, không làm tròn trách nhiệm, gϊếŧ hại đồng liêu vân vân.
Bên tai Thánh Thượng mềm, một mặt có Tiêu quý phi thổi gió đầu giường, một mặt có các đại thần cáo trạng, thực nhanh liền hạ ý chỉ, lệnh cưỡng chế Vương Tượng Càn tạm thời cách chức tỉnh táo lại. Lần này, bản thân Vương Tượng Càn cũng khó bảo toàn, chỗ nào có dư lực đi cứu nhi tử?
Cơ Trường Dạ đem đủ loại nội tình nhất nhất tường thuật, than thở nói, “Hiện giờ, án tử đã tra rõ, thứ đệ kia của ngươi thật sự là tâm thần mất trí, chẳng những sát hại Diệu Trần, còn tươi sống ngược chết bảy tám đứa bé. Sâu hơn nữa, sinh mẫu cùng thân muội cũng đều biết chuyện, chẳng những không ngăn cản, còn trợ Trụ vi ngược, giúp hắn tìm kiếm con mồi khắp nơi. Đại Lý tự khanh báo cáo tình huống cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, phán Vương Thiên Hữu trừ đi công danh vĩnh viễn không thu nhận, sau khi phạt năm mươi trượng thì đày đi ba ngàn dặm, giờ Thìn ngày mai áp đến Lĩnh Nam, cuộc đời này không có khả năng trở về. Lâm thị dạy con vô phương, trợ Trụ vi ngược, đã từ chính thê biếm thành tiện thϊếp, hôn sự của Vương Quân Tịch cùng Thái tử cũng đã hủy bỏ. Nếu như không có ai giúp đỡ, Vương gia lần này tất nhiên môn đình suy sụp, chia năm xẻ bảy.”
Nhi tử nữ nhi trong một đêm bị hủy hết, vị trí chính thê mình thật vất vả mưu đoạt cũng bị hủy đi, hiện tại tâm tình Lâm thị ra sao, Hữu Xu đã có thể tưởng tượng được. Loại độc phụ ngay cả đứa trẻ trong tã lót cũng không buông tha như nàng, cũng không đáng để đồng tình. Người đang làm trời đang nhìn, hết thảy mà nàng và nhi nữ gặp phải, chẳng lẽ không phải báo ứng do trước kia làm ác sao?
Hữu Xu mặt không đổi sắc, lúm đồng tiền bên má lại hiện hiện, có thể thấy tâm tình khá tốt.
Cơ Trường Dạ nói nhiều như vậy, tự nhiên là để lấy lòng thiếu niên trong ngực, thấy tình cảnh này, nhịn không được vươn tay chọt má lúm đồng tiền của cậu.
Hữu Xu cũng không tránh né, ngược lại dịch qua một chút, tiện cho động tác của thanh niên. Cậu chớp chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, hỏi, “Vậy Vương Tượng Càn thì sao?”
“Vương Tượng Càn đã bị bãi miễn hết thảy chức vụ, cấm túc trong nhà.” Trong mắt Cơ Trường Dạ xẹt qua một tia sáng. Một hệ của Thái tử vì tranh đoạt chức vị trống của Vương Tượng Càn cùng với bộ hạ cũ, hiện giờ đã rơi vào nội đấu, càng làm cho hắn có cơ hội thừa dịp. Bận rộn nửa tháng, cuối cùng cũng có thu hoạch.
Hữu Xu gật gật đầu, không truy vấn nữa. Tục ngữ nói thật đúng —— thừa dịp người ta bệnh, lấy mạng người ta. Vương Tượng Càn đang bị vây ở nơi thấp nhất trong nhân sinh, tất nhiên khí thế giảm sút, lúc này quỷ ngàn mặt động thủ hẳn sẽ vô cùng dễ dàng. Không chừng qua không lâu nữa, Vương gia liền phải làm tang sự.
Nghĩ như vậy, Hữu Xu rốt cuộc yên lòng, che miệng ngáp một cái.
Cơ Trường Dạ thấy cậu mệt rã rời, vội ôm cậu nằm thẳng, nỉ non nói, “Ngủ đi.”
Hữu Xu hàm hồ đáp ứng, nhắm mắt một khắc bỗng nhiên tỉnh táo lại. Không đúng, ham nghe bát quái, ngay cả chính sự cũng quên, đêm nay đến để hút một ngụm long khí. Cậu nhéo nhéo đùi mình, đuổi con sâu ngủ đi, đợi thanh niên hô hấp ổn định liền lặng lẽ đứng lên, ngồi xếp bằng ở bên người đối phương, một đôi mắt sáng ngời chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm đôi môi tuyệt đẹp kia.
“Chủ tử, chủ tử? Ngươi đang ngủ sao?” Cậu lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nhẹ giọng gọi.
Cơ Trường Dạ nhìn như nhắm mắt ngủ sâu, kì thực đã sớm tỉnh dậy. Lần này, hắn không cảm thấy kinh ngạc, tâm tình càng thêm khẩn trương so với lần trước. Hắn gần như lập tức liền đoán được thiếu niên muốn làm gì, sau đó trái tim liền ngừng nhảy lên. Khi hơi thở nóng rực càng ngày càng gần, hắn cố gắng tự nói với mình xoay lưng đi, nhưng bất luận như thế nào cũng làm không được. Hắn cho rằng mình sẽ liều mạng kháng cự, nhưng trên thực tế, mỗi một sợi thần kinh, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một nỗi nhớ nhung như tia chớp xẹt qua của hắn, đều đang kể rõ khát vọng.
Hắn thậm chí không tự chủ được mà hé môi, nghênh đón nụ hôn sắp đến này.