- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- [Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
- Chương 131
[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 131
Biết được thiếu niên bình yên vô sự, lúc này Cơ Trường Dạ mới thoát khỏi cấp dưới, trở lại phòng một mình xem xét hình ảnh quay được gần tháng nay, từ khoảnh khắc thiếu niên mở mắt ra, cho đến giờ này khắc này, hắn bức thiết muốn được biết tất cả về cậu, cuối cùng tại một ngày nào đó dung nhập vào cuộc sống của cậu.
Thiếu niên còn hoàn mỹ hơn so với trong tưởng tượng của hắn, hắn nhìn thân thể trần trụi của cậu đi qua đi lại trong một đống vàng bạc châu báu, những bảo vật đã từng khiến thế nhân cuồng nhiệt truy phủng đó tất cả đều thành làm nền cho cậu. Cậu cũng không biết máy theo dõi tồn tại, nhất cử nhất động đều tràn ngập thẳng thắn và hấp dẫn, cậu thậm chí khom lưng xuống, cong mông, tìm kiếm trong một cái rương hơi lớn. Từ phương hướng của máy theo dõi xem qua, vừa vặn có thể đem cảnh đẹp ở bộ vị tư mật của cậu nhìn một cái không sót gì. Đầu ngón tay trắng nõn thon dài của cậu móc ra từng bộ lại từng bộ cẩm y hoa phục, lúc chồng chất ở bên chân giống từng đóa từng đóa hoa vây quanh tinh linh chui ra từ trong suối nước sâu thẳm, hình ảnh kia không giống cảnh thật, càng giống một hồi ảo mộng.
Cơ Trường Dạ hận không thể vén một lọn tóc ướt của cậu lên, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, vừa hận không thể từ phía sau lưng ôm cậu, gắt gao ấn vào trong ngực. Nhịp tim xưa nay trầm ổn của hắn đập nhanh giống như đột nhiên đυ.ng vào lỗ đen hành tinh, máu còn nóng cháy hơn so với nham thạch chôn giấu trên địa tâm. Khi thiếu niên rốt cuộc mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi địa cung, rốt cuộc hắn thấp giọng nguyền rủa một tiếng, đi vào phòng ngủ giặt quần.
Thiếu niên dường như thực yêu sạch sẽ, mỗi một ngày đều kiên trì xử lý mình, mới đầu Cơ Trường Dạ còn kiên nhẫn phân tích phương thức chiến đấu của cậu và tinh thần lực mạnh yếu, sau lại dứt khoát nhanh chóng lược qua, đem những hình ảnh hương diễm kiều diễm đó cắt nối biên tập riêng ra, làm thành một văn kiện bí mật lưu trong trí não. Trước khi gặp mặt thiếu niên, hắn chỉ có thể dựa vào mấy thứ này để mà tự an ủi.
Càng về sau, thiếu niên lại càng thong dong, cậu luôn bị cuồng thú đuổi chạy giờ lại chọc cho cuồng thú trong phạm vi trăm dặm vô cùng sợ hãi. Cơ Trường Dạ chưa từng thấy qua thời khắc cậu chật vật, đối với con người từ đóa hoa mảnh mai biến thành tung hoành vũ trụ trong cảm nhận của hắn, mỗi khi nhiều thêm một phân hiểu biết, đối với cậu cũng liền nhiều thêm một phần si mê.
Ngoại trừ giá trị vũ lực cường đại, đầu óc thiếu niên cũng thông minh ngoài dự đoán, ngay cả đạo sư của An Hữu Xu cũng bị cậu qua mặt. Nhưng khi cậu tiến vào ký túc xá của An Hữu Xu, khi một mình một chỗ, rốt cuộc lộ ra biểu tình mới lạ, trong ngạc nhiên lại lộ ra thấp thỏm. Hóa ra cậu không phải không sợ hãi, mà là đem loại cảm xúc này gắt gao dằn xuống đáy lòng không dám biểu lộ.
Đúng vậy, cậu đến từ quá khứ càng xa xôi, thân nhân, bạn bè, người yêu bên cạnh cậu… Không không không, cậu ấy không có người yêu, cậu ấy nhìn qua mới bao lớn? Mười lăm hay là mười sáu, nhỏ tuổi như vậy, tuyệt đối sẽ không có người yêu. Cơ Trường Dạ hung hăng phủ định phỏng đoán này, khi nhìn lại thiếu niên trong video thì trong mắt toát ra cảm xúc thương tiếc.
Ở thời đại này, cậu là người độc hành chân chính, không có ai trấn an nỗi sợ hãi của cậu, cũng không có ai dẫn đường sự mê man của cậu, tương lai chỉ có thể dựa vào cậu từng bước một sờ soạng. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm lại, Cơ Trường Dạ cũng không cho là mình có thể làm được càng tốt hơn so với thiếu niên. Cậu thật sự là một đứa nhỏ cực kỳ ưu tú, còn xuất sắc hơn tất cả thiên chi kiêu tử do những thế gia cự tộc tỉ mỉ bồi dưỡng ra mà hắn từng gặp.
Nhưng mà ngay sau đó, loại cảm xúc kiêu ngạo không hiểu ra sao này đã bị dở khóc dở cười thay thế, Cơ Trường Dạ phát hiện thiếu niên đang đứng trong phòng tắm trống rỗng, nơi này kiểm tra, chỗ kia ấn ấn, dường như đang nghiên cứu căn phòng này là để làm gì. Cậu nhìn thấy bồn tắm lớn, vì thế lập tức ý thức được đây là chỗ tắm rửa, lại tìm không thấy chỗ nào có nguồn nước, tức giận đến liên tục than thở, “Nước đâu? Chỗ nào có nước? Ta muốn nước.”
Vòi hoa sen khống chế bằng âm thanh bỗng nhiên từ nóc nhà chui ra, văng đầy mặt và đầu cổ cậu, khiến cậu giật mình đồng thời còn xối lên áo sơ mi trắng mỏng manh của cậu. Cậu vừa chật vật hoảng sợ, lại có vẻ mê người như vậy, khiến Cơ Trường Dạ mỉm cười, ngay sau đó huyết mạch trương lớn.
Không thể nhìn nữa, nếu không cả ngày đều không muốn làm chuyện khác. Hắn dùng hết tự chủ lớn nhất tắt hình ảnh theo dõi đi, lúc này mới mặc quân trang, thẳng sống lưng, bước đi ra ngoài.
Hữu Xu không ngờ thiếu niên bị mình thay thế thân phận cũng tên “Hữu Xu”, hơn nữa diện mạo khi còn nhỏ có bảy tám phần tương tự cậu, thật sự là duyên phận. Sau khi trở lại thủ đô tinh, cậu thả linh hồn An Hữu Xu từ trong con rối ra, sử dụng phương pháp siêu độ ổn định từ trường của hắn, để tránh bị từ trường xung quanh cắn nuốt. Lúc xuống phi thuyền, cậu từng thấy tận mắt một từ trường có linh trí tiến vào bụng một vị nữ sĩ, nghĩ xem như đầu thai thành công, chỉ mong từ trường của An Hữu Xu cũng có thể dựng dục ra linh trí, lại chuyển sinh thành người.
Con rối không có linh hồn tự nhiên bị Hữu Xu giữ lại, để ngừa ngày sau gặp lại tình huống kiểm tra gien. Cậu làm bộ bị kí©h thí©ɧ, vẫn chưa nói chuyện với đạo sư, may mà An Hữu Xu cũng là tính tình trầm mặc ít lời, vẫn chưa khiến cho đối phương hoài nghi.
An Hữu Xu là một người mê sách, trong trí não có rất nhiều truyện dài. Hữu Xu trong lúc vô ý mở ra một quyển, mới đầu cũng không biết đây là thứ gì, sau lại phát hiện phía trên có một cái hình biểu thị loa nhỏ, hẳn là có thể tự động chuyển đổi chữ viết thành ngữ âm, vì thế lập tức nhấn mở, phân biệt từng chữ.
Tiểu thuyết tổng cộng có sáu trăm vạn chữ, sau khi xem xong, Hữu Xu đã từ thất học dốt đặc cán mai đạt tới trình độ văn hóa bình thường. Đương nhiên, trong sách có rất nhiều điển cố cậu đều không biết, còn phải tìm sách giáo khoa mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học đến xem, chậm rãi củng cố.
Học được chữ viết, trí não của An Hữu Xu tự nhiên bị Hữu Xu chơi đến tung bay, làm thế nào lên mạng, làm thế nào mua sắm, như thế nào liên hệ bạn bè, cậu đều biết nhất thanh nhị sở, đồng thời cũng từ trong hồ sơ cá nhân tra được hiện trạng cuộc sống của An Hữu Xu. Hắn sống còn thảm hại hơn trong dự đoán của Hữu Xu, sau khi cha mẹ chết trận để lại một khoản tiền trợ cấp đều đã bị dùng hết, phòng ở cũng bán đi, hiện tại chỉ có thể sống nhờ ở ký túc xá trường học. Chờ hắn tốt nghiệp từ học viện đế quốc, liền thật sự là lang bạc kỳ hồ, không có chỗ ở cố định.
Lần này nghỉ hè, hắn nghe danh đi tham gia triển lãm cơ giáp Cát Nhã tinh tổ chức, cũng không biết cọng dây nào trong đầu đáp sai, lại dùng một khoản tích cóp cuối cùng mua một cơ giáp sơ cấp, khiến mình thành kẻ nghèo nàn. May mắn ở kỷ nguyên tinh tế, tỉ lệ trẻ em sinh ra vô cùng thấp, mỗi một đứa nhỏ trước khi thành niên đều được pháp luật tinh tế bảo hộ, nhất là cô nhi, nếu không Hữu Xu đừng nói trị liệu vết thương, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề.
Nhưng dù vậy, chính phủ cũng không có khả năng cung cấp cho đứa nhỏ mất đi cha mẹ một hoàn cảnh sinh tồn quá tốt, chỉ có thể cam đoan bọn họ không bị đói chết. Học phí của An Hữu Xu có thể miễn trừ, mà mỗi ngày còn được phát ba ống dịch dinh dưỡng, nhưng tư liệu, dụng cụ, phí hoạt động mà học tập yêu cầu, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân nghĩ biện pháp. Nói thành thật, Hữu Xu căn bản không muốn đi học cái gì mà nghệ thuật biểu diễn, nhưng nếu không ở trường học, cậu có năng lực đi chỗ nào?
Trước tiên ở đây đã, về sau lại chậm rãi tìm kiếm đường ra. Hữu Xu uống sạch dịch dinh dưỡng hương vị cổ quái, sau đó mặt nhăn mày nhíu, làm cái biểu tình cực độ hỏng bét. Hiện tại thứ mà cậu tưởng niệm nhất có hai loại khác biệt, một là chủ tử, hai là mỹ thực.
Kỷ nguyên tinh tế không phải thời đại mỹ thực xuống dốc, mà ngược lại, bởi vì giống loài phong phú, đồ ăn ngon cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng lạm dụng đá năng lượng khiến cho đất đai ô nhiễm nghiêm trọng, nhân loại chỉ có thể chuyên sáng lập ra vài tinh cầu để gieo trồng cây nông nghiệp hoặc nuôi dưỡng súc vật. Việc này dẫn đến phí tổn cho đồ ăn thiên nhiên tăng lên cực lớn, tiền lương bình thường của một gia tộc một tháng chỉ có thể hưởng dụng mấy lần, mà loại người nghèo nàn dựa vào chính phủ tiếp tế như An Hữu Xu chỉ có thể nghĩ tới ở trong đầu.
Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, chủ tử nói quả nhiên không sai! Hữu Xu mở mạng hành tinh, muốn nhìn một chút xem có thể bán mấy thứ mình mang đến để đổi thành điểm tín dụng không. Một đầu khác, Cơ Trường Dạ cũng đang thông qua máy theo dõi điều tra cậu đang làm cái gì, cũng hack vào tài khoản trí não của An Hữu Xu, xem một ít tư liệu mà hiện tại thiếu niên đang xem.
Hình như cậu ấy muốn bán đồ vật mang ra từ trong cổ mộ, rồi lại thực nhanh phát hiện vàng bạc châu báu đã không đáng tiền, trong đó có mấy bộ đồ sứ được xem là đồ cổ, nếu đặt ở khu bán đấu giá, phỏng chừng có thể bán ra cái giá trên trời từ trước tới nay.
“Đừng, ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ này. Em còn chưa thành niên, hết thảy hoạt động trên mạng đều có đầu não theo dõi, một khi mấy đồ cổ đó chảy ra, cho dù là nặc danh bán đấu giá, bọn họ cũng có thể tìm hiểu nguồn gốc tìm được em. Thân mến, mau thu hồi suy nghĩ nguy hiểm này đi, nếu không tôi liền đánh mông em đó.” Cơ Trường Dạ khẩn trương nỉ non, hận không thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh thiếu niên, thay thế cậu tắt trang mạng đi.
Một đầu khác, Hữu Xu nhiều lần châm chước, cuối cùng vẫn tắt trang bán đấu giá đi. Đối với kỹ thuật internet hiện tại cậu cũng không hiểu biết, còn không làm được hành động hóa thân thành hacker đến vô tung đi vô ảnh. Ở thời đại này, đồ cổ quả thật đáng giá, nếu bán đấu giá, đừng nói mỹ thực thiên nhiên, dù là một tinh cầu cũng mua được, nhưng chính bởi vì rất đáng giá, ngược lại cậu không dám tùy tiện ra tay, ít nhất trước khi học được cách làm thế nào che giấu thân phận thì không thể ra tay.
Uống dịch dinh dưỡng trước đi, về sau lại nghĩ phương pháp kiếm tiền. Cậu lấy ra một chai nước hoàng tuyền, từng chút từng chút đút cho tiểu Hạt, còn nhét một con cổ vương mới tạo ra vào trong cặp càng của nó, trên mặt đều là biểu tình cực kỳ hâm mộ.
Thần kinh buộc chặt của Cơ Trường Dạ lúc này mới trầm tĩnh lại, tán thưởng nói, “Good boy! Tôi biết ngay quốc vương thân mến của tôi nhất định là đứa nhỏ thông minh nhất trên thế giới.” Cuối cùng kết nối với cấp dưới, thúc giục, “Sao cậu còn chưa đến thủ đô tinh?”
“Tướng quân, dường như tôi tra ra một vài thứ ghê gớm. Nếu không phải anh bảo tôi đi điều tra bối cảnh gia đình của An Hữu Xu, tôi tuyệt đối không thể tưởng được An gia xuống dốc mấy trăm năm lại ẩn giấu một bí mật kinh người như vậy!” Một nam thanh niên dung mạo anh tuấn xuất hiện trên màn ảnh.
“Bí mật gì?” Biết rõ thuộc hạ không phải người chuyện bé xé ra to, Cơ Trường Dạ không khỏi nghiêm nghị.
“Mẹ An Hữu Xu là hậu duệ của Tống gia biến mất hơn một trăm năm.”
“Tống gia dựa vào quỷ y thuật mà quật khởi, lại bởi vì quỷ y thuật thất truyền mà biến mất à?” Cơ Trường Dạ cởi bỏ hai cúc áo cao nhất trên quân trang, trầm giọng nói, “Đừng nói cho tôi biết cơ giáp siêu năng của Tống gia ở trong tay An Hữu Xu nhé.” Đế quốc chỉ có năm cơ giáp siêu năng, phân biệt ở trong tay nguyên soái của bốn quân đoàn lớn. Không sai, là bốn đại nguyên soái, không phải năm, bởi vì một chiếc cường hãn nhất, cũng thần bí nhất, sau khi Tống gia biến mất cũng biến mất theo.
Người đời đều biết, cơ giáp siêu năng có niên đại càng lâu thì lực lượng cũng càng cường đại, chúng nó dường như có lực truyền thừa nào đó, có thể hấp thu tinh thần lực và vũ kỹ của các đời chủ sở hữu, thậm chí còn cả dị năng. Cơ giáp siêu năng của Cơ gia truyền thừa hơn bốn trăm năm, ở đế quốc lại chỉ xếp hạng thứ hai, chiếm cứ vị trí đầu tự nhiên là cơ giáp truyền thừa sáu trăm năm của Tống gia.
Mỗi người ở quân bộ đều muốn có được nó, lại không ngờ nó lại ẩn nấp ở An gia nho nhỏ. Nguyên quán của An gia là tinh cầu Luke, ở nơi đó có thể nói là một tay che trời, còn ở thủ đô tinh lại ngay cả vị trí cũng không xếp nổi. Nhưng nếu bọn họ có được một cơ giáp siêu năng đồng thời tìm được người thừa kế, tình huống liền hoàn toàn khác biệt.
“An gia muốn xây dựng quân đoàn thứ năm đế quốc à? Dã tâm thật lớn.” Giọng điệu Cơ Trường Dạ bình thản, giống như mình đang đàm luận không phải là việc lớn đảo điên cục diện chính trị đế quốc, mà là thời tiết bên ngoài.
“Từ hiện giờ mà xem, bọn họ quả thật có ý nghĩ này. Mẹ của An Hữu Xu là người cuối cùng của Tống gia, chính bởi vì sự tồn tại của cơ giáp siêu năng này, lúc ấy bà ta đang lưu lạc ở tinh cầu Luke mới có thể phong phong quang quang gả vào An gia. Nhưng chính vì vậy, bà ta và An tiên sinh đều bị mưu sát. An Hữu Xu kế thừa cơ giáp này, trước sinh nhật mười sáu tuổi, cậu ta cũng không biết nó tồn tại, nhưng bổn gia An gia đã thông qua luật sư của cậu ta lấy vào tay, mà ngay tại ngày hôm qua, anh họ An Hữu Xu là An Thành Kiệt còn khiến nó tỉnh lại và nhận chủ. Hắn là đặc chủng nhân tinh thần lực và thể chất đều đạt tới cấp SS, hiện nay cũng học ở học viện quân sự đế quốc, còn có nửa năm liền tốt nghiệp. Xếp hạng của hắn ở học viện cao hơn Lâm Đức Hải nhiều, bốn năm qua vẫn luôn ổn định ở hạng nhất, là hậu bối có khả năng vượt qua anh nhất.” Vẻ mặt nam thanh niên ngưng trọng. Không hề nghi ngờ, An gia quật khởi đã là thế không thể đỡ.
Cơ giáp siêu năng xếp hạng nhất thức tỉnh, mà còn tìm được chủ nhân, tin tức này chắc chắn nhấc lên sóng to gió lớn ở đế quốc. Hoàng thất muốn thoát khỏi sự khống chế của Cơ gia tự nhiên sẽ giúp đỡ An gia không có căn cơ, mấy quân đoàn lớn còn lại cũng có mưu đồ riêng, đến lúc đó An gia liền có thể thừa cơ quật khởi. Nhưng cơ giáp này trên pháp luật chung quy là thuộc về An Hữu Xu, chẳng sợ linh hồn An Thành Kiệt đã buộc định với nó, dựa theo pháp luật đế quốc, không được An Hữu Xu cho phép, An Thành Kiệt liền không có quyền sử dụng. Nếu mấy quân đoàn lớn khác muốn đè áp An gia, chỉ cần bắt được việc này là đủ. Đổi một cách nói, An Hữu Xu phải chết.
“Thì ra là thế. Vụ tai nạn trên không kia là An gia bày ra ư? Mục đích là mưu sát An Hữu Xu?” Cơ Trường Dạ biểu tình nghiêm nghị.
“Không sai. Còn có một tháng chính là sinh nhật mười sáu tuổi của cậu ta, An gia nhất định sẽ động thủ lần thứ hai. Tướng quân, ngài định làm như thế nào?” Nam thanh niên rốt cuộc ý thức được trách nhiệm của mình trọng đại. Khó trách tướng quân muốn phái hắn đi bảo hộ một thiếu niên phế vật, hóa ra là để mượn sức đối phương từ đó có được cơ giáp kia. Tướng quân quả nhiên bày mưu nghĩ kế, anh minh thần võ!
“Cậu và anh trai cậu cùng dọn đến ký túc xá của An Hữu Xu, nhất định phải cam đoan an toàn của cậu ấy, tôi thực nhanh sẽ trở về!” Cơ Trường Dạ ấn xoa ấn đường, lại cảm thấy khẩn trương trước nay chưa từng có. Ai có thể dự đoán được An Hữu Xu nhìn như gia thế đơn giản, sau lưng lại cất giấu một bí mật muốn mạng như thế, làm hại quốc vương của hắn cũng bị cuốn vào hiểm cảnh theo. Nếu quốc vương xảy ra việc ngoài ý muốn… Không không không, cậu ấy không yếu ớt như mi nghĩ đâu, cậu ấy nhất định có thể kiên trì đến khi mi chạy về.
Cơ Trường Dạ một lần lại một lần tiến hành tự mình an ủi vẫn không an tâm, lại phái thêm rất nhiều nhân thủ đến học viện đế quốc trước, trong đó thậm chí bao gồm cả ám bộ mà hắn chưa bao giờ lộ ra với người khác.
Có lẽ bởi vì thời gian khai giảng tới gần, ký túc xá vốn trống rỗng đã lâu bỗng nhiên có rất nhiều người vào ở, nhất là tầng 122 mà Hữu Xu ở, không quá vài ngày liền đủ quân số, cao thấp thang máy luôn có thể gặp không ít bạn học. Thể trạng Hữu Xu nhỏ xinh nhất, bị chen trong góc thang máy, xung quanh đều là mấy người vạm vỡ cơ bắp bừng bừng phấn chấn, hơi thở phát ra giống như đúc những cao thủ đứng đầu mạt thế trước đây. Cái này làm cậu nhớ tới rất nhiều ký ức không tốt đẹp, giống như con thú nhỏ vào lầm rừng cây, lông cả người đều xù lên.
Học viện đế quốc là học phủ tối cao ở đế quốc, chia làm khu phổ thông và khu quân sự, nhưng ký túc xá lại tập trung cùng một chỗ. Hữu Xu suy đoán những người này là học sinh học viện quân sự, trước tiên tới tham gia huấn luyện. Cậu cúi đầu, rụt vai, từ những giữa người này xuyên qua, yên lặng đi đến trước ký túc xá 12209, dùng vân tay của con rối mở cửa ra.
“Cậu là bạn cùng phòng mới của tôi An Hữu Xu sao? Chào cậu, tôi là Lâm Đức Hiên, học sinh năm hai lớp thần tượng hệ nghệ thuật biểu diễn. Về sau mọi người chiếu cố cho nhau.” Một nam tử trẻ tuổi diện mạo anh tuấn, tươi cười xán lạn từ trên ghế sô pha đứng lên, vươn tay phải ra.
Hữu Xu cũng không nắm lại, nâng mi nói, “Bạn cùng phòng trước đây của tôi dọn đi rồi à?” Từ thông tin ghi chép trong trí não biết được, bạn cùng phòng của An Hữu Xu cũng là học sinh lớp thần tượng hài, hơn nữa cũng không phải tên Lâm Đức Hiên.
“Đúng, hắn đã dọn đi.” Nam tử chỉ chỉ một căn phòng khác, tiếp tục nói, “Đó là anh trai tôi Lâm Đức Hải, học sinh năm tư hệ khống chế cơ giáp. Từ hôm nay trở đi, hắn cũng sẽ dọn vào ở chung, chúng ta làm quen nhau một chút.”
Một nam tử dáng người cao tráng, khí thế khϊếp người dựa nghiêng ở cạnh cửa, lạnh lùng liếc Hữu Xu một cái. Hữu Xu sắc bén nhận thấy được Lâm Đức Hải khinh thường mình, hơn nữa từ khí tức phán đoán, y hẳn là dị năng giả kim hệ cực kỳ lợi hại, Lâm Đức Hiên hình như là người thường, trong cơ thể mang thương tích ngầm. Nhưng mấy cái đó không hề có quan hệ với Hữu Xu, vì thế gật gật đầu liền vào phòng ngủ.
“Đây là phế vật có được cơ giáp kia của Tống gia à? Ngoại trừ cái mặt có thể nhìn, thứ khác cái gì cũng tồi.” Lâm Đức Hải thấp giọng nói.
“Anh, anh không phải đang ghét bỏ em chứ?” Lâm Đức Hiên chỉ vào mũi mình, “Bởi vì hiện tại em cũng là một phế vật ngoại trừ mặt có thể nhìn, thì thứ khác cái gì cũng tệ.”
Lâm Đức Hải vội vàng giải thích, “Tiểu Hiên, em không phải phế vật, em là hacker lợi hại nhất đế quốc. Có dị năng hay không đối với em mà nói cũng không ảnh hưởng.”
“Nhưng mà em càng muốn ra chiến trường. Anh không rõ, làm hacker chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ nhất của em mà thôi. Cuộc sống của người thường cũng không dễ, anh, anh có thể không nhìn tới bọn em, nhưng xin đừng khinh thị bọn em.”
“Tiểu Hiên, thực xin lỗi, là anh nói sai.” Lâm Đức Hải cúi đầu giải thích, trong mắt tràn đầy thống khổ giãy dụa.
Trong cửa, Hữu Xu đang tìm kiếm tin tức về hai anh em Lâm gia. Tuy rằng không tính toán kết giao, nhưng ký túc xá vô duyên vô cớ có hai người xa lạ vào ở, dù sao cậu cũng phải hiểu biết thân phận bối cảnh của bọn họ một chút. Một hàng chữ dài nhảy ra, còn có một cái lại một cái đầu đề tin tức đỏ tươi, có thể thấy anh em Lâm gia rất nổi danh.
Ở thủ đô tinh, thế gia cao cấp nhất có năm cái, phân biệt là Cơ gia quân đoàn Đệ Nhất, hoàng thất Lục gia, Lý gia quân đoàn Đệ Nhị, Rendell gia quân đoàn Đệ Tam, Triệu gia quân đoàn Đệ Tứ. Phía dưới năm gia tộc này lại có rất nhiều gia tộc dựa vào, mà Lâm gia chính là phụ thuộc Cơ gia, được xem là thế gia nhất lưu.
Hai anh em vừa rồi là dòng chính, Lâm Đức Hải là gia chủ đời kế tiếp, thể chất là cấp SS, tinh thần lực là cấp S, dị năng cấp SS, ở học viện quân sự đế quốc tuyệt đối xếp vào top 3. Tiềm lực của en trai y cũng thực kinh người, thể chất và tinh thần lực đều là cấp S, dị năng là gì thì người ngoài không thể nào biết được, nghe nói thực thần bí. Nhưng không may, bởi vì lạm dụng kỹ thuật cải tạo gien, nhân loại tuy rằng ngăn chặn rất nhiều bệnh tật, nhưng lại mắc một loại bệnh nan y tên là chứng hỏng gien, thực lực càng mạnh, khả năng bị bệnh lại càng cao, mà Lâm Đức Hiên đúng là một trong số đó.
Sau khi hỏng gien, dị năng và tinh thần lực của bệnh nhân đều sẽ biến mất, thể chất cũng mỗi năm giảm xuống, cuối cùng suy kiệt mà chết. Đừng nhìn Lâm Đức Hiên hiện tại thần thái tung bay, tiếp qua vài chục năm thì sẽ ở luôn trong phòng bệnh. Loại bệnh nhân này phần lớn sống không quá bảy mươi tuổi, so với thân phận thiên chi kiêu tử của hắn, chỉ có thể dùng hai chữ “bi thảm” để hình dung. Khó trách hắn phải từ hệ khống chế cơ giáp chuyển tới hệ nghệ thuật biểu diễn, nói trắng ra là, hệ nghệ thuật biểu hệ chính là chỗ thu dụng phế vật.
Hữu Xu đảo qua những dòng chữ đó, trong lòng cũng không có đồng tình, thương hại, thổn thức vân vân, cậu đều không đặt người bên ngoài vào mắt, trừ khi đối phương xâm phạm đến an toàn sinh mệnh của mình. Đương nhiên, cậu càng tò mò về Cơ gia, luôn cảm thấy chủ tử nhất định sẽ đầu thai vào gia tộc hiển hách này. Nhưng bất đắc dĩ Cơ gia thực thần bí, người cầm quyền đời này càng theo nguyên tắc hành xử khiêm tốn, ngay cả một tấm ảnh chụp cũng không tìm được, chỉ có tư thế oai hùng khi đối phương điều khiển cơ giáp siêu năng chiến đấu kịch liệt trong vũ trụ.
Mắt âm dương của Hữu Xu có lợi hại hơn nữa cũng không xuyên qua được bản kim loại thật dày, chỉ đành từ bỏ.
Một đầu kia, toàn bộ hành trình Cơ Trường Dạ đều vây xem cảnh tượng hai anh em Lâm gia gặp mặt thiếu niên. Tuy rằng hắn rất bất mãn với thái độ của Lâm Đức Hải, lại không có ý muốn nói cho y biết thân phận chân thật của Hữu Xu, lại càng không thích bọn họ quá mức thân cận với Hữu Xu. Chính mình còn chưa có dung nhập vào sinh hoạt của thiếu niên, dựa vào cái gì để cho người khác giành trước? Bọn họ chỉ cần giúp hắn trông thiếu niên là được, động tác khác đều là dư thừa. Về phần phản ứng của Hữu Xu càng lãnh đạm, hắn chỉ cảm thấy vui mừng. Đây mới là quốc vương thân mến của hắn, cậu hẳn là có đầy đủ khí độ, kiêu ngạo mà lại tự phụ, không ai có thể làm cho cậu đối xử khác biệt, trừ mình ra.
“Có phải cậu ấy đang xem video chiến đấu của tôi không?” Chỉ vào hình ảnh 4D chiếu ở trong không khí, Cơ Trường Dạ biết rõ còn hỏi, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý hiếm thấy.
Phàn Triệu nhìn chằm chằm hình ảnh bị thiếu niên phóng đại tới hết bức tường ngang, run rẩy khóe miệng gật đầu, “Đúng vậy.” Chính anh không có mắt nhìn sao? Hay là nói đang cố ý khoe khoang mình có thể mê đảo một người viễn cổ? Nguòi viễn cổ chưa thấy qua cơ giáp, biểu hiện ra nồng đậm hứng thú không phải thực bình thường sao?
Nhưng Cơ Trường Dạ lại không thấy bình thường, hắn tăng thêm âm điệu nói, “Cậu ấy luôn ở trên mạng tìm tòi tin tức và ảnh chụp của tôi, hiện tại lại nhìn chằm chằm video chiến đấu của tôi đến xuất thần, còn gia nhập hội hậu viên của tôi, cậu ấy nhất định là si mê tôi.”
“Tướng quân, không chừng ngay cả hội hậu viên là cái gì cậu ta cũng không biết đâu.” Phàn Triệu phun tào.
Cơ Trường Dạ lạnh lùng trừng hắn ta một cái, lúc này mới kết nối Lâm Đức Hiên, phân phó, “Đưa nhiều video chiến đấu của tôi lên mạng một chút, càng phấn khích càng tốt.” Nếu có thể, hắn càng muốn bảo Lâm Đức Hiên đem ảnh chụp và tư liệu kỹ càng tỉ mỉ của mình trộm nhét vào trí não của thiếu niên. Nhưng cấp bậc an toàn của trí não thiếu niên rất thấp, rất có thể bị người khác xâm lấn. Trong tinh tế người muốn diệt trừ hắn nhiều lắm, cái này chẳng những sẽ tạo thành phiền toái với hắn, cũng sẽ mang đến họa sát thân cho thiếu niên, chỉ đành nghĩ một phương thức càng uyển chuyển.
Trước khi tiếp xúc với thiếu niên, hắn phải để lại cho cậu một ấn tượng cường đại, tin cậy, ánh sáng vạn trượng, cam đoan tại ánh mắt đầu tiên đã hấp dẫn cậu thật sâu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- [Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
- Chương 131