Mấy vạn hạc giấy qua lại tung bay trong thành, một khi phát hiện ôn khí liền đáp xuống cắn nuốt. Dân chúng mới đầu còn né tránh, đợi ý thức được đây ước chừng là thủ đoạn của quỷ y liền thành thành thật thật đứng tại chỗ, tùy ý chúng nó mổ. Lực chịu tải của mỗi một con hạc giấy đều có hạn, một khi cắn nuốt ôn khí quá nhiều, liền tự động bay lên trời cao, hóa thành một đám khói lửa màu tím nhạt, sau đó tung bay theo gió rồi biến mất.
Trong Nhân Tâm đường, Hữu Xu và Thành vương vẫn chưa nhàn rỗi, tiếp tục gấp từng con từng con, thả bay từng con từng con. Bỗng nhiên, mây đen liên miên không dứt nơi chân trời bị lửa tím phá vỡ một cái lỗ lớn, khiến ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, đuổi đi ôn khí, cũng đuổi đi rét lạnh và tuyệt vọng.
Lúc này Hữu Xu mới dừng tay, dùng âm dương điểm hóa bút điểm mắt cho một con hạc giấy cuối cùng, hai tay giơ lên cao thả nó cất cánh, “Mối nguy Thương Châu đã giải, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.”
“Phải không?” Thành vương cũng buông xuống lá bùa trong tay, đi đến bên cửa sổ nhìn ra xa. Phía chân trời xuất hiện một đám lại một đám điểm sáng nhỏ màu tím, nhìn giống như thực không thu hút, lại từ từ cắn nuốt mây đen. Ánh sáng và bóng tối, đen và tím, đan chéo thành một kỳ cảnh mỹ lệ, vừa giống ánh sáng mờ vạn trượng trước khi mặt trời mọc, lại giống gió lửa mãnh liệt sau ác chiến.
Thành vương nhìn nhìn hốc mắt đã lên men, kéo thiếu niên vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn khóe môi cong cong của cậu, “Hữu Xu, chúng ta thắng.”
“Ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!” Hữu Xu vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, biểu tình vô cùng tự đắc. Tuy rằng rắc rối lần này có hơi lớn, có điều tốt xấu cũng giải quyết viên mãn. Trước kia đều là chủ tử bảo hộ cậu, lúc này cũng nên đến phiên cậu bảo hộ chủ tử.
Nhìn thấy đáy mắt chủ tử xanh đen, cậu lập tức xoay người ôm hắn lên, an trí trên nệm giường mềm mại, lại cởi phát quan, ngoại bào, hài miệt của hắn, dùng giọng điệu dụ con nít nói, “Ngoan, nhanh chóng ngủ một giấc, ngủ xong chuyện gì cũng mất.” Cuối cùng giống như chó con liếʍ chủ tử vài cái.
Thành vương hơi có chút dở khóc dở cười, kéo thiếu niên vào lòng gắt gao đè lại, thở dài nói, “Ngươi cùng ta, nếu không ta ngủ không được.”
Hữu Xu còn có rất nhiều việc phía sau phải xử lý, vội vàng đá đạp chân lung tung, lại bởi vì quá mức mệt mỏi, hoặc là hương khí trên người chủ tử rất quen thuộc, đạp đạp liền ngủ thϊếp đi, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ. Bò cạp nhỏ trốn trên đỉnh đầu cậu bò ra sau gáy cậu, chậm rãi hòa vào da thịt, hóa thành một hình xăm trông rất sống động.
Thành vương sờ sờ bên má thiếu niên, lại hôn hôn vầng trán trơn bóng của cậu, lúc này mới trở mình đem người vây khốn, sau đó rơi vào mộng đẹp.
Ngoài Nhân Tâm đường, dân chúng gây chuyện giơ đuốc, si ngốc nhìn hạc giấy trên trời bay tới bay lui, mỗi khi một con hạc giấy “oanh” một tiếng hóa thành ngọn lửa, tuyệt vọng trong nội tâm bọn họ liền tiêu giảm một phần. Ngắn ngủn mấy khắc, mây đen vốn dĩ dày đặc đã bị những ngọn lửa đó đốt ra rất nhiều lỗ lớn, không ngừng có ánh mặt trời màu vàng xán lạn chiếu xuống, mang đi ngày đông rét lạnh.
Khi một đám mây đen cuối cùng bị hạc giấy cắn nuốt thiêu hủy, rơi xuống từng điểm từng điểm bụi mù nóng bỏng, mới có mấy người tỉnh táo lại, nỉ non nói, “Giải rồi! Huyết chú giải rồi!”
“Còn không cám ơn ân nhân cứu mạng của các ngươi?” Chu Diệu Âm đứng ở cửa y quán, mang nụ cười châm chọc trên mặt.
Mọi người lúc này mới hoàn hồn, vội vàng quẳng đuốc trên mặt đất, dùng chân hung hăng đạp tắt, sau đó “cộp cộp cộp” mà dập đầu. Trước đó bọn họ có bao nhiêu phẫn nộ điên cuồng, hiện tại liền có bấy nhiêu hối hận sợ hãi. Sớm biết rằng quỷ y đại nhân có thể giải huyết chú, bọn họ tội gì phải ầm ĩ trận này? Cũng không biết sau đó cậu ấy sẽ thanh toán như thế nào?
Tư binh của Thành vương cũng khôi phục lý trí, sau đó lại suy nghĩ càng nhiều. Trước đó, vương gia vẫn luôn ở Nhân Tâm đường, hành động đốt cháy Nhân Tâm đường của bọn họ không khác tạo phản, sợ là sẽ bị ngũ mã phân thây. Bất quá chỉ là một cái huyết chú nho nhỏ, há có thể làm quỷ y e ngại? Đều nói vị đại nhân kia thủ đoạn thông thiên, cho đến hôm nay mới biết, lời ấy cũng không phải khen ngợi quá mức, mà là lời không thể chân thành hơn được nữa!
“Quỷ y đại nhân thứ tội! Chúng ta muôn lần chết!” Bọn họ vội vàng vứt bỏ vũ khí quỳ xuống dập đầu.
Trong lúc nhất thời, ngoài Nhân Tâm đường quỳ đầy người, có người xin tội, có người cảm ơn, còn có người chiêm ngưỡng tiên nhân, nhưng trong Nhân Tâm đường thủy chung không có động tĩnh, thẳng qua ba bốn ngày mới có một luồng sương mù màu tím bốc hơi ra, khiến Thương Châu phủ đổ một trận linh vũ.
Linh vũ đuổi đi một tia khói mù cuối cùng, khi dân chúng đạp lớp bùn đất mềm mại mà lại thơm hương đi đến bờ ruộng nhìn ra xa mới phát hiện, lúa mì gieo xuống trước khi bắt đầu mùa đông trên mặt đất thế mà đã mọc rễ nẩy mầm, từ xa nhìn lại một mảnh xanh nhạt. Ôn khí tàn sát bừa bãi qua đi không phải để lại rách nát cùng tiêu điều, mà là sinh cơ bồng bột. Thương Châu có quỷ y tọa trấn, yêu ma quỷ quái quả nhiên không có chút đường sống để thi triển.
Nhân Tâm đường liên tiếp bảy tám ngày không thấy mở cửa, dân chúng tự cho là chọc giận tới thần linh, không dám đến trước cửa cúng bái nữa, mà là trộm xây miếu thờ cung phụng pho tượng quỷ y. Hữu Xu cũng không phải là thật sự nổi giận như bọn họ nghĩ, trên thực tế cậu chưa bao giờ đặt những người này ở trong mắt, bọn họ thích cậu, kính sợ cậu, hay là oán hận cậu, không ở trong phạm vi lo nghĩ của cậu.
Hiện giờ cậu đang kiểm kê đồ vật chuẩn bị mang đến kinh thành. Ba ngày trước, hoàng cung phát chiếu thư gấp, nói thái thượng hoàng bệnh nặng, mời chư vị hoàng tử tức khắc về kinh, lại phát thϊếp mời cho danh y các nơi, mời bọn họ đến hội chẩn. Hữu Xu được một tấm, Chu Diệu Âm cũng được một tấm, những thần y ở đất phiên khác tất nhiên là cũng có.
Để giải được huyết chú, Hữu Xu có thể nói là táng gia bại sản. Hầu bao của cậu vốn là một cái túi càn khôn, không so được với không gian của Chu Diệu Âm, nhưng thu nạp đồ vật nặng mấy trăm cân cũng không nói chơi. Nhưng mà hiện tại, dù cậu dốc ngược túi lên trời, cũng chỉ đổ ra hai gốc hoa màu đen, một thanh chủy thủ tên là tru ma, còn có mấy bình sâu. Bò cạp vừa ngửi được mùi đồng loại liền từ trong gáy cậu chui ra, dùng cặp càng nho nhỏ phá tầng lưu ly bên ngoài, đi vào mồm to ngấu nghiến. Chờ Hữu Xu phát hiện đã chậm.
“Thật có sức ăn.” Cậu đỡ trán ai thán.
Thành vương buông sách xuống, ôm cậu vào lòng hôn, “Để nó ăn đi, không còn thì ta lại sai người đi bắt. Trên đời nhiều bảo bối, sớm muộn gì ta cũng có thể tìm ra chúng nó chất đống ở trước mặt ngươi.”
Lời này cũng không có nói sai, phần lớn bảo vật của Hữu Xu đều là chủ tử nam chinh bắc chiến tìm ra cho cậu, mỗi khi cậu ngủ say, bảo vật trong địa cung liền kịch liệt gia tăng, giống như nơi đó là giao điểm của tất cả các thế giới nhỏ, mà chủ tử lại là chìa khóa đả thông những thế giới đó, đem dị bảo có thể cướp đoạt đều cướp đoạt tới hết, chỉ để sau khi cậu tỉnh lại sống càng thoải mái.
Chẳng sợ mỗi lần luân hồi đều sẽ mất đi ký ức, hắn cũng là chủ tử tốt nhất trên thế giới, càng là người yêu tốt nhất. Trong lòng Hữu Xu lửa nóng, đẩy ngã người trên nhuyễn tháp, ngốc vụng xé rách quần áo, còn thường thường cúi đầu liếʍ hôn vài cái.
Khi Chu Diệu Âm xốc màn xe lên vừa vặn nhìn thấy một màn này. Thiếu niên cưỡi ngồi trên eo bụng Thành vương, vùi đầu hôn loạn một trận, Thành vương vừa cười vừa xoa nắn bờ mông thật cong của cậu, giống như vô cùng hưởng thụ, hình ảnh này quả thực ngược cẩu.
“Ai, ngại ngùng, ta gõ cửa, các ngươi vẫn luôn không đáp, ta mới vén rèm nhìn xem. Xe đã sớm ngừng một hồi lâu, các ngươi muốn xuống dưới đi lại không, thuận tiện ăn chút gì đó?” Nàng mặt đỏ tai hồng nói.
Trong lòng Hữu Xu vô cùng tiếc nuối, liếʍ một ngụm trên khóe môi chủ tử, lúc này mới mang một đầu tóc tán loạn xuống xe. Trương Quý bởi vì kích động tư binh vương phủ vây công Nhân Tâm đường, đã bị cực hình tại chỗ, hiện tại bên người Thành vương không có thái giám cung nữ hầu hạ, đều là hai người tự thân vận động.
Thân thể Thành vương đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, một cánh tay chặt chẽ giam cầm thiếu niên trong ngực, một cánh tay chậm rãi trở cá nướng đặt trên đống lửa. Chu Diệu Âm thì khoanh chân chờ, hơi có chút nhàm chán.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Nàng dùng khúc gỗ nhỏ chỉ chỉ họa quyển trong tay Hữu Xu.
“Ta đang nhìn bản đồ Ngụy quốc.”
“Nhìn cái kia làm chi, có sách không, cho ta mượn mấy quyển.” Chu Diệu Âm đã kết tình hữu nghị cách mạng với Tống chưởng quỹ, ở chung thoải mái lại tự tại. Những bí mật có khả năng gây họa sát thân của nàng, ở trong mắt Tống chưởng quỹ không chút đáng kể, cho nên có thể giao lưu không hề có gánh nặng.
“Trong xe có, ngươi tự mình đi lấy.” Mày Hữu Xu càng nhăn càng chặt, trầm giọng nói, “Tấm bản đồ này rất có vấn đề.”
Thành vương đặt cá nướng trên chiếc lá đã rửa sạch sẽ, vừa rải muối vừa hỏi, “Vấn đề gì?” Có thể làm cho quỷ y không gì không làm được nói ra bốn chữ “rất có vấn đề”, có thể thấy chuyện này có chút khó giải quyết.
Chu Diệu Âm cũng lần nữa ngồi trở lại, cẩn thận nghiên cứu bản đồ, nhưng cái gì cũng không nhìn ra.
Hữu Xu nghiên cứu qua lại hai khắc, từng câu từng chữ từ từ mở miệng, “Trước đó ta nghĩ sai, cho là bọn họ chỉ đang bóp méo vận mệnh vương gia, nhưng trên thực tế, bọn họ thay đổi chính là thiên hạ đại thế. Nhìn tấm bản đồ này, hiện nay hoàng tử phong vương có tám, đất phong lấy kinh thành làm trung tâm thành thế vờn quanh, nhìn qua giống tám con rồng hay không? Mà trong hoàng thành có nhị long tọa trấn, phân biệt là đương kim thánh thượng và thái thượng hoàng. Bố cục này hình thành cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là có người tận lực dẫn đường gây nên, mục đích chính là vì bày trận.”
Nếu xem xét bản đồ Ngụy quốc sớm một chút, cậu cũng có thể phát hiện vấn đề sớm một ngày, nhưng bây giờ còn chưa muộn.
“Bày trận gì?” Trong lòng Thành vương mơ hồ dâng lên dự cảm không tốt.
Hữu Xu vứt ra mấy lá bùa, bày một cái trận pháp cách âm, kỹ càng tỉ mỉ giải thích, “Bày pháp trận Cửu Long trích tinh. Cửu Long phân biệt là chư vị phiên vương, kim thượng, thái thượng hoàng, mà ngươi lại là khối tinh kia. Tác dụng của trận pháp này là mượn trận cửu long vây tinh đem long khí tích góp từng tí một trên dưới mấy trăm năm của thiên hạ đại thế, thậm chí là của cả hoàng thất Ngụy quốc toàn bộ thu về cho mình dùng để đạt tới mục đích phi thăng thành tiên. Vận thế khổng lồ như thế, yêu quái năm sáu trăm năm tuyệt đối hấp thu không nổi, nếu không sẽ nổ tan xác mà chết. Cho nên ta rất có lý do hoài nghi, trốn ở sau lưng không phải một yêu quái, mà là một đám yêu quái.”
“Một đám yêu quái?” Thành vương sắc mặt ngưng trọng.
Toàn thân Chu Diệu Âm đều nổi da gà, mặc dù có vài lời nghe không hiểu lắm, nhưng cũng không gây trở ngại nàng não bổ ra tình tiết càng khủng bố. Từ lời nói của Tống chưởng quỹ có thể suy đoán, đủ loại động tác của cậu ta trước đây là vì điều tra một chuyện nào đó, mà chuyện này có liên quan tới yêu quái. Lần này cậu ta đến kinh thành không phải để thay thái thượng hoàng xem bệnh, mà là để trảm yêu trừ ma. Luôn cảm thấy thiết lập con người của Tống chưởng quỹ càng ngày càng cuồng bá khốc soái, gặp gỡ cậu ta cũng không biết là mình vận khí quá tốt, hay là quá xấu.
“Ngươi nói những yêu quái đó trốn ở trong kinh thành à? Bây giờ ta có thể dẹp đường hồi phủ không?” Nàng kéo túi hành lý vào trong ngực.
“Ta không biết đến tột cùng chúng nó có bao nhiêu, lại phân biệt cải trang thành người nào, nhưng không hề nghi ngờ, chúng nó khẳng định nấp trong hoàng cung. Ngươi xem, vị trí mắt trận này là ở Tử Cấm thành, cũng chỉ có ở nơi này mới có thể hấp thu vận thế và long khí của Ngụy quốc.” Hữu Xu điểm điểm bản đồ, trầm ngâm nói, “Khó trách thái thượng hoàng cho chư vị phiên vương quyền lực lớn như vậy, gần như tương đương với thành lập tám quốc gia trong quốc gia, hóa ra là để gia tăng long khí của phiên vương tăng cường uy lực trận pháp. Chu đại phu, tốt nhất ngươi đừng một mình hành động, ta có thể nhìn ra linh tuyền không gian của ngươi, người khác cũng có thể nhìn ra. Đại yêu kia bị thương rất nặng, đang cần linh vật khôi phục pháp lực, ngươi rất có thể đã bị nó theo dõi. Linh tuyền của ngươi là thuộc tính cực âm, mà long khí cực dương, hai bên điều hòa tất nhiên là hiệu quả kinh người.”
Chu Diệu Âm nắm chặt ngọc bội ở cổ, dịch đến bên người Tống chưởng quỹ, lại dưới cái nhìn chằm chằm của vương gia mà yên lặng bại lui.
Thành vương nhét cá nướng vào trong tay thiếu niên, suy đoán, “Quyền lực của chúng ta là phụ hoàng cho, đất phong cũng là phụ hoàng chọn ra, hay phụ hoàng là đại yêu?”
“Không, ông ta chỉ là quân cờ của yêu tà, nếu không sẽ không vào trong trận. Đủ loại quyết sách của ông ta hẳn là được ai đó dẫn đường, những người này mới là khả nghi nhất.” Hữu Xu lưu loát loại bỏ xương cá, nhét cá lại tay chủ tử, vỗ ngực nói, “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi. Yêu quái chết trong tay ta rất nhiều, không kém một ổ này.”
Thành vương bị chọc cười, hôn hôn chóp mũi cậu, ôn nhu nói nhỏ, “Hữu Xu nhà ta quả nhiên có năng lực. Ta đây liền đem chính mình phó thác cho ngươi.”
“Được.” Hữu Xu nắm chặt cổ tay chủ tử, biểu tình thận trọng giống như đang thề.
Chu Diệu Âm yên lặng che mắt, hạ quyết tâm đến kinh thành phải một tấc cũng không rời mà theo bên người Tống chưởng quỹ, nếu không sợ là cậu ta không có hơi sức quan tâm đến người khác.
Đoàn xe của chư vị phiên vương lục tục vào kinh thành, trong lòng mỗi người đều có tính toán, đương kim thánh thượng lại như lâm đại địch, vừa rảnh liền chạy đến tẩm cung thái hậu, cũng không biết hai mẫu tử đang thương thảo những gì. Thái thượng hoàng đích thật là bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nặng, hiện giờ đã nằm trên giường không dậy nổi.
Sau khi lên ngôi ông ta cả ngày ở trong Minh Thanh cung luyện đan, còn triệu đạo sĩ hơi có danh vọng vào cung làm bạn, dần dần không hỏi quốc sự. Nhưng mà giai đoạn trước ông ta bố cục vô cùng thành công, có tám vị phiên vương kiềm chế kim thượng, hoàng quyền trong tay ông ta không những không rơi mất, lại còn tăng cường không ít. Nay mỗi khi có chính lệnh ban bố đều không thể không đến Minh Thanh cung thỉnh giáo, trong lòng miễn bàn hậm hực bao nhiêu.
Trước đây quỷ y nổi danh Ngụy quốc, thái thượng hoàng cũng từng nghe nội thị nói qua vài câu, vốn tính toán triệu người đến gặp, lại bị chư vị “tiên sư” cản lại, cuối cùng không giải quyết được gì. Nhưng lần trở lại này ông ta bệnh nặng khó khỏi, lại thêm kim thượng và thái hậu rục rịch muốn động, lúc này mới gọi các vị phiên vương hồi kinh thăm bệnh.
Thành vương mới vừa vào kinh chợt nghe từng đợt tiếng chuông từ trong hoàng thành truyền đến, vang vọng phía chân trời. Người đi trên đường đầu tiên là sững sờ, cuối cùng đồng loạt quỳ xuống dập đầu, dù nhéo cánh tay đến xanh tím cũng phải bức ra vài giọt nước mắt.
“Đây là làm sao vậy?” Chu Diệu Âm không rõ tình hình, Thành vương và Hữu Xu đã vội vàng nhảy xuống xe ngựa, cúi đầu liền bái, thấp giọng nói, “Thái thượng hoàng băng hà.”
“Sao ông ta lại chết? Ông ta vừa chết, cục diện Cửu Long trích tinh không phải liền phá sao? Ổ yêu quái kia không chiếm được bất luận chỗ tốt gì, ngược lại sẽ thất bại trong gang tấc.” Chu Diệu Âm vừa nói vừa quỳ xuống theo.
Hữu Xu cũng trăm tư không được giải, trên mặt lại mảy may giấu diếm, đợi tiếng chuông biến mất mới lên xe ngựa, cùng chủ tử chạy tới hoàng cung. Tám vị phiên vương đã đến sáu vị, còn có hai vị đưa thư đến, nói ít ngày nữa liền tới. Cung điện đã từng xanh vàng rực rỡ hiện giờ nơi chốn treo cờ trắng, cung nhân lui tới đều mặc quần áo trắng, khuôn mặt đau xót.
Bởi vì thái thượng hoàng chết rất đột ngột, Thành vương vừa mới đến kinh thành căn bản không kịp đến vương phủ an trí trước, chỉ đành tìm một khách điếm tạm cư. Hai người đổi tang phục xong một đường đi nhanh, cuối cùng chậm rãi tới gần linh đường. Hữu Xu càng đi sắc mặt càng ngưng trọng, mượn ống tay áo rộng lớn che lấp giữ chặt chủ tử, truyền âm, “Vương gia, nơi này lại là một cái trận pháp.”
Thành vương âm thầm nhéo nhéo đầu ngón tay cậu lấy làm hỏi ý.
“Đây là trận pháp huyết tế. Tập hợp máu của cửu long và tử vi đế tinh ngưng luyện thần hồn, có thể một phát gia tăng ngàn năm đạo hạnh. Đại yêu kia hẳn là bị thương rất nặng, mạng không còn lâu, nếu không sẽ không hy sinh tất cả quân cờ.”
“Có thể đi ra ngoài không?”
“Có thể ra ngoài.” Hữu Xu vỗ vỗ mu bàn tay chủ tử, trấn an nói, “Nhưng chúng ta tốt nhất vẫn là đừng vọng động, miễn cho đả thảo kinh xà. Ta đang do dự nên làm thế nào một lưới bắt hết những yêu quái đó, chúng nó liền tự động đưa lên cửa. Lúc huyết tế, tất cả yêu quái đều sẽ nhảy vào tròn huyết trì phun ra nuốt vào yêu hạch, đây chính là ngàn năm đạo hạnh, ai có thể kháng cự dụ hoặc bậc này? Cho nên ta đoán chúng nó đều sẽ đến, không đến thì cũng là tiểu yêu địa vị ti tiện, không đủ gây sợ hãi.”
“Ngươi tính toán làm như thế nào?” Trong lòng Thành vương thật yên ổn. Chỉ cần thiếu niên làm bạn ở bên cạnh hắn thì không có gì để sợ, sống phải sống cùng, chết cũng chết chung, nhân sinh không tiếc nuối.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Hữu Xu sờ sờ hầu bao buộc ở bên hông.
Hai người vào linh đường, từ tay cung nữ tiếp nhận hương nến châm lên, đang muốn cắm vào lư đồng, chợt nghe thái hậu âm thanh lạnh lùng nói, “Chậm đã! Thành vương, ngươi là nhi tử tiên hoàng, kính cho hắn một nén nhang vốn không gì đáng trách, nhưng cậu ta là thá gì, cũng dám thân mặc tang phục bước vào linh đường?” Đầu ngón tay mang bộ móng vàng thiếu chút nữa chọt đến mắt Hữu Xu.
Thành vương kéo thiếu niên đến phía sau mình, chắp tay nói, “Khởi bẩm thái hậu, Hữu Xu là bạn đời của nhi thần, nên phải tận hiếu trước mặt phụ hoàng.”
“Bạn đời, ngươi có ý tứ gì?” Trước mặt thái hậu biến thành màu đen, trăm triệu lần không ngờ ngay cả lời nói vô lý này mà Thành vương cũng dám nói ra trước mắt bao người.
Các vị phiên vương đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười thầm trong lòng. Thái thượng hoàng vừa chết, bọn họ liền không bị ràng buộc, chỉ cần phái binh vây khốn hoàng thành, ngôi vị hoàng đế còn không dễ như trở bàn tay? Lúc này đúng là thời cơ tốt mượn sức triều thần, ai cũng sẽ không lộ ra sơ hở, không ngờ Thành vương lại bộc lộ việc xấu này, làm trò cười cho người trong nghề. Đem một nam nhân lập làm chính phi, quý nữ nhà ai đồng ý gả cho hắn? Con nối dòng lại nên làm cái gì bây giờ? Thành vương đây là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn mà!
Nhưng mà có mấy phiên vương lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, bởi vì bọn họ đã phân biệt ra thân phận thiếu niên, đối phương đúng là vị quỷ y pháp lực thông thiên kia, nếu cậu ta đồng ý dùng chút thủ đoạn, phần thắng của Thành vương liền lớn hơn so với bất luận kẻ nào. Không được, phải nghĩ biện pháp ly gián hai người, có điều hiện tại không vội, còn phải từ từ trù tính mới được.
Bọn họ vừa muốn đối phó Thành vương, lại không dám đắc tội quỷ y, vì thế sôi nổi mở miệng giúp đỡ, khuyên bảo thái hậu cố ý muốn đuổi người đi. Hữu Xu chắp tay nói lời cảm tạ, lại thoải mái nhận vị trí Thành vương phi, cuối cùng nhìn chăm chú thái hậu, biểu tình lạnh lùng.
Thái hậu trên mặt không hiện, ánh mắt lại né tránh, bối rối xấu hổ, dùng bộ móng tàn nhẫn nhéo mình một chút mới khôi phục trấn định. Lại đợi mấy khắc, văn võ bá quan, hậu cung tần phi, phiên vương và chính phi, thậm chí ngay cả đạo sĩ thái thượng hoàng mời đến luyện đan cũng đều tề tụ ở linh đường, bắt đầu lễ bái.
Một ngày đầu cũng gió êm sóng lặng, chờ hai vị phiên vương cuối cùng dẫn gia quyến tới, không khí trong linh đường trong khoảnh khắc liền thay đổi. Hữu Xu khứu giác sắc bén, còn chưa đi vào đại điện liền phát hiện trong hương nến hạ mê hồn dược, hít ba khắc có thể khiến người ta xụi lơ, vội vàng làm rách đầu ngón tay nặn một giọt máu đút cho chủ tử.
Thành vương nhẹ nhàng liếʍ miệng vết thương rất nhỏ kia, khàn giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
“Hương nến hôm nay có vấn đề.” Hữu Xu sờ sờ bò cạp ngủ say ở sau gáy mình, giải thích, “Ta có cổ hồn hộ thể, có thể bách độc bất xâm, máu của ta chính là giải dược của tất cả độc tố. Cửu long nhất tinh đã tề tụ, chúng nó muốn động thủ.”
Biểu tình Thành vương không thay đổi, ánh mắt lại tối sầm, dắt thiếu niên đi vào linh đường, đứng ở hàng thân vương. Các hòa thượng châm ba nén hương thô như cánh tay trẻ con, sau đó gõ mõ ngâm tụng kinh văn, mỗi khi đến chỗ mấu chốt liền ý bảo chư vương và văn võ bá quan quỳ xuống dập đầu.
Ba khắc sau, rất nhiều người bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã sấp xuống, còn có người lắc la lắc lư đứng không vững, đợi ý thức được tình huống không đúng đã chậm, cánh cửa sơn son nặng đến trăm cân dưới tình huống không người động tới ầm ầm khép lại, mang ra một luồng yêu phong mạnh mẽ. Trung tâm linh đường dường như có bố trí cơ quan, đang từ từ chìm xuống, hình thành một cái ao.
“Phát sinh chuyện gì? Trong điện Thái Hòa sao lại xuất hiện ao?” Chư vương cảm thấy hoảng hốt, muốn chạy trốn nhưng ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được.
“Quỷ y đại nhân ở nơi nào? Nhanh nghĩ biện pháp!” Không biết ai hô lớn một câu.
“Nghĩ biện pháp gì? Không thấy cậu ta cũng tự thân khó bảo toàn sao?” Hoàng đế trẻ tuổi trẻ tuấn mỹ lại vững vàng đứng lên, đi đến bên cạnh Thành vương, dùng đế giày nghiền áp tay của thiếu niên được hắn bảo hộ trong ngực.
Hữu Xu chôn mặt vào trong ngực chủ tử, cũng không biết là quá mức đau đớn hay là quá mức sợ hãi, lại hơi hơi run rẩy. Thành vương cáu giận dị thường, rồi lại bất lực, cũng chỉ đành đem mặt chôn vào gáy thiếu niên, phát ra tiếng gầm nhẹ như con thú bị vây khốn. Cử chỉ “khϊếp sợ” của hai người quả nhiên làm vừa lòng hoàng đế, đối phương ngừng nghiền áp, giương giọng nói, “Mẫu hậu, mau ném phụ hoàng vào đi.”
Thái hậu làm bộ xụi lơ lúc này mới thanh thản đứng dậy, gió ở tay áo đảo qua liền đem nắp quan tài thanh đồng đánh bay, một tay xách thi thể thái thượng hoàng ra, ném vào ao. Cũng không biết bà ta vẩy bột phấn gì vào trong ao, thi thể thái thượng hoàng lại giây lát hóa thành máu loãng, cũng xèo xèo toát ra rất nhiều bọt khí.
Mùi máu tươi nồng đậm lan tràn ở trong điện, khiến chư vương cùng với văn võ bá quan gần như ngất đi. Tuy rằng rất muốn gϊếŧ chết Thành vương đầu tiên, nhưng phương pháp huyết tế lại chú ý trình tự, long khí càng nhiều càng phải để sau, nếu không hiệu quả sẽ mất đi hơn phân nửa, thái hậu và hoàng đế chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế sát niệm trong lòng, lựa chọn trong vài vị phiên vương.
“Quỷ y đại nhân cứu mạng!” Tĩnh vương bị chọn trúng gắt gao kéo tay áo thiếu niên. Ở đây đều là người phàm, chỉ có quỷ y có lẽ có thể chống lại hai kẻ điên tâm thần mất trí này.
Hữu Xu tinh thông các loại trận pháp, tự nhiên đã sớm biết Tĩnh vương sẽ bị ném vào huyết trì thứ hai, cho nên mới nằm vật xuống ở bên cạnh hắn. Ở góc độ mà ai cũng nhìn không thấy, cậu nhét hai gốc linh thảo toàn thân đen sì vào trong tay áo Tĩnh vương, mới vừa làm tốt hết thảy, thái hậu liền một cước đá văng cậu, cuối cùng xách Tĩnh vương ném vào huyết trì.
Tĩnh vương vốn nên bị yêu độc ăn mòn thành một bãi máu loãng lại lông tóc không thương tổn, chỉ nằm ở đáy ao liên tiếp kêu cứu mạng. Hai gốc linh thảo trong tay áo hắn ta chậm rãi hòa tan, khiến máu loãng càng ngày càng đen, cho đến khi toát ra hôi hổi sương mù, giây lát liền bao phủ cả cung điện, khiến cho đưa tay không thấy được năm ngón.
“Phu độc! Trong ao sao lại lẫn vào phu độc?” Tiếng kêu thảm thê lương của thái hậu đâm thủng màng tai mọi người.
Hết chương 123