Hữu Xu nâng con cóc rách nát trở lại nội đường, chỉ thấy Trương Quý đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình chằm chằm. Cậu tiến lên kéo cấm ngôn phù, mệnh lệnh, “Ngươi trông vương gia, ta đi một chút sẽ trở lại.”
“Ngươi muốn chạy à?” Trương Quý ngăn đường cậu đi, biểu tình hơi có vẻ sợ hãi, càng nhiều lại là hoài nghi và sát niệm. Chẳng sợ năng lực của quỷ y có siêu phàm hơn nữa, một khi nguy hại đến lợi ích của vương gia thì nên diệt trừ. Thương Châu đối với vương gia mà nói thật sự là quá quan trọng, một khi Thương Châu trở thành đất cằn sỏi đá, vương gia cũng mất đi căn bản đứng vững ở Ngụy quốc. Chỉ có quỷ y có thể cởi bỏ cục diện này, cho nên cậu ta phải chết!
Hữu Xu không so đo với hắn ta, dùng phương pháp súc địa thành thốn, nhanh chóng tiến đến bốn cửa thành, bày pháp trận giam cầm. Nếu để cho dân chúng Thương Châu bị nhiễm ôn khí chạy ra ngoài, toàn bộ đất phiên của chủ tử đều sẽ bị lan đến. Dựa vào mấy ngàn năm đạo hạnh của cậu, cũng không sợ hãi huyết chú, nhưng cái gọi là “kiến nhiều cắn chết voi”, Thương Châu mười vạn dân chúng, nếu lần lượt đi giải trừ chú thuật, phải chờ tới khi nào? Huống hồ từng bước từng bước đi cứu, càng đến mặt sau chết càng nhiều người, Thương Châu tổn thất cũng liền khó có thể vãn hồi.
Hiện tại cậu chỉ có thể vây khốn người một thành, lại chậm rãi suy nghĩ biện pháp toàn diện mà lại nhanh chóng. Khi cậu trở lại Nhân Tâm đường, Thành vương đã tỉnh, đang khoác áo khoác đứng ở hành lang chờ đợi, hoa mai nở rộ bốn phía bởi vì bị nhiễm ôn khí mà sôi nổi rơi xuống, mùi hôi của đóa hoa biến thành màu đen bị gió cuốn lên không trung ám trầm, có vẻ tiêu điều mà lại hoang tàn. Đây còn chỉ là lúc đầu mà thôi, đến lúc sau, không khó tưởng tượng Thương Châu sâu sắc trúng chú thuật sẽ là cảnh tượng bi thảm ra sao.
Hữu Xu vốn còn định liệu trước bỗng nhiên khϊếp đảm, từng bước một dịch đến bên người chủ tử, cố gắng chớp đôi mắt to đen bóng mà lại vô tội, “Ngươi tỉnh rồi?”
“Ta tỉnh.” Thành vương mỉm cười, chỉ vào thịt nát nâng trong tay cậu, “Ngươi còn cầm nó làm chi?”
“Thay ngươi giải chú đó.” Hữu Xu đương nhiên mà nói.
Đến lúc này, thiếu niên vẫn nhớ thân thể của mình, khiến Thành vương cảm thấy ấm áp. Hắn tận lực thả lỏng sắc mặt, nhẹ giọng nói, “Chuyện trước đó ta đã nghe nói, đây không phải là ngươi sai, mà là người hạ chú quá độc ác. Nói đến nói đi, hết thảy đều bởi vì ta dựng lên, ngươi và dân chúng Thương Châu bất quá là gặp tai bay vạ gió mà thôi. Nếu ta để nhóm bách tính tức khắc ra khỏi thành, có thể tránh được cái chết hay không?”
“Tránh không được, chỉ khiến ôn dịch nhanh chóng khuếch tán.” Hữu Xu lắc đầu.
Ánh mắt Thành vương tối sầm lại, nói giọng khàn khàn, “Ta đây liền lệnh quân đội đi phong tỏa cửa thành. Cái này, dân chúng sợ là sẽ oán ta.”
“Bọn họ muốn oán cũng là oán ta, có quan hệ gì với ngươi? Ta đã hạ pháp trận giam cầm ở tất cả bốn cửa thành, trừ khi pháp lực cao hơn ta, nếu không không ai có thể tự tiện đi ra ngoài. Những người ra khỏi thành trước đó hẳn là còn chưa bị nhiễm chú thuật, có điều ta sẽ phân phó thủ hạ quỷ nô đến tìm hiểu, một khi có người bị nhiễm liền lập tức mang về.” Đầu Hữu Xu càng cúi càng thấp, có vẻ cực kỳ áy náy. Cậu vẫn là lần đầu tiên tạo rắc rối lớn như vậy cho chủ tử.
Thành vương lại không để bụng, sờ sờ đầu cậu cười nói, “Hữu Xu của ta quả nhiên có khả năng. Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều vô ích, ta đây liền triệu tập đại phu toàn thành đến gặp, xem có biện pháp nào có thể ngăn chặn ôn dịch lan tràn.”
“Y thuật bình thường có lẽ có thể giảm bớt nhất thời, nhưng chỉ cần chú thuật vẫn còn, cả người lẫn vật sẽ tiếp tục phát bệnh, cho đến khi vật sống toàn thành đều chết hết, hoặc là một ngọn lửa đốt chết ta.” Hữu Xu trộm dò xét sắc mặt chủ tử.
Ánh mắt Thành vương lạnh lùng, kéo thiếu niên vào lòng dùng lực ôm chặt, trầm giọng nói, “Có ta ở đây, xem ai động tới ngươi. Nếu Thương Châu luân hãm, ta và ngươi chết cùng một chỗ cũng được.”
Lúc này Hữu Xu mới mặt mày cong cong cười rộ lên, hai tay vòng ra phía sau chủ tử nhẹ nhàng vỗ vỗ, lại giống như chó con dùng cái trán cọ cọ ngực hắn, kiên định nói, “Vương gia ngươi yên tâm, Thương Châu là đất phong của ngươi, ta nhất định sẽ không để cho nó sinh loạn. Đi, trước tiên nhổ bỏ chú thuật trong cơ thể ngươi rồi lại nói.” Chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng tính mạng chủ tử.
Thành vương lo cho dân chúng dưới quyền cai trị, nhưng cũng không nỡ vứt bỏ ý tốt của thiếu niên, chỉ đành theo cậu đi vào. Hữu Xu ném con cóc vào bình, vừa nhỏ máu tươi của mình vào vừa liên tiếp kháp pháp quyết, động tác cực kỳ tương tự Long Thập Muội, lại có thêm vài phần cảm giác huyền ảo.
Thành vương chờ cậu dừng lại mới thấp giọng hỏi, “Ngươi đang làm gì đó?”
“Luyện chế cổ hồn.” Hữu Xu kiên nhẫn giải thích, “Một hạt cổ hồn cần tập hợp đủ thi thể một trăm cổ vương, nhưng con cóc này vốn là cổ hồn ấp trứng mà ra, bởi vậy ta chỉ cần luyện hóa nó là được. Chú thuật trong cơ thể ngươi đã vô cùng mỏng manh, nếu ta lại dẫn vào một cổ hồn, nó liền có thể lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai cắn nuốt và ấp trứng chú lực còn thừa. Người hạ chú tuyệt đối không thể tưởng được trên thế giới sẽ xuất hiện cổ hồn thứ hai, muốn tự bạo nữa thì đã chậm. Ta thích nhất nhìn bộ dạng hắn muốn xử lý chúng ta, rồi lại không biết làm thế nào. Ngươi cứ chờ đi, xong chuyện nơi đây, hắn chắc chắn dẫn chúng ta tới kinh thành, đến lúc đó ta phải bẻ đầu hắn xuống cho ngươi làm ghế ngồi.” Dứt lời ý thức được ngôn ngữ mình quá mức thô bạo, vội vàng dùng tay che miệng.
“Bẻ đầu hắn xuống cho ta làm ghế ngồi, lời này ngươi học từ ai?” Thành vương tức giận chọt ấn đường cậu.
Với ngươi đó, còn có thể là ai? Hữu Xu yên lặng đáp.
Khi nói chuyện, trong bình vang lộc cộc lộc cộc một trận, tựa như có rất nhiều bọt khí đang trào ra bên ngoài. Hữu Xu lập tức thay đổi một loại pháp quyết, hết sức chuyên chú luyện hóa, một lúc lâu sau được một cổ hồn lưu quang tràn đầy. Thành vương không chút do dự liền nuốt vào, cuối cùng nhìn vào trong nghiệt kính.
Chỉ thấy cổ hồn mới vừa tiếp xúc bò cạp trong thế tâm phù liền biến thành một đám dung dịch bao trùm nó, giây lát liền nhạt đi, co rút lại, cuối cùng đọng lại thành một cái trứng trùng màu vàng nhạt. Hữu Xu tâm niệm vừa động, trứng trùng liền nhanh chóng phá xác, từ bên trong chui ra một con bò cạp dài nửa tấc, cả người tím nhạt. Nó chuyển mấy vòng trên thế tâm phù, giống như nghe thấy chủ nhân kêu gọi, chậm rãi đi ra.
Nói thật, quá trình phun bò cạp ra cũng không tuyệt vời cỡ nào, Thành vương liên tiếp nốc mấy tách trà nóng mới hòa hoãn được. Bên kia, Hữu Xu lại yêu thích không buông tay đối với bò cạp nhỏ nằm úp sấp trong lòng bàn tay, vừa chọt nhẹ xác ngoài bán trong suốt của nó, vừa vui rạo rực nói, “Cổ hồn là thánh vật Miêu Cương, nhưng truyền thừa đến hôm nay, cách dùng chân chính của nó ngay cả người Miêu cũng không thể hiểu hết, nếu không cũng sẽ không dễ dàng lấy ra thi triển trên người một tử tù. Cái gọi là cổ hồn không phải là để khắc chế chú thuật, cũng không phải để chế tác con rối. Luyện hóa nó cần hồn phách của người thi thuật làm dẫn, cho nên, trên thực tế nó là phân thân của người thi thuật, có thể làm bạn với người thi thuật chậm rãi trưởng thành cường đại, thời khắc mấu chốt, khiến người thi thuật có thêm một tánh mạng.”
“Lời này nói như thế nào?” Thành vương rốt cuộc hứng thú.
“Trong cơ thể nó có một sợi tơ hồn của ta, một khi ta bỏ mình, linh hồn liền theo sợi tơ này chui vào trong cơ thể nó ký thác.” Hữu Xu hôn hôn cái đuôi nhếch lên cao cao của bò cạp, tiếp tục nói, “Để làm ta sống lại, nó sẽ tìm kiếm thân thể phù hợp nhất ở gần đó để tiến vào, để ta tự đoạt xác. Đương nhiên, sau khi ta đoạt xác nó cũng sẽ bởi vì tơ hồn hao hết mà lâm vào hôn mê, phải nghỉ ngơi hồi lâu mới có thể thức tỉnh. Đợi nó tỉnh lại, ta gặp nguy hiểm có thể làm giống vậy nữa. Đổi một cách nói, có nó, chẳng khác nào có được sinh mệnh vô cùng vô tận. Đó cũng là nguyên nhân cổ hồn được liệt vào mười đại thánh vật đứng đầu Miêu Cương. Chỉ tiếc mấy ngàn năm đi qua, truyền thừa vu cổ Miêu Cương đã đứt đoạn, không có bảo vật lại không rõ tình hình, ngược lại tiện nghi cho ta.”
Thật lâu trước kia, Hữu Xu đã muốn nuôi một cổ hồn, lại chung quy không thể được. Thân thể cậu sẽ không già đi, nhưng không có nghĩa là sẽ không chết. Cậu cũng là làm từ máu thịt, cũng cảm thấy đau khổ, cũng sẽ bị thương, nếu chặt đứt đầu hoặc là nát tim, sẽ vĩnh viễn không tồn tại nữa. Bởi vì cậu không phải người ở thế giới này, không được vào luân hồi.
Cái này có nghĩa là một khi cậu bỏ mình, cũng sẽ không cách nào gặp lại chủ tử, dần dần lại thành một nỗi buồn lo to lớn âm thầm chôn giấu dưới đáy lòng. Khi Long Thập Muội lấy ra cổ hồn, ai cũng không biết cậu mừng rỡ như điên thế nào, về phần đoạt xác là đường ngang ngõ tắt, thuật hại người, thì hoàn toàn không ở trong phạm vi lo nghĩ của cậu. Cậu đến từ mạt thế, chuẩn tắc hành vi của con người trong mạt thế đã sớm sâu tận xương tủy, chính là —— không từ thủ đoạn mà sống sót.
Càng nghĩ càng vui mừng, Hữu Xu giống như chó con mím môi, củng củng bò cạp nhỏ trong lòng bàn tay. Bò cạp nhỏ dùng đuôi nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng của cậu, lại không phát động công kích, ngược lại vô cùng thân mật.
Thành vương trong lòng lên men, lại bởi vì chán ghét sâu bọ mà không dám tới gần, chỉ đành ôm ngực làm bộ phát bệnh, hù Hữu Xu nhảy dựng, chờ cậu buông bò cạp xuống tiến đến xem xét liền kéo người lên giường vuốt ve vỗ về chơi đùa một phen, cuối cùng ngọt ngọt ngào ngào, triền triền miên miên hôn môi.
Hoàng thành, trong một tòa cung điện nào đó, đại yêu bị chú thuật phản phệ đang ngồi xếp bằng trong ôn tuyền điều tức, lại đột nhiên phun ra mấy ngụm máu tươi, đem nước suối trong suốt nhuộm thành một mảnh đỏ rực. Chú thuật kia lấy máu trong tim nó làm dẫn, một khi bị giải trừ, tất nhiên là sẽ xuyên thủng trái tim nó, mặc dù không đến mức ngã xuống, lại có thể khiến pháp lực nó hoàn toàn biến mất, thọ mệnh hao tổn, đừng nói trên dưới một trăm năm không cách nào khôi phục, dù là ba bốn trăm năm cũng uổng công. Mà nó có thể sống đến lúc đó sao? Đáp án hiển nhiên là không xác định.
Vốn cho là mình có được cơ duyên lớn lao, lại không ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, phá hư hết kế hoạch của nó. Tống Hữu Xu, nếu ngươi không chết ta quyết không bỏ qua! Lúc này ta muốn nhìn xem ngươi phá giải huyết chú như thế nào!
Một lát sau, trong cung điện truyền ra một trận tiếng cười càn rỡ mà lại oán độc.
Uy lực huyết chú rất lớn, thời gian ngắn ngủn một ngày, Thương Châu phủ vốn phồn hoa cường thịnh liền trở nên tử khí trầm trầm. Cây cối phát vàng héo rũ, động vật hấp hối, khuôn mặt dân chúng thảm đạm, tinh thần không phấn chấn, còn có vài người già yếu phụ nữ và trẻ em đã bị bệnh, ngoài thân hiện lên rất nhiều vết ban màu đen.
“Thiêu chết quỷ y! Thiêu chết quỷ y!” Dân chúng đã từng kính sợ quỷ y như thần minh hận không thể tự tay đốt một mồi lửa, đem Nhân Tâm đường kể cả người ở bên trong đốt thành tro tàn. Cậu ta dựa vào cái gì thi triển phép thuật chặn đường chạy trốn của mọi người? Hết thảy đều là cậu ta tạo thành, cậu ta nên lấy cái chết tạ tội!
“Ném đi! Chỉ cần ném vào trong, luôn có một cái cây đuốc có thể rơi vào!” Thanh niên trai tráng có vài phần thể lực sôi nổi đem cây đuốc đã châm ném mạnh qua, lại bị một vách tường vô hình ngăn cản.
“Mọi người bình tĩnh bình tĩnh, đừng xúc động. Ôn dịch có thể chữa khỏi, vương gia đang triệu tập đại phu nghiên cứu phương án trị liệh, có sức lực gây chuyện, không bằng về nhà an tâm chờ đợi.” Chu Diệu Âm đem giấy bìa cứng cuộn thành micro, liên thanh hô lớn.
Nhưng dân chúng đã điên rồi, căn bản không nghe khuyên bảo. Trước mặt tử vong uy hϊếp, người người đều ngang hàng, người người đều điên cuồng, vì sống sót, chuyện gì bọn họ cũng làm được, đây là bản tính. Chu Diệu Âm càng khuyên nhủ, bọn họ ngược lại càng giận dữ, có người nâng đến một thùng dầu lớn, vẩy xung quanh Nhân Tâm đường, sau đó không chút nào do dự châm lửa.
Ánh lửa màu đỏ cam phóng lên cao, chiếu sáng lên từng gương mặt hoặc trắng bệch, hoặc xanh tím, hoặc đen sì, bọn họ biểu tình dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo, trong ánh mắt tràn ngập hận ý ngập trời. Quỷ y phải chết! Thành vương ở bên trong thì lại như thế nào? Hắn đã chết, tự nhiên có người khác tiếp nhận Thương Châu, cuộc sống vẫn có thể tiếp tục.
Giữa “người khác chết” và “chính mình chết”, tám chín phần mọi người đều sẽ lựa chọn “người khác chết”, cái này vốn không gì đáng trách, huống chi còn có rất nhiều thám tử ở trong đó quậy gió quậy mưa, tất nhiên là đem đầu mâu nhắm cả vào quỷ y và Thành vương.
Hữu Xu đứng ở hành lang nghe một khắc, trên mặt không một tia dao động, cho đến khi ngọn lửa lủi tới giữa không trung, khiến chủ tử cực kỳ khó chịu mà híp mắt, cậu mới dùng phép phù không, bay tới trên cửa Nhân Tâm đường đứng lại.
“Bản tôn nói ở đây, có bản tôn tọa trấn, Thương Châu phủ tuyệt đối sẽ không chết một người, nhưng nếu các ngươi bất kính với bản tôn, bất kính với vương gia, bản tôn rất thích ý đưa vài người đến Diêm La điện đưa tin trước, cũng tiện gϊếŧ gà dọa khỉ.” Cậu lời nói lạnh lùng sắc bén, giọng điệu trầm giận, khiến cả Thương Châu phủ đều chấn động, ngọn lửa tận trời tức thì bị đế khí bàng bạc của cậu đè áp dần dần dập tắt, cuối cùng ngay cả một luồng khói nhẹ đều không bốc ra.
Dân chúng gây chuyện nháy mắt yên lặng, lộ ra vẻ mặt sợ hãi lại chần chờ.
Hữu Xu nhân cơ hội này lấy ra một cái thánh chỉ trống, dùng âm dương điểm hóa bút nhanh chóng điền viết. Tờ thánh chỉ này có lai lịch lớn, là kiếp mà chủ tử làm Diêm La vương lưu lại, dưới cái nhìn của phàm nhân có lẽ chỉ là một món đồ cổ vô giá, trong mắt quỷ tiên minh phủ lại là sắc lệnh như núi, không thể cãi lời.
“Lục phán, hào ở nơi nào? Cấp tốc đến lĩnh chỉ!” Một bút cuối cùng thu thế, dưới chân cậu giẫm một cái, khiến mặt đất chấn động ba lần.
Dân chúng đã bị hoài nghi đè áp sợ hãi, chuẩn bị tiếp tục gây chuyện lại liên tiếp ngã sấp xuống, ý niệm nhanh chóng quay ngược trở lại, rốt cuộc ý thức được quỷ y gọi đến tột cùng là người nào. Lục phán, hẳn là phán quan họ Lục; hào, đây chính là tiên nhân chưởng quản một châu. Quỷ y có tài đức gì, dám phát thánh chỉ bảo bọn họ đến thụ lĩnh, cậu ta cho rằng mình là Diêm La vương sao?
Mới vừa nghĩ vậy, mặt đất liền toát ra hai luồng khói nhẹ, đợi sương khói tán đi, hai nam tử thân mặc quan phục đang kinh sợ dập đầu với quỷ y, miệng gọi đại nhân.
“Kể từ hôm nay, bất cứ quỷ sai nào cũng không được tróc nã quỷ hồn ở Thương Châu phủ của ta, nếu có người vi phạm, bản tôn nghiêm trị không tha.” Dưới cái nhìn của người khác, quỷ y vẫn là quỷ y kia, nhưng trong mắt hào và Lục phán, người này đã bị mặt nạ nền đen hoa văn tím bao trùm, trên người còn mặc hoàng bào minh chủ thượng nhiệm. Không có vị minh chủ nào có thể giống minh chủ thượng nhiệm nhất thống quỷ giới và tiệm ngục, hắn bỗng nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, pháp lực sâu không lường được và hành vi qua lại vô tung đã thành sự tồn tại không thể nói ra ở minh phủ.
Minh chủ hai đời sau đều là thân tín của hắn, đối với sắc lệnh của hắn nào dám chối từ, vốn tưởng rằng hắn vào tiên ban, lại không ngờ là ẩn cư ở Thương Châu. Hào cả kinh mồ hôi đầy đầu, Lục phán cũng nghĩ mà sợ không thôi. Hắn ta đã sớm biết rằng Hữu Xu không phải là người thường, lại không ngờ lai lịch cậu ta to lớn như thế.
Hữu Xu cáo mượn oai hùm tận lực bắt chước khí thế của chủ tử, tung thánh chỉ lên. Hai quỷ tiên vội vàng tiến lên quỳ lĩnh, sau đó lập kết giới, không cho dân chúng Thương Châu hồn phách ly thể. Đổi một cách nói, mặc dù ôn dịch xâm nhập phế phủ, chỉ cần Hữu Xu không cho bọn họ chết, bọn họ sẽ không chết.
Lúc này dân chúng gây chuyện mới ý thức được đến tột cùng mình trêu chọc một sự tồn tại như thế nào, ngay cả những thị vệ thờ ơ lạnh nhạt cũng đều hai chân như nhũn ra đứng thẳng không nổi. Tuy rằng ba người đối thoại chỉ ngắn ngủn vài câu, tin tức để lộ ra lại khổng lồ khiến người ta khủng hoảng. Hạng người gì có thể hiệu lệnh quỷ tiên? Hạng người gì có thể làm cho minh chủ thuận theo? Lại là hạng người gì có thể khống chế sống chết của dân chúng một thành?
Quỷ y thi triển chỗ nào là thủ đoạn tiên gia? Bản thân cậu ta chính là tiên gia mới đúng!
Người gây chuyện quỳ xuống từng đám từng đám, nước mắt giàn giụa thỉnh cầu đại nhân tha thứ. Bọn họ còn nhớ rõ lời đại nhân nói trước đó, muốn đưa vài người đến Diêm La điện đưa tin trước. Sớm biết cậu ta có khả năng khống chế sống chết của phàm nhân, mọi người nào dám gây chuyện, còn không an an tĩnh tĩnh ngồi chờ ở nhà?
Ngoại trừ chủ tử, Hữu Xu chưa bao giờ đem bất luận kẻ nào để ở trong lòng, tự nhiên cũng sẽ không so đo với bọn họ. Cậu ngoắc ngoắc ngón trỏ với Chu Diệu Âm trợn mắt cứng lưỡi, lạnh nhạt nói, “Theo ta tiến vào.”
Chu Diệu Âm ngây ngốc một khắc mới đi vào Nhân Tâm đường trong sự xô đẩy của học đồ, lặp đi lặp lại hỏi, “Ngươi là thần tiên à? Ngươi thế mà lại là thần tiên? Trời ạ, ta lại tận mắt nhìn thấy thần tiên! Ta còn từng luận bàn y thuật với ngươi nữa!” Nàng hậu tri hậu giác hô lên, “Cái này không công bằng! Ta là người phàm, dùng thủ đoạn của người phàm, ngươi lại dùng tiên thuật thắng ta! Đây là làm bừa, ăn gian!”
“Ta không phải thần tiên, chỉ là hơi tinh thông đạo pháp mà thôi.” Hữu Xu xoa nắn bên tai, đi nhanh vài bước nắm bàn tay lạnh như băng của chủ tử. Cậu không phải thần tiên, chủ tử mới phải, nếu không phải bị mình liên lụy, hiện tại sao chủ tử lại rơi vào hoàn cảnh chật vật cỡ này? Cho nên chẳng sợ trả giá sinh mệnh, cậu cũng sẽ không để yêu tà chạm vào một sợi tóc của chủ tử.
Chu Diệu Âm vội vàng chắp tay với Thành vương, nhưng không còn tình cảm ngày xưa, ngược lại ở trong lòng phun tào: hóa ra thần tiên cũng biết làm gay, nói ra nhất định không có ai tin tưởng.
“Tuy rằng quỷ sai sẽ không câu hồn, nhưng khi thân thể thối rữa đến mức nhất định, sẽ có người biến thành hoạt tử nhân, tình huống ngược lại càng không xong, lúc này, ta rất cần sự trợ giúp của ngươi.” Hữu Xu thẳng thắn thành khẩn với Chu Diệu Âm.
“Ngươi là nói những người đó sẽ biến thành tang thi ư?” Đầu óc Chu Diệu Âm xoay chuyển thực nhanh.
“Tang thi là cái gì?” Thành vương ngắt lời.
Chu Diệu Âm vội vàng giải thích cho hai cổ nhân biết cái gì gọi là tang thi, cuối cùng lo lo lắng lắng nói, “Ý của ngươi là nói, sắc lệnh kia bất quá là uống rượu độc giải khát sao? Nhưng ta có thể giúp ngươi cái gì? Nếu muốn nghiên cứu ra phương pháp trị liệu ôn dịch, ít nhất cần thời gian mấy tháng, sợ là không còn kịp rồi. Hơn nữa, dù có phương pháp trị liệu, nguyền rủa còn đó, bệnh tình sẽ bùng nổ một lần nữa.”
“Chỉ cần nửa tháng ta có thể giải chú thuật, trước đó, ta muốn mượn linh tuyền của ngươi dùng một chút.” Hữu Xu định liệu trước.
“Nhưng linh tuyền của ta âm khí rất nặng.”
“Ta có thể sử dụng vật cực dương điều hòa, khiến nó trở thành linh dược bất cứ ai cũng có thể dùng để uống.”
“Phải không? Vậy được, ta liền đổ ra cho ngươi.” Chu Diệu Âm vén tay áo lên.
Hữu Xu thật lòng thật dạ nói cảm ơn, đợi giếng cạn trong viện bị linh tuyền đổ đầy, liền ném gỗ cửu dương, liệt dương phù, lông đuôi kim ô vào trong. Những thứ này là cậu tích góp từng tí một mấy ngàn năm, hôm nay tất cả đều hóa thành hư ảo, nhưng chỉ cần có thể giúp được chủ tử, liền không có gì để đáng tiếc. Thành vương cũng dần dần ý thức được thiếu niên vì mình mà trả giá cái gì, phần cảm giác mê man kia cuối cùng bị kiên định thay thế.
Trải qua trận đại náo vừa rồi, lời đồn đãi thực nhanh truyền ra ngoài, dân chúng biết được quỷ y chẳng những chặn con đường ra khỏi thành, còn chặn đường hoàng tuyền, trong lòng vừa thẹn thùng vừa sợ hãi, sôi nổi gượng chống đỡ thân thể bệnh tật đến Nhân Tâm đường dập đầu. Thiêu chết một người phàm có thể giải cứu cả thành, ai cũng sẽ không chần chờ, nhưng nếu thiêu chết một vị tiên nhân, ai có can đảm kia? Cũng không sợ bị trời phạt!
Tiên nhân nếu có thể hiệu lệnh quỷ sai, tự nhiên cũng có thể giải trừ huyết chú, bọn họ chỉ cần chờ là được. Mới vừa nghĩ vậy, chợt nghe người nào đó hô, “Mau nhìn, đó là cái gì?”
Chỉ thấy trong Nhân Tâm đường toát ra hôi hổi sương mù, hội tụ đến giữa không trung hình thành từng đám từng đám mây trong tím mang vàng, giây lát liền lan tràn ngoài ngàn dặm, bao quát cả Thương Châu phủ bên trong. Điện quang màu tím thô to nổ vang giữa không trung, theo đó mà đến chính là mưa bụi tí ta tí tách, sau khi hít vào phế phủ tẩm vào làn da liền đem ôn khí màu đen bức ra, hóa thành vô hình.
“Thần tiên hiển linh! Chúng ta được cứu rồi!” Ngoài cửa một mảnh vui mừng.
“Thật sự có hiệu quả!” Trong cửa, Chu Diệu Âm vui quá mà khóc.
“Bất quá là tạm thời ngăn chặn mà thôi. Càng nhiều ôn khí đã hóa thành sâu chui vào thân cây, kẽ gạch, dưới nền đất, chờ sau khi mưa tạnh liền tiếp tục tác quái.” Hữu Xu bẻ nhánh cây bên cạnh, từ trong lõi nhánh cây kéo ra một con sâu nhỏ màu đen, nghiền thành mảnh vỡ.
“Vậy phải làm thế nào?” Chu Diệu Âm nóng nảy.
“Ta đã có biện pháp, ngươi chỉ cần mỗi ngày lại đây, đổ nước vào trong cái giếng cạn này là được.” Nước giếng biến thành màu tím thẫm còn đang sôi trào, không ngừng tạo sương mù bay vào tầng mây.
“Vậy phải đổ bao lâu? Vật cực dương trên người ngươi chung quy sẽ hao hết đi?”
“Bảy ngày là đủ rồi.” Hữu Xu trở lại nội thất, tiếp tục gấp hạc giấy. Thành vương cũng giúp đỡ gấp cùng, thường thường nhích qua, hôn má hoặc môi thiếu niên, nói là muốn tìm chút cảm giác an toàn và chân thật.
Chu Diệu Âm đứng ở ngoài cửa sổ nhìn trong chốc lát, cảm thấy mình gặp một cú bạo kích một vạn điểm, xoa l*иg ngực ẩn đau không thôi phẫn nộ quay lại.
Dân chúng cho rằng quỷ y triệu tới linh vũ, huyết chú liền giải trừ, nào ngờ ngày hôm sau ôn khí lại biến thành sâu bọ thật nhỏ từ trong kẽ đất, tường gạch, thân cây chui ra, bò lên đùi bọn họ, nhìn càng thêm đáng sợ. Bọn họ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến Nhân Tâm đường, liên tiếp gọi cứu mạng, lại thủy chung không thể chờ được quỷ y đáp lại, đến buổi trưa lại có trận linh vũ tiếp theo, giải tình thế nguy hiểm.
Từ đó về sau rất nhiều ngày đều là như thế, mọi người nhiều lần giày vò giữa hy vọng và tuyệt vọng, đều có chút chống đỡ không nổi, lại khó hiểu mà nổi lên suy nghĩ gϊếŧ thần.
Hôm nay, một đám người giơ đuốc ước hẹn đi vào Nhân Tâm đường, ngay cả một bộ phận tinh nhuệ của Thành vương cũng tham dự trong đó, một mặt kêu gào nhục mạ, một mặt ném mạnh cây đuốc vào trong tường, chẳng sợ biết rõ hành động này là phí công, cũng kiên trì không ngừng. Bọn họ muốn sống, muốn ra khỏi thành, muốn chạy trốn khỏi địa ngục nhân gian này, vì thế người chắn gϊếŧ người phật chắn sát phật.
Liên tục gấp hạc giấy bảy ngày bảy đêm, đầu Hữu Xu đã đau muốn nứt ra, nếu không phải sau khi điều hòa có linh tuyền bổ sung nguyên khí, chỉ sợ đã sớm ngã xuống. Thành vương cũng mệt mỏi không nhẹ, đang nằm trong l*иg ngực ấm áp của thiếu niên nghỉ ngơi.
Hữu Xu bình tĩnh nhìn chủ tử chốc lát, lại trân trọng hôn lên trán hắn, lúc này mới thả hạc giấy đã điểm mắt bay ra ngoài. Dân chúng ngoài cửa đầu tiên là nghe thấy tiếng thủy triều vỗ bờ từ xa tới gần, nhón chân nhìn, liền thấy vô số hạc giấy từ trong Nhân Tâm đường bay ra, đem không trung nhuộm đẫm thành một mảnh vàng óng ánh. Chúng nó nấn ná xung quanh, bay lượn cao thấp, đem ôn khí bám vào trên cơ thể người, súc vật, cây cối, thậm chí dưới nền đất moi ra, ngửa cổ cắn nuốt.
Chu Diệu Âm đứng ở hành lang nhìn ra xa, cuối cùng thật sâu bị thủ đoạn của Tống chưởng quỹ thuyết phục. Trên thế giới có chuyện mà cậu ta giải quyết không được sao? Ước chừng không có.