Tuy rằng Hữu Xu còn nhỏ tuổi, nhưng đã từng thấy qua rất nhiều tình cảnh lớn, thực nhanh liền thoát khỏi sợ hãi, cố gắng cầu sinh. Cậu lần thứ hai đưa tay, hung hăng chọc về mắt tăng nhân, đối phương lập tức buông tay ra, che mắt kêu thảm thiết.
Thừa khe hở này, Hữu Xu chạy đi như điên, trong lúc vội vàng nhìn lại, đã thấy tăng nhân căn bản không quan tâm con mắt bị phá hỏng, cũng bay nhanh đuổi lại đây. Nghĩ cũng đúng, khối thân thể này chung quy không phải của nó, dù có đau nữa, vì máu thịt của thế ngoại chi nhân, nó cũng có thể nhẫn nại.
Hữu Xu chân ngắn, tốc độ làm thế nào so được với một người thành niên, mắt thấy liền bị đuổi kịp, không khỏi âm thầm kêu khổ, sớm biết lệ quỷ đuổi theo không bỏ, không chỗ nào không có mặt như thế, mình nên thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh chủ tử. Nhưng mà hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi, dù cậu có mọc thêm cánh, cũng không có khả năng nháy mắt bay trở về.
“Cứu mạng! Chủ tử cứu mạng!” Hữu Xu kéo cổ họng hô to, nhưng nơi này cách phật điện thực xa xôi, đường nhỏ cũng thực hẻo lánh, đừng nói thiếu niên, dù là tăng nhân trong chùa cũng không thấy bóng dáng.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, Hữu Xu mơ hồ cảm thấy tuyệt vọng, trong lúc nguy nan, một trận tiếng xé gió bỗng nhiên lao tới, ngay sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết. Hữu Xu quay đầu nhìn lại, phát hiện tăng nhân bị lệ quỷ nhập vào đã tê liệt ngã xuống mặt đất, chân trái phải mỗi bên một lỗ máu, hiển nhiên là bị ám khí gây thương tích. Ai giúp mình? Lại vì sao tránh ở chỗ tối không chịu hiện thân? Hữu Xu không dám dừng lại nữa, vừa chạy vừa suy tư thật nhanh, mắt thấy cổng vòm tiểu viện gần trong gang tấc, thiếu chút nữa vui quá mà khóc.
Cậu biết tuy rằng thân thế mình ly kỳ, nhưng tuyệt đối không có người âm thầm bảo hộ. Cha của cậu không có cái tâm kia, nương của cậu không có cái lực đó, nghĩ tới nghĩ lui, đối tượng mà những người nấp ở chỗ tối đó muốn bảo vệ, chỉ có chủ tử. Phải rồi, hắn thân mang long khí, có mấy ám vệ cũng thực hợp lý.
Tính tính, đây là lần thứ mấy chủ tử cứu mạng mình rồi? Khi Hữu Xu bước vào cửa viện vô cùng cảm kích thầm nghĩ.
Cùng lúc đó, thiếu niên cũng từ chỗ ám vệ nhận được tin tức Hữu Xu bị tập kích, đang đẩy cửa phòng ra vội vàng chạy đến, đυ.ng phải đứa nhỏ hoảng loạn chạy lung tung. Vừa ngã vào trong cái ôm ấm áp mùi đàn hương, Hữu Xu liền triệt để yên tâm, tứ chi dùng sức quấn trên đùi thiếu niên, kéo cũng kéo không ra. Không xa rời nhau, trừ khi tiêu diệt lệ quỷ, nếu không đời này cũng không tách khỏi chủ tử. Nghĩ như vậy, cậu ôm càng chặt hơn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dán trên đùi thiếu niên.
“Không có việc gì, Hữu Xu đừng sợ, hiện tại không có việc gì.” Thiếu niên khom lưng xuống, đem đứa nhỏ lạnh run ôm vào lòng vỗ vỗ.
Hữu Xu không phát ra tiếng, cảm giác mình bị ôm lên cách mặt đất, vội vàng ôm cổ thiếu niên, cũng đem mặt chôn ở hõm cổ đối phương. Nơi an toàn nhất trên đời quả nhiên chỉ có nơi này.
Thiếu niên mang đứa nhỏ bị kinh hách vào trong phòng, tìm ra kim sang dược giúp cậu băng bó lỗ tai bị cắn đến đầm đìa máu tươi. A Đại, A Nhị phụng mệnh đến thẩm vấn tăng nhân kia, lại biết được đối phương đã chết bất đắc kỳ tử không thể giải thích được, bí mật sai ngỗ tác
(pháp y)đi nghiệm thi, lại tìm không ra nguyên nhân cái chết xác thực.
Đến tột cùng là tăng nhân hướng về phía ai mà đến? Hữu Xu hay là mình? Vấn đề này thiếu niên rất muốn làm rõ, nhưng qua hơn nửa tháng điều tra, lại không phát hiện bất luận chỗ nào khả nghi, thời gian lâu cũng liền dứt bỏ.
Lúc này Hữu Xu bị chấn kinh không nhỏ, liên tục gặm mười mấy cái bánh ngô mới hòa hoãn lại, từ đó về sau liền dán lấy thiếu niên không buông, đi chỗ nào theo đến chỗ đó, giống như cái đuôi nhỏ. Thiếu niên cũng không biết phiền chán, nơi chốn quan tâm không nói, còn tự mình dạy cậu đọc sách tập viết. Hai người ở chung rơi vào cảnh đẹp, nhìn không giống chủ tớ, ngược lại tựa như phụ tử.
Tuy rằng ở bên cạnh thiếu niên thực an toàn, nhưng giao tính mạng của mình vào trong tay người khác, bất luận thế nào Hữu Xu cũng lo lắng. Mỗi khi nhàn rỗi, cậu liền bắt đầu cân nhắc làm thế nào gϊếŧ chết lệ quỷ. Bây giờ, cậu còn chưa phát hiện nhược điểm của lệ quỷ, ngược lại để cho đối phương bắt được một cái nhược điểm của mình. Đối phương ngay cả chùa miếu cũng dám xông vào, còn gϊếŧ chết một tăng nhân, có thể thấy cũng không e ngại những thần phật nặn bằng đất sét đó. Trên đời này có lẽ có rất nhiều thứ có thể khắc chế nó, nhưng thứ Hữu Xu biết, lại chỉ có mỗi mình thiếu niên.
Vì vậy, mấu chốt gϊếŧ chết lệ quỷ còn ở trên người thiếu niên. Nếu có thể thu long khí của hắn cho mình sử dụng thì tốt rồi. Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Hữu Xu trong nháy mắt mở ra. Cậu chưa từng nghiên cứu về long khí, nhưng cái gọi là long khí, xét đến cùng là một loại lực lượng, không có gì khác biệt với dị năng. Dị năng có thể cướp lấy, long khí tự nhiên cũng có thể.
Cướp dị năng chỉ cần đào tinh hạch của dị năng giả ra rồi hấp thu, còn long khí thì sao? Phải biết rằng, thiếu niên là một người thường, cũng không có tinh hạch. Chẳng lẽ muốn uống máu hắn, ăn thịt hắn? Giống như lệ quỷ đối phó với mình sao? Hữu Xu điên cuồng lắc đầu, đem ý tưởng đáng sợ này triệt để bài trừ. Có lẽ cậu không có tiết tháo và giới hạn gì, tam quan cũng hơi có chút lệch, nhưng xưa nay tuân theo chuẩn mực hành vi có ân báo ân, có thù báo thù. Thiếu niên vẫn chưa từng tổn thương cậu, ngược lại, còn từng hai lần ba lượt cứu cậu trong nước sôi lửa bỏng. Vì giữ mạng mà mưu hại thiếu niên, loại chuyện này cậu tuyệt đối sẽ không làm.
Hữu Xu cực khổ suy nghĩ mất mấy ngày, cuối cùng đem ý tưởng cướp lấy long khí đè xuống. Cậu xin thiếu niên một khối ngọc bội tùy thân mang theo, muốn biết một đồ vật nếu đặt lâu dài bên người thiếu niên, có thể lây dính long khí mà có được đủ công hiệu trừ tà phòng thân hay không. Nhưng sự thật là, cậu mang theo ngọc bội mới vừa đi ra cửa viện, liền thiếu chút nữa bị lệ quỷ tập kích. May mắn cậu sớm có chuẩn bị, cảm giác được một cỗ âm phong cuốn tới, lập tức kéo cổ họng gọi chủ tử, cứng rắn dọa lệ quỷ kia đi mất.
Sau lần đó, Hữu Xu cũng không dám lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa nữa, lại càng không dám rời khỏi thiếu niên một bước.
Thời gian thấm thoát, năm tháng thoi đưa, bất tri bất giác liền qua mười năm, Hữu Xu từ đứa nhóc tay ngắn chân ngắn, trưởng thành thành thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, mà thiếu niên vốn thân hình cao ngất, hiện giờ càng thêm tuấn mỹ vô trù, quý khí bức người.
Hương khói ở Khai Nguyên tự vẫn tiêu điều như vậy, phòng ốc trong tự lâu năm thiếu tu sửa, đã rách nát không chịu nổi, rất nhiều tăng nhân không chịu nổi khổ, sôi nổi hoàn tục. Tiểu viện mà Hữu Xu cùng chủ tử nhà mình cư trú bởi vì không ai xử lý, ngay cả dọc theo bờ ngói cũng mọc đầy cỏ ngải, chim chóc nấp trong cỏ ngải xây tổ đẻ trứng, đến hai mùa xuân hạ liền oanh đề trận trận, tước minh thanh thanh, có vài phần nhã thú.
Ngày hôm đó, Cơ Trường Dạ, cũng chính là thiếu niên lúc trước, đang đứng sau bàn học luyện chữ. Hắn khí chất nho nhã, khuôn mặt ôn hòa, một bút cuồng thảo lại rất có khí thế nuốt cả núi sông, uy chấn bát phương. A Đại kề sát vào tinh tế nhìn, chính là bốn chữ “xoay chuyển càn khôn”.
Cơ Trường Dạ buông bút lông xuống, theo thói quen nhìn vào góc phòng, đã thấy Hữu Xu miệng ngậm một khối mứt hoa quả, quai hàm nhô lên thành một cái bọc nhỏ, khuôn mặt vốn chưa từng rút đi nét mập mạp của con nít càng thêm có vẻ vui thú đáng yêu. Nhưng mà càng khiến người ta buồn cười vẫn là động tác của cậu. Cậu lại cầm một cây tú hoa châm, thuần thục xâu kim đi chỉ may quần áo, nếu thân mặc nhu quần màu sắc rực rỡ, nghiễm nhiên chính là một tiểu cô nương.
Cơ Trường Dạ đặt nắm tay trên môi, trầm thấp cười hai tiếng, lúc này mới vẫy gọi cậu tới, “Hữu Xu, nhìn xem ngươi có cao lên không.”
Hữu Xu buông kim chỉ xuống, đi đến đứng cạnh giá sách. Cậu đã trưởng thành, nhìn về phía chủ tử lại vẫn phải ngẩng đầu, giúp đối phương đội phát quan vẫn cần nhón chân như cũ, cuộc đời này sợ là không hề có hy vọng đuổi kịp và vượt qua. Lưng cậu đặt trên giá sách, đứng thẳng tắp, cõi lòng đầy mong đợi hỏi ý kiến, “Cao hơn không?”
Cơ Trường Dạ dùng chủy thủ làm một cái ký hiệu trên giá sách, vuốt cằm nói, “Cao hơn một tấc, không tồi.”
“Mới một tấc?” Ánh mắt sáng ngời của Hữu Xu ảm đạm xuống, xoay người tự mình so một chút, không thể không thừa nhận sự thật tàn khốc này.
“Mỗi năm cao một tấc, còn năm năm có thể cao, có lẽ có thể tới vành tai ta.” Cơ Trường Dạ xoa sợi tóc mềm mại đen thùi của thiếu niên, trên mặt tràn đầy tình cảm ôn nhu sủng nịch. Tỉ mỉ nuôi nấng một đứa nhỏ thành thiếu niên tú lệ vô song, loại cảm giác thỏa mãn này mặc dù so ra kém niềm vui sướиɠ âm thầm khuấy đảo thiên hạ, nhưng cũng có một tư vị khác. Nếu như nuôi nấng lại đồng thời nhận được toàn bộ cảm kích và yêu thương nhiệt tình của đối phương, thì càng khiến người ta không cách nào buông tay.
Cơ Trường Dạ có chút nghiện, cho nên, khi biết được bố cục mình mở đã bắt đầu hiệu quả, cũng không biết nên lựa chọn như thế nào. Hắn tìm cái cớ sai Hữu Xu đi, nâng mi nói, “Thượng kinh có động tĩnh gì?”
“Đây là thư vừa đến, hoàng thái hậu cùng Hoàng Thượng đang vì vấn đề đất phong của Thất hoàng tử mà triển khai nước cờ, nghĩ ít ngày nữa sẽ triệu ngài hồi kinh.” A Đại dâng lên một phong mật hàm.
Cơ Trường Dạ mở thư ra nhìn kỹ, mày chẳng những chưa từng giãn ra, ngược lại nhăn càng chặt hơn.
A Đại không biết hắn đang sầu lo cái gì, càng muốn chọc vào chỗ đau của hắn, “Chủ tử, lúc nào chúng ta đuổi Hữu Xu về Vương gia? Nếu như ngài mở miệng, hắn tất nhiên sẽ máu chảy đầu rơi vì ngài. Hiện giờ Vương Tượng Càn là tâm phúc của Thái tử, nếu lật đổ ông ta, nhất định có thể làm nhánh của Thái tử bị thương nặng.”
Bồi dưỡng một mật thám, tiện đà đưa đối phương đến bên cạnh địch nhân của mình, loại chuyện này với Cơ Trường Dạ mà nói đã là rất bình thường, không cần lo lắng. Nhưng đến phiên Hữu Xu, hắn lại chậm chạp không định chủ ý. Hữu Xu quả thực thông minh, nhất là đọc sách tập viết, gần như vừa dạy liền biết, suy một ra ba, nhưng ở phương diện đạo lí đối nhân xử thế lại đơn thuần giống như một tờ giấy trắng. Cậu không biết che giấu tâm tình của mình, cũng không hiểu rõ cái gì gọi là lòng người hiểm ác, đuổi cậu về Vương gia, đối mặt với việc xấu của hậu trạch và phong vân của triều đình, trong đủ loại âm mưu tính kế biến thành thương tích chất chồng, hai mắt tang thương, Cơ Trường Dạ luyến tiếc, thật sự luyến tiếc.
Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, thở dài nói, “Chờ một chút, để ta nghĩ lại thật kỹ.”
A Đại thấy biểu tình của chủ tử không đúng, cũng không dám khuyên nữa.
Trong mười năm này, lệ quỷ thường xuyên đến quấy rầy, khiến tính cảnh giác của Hữu Xu rất tăng trưởng. Chỉ cần trong phòng có một tia khác thường, cậu có thể lập tức phát hiện, cho nên chậm rãi biết được trong ngôi chùa nhìn như tiêu điều này, trong trong ngoài ngoài lại ẩn giấu hơn một trăm ám vệ.
Cứ cách vài ngày Tống ma ma cùng Bạch Thược liền tới xem cậu, thuận tiện mang đến tin tức bên ngoài. Cạu biết tam hoàng tử bởi vì thiếu đạo đức mà bị trục xuất đến Lương Châu, dù chưa lột bỏ ngọc điệp, lại bị lệnh cưỡng chế trọn đời tu hành trong chùa miếu, chuộc tội cho mình. Mà tam hoàng tử đến tột cùng phạm tội gì, lại bị sung quân đến ngôi chùa nào, cũng không ai biết được.
Tam hoàng tử là con trai trưởng duy nhất của nguyên hậu, vốn nên kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, lập làm thái tử, nhưng mà đương kim Thánh Thượng lại hết sức kiêng kỵ mẫu tộc của nguyên hậu, để phòng ngoại thích chuyên quyền liền gắng sức chèn ép hai mẫu tử này. Mười lăm năm trước nguyên hậu hoăng thệ, mười một năm trước tam hoàng tử bị trục xuất, mẫu tộc bị tịch biên tra xét, đến hôm nay, bất luận triều đình hay là dân gian, đã rất ít người nhớ rõ Thánh Thượng còn có một người con trai trưởng.
Hữu Xu hơi hơi suy nghĩ liền biết, chủ tử của mình tất nhiên chính là tam hoàng tử. Hữu Xu nhìn qua có chút ngốc, nhưng kỳ thật thông minh tuyệt đỉnh, từ dấu vết bình thường để lại mà biết được, chủ tử của mình không phải bất kham như lời đồn, lại càng không phải là người vô dụng. Gần đây liên tiếp có ám vệ lui tới tiểu viện, lại thường xuyên thấy bồ câu đưa tin nấn ná ngoài cửa sổ, Hữu Xu mơ hồ có loại dự cảm, có lẽ chủ tử sắp về kinh.