- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- [Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
- Chương 117
[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 117
Hữu Xu đương nhiên biết xung quanh có rất nhiều người đang theo dõi mình, vừa vào thành liền dùng phương pháp súc địa thành thốn, hai ba bước tới cửa Thành vương phủ. Những mật thám đó thật vất vả đợi được quỷ y, đang muốn tới gần, chỉ thấy bóng dáng cậu bỗng nhiên trở nên mờ mịt như sương, giống như tùy thời sẽ biến mất, lại tập trung nhìn vào, quả thực biến mất.
Thật là lợi hại thần thông! Người này vừa không thể mượn sức, nhưng cũng trăm triệu lần không thể đắc tội. Nếu cậu ta muốn gϊếŧ ai, sợ là chỉ cần động một ý niệm trong đầu. Các vị mật thám đã nghĩ sẵn trong đầu, liền đưa tin tức ra bên ngoài.
Hữu Xu bước trên bậc thang, đang muốn chắp tay với thị vệ trông cửa, hai người đã kinh sợ khom lưng xuống, dẫn dắt nói, “Quỷ y đại nhân, mời ngài vào.” Nhớ lúc trước bọn họ còn xem vị thần tiên này thành thám tử mà đuổi hơn phân nửa con phố, hiện tại lại nhìn, quả nhiên là người không biết không sợ. Nếu đại nhân có ý so đo, mộ phần bọn họ chỉ sợ cũng đã dài cỏ.
Lần đầu tiên Hữu Xu bước vào Thành vương phủ, nhưng cũng không có tâm tình thưởng thức phong cảnh, nhìn thấy chủ tử đứng ở ngoài cửa đợi chờ mình, lập tức tiến lên đỡ, “Vương gia, sao ngươi lại đi ra? Tuyết sắp rơi, bên ngoài lạnh lẽo.” Vừa nói vừa buộc chặt vạt áo thoáng buông lỏng của hắn, lại sờ sờ độ dày áo khoác, ngôn hành cử chỉ một chút cũng không thấy ngại.
Thành vương giống như được cậu chiếu cố quen, cũng nâng cằm lên mở hai tay ra, tùy ý cậu đùa nghịch, khóe mắt đuôi mày tràn đầy vui sướиɠ gặp lại. Hai người cùng nhau trở lại noãn các, Trương Quý đã chuẩn bị trà bánh, tất cung tất kính mời quỷ y đại nhân ngồi xuống.
“Lần tới muốn đi, trước tiên nói cho ta biết.” Thành vương cởϊ áσ khoác, đem tay lạnh như băng đặt trên ấm lô sưởi ấm. Hữu Xu tự động nắm chặt lấy nó, nhét vào trong l*иg ngực ấm áp của mình.
Vừa rồi cũng đã đảo khách thành chủ, hiện tại lại là tình huống gì? Mượn danh chiếu cố đi đùa giỡn à? Chỗ nào có người cường ngạnh kéo tay người khác, lại kéo vạt áo mình ra, dán lên ngực? Nếu đổi thành một nam một nữ, hình ảnh kia cũng quá dâʍ ɭσạи… Trương Quý lòng đầy hoảng sợ, rồi lại không dám lên tiếng.
Thành vương cũng thực kinh ngạc, gò má xưa nay tái nhợt nhanh chóng nhiễm màu đỏ ửng, vốn định rút tay ra, lại không cẩn thận đυ.ng đến một điểm nho nhỏ nhô lên, lại nghe thiếu niên tựa như mèo con hừ nhẹ, không khỏi ngồi cứng còng tại chỗ.
Hữu Xu lại tựa như không có chuyện gì, bàn tay kia ủ ấm lại đổi một tay khác, vả lại cực kỳ tự giác mà nhích ghế đến vị trí cách chủ tử gần nhất, ngồi đùi dán đùi với hắn xong, lúc này mới thấp giọng mở miệng, “Lần tới không đi, ta phải trông ngươi. Ngươi không phải nhiễm bệnh, mà là trúng chú thuật. Trách ta làm việc không đủ cẩn thận, lại đem tên tuổi ‘quỷ y’ truyền ra trước, nếu truyền vào tai người hạ chú, bọn họ khó tránh khỏi sẽ có dị động.”
Trương Quý sợ tới mức hồn phi phách tán, chỗ nào còn có tâm tư so đo hành vi quỷ y khinh bạc chủ tử nhà mình, hận không thể quỳ xuống với cậu gọi cứu mạng.
Lòng bàn tay Thành vương dán trong l*иg ngực trơn nhẵn của thiếu niên trở nên càng ngày càng nóng bỏng, chỗ nào còn có tâm tư nghĩ cái khác, bộ dạng giống như gió thổi không động. Đợi thiếu niên ôm lấy bả vai hắn, dùng giọng điệu dỗ con nít nói “đừng sợ, có ta ở đây” mới miễn cưỡng hoàn hồn, hỏi, “Bằng năng lực của ngươi, đừng nói Thương Châu phủ nho nhỏ, dù là kinh thành cũng khó có thể dung chứa. Nếu ngươi có chút tâm, có thể vào cung diện thánh, làm một quốc sư, vì sao cứ phải làm thủ y vương phủ của ta? Ngươi muốn có được cái gì?”
“Ta muốn có được ngươi.” Hữu Xu là một người thẳng tính, nói chuyện chưa bao giờ quanh co lòng vòng.
Biểu tình Thành vương trở nên vô cùng cổ quái, Trương Quý đã lạnh run mà quỳ xuống. Trăm triệu lần không ngờ được, quỷ y đại nhân lại là yêu đạo như vậy, chỉ vì coi trọng mỹ mạo của vương gia mới có thể chủ động tìm tới cửa, nếu vương gia không đáp ứng, cậu ta sẽ cưỡng ép đi? Vương gia có thể phản kháng sao? Đặt thực lực của hai người cùng nhau mà xem, Trương Quý tuyệt vọng phát hiện, chủ tử nhà mình lại thành thịt cá trên thớt, chỉ có thể tùy ý yêu đạo này xâm lược.
Thành vương cũng không rút cái tay dán trong ngực thiếu niên ra, tiếp tục hỏi, “Ngươi thích ta à?”
“Đó là đương nhiên.” Hữu Xu càng thêm ghé sát vào, vừa gật đầu vừa chớp đôi mắt to chân thành của mình.
Thành vương không giống Trương Quý, nghĩ thiếu niên rất xấu xa, hoàn toàn ngược lại, tâm tư đối phương chỉ sợ càng sạch sẽ rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào. Nhưng vấn đề là, đến tột cùng cậu ấy thích mình ở điểm nào? Luôn cảm thấy tình cảm giữa bọn họ dường như tới quá nhanh, trong lòng luôn có loại cảm giác sợ hãi cầm không được bắt không tốn sức. Hắn nghĩ như vậy, cũng cứ hỏi như vậy.
Hữu Xu há mồm đáp, “Thích ngươi hàng to xài tốt.” Dứt lời mới kịp phản ứng, vội vàng che miệng.
Đời trước cậu thường thường bị tên hán tử thô tục Mạnh Trường Dạ đặt ở trên giường đùa nghịch, giống như không biết mệt mỏi mà hỏi ngươi có thích ta hay không, thích ta điểm nào vân vân. Nếu Hữu Xu trả lời quá đứng đắn, hoặc hơi chậm một chút, nhất định sẽ bị trừng trị thực thảm, dần dà liền thông minh, vừa hỏi lập tức vội vàng đáp, “Thích ngươi hàng to xài tốt, mau vào.” Lúc này Mạnh Trường Dạ mới cười ha ha, sau đó kêu rên phát tiết ra.
Đối với người khác mà nói đã là sáu trăm năm đi qua, nhưng đối với Hữu Xu mà nói chỉ là ngủ một giấc mà thôi. Đối diện với cùng khuôn mặt, cùng âm thanh, cùng một linh hồn, cậu cũng không có cách nào nhanh chóng thích ứng hình thức ở chung hoàn toàn mới, vừa mới nghe thấy câu hỏi quen thuộc, lập tức vứt ra đáp án theo thói quen.
Lời còn chưa dứt, trong phòng đã an tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy, Trương Quý triệt để thả lỏng, thầm nghĩ hóa ra quỷ y đại nhân là người phía dưới, cái này tốt, cái này tốt.
Hữu Xu nhìn thái giám đứng lên vỗ vạt áo, lại nhìn chủ tử đuôi lông mày cao gầy, mắt mang vẻ hứng thú, hai má trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng, sau đó đỉnh đầu và hai lỗ tai bắt đầu bốc hơi nước. Xong rồi, không còn mặt mũi gặp người! Cậu giống như bị hỏa thiêu, vội vàng moi cái tay chủ tử còn đặt ở trong ngực ra, lại bị hắn không nặng không nhẹ vê một chút, thiếu chút nữa xụi lơ trên ghế.
“Ta nói sai! Ta thích…” Cậu rưng rưmg nước mắt, vội vàng muốn giải thích, lại bị Thành vương khàn giọng cắt ngang, “Cũng không có nói sai, ta quả thật hàng to, nhưng dùng tốt hay không thì ngươi phải tự mình lĩnh hội. Không bằng chúng ta chọn thời gian luận bàn một chút?”
Vành tai Hữu Xu đã hồng đến mức có thể nhỏ ra máu, vội vàng đông cứng mà nói sang chuyện khác, “Chú thuật sẽ bóp méo vận mệnh của ngươi, nếu muốn cởi bỏ, phải có được máu trong tim người hạ chú, ngươi có manh mối hay không?”
Thành vương cười như không cười nhìn cậu một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu, “Không có. Các huynh đệ của ta, nhóm triều thần, nhóm cung phi, thậm chí bao gồm cả phụ hoàng, đều có khả năng.” Người muốn xuống tay với hắn thật sự là nhiều lắm.
Chủ tử không có manh mối, Hữu Xu cũng đã tập trung một mục tiêu, chính là thập tứ hoàng tử, đương kim Thánh Thượng. Hắn ta chiếm ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về chủ tử, là người được lợi cuối cùng, theo lý mà nói có hiềm nghi lớn nhất. Cơ mà cũng không loại trừ sau lưng hắn ta có cao nhân chỉ điểm. Việc này có thể tra xét sau, trước tiên bảo vệ tâm mạch chủ tử rồi lại nói.
Nghĩ như vậy, Hữu Xu lấy từ hầu bao ra một lá bùa đỏ thẫm, chậm rãi gấp thành hình trái tim. Hai tay Thành vương đã ủ đủ nóng, giờ phút này đang đặt trên đầu vai mượt mà của thiếu niên, chút có chút không vuốt ve, tựa như phun khí nói nhỏ bên lỗ tai sung huyết của cậu, “Lá bùa này sao lại là màu đỏ? Nhìn có chút quỷ dị.”
“Lá bùa này dùng máu trong tim ta, nước hoàng tuyền, bỉ ngạn hoa hỗn hợp mà thành dung dịch, tự nhiên sẽ biến thành màu đỏ.” Hữu Xu gãi gãi lỗ tai tê dại.
“Máu trong tim ngươi? Ngươi lấy máu trong tim làm gì?” Thành vương không cần nghĩ cũng biết quá trình lấy máu nhất định hết sức thống khổ, bàn tay không khỏi nắm thật chặt bả vai thiếu niên.
“Máu trong tim ta khác với người thường, đối với tà vật hình thành từ chú thuật có lực hấp dẫn lớn lao. Nó ngửi thấy hương vị này sẽ rời khỏi tim ngươi, bám vào trên lá bùa. Vương gia, thỉnh cầu ngươi kéo vạt áo, lộ ra ngực trái.” Hữu Xu đã gấp xong lá bùa hình trái tim, nghiêm túc đứng đắn yêu cầu.
Thành vương chậm rãi cởi bỏ vạt áo, lộ ra l*иg ngực tuy rằng tái nhợt lại đầy đủ cường kiện. Hữu Xu tận lực nhìn không chớp mắt, cắn rách ngón trỏ vẽ một di hình phù trên ngực trái hắn, cuối cùng vỗ lá bùa vào bên trong.
Trương Quý nhìn mà sửng sửng sốt sốt, kinh hãi nói, “Lá bùa đâu? Sao lại không còn? Quả thực vào ngực trái vương gia rồi à?”
“Đợi ta xem xem.” Hữu Xu lấy từ trong túi ra một cái gương, kháp vài pháp quyết. Tấm gương này là năm đó ở trong địa ngục nghiệt kính cắt ra một khối đánh bóng mà thành, không nói phá vỡ chướng ngại thời gian và không gian, xuyên thấu thân thể vẫn là vô cùng dễ dàng.
Một trận ánh sáng nhạt hiện lên, trong gương chậm rãi hiện lên rất nhiều hư ảnh, sau đó trở nên ngưng thực mà lại rõ ràng. Thành vương và Trương Quý ghé sát vào nhìn, lại thấy bên trong nhảy lên hai trái tim, một cái trong đó dường như hơi mỏng, dính sát với một cái kia hợp cùng một chỗ.
“Đây chính là trái tim của ta và lá bùa kia à?” Thành vương ấn ấn ngực trái, cảm giác vô cùng kỳ diệu.
“Không sai. Máu tươi của ta có lực hấp dẫn trí mạng với tà vật, mà bỉ ngạn hoa là hoa ở địa ngục, hương khí và máu tươi của ta không phân cao thấp. Nếu ngươi quả thực trúng chú thuật, chú lực tất nhiên sẽ không thể khống chế mà chuyển dời lên bùa.” Hữu Xu còn chưa dứt lời, trái tim Thành vương đã bắt đầu quặn đau.
“Không có việc gì, đừng sợ, chờ chú lực hoàn toàn dời qua thì tốt rồi. Tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi. Mặc dù ta chết, cũng sẽ vảo hộ ngươi chu toàn.” Những lời này thường từ miệng chủ tử nói ra, hiện tại rốt cuộc đổi thành Hữu Xu.
Thành vương tất nhiên là tin tưởng thiếu niên không nghi ngờ, vừa xua tay cho lui Trương Quý, vừa cắn răng nhẫn nại. Mà trong nghiệt kính, một đám đen tuyền đang từ trong tim chui ra, đầu tiên là hai cái càng thật lớn, sau đó là thân mình dài nhỏ, cuối cùng lại giơ lên một cái đuôi mang theo gai độc.
“Bò, bò cạp? Trong trái tim vương gia sao lại có một con bò cạp đi vào? Nó làm thế nào sống sót?” Trương Quý sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Thành vương theo dõi chặt chẽ nghiệt kính, hai mắt lóe lên. Hữu Xu nắm chặt bàn tay mồ hôi lạnh chảy ròng ròng của hắn, giải thích, “Đây không phải là bò cạp thật sự, mà là tà vật do chú thuật hình thành, chính bởi vì nó hàng năm quấy phá, trái tim ngươi mới luôn đau đớn không thôi. Nhịn một chút nữa, lập tức liền không đau.”
Theo lời nói của cậu, bò cạp màu đen đã đi đến lá bùa, đong đưa cái đuôi hung hăng đâm một cái. Trương Quý vội vàng che mặt, không dám nhìn thêm, bởi vì hình ảnh này thật sự là quá độc ác, ngay cả lá bùa cũng bị đâm rách một cái động lớn, nếu đổi thành trái tim vương gia, thật là đau biết bao nhiêu!
“Quỷ y đại nhân, lá bùa có thể được bao lâu? Lại đâm thêm vài cái có lẽ liền không còn dùng được đi?” Hắn ta lo lo lắng lắng hỏi.
Thành vương còn đắm chìm trong dư vị quặn đau, tạm thời không mở miệng được. Hữu Xu vừa giúp hắn ấn xoa ngực vừa chắc chắn nói, “Mặc dù đạo hạnh của người hạ chú rất cao cũng sẽ không làm gì được thế tâm phù này, nó được ngâm nước hoàng tuyền, có thể quay ngược thời gian tự động bổ khuyết.”
Cậu giơ gương lên, cho chủ tử nhìn rõ ràng hơn, chỉ thấy lá bùa mới vừa rồi còn rách một cái động, hiện tại lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Con bò cạp kia liên tiếp đâm hai cái liền bám vào phía trên không động đậy, có thể thấy mục đích chính yếu của người hạ chú không phải gϊếŧ chết Thành vương, mà là trộm đế khí của hắn. Đương nhiên, nếu bọn họ nghe nói tới danh hào quỷ y thì lại là chuyện khác rồi.
Hữu Xu ảo não mình làm việc quá mức xúc động qua loa, nhưng ván đã đóng thuyền, chỉ đành đâm lao phải theo lao, dứt khoát triển khai trận hình đấu một trận với yêu tà trốn tránh ở một nơi bí mật gần đó, dù sao thì thanh danh quỷ y đã truyền ra, có khiêm tốn như thế nào nữa cũng không thể sửa chữa, chi bằng nên phô trương như thế nào thì cứ như thế đó, ngược lại có khả năng khiến người hạ chú tự loạn trận tuyến.
Thấy chủ tử tạm thời thoát khỏi uy hϊếp của chú thuật, cậu trải một tờ giấy Tuyên Thành, viết xuống phương thuốc cố bản bồi nguyên, đúng lúc này, một thị vệ bên ngoài bẩm báo, “Vương gia, Chu đại phu sai người đưa tới một hộp thuốc trợ tim cấp tốc, để ngài nghiệm tra dược hiệu trước.”
Cá tính Chu Diệu Âm vô cùng hiếu thắng, nếu không lúc ở Ký Châu cũng sẽ không đối đầu với Thái Thú phu nhân, lại càng không khiến cho đạo sĩ giả thần giả quỷ và Tống Nhẫn Đông bán dược giả cùng đường. Nàng cực kỳ coi trọng Thành vương, cũng vô cùng cần tên tuổi thủ y Vương phủ, cho nên mấy ngày này đang yên lặng điều tiết tâm tình đồng thời cũng không quên nghiên cứu chế tạo dược mới. Tóm lại nàng hạ quyết tâm không thể để cho vương gia xem thường, mặc dù đối thủ có cường đại hơn nữa, năng lực biến hoá kỳ lạ hơn nữa, cũng phải tranh một phen.
Kỳ thật Hữu Xu cũng không chán ghét Chu Diệu Âm, sở dĩ nhằm vào nàng bất quá là vì cướp chủ tử về thôi, cái gọi là mười ván ước hẹn kia sớm bị cậu vứt lên chín tầng mây, thấy viên thuốc mới khó khăn nhớ tới.
“Nghiên cứu chế tạo thành công rồi à? Để ta xem xem.” Cậu lấy ra một viên thuốc, đặt ở bên môi liếʍ liếʍ.
Thành vương theo dõi đầu lưỡi phấn hồng của cậu, khàn giọng hỏi, “Dược hiệu như thế nào? Tuy rằng hiện tại ta không dùng được, nhưng nếu thật sự hữu hiệu, đối với người mắc bệnh tim mà nói giống như một tin mừng lớn.”
Rốt cuộc Hữu Xu cũng hiểu rõ con bài chưa lật của Chu Diệu Âm đến tột cùng là cái gì, đang muốn trả lời, một cái truyền tin phù gấp thành hình hạc giấy liền từ cửa sổ bay vào, Lý Cẩu Đản tựa như liên châu pháo nói, “Đại nhân, Chu đại phu tìm tiểu nhân, nói là muốn giới thiệu người bệnh thứ hai cho ngài, hỏi ngài lúc nào có thể trở về. Ngài còn nhớ Vương công tử không? Bất quá chỉ ba ngày, hắn đã gầy đến thoát hình, ngài còn không đến, hắn sợ là không sống được vài ngày.”
Vương công tử? Hữu Xu đỡ trán, bừng tỉnh đại ngộ. Đã nhận ván bài, cậu cũng sẽ không bỏ dở nửa chừng, huống hồ để đả thảo kinh xà, còn phải khiến thanh danh mình càng lớn càng vang dội mới tốt, vì thế lập tức chạy tới Nhân Tâm đường. Thành vương và Trương Quý cũng đi theo xem náo nhiệt.
Thần Nông phố đã bùng nổ, nguyên nhân gây ra không phải Vương công tử bệnh nguy kịch, cũng không phải Chu đại phu bị vây đuổi chặn đường, mà là Lý Cẩu Đản thả ra một con hạc giấy. Nếu không có tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không tin tưởng một con hạc giấy lại sống, còn vỗ vỗ cánh bay đi. Khi Lý Cẩu Đản lấy nó ra, nói có thể liên lạc với đại nhân nhà mình, người vây xem còn tưởng đầu óc cậu ta bị nước vào. Nhưng sự thật chứng minh, một khi liên quan đến vị đại nhân kia, không có chuyện gì là không có khả năng.
Chu Diệu Âm ngưỡng cổ nhìn hạc giấy bay đi, trên mặt lại một lần nữa tràn ngập mê man thật sâu và nồng đậm tự mình hoài nghi.
Lý Cẩu Đản dùng ánh mắt cực kỳ luyến tiếc nhìn con hạc giấy cất cánh, lúc này mới tức giận nói, “Chờ xem, đại nhân nhà ta trong vòng hai canh giờ nhất định đuổi tới.” Con hạc giấy này cậu ta cất đã lâu, vốn tính toán làm thành đồ gia truyền truyền xuống từng đời từng đời, hiện tại ngâm nước nóng hết.
Người vây xem, bao gồm cả người Vương gia, đều đã an tĩnh lại, chỉ mình Vương công tử bị trói gô còn đang kêu gào, “Chu đại phu, cho ta một miếng cơm ăn đi! Chu đại phu, cầu ngươi thương xót!” Một tiếng tiếp một tiếng giống như ma âm xuyên tai.
Chu Diệu Âm ôm lấy đầu, nỗi lòng lo lắng.
Không cần hai canh giờ, chỉ ngắn ngủn nửa khắc đồng hồ, quỷ y đại nhân liền ngồi xe ngựa vương phủ tới Nhân Tâm đường. Người vây xem thấy cậu đi xuống, vội vàng nhanh chóng rút lui, chừa ra một vị trí thật lớn, tiếng la hét ầm ĩ cũng im bặt tựa như đọng lại.
“Đại nhân, ngài cuối cùng cũng đến! Dân phụ dập đầu với ngài, cầu ngài cứu con ta!” Vương phu nhân bịch một tiếng quỳ xuống.
Hữu Xu tránh đi bà ta, lập tức đi đến bên cạnh Vương công tử, vừa không bắt mạch cũng không hỏi chẩn, chỉ nhìn kỹ hai mắt liền khoát tay nói, “Nâng vào Nhân Tâm đường đi.” Vừa dứt lời, không khí xung quanh Nhân Tâm đường liền vặn vẹo một chớp mắt, cánh cửa sơn son chỉ có thể nhìn thấy nhưng không cảm giác được kẹt một tiếng tự động mở ra, lộ ra tiền thính không nhiễm một hạt bụi.
Trong ánh mắt vừa kính sợ lại vừa cuồng nhiệt của người vây xem, Hữu Xu chậm rãi đi vào, trước tiên an trí chủ tử ở chủ vị, sợ hắn lạnh lại dán một tấm liệt hỏa phù, lúc này mới rửa sạch hai tay.
Chu Diệu Âm bám riết không tha mà truy vấn, “Tống chưởng quỹ, đến tột cùng Vương công tử bị bệnh gì?”
“Hắn không nhiễm bệnh, mà là đυ.ng phải tà.” Đầu ngón tay Hữu Xu rung lên đốt ngưng thần tĩnh tâm phù, ném vào trong bát trà hóa thành nước, đút cho Vương công tử trên giường bệnh. Trong nháy mắt nước bùa chảy vào yết hầu, Vương công tử nóng nảy liền an tĩnh lại, mí mắt hơi hơi khép, tựa như sắp ngủ.
Nhi tử đã ba ngày ba đêm chưa từng chợp mắt, Vương phu nhân sợ hắn tiếp tục ầm ĩ nữa sẽ kiệt lực mà chết, thấy tình cảnh này không khỏi trong lòng ổn định, âm thầm than thở: vẫn là quỷ y đại nhân đáng tin, sớm biết như thế, lúc trước quả quyết sẽ không đưa nhi tử đến y quán Chu thị, không duyên cớ chậm trễ hơn nửa tháng.
“Gặp tà?” Chu Diệu Âm kéo dài âm cuối, theo thói quen mà lộ ra biểu tình hoài nghi, rồi lại thực nhanh thu liễm.
Hữu Xu chỉ thản nhiên liếc nàng một cái liền bắt đầu vẽ bùa, trước sau vẽ hai tấm, gấp cùng một chỗ, sau đó đưa cho Vương công tử đang trong cơn mơ hồ. Vương công tử nâng chóp mũi ngửi ngửi, giống như cảm thấy bùa vô cùng mỹ vị, lập tức đoạt lấy mồm to nhấm nuốt, cuối cùng lang thôn hổ yết.
“Ngươi để hắn ăn giấy à?” Mặc kệ nhìn mấy lần, Chu Diệu Âm vẫn không quen được phương thức trị liệu đặc biệt của Tống chưởng quỹ.
Vương phu nhân hung hăng trừng nàng một cái, trách mắng, “Ngươi biết cái gì? Ăn bùa bệnh mới có thể khỏi!”
Người qua đường chen ở cửa quan sát cũng liên tục gật đầu, thầm nghĩ còn không phải sao! Chúng ta nằm mơ cũng muốn cầu một lá bùa quỷ y đại nhân tự tay vẽ. Cái đó đủ để làm thành trấn trạch chi bảo truyền xuống từng đời từng đời đó!
Hữu Xu cũng không phản ứng người bên ngoài, quay lại vuốt ve đầu ngón tay chủ tử, cảm giác vẫn là nóng hổi, cảm thấy an tâm một chút, dặn dò, “Hình ảnh kế tiếp có chút ghê tởm, ngươi mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, đi vào phòng trong tránh một chút đi.”
Thành vương cười xua tay. Hữu Xu lại khuyên nhủ mấy lần cuối cùng không có kết quả, chỉ đành trải bùa ra tiếp tục vẽ, một bút cuối cùng mới vừa thu thế, Vương công tử liền vừa lăn lộn vừa kêu rên, cái bụng ăn như thế nào cũng không thấy lớn lại lớn lên từng vòng từng vòng, khiến y bào đều bị căng rách.
“Nương của ta ơi, đây là sao vậy? Muốn nổ à?”
“Đại nhân, con ta làm sao vậy? Có chuyện gì hay không?”
Hữu Xu bình chân như vại phân phó, “Nâng một cái vại đến, phải là vại lớn ủ rượu. Cách lúc phát tác còn có chốc lát, cứ chờ xem.”
Vương phu nhân vội vàng sai người đi tìm vại lớn, người vây xem cũng sôi nổi hỗ trợ nghĩ biện pháp, không quá nửa khắc đồng hồ liền từ rìa phố lăn đến một cái vại, đủ để đựng được ba bốn người thành niên. Hữu Xu vẽ một pháp trận giam cầm ở đáy vại, lại phân phó tôi tớ Vương gia dốc ngược Vương công tử phía trên cái vại, cuối cùng khoanh tay chờ đợi.
Mấy trăm ánh mắt tại hiện trường đều sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm Vương công tử giống như dựng phụ chờ sinh, lại khiến Hữu Xu khó hiểu nhớ tới một câu: thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến. Quả nhiên chớp mắt sau, Vương công tử liền hé miệng, phát ra tiếng nôn khan, ngay sau đó có một đám vật còn sống lớn bằng tú cầu dọc theo dạ dày hắn tràn tới yết hầu, từ trong kẽ răng rơi xuống đáy vại, phát ra tiếng vang xèo xèo.
“Trong bụng hắn có cái gì!”
“Là cái gì? Nghe tiếng kêu như là con chuột?”
“A a a a! Là người! Sao lại có người sống ở trong bụng công tử?” Một gia đinh đứng gần nhất thiếu chút nữa bị dọa điên. Chỉ thấy rơi xuống đáy vại không phải là động vật, cũng không phải sâu, mà là một người nhỏ xíu tứ chi khô gầy, bụng lại vô cùng vô cùng lớn. Miệng nó đầy răng nhọn, làn da nhăn nheo, ánh mắt đỏ rực lồi ra, đang vừa đi vừa nhảy lên trên, lại giống như bị lực lượng gì đó ngăn chặn, mỗi khi nhảy đến giữa không trung liền nện xuống đáy hang, phát ra tiếng xương cốt gãy răng rắc.
Phun ra một con không tính, Vương công tử lại phun ra con thứ hai, con thứ ba, thứ tư, sau đó òng ọc một trận, lại phun ra môt đám rậm rạp, theo đó mà đến chính là một mùi hôi thối cực kỳ nồng đậm, còn có tiéng xèo xèo làm người ta sởn tóc gáy từ trong vại không ngừng truyền ra.
Thành vương kiên quyết không chịu đi đã mặt mày xanh xao, may mà Hữu Xu chuyển dời chú thuật lên thế tâm phù, nếu không hiện tại hắn nhất định sẽ phát bệnh. Trương Quý muốn nôn không nôn, chỉ đành lấy khăn thơm ra bịt mũi, ngay cả thân nương của Vương công tử cũng có chút chịu không nổi, đang nằm úp sấp trên vai nha hoàn, miễn cho xụi lơ tại chỗ. Bà ta nào có thể nghĩ đến trong bụng nhi tử lại cất giấu nhiều yêu quái như vậy, một vại lớn luôn! Cả trăm cả ngàn con! Đến tột cùng chúng nó tới từ chỗ nào? Có thể tiến vào cơ thể người khác hay không?
Nghĩ vậy, mọi người sôi nổi sinh ra suy nghĩ chạy trốn, rồi sau khi thoáng nhìn quỷ y đại nhân vân đạm phong khinh thì lại ổn định tâm thần, cực kỳ kiên cường mà ở lại xem náo nhiệt.
Chu Diệu Âm cũng sợ quá mức, rồi dưới lòng hiếu kỳ điều khiển mà từng bước một tới gần cái vại lớn, muốn xem rõ ràng minh bạch. Nàng mơ hồ suy đoán, đồ án Tống chưởng quỹ vẽ ở đáy vại trước đó hẳn là có huyền cơ khác, chính bởi vì cái đó, những con người bé xíu kia mới không có biện pháp trốn ra. Nhưng trong bụng người làm sao có thể giấu người, cũng không phải ký sinh trùng! Nàng kéo tóc, cảm giác mình sắp điên rồi.
Vương công tử còn đang nôn mửa, mỗi khi phun ra một con, khí sắc liền tốt hơn một phần, nôn hai khắc bụng mới hoàn toàn xẹp xuống, thân thể vốn gầy như que củi lại nở nang một chút, làn da xanh tím cũng biến thành màu vàng như nến tương đối bình thường.
“Con ta khỏi rồi! Nó khỏi rồi!” Vương phu nhân vui quá mà khóc, ngay sau đó lại sợ hãi không thôi mà hỏi, “Đại nhân, đây là thứ gì? Sao lại tiến vào trong bụng con ta?”
“Là người sao?” Chu Diệu Âm run giọng bổ sung.
Hữu Xu thản nhiên mở miệng, “Không phải người, quỷ chết đói mà thôi.”
Hiện trường vắng lặng một chớp mắt liền nổ tung, người nhát gan đã quay đầu chạy, tặng kèm một chuỗi tiếng thét chói tai thê lương, người lớn gan còn đang rướn mủi chân nhìn vào trong vại, biểu tình càng thêm cuồng nhiệt. Không hổ là quỷ y đại nhân, mỗi lần ra tay đều không giống bình thường!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- [Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
- Chương 117