Sau khi Ngô Tử Hiên hoàn hồn đầu óc chưa thanh tỉnh, cho nên cũng không nhận thấy được dị trạng của thân thể, đợi cảm giác mê muội qua đi mới ôm bụng kêu rên. Đau, thật đau, tựa như có một thanh cương đao ở bên trong quấy đảo lung tung.
Thái Thú canh giữ ở ngoài cửa lại ra đầy mồ hôi lạnh, cách ván cửa cầu xin, “Tống đại phu, trước đó là Ngô mỗ có nhiều đắc tội, cầu xin ngài thương xót, cứu cứu con ta!”
Thái Thú phu nhân đã quỳ xuống, một cái tiếp một cái mà dập đầu, “Tống đại phu, nếu ngài có thể cứu con ta trở về, thϊếp thân nguyện thay ngài lập trường sinh bài, tiền nhang đèn tháng tháng cung phụng. Từ nay về sau ngài chính là đại ân nhân nhà chúng ta, có chuyện gì ngài cứ việc mở miệng!”
Tống đại phu năm nay cũng chỉ mới mười sáu tuổi, mặt rất nộn, nếu không phải hắn quả thực cứu sống rất nhiều người, phu thê Thái Thú tuyệt đối không dám mời hắn lại đây. Nào ngờ thần dược của hắn đút xuống không bao lâu nhi tử lại đi đời nhà ma, thiếu chút nữa khiến phu thê hai người đắc tội Tống đại phu. Hiện tại nhìn lại, vẫn là câu kia nói đúng, không có hư sĩ nào lại nổi danh, bản lĩnh của Tống đại phu há là người phàm có thể phỏng đoán? Viên dược trước kia, hay là đã bị người nào đó đánh tráo? Thái Thú phu nhân vừa dập đầu vừa suy tư, cuối cùng tính toán triệt triệt để để tẩy trừ trong phủ một phen. Dường như Ngô Thái Thú cũng nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Trong phòng đã bị Hữu Xu bày pháp trận phòng ngự, trừ khi cậu tự tay phá mắt trận, dù mười bảy mười tám tráng hán nâng thanh gỗ đập cửa cũng đừng mong tiến vào. Sau khi xác định an toàn vô sự, cậu lấy âm dương điểm hóa bút ra, cách không điểm điểm ấn đường Ngô thiếu gia, đối phương liền nhắm mắt lại mê man.
Tiếng kêu thảm thiết im bặt ngừng lại, khiến mọi người chờ ở ngoài cửa hoảng sợ, lại không dám mở miệng nói lung tung, để tránh quấy rầy Tống tiên sinh thi thuật. Lão thái gia và lão phu nhân cũng nghe tin tức mà tới, kéo lấy nhi tử hỏi thăm tình hình cụ thể tỉ mỉ.
Âm dương điểm hóa bút quả nhiên là thế gian chí bảo, không cần pha mực mà có thể vẽ bùa ở hư không, vả lại uy lực tăng cường gấp trăm lần, còn có thể cắt thân xác và linh hồn, rồi lại nhất nhất hoàn nguyên chúng lại. Được cây bút này, Hữu Xu như hổ thêm cánh, thực lực tăng lớn, dù là Diêm La vương đến cũng có thể qua mặt được. Trong mệnh số Ngô công tử nên có kiếp nạn này, nếu tự tiện giúp hắn sửa mệnh, có lẽ sẽ gặp thiên đạo phản phệ, nhưng Hữu Xu là thế ngoại chi nhân, không ở trong số đó. Đổi một cách nói, cậu muốn cho ai sống, người đó có thể sống, muốn cho ai chết, thì người đó phải chết, bất quá là một ý niệm thôi.
Giờ phút này, cậu không hề có gánh nặng tâm lý mà rạch mở bụng Ngô công tử, tìm đoạn ruột thừa hư thối chảy mủ kia cắt ra, sau đó bút pháp nhẹ nhàng lướt qua, khiến hai miệng máu trong ngoài nhất nhất khép lại, toàn bộ quá trình chỉ hao phí mấy giây, vả lại máu còn chưa chảy. Đem ruột thừa đã có mùi ném vào chậu than, ném một cái liệt hỏa phù đốt thành tro tàn, lúc này cậu mới cởi bỏ pháp trận phòng ngự, để người ở phía ngoài tiến vào.
“Tống tiên sinh, con ta làm sao vậy? Tại sao lại ngủ rồi?” Thái Thú phu nhân vô cùng lo lắng vọt tới cạnh quan tài, thấy nhi tử hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, giống như đã chết, không khỏi sợ tới mức hồn phi phách tán. Thái Thú và cha nương cũng là vẻ mặt đau xót.
Hữu Xu không đáp, đầu ngón tay lướt qua ấn đường Ngô công tử, liền khiến đối phương mơ hồ tỉnh lại. Mọi người dưới cơn cực buồn cực vui thiếu chút nữa hư thoát, vội vàng vây qua hỏi lung tung này kia, sợ hắn còn có chỗ nào không thoải mái. Ngô công tử lắc đầu liên tục, nói chỗ nào chỗ nấy đều tốt, chỉ có một điểm, chính là bụng quá đói!
“Truyền lệnh, nhanh đi truyền lệnh! Ai nha, làm chi còn nằm ở trong quan tài, nhanh đi ra, trở về phòng dùng nước lá bưởi tắm rửa một cái!” Thái Thú phu nhân lệnh tôi tớ đỡ nhi tử đi ra, sau đó mới đi đến trước mặt Hữu Xu thở dài, “Đa tạ ân cứu mạng của Tống đại phu với con ta, sau này ngài chính là khách quý phủ Thái Thú chúng ta, ai không nể mặt ngài là không nể mặt phủ Thái Thú, tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ! Ngài xem, hôm nay cũng không còn sớm, không bằng dời đến thiên thính dùng bữa cơm rau dưa?”
Bữa cơm đoàn viên của người ta, sao bản thân phải đi ké náo nhiệt chứ? Ăn không thoải mái còn huyên náo ầm ĩ, không bằng tìm chỗ đặt chân nghỉ ngơi một chút. Nghĩ vậy, Hữu Xu khiêm tốn vài câu liền chuẩn bị rời đi. Thái Thú vội ngăn cậu lại, nói lão thái gia và lão phu nhân lớn tuổi, bách bệnh quấn thân, bảo cậu cũng hỗ trợ nhìn một cái.
Bệnh người già phần lớn là trị không hết, trừ khi ăn đan dược trường sinh bất lão, nếu không khó thoát khỏi cái chết. Hữu Xu chỉ đành kê mấy phương thuốc cố bản bồi nguyên*, để nhị lão dựa theo phương thuốc này dưỡng sinh. Ngô Thái Thú nâng tờ giấy Tuyên Thành như nhặt được chí bảo, tức khắc lệh tôi tớ đi y quán bốc thuốc, sau đó đem một cái hộp nhỏ nặng trịch đưa cho Tống đại phu, bảo xa phu đưa cậu về nhà. Trở lại nội viện, nhi tử còn ngâm mình trong thùng tắm rải đầy lá bưởi, ông ta lại truy vấn lần nữa, “Quả thực tốt rồi à? Không có chỗ nào không thoải mái chứ?”
*Cố bản bồi nguyên: củng cố, làm vững chắc phần gốc, bồi bổ, vun đắp phần ngọn.“Tốt, bụng một chút cũng không đau, chỉ là đói bụng đến phát hoảng!” Ngô thiếu gia nằm trong quan tài ba ngày, tất nhiên là đói bụng đến trước ngực dán sau lưng, lại vẫn nhớ những chuyện sau khi chết, nhỏ giọng nói, “Cha, con đã đến Diêm La điện, Diêm La vương ngồi trên điện, đang chuẩn bị thẩm vấn, bỗng nhiên một luồng kim quang xuyên phá nóc điện, như tiếng chuông cổ quát lên: ‘Ngô Tử Hiên, tức khắc hoàn hồn!’ Diêm La vương kinh hãi, vội vàng lệnh quỷ sai khóa con lại, kim quang kia lại trực tiếp chặt đứt xiềng xích, hút con ra khỏi Diêm La điện, mơ mơ hồ hồ nhi tử còn nghe thấy Diêm La vương cao giọng hô to: ‘Đừng đuổi theo, đừng đuổi theo, đó là sắc lệnh của minh chủ!’ cũng không lâu lắm nhi tử liền mở to mắt, phát hiện mình nằm trong linh đường.”
“Sắc lệnh của minh chủ?” Ngô Thái Thú vừa kinh vừa sợ, trầm ngâm nói, “Hay sắc lệnh kia chính là bùa mà Tống tiên sinh vẽ? Shhh…” Ông ta hít một ngụm khí lạnh, càng cảm thấy Tống đại phu sâu không lường được. Vị này quả nhiên là thần tiên, có thể cướp người từ tay Diêm La vương, nếu giao hảo với cậu ta, không nói trường sinh bất tử, chung quy có thể nhiều thêm mấy cái mạng.
Ngô thiếu gia cũng nghĩ cùng một chỗ với phụ thân, không khỏi lộ ra biểu tình kính sợ.
Đúng vào lúc này, Thái Thú phu nhân bên ngoài gõ cửa, giọng điệu có chút không ổn, “Phu quân, ngươi đi ra một chút, thϊếp thân có chuyện nói với ngươi.”
Thái Thú cảm thấy rùng mình, vội đi ra ngoài. Phu thê hai người đi vào thiên thính, ngồi đối diện không nói lời nào, qua một hồi lâu, Thái Thú phu nhân mới từ từ mở miệng, “Nghe nói nhi tử đã khỏe, cứ như là chưa từng có bệnh vậy. Lúc trước phu quân nhất định muốn đi Thương Châu mời Chu thần y, là thϊếp thân ngăn cản, sau đó nhi tử chết bệnh, ngươi nói thϊếp thân tóc dài kiến thức ngắn, là đầu sỏ gây tội hại chết nhi tử, thiếu chút nữa bỏ thϊếp thân, phu quân có còn nhớ rõ?”
“Ai, vật đổi sao dời, ngươi còn nói tới làm chi?” Ngô Thái Thú có chút không được tự nhiên, nâng chung trà lên làm bộ làm tịch thưởng thức.
Thái Thú phu nhân cười lạnh hai tiếng, “Hừ, trước đó ngươi cũng phái người hỏi thăm rồi đi? Người được Chu thần y chữa khỏi ai cũng bị mổ bụng, cắt ruột, nằm ở trên giường mấy tháng không xuống được, cuối cùng còn lưu lại một vết đao dài nửa thước, rất đáng sợ! Ngươi lại nhìn nhi tử chúng ta xem, có thiếu một sợi tóc hay không?”
Ngô Thái Thú thấy nàng hơi có chút gây sự, vội vàng xin tha, “Được được được, là ngươi mắt sáng như gương mời Tống đại phu, cứu con của chúng ta, vậy được rồi đi?”
Thái Thú phu nhân trợn mắt nhìn, “Ta muốn lý luận với ngươi cũng không phải chuyện này! Tống đại phu y thuật thần dị như vậy, sao lại trị chết con chúng ta? Ngươi chưa từng hoài nghi sao? Không khéo, mới vừa rồi thϊếp thân bắt được một nha đầu khả nghi, ngươi đoán xem nàng khai cái gì?”
Trán Ngô Thái Thú ứa ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ xong rồi, để cho phu nhân bắt lấy nhược điểm đòi mạng này! Hóa ra phu nhân Ngô Thái Thú Lâm thị là tiểu thư Thừa Ân công phủ, trong nhà quyền thế ngập trời, đem Ngô Thái Thú xuất thân hàn môn ép tới không thở nổi. Ông ta không dám nạp thϊếp, không dám có thông phòng, gần đến ba mươi mới được một độc đinh là Ngô Tử Hiên, trong lòng tự nhiên rất là bất bình, liền ở bên ngoài nuôi một ngoại thất. Tháng trước, ngoại thất mang thai, đòi chết đòi sống muốn vào cửa Thái Thú phủ, cho nhi tử một thân phận tôn quý.
Nếu Ngô Tử Hiên chết, cuối cùng được lợi chỉ có ngoại thất này. Chẳng những Tống phu nhân hoài nghi cái chết của nhi tử là có kẻ làm trò ở giữa, ngay cả Ngô Thái Thú cũng rất nghi ngờ, lúc này mới có vẻ tâm thần không yên.
Khi Thái Thú phu nhân thanh lý môn hộ, Hữu Xu đã được xa phu đưa về nhà của “Tống Hữu Xu”. Quỷ chết đói cũng theo đến, thần bí nói, “Đại nhân, Ngô Tử Hiên kia rõ ràng là do Tống Hữu Xu trước đó trị chết, nhưng không ngờ là hai cục đất mà hắn ta đưa lên lại bị ngoại thất của Ngô Thái Thú đánh tráo, đổi thành hai viên bột mì. Hiện giờ Thái Thú phu nhân đã bắt lấy nha đầu đổi dược, đang thẩm vấn, việc ngài thiếu chút nữa trị chết người đã có người gánh tiếng xấu, thanh danh cuối cùng cũng được bảo vệ, đây thật đúng là âm kém dương sai, sai là sai!”
“Trị chết người là Tống Hữu Xu, không phải ta.” Hữu Xu ở trong phòng chậm rãi di chuyển, đánh giá tất cả bài trí.
“Nhưng dưới cái nhìn của người ngoài, hắn chính là ngài, ngài chính là hắn, không phải đều như nhau sao?” Quỷ chết đói vò đầu.
“Cũng đúng.” Hữu Xu ném qua một tấm âm dương nguyên khí phù, phân phó nói, “Trong phòng rất loạn, gọi vài tiểu quỷ giúp ta quét tước, ta dùng nguyên khí phù làm thù lao.”
“Được rồi, ta lập tức đi!” Quỷ chết đói trốn xuống dưới đất, thực nhanh gọi rất nhiều cô hồn dã quỷ tới, quét tước tiểu viện lộn xộn đến sạch sẽ, lại để lại vài con làm tôi tớ sai sử.
“Tống Hữu Xu” tuy rằng học thức không đủ, tâm lại không nhỏ, luôn muốn học giỏi y thuật sau đó áo gấm về nhà, đạp thứ mẫu và huynh trưởng làm nhục hắn vào trong bùn lầy, cho nên chuyên dành ra một gian phòng để làm thư phòng, bên trong bày đầy sách thuốc không biết từ chỗ nào tìm ra. Hữu Xu để bụng nhất là sách vở, lật xem từng quyển từng quyển, sau đó phân loại.
Nghĩ cũng biết, một tiểu tử nghèo không chỗ nương tựa, không quyền không thế, sao có thể lấy được đơn bản, tuyệt bản vô giá. Trong mấy trăm bản sách thuốc này có tám chín phần là mấy giới thiệu dễ hiểu ở mặt ngoài, còn có một ít rõ ràng chính là vô căn cứ, Hữu Xu chỉ liếc mắt một cái liền bỏ qua, không có một chút hứng thú.
Cậu đang chuẩn bị thả sách lại trong rương, lại phát hiện đáy rương thoáng buông lỏng, tựa như có một tường kép, dùng chủy thủ mở ra, lấy được một quyển sách da dê ố vàng.
“Khó trách!” Sau khi cẩn thận lật xem nội dung, Hữu Xu âm thầm gật đầu. Đây là một quyển sách liên quan tới trung thảo dược, phối với văn tự và hình ảnh trông rất sống động, cái gì mà lạc hồn thảo, hoàn hồn thảo, lộc hàm thảo, tục cốt thảo, sinh cốt thảo vân vân, đều là mấy dược liệu cực kỳ thần dị, không nói sau khi ăn sẽ trường sinh bất lão, nhưng khởi tử hồi sinh lại dễ dàng.
Hữu Xu từng được đạo gia truyền thừa, ngoại trừ những thuật chế phù, kỳ môn độn giáp, cũng bao gồm cả luyện đan thuật, nhưng luyện đan thuật chỉ có phương thuốc, không giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ dược liệu cần thiết là bộ dạng gì, vả lại tên dược cực kỳ kỳ dị, đúng là chưa từng nghe qua chưa từng thấy qua, làm cậu chỉ có thể lực bất tòng tâm. Nhưng hiện tại, trong lúc vô ý có được quyển sách này lại phù hợp với luyện đan thuật kia, lại khiến truyền thừa đạo gia hơi có chút thiếu hụt bổ sung đầy đủ.
Hữu Xu lật đến trang lộc hàm thảo bị “Tống Hữu Xu” cường điệu đánh dấu, trong lòng không khỏi thổn thức: có phương thuốc, có hướng dẫn tra cứu, nhưng tìm không thấy những thần dược này cũng là phí công. ”Tống Hữu Xu” là vận khí tốt mới ngẫu nhiên có được một gốc lộc hàm thảo, nếu như tận lực đi vào trong núi tìm kiếm, sợ là vài năm, vài chục năm cũng không nhất định có thể có thu hoạch. Hết thảy hoàn toàn dựa vào vận khí, làm sao lại khổ sở lãng phí thời gian?
Nghĩ như vậy, Hữu Xu cũng liền buông tha, lệnh quỷ phó nhanh chóng đi nấu cơm.
Hữu Xu chữa khỏi cho Ngô công tử chỉ vì thoát vây, cũng không phải là để nổi danh, cho nên luôn khuyên bảo một nhà Ngô Thái Thú đừng lan truyền chuyện của cậu ra ngoài. Ngô Thái Thú để độc chiếm chỗ tốt tất nhiên là đáp ứng.
Từ trong địa cung lấy ra một túi vàng lá, hai khối dạ minh châu, lại được một ngàn lượng tiền khám bệnh ở phủ Thái Thú, hiện tại Hữu Xu tốt xấu cũng coi như kẻ có tiền, sửa sang gia sản một chút, liền chuẩn bị đi tìm chủ tử. Sáu trăm năm đi qua, đông đại lục lúc trước bị chủ tử thống nhất lại phân thành vài quốc gia, nơi này là Ngụy quốc, đứng đầu trong năm đại cường quốc. Quốc chủ mới vừa cập quan, cũng đã đăng cơ năm năm, vì thái thượng hoàng ngày trước còn sống rất tốt, bởi vậy cũng không dám động đến các vị huynh đệ, liền tìm địa bàn phân chia bọn họ ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.
Hữu Xu vốn định trực tiếp vào kinh, nhìn xem quốc chủ có phải chủ tử nhà mình hay không, rồi lại sợ chủ tử đầu thai thành người khác, chậm trễ thời gian vô ích, liền vẽ một bản đồ lộ tuyến trên mặt đất, dựa theo quy luật gần xa mà tìm qua từng vùng từng vùng đất phiên, miễn cho bỏ qua.
Ký Châu thuộc địa bàn của Thành vương, mà Thành vương phủ xây dựng ở Thương Châu, ngồi thuyền ba ngày liền tới. Hữu Xu sai sử quỷ phó đi hỏi thăm tình huống của Thành vương, biết được đối phương ru rú trong nhà, hành vi khiêm tốn, cũng là đứa con được thái thượng hoàng thương yêu nhất. Nếu không phải hắn bị bệnh tim, các vị thái y nhất trí kết luận không có thuốc nào cứu được, thái thượng hoàng tuyệt đối sẽ truyền ngôi cho hắn, chứ không phải quốc chủ hiện tại.
Quốc chủ ghen ghét Thành vương, vốn định đuổi hắn đến nơi đất phiên cực giá lạnh, nhưng không ngờ thái thượng hoàng lại đem Lưỡng Giang giàu có và đông đúc nhất lấy ra cho Thành vương, khiến quốc chủ và thái hậu thiếu chút nữa hộc máu. Nói tóm lại, vị Thành vương này năng lực không hiện, thanh danh không hiện, nhưng rất có phân lượng trong lòng thái thượng hoàng, có khả năng là chủ tử, cũng có khả năng không phải chủ tử.
Ai, đây không phải là một câu vô nghĩa sao? Nghĩ vậy, Hữu Xu vỗ trán, quyết định chính mắt đi xem.
Ngày hôm đó, cậu đang chuẩn bị xuất phát, lại thu được một phong thư nhà, là thứ mẫu Phương thị viết tới, bảo cậu nhanh đi về một chuyến. Quê nhà của ”Tống Hữu Xu” cũng ở Thương Châu, vốn là cùng đường, để trả lại nhân quả chiếm dụng thân phận đối phương, bất luận như thế nào Hữu Xu cũng phải trở về nhìn xem.
“Gọi vài ma quỷ đến Tống gia hỏi thăm xem.” Khi sắp lên thuyền, Hữu Xu ném cho quỷ chết đói một cái âm dương nguyên khí phù.
Không quá hai canh giờ, mấy tiểu quỷ liền mang đến tin tức xác thật, hóa ra bào huynh của “Tống Hữu Xu” là Tống Nhẫn Đông bởi vì y thuật cao siêu mà được Thành vương coi trọng, vẫn luôn ở trong vương phủ hầu hạ, vả lại chuyên môn phụ trách điều trị thân thể Thành vương. Tiệm thuốc của vương phủ đều do hắn quản lý, toàn bộ dược liệu cần thiết đều đến từ Nhân Tâm đường mà Tống gia mở, một năm nói ít cũng có thể kiếm mấy trăm lượng bạc. Nhưng Tống Nhẫn Đông lại như cảm thấy không đủ, còn trộn lẫn hàng giả hàng nhái, từ giữa giành món lãi kếch sù.
Thái y có thể hầu hạ trước mặt vương gia đều cực kỳ được tín nhiệm, sẽ không dễ dàng thay đổi người, miễn cho bị ám toán. Vì vậy, Tống Nhẫn Đông rất không sợ hãi, tiền bạc tham ô một năm nói ít cũng có mấy ngàn lượng, ngoại trừ dược mà vương gia dùng, những dược liệu còn lại đều là đồ kém thậm chí là hàng giả. Nhưng vận khí hắn ta không tốt, lại khiến vương gia gặp Chu đại phu y thuật thần thông, Chu đại phu hai ba lần đã giảm bớt bệnh tim của vương gia, cũng nói cho hắn biết nên điều trị như thế nào, dăm ba tháng đã rất có hiệu quả.
Thành vương thường thường mời Chu đại phu qua phủ một chuyến, khiến Tống Nhẫn Đông vừa đố kỵ vừa hận, sau đó bắt đầu ngáng chân Chu đại phu, bị đối phương tra ra những hành vi phạm tội như đổi dược liệu, tham ô tiền bạc. Chuyện liên quan đến thân thể của mình, Thành vương há có thể nhẹ nhàng tha thứ, sai người kéo Tống Nhẫn Đông ra ngoài đánh chết.
Nhân khẩu Tống gia suy tàn, đến đời “Tống Hữu Xu” chỉ còn lại hai nam nhân, có một ấu muội khác là thứ nữ Phương thị sinh ra. Tống Nhẫn Đông lập gia đình nhiều năm, dưới gối lại không có con nối dòng, hắn ta vừa đi, Tống gia liền đứt đoạn trụ cột, vả lại còn hỏng thanh danh, khiến tộc nhân vốn đỏ mắt tùy thời dò xét hắn ta sôi nổi nhảy ra muốn phân chia gia sản.
Phương thị xuất thân hàn vi, kiến thức thiển cận, nếu không cũng sẽ không khuyến khích nhi tử đổi dược liệu vương phủ. Bà ta chỗ nào là đối thủ của nhóm tộc lão, không tới vài ngày đã bị ép tới nâng không nổi đầu, lúc này mới nhớ tới Tống gia còn có một nam đinh, dựa vào cái gì phải chia sản nghiệp cho người ngoài? Tống Hữu Xu đã sớm bị nuôi phế, đem về dạy dỗ thật tốt liền thành con rối để bà ta khống chế gia nghiệp, lại không sợ tộc nhân nói ba nói bốn. Như thế, phong thư này mới tới tay Hữu Xu.
“Không có việc liền tùy ý ngươi tự sinh tự diệt, có việc liền kêu ngươi trở về gánh vác, ngươi nói xem ngươi muốn làm thế nào.” Dù sao đây cũng là chuyện nhà của “Tống Hữu Xu”, Hữu Xu không thể tự tiện làm chủ, liền đốt một chiêu hồn phù, kêu nguyên chủ lên hỏi ý kiến.
“Khởi bẩm đại nhân, khi tiểu nhân còn sống luôn nhớ mãi không quên đối với gia sản, sau khi chết mới biết vàng bạc tài bảo bất quá chỉ là nhất thời, sống không mang được chết không thể mang theo, có hay không lại có ý nghĩa gì? Gia sản kia tiểu nhân từ bỏ, tộc nhân thích chia thì chia, tùy bọn họ đi.” Quỷ hồn đã nhạt thành một luồng khói nhẹ thở dài thật sâu.
Lời này nói thật tốt đẹp, lại khó nén tâm tư bỏ đá xuống giếng. Nếu “Tống Hữu Xu” chủ động buông tha gia sản, Phương thị và ấu nữ nên sống như thế nào? Trừ khi tái giá hoặc là hạ mình đi dựa vào Hữu Xu, nếu không không có lựa chọn khác. Tái giá không thể mang theo nữ nhi, không tái giá lại phải ăn nhờ ở đậu, chó vẫy đuôi mừng chủ, bất luận Phương thị chọn như thế nào đều là tra tấn và nhục nhã lớn lao. Bà ta đã từng thắng được phong quang xinh đẹp cỡ nào, hiện tại liền thua thê thảm chật vật cỡ đó, đây là cái gọi là “nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu”.
Hữu Xu không phải đại thiện nhân gì, cũng không cảm thấy nguyên chủ thực hiện thiếu thỏa đáng, gia sản ném thì ném, không hề có quan hệ với cậu, vì thế trôi chảy đáp ứng. ”Tống Hữu Xu” giống như giải quyết được một tâm nguyện lớn, trong khoảnh khắc hóa thành điểm sáng tiêu tán.
Ba ngày sau, thuyền ô bồng chậm rãi cập vào bờ biển Thương Châu, Hữu Xu dưới sự hướng dẫn của hai tên gia đinh trở về đại trạch Tống gia. Thi thể Tống Nhẫn Đông đã sớm hạ táng, trên hành lang lại còn nơi chốn treo cờ trắng, có vẻ cực kỳ lạnh lẽo. Phương thị gầy đi một vòng lớn chủ động đi tới nghi môn nghênh đón, đẩy ấu nữ Tống Đinh Hương không tình nguyện, mắt đầy địch ý tiến lên, thấp giọng phân phó, “Nhanh gọi ca ca.”
“Hắn mới không phải ca ca ta! Hắn là dã chủng!” Tống Đinh Hương năm nay mười hai tuổi, từ nhỏ kiêu căng đã quen, vả lại cực kỳ sùng kính đại ca, căm thù nhị ca đến tận xương tuỷ, chỗ nào đồng ý sửa miệng?
Phương thị lộ ra biểu tình xấu hổ, vốn định giải thích vài câu, đã thấy Hữu Xu xua tay, “Thôi, không cần gọi, mời nhóm tộc lão đến, hôm nay liền giải quyết chuyện gia sản.”
Trong thư Phương thị viết hàm hàm hồ hồ, vốn tính toán trước tiên lừa người trở về lại chậm rãi thương lượng, nào ngờ cậu lại sớm nghe ngóng rõ ràng, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần thấp thỏm, nghĩ nghĩ lại thả lỏng: Tống Hữu Xu vốn như hổ rình mồi với gia sản, một chuyến này trở về sợ là đã sớm không thể chờ đợi được, trước tiên đưa gia sản cho cậu ta, dù sao thì mình đã sớm xếp nhân thủ vào, qua mặt cậu ta bất quá chỉ là sớm muộn. Hiện tại cậu ta vênh mặt hất hàm sai khiến, ngày sau nên biết: ở Tống gia này, vẫn là Phương thị ta định đoạt, một con rối như cậu ta, vô luận làm ra quyết sách gì cũng phải nhìn ánh mắt Phương thị ta.
Trong lòng thiên hồi bách chuyển, biểu tình của Phương thị cũng từ bất an biến thành khinh miệt, lập tức sai tôi tớ đi mời người. Nhóm tộc lão nghe tin tức liền tới, sắc mặt vốn còn lộ ra không tốt, trong chớp mắt sau khi Hữu Xu mở miệng lại biến thành kinh ngạc và kinh hỉ.
“Cháu trai, ngươi biết mình đang nói cái gì sao?” Tộc trưởng lần nữa truy vấn.
“Biết, gia sản này ta từ bỏ, toàn bộ quyên cho gia tộc. Ta có tay có chân, còn sợ không nuôi sống được mình sao?” Hữu Xu bình thản mở miệng.
“Một phần gia sản to như vậy, ngươi nói bỏ liền bỏ à? Có phải ngươi điên rồi hay không?” Phương thị tức giận đến sôi lên, gần như muốn hộc máu.
“Pháp lệnh Ngụy quốc có nói, gia sản vốn nên do đích tử kế thừa, thứ trưởng tử có thể phân được một hai phần, thứ tử còn lại không có quyền kế thừa. Gia sản này vốn phải là của ta, lại bị ngươi và Tống Nhẫn Đông mưu đoạt đi, còn đuổi ta đến Ký Châu tự sinh tự diệt. Hiện giờ hắn đã chết, các ngươi lại muốn bảo ta về, có phải có hơi muộn hay không? Ngần ấy năm qua đi, ta đã sớm quen ngày tháng cực khổ, bỗng nhiên đại phú đại quý chưa chắc là chuyện tốt. Số gia sản đó ta không cần, quyên cho trong tộc tu sửa từ đường, gia học, tổ miếu, hoặc mua ruộng tốt cung cấp nuôi dưỡng tộc nhân, coi như là thay Tống Nhẫn Đông tích chút âm đức đi, dù sao hắn cũng chết quá khó coi đúng không?” Hữu Xu tự do tự tại uống trà.
Các vị tộc lão liên tục vỗ tay, miệng nói đại thiện.
Phương thị quả quyết không ngờ người này có thể xem tiền tài như cặn bã, quyên góp gia sản giá trị mấy chục vạn, cậu ta bị hỏng đầu óc đúng không? Sớm biết như thế, năm đó làm thế nào cũng sẽ không tiễn bước cậu ta đi, chi bằng nuôi ở dưới gối tiện nghi. Nhưng mà hối hận đã muộn, trong từ đường vốn không có chỗ cho nữ tắc ngắt lời, huống chi bà ta còn là thị thϊếp. Chờ khi bà ta hoàn hồn, Hữu Xu đã nghĩ xong giấy cam kết luôn rồi, cũng đã viết ra ấn dấu tay, chỉ cần đến quan phủ trình lên là được.
Mắt thấy tộc trưởng mang theo giấy cam kết vội vàng chạy tới quan phủ, Phương thị vội vàng đuổi theo, lại bị nhóm chị em dâu gắt gao ấn trên đất, châm chọc khıêυ khí©h một trận. Nhóm tôi tớ thấy đại thế đã mất, sôi nổi trở về chuẩn bị hành lý, chuẩn bị tìm đường ra khác. Có mấy lão phụ tụ lại nói mát, “Xem đi, gặp báo ứng đi? Thứ hao tổn tâm cơ đoạt tới, còn không phải đưa hết cho người ta?”
“Đưa hết cho người ta, người ta còn không cần đâu!”
“Ngươi nói hai mẹ con nàng ngày sau nên sống như thế nào hả? Gia sản không còn, trưởng tử cũng bị tội chết, chẳng lẽ tái giá?”
“Tái giá, nữ nhi thì làm sao bây giờ? Ném cho đích tử à? Không nghe thấy vừa rồi còn mắng người ta là dã chủng à!”
“Cho nên nói làm người nên giữ lại một đường ngày sau dễ gặp lại.”
“Đúng, chính là đạo lý này.”
Phương thị nghe vậy vô cùng hối hận xấu hổ, mắt thấy “Tống Hữu Xu” không quay đầu lại mà bước ra cửa nhà, vội vàng hô lớn, “Hữu Xu, nhị thiếu gia, nô tỳ biết sai rồi, cầu ngài trở về, Đinh Hương qua một năm phải nghị thân, ngài để lại cho nàng chút đồ cưới đi!”
Cho đến lúc này Tống Đinh Hương mới biết: hóa ra sống chết của mình và mẫu thân lại nắm giữ hết trong tay đích huynh, lại muốn đi xin tha thì đã chậm, người mới vừa ra nghi môn liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tựa như chưa từng xuất hiện.