Thiếu niên thẳng thắn nói mình không phải là hoàng tộc Cơ thị, khiến đám người Lưu Ôn trở tay không kịp.
“Làm sao có thể? Ngươi vẫn luôn lớn lên trong hoàng cung, nếu không phải hoàng tộc, thái hậu và tiên đế nuôi nấng ngươi như thế nào? Phải biết, lẫn lộn huyết mạch hoàng thất là tội lớn tru di cửu tộc.” Hoặc là, thân thể này chính chủ là Thuần đế, người này mới là cô hồn dã quỷ tu hú chiếm tổ? Lưu Ôn lộ vẻ mặt hoài nghi.
“Mặc kệ ngươi đang giả điên giả ngốc cái gì, chỉ cần đi lên mở cửa ra là được!” Giọng điệu Lưu Truyền Sơn cực kỳ không kiên nhẫn.
Thấy chủ tử cũng gật đầu với mình, Hữu Xu chỉ đành đi lên trước, đặt tay vào trong vết lõm. Cậu hơi hơi nhướn mày, phát giác cánh cửa này thật là có chút huyền cơ, dấu tay trên đó không lớn không nhỏ vừa khớp với mình, nếu đổi người khác đến tất nhiên không được, giống như lúc trước khi xây dựng là dùng khuôn mẫu tay phải của mình vậy.
Cửa đá hồi lâu không thấy động tĩnh, cậu nâng tay lên, làm rách vết đao ngày hôm qua, thả một chút máu tươi vào rồi lại ấn, vẫn như cũ không chút sứt mẻ.
“Cũng không được à?” Đám người Lưu Ôn thất vọng.
“Không được thì thôi, nhanh chóng băng bó miệng vết thương một chút.” Mạnh Trường Dạ có ý đồ kéo thiếu niên ra, lại nghe cậu thấp giọng nói, “Để ta thử lại một lần.”
Cánh cửa này và quỷ môn thật sự rất giống, dùng máu tươi ấn lên không mở, vậy dùng tử vi đế khí và kim quang công đức thì sao? Dù sao cũng không có biện pháp khác, bất quá thì nỗ lực thử một lần thôi. Nghĩ như vậy, Hữu Xu đem tử vi đế khí và kim quang công đức toàn thân bức tới lòng bàn tay, dùng sức ấn xuống.
Đám người Lưu Ôn tận mắt thấy lòng bàn tay bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, lúc này bị hù đến sửng sốt. Đây, đây là sao? Thành tiên à?
Phù điêu trên cửa đá đem từng chút một ánh sáng tím hấp thu sạch sẽ, từ đó biến thành lưu quang tràn đầy, xa hoa lộng lẫy, ít lâu sau, tiếng cơ quan khởi động kẽo kẹt từ dưới nền đất truyền đến, hai cánh cửa vốn còn kín kẽ rốt cuộc từ từ mở ra, lộ ra một bậc thang kéo dài xuống phía dưới tối đen, sâu không thấy đáy, còn có một dòng khí vô cùng âm hàn đập vào mặt mà đến.
Mọi người bị dòng khí đông lạnh đến mức run rẩy, trong lúc nhất thời sợ hết hồn.
“Lại, lại thật sự mở ra. Kim quang kia là cái gì?” Lưu Truyền Sơn nhìn về phía thiếu niên, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ hoảng sợ. Cảnh tượng hư vậy hiển nhiên đã vượt qua phạm vi nhận thức của hắn ta, giống như bùn nhão trước đó còn ghét bỏ không chịu được, đảo mắt lại biến thành bồ tát trong thần miếu. Những người còn lại cũng đều vừa kính vừa sợ, thầm nghĩ không hổ là huyết mạch chân long trong truyền thuyết, quả nhiên có vài phần thần dị.
Chỉ riêng Mạnh Trường Dạ, biểu tình không chút nào thay đổi, lại chỉ vươn tay, gắt gao kéo giữ cánh tay chó con. Người này rất thần bí khó lường, hắn sợ cậu chạy mất.
Hữu Xu cũng có chút giật mình, cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại, thấy Lưu Ôn đốt một ngọn nến dò xét không khí phía dưới, phát hiện không có chướng khí liền triệu tập nhân mã, chuẩn bị dẫn đi hết, vội vàng ngăn cản, “Quân sư, cửa này cực kỳ tương tự với quỷ môn ở âm tào địa phủ, nơi này chỉ sợ không phải địa cung và cơ quan đơn giản, có lẽ sẽ gặp phải tà vật nào đó. Ngươi dẫn tất cả mọi người đi, nếu mọi người cùng gặp nguy hiểm, ai tới tiếp ứng cứu viện? Với lại nhiều người tay tạp, lỡ ai đυ.ng chạm cơ quan, mọi người chen cùng một đống chỉ biết chết càng nhanh, không bằng chọn vài người kiên cường đi xuống thăm dò.”
Lưu Ôn định dùng cách thức bạo lực tháo dỡ lấy được bảo vật, nói cách khác mặc kệ kiến trúc địa cung gì, phá hết toàn bộ, một ngàn người đủ rồi. Nhưng hiện tại hắn ta có chút không dò được điểm cuối của thiếu niên, đối với lời cậu nói cũng liền phá lệ coi trọng. Hắn ta cũng đã nhìn ra, dấu tay trên cửa đá vừa vặn trùng khớp với tay phải thiếu niên, lớn hơn một phân thì ấn không vào, nhỏ hơn một phân thì không lấp đầy khe hở, nói cách khác, trừ khi tìm được người này, mặc cho ai đến cũng đừng mong mở ra địa cung, giống như đồ vật trong địa cung này là chuyên môn chuẩn bị cho cậu.
“Được, vậy liền chọn vài người đi xuống thăm dò.” Hắn gật đầu đáp ứng.
“Ta đi.” Vài vị phó tướng tài cao gan cũng lớn, đồng loạt nhấc tay.
“Ta cũng muốn đi.” Hữu Xu cúi đầu nhìn bậc thang sâu không thấy đáy, trong mắt toát ra vẻ mê man mà lại đau thương. Cậu mơ hồ cảm giác được, phía dưới có một thứ đang kêu gọi mình, rất quan trọng.
“Ngươi đi làm chi? Thành thành thật thật ở trên này cho ta.” Mạnh Trường Dạ đã sớm chuẩn bị tự mình đi thăm dò, cũng sẽ không dẫn chó con theo.
Hai người lôi kéo một trận, cuối cùng vẫn là Mạnh Trường Dạ thỏa hiệp, bên tai đỏ rực đến chảy máu, chỉ vì chó con này thật biết dỗ người, lại nói cái gì mà “ngươi đi đâu ta liền đi chỗ đó, chết cũng chết chung với ngươi”, khiến hắn cao hứng đến phát cuồng, nhưng lại phải ở trước mặt bọn thuộc hạ bảo trì dáng vẻ uy nghiêm.
“Sao lại quấn người như vậy? Rời khỏi lão tử ngươi sẽ chết sao? Thôi thôi, muốn đi thì đi, nhưng trên đường không cho phép rời khỏi lão tử một bước, nghe thấy không? Một khi gặp nguy hiểm, ngươi liền đi lên cho lão tử!” Hắn ác thanh ác khí vẻ mặt phiền chán, kì thực trong lòng đã nở hoa rồi.
Hữu Xu vội vàng gật đầu đáp ứng.
Lưu Ôn đã sớm quen hai người bám dính không phân trường hợp, tự chọn ra mười tám tướng sĩ võ nghệ cao cường, tổng cộng lại vừa vặn hai mươi, không nhiều không ít vừa đủ. Trước khi đi xuống, Hữu Xu đem bùa truyền tin trước đó đã làm tốt phân phát ra, dặn dò, “Trong lá bùa này có một giọt máu của ta, các ngươi cũng cắt vỡ ngón tay nhỏ một giọt vào, liền có thể cùng ta trò chuyện.” Cậu đem lá bùa gấp thành hình tam giác dán trên trán mình, làm mẫu nói, “Nếu các ngươi tách khỏi ta, đem bùa dán ở ấn đường giống như vầy, sau đó mặc niệm trong lòng lời muốn nói, ta có thể nghe thấy mà còn giao lưu với các ngươi. Nếu vào mấy nơi như mê cung linh tinh, một người đi ra ngoài, những người còn lại chỉ cần nhắm hai mắt, dựa theo bùa chỉ thị mà hành tẩu, cũng có thể đi ra theo.”
“Tiểu tử, lại đang lảm nhảm giả ngây giả dại đúng không? Ngươi có mệt hay không?” Một phó tướng trào phúng nói. Nếu cái đồ rách này thực sự thần kỳ như vậy, hắn ta đem đầu của mình cắt bỏ làm ghế ngồi cho Thuần đế.
“Thà tin là có chứ đừng không tin, theo lời Cơ công tử mà làm.” Lưu Ôn đâm rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống. Ánh sáng tím vàng vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, lại nên giải thích như thế nào? Không chừng những lời “nhất thể song hồn, đạo thuật, quỷ tiên” linh tinh người này nói trước đó, tất cả đều là thật. Đến lúc này rồi, thêm một tầng chuẩn bị luôn là không sai.
Bên kia, Mạnh Trường Dạ đã nhỏ máu tươi của mình vào, nhướn mày nhìn giọt máu nhanh chóng nhập vào hoàng phù, hình thành một luồng sáng nhạt bao trùm ở mặt ngoài.
“Cừ thật, lại sáng lên! Chẳng lẽ thật sự hữu dụng?” Lưu Truyền Sơn cũng nhỏ máu, lập tức lộ ra biểu tình trừng mắt cứng lưỡi. Mọi người vừa thấy, lúc này không do dự nữa, sôi nổi đâm rách đầu ngón tay lấy máu.
Hữu Xu lại lấy ra một lá bùa hình người, giao cho tướng lãnh canh giữ ở bên ngoài, “Đây là bùa bản mạng của tướng quân, nếu phát hiện lá bùa xuất hiện góc khuyết, bị tổn hại, có dấu hiệu đốt trọi, các ngươi liền nhanh chóng đi xuống tiếp ứng.”
Tướng lãnh tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu đáp ứng. Chuẩn bị tốt mấy thứ đuốc, vũ khí, lương khô, hai mươi người chậm rãi xuống bậc thang, bóng dáng vừa biến mất trên mặt đất, hai cánh cửa đá liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai khép lại, khiến các tướng sĩ bên ngoài mất một phen rối loạn.
Lúc này, mấy người Hữu Xu cũng không biết đường lui đã bị chặt đứt, đang từng bước một đi tới địa cung ở chỗ sâu. Bậc thang này thực dài, giống như không có điểm cuối, đi hai canh giờ rốt cuộc mới tới một chỗ bằng phẳng. Một tay Mạnh Trường Dạ gắt gao kéo thiếu niên, một bàn tay giơ cao cây đuốc, đánh giá cảnh vật xung quanh.
Đây là một thạch động, trên vách động mọc đầy thạch nhũ hình thù kỳ quái, còn có từng chùm nấm và dương xỉ biết phát sáng điểm xuyết giữa khe đá, nếu tắt đuốc, chỉ dựa vào những thực vật đó phát ra ánh sáng hoặc lam, hoặc lục, hoặc huỳnh hoàng, liền đủ để chiếu sáng bốn phía.
“Cũng không biết địa cung này đến tột cùng có bao nhiêu, đuốc lại chỉ có mấy cây như vậy, chờ lúc cần dùng rồi lại đốt, hiện tại tạm thời tắt đi.” Tiếng nói réo rắt của Hữu Xu quanh quẩn ở trong động.
Mạnh Trường Dạ không nói hai lời tắt đuốc, những người còn lại cảm thấy có lý, cũng sôi nổi nghe theo. Không có ngọn lửa quấy nhiễu, ánh sáng thực vật càng nhu hòa nhiều màu, chợt nhìn giống như tiên cảnh.
“Đây đến tột cùng là cái gì vậy? Từ lúc chào đời tới nay, ta còn chưa từng thấy qua cỏ dại biết sáng lên.” Một phó tướng vươn tay đi sờ một bụi dương xỉ, đầu ngón tay cách phiến lá chỉ còn một tấc, liền nghe quân sư và Thuần đế đồng loạt cảnh cáo, “Đừng đυ.ng, cẩn thận có độc.”
Hắn ta cảm thấy sợ hãi, đang muốn thu hồi tay, trong bụi cỏ lại nhảy ra một thứ còn sống lớn bằng con chuột, vừa kêu chít chít vừa bổ nhào vào trên mặt hắn ta, nhanh chóng chui vào trong miệng. Một tiếng kêu to này giống như mở ra một cơ quan, bóng đen nho nhỏ rậm rạp từ trong bụi cỏ lao ra, phóng lên người phó tướng kia.
“A a a a a… Ư ư… Hộc hộc…” Bất quá chỉ giây lát, tiếng kêu thảm của phó tướng liền biến thành kêu rên, sau đó hóa thành tiếng ho ra máu gần chết và thở dốc ồ ồ.
Mọi người còn chưa kịp thấy rõ bóng đen là cái gì liền giơ đao tiến lên xua đuổi, lưỡi dao cắt qua bụng bóng đen, phát ra tiếng thét chói tai làm da đầu người ta run lên. Người cách gần nhất chỉ chém mấy đao liền đi theo hét rầm lên, “A a a, đây là thứ gì vậy? Đây mẹ nó đến tột cùng là thứ gì?”
Lại có mấy người xúm lại chém, sau đó khóe mắt muốn nứt ra, bởi vì những bóng đen đó cũng không phải chuột, bọ cánh cứng gì đó, mà là một đám người tí hon. Bọn nó gầy như que củi, tứ chi nhỏ gầy, đầu lại vô cùng lớn, hơi há miệng liền lộ ra hai hàng răng nhọn sắc bén, từng tấc từng tấc gặm cắn thân thể phó tướng kia. Còn có vài người tí hon ngồi xổm trên mặt phó tướng, móc đầu lưỡi trong miệng hắn ta ra, không ngừng kéo ra.
Phó tướng lăn lộn giãy dụa qua lại, lại ngay cả một chút rêи ɾỉ thống khổ cũng không phát ra được. Nhóm đồng bạn vốn còn có ý cứu hắn ta bị dọa sợ, vừa múa may bội đao vừa vội vàng lui về phía sau. Mạnh Trường Dạ ném chó con cho phó tướng, lệnh hắn ta mang người ra xa một chút, sau đó giơ đao tiến lên gấp rút tiếp viện. Đao pháp của hắn vô cùng sắc bén, tựa như gió lốc đoạt tính mạng người tí hon, không quá một khắc, trên đường hắn đi tới liền chất đầy máu tươi đỏ đen và từng khối thi hài nho nhỏ.
Mọi người được ủng hộ cũng tiến lên theo, lại không ngờ mùi tanh dày đặc đưa tới càng nhiều người tí hon, rậm rạp, tầng tầng lớp lớp mà bám trên vách động, sau đó nhất loạt mà lên. Không ngừng có bóng đen loạn xuyên qua ở xung quanh mọi người, nơi này cắn một hơi, nơi đó cào một cái, khó lòng phòng bị. Bọn nó giống như tình hữu độc chung với lưỡi người, nhất định sẽ có vài con bổ nhào vào trên mặt, dùng móng vuốt sắc bén cạy mở hàm răng người này, kéo đầu lưỡi ra ngoài, cho đến khi đứt ra.
Không quá một khắc, ngoài thân mọi người liền bu một tầng người tí hon rậm rạp, vứt như thế nào cũng vứt không được, còn có vài người ngay cả đầu lưỡi cũng sắp bị kéo đứt. Chỉ riêng bốn phía quanh Hữu Xu hình thành một vòng tròn trống rỗng, hơi có người tí hon tới gần liền thét chói tai trốn đi, giống như bị hỏa thiêu.
Tướng lãnh phụ trách bảo hộ cậu rất là kinh ngạc, vừa không lưu ý liền thấy cậu bổ nhào vào trên người tướng quân, vỗ tan người tí hon.
“Mấy thứ này là ngạ quỷ! Ngạ quỷ ở ngạ quỷ đạo trong lục đạo của địa ngục!” Cậu vừa giải thích vừa lấy mấy lá bùa từ trong túi ra, dùng tử vi đế khí thúc giục. Bùa nháy mắt thiêu đốt, phát ra tử quang chói mắt, ngạ quỷ đồng loạt thét chói tai, cuối cùng hóa thành tro bụi tiêu tan trong ánh sáng. Có mấy ngạ quỷ trốn trong khe đá ánh sáng không chiếu tới, lúc này mới tránh được một kiếp, lại cũng không dám tiến lên, rột rột roạt roạt chui vào chỗ sâu trong huyệt động.
Mọi người thở phào, bất chấp việc kiểm tra thương thế của mình, vội vàng đi đỡ phó tướng gặp tai ương đầu tiên.
“Lão Lý, lão Lý, ngươi thế nào?” Lưu Ôn dùng sức bấm nhân trung đối phương, thấy đầu lưỡi hắn ta còn nằm ở bên ngoài, đã bị ác quỷ moi ra rất nhiều miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, trong lòng không khỏi sợ hãi.
“Nơi, nơi này đến tột cùng là chỗ nào, sao lại có quỷ?” Âm thanh Lưu Truyền Sơn run lên. Xưa nay hắn ta không tin quỷ thần, nhưng lại hai lần ba lượt không thể không tin. Những người còn lại cũng đều lộ ra biểu tình lòng còn sợ hãi, sau đó đồng loạt nhìn về phía Thuần đế. Trước đây, bọn họ vẫn luôn cho rằng người này đang giả ngây giả dại, cho đến hiện tại mới phát giác đúng là mắt mình vụng về, ngay cả một pho tượng chân thần như vậy cũng không phân biệt ra được.
Mấy lá bùa thiêu chết hơn vạn ngạ quỷ, đây là đạo hạnh sâu bao nhiêu?
“Là ta suy xét không chu toàn.” Hữu Xu từ trong túi lấy ra hai mươi lá bùa, nhất nhất phân phát, “Lúc nhìn thấy cánh cửa kia ta nên hiểu rõ, nơi này không phải là địa cung gì, mà là địa phủ. Địa phủ đi vào dễ đi ra khó, nói vậy cánh cửa kia hiện tại đã đóng lại, chúng ta sợ là không có đường lui, chỉ có thể đi tới. Đây là bùa hộ mệnh, có thể xua tan tà vật, nhưng có tác dụng trong thời gian nhất định, đợi bùa đốt trọi, các ngươi cứ tới chỗ ta đổi một cái mới.”
Lúc này không ai châm chọc cậu nữa, lập tức nhận bùa cất bên người. Mạnh Trường Dạ đem bùa truyền tin nhận được trước đó dán trên trán, yên lặng kêu, “Chó con?”
“Làm chi?” Hữu Xu lấy dược phấn đã phối từ sớm, vẩy đều đều vào trên vết thương của hắn, lại lấy ra mảnh vải đã tiêu độc băng bó.
“Không có việc gì, chỉ muốn gọi ngươi một tiếng.” Mạnh Trường Dạ sờ sờ hai má cậu, trong lòng xác định. Những ngạ quỷ đó hiển nhiên thực e ngại Hữu Xu, cũng không dám thương tổn cậu, vây là tốt. Nếu nơi này thật sự là địa phủ, mặc dù xông vào địa tâm, hắn cũng phải mang Hữu Xu bình an vô sự ra ngoài.
Những người còn lại thấy tướng quân dùng bùa truyền tin, lúc này mới hậu tri hậu giác mà lấy ra, sôi nổi để ở ấn đường kêu, “Cơ công tử? Tướng quân? Quân sư? Lão Lưu…” Trong đầu mọi người hỗn loạn một mảnh, đúng là giọng ai cũng có, có thể thấy chỉ cần đồng thời dán bùa ở ấn đường là có thể thông suốt giao lưu, phương pháp này thật là thần dị!
Lưu Ôn thấy bấm lão Lý không tỉnh, vội vàng lấy bùa ra dán ở trán hắn ta, lo lắng kêu gọi, “Lão Lý, mau tỉnh lại!”
Mọi người vốn còn đang ngươi gọi ta ta kêu ngươi, cùng nhau vui đùa, lúc này mới đồng loạt gọi hồn lão Lý, rốt cuộc cứu tỉnh hắn ta. Hữu Xu đốt một lá bùa, vứt vào trong nước hoà thành nước bùa, đút hắn ta uống sạch. Lần này, không còn ai hoài nghi cậu hạ độc nữa, trong mắt ngược lại lộ ra chờ mong.
Lão Lý vốn còn có chút hôn mê, uống nước bùa lập tức tỉnh táo lại, ngay cả miệng vết thương khắp cả người cũng giảm đau đớn hơn phân nửa, dưới nâng đỡ của đám người Lưu Ôn chậm rãi dựa ngồi.
“Nương, đến tột cùng đó là thứ gì vậy?” Hắn ta thu hồi đầu lưỡi bị kéo ra, hàm hồ nói.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, không nỡ nói cho hắn ta biết chân tướng. Thủ đoạn xuất thần nhập hóa của Cơ công tử đã hoàn toàn thuyết phục bọn họ, nếu cậu nói nơi này là địa phủ, vậy nhất định là không sai. Người sống vào địa phủ, cũng không biết còn có mạng đi ra ngoài hay không.
“Ủ rũ cái gì? Đường đều là người đi mà ra, dù không có đường, lão tử cũng muốn phá ra một con đường lên trời!” Mạnh Trường Dạ nắm chặt móng vuốt ụ thịt của chó con, giọng điệu kiên định.
“Đúng, mọi người đừng ủ rũ, phía trước không hẳn không có đường ra.” Hữu Xu ý đồ vòng qua bả vai rộng lớn của chủ tử, lại bởi vì tay ngắn mà chỉ có thể nửa ôm, liền sửa thành vỗ vỗ an ủi, “Tướng quân đừng sợ, ta nhất định bình yên vô sự mang ngươi ra ngoài. Bất quá là âm tào địa phủ thôi, ta cũng không phải chưa từng tới.”
“Ngươi từng tới nơi này à?” Lưu Ôn bắt lấy trọng điểm.
“Nơi này cũng không phải là âm tào địa phủ, nhưng mà xấp xỉ. Chúng ta chỉ cần tiến vào Diêm La điện, tìm được cửa vào lục đạo, có thể từ nhân đạo chạy đi.” Chủ tử đã không còn là Diêm La vương, nhưng không có nghĩa là Hữu Xu không có cách nào thoát vây, cậu hơi hơi suy nghĩ một khắc, bổ sung nói, “Những ngạ quỷ vừa rồi thích nhất là rút đầu lưỡi người, xem ra cấu tạo địa cung là dựa vào mười tám tầng địa ngục mà sắp xếp. Nói cách khác, nơi này là địa ngục tầng thứ nhất, địa ngục rút lưỡi, đi xuống nữa chính là địa ngục tiễn đao, địa ngục thiết thụ, địa ngục nghiệt kính vân vân.”
Lưu Ôn sợ hãi nói, “Ý của ngươi là, chúng ta phải xông qua mười tám tầng địa ngục mới có thể tiến vào Diêm La điện ư?”
Mười tám tầng địa ngục, đó là địa phương đáng sợ như thế nào? Ngay cả ác quỷ cũng nhịn không nổi, huống chi là người? Mọi người trầm mặc một chớp mắt, sau đó đồng loạt lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
“Sợ cái gì, đến cũng đến rồi, chỉ cần xông xuống dưới!” Mạnh Trường Dạ kéo thiếu niên đến, mệnh lệnh, “Nghỉ ngơi tốt chưa? Nghỉ ngơi tốt liền tiếp tục đi, mười tám tầng địa ngục này, lão tử còn thật sự muốn tìm hiểu một chút!”
“Đi một chút đi, sợ cái trứng!” Lưu Truyền Sơn lập tức đuổi theo, lại cố ý vô tình mà kề sát Thuần đế, vị này chính là thần tiên thật, có thể còn sống rời đi hay không dựa hết vào cậu ta. Mọi người thấy vị trí tốt bị đoạt đi, lúc này mới nhanh chóng đuổi theo.
Sự thật rất nhanh chứng minh suy đoán của Hữu Xu là đúng, đi qua huyệt động địa hình nhẹ nhàng, trước mắt lại xuất hiện một bậc thang thật dài, kéo dài xuống dưới, xuống đến đáy bậc thang lại có một cái huyệt động, vẫn mọc đầy thực vật biết sáng lên và thạch nhũ hình thù kỳ quái. Mấy ngạ quỷ tựa như tia chớp vọt ra, mới vừa đυ.ng tới góc áo mọi người đã bị khu quỷ phù đốt thành than cốc, trong móng vuốt đen như cành khô nắm một cái kéo loang lổ rỉ sắt.
“A di đà phật! May mắn trên người mang theo bùa hộ mệnh của Cơ công tử, nếu không ngón tay đều bị bọn họ cắt rụng từng ngón rồi.” Hai tay Lưu Truyền Sơn chắp lại, nghĩ mà sợ không thôi. Hắn ta đã từ người không tin thần phật triệt để chuyển hóa thành tín đồ phật giáo, chuẩn bị vừa ra khỏi địa phủ liền vào trong miếu bái bái, sau đó thành tâm chép mấy bộ kinh thư. Đương nhiên còn phải bám lấy Cơ công tử, bảo cậu thu mình làm đồ đệ.
Những người còn lại cũng đều đánh tan khinh thị và hoài nghi trước đó, sôi nổi dựa vào Cơ công tử, luôn cảm thấy đi ở bên cạnh cậu mới có cảm giác an toàn. Vách tường bốn phía truyền đến động tĩnh sột sột soạt soạt, không quá giây lát liền chật ních ngạ quỷ đầu bụng tròn, tứ chi gầy đói, trong tay đều cầm một cái kéo, cạch cạch khép mở.
Nhưng sợ hãi người nào đó phát ra tử vi đế khí, bọn nó động cũng không dám động, đều đang tìm kiếm cơ hội. Hữu Xu am hiểu sâu đạo lý tiên hạ thủ vi cường, đốt mấy tấm khu quỷ phù, thiêu chết hết bọn nó, sau đó đạp lên tro tàn rất nhanh chạy qua, rốt cuộc ra khỏi tầng thứ hai địa ngục.
Địa cung sâu không thấy đáy, bất quá chỉ xuống hai tầng, đã hao phí trọn mười hai canh giờ. Mọi người vừa mệt vừa đói, qua loa ăn một ít lương khô, nằm xuống trong trận pháp phòng ngự mà Cơ công tử bố trí, chuẩn bị bổ sung thể lực, ngủ không biết bao lâu mới lục tục tỉnh dậy.
Lưu Ôn luôn cảm thấy mình quên cái gì đó, thấy tướng quân theo thói quen mà đem người ôm ở trong ngực ném ra bên ngoài, lúc này mới cảm thấy sợ hãi cả kinh, “Không tốt! Cơ công tử ngủ rồi, ai tới dẫn đội? Chẳng lẽ dựa vào Thuần đế à?”
“Thao mẹ nó! Thế mà lại quên chuyện này! Cái đồ trứng thúi Thuần đế kia có cái rắm gì để dùng!” Lưu Truyền Sơn tức giận đến chửi ầm lên.
Mạnh Trường Dạ đã là sắc mặt xanh mét, lấy cái túi chó con mang theo vào trong lòng, mở ra cẩn thận tìm kiếm. Nhưng chữ viết trên bùa quá mức qua quýt, hôm qua lại không thấy rõ ràng, căn bản không biết cậu đốt cái nào, phân biệt có tác dụng gì. Huống hồ cậu kích phát bùa căn bản không dựa vào lửa, chỉ cần kẹp ở đầu ngón tay hơi hơi rung lên là có thể bốc cháy, công phu bậc này ai có? Nếu đổi thành lửa châm, còn có thể sinh ra tác dụng không?
Vấn đề làm người ta sứt đầu mẻ trán từng bước từng bước hiện lên, không chỉ Mạnh Trường Dạ tâm tình kém, những người còn lại cũng thất kinh, hoang mang lo sợ. Trong lúc bất tri bất giác, Cơ công tử đã thành người tin cậy của mọi người, đi theo cậu tựa như đuổi theo tia sáng, sớm muộn gì cũng có thể chạy lên trời. Nhưng nếu quả tim trong túi da đổi thành Thuần đế, vậy cục diện cực độ hỏng bét quả thật là không dám nghĩ tới.
Cho đến lúc này, bọn họ mới tin tưởng không nghi ngờ với lời nói “nhất thể song hồn” của Cơ công tử, vừa âm thầm bội phục thủ đoạn xuất thần nhập hóa của cậu, vừa oán hận Thuần đế chiếm thân thể của cậu. Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, chỉ nghe trong động vang lên một trận tiếng thét chói tai, không cần nhìn liền biết là Thuần đế kia tỉnh.
“A a a a a! Đây là chỗ quỷ quái gì? Các ngươi mang ta vào đây từ lúc nào? Thật thối! Thật tối! Thật lạnh! Ta muốn đi ra ngoài!” Thuần đế vừa nhảy vừa gào, một chân mới vừa bước ra khỏi pháp trận phòng ngự, liền có một ngạ quỷ nhào lại đây. May mà Mạnh Trường Dạ đúng lúc kéo một phen, mới không khiến gã mười ngón đứt đoạn.
“Ngươi thành thật chút cho bổn tọa!” Mạnh Trường Dạ lấy khăn ra, nhét vào miệng Thuần đế, lại thuần thục trói gô gã lại, thế giới mới coi như thanh tịnh. Thuần đế nhìn thấy ngạ quỷ rậm rạp trên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời bị dọa vỡ gan, giống như sâu mềm dịch đến bên cạnh Hổ Uy tướng quân, ý đồ tìm kiếm bảo hộ.
“Không có Cơ công tử, tốt nhất chúng ta không nên tùy tiện xông vào tầng thứ ba địa ngục.” Lưu Ôn trầm giọng nói.
“Đúng, tầng thứ ba là địa ngục thiết thụ, nói không chừng sẽ có tu la xuất hiện, sau đó bắt chúng ta treo trên thiết thụ lột da.” Một phó tướng khác lo lo lắng lắng.
“Đánh ngất thằng nhãi này, đổi Cơ công tử trở về?” Lưu Truyền Sơn nhẹ nhàng đạp Thuần đế một cước.
“Đánh ngất xỉu? Không tốt đi? Chúng ta xuống tay không biết nặng nhẹ, lỡ như làm Cơ công tử bị thương thì sao?” Lão Lý vội vàng phủ quyết. Hiện tại hắn ta không dám tổn thương một sợi lông của Cơ công tử, không phải là nhìn mặt mũi tướng quân, mà là kính sợ từ trong lòng.
“Chó con có để lại phương pháp ứng phó.” Mạnh Trường Dạ lấy từ trong bao ra một xấp bùa, bên ngoài bao giấy dầu viết ba chữ to “mê man phù”, phía dưới dùng thể chữ nhỏ trâm hoa kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu cách sử dụng, chỉ cần dán bùa trên trán rồi lại gỡ ra, có thể khiến người mê man lại thức tỉnh.
Hữu Xu lo lắng chủ đạo thân thể đổi thành Thuần đế, liền chuẩn bị hậu chiêu này. Cậu vốn định dặn dò một tiếng, nào ngờ thật sự quá mệt mỏi, lại bất tri bất giác ngủ như chết, thế nên hoàn toàn quên việc này.
Mọi người vui mừng quá đỗi, vội lấy ra một tấm mê man phù dán lên trán Thuần đế, đợi hai mắt gã nhắm nghiền liền gỡ ra, sau đó ánh mắt sáng quắc chờ đợi.