Chương 39: Giai Tú Truyện (P4)

Một thân ảnh hắc y nhảy qua bậu cửa, tức khắc nhập vào bóng đêm đen đặc. Tú Xuất có chút hốt hoảng, hắn không ngờ bên ngoài khách điếm lại tối như vậy, đến một ngọn đèn cũng không có. Cảm giác không đúng chút nào!.

Tú Xuất nghiến răng chửi một câu, nhảy trở lại phòng, đến bên giường tìm nến. Trước khi đem giương giao cho Hồ nương, hắn đã lấy tất cả những thứ cần thiết bỏ ra ngoài để hành sự, giấu ở dưới gối. Hắn đem theo nến đã thắp trở ra, lần này mới định tâm quan sát một chuyến.

Tầng lầu nơi Tú Xuất ở là lầu hai, vì không thắp đèn l*иg nên tất thảy hành lang đều chìm trong bóng tối mờ mịt, đối với không gian bên dưới sảnh lớn tương tự. Lúc này bên trong khách điếm vắng ngắt không một tiếng động, hẳn chỉ có mình hắn là người sống tại chỗ này. Hắn nhớ tới lời hai tên tiểu nhị nói ban ngày, rằng người của khách điếm đều ở hậu điếm cả, rõ phải chạy tới đó một chuyến. Xác định xong, Tú Xuất giơ nến tìm đường đi, cảm giác quái quái cứ xông thẳng lên đầu cùng với bóng tối trầm mặc tĩnh lặng đang giăng xung quanh. Trong lòng hắn ngao ngán.

"Đây mà là khách điếm ư?. Sao có cảm giác giống như chui vào lăng mộ cổ vậy".

Bản thân hắn cũng rất giống một tên trộm!.

Lần mò hồi lâu, Tú Xuất chuẩn xác tìm được lối hành lang dẫn sang hậu điếm. Khu vực này được một bức tường trắng bao quanh. Nhìn sắc trắng của bức tường Tú Xuất cảm nhận được độ mới của nó, liệu có phải mới được xây lên hay không?. Mà nếu không có hành lang nối giữa hậu điếm và chính điếm phía trước, thực sẽ khiến người ta nghĩ đây là hai nơi tách biệt. Bất quá bức tường trắng kia không cao lắm, Tú Xuất cũng không tính là nhỏ con, kiễng chân một cái có thể ngóng đầu nhìn vào bên trong, lờ mờ nhận diện ra chút ánh sáng. Hắn nâng tay thít khăn bịt mặt thêm chặt chút, cắm nến lên gờ tường rồi đu mình nhảy lên, trong đầu không khỏi thầm ca ngợi.

Chút võ nghệ của Nghi sư dùng vượt tường, leo nóc nhà đúng là hữu hiệu nhất!.

Bịch!.

Đáp xuống sân sau, Tú Xuất nhẹ nhàng phủi tay, lấy nến soi ra phía trước mặt. Nơi hắn đáp xuống cạnh một gốc cây, bèn tới nép bên thân cây quan sát. Hướng đối diện xa xa là một dãy nhà chạy dài bao gồm rất nhiều phòng, tất cả đều chìm trong bóng tối, duy chỉ có căn phòng nằm giữa là còn sáng đèn. Tú Xuất nghiêm túc quét mắt tới, đã khuya như vậy nhưng có người trong khách điếm còn chưa ngủ sao?.

Nhìn quanh quất chút nữa, Tú Xuất xác định được bố cục của hậu điếm nơi này, bốn phía đều có một dãy nhà, nối với nhau bao quanh thành một kiến trúc tổng hình vuông, ở giữa là khoảng sân vuông vức. Hắn rẽ nhanh tiến vào một dãy nhà bên tả, dãy nhà này hoàn toàn tối om, hẳn không có ai ở, rất nhanh quẹo về dãy nhà tiếp theo, nơi có căn phòng đương sáng đèn. Tiếp cận được căn phòng, Tú Xuất cẩn thận nép bên ngoài vách tường nghe ngóng, bên trong hắt ra chút ánh sáng vàng mập mờ. Hắn cũng nhận ra, in lên vách cửa chính của căn phòng lúc này là ba bóng hình lay động trước ánh nến!.

Tú Xuất thoáng chốc dấy lên nghi vấn, tại sao trong một phòng lại có ba người?. Hắn vội rà soát trí nhớ, trừ bỏ Tiểu Lam không ăn ở tại đây thì có bà chủ khách điếm, A Lăng... Vậy mới chỉ có hai, người kia lẽ nào là người mà hắn chưa tiếp xúc qua?. Là vị đầu bếp tính tình quái gở mà Tiểu Lam từng nói ư?.

Tú Xuất tự đề xuất vài đáp án, có thể khách điếm còn có nhân sự khác hắn chưa từng chạm mặt, hoặc có thể là người hầu đi theo của Hồ nương. Nghĩ chưa thông, bên trong đã vọng ra một tiếng nói cắt đứt mạch suy nghĩ hỗn loạn của hắn.

- Ngươi cũng hết cách thì ta sao có cách!. Chi bằng để ta trở lại, trực tiếp lôi hắn tới đây, ép hắn mở ra, sau đó còn có thể bồi tiếp nguyên liệu nấu ăn cho ta. Thực không than vãn, nhưng thức ăn dự trữ trong kho sắp hết rồi, tên chậm chạp này thì ề à, mấy ngày rồi cũng không lượm được cái thây nào!. Để ta phải lấy thức ăn của mình ra thế chỗ, mấy ngày nay đều không được ăn no!.

"..."



Tú Xuất vểnh tai ra nghe mà sắc mặt ngày càng phức tạp, đầu óc đối với mấy lời kia tiêu hóa có vẻ không xuôi cho lắm.

Bồi tiếp nguyên liệu nấu ăn?.

Lượm thây?.

Rốt cuộc cái khách điếm chết tiệt này là thể loại gì vậy?.

Hiếu kỳ trong hắn bị mấy lời quái gở kia quấy cho bắt đầu xung kích, có chút ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ, đồng thời cũng lờ mờ sinh ra một tia nhận thức kinh động, mà ý nghĩ này, khiến hắn rùng mình. Vô thức lùi xa cửa chính căn phòng một chút.

Trong phòng thoáng yên lặng, sau tiếng thở dài chán ghét, người trong phòng lại lên tiếng. Lần này không phải kẻ ban nãy.

- Không được hành sự ẩu tả, ta khó khăn lắm mới gây dựng được một chỗ ẩn náu tốt như vậy, nếu hành động sơ xuất, chuyện truyền đến tai lão gia gia già khụ kia thì không hay chút nào đâu. Ta chán ghét phải ủy lụy hầu hạ lão lắm rồi, các ngươi bớt gây phiền cho ta đi!. Hừ.

Càu nhàu xong, hẳn là hừ lạnh một tiếng. Tú Xuất chăm chú nhìn vào ba cái bóng mờ dật động từ trong phòng đổ xuống nền đất ngoài hành lang, đoán định ra cái bóng mềm mại tách biệt một bên chính là của bà chủ khách điếm. Lời vừa rồi cũng chính là của nàng ta. Giong nói trầm ồm pha lẫn khàn đυ.c của kẻ ban nãy lại vang lên.

- Vậy thì ngươi tính thế nào?. Không lẽ ngày mai trả lại đồ cho hắn, thả hắn đi?. Này là thảo dược hiếm có khó tìm, một tên đan sư trẻ như vậy, hắn tìm được thì sao?. Cũng chưa chắc tay đủ cứng để luyện thành linh đan hoàn mỹ, chi bằng để cho chúng ta dùng, tu luyện liền tăng tiến. Rất nhanh không phải chui chui rúc rúc ở xó này nữa.

Kẻ vừa mở miệng theo lời nói, bóng hình của gã nhúc nhích chút đỉnh dưới nền đất, Tú Xuất nhìn bóng đoán người, đoán người này vóc dáng hẳn thô vạm, cao lớn, cái lưng gã kéo một đường dài trên nền đất, cong cong u lên, như thể đội một cái mồ trên mình vậy. Tú Xuất không khỏi nảy sinh liên hệ, đây liệu có phải tay đầu bếp tính tình quái khí mà Tiểu Lam từng nhắc đến?.

- Bà chủ, Lão Cẩu, ta nghĩ, hay là chúng ta đừng trả đồ cho hắn, lúc hắn tới đòi đồ, bắt hắn nôn ra cách mở giương, xong xuôi, để cho Lão Cẩu xử lý. Coi như thực phẩm cứu trợ lúc ta chưa tìm được...

Lần này, rốt cuộc cái bóng thứ ba án cùng phía bóng của lão thô tử cũng lên tiếng, nhưng Tú Xuất vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt lập tức biến hóa. Âm sắc có phần trong trẻo, trẻ trung này không phải hắn đã nghe qua rồi sao, A Lăng!.

Bỗng chốc Tú Xuất cảm thấy bản thân phát giác ra vô số điểm kì lạ khi ở tại khách điếm. Thịt có mùi tanh, gã đầu bếp bí ẩn, bà chủ sắc xảo, tiểu nhị tinh ranh, còn có kiến trúc thoạt nhìn có vẻ không bình thường này nữa. Tự mình rà soát lại một mạch các vấn đề, hắn chân chính nhận ra, mình thế mà nhắm mắt nhắm mũi đưa chân vào một cái động tà môn quái dị rồi!.



Những kẻ ở đây, mục đính chính không phải kiếm tiền, mà là tu luyện!.

Tu luyện còn có thể tạm nuốt xuống, điều làm hắn kinh động nhất là, bọn chúng chân chính gϊếŧ người, chế biến thành đồ ăn bồi cho thực khách. Cái này tuyệt đối không có khả năng nuốt trôi!.

Tú Xuất nghĩ như vậy, lòng bàn tay vô thức túa mồ hôi, nếu như đêm nay hắn không mò ra ngoài một chuyến, vậy ngày mai, chắc chắn đĩa thịt bày trên bàn, rơi vào miệng người ta chính là thịt của hắn, được kẻ gọi là "Lão Cẩu" kia xào nấu nên. Hắn kích động nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt có điểm tối tăm khó nói, vô thức thúc bách bản thân phải thật nhanh nghĩ ra cách đối phó chúng quái nhân ghê tởm này.

Cùng lúc đó, bên trong căn phòng, Hồ nương chán ghét ngồi bên bàn, một tay trắng nõn tì trên mặt bàn đỡ lấy chiếc cằm nhọn, để lộ cổ tay thon thon đeo chiếc vòng mềm mại trắng đỏ đan xen cực kỳ lạ mắt. Đôi mắt dài hẹp liếc nhìn chiếc giương đang nằm im lìm giữa bàn, ánh mắt được che đậy thật kỹ dưới hàng mi dày cong vυ"t. Hồi lâu không đáp lại A Lăng cùng Lão Cẩu, lúc này Hồ nương mới lên tiếng.

- Kì quái, rõ ràng ta cảm nhận thứ đồ chơi này tỏa ra mùi thảo linh dược, nhưng cảm nhận thực mơ hồ, muốn kiểm tra một chút xem tên tiểu tử đó rốt cuộc có nói xằng nói bậy hay không cũng không được!.

- Ta thấy hắn không nói bậy, bất quá cho dù ngang dọc thế nào, để tiểu tứ đó có được cái giương chứa thảo linh dược này, hẳn đã trải qua tranh cướp không ít, chính là sợ trên đường bị truy đuổi cho nên mới phải cầu đến chúng ta. Ngươi xem, tên đó trẻ như vậy, cùng lắm là hạng tinh ranh có chút đầu óc lăn lộn, bàn về sức mạnh, nếu đủ khả năng chống chọi, đã không phải dùng tới cách này. Đừng nâng lên hạ xuống nữa, bà chủ, chốt một câu đi, ta vốn không lắm nhẫn nại!.

Lão Cẩu càng nói càng biểu ý gay gắt, muốn dồn ép Hồ nương đi tới quyết định cuối cùng. Không chỉ Hồ nương, ngay cả lão đối với chiếc giương này cũng có cảm nhận tương tự nàng ta. Nếu có được thảo linh dược bồi trợ tu luyện, tu vi thăng cấp, bọn họ tương lai tiền đồ hẳn rộng rãi hơn. A Lăng ngồi bên lão trầm mặc không có ý kiến gì, hẳn là không thể đưa ra quyết định, Hồ nương vuốt ve mái tóc búi tròn sau gáy một chút, phân vân nói.

- Gỉa như hắn quyết tuyệt không nói thì sao?. Ta biết hắn không ngây thơ tới mức giao đồ quan trọng của mình cho người khác, chắc chắn đối với vật này có bí pháp đóng mở, chỉ là không nghĩ tới lại lợi hại như vậy, bản nương cũng mở không ra. Haizz, thật phiền chết ta!.

- Thôi, thôi, bà chủ ngươi đừng than thở với bọn ta làm gì, muốn như nào nói một câu đi!.

Lão Cẩu xem ra đã tới giới hạn kiên nhẫn, khoát tay càu nhàu. Hồ nương lạnh lùng liếc nhìn gã đầy thâm trầm, khiến gã cũng khẽ nhép miệng chột dạ. Nàng ta nói.

- Chuyện đã như vậy, đành cương một chuyến, ngày mai khi nào hắn đòi đồ, chúng ta hành động!.

- Được!.

Lão Cẩu chờ chính là lời này, lập tức gật đầu, A Lăng bên cạnh biểu hiện lại có chút uể oải cùng miễn cưỡng, nhưng đối diện với ánh nhìn sắc lạnh của bà chủ, gã không chống đỡ nổi, vội vã gật đầu lia lịa. Lão Cẩu sau khi đạt thành bàn bạc, nhàn rỗi vui vẻ nhìn chiếc giương trước mặt một chuyến, đưa bàn tay to bè thô ráp sờ tới, đột nhiên lại cau chặt hàng lông mày rậm màu xám tro.

Lão cảm thấy chiếc giương này có chút độ ấm!.