Địa phận xung quanh đèo Ba Dội hoang vu hiểm trở, quả nhiên khan hiếm người sinh sống. Hai người đi mãi, tới lúc trời trên đỉnh đầu toàn bộ đã chuyển thành một màu đen, vẫn chưa tìm thấy nhà dân. Dương Thiết cười khổ than thở.
- Lão đạo sĩ, ông nói tìm chỗ trọ, chỗ này đến một mống người cũng không có, đừng nói còn mở khách điếm cho chúng ta trọ.
- Thiếu gia chủ, không phải ta chưa từng ngăn ngươi, ngươi lại cứ nhất quyết muốn đi cho bằng được. bây giờ có thế nào, cũng tự mình chịu đi. Ta xưa nay đều là độc lai độc vãng, thiên trướng địa tịch, cảnh này không hiếm lạ.
Nghe Lăng Sương đạo sĩ trần tình, Dương Thiết không đặng tranh luận nữa, y nói có gì sai sao?.
Bất quá nếu không thể tìm ra chỗ trọ, vậy đành mượn trời làm màn, đất làm chiếu trải qua một đêm, đối với Dương Thiết bất quá xem như một lần trải nghiệm. Lăng Sương đạo sĩ dẫn đường, tìm ra một con suối vắt ngang rừng sâu, bèn bảo hắn tại đây dừng chân. Nơi này thoáng đãng, ngước mặt nhìn, tầm mắt có thể chạm tới một khoảng trời cao. Lão đạo sĩ cột ngựa, nói với Dương Thiết.
- Nơi này dù sao vẫn thuộc phạm vi rừng thâm núi thẳm, ban đêm ngươi tốt nhất ở yên một chỗ, đừng chạy đâu xa, chúng ta thay phiên nhau trông chừng.
- Ta hiểu rồi.
Dương Thiết gật đầu. Bọn họ dùng nước suối rửa mặt, đem lương khô lót dạ, trò chuyện vụn vặt hồi lâu, xem chừng đã qua mấy tuần trà, lão đạo sĩ phân phó, bèn đi nghỉ trước, tới nửa đêm sẽ trở dậy thay cho Dương Thiết. Dương Thiết ngồi bên đống lửa, nhàm chán nghịch nghịch than hồng đỏ rực, muội than theo gió trời bay lên cao, lập lòe như bụng huỳnh hỏa trùng. Tia mắt Dương Thiết theo tàn than đỏ ngước mặt nhìn, bỗng nhiên nhãn lộ thẳng tắp nhìn trúng một vật toàn thân đỏ thẫm lấp ló treo trên ngọn cây cao ngay phía trên đỉnh đầu hắn. Hắn giật mình xuýt chút nữa ngã ngửa, vật màu đỏ như máu ấy thoắt cái biến mất.
Dương Thiết vội vã nhìn quanh quất, xung quanh chỉ toàn gốc cây rừng mọc cao, tán lá đen thẫm chằng chịt che giấu nguy hiểm, hắn thẫn ra giây lát, tâm trí có chút mù mịt. Trên đỉnh đầu trời đêm sâu thẳm, chênh chếch một phía ánh trăng lấp ló hiện ra. Trăng treo giữa rừng, tịch mịch, đơn bạc.
Chống cằm nghĩ ngợi, Dương Thiết chìm vào trầm tĩnh, định bụng sau khi Lăng Sương đạo sĩ tỉnh dậy, sẽ đem chuyện này nói cho lão biết, nhưng đột nhiên bên bờ suối vang lên một tiếng "tõm". Dương Thiết lập tức quay đầu nhìn sang, liền thấy mặt nước sóng hãy còn gợn lăn tăn, nghe thấy tiếng bì bõm nho nhỏ. Trong lòng Dương Thiết bỗng dưng nghi hoặc, đây chỉ là một con suối nông, ban ngày có thể nhìn xuống tận đáy, sao có thể có cái gì bơi lội vang dội như vậy vào ban đêm, trừ khi là cá. Nghĩ tới cá, Dương Thiết nhanh chóng rời mắt tặc lưỡi, nhất định là cá rồi, lười biếng không muốn bận tâm tới tiếng "bì bõm" đó nữa. Có điều, ngoài suối thế nhưng lại có thứ gì một mực muốn thu hút sự chú ý của hắn, tiếng bì bõm ngày một lớn.
Bì bõm, bì bõm. Bọt nước vung vẩy tung tóe. Động thái càng thêm liều lĩnh.
Dương Thiết chau mày, nhành cây hắn cầm khơi than hồng trong đống lửa ngừng lại, nhãn lộ không động. Khuôn mặt thư sinh ngập trong sắc lửa bập bùng, trắng vàng luân phiên. Dương Thiết nhất thời bất động, bởi tai hắn thu thấy một tiếng hát văng vẳng đâu đây vọng tới.
Thanh âm tha thiết, cực kỳ trong mảnh, đôi lúc âm sắc cao vυ"t như bay lên tầng mây, lúc lại trầm mặc như rơi từ vực núi.
"Bách niên tịch mịch
Nguyệt phiến toái hồ
Khê thanh cận viễn
Tư tâm nhiễu luân.
Bách niên cô lãnh
Nhất vực tử lâm
Thi mai thủy trúng
Hỉ dã táng liêu".
Câu hát như sợi dây mảnh câu hút thần tâm Dương Thiết, quấn quýt không buông. Dương Thiết chầm chậm đứng dậy, cành cây cũng bỏ khỏi tay, hướng con suối nhỏ bước tới. Trước mặt hắn, một mảnh rừng sâu hun hút chỉ vẽ ra một màu đen, con suối kia như sợi vải vắt ngang chia cách hai phần rừng núi, tiếng hát kì lạ cũng đồng dạng từ nơi ấy phát đến. Khi hai chân Dương Thiết cách bờ suối chỉ còn vài thước, hắn trông thấy giữa lòng suối sóng nước tỏa ra, bọt nước trào lên ùng ục, không khỏi càng thêm bị thu hút. Bước tới một bước, giữa tâm vòng sóng trồi lên một cái đầu. Bước thêm một bước, cái đầu nhô lên phủ đầy tóc ướt đẫm. Mà bước thêm hai bước, cái đầu tròn đầy tóc kia bắt đầu quay lại, đối diện với tia mắt của Dương Thiết. Tim Dương Thiết khi trông thấy cái đầu trồi lên quay lại phía mình co kịch liệt một cái. Hoàn toàn không thấy mặt đâu, toàn bộ chỉ toàn là tóc. Dương Thiết thế nhưng không xoay người bỏ chạy, ngược lại càng như bị giọng hát kia câu hút, bước chân cứ thế nhấc lên. Cái đầu kia cũng đã đứng dậy, để lộ ra phía dưới một thân hình đỏ thẫm, mái tóc ướt đen nhánh một đường đổ xuống như dòng thác, tựa hồ tấm khăn dài che kín khuôn mặt bên trong. Dương Thiết từ lúc nào nét mặt đã ngây ngẩn, thần tình mê man, hai mắt hồ đồ bất động, dừng lại bên bờ suối.
"Bì bõm".
Tiếng lội nước nho nhỏ vang lên xen lẫn tiếng hát cao vυ"t lẩn khuất nơi núi rừng, không khỏi làm cho người nếu nghe thấy nội tâm mơ hồ lạnh lẽo. Nhưng Dương Thiết lúc này như người ngủ mê, ngẩn ra nhìn bóng người toàn thân đỏ thẫm như tưới máu từ dưới con suối chầm chậm tiến đến chỗ mình. Bước lên cao hơn, hắn mới nhận ra người kia không có chân, nửa thân dưới hoàn toàn chỉ là một mảng trống không, thật giống bị kẻ khác chặt đứt ném đi rồi. Hắn hoang mang cực kì, nội tâm bỗng chốc có điểm tỉnh ngộ, nhưng muốn thế nào thân thể cũng không nhúc nhích được, hai mắt, lỗ tai như bị người ta khống chế, phải nhìn, phải nghe, thập phần khổ sở. Lông mao trên người Dương Thiết bấy giờ mới phản ứng, hắn nổi đầy da gà, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi tiếng hát quỷ quái đương lởn vởn trong đầu, trước mắt còn có cảnh tượng kinh dị dọa người gần kề, muốn kêu cứu cũng không sao mở miệng nổi. Hai vai Dương Thiết không kiềm chế nổi sợ hãi, bắt đầu run rẩy. Trước mặt hắn, kẻ không chân đã gần sát, mùi máu tanh lạnh phả vào khe mũi hắn tới buồn nôn, tiếng róc rách đều đặn gõ xuống. Mái tóc dài ướt nhẹp nhỏ nước kia khẽ lay động, tiếng hát ngày một rõ ràng, rõ tới hai màng nhĩ Dương Thiết đau nhức. Đột nhiên, tiếng hát im bặt.
Dương Thiết cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, l*иg ngực hắn tắc nghẽn, bên bờ suối hoang vắng lúc này chỉ có hắn đối mặt với một kẻ lai lịch tà môn. Dưới mái tóc dài phủ quá bụng, một giọng nói đột nhiên vang lên, thanh âm mảnh mai, thanh thoát nhưng vô cùng xa xăm.
- Tân lang!.
~Dịch nghĩa lời hát:
"Trăm năm hiu quạnh
Một mảnh trăng mờ
Tiếng suối róc rách
Tâm tình lẩn quanh
Trăm năm lạnh lẽo
Một cõi rừng tàn
Thân vùi ngâm nước
Hỉ đành chôn theo".