- 🏠 Home
- Linh Dị
- Trọng Sinh
- Liêu Trai Đại Thánh Nhân
- Chương 27: Về Nhà
Liêu Trai Đại Thánh Nhân
Chương 27: Về Nhà
Chương 27: Về Nhà
Đến đêm, đoàn người Lý Tu Viễn mới về tới huyện Quách Bắc.
Giờ phút này, bên trong Lý phủ đèn đuốc sáng trưng, ngoài phủ có gia đinh không ngừng tuần sát, cầm theo đèn l*иg chiếu rọi xung quanh.
- Là đại thiếu gia, đại thiếu gia trở về.
- Nhanh, nhanh đi thông bẩm lão gia.
Lý quản gia bận bịu thúc giục.
- Vâng, quản gia.
Lúc này hạ nhân chạy vào phủ truyền tin Lý Tu Viễn trở về.
Giờ phút này Lý Tu Viễn phất tay nói:
- Sắc trời không còn sớm, những người khác dẫn ngựa về chuồng rồi nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả rồi, ngày mai mỗi người được thưởng thêm một lượng bạc.
- Đa tạ đại thiếu gia.
Chúng gia đinh cao hứng trả lời, thần sắc có chút hưng phấn. Đi một chuyến chỉ làm vài việc liền nhận được một lượng bạc, hôm nay xem như bọn họ kiếm lời rồi.
- Tiểu Điệp hồi phủ với ta.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng, thiếu gia.
Tiểu Điệp ôm một cái bao, có chút câu nệ theo sát sau Lý Tu Viễn, sợ không cẩn thận sẽ bị lạc.
Lý Tu Viễn nói:
- Lý quản gia, muộn như vậy rồi phụ thân ta vẫn chưa ngủ?
- Hôm nay lão gia nghe được đại thiếu gia dẫn theo nhiều người như vậy nên lo lắng, hiện vẫn chưa đi ngủ, sợ đại thiếu gia có chuyện gì ngoài ý muốn nên cố ý phân phó người trong phủ đốt đèn suốt một đêm, tùy thời nghênh đón đại thiếu gia trở về.
Lý quản gia nói.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu:
- Phụ thân vẫn như vậy, bất quá hiện tại ta đã về, bọn gia đinh cũng bình yên vô sự, không có chuyện gì xảy ra, vẫn là để bọn hạ nhân sớm một chút tắt đèn nghỉ ngơi đi.
- Vâng, đại thiếu gia.
Lý quản gia trả lời.
này, Lý Tu Viễn mới dẫn Tiểu Điệp vào phủ.
- Lân Nhi nhà ta về rồi, trong lòng vi phụ mới không lo.
Thời điểm vừa tới bên ngoài đại đường, Lý Tu Viễn đã thấy vẻ mặt phụ thân nhẹ nhõm cười một tiếng.
- Để phụ thân phải lo lắng.
Lý Tu Viễn chắp tay nói.
Lý Đại Phú cười nói:
- Trước đó con phái Thiết Sơn hướng về lấy khóa vàng, không biết đã chọn trúng ái nữ nhà ai, chẳng lẽ là vị cô nương đi phía sau con.
Nói xong, ông lại híp mắt đánh giá Tiểu Điệp một phen, thấy tướng mạo nàng tinh xảo, bộ dáng nhu thuận, tư sắc bất phàm, mặc dù hồ ly trước kia vẫn kém một mảng lớn nhưng coi như không tệ, tuổi tác cũng tốt, khá xứng với nhi tử nhà mình.
Tiểu Điệp bị Lý Đại Phú hiểu lầm là nàng dâu mà đánh giá, lập tức có chút xấu hổ, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Lý Tu Viễn nói:
- Phụ thân, vấn đề này một lời khá nói hết, để ngày mai con nói tỉ mỉ cho người nhé.
Vài ba câu không thể nói hết mọi chuyện, càng không thể cho phụ thân biết hắn tới Lan Nhược Tự gϊếŧ thụ tinh ngàn năm, còn phải nghĩ cách giải thích chuyện của Thanh Mai nữa, chỉ có thể kéo thêm chút thời gian, ngày mai tìm đại lý do nào đó nói cho qua chuyện, về phần những thứ liên quan tới yêu ma quỷ quái vẫn đừng nên nói thì hơn, tránh để phụ thân lo lắng.
- Ừm, cũng tốt, hiện đã tối, có chuyện gì mai nói sau, còn vị cô nương này…
Lý Đại Phú như suy nghĩ, cân nhắc xem an bài đối phương thế nào.
Lý Tu Viễn nói:
- Phụ thân, nàng tên Tiểu Điệp, bắt đầu từ hôm nay là thϊếp thân tỳ nữ của hài nhi.
- Ha hả, tốt, tốt, cuối cùng con ta cũng khai khiếu, vi phụ rất vui.
Lý Đại Phú thấy nữ tử này được con của mình thu làm thϊếp thân tỳ nữ liền liên tục gật đầu, cười nói:
- Đã là ngươi thϊếp thân tỳ nữ, như vậy vi phụ cũng không nói nhiều, tự con an bài đi.
Mặc kệ là tỳ nữ hay tiểu thϊếp, chỉ cần sau này nhi tử không giống hoàng thượng, chẳng màn nữ sắc là được. Huống chi nhan sắc nữ tử không tệ, thích hợp để làm thϊếp thân tỳ nữ.
- Sắc trời không còn sớm, phụ thân xin sớm nghỉ ngơi một chút, hài nhi đã mệt mỏi, trước hết muốn trở về phòng nghỉ ngơi.
Lý Tu Viễn nói.
- Ừm. Con đi đi.
Lý Đại Phú nói.
Nghe xong, Lý Tu Viễn mới kéo Tiểu Điệp rời đi.
Về tới gian phòng của mình, hắn mới nói:
- Tiểu Điệp, bên kia có một cái giường nhỏ, ngươi cứ ngủ ở đó đi, trong Lý phủ không có quy củ gì nhiều, ngươi có thể tự an tâm ở chỗ này.
Đã thu Tiểu Điệp là thϊếp thân tỳ nữ, như vậy ngủ chung phòng cũng không có gì cố kỵ.
- Vâng, thiếu gia.
Tiểu Điệp nghe vậy trong lòng liền ấm áp, mở ra cái túi ôm trong ngực lấy một tờ giấy ra.
- Đây là cái gì?
Lý Tu Viễn tiếp nhận, nói theo bản năng.
Tiểu Điệp nói:
- Là khế ước bán thân của nô tỳ, trước kia tiểu thư giữ, hiện tại tiểu thư không còn, xin công tử giữ lấy.
Lý Tu Viễn cười nói:
- Khế ước bán thân của ngươi thì ngươi tự giữ đi, đừng làm mất là được, nếu ngày nào ngươi cảm thấy trong phủ thụ có gì ủy khuất hoặc ta không đối xử tốt với ngươi nữa, ngươi có thể tự rời đi.
Lúc này, Tiểu Điệp thình thịch quỳ xuống, vội la lên:
- Thiếu gia, từ hôm nay trở đi nô tỳ sinh tử người của Lý gia, chết là quỷ Lý gia, dù công tử đuổi nô tỳ đi, nô tỳ cũng không đi, nô tỳ đã không còn tiểu thư, sau này không thể không có thiếu gia.
Nói xong lại không nhịn được rơi lệ nói.
- Sao ngươi quỳ xuống rồi, không phải ta đã nói không được phép quỳ sao.
Lý Tu Viễn tranh thủ đỡ nàng lên, lau nước mắt cho Thanh mai rồi nói:
- Ta chỉ nói vậy thôi, nếu ngươi nguyện ý, ở lại Lý gia cả đời cũng chẳng ai đuổi ngươi đi.
- Đa tạ đại thiếu gia.
Tiểu Điệp nghe vậy mới yên lòng, lộ ra vài phần vui mừng.
- Ngươi đã hai ngày không có ngủ, nhanh nghỉ ngơi đi.
Lý Tu Viễn nói.
Tiểu Điệp:
- Thế nhưng thiếu gia còn chưa ngủ, để nô tỳ hầu hạ thiếu gia ngủ trước.
- Hôm nay không cần.
Lý Tu Viễn nói:
- Bây giờ trông ngươi còn mệt hơn ta nhiều, muốn hầu hạ người khác cũng phải có sức khỏe tốt chứ, đi ngủ đi.
Lúc này Tiểu Điệp mới nhẹ gật đầu, thi lễ rồi đi vào phòng nhỏ, chỉ chốc lát sau đã thổi tắt ngọn nến, xem như đã nghỉ ngơi.
Hồi tưởng những điều Tiểu Điệp đã trải qua, Lý Tu Viễn không khỏi khẽ thở dài rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Thời điểm hắn chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, bóng người nhẹ nhàng đẩy cưa ra tiếng vào, đi tới bên giường, chui vào chăn.
Lúc này Lý Tu Viễn cảm giác hai chân hắn bị người ôm lấy, cảm nhận được sự ấm áp từ từ truyền tới.
- Ai?
Lý Tu Viễn lên tiếng hỏi.
Chẳng lẽ là nha hoàn trong phủ, len lén chạy đến trên giường hắn.
Chuyện như vậy không phải lần một lần hai, chung quy cũng chẳng thiếu nha đầu to gan không hiểu quy củ, muốn mò lên giường hầu hạ hắn.
Bất quá trước kia thân thể Lý Tu Viễn chưa phát dục, đối với nha hoàn trẻ tuổi mỹ mạo hữu tâm vô lực nên vẫn một mực đυ.ng vào.
- Là nô tỳ, nô tỳ làm ấm chân thiếu gia.
Tiểu Điệp âm chân chủ tử chặt hơn:
- Chân thiếu gia chân thật ấm, nô tỳ không cảm thấy lạnh chút nào.
Ở thời đại này, thϊếp thân tỳ nữ bồi chủ tử đi ngủ ucnxg chẳng đơn giản như vậy, các nàng phải thời thời khắc khắc hầu hạ sinh hoạt thường ngày của chủ tử, hành động Tiểu Điệp vừa làm là cách hầu hạ phổ biến nhất, làm ấm chân cho chủ tử. Ngủ dưới chân chủ tử, ôm chân của người vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm hai chân. Nếu nhiệt độ bàn chân cao còn đỡ, tới mùa đông lại, hai chân cũng lạnh buốt, nha hoàn làm ấm chân chịu khổ không ít.
- Quay lại đây, ta không cần ngươi ấm chân.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng, thiếu gia.
Tiểu Điệp xuống giường, xoay về phía trước rồi chui vào mền gấm.
Lý Tu Viễn ôm nàng trong ngực, cảm nhận được cơ thể mềm mại có chút lạnh của nàng:
- Thân thể đã lạnh như vậy, còn làm ấm cái gì, Lý gia ta cũng không cần nha hoàn ấm chân, việc lãng phí nhân lực Lý gia ta không làm.
Giờ phút này Tiểu Điệp bị Lý Tu Viễn kéo vào lòng, nàng chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng, lạnh giá bao phủ toàn thân cũng được xua tan, giống như tựa vào lò sưởi vậy, khiến nàng nhịn không được muốn thời gian kéo dài vĩnh viễn.
- Thế nhưng trừ việc hầu hạ sinh hoạt thường ngày cũng chẳng còn biết làm gì, nếu thiếu gia không cho nô tỳ làm, chẳng phải nô tỳ không thể giúp gì cho người sao.
Trái tim Tiểu Điệp thình thịch nhảy lên, nhỏ giọng thì thầm.
- Không cần ngươi làm, như thế là đủ rồi, ngủ đi, đã muộn.
Lý Tu Viễn nói.
- Ừm.
Tiểu Điệp đáp lại một tiếng, giờ phút được thiếu gia ôm trong ngực nàng cảm thấy vô cùng yên tâm, nhất thời mệt mỏi xông lên đầu, ngủ thật say.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Trọng Sinh
- Liêu Trai Đại Thánh Nhân
- Chương 27: Về Nhà