Chương 19: Ba Mươi Năm Hà Đông, Ba Mươi Năm Hà Tây

Chương 19: Ba Mươi Năm Hà Đông, Ba Mươi Năm Hà Tây

---

Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

Dịch: Bánh Bao

---

Nghe Lý Tu Viễn nói mình phi lễ Thanh Mai, Diệp Hoài An có chút tức giận.

- Cái gì? Ngươi nói ta phi lễ vị cô nương này? Buồn cười, ta và nàng vốn chính là lưỡng tình tương duyệt, ngươi tình ta nguyện, chỗ nào gọi là phi lễ, không tin ngươi hỏi nàng xem.

Diệp Hoài An nói xong liền nhìn Thanh Mai bằng ánh mắt thâm tình.

- Cô nương, y nói đúng chứ?

Lý Tu Viễn hỏi.

Thanh Mai vội vàng lắc đầu, khóc nức nở nói :

- Lý công tử đừng nghe tên này nói bậy, vốn nô gia chờ Lý công tử đến đây theo lời ước hẹn, ai ngờ y đột nhiên giữ chặt nô gia muốn giở trò khiếm nhã, nếu không phải Lý công tử kịp thời chạy đến, chỉ sợ trong sạch của nô gia liền bị người này vấy bẩn. Lý công tử, người xem tay áo nô gia đi, là bị người này kéo rách."

Lý Tu Viễn vừa nhìn liền biết, thư sinh trước mắt dùng sức ép buộc vị cô nương này, quả là tên nhã nhặn mười phần bại hoại.

- Tặc nhân, những gì vị cô nương này vừa nói ngươi đều nghe được.

Lúc này, Lý Tu Viễn lạnh lùng quát.

Giờ phút này sắc mặt Diệp Hoài An tái nhợt:

- Sao, sao lại vậy, chẳng phải khi nãy tiên tử và ta cùng hề non hẹn biển, muốn suốt đời suốt kiếp làm thê tử của ta? Vậy mà bây giờ nàng liền lật lọng.

- Nói bậy, ta chưa từng thề non hẹn biển cùng ngươi, ta mới đến Lan Nhược Tự ba ngày, ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com

Gương mặt xinh đẹp của Thanh Mai đỏ lên, mạng giải thích nói, nàng sợ Lý công tử hiểu lầm mình.

Lý Tu Viễn nói:

- Xem ra chẳng những gan tên tặc nhân lớn mà còn vô sỉ, xem ngươi ăn mặc hẳn là người đọc sách, thân là thư sinh sao lại làm ra chuyện lang tâm cẩu phế, thật làm mất hết mặt mũi người đọc sách, không biết nếu phụ mẫu ngươi biết hành vi hôm nay của ngươi sẽ có cảm nghĩ gì? Chỉ sợ cả đời cũng chẳng ngẩng đầu lên làm người được.

- Ngươi, ngươi nói bậy cái gì.

Diệp Hoài An chỉ thẳng về phía Lý Tu Viễn, cả giận nói:

- Ta đã nói ta và nàng là lưỡng tình tương duyệt, không phải như ngươi nghĩ.

- Nô gia thì có lưỡng tình gì với ngươi, trong trái tim nô gia chỉ có hình bóng của Lý công tử, ngươi đừng có nói lung tung

Giờ phút này Thanh Mai vội vàng phản bác.

- Hửm?

Lúc này Lý Tu Viễn có chút khó hiểu, sao chuyện này lại dính tới mình rồi, bất quá nhìn dáng vẻ Thanh Mai cô nương, hắn cảm thấy đối phương chỉ muốn lấy mình ra làm lá chắn, dưới tình thế cấp bách nên nói bậy mà thôi.

Dù sao mình vàcái cô nương này chưa từng gặp nhau, chỉ là hôm qua có một chút hiểu lầm nhỏ, sao có thể nảy sinh tình cảm nhanh như vậy.

- Tốt, tốt, cứ tưởng ngươi tiên nữ trên trời hạ phàm, không thế tục, chẳng ngờ lại là nữ tử ham giàu sang, nhanh như vậy đã dựa vào lòng ngựa người khác, xem ra những lời thề non hẹn biển trước đó đều là giả, là Diệp Hoài An ta có mắt không tròng nhìn nhầm ngươi. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com

Diệp Hoài An tức giận vô cùng, không ngừng quát lớn:

- Tiện nữ ngươi cứ đi theo tên đệ tử hoàn khố kia đi, chỉ là ta muốn nói cho ngươi biết, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.

Nói xong, Diệp Hoài An ôm vết thương trên đầu, nổi giận đùng đùng quay người rời đi.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo?

Giờ phút này thần sắc Lý Tu Viễn có chút cổ quái.

Hắn không khỏi nghĩ tới một nhân vật chính trong thế giới Liêu Trai, nói câu này xong gặp được kỳ ngộ, nhanh chóng quật khỏi, giẫm đạp kẻ địch dưới lòng bàn chân, triệt để tiêu diệt.

- Chẳng lẽ hôm nay ta gặp phải một trong những sự kiện trong sách?

Lý Tu Viễn không nhịn được tự hỏi.

Bất quá khi hắn lấy lại tinh thần đã lại phát hiện thư sinh nghèo Diệp Hoài An kia đã chạy đi nơi nào.

- Ghê tởm, y đi cũng mau thật, tặc nhân vô sỉ như thế nên bắt y lại giao cho quan huyện, mười năm tám năm gì của y có liên quan tới cô nương người đâu.

Lý Tu Viễn nói:

- Bất quá hắn hẳn chưa đi xa, để ta đi bắt hắn trở về.

Bấy giờ Lý Tu Viễn thật muốn bắt cái tên Diệp Hoài An kia lại, ai bảo y nói mấy lời không nên nói.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây là câu có thể tùy tiện nói như vậy à?

Hôm nay không bắt được y, trong lòng Lý Tu Viễn sẽ thấy khó chịu, hoặc nói hắn cần phải xác định một số thứ.

- Lý, Lý công tử , đừng đừng."

Ngay khi Lý Tu Viễn chuẩn bị rời đi, Thanh Mai vội vàng đưa tay bắt lấy hắn từ phía sau.

- Cô nương, có chuyện gì?

Lý Tu Viễn quay đầu lại hỏi nói.

Thanh Mai đỏ mặt:

- Lý công tử, chuyện này vẫn nên thôi đi, nô gia không muốn để lộ.

- Cái này sao có thể…

Lý Tu Viễn nói, có điều vừa được nửa chừng liền dừng lại.

Suýt nữa hắn quên mất nữ tử thời đại này có chút bảo thủ, chuyện xấu như vây sẽ không muốn truyền ra ngoài.

- Thôi được rồi, hôm nay tha cho y một lần, lần sau gặp lại ta nhất được đánh gãy chân y.

Lý Tu Viễn nói.

Hắn không hề nói dối, nếu thật sự gặp lại Diệp Hoài An, hắn sẽ đánh gãy “chân thứ ba” của y, cho bỏ cái thói nói năng lung tung.

Thanh Mai nhẹ gật đầu, sau khi đáp lại một tiếng thì chút ý xấu hổ nói:

- Bộ dạng hiện tại của nô gia không tiện gặp người, chẳng biết có thể phiền Lý công tử hộ tống nô gia về không?

- Việc này không có vấn đề, tiện tay thôi mà. Nói cho cùng, chuyện ban ngày vẫn là ta làm sai, ở chỗ này lần nữa xin lỗi cô nương.

- Nô gia không trách Lý công tử.

Thanh Mai nhớ lại chuyện ban sáng, trái tim lại thình thịch nhảy lên.

Lý Tu Viễn nói:

- Vậy tại hạ an tâm, đúng rồi, tại hạ là Lý Tu Viễn ở huyện Quách Bắc, còn chưa thỉnh giáo danh tính cô nương?"

- Nô gia tên Thanh Mai, là…là người tới từ nơi khác, muốn tới huyện Quách Bắc tìm người thân, Lý công tử có thể gọi nhũ danh của nô gia, là Tiểu Thanh.

Thanh Mai đáp.

- Gọi nhũ danh của Thanh Mai cô nương không tốt lắm đâu.

Lý Tu Viễn đáp.

Thanh Mai khẽ nói:

- Nếu là Lý công tử, nô gia không ngại.

Lý Tu Viễn cười cười:

- Vẫn nên gọi danh tự cô nương thì hơn. Đúng rồi, Thanh Mai cô nương này, đây là lời nhắn của cô nương sao?

Hỏi xong hắn lấy một tờ giấy ra..

Thanh Mai có chút xấu hổ nói:

- Đúng là của nô gia.

- Không biết Thanh Mai cô nương nửa đêm mời tới là có chuyện gì?

Lý Tu Viễn hiếu kì hỏi.

- Ban ngày là nô gia lỗ mãng, Lý công tử có hảo ý giứp đỡ, nô gia lại lấy oán trả ơn, suýt nữa liền đánh Lý công tử, trong lòng cảm thấy thật có lỗi, muốn mời Lý công tử uống chén rượu bồi tội.

Thanh Mai nhẹ cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Lý Tu Viễn cười ha ha một tiếng:

- Là chuyện này sao? Thanh Mai cô nương khách khí rồi, nói cho cùng vẫn là ta không đúng, sao có thể không biết xấu hổ muốn Thanh Mai cô nương nhận lỗi đây, cho dù bồi thường hay xin lỗi vẫn là ta mới phải. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com

Hai người vừa nói vừa đi, rất nhanh đã tới trước phòng nhỏ.

- Tiểu thư.

Bên ngoài thiện phòng là tiểu nha hoàn thanh tú động lòng người, nàng mừng rỡ tiến lên nghênh đón.

- Là thϊếp thân tỳ nữ của nô gia, gọi Tiểu Điệp. Tiểu Điệp, còn không bái kiến Lý công tử.

Thanh Mai lập tức nói.

Tiểu Điệp lại là nhẹ nhàng thi lễ:

- Nô tỳ Tiểu Điệp bái kiến công tử."

Nói xong đôi sáng ngời len lén đánh giá Lý Tu Viễn.

Thấy Lý Tu Viễn có dáng người thẳng tắp, kiếm mi lãng mục, anh tuấn bất phàm, trong lòng nàng cũng thầm vui, lại liên tưởng đến tương lai theo tiểu thư ở cùng Lý công tử, bản thân cũng nhịn không được mà trái tim đập phanh phanh, khuôn mặt ửng đỏ.

- Không cần đa lễ như vậy.

Lý Tu Viễn đáp lời:

- Thanh Mai cô nương, đêm đã khuya, tại hạ không tiếp tục quấy rầy, Thanh Mai cô nương vẫn nên nghỉ ngơi sớm, tại hạ xin phép cáo từ.

- Lý công tử , khoan đã.

Thanh Mai lại gọi ở hắn, đôi mắt đẹp nhiễm vài phần xấu hổ:

- Này đêm đã khuya, sao Lý công tử không vào uống một chén rượu làm ấm thân thể, sau đó rời đi cũng không muộn.

Lý Tu Viễn sửng sốt một chút, chợt cười nói:

- Cô nam quả nữ sẽ ảnh hưởng không tốt tới Thanh Mai cô nương, vẫn là ngày khác đi, cáo từ.

Nói xong vừa chắp tay liền bước nhanh mà rời đi.

Nhìn thấy Lý Tu Viễn rời đi, Tiểu Điệp nhưng lại có chút vội:

- Tiểu thư, sao không giữ lại Lý công tử?

Thanh Mai hơi đỏ mặt, nói gắt:

- Ngươi muốn tiểu thư ta giữ lại thế nào, đã trực tiếp mở miệng mời người ta, Lý công tửkhông đáp ứng, chẳng lẽ muốn ta nói thẳng là giường ấm lắm, mời quân thử một lần? Những lời đê tiện như vậy sao ta không biết xấu hổ nói được chứ?

- Sao Lý công tử ngốc như vậy, nhìn không ra tâm tư của tiểu thư.

Tiểu Điệp nói.

- Làm sao nhìn không ra, Lý công tử người ta là chính nhân quân tử, quan tâm ta, chẳng lẽ ngươi không thấy thời điểm Lý công tử rời đi bước chân vội vàng, Lý công tử không muốn ở chỗ lâu, tránh truyền ra lời bàn tán làm hỏng trong sạch của ta.

Thanh Mai giải thích.

- Hiện tại mời rượu không được, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Tiểu Điệp có chút sốt ruột nói.

Thanh Mai hơi giận:

- Ta không sốt ruột thì ngươi sốt ruột cái gì, chẳng lẽ Lý công tử câu hồn ngươi theo rồi.

- Không có, làm gì có tiểu thư.

Hai gò má Tiểu Điệp ửng hồng nói.