Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Liệu Thanh Mai Có Hay?

Chương 8: Chọn tiết mục hợp xướng 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Về chuyện chọn áo lớp này, trong nhóm lớp đều là Nhiễm Mông cầm đầu đám nữ sinh kia, nam sinh cơ bản không lên tiếng.

Chỉ hơi không chú ý, tin nhắn trong nhóm lớp đã hơn 99+, hầu như đều không có cái gì quan trọng, Phương Tri Nịnh kéo lên tin nhắn phía trên, không thấy có gì cần thiết. Đơn giản cũng học theo Trình Kiêu Kiêu, rời khỏi khung tin nhắn, đi xem phim.

“Chu Gia Diên, mang dưa hấu trong tủ lạnh ra đây hộ tôi.” Phương Tri Nịnh nhìn màn hình điện thoại không chớp mắt, lớn tiếng sai bảo Chu Gia Diên.

“Tự mình đi.” Chu Gia Diên đang đứng đấu tranh với một đống xoong nồi, giọng điệu không kiên nhẫn.

Nước rửa bát, bọt xà phòng, cọ xoong thay phiên ra trận, hắn không tin không cọ sạch được một cái nồi nho nhỏ này.

“Tôi bị phong ấn trên ghế sopha rồi, không đứng được. Cậu ra thì thuận tiện mang ra cho tôi, đừng quên cầm túi muối ớt.”

Thẳng đến khi Phương Tri Nịnh xem xong một tập phim gần một tiếng, Chu Gia Diên mới từ trong bếp đi ra, ném cho Phương Tri Nịnh một bọc dưa hấu: “Này.”

Phương Tri Nịnh ôm lấy, cười hì hì nói: “Cảm ơn.”

Cứ như vậy trong nhóm lớp đã trở thành chiến trường không đạn không khói.

Bắt đầu từ Nhiễm Mông lấy đại diện cho một nhóm nhỏ mà quái gở với mấy ý kiến chỉ những nữ sinh khác, trong giọng điệu còn mang theo sự kén cá chọn canh hơn hẳn. Mà nữ sinh bị Nhiễm Mộng nói cũng không phải quả hồng mềm, quở trách Nhiễm Mông vừa ý trang phục kiểu dáng rách nát, mặc vào có cảm giác rẻ tiền.

Những người khác ngồi cách màn hình làm quần chúng vây xem. Trình Kiêu Kiêu bên kia cũng không nói gì, giờ nói vào không những tốn nước bọt mà còn giống như cây đậu đột nhiên nhảy ra. Trình Kiêu Kiêu và đám người Nhiễm Mông từng là bạn học, đối với tính cách của bọn họ hiểu như lòng bàn tay. Kể cả chuyện ngày hôm nay trong nhóm lớp, coi như còn tính là chuyện nhỏ. Ở chung với bọn họ một thời gian dài liền biết bọn họ phiền phức như thế nào.

Phương Tri Nịnh ngồi ở trên ghế sopha cười nghiêng ngả, giờ cô đã hiểu từ trò hay trong miệng Trình Kiêu Kiêu.

“Lớp trưởng Chu, mau đi dập tắt lửa đi. Đợi thêm một lát nữa là lên đến đầu cậu đấy.” Phương Tri Nịnh vừa gõ chữ vừa bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Chu Gia Diên một cái, trong lòng hắn ôm một nửa quả dưa hấu lạnh đi về hướng thư phòng, nhớ không nhầm thì tối nay hắn hẹn với Tạ Thừa Châu đi đánh bài.

“Đưa tôi xem.” Chu Gia Diên đi tới, một tay cầm trái dưa hấu, một tay rút điện thoại của Phương Tri Nịnh.

Phương Tri Nịnh nhân cơ hội ngẩng đầu túm chặt cánh tay cầm dưa hấu của Chu Gia Diên, hơi dùng lực một chút đưa dưa hấu đến trước mặt cô, dưa hấu đỏ còn ẩn hiện không khí mát lạnh, vừa nhìn liền thấy ăn rất ngon.

Nhìn ly nước đặt trên bàn, Phương Tri Nịnh cầm lấy cái muỗng trong ly, múc một miếng dưa hấu nhìn biết ngon nhất cho vào trong miệng: “Oa, ngọt quá, mát quá.”

Chu Gia Diên bị đám nữ sinh trong nhóm lớp chọc cho tức cười: “Nguyên một đám, đêm rồi còn có tinh thần như vậy?”

Ngay sau đó, hắn dùng điện thoại của Phương Tri Nịnh, dưới danh nghĩa Phương Tri Nịnh, gửi đi một tin nhắn: @tất cả mọi người, nói chuyện cẩn thận, cấm công kích nhau.

Tin nhắn được gửi đi, bầu không khí trong nhóm lớp trong nháy mắt liền đình trệ.

Một lát sau, Lưu Thư Phong chậm rãi nhắn lại: ?

[Phương Tri Nịnh: Xin lỗi, lấy nhầm điện thoại. Là tôi, Chu Gia Diên.”

Cái này, quần chúng cầm điện thoại ăn dưa không có ngoại lệ đều mắng một câu cmn.

Không ai dám mạo phạm.

Điện thoại trở lại trong tay Phương Tri Nịnh, cô đối với chuyện phát sinh vừa rồi không có ý kiến gì, đào ra một cái động lớn của quả dưa hấu trong tay.

Trình Kiêu Kiêu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được mà tò mò bắt đầu dò hỏi Phương Tri Nịnh. Phương Tri Nịnh hiểu rõ mọi chuyện, sâu thẳm trong lòng thầm mắng Chu Gia Diên là con chó.

“Ra là ở nhờ, tớ còn tưởng cậu và cậu ta ở chung đó, được rồi, bốn năm cũng tính là ở chung.” Trình Kiêu Kiêu ở đầu bên kia điện thoại vô cùng tiếc nuối.

Mới ngày khai giảng, Trình Kiêu Kiêu đã biết Phương Tri Nịnh và Chu Gia Diên là thanh mai trúc mã từ nhỏ, nhưng mà ở chung thì mới vừa rồi vẫn là Chu Gia Diên tự nói mới biết được. Ngoài khϊếp sợ còn có tò mò: “Cố lên, tớ coi trọng cậu, chúc cậu sớm ngày nắm bắt được lớp trưởng đại nhân.”

Phương Tri Nịnh cất cao âm lượng: “Cậu nói cái gì, cậu thích Chu Gia Diên muốn theo đuổi cậu ta á, tớ một chút ý kiến cũng không có, tớ đồng ý hai tay hai chân luôn.”

Âm lượng lớn đến mức Chu Gia Diên ngồi trong thư phòng cũng dễ dàng nghe được, chắc chắn Phương Tri Nịnh cố ý.

Về sau, Chu Gia Diên tự mình bắt đầu bình chọn trong nhóm lớp, mỗi một bạn học đều chọn một trang phục, công bằng, tuyệt đối không thiên vị theo một hướng nào.

Số phiếu cao nhất chính là áo sơ mi màu trắng gạo và váy màu vàng cam chữ A của Diêu Thiền, đơn giản mạnh mẽ, rất thích hợp thi đấu hợp xướng.

Trang phục đã được quyết định, tiếp theo là tiết mục hợp xướng.
« Chương TrướcChương Tiếp »