Toàn lớp có 48 phiếu, 46 phiếu bầu Chu Gia Diên làm lớp trưởng và lớp phó học tập. Điểm này cũng không ngoài ý muốn, dựa theo thành tích xếp hàng lần trước, hắn toàn diện có thể đứng đầu 600 người ban xa hội.
Duy nhất một phiếu bầu cho cả lớp trưởng lẫn lớp phó học tập của một nam sinh khác, lúc nhìn thấy kết quả có chút ngượng ngùng: “Bỏ đi, mọi người cứ coi như là bỏ đi.”
Hắn ngồi ở cuối lớp học, không thích học tập, là người trong nhà cứng rắn nhét hắn vào. Quăng hắn vào ban nhàm chán mà hắn căn bản không muốn tham gia này, huống chi, ngay cả tên hắn viết như thế nào cũng không biết.
Sự thật cũng giống như Diêu Thiền suy đoán, hơn một nửa lớp học đều chọn cô ta làm lớp phó văn nghệ, còn có một số học sinh khác chọn một vài nữ sinh. Số phiếu hai người sát kề nhau, cuối cùng Diêu Thiền hơn ba phiếu thành công trở thành lớp phó văn nghệ của lớp 17.
Đứng ở trên bục giảng, Phương Tri Nịnh dễ như trở bàn tay có thể nhìn rõ động tác và sắc mặt của các bạn dưới lớp. Lúc thống kê kết quả, cô nhìn thế vẻ mặt Diêu Thiền rất khẩn trương, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh tay phải giơ lên viết tên của Trình Kiêu Kiêu, mỗi một lần tên nữ sinh khác viết lên xong, mặt cô ta lại trầm xuống một chút.
Thẳng đến khi công bố kết quả, Diêu Thiền mới lộ ra nụ cười kiêu ngạo của người chiến thắng, nhưng nụ cười này không kéo dài được bao lâu.
Chỉ trong chốc lát, những số liệu thống kê của những người khác cũng được viết ra, Dương Dư Hà để cho toàn bộ ủy viên vừa mới nhận chức đứng trước lớp.
Trải qua lần họp này, Phương Tri Nịnh mới đem mặt người và tên nhớ hết, nhớ kỹ từng tên bạn học.
Chu Gia Diên đứng thành hình chữ C, một thần thái tiêu soái, người bên cạnh tự động trở thành phông nền.
Dương Dư Hà để hắn, người nắm giữ 46 phiếu bầu làm lớp trưởng, lên tiếng, hắn cười một cái, bước một bước về phía trước: “Về sau mọi người đều là bạn học, còn cần phải chỉ giáo nhiều hơn. Còn lại mình không có gì để nói, chúng ta tranh thủ đừng trở thành “các em là lớp kém cỏi nhất mà tôi dạy” trong miệng chủ nhiệm Dương là được.”
Giọng điệu lười biếng, nghe không có lực uy hϊếp gì. Nhưng mà dường như lại có ma lực, làm nữ sinh bên dưới đều lâng lâng.
“Được rồi, đều nghe lớp trưởng.” Một nam sinh phía dưới tiếp lời, sau đó vỗ tay.
Dương Dư Hà giơ tay ngăn cản tiếng vỗ tay không thôi, oán trách với nam sinh kia: “Lưu Thư Phong, tưởng em rất biết nói chuyện đúng không.”
Lớp còn thừa lại 10 phút, Dương Dư Hà lấy ra một văn kiện phổ biến: “Đúng rồi, kế hoạch hằng năm trước trung thu, cũng chính là ngày 24 tiến hành thi đấu hợp xướng. Yêu cầu thống nhất trang phục, các em xem là mặc đồng phục hay là áo lớp? Chu Gia Diên, việc này giao cho em và Diêu Thiền phụ trách, trước ngày hợp xướng 10 ngày báo lại cho tôi. Về phần trang phục, bây giờ bắt đầu quyết định đi. Chọn đồng phục thì giơ tay.”
Toàn lớp giơ tay lên thưa thớt có bốn, năm người.
“Chọn áo lớp thì giơ tay.”
Hơn một nửa lớp đều giơ tay lên.
Còn có một số người không giơ tay, Dương Dư Hà nói đùa: “Còn lại đâu? Các em muốn không mặc quần áo đi hợp xướng à?”
“Đương nhiên là mua áo lớp mới.” Người tiếp lời lại là nam sinh tên Lưu Thư Phong, tay phải giơ cao lên, lôi kéo một số người cũng giơ tay lên: “Cả năm năm chỉ có một bộ đồ thể thao, vừa lớn vừa rộng, không khác gì bao tải ở trên người. Chúng ta đi hợp xướng không phải đi nhặt ve chai, phải để cho những người chuyên tự nhiên biết thẩm mỹ của họ với chuyên xã hội không giống nhau.”
Đồng phục của Nhất Trung là áo ngắn tay màu trắng và quần vận động màu đen, có số lớn, giống như Lưu Thư Phong vừa nói, so với trùm bao tải không khác gì nhau. Nếu như không phải trường học yêu cầu, không có ai nguyện ý muốn mặc.
“Vậy được, Chu Gia Diên chọn đồng phục cho lớp. Quần áo không được quá kỳ quái, lại càng không được lập dị.”
“Vâng.” Chu Gia Diên dựa lưng vào ghế bên cạnh, cười đáp ứng.
Ăn cơm tối xong, Phương Tri Nịnh ngồi ở ghế sopha tán gẫu cùng Trình Kiêu Kiêu.
Ngày mai là thứ bảy, nhóm học sinh trở về nhà từ trường có rất nhiều lý do để lướt mạng.
Mấy nữ sinh bình thường đều im lặng trên lớp cũng lên tiếng, đã có rất nhiều ý kiến khác nhau về đồng phục lớp.
Trình Kiêu Kiêu thông qua khung hình nhỏ bàn luận sôi nổi với Phương Tri Nịnh.
[Trình Kiêu Kiêu: Tớ cảm thấy cái người tên Diêu Thiền kia có ác ý với tớ.]
[Phương Tri Nịnh: Sao lại nói vậy? Tớ cũng chưa từng nói chuyện với cậu ta.]
[Trình Kiêu Kiêu: Chiều nay lúc chờ xe ở giao thông công cộng, cậu ta đứng ở bên cạnh tớ, trộm nhìn tớ mấy lần. Ánh mắt kia, kỳ quái không nói rõ được, dù sao tớ cũng thấy không thoải mái.]
[Phương Tri Nịnh: Cậu đừng nghĩ nhiều quá. Mau đi chọn đồng phục lớp đi, bộ váy liền áo hải quân màu trắng cũng không tồi lắm, tớ thích trước ngực có nơ con bướm.]
[Trình Kiêu Kiêu: Kiểu dáng đó cũng không tồi, để bọn họ chọn trước, tớ đi theo dõi số phiếu chọn. Chờ xem đi, trò hay chắc chắn rất đặc sắc.]