Chương 5: Đồ ngốc

Bởi vì Phương Tri Nịnh cầm điện thoại chậm trễ chút thời gian, bỏ lỡ xe buýt. Thành phố nhỏ giao thông công cộng kéo dài lại không chuẩn, chuyến tiếp theo còn không biết khi nào tới.

Phương Tri Nịnh còn nhớ tới câu chuyện buồn trên báo, Chu Gia Diên vội vàng muốn về nhà xem thi đấu phát sóng trực tiếp.

Hai người không hẹn mà cùng ——

“Đi bộ về đi?”

“Chúng ta đi về nhà đi.”

Con đường một cái giao lộ đèn xanh đèn đỏ, điện thoại trong túi ầm ầm vang lên, là tiếng tin nhắn Q/Q.

Phương Tri Nịnh lấy điện thoại ra click mở mã chim cánh cụt.

【 Trình Kiêu Kiêu: Tri Tri, gửi ảnh tiết thể dục cậu chụp cho tớ. 】

【 Phương Tri Nịnh: Làm gì? 】

【 Trình Kiêu Kiêu: Tớ định chế tác một cuốn hồi ký cấp 3, ảnh hôm nay cậu chụp chính là bìa mặt cuốn hồi ký. 】

【 Phương Tri Nịnh: Cậu phải dùng ảnh chụp Chu Gia Diên làm bìa mặt? Dùng để trừ tà thì còn được [ xem thường ]. 】

【 Trình Kiêu Kiêu: Còn nói không chụp lén cậu ta [ mắt lé cười ], bản thân cũng thừa nhận, nhanh gửi tớ. 】

Được rồi, Phương Tri Nịnh click mở album, còn chưa tìm được ảnh chụp, điện thoại đã bị rút ra.

“Nhìn cái gì thế?”

Thời gian đèn xanh trôi qua hơn phân nửa, Chu Gia Diên đi đến vằn trung gian mới phát hiện Phương Tri Nịnh không theo kịp, bất đắc dĩ xoay người.

Giống đồ ngốc đôi tay nâng di động gõ chữ, cũng không biết nhìn cái gì mê mẩn như vậy.

“Cậu trả tôi.” Phương Tri Nịnh nhấp miệng duỗi tay đi đoạt lấy di động.

Bóng dáng cao gầy đứng đó, Chu Gia Diên hơi giơ tay, Phương Tri Nịnh không thể với tới, chỉ có thể lo lắng.

Đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, lại phải đợi.

“Nha, đây là ảnh chụp vị đại soái ca nào vậy?” Chu Gia Diên một tay click mở ảnh chụp, đưa đến trước mắt, híp mắt lại trêu chọc, “Phương Tri Nịnh, cậu chụp lén tôi?”

Chụp lén cái đầu cậu! Phương Tri Nịnh âm thầm chửi thầm.

“Cứ ở đó mà tự luyến đi, không nhìn thấy tôi đang chụp Tạ Thừa Châu bên cạnh cậu sao? Ai bảo cậu đứng chắn trước mặt người ta làm gì, tôi chỉ có thể chụp như vậy.”

Chu Gia Diên tắt màn hình di động, dùng màn hình làm gương chiếu, xoa xoa tóc mái trên trán: “Cũng do tôi, trách tôi quá mức loá mắt.”

Phương Tri Nịnh: Tôi xem thường cậu.

Phương Tri Nịnh về nhà trước Chu Gia Diên một bước, vừa vào cửa đã nghe thấy mùi đồ ăn.

“Dì Hứa, con đã về rồi.”

Cha mẹ Phương Tri Nịnh một người lên Bắc tham gia hội nghị giáo dục, một người xuôi nam đến Quảng Châu gặp khách hàng, chưa biết ngày về.

Vì thế, trong lúc này Phương Tri Nịnh chỉ có thể ở nhờ nhà họ Chu.

“Chanh chanh đã về rồi, đi rửa tay đi, cơm chiều sắp xong rồi.” Hứa Lộ Hoa từ phòng bếp ló ra nửa cái đầu nói.

Trên bàn cơm, cá thịt viên và canh xương sườn đều là món Phương Tri Nịnh thích.

Tài nghệ của Hứa Lộ Hoa rất tốt, mấy năm nay Phương Tri Nịnh không ít lần đến ăn chực, cho nên Hứa Lộ Hoa đối với khẩu vị của cô rõ như lòng bàn tay.

Ăn cơm xong, Phương Tri Nịnh buông bát đũa, dùng hai mắt long lanh cầu xin nói: “Dì Hứa, hôm nay cháu có thể không luyện đàn được hay không? Cháu muốn nghỉ ngơi một ngày.”

“Có thể nghỉ sớm hơn một chút, nhưng mà không thể không luyện tập.” Hứa Lộ Hoa tốt tính lắc đầu: “Dương cầm một ngày không luyện sẽ gượng tay.”

“Dạ được.” Phương Tri Nịnh cũng biết đạo lí như vậy, nhận lệnh ngẩng đầu lên thở dài, sau đó quy củ ngồi trước dương cầm tập luyện《 Hôn lễ trong mơ 》, đầu theo giai điệu mà nhẹ nhàng lay động,

Thấy Hứa Lộ Hoa buông bát đũa, bánh gạo tung tăng chạy đến bên chân cô, kéo kéo ống quần.

“Muốn ra ngoài?” Hứa Lộ Hoa ngồi xổm xuống xoa xoa lông trên đầu bánh gạo, lại hướng lên trên tầng gọi người nào đó: “Chu Gia Diên, rửa bát hay là dắt chó đi dạo? Chọn một cái.”

“Đều không chọn. Con chó ngốc này cùng con bát tự không hợp, con mang nó đi ra ngoài đừng nghĩ đến chuyện trở về. Nếu mẹ thấy bát trong nhà quá nhiều, con có thể cân nhắc giúp đỡ một chút.”

Đối mặt với Chu Gia Diên, bánh gạo gục đầu xuống, rõ ràng là không cao hứng.

“Ha, tiểu tử con còn nói lí đúng không.”

“Mẹ đi thong thả, chúc mẹ dắt chó đi dạo vui vẻ.” Chu Gia Diên đứng trên đầu cầu thang, hướng về phía cửa làm động tác “mời ngài”.

“Ha, vậy mẹ dắt chó đi dạo, trước khi mẹ trở về phải rửa xong bát đũa.”

Lúc trước khi mua căn hộ này sống, khi lắp đặt thiết bị không cân nhắc đến máy rửa bát. Mà Hứa Lộ Hoa lại vô cùng chán ghét rửa bát, nhiệm vụ rửa bát đương nhiên là rơi trên vai cha Chu, nhưng gần đây cha Chu bận vụ án, luôn đóng cọc ở cơ quan, cơm tối cũng không trở về ăn, nhìn vào nhà họ Chu, cũng chỉ có mình Chu Gia Diên rảnh rỗi.

Đánh một khúc xong, khóe miệng Phương Tri Nịnh nhếch lên một nụ cười, giả vờ tiếng đàn của mình xuất sắc mà vỗ tay: “Phương Tri Nịnh mình thật quá ưu tú, khúc khó như vậy cũng đàn được.”

“Khó sao?” Không biết từ khi nào, Chu Gia Diên đã xuống lầu, lười nhác mà dựa vào tay vịn cầu thang: “Khúc này nghe rất đơn giản, nếu không đàn một khúc《 Chopin luyện tập 》đi.”

“Cậu đi ra đi ra, tôi không biết.” Phương Tri Nịnh trừng mắt nhìn hắn.