“Cậu đi quầy ăn vặt, thuận tiên mua cho tôi chai nước.” Âm thanh lười biếng của Chu Gia Diên ở phía sau vang lên.
Phương Tri Nịnh cũng không quay đầu lại: “Muốn thì tự mình đi mua.”
Nói thì nói như vậy, lúc trở về Phương Tri Nịnh vẫn mang nhiều thêm một chai nước khoáng về.
“Cảm ơn.” Chu Gia Diêm giơ tay lên cầm đồ uống.
“Không cần cảm ơn.” Phương Tri Nịnh tùy ý cầm quyển vở trên bàn Chu Gia Diên: “Tôi mượn xem chút.”
Tiết sau là tiết địa lí, các tiết trước và tiết làm bài trắc nghiệm Phương Tri Nịnh cơ bản không viết, cái gì mà địa chất gió phong ấm, làm cô đau cả đầu, may mắn là bên cạnh cô còn có một học bá toàn năng.
Cầm được quyển sách, Phương Tri Nịnh rất có tinh thần học tập, chỉ vào một câu hỏi hỏi: “Vì sao lại chọn A? Nước chảy tích tụ với nước chảy tụ lại có cái gì khác nhau?”
“Bởi vì những cái khác đều sai. Đừng lằng nhằng, lấy trình độ hiện tại của cậu không thể lí giải được.” Chu Gia Diên lười nhác dựa lưng vào ghế, không buồn liếc mắt nhìn cô một cái.
“Mặc kệ cậu.” Phương Tri Nịnh phồng má, tức giận trở lại chỗ ngồi.
Vừa vặn, Trình Kiêu Kiêu ngồi ở đằng trước nói thầm: “Bàn chân tớ thừa mất một đoạn, này, cậu có tờ giấy nào bỏ đi không cho tớ lót một chút?”
“Chờ một lát.”
Phương Tri Nịnh nhanh chóng đem đáp án trong bài thi còn trống của mình ghi chép lại, rồi nhanh chóng gấp bài thi của người nào đó lại xong đưa cho Trình Kiêu Kiêu, không cần nghĩ ngợi nói: “Cầm đi.”
Tưởng Phương Tri Nịnh không cần bài thi, Trình Kiêu Kiêu nhận xong cũng không nhìn, khom lưng lót dưới chân bàn.
Thẳng eo đỡ lấy cạnh bàn lắc lắc, vẻ mặt vừa lòng: “Tốt, không lung lay nữa.”
Tiếng chuông vào học vang lên, phòng học một giây trước còn đang ồn ào nhốn nháo dần dần an tĩnh lại.
“Phương Tri Nịnh, bài thi.”
Giọng nói mang chút ủ rũ vang lên phía sau, Phương Tri Nịnh nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, quay đầu đi thoạt nhìn còn có chút ủ rũ: “Bài thi…… Không thấy.”
Không thấy? Cậu xem tôi tin hay không. Chu Gia Diên không giận mà cười, nửa híp mắt hướng phía trước nhẹ cười.
Dù sao đã đi học, Phương Tri Nịnh không sợ hắn, bất đắc dĩ quơ hai tay, phảng phất đang nói: Cậu tin hay không tùy thích.
Thầy dạy địa lý là một người đàn ông trung niên, vào phòng học bảo học sinh lấy bài thi ra, tùy tay chỉ học sinh đầu tiên: “Em, câu đầu tiên chọn gì?”
Học sinh bị chỉ trở tay không kịp, hoảng loạn mở bài thi: “Chọn C, cái thứ ba.”
“Nguyên nhân.”
“…… Biểu đồ thể hiện gió ấm thổi vào từ phía Tây Bắc nên thành phố sẽ chịu luồng không khí ấm áp đầu tiên, thời tiết sáng sủa.”
“Ngồi xuống đi. Bạn phía sau tiếp tục.”
Trong phòng học một mảnh yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ ràng bạn học khác không bị thầy chỉ mặt sụp vai thở ra một hơi thật dài.
Từ Văn Tá một bên nghe học sinh trả lời vấn đề, vừa đi xuống bục giảng tuần tra trái phải, đi đến trước mặt Chu Gia Diên, thấy hắn và người ngồi cùng bàn xài chung một bài thi, cau mày dò hỏi: “Bài thi của em đâu?”
“Bị chó trong nhà ngậm đi rồi ạ.” Chu Gia Diên ngồi thẳng người, mặt không đổi sắc.
Chung quanh một mảnh cười vang.
“Chó nhà em thật đúng là hiểu lòng người, chuyên chọn bài thi của em để hạ miệng.”
“Đúng vậy, nên đánh ạ.”
Sau một lúc lâu, sau đó Từ Văn Tá chắp tay sau lưng tiếp tục bài, cũng không biết ông có tin lời này không.
Phương Tri Nịnh nhìn theo bóng dáng thầy đi qua, không khéo đυ.ng phải ánh mắt cười như không cười của Chu Gia Diên. Việc này nói đến cùng là cô làm không đúng, mang theo một tia áy náy chột dạ mà thu hồi tầm mắt.
Tan học, Trình Kiêu Kiêu kết bạn với Phương Tri Nịnh đi WC.
Chỗ bồn rửa tay một đống người, xếp hàng chờ rửa tay. Trong đó, có không ít bạn cùng lớp của Phương Tri Nịnh.
Trong đó một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa cao tươi cười đầy mặt, nói chuyện phiếm với bạn: “Vừa rồi Chu Gia Diên dùng một bài thi với tớ, tớ rất sợ làm sai quá nhiều mất mặt trước mặt cậu ấy. Cũng may chỉ sai mấy câu, cậu ấy còn tự giúp tớ sửa đáp án, chữ viết của cậu ấy cũng rất tinh tế.”
Nữ sinh đi cùng rửa tay búng nước lên mặt cô: “Được rồi, biết người khác đẹp trai, thành tích tốt, cậu thích cậu ấy.”
“Khộng có đâu.”
Hai nữ sinh vừa nói vừa cười, rửa tay xong tránh chỗ. Đến phiên Phương Tri Nịnh và Trình Kiêu Kiêu rửa tay, Phương Tri Nịnh mở vòi nước, ý cười trộn lẫn với tiếng nước: “Kiêu kiêu, kỳ thật giấy lót chân bàn của cậu là bài thi của Chu Gia Diên.”
“Thì ra cậu chính là chó nhà cậu ta à!”
Phương Tri Nịnh giả vờ tức giận, vệt nước trên tay toàn ném lên mặt Trình Kiêu Kiêu.
“Đừng quậy.”
“Ai nói với cậu tớ là chó nhà cậu ấy.”
“Tớ vẫn nên tìm giấy bỏ khác lót, đợi lát nữa cậu cầm đi đưa cho cậu ấy đi. Bài thi nhất lớp lót chân bàn cho tớ, bị đám tiểu mê muội kia của cậu ấy biết sẽ lột một lớp da của tớ.”