“Oa! Chu Gia Diên thật ngầu!”
“Động tác xoay người vừa rồi của cậu ấy thật soái, a a a a!”
“Trời ơi, trời ơi, tớ nhìn thấy cơ bụng của cậu ấy rồi. A, tớ muốn ngất rồi.”
“Tạ Thừa Châu đánh vào ba quả cũng rất tuấn tú có được không, phiền các bạn nữ sinh chuyên văn nói chuyện nhỏ một chút.”
“Thật xấu hổ ha, tôi là ban tự nhiên. Tôi muốn nói, Chu Gia Diên so với Tạ Thừa Châu được hoan nghênh hơn. Oa oa oa! Bóng lại vào rồi, Chu Gia Diên làm tốt lắm.”
Bên cạnh sân bóng, tiếng thét chói tai của nữ sinh hoa si xuyên qua rừng cây nhỏ thẳng đến lỗ tai của Phương Tri Nịnh và Trình Kiêu Kiêu.
“Thật phiền.” Phương Tri Nịnh che lại tai bên trái không đeo tai nghe: “Cái con khổng tước Chu Gia Diên kia lại mắt đầu khoe mẽ rồi.”
Trình Kiêu Kiêu duỗi cổ nhìn xung quanh: “Không những có Chu Gia Diên, Tạ Thừa Châu cũng ở đó. A, thật nhiều nữ sinh.”
Phương Tri Nịnh bị tạp âm bên ngoài làm cho mất hứng, dứt khoát cất điện thoại đi.
“Nếu không thì chúng ta xuống xem bọn họ đánh bóng rổ đi?” Nói xong, Trình Kiêu Kiêu đứng dậy, giả vờ kéo tay Phương Tri Nịnh đi.
“Không cần, Chu Gia Diên tự luyến kia mà biết tớ đến xem cậu ta chơi bóng rổ, cái đuôi chắc chắn vểnh cao tận trời.”
“Đi mà đi mà, cậu nói cậu đến xem Tạ Thừa Châu chơi bóng rổ là được.”
Trình Kiêu Kiêu không thuận theo, không buông tha, vừa làm nũng vừa túm cánh tay Phương Tri Nịnh, khuyên nhủ mãi mới kéo được người ra khỏi rừng cây.
Đừng ở sân bóng rổ nhìn kỹ, mới ý thức được tiết thể dục này có vài bạn cùng học, Tạ Thừa Châu lớp chuyên ban tự nhiên, ở cùng một lớp với Chu Gia Diên trước khi chọn ban, cho đến bây giờ thầy chủ nhiệm cũng không muốn tin rằng Chu Gia Diên lại chọn khoa văn.
Trước mắt, Chu Gia Diên dẫn mười mấy học sinh nam công phá hàng phòng thủ, đem bóng chuyền lại cho bạn nam ở bên cạnh, nam sinh tiếp nhận bóng, sau đó nhảy cao lên đánh bóng.
Trình Kiêu Kiêu lôi kéo Phương Tri Nịnh, xem lẫn trong đám người vỗ tay hoan hô. Người bên cạnh đều lớn tiếng chúc mừng, Phương Tri Nịnh cũng bị nhiệt huyết lây sang, lấy điện thoại đứng tránh phía sau Trình Kiêu Kiêu, muốn chụp trộm một bức ảnh lưu niệm. Nhắm ngay vào nam sinh đang đứng ở trên sân bóng vẻ mặt oán giận: “Này này này, đừng chạy trước, không thể dừng lại vài giây sao?”
Trai qua trăm ngàn khó khăn, Phương Tri Nịnh cuối cùng cũng chụp được một tấm hình vô cùng hài lòng, trong ảnh nam sinh một thân đồng phục màu trắng, làn da màu trắng dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói mắt, đầu gối hơi khụy xuống chuẩn bị ném bóng, đường cong cánh tay cầm bóng rõ ràng, mồ hôi ướt nhẹp chảy ra trên trán, môi mỏng hơi mấp máy, ánh mắt lóe ra tia rất kiên định.
“Cậu vậy mà lại chụp lén Chu Gia Diên, mới vừa rồi còn nói không muốn nhìn thấy cậu ấy.” Trình Kiêu Kiêu nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại của Phương Tri Nịnh, kêu to lên.
“Tớ không chụp cậu ta, tớ chụp toàn bộ sân bóng.”
Phương Tri Nịnh ấn nút rời khỏi camera, không được tự nhiên mà vuốt tóc. Giống như là chứng minh lời nói của cô là nói thật, thời gian sau đó ánh mắt Phương Tri Nịnh đều đặt ở toàn trường, cố ý không nhìn Chu Gia Diên. Cô mới không chụp lén Chu Gia Diên đâu, chỉ là hắn ném bóng rổ vừa vặn lọt vào khung hình mà thôi.
Một lúc vui sướиɠ tràn đầy khi trận bóng chuẩn bị kết thúc, không phải thi đấu chính thức, hai lớp đương nhiên cũng không ghi chép điểm số. Trận đấu kết thúc, có nữ sinh tiến đến đưa nước khoáng cho Chu Gia Diên, Chu Gia Diên đối diện với chai nước khoáng và khăn lông kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, đuôi mắt cong lên, phóng ra mị lực vô hạn: “Cảm ơn.”
Ngoài miệng thì nói cảm ơn, nhưng tay lại thành thật mà tiếp nhận chai nước khoáng đồng đội khác đưa cho.
Nữ sinh bị cự tuyệt cũng không tức giận, thu hồi tay lại, sững sờ tại chỗ di mê cười ngây ngốc. Vẫn là bạn học nhìn không được, đi đến kéo người đi.
Tiết thể dục còn năm phút cuối cùng, lớp tập hợp lại điểm danh, sau đó tuyên bố tan học. Học xong tiết thể dục, học sinh lũ lượt kéo nhau đi về phía quầy bán đồ ăn vặt.
Sân thể dục đến khu dạy học và quầy bán đồ ăn vặt có một khoảng cách, Trình Kiêu Kiêu kéo Phương Tri Nịnh đi theo phía sau Chu Gia Diên, nhưng cũng không cần cố ý đi gần hắn như vậy chứ, giờ giải lao có mười phút, chắc chắn không thể lãng phí một giây một phút.
“Chu Gia Diên.” Tạ Thừa Châu ở phía sau gọi Chu Gia Diên lại, bước chân cũng nhanh hơn đi song song với hắn: “Lão Trịnh bảo tôi khuyên cậu trở về ban tự nhiên, câu nghĩ như thế nào?”
“Hai chữ, không về.”
“Cậu không biết từ sau khi cậu chuyển sang ban xã hội, lão Trịnh trong tiết Toán oán giận không phải một lần.”
Chu Gia Diên so với Tạ Thừa Châu cao hơn, cánh tay duỗi dài trên vai hắn: “Này không phải còn có cậu sao, tương lai làm Trạng Nguyên khoa tự nhiên. Lấy nhiều thêm mấy cái hạng nhất, lão Trịnh chắc chắn cười không khép miệng lại được.”
“Đừng nói đùa. Nói thật, thật sự quyết định học ban xã hội sao?” Tạ Thừa Châu thu hồi ý cười.
“Nếu không thì sao, tôi chia ban rồi mới nhận ra tình cảm của mình? Phòng học trống rỗng? Làm sao, không nỡ rời tôi à?”
“Không, chỉ nghĩ không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên chọn xã hội.”
“Ha, tôi hỏi cậu vì sao lại chọn ban tự nhiên?” Chu Gia Diên giơ tay, bàn tay xương khớp rõ ràng không chút để ý là đẩy cành cây đầy lá xanh thẫm rũ xuống ra, tạo ra một loạt âm thanh “xào xạc.”
“Học ban tự nhiên là theo lí tưởng, chuyện này hẳn không cần lí do.”
“Vậy tôi chọn ban xã hội cũng không cần lí do.”
“Chu Gia Diên cậu thật buồn nôn.” Phương Tri Nịnh lách người đi lướt qua người Chu Gia Diên, lôi kéo Trình Kiêu Kiêu đi về phía quầy ăn vặt, nửa đường còn ghét bỏ quay đầu lại lườm hắn một cái. Câu nói vừa rồi “Làm sao, không nỡ rời tôi à” làm cả người Phương Tri Nịnh nổi hết da gà lên, chỉ nghĩ muốn rời xa hắn.