- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Liệu Thanh Mai Có Hay?
- Chương 1: Oan gia
Liệu Thanh Mai Có Hay?
Chương 1: Oan gia
Tiết thể dục, Phương Tri Nịnh vừa mới chạy xong 800 mét, mệt thở hồng hộc, suýt chút nữa ngã khụy xuống phơi nắng trên đường băng đỏ của sân thể dục.
“Biết ngay mà, cậu chậm hơn.” Trình Kiêu Kiêu từ dưới bóng cây chạy chậm lại đỡ lấy Phương Tri Nịnh, dìu cô đến dưới bóng cây nghỉ ngơi.
“Trách tớ?” Phương Tri Nịnh đứng ở dưới chỗ râm chống tay lên đầu gối, cổ họng phát ra âm thanh yếu ớt: “Vừa rồi là ai bảo tớ là cô ấy cùng nhau chạy chậm một chút, mặc kệ thành tích.” Kết quả sau khi xuất phát so với người chạy trốn còn nhanh hơn.
Trình Kiêu Kiêu tự biết mình đuối lí, không dám nói nhiều lời, mở nắp chai nước suối, đưa cho Phương Tri Nịnh.
Bắt đầu học kỳ mới, thầy thể dục yêu cầu toàn bộ học sinh tiến hành kiểm tra thể lực, nhưng bởi vì thời tiết nóng bức nên tất cả các môn được loại bỏ hết, chỉ cần chạy một vòng sân thể dục là hoàn thành. Bài tập hôm nay là nữ chạy 800 mét còn nam chạy 1500 mét. Ý tứ của thầy thể dục là thành tích ưu tú không quan trọng, quan trọng là mỗi bài tập đều phải nghiêm túc hoàn thành.
Lớp 17 chuyên khoa văn, nữ sinh là chủ yếu. Vì không để chậm trễ thời gian chơi bóng của mấy bạn nam sinh, thầy giáo liền cho học sinh nam chạy trước, mà nữ sinh thì chia tổ chạy theo thứ tự.
Trước lúc chạy, dường như mỗi một tổ nữ sinh đều tụ tập lại với nhau bàn bạc: “Thời tiết nóng như vậy, chúng ta lại không hay chạy bộ, tất cả mọi người chạy với tốc độ bằng nhau là được rồi, dù sao thì thành tích cũng không quan trọng.”
Sau khi xuất phát, Phương Tri Nịnh chỉ thầm mắng mình là đồ ngốc, lại đi nghe lời bọn họ. Mấy người đồng ý nhanh nhất thì lập tức phi thẳng về phía trước, mấy người còn lại ở phía sau thấy còn cô ở lại, phía sau tiếp phía trước chạy đi.
Mà chuyện này, trực tiếp khiến khoảng cách của Phương Tri Nịnh và những bạn nữ khác càng ngày càng lớn, cuối cùng trở thành người chạy chậm nhất.
Thành viên khác trong tổ đều hoàn thành xong bài tập, mà Phương Tri Nịnh còn nửa vòng cuối nữa, cô đành phải liều mạng mà chạy về phía trước, chạy đến mức suýt chút nữa muốn mạng cô.
Cho điểm xong, thầy giáo thông báo mọi người tự do hoạt động, chủ yếu là không được ra khỏi sân thể dục.
Trình Kiêu Kiêu đi ra khỏi đám người đang vây quanh thầy giáo xem điểm, đi về phía Phương Tri Nịnh: “Cậu đạt tiêu chuẩn rồi. Thật đáng tiếc, còn kém năm giây nữa là tớ đứng thứ nhất.”
Nhìn đi nhìn đi, còn nói là không để ý thành tích, sau lưng lại hận không thể ném người khác cách xa mười con phố.
Trình Kiêu Kiêu biết tính cách Phương Tri Nịnh, biết cô không để ý, quan hệ của hai người so với những bạn học khác thân mật hơn nên mới dám nói như vậy.
“Biết cậu lợi hại rồi.” Phương Tri Nịnh đặt tay lên bả vai Trình Kiêu Kiêu: “Đi, có thứ tốt cho cậu xem.”
“Thứ tốt gì?” Hai mắt Trình Kiêu Kiêu sáng lấp lánh.
“Đợi lát nữa sẽ biết.”
Sân thể thao vô cùng nóng, phòng dụng cụ đối diện với một hàng cây lớn, âm thanh nữ sinh ríu rít lấn áp hết âm thanh của tiếng ve kêu. Trời nóng, không có ai nguyện ý chạy đi chạy lại để ra một thân mồ hôi. Ngay cả thầy giáo thể dục cũng ngồi trong phòng dụng cụ nói chuyện với bác bảo vệ.
Phương Tri Nịnh mang Trình Kiêu Kiêu đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh sân thể dục, tìm một chỗ ẩn nấp ngồi xuống. Cây cối trong rừng cây nhỏ vô cùng nhiều, xuyên qua sân thể dục đi lên mấy bậc thang đá, có thể nhìn thấy toàn bộ sân thể dục. Thấy xung quanh không có ai, Phương Tri Nịnh mới lấy điện thoại mới từ trong túi ra.
“Cậu thế nhưng lại mang điện thoại đến trường học!” Giọng nói Trình Kiêu Kiêu hơi kích động.
“Suỵt.” Phương Tri Nịnh đặt ngón tay trỏ lên miệng, hai mắt sáng ngời mở lớn. Nhất trung nghiêm cấm học sinh mang điện thoại đến trường, một khi phát hiện điện thoại liền tịch thu còn phải viết kiểm điểm mời phụ huynh lên. Lá gan Phương Tri Nịnh còn không lớn đến mức làm lơ nội quy trường học, hôm nay mang điện thoại đến trường học cũng là bởi vì buổi chiều có tiết thể dục thích hợp để thả lỏng.
“Tớ tìm được một bộ phim truyền vô cùng hài hước, nam chính vô cùng đẹp trai.” Ngồi ở trên bông hoa tươi tốt ngăn cách với cầu thang đá, Phương Tri Nịnh chia cho Trình Kiêu Kiêu một cái tai nghe, ý bảo cô ấy đeo vào. Click mở video, hai người chuyên tâm xem phim.
Là một bộ phim tên là 《 giao hưởng tình nhân mộng 》, nam chính là Cao Nhan Trị và hoa khôi Nhị trung, cốt truyện hài hước làm hai cô gái ngồi xem không khỏi kêu lên.
“Đàn anh Thiên Thu rất đẹp trai!”
“Ánh mắt của tớ không tồi chứ.” Phương Tri Nịnh vô cùng đắc ý: “Về sau còn có tình tiết đàn anh Thiên Thu chỉ huy ban nhạc, mặc áo sơ mi trắng cầm gậy rất đẹp trai.”
“Lúc về gửi video đi, tớ cũng muốn xem bộ này.”
Hai người ngồi ở chỗ ẩn nấp, âm thanh đánh bóng “bang bang” lấn át tiếng nói chuyện, nhưng Phương Tri Nịnh và Trình Kiêu Kiêu vẫn có thể không kiêng kị gì mà nói chuyện phiếm.
Không biết là nữ sinh nào có lòng tốt đi qua sân bóng rổ, phát hiện các nhân vật phong vân đều cùng tụ hợp lại một chỗ chơi bóng rổ, vội vàng chạy đến chỗ nữ sinh dưới gốc cây thông báo, lập tức đưa theo một đoàn nữ sinh chạy đến khán đài sân bóng rổ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Liệu Thanh Mai Có Hay?
- Chương 1: Oan gia