Chương 97: Nam thừa nữ hiếm 3

Chỉ chớp mắt, những chiếc H-Bahn

đã

lần lượt dừng trước quặng mỏ cách đó

không

xa, tiếp đó cửa xe H-Bahn mở ra,

một

đám binh lính ăn mặc quân phục màu đen từ trong xe nhảy xuống, cầm súng ống đen ngòm trong tay, hướng về phía đám bò cạp đỏ bắn phá.

Tiếng súng đùng đoàng

không

ngừng vang lên, dưới đất đầy rẫy những thi thể bò cạp đỏ, thoắt chốc

một

cỗ hỏa khí xen lẫn mùi khét bao phủ trong

không

khí, mang theo cát gió nóng rát đánh tới, tỏa đầy mùi hương gay mũi cổ quái.

Có hỏa lực của bọn binh lính này mở rộng, quả

thật

so với những vũ khí lạnh còn hữu hiệu hơn. Bên phía bò cạp đỏ nhanh chóng

đã

bị đánh tan hơn phân nửa, số còn lại

thì

sợ tới mức tháo chạy vào trong sa mạc, mãi tới khi bò cạp vương to xác bị bắn chết, những bọn bò cạp cóc ké cũng biến mất hẳn. Đến nỗi động mỏ là địa bàn sinh sống của bọn chúng cũng bị bỏ mặc

không

thèm ngó ngàng đến.

Sau khi bọn lính giải quyết xong xác chúng, tức

thì

thì

liền đến hầm mỏ thu nhặt tinh thể bò cạp đỏ.

Từ đây có thể thấy được, những người kia đều chạy đến đây là bởi vì tinh thể bò cạp đỏ này.

một

người đàn ông mặc bộ quân phục đen hướng bọn họ

đi

tới, trong tay cầm cây roi ngựa màu đen,

một

đôi chân thon dài mặc quần lính bước tới gần. Ngũ quan diễm lệ, cặp mắt đa tình tuy

không

cười mà như

đang

cười, cả người đều tản ra

một

loại hơi thở mĩ lệ khoa trương.

Bộ dạng trông hệt như

một

bad boy điển hình.

“Các

anh

là người ở khu nào?”

hắn

mở miệng hỏi, cò phần

không

mấy để tâm.

Thiệu Sĩ cúi đầu đáp: “Bẩm trưởng quan, chúng tôi là người của khu 4.”

Những người khác

không

khống chế được tự giác cúi đầu, vô cùng thức thời. Tuy rằng bọn binh lính này xuất

hiện

cứu bọn

hắn

một

mạng, nhưng lại cực kỳ e sợ vũ khí

trên

tay bọn này, cho nên ngay cả thở mạnh cũng

không

dám.

Ngay cả hai người Thiệu Sĩ và lão Tiêu vốn có bản lãnh

không

tồi, khi đứng trước mặt người này cũng đành phải thu lại hơi thở của mình, rụt rè xen lẫn áp lực.

“Khu 4? Hóa ra là dân kỷ tu trong thành.”

hắn

cười khẽ, cũng

không

hỏi thêm gì nữa.

một

đám binh lính nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ trong chớp mắt

đã

dời lực chú ý từ hồng tinh thạch bên trong quặng mỏ chuyển hết lên

trên

H-Bahn.

Đám Thiệu Sĩ lặng lẽ đứng yên

một

chỗ, toàn thân bẩn thỉu trông giống hệt như dân tị nạn. Tuy rằng ghen tị lẫn hâm mô bọn binh lính kia thu thập

không

ít tinh thể bò cạp đỏ, ghen tị đến mắt cũng đỏ lên, thế nhưng lại

không

một

người nào dám biểu lộ

sự

tham lam ra ngoài mặt, chỉ ra vẻ bình tĩnh đứng tại chỗ.

Chờ sau khi binh lính bẩm báo lại tình huống, người đàn ông kia mới quay đầu nhìn về phía họ,

nói: “Chúng tôi cũng muốn trở về khu 4, tiện thế dẫn mọi người quá giang

một

đoạn đường.”

Mọi người nghe đến đây, sắc mặt ai nấy đều lộ ra vẻ

nhẹ

nhõm.

Thiệu Sĩ và lão Tiêu

âm

thầm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ cảnh giác lẫn phòng bị,

không

có chút nào là vui vẻ giống những người khác.

Những người bình thường kia

không

hề biết vị boss này là ai, chỉ biết người này tên là Lục Hành, là

mộttrong các thân vệ của quan chỉ huy khu năm, tính cánh hoa ngôn xảo biện. Hoàn toàn là

một

nhân vật

không

dễ dàng động đến.

Những quân nhân này hiếm khi đặt những tánh mạng người thường này vào mắt. Bây giờ bỗng nhiên chạm mặt ở địa phương thế này, cho dù là tình cờ hay là cố ý

thì

cũng vẫn lôi kéo

sự

chú ý của người khác, chỉ sợ rằng lúc này

hắn

đã

bắt đầu nghi ngờ rồi.

một

đám người tiến vào H-Bahn.

không

gian bên trong H-Bahn thực

sự

khá lớn, được chia làm hai khu vực riêng biệt, đám Thiệu Sĩ

thìđược an bài ở khu vực phía sau.

Lục Hành ngồi đối diện bọn họ, đôi chân thon dài bắt chéo vào nhau, dùng cặp mắt đào hoa đa tình của mình lướt quanh mấy người bọn họ, cười

nói: “Tôi nghe

nói

đêm qua có người của đội tuần tra La Mỗ Sâm

đi

ngang nơi này, có phải

không?”

Thiệu Sĩ thận trọng đáp: “Đúng vậy, rất nhiều đội viên của chúng tôi

đã

bị bọn La Mỗ Sâm bắt

đi

rồi.”

trên

mặt người còn lại lộ vẻ kìm nén cơn tức giận.

Lục Hành gật đầu, bàn tay thon dài mân mê roi ngựa, thở dài: “Những năm này La Mỗ Sâm càng lúc càng kiêu ngạo, thường xuyên vượt biên cướp bóc người khác. Đợi đến ngày tai kiếp tiếp theo, nhất định phải đấu với bọn chúng

một

trận, chỉ có khi đánh

một

trận

thật

đau

thì

bọn chúng mới

không

dám tái phạm.”

Đôi bên hàn huyên

một

hồi, vẫn luôn là Lục Hành thờ ơ đặt câu hỏi, Thiệu Sĩ và lão Tiêu cẩn thận trả lời. Đến khi những gì cần hỏi đều

đã

hỏi hết, Lục Hành mới duỗi lưng

một

cái, đứng dậy rời

đi.

Mãi đến khi bóng

hắn

khuất hẳn, đám người này mới thở phào

nhẹ

nhõm.

“Sĩ quan khu 5 đúng là ghê gớm hơn hẳn sĩ quan khu 4 đấy nhỉ, giọng điệu cứ như là quan chỉ huy khu 5 vậy đấy …” Có người

nhỏ

giọng lẩm bẩm,

không

dám quá lớn tiếng kẻo bị binh linh khu 5 ở trước mặt nghe được.

Mặc dù

hắn

nhỏ

giọng nhưng Lục Hành trở lại khu vực phía trước

thì

lại nghe



mồn

một

thông qua camera theo dõi. Cặp mắt hoa đào do dự lướt quanh màn hình, bỗng dưng tầm mắt khi quét đến

mộtngười

nhỏ

gầy

đang

thu mình trong góc

thì

liền dừng lại.

“Trưởng quan, có gì

không

ổn sao?” Binh lính bên cạnh hỏi.

Lục Hành chỉ vào người

trên

màn hình,

nói: “Đứa

nhỏ

này thoạt nhìn … có hơi kỳ lạ.”

Binh lính nhìn

một

hồi, thực

sự

ngoài bộ dáng

nhỏ

thó và gương mặt bẩn thỉu ra

thì

hắn

không

tài nào nhìn ra được cậu thiếu niên này có chỗ nào

không

đúng. Có thể

nói

điều khác lạ duy nhất chính là, vóc dáng của người này thoạt nhìn có vẻ giống con

gái

thì

phải. Hiếm có người con trai nào lại sở hữu tướng tá

nhỏ

nhắn như vậy, đoán chừng là vẫn chưa đến tuổi vị thành niên rồi.

một

tên nhóc còn chưa đến tuổi thành niên mà lại dám đến

một

nơi thế này, xem ra tên này cũng gan dạ lắm.

Lục Hành thấy điệu bộ

không

hiểu gì của binh lính, cũng

không

giải thích gì thêm nữa.

hắn

đầy hứng thú quan sát tên nhóc này

một

lát, cuối cùng mới thu hồi tầm mắt, cười cười lấy ra chiếc máy liên lạc, gửi tin cho quan chỉ huy khu 4.

Xưa nay

hắn

luôn tin vào phán đoán của mình, nếu cảm thấy có gì khác thường, tất nhiên phải điều tra

một

chút.

Trì An

không

biết mình

đã

vô tình khiến đối phương chú ý, có điều ngũ giác của



xưa nay luôn rất mẫn cảm, nhạy bén cảm nhận được có tầm mắt theo dõi, liền

âm

thầm quan sát chung quanh, nhanh chóng nhận ra trong chiếc H-Bahn có gắn camera theo dõi.

Ôm túi trong ngực

thật

chặt tận

một

lúc lâu,



làm bộ như

không

phát

hiện

gì, híp mắt ngẩn người.

Tuy bây giờ



rất muốn ngủ

một

giấc để có thể dung nạp ký ức của thân xác này, nhưng sợ hoàn cảnh chung quanh

không

an toàn, lỡ như bị đứt gánh giữa đường

thì

nói

không

chừng lại gặp phải tình cảnh quẫn bách như lúc gặp phải Dior ở thế giới kia mất, nên thôi bỏ

đi.

Vẫn là tìm

một

nơi an toàn trước

đã

thì

hơn.

Tốc độ của chiếc H-Bahn rất nhanh, chỉ mất hai tiếng

đã

đến được thành phố của con người.

Trì An nhìn bức tường thành hùng vĩ đằng kia qua cửa kính xe, nhìn ra được kiến trúc nơi này được xây bằng kiến trúc công nghệ cao theo lối

hiện

đại. Quả thực so với thành phố bị bỏ hoang trước đó là khác biệt

một

trời

một

vực.

Hiển nhiên, con người từ bỏ thành phố ngập đầy

hiện

đại hóa như thế này là có nguyên nhân. So với thành phố kiên cố này, thành thị kia có vẻ quá mức yếu ớt, cuối cùng xuống cấp thành

một

nơi đồng hiu mông quạnh.

Chiếc H-Bahn lái

một

đường tiến vào thành thị, sau đó đến bãi đỗ xe

thì

ngừng lại.

Lục Thành mở cửa, chân sải

một

bước dài tiến đến,

nói

với đám dân tị nạn

đang

ngồi bên trong xe: “Các vị, chúng ta

đã

đến khu 4 rồi. Mời xuống xe!”

một

đám người hấp tấp gật đầu, sau

một

hồi rối rít cảm tạ, bọn họ liền bước xuống xe.

Trì An theo sau đám người kia, lúc

đi

ngang

hắn

thì

cổ tay



đột nhiên bị

một

ai đó bắt lại.

Trì An ngẩng đầu, bình thản nhìn đối phương.



cảm giác được tên này rất mạnh, lấy thực lực

hiện

giờ của



thì

không

thể đấu lại

hắn.

Lục Thành híp mắt cười: “Em trai

nhỏ

năm nay nhiêu tuổi rồi?

đã

thành niên chưa?”

Trì An

không

biết

hắn

có ý gì, mờ mịt

nói: “Bẩm trưởng quan, tôi vẫn chưa thành niên …” Theo quan sát trước đó của Trì An,



phát

hiện

những thanh niên trưởng thành của thế giới này đa phần đều có vóc dáng cao lớn. Tướng



khi đứng cùng những cậu con trai này thoạt nhìn có vẻ quá

nhỏ

nhắn khác biệt, nên chỉ đành xưng là thiếu niên mà thôi.

Cứ như sâu trong lòng Trì An vang lên

một

giọng

nói, cảnh báo



rằng thà bị người khác hiểu lầm cũng

không

được phép tiết lộ thân phận

thật

sự

của mình.

Lục Hành lại sờ soạng tay Trì An

một

lúc mới chịu buông ra, híp mắt cười

nói: “Tạm biệt.”

Trì An nhìn chằm chằm

hắn

vài giây, sau đó cúi đầu bước xuống xe.

Sau khi theo mọi người ra bãi, Trì An ngây ngẩn đứng

trên

đường phố

hiện

đại, nhất thời có chút mờ mịt.



hiện

đang

không

có trí nhớ,

không

biết người nhà của cơ thể này là ai, sống ở chỗ nào.

Hay



nên tìm

một

nơi an toàn để dung nạp ký ức trước nhỉ?

Vừa nghĩ đến đây

thì

bất chợt,

một

thanh

âm

đầy kích động kêu lên: “An An!”

Trì An theo tiếng gọi quay đầu lại, liền thấy

một



gái

xinh đẹp có thân hình yểu điệu

đang

vui vẻ chạy về phía mình.

sự

xuất

hiện

của



gái

khiến mấy tên đàn ông

đi

ngang xung quanh đều lập tức quay phắt đầu lại, ánh mắt nóng rực thèm thuồng, có điều khi thấy dây xích kim loại nạm kim cương

trên

cổ



ta

thì

liền tiếc nuối dời tầm mắt.

Trì An tỉnh bơ đem thần sắc của mấy tên đàn ông chung quanh thu hết vào mắt, cuối cùng tầm mắt dừng lại

trên

người



gái

đang

chạy về phía mình.



gái

này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc

một

bộ váy liền trắng tinh, trông

thật

xinh đẹp và thuần khiết. Ngay cả nụ cười

trên

mặt cũng sáng ngời tựa như ánh dương vậy.

một



gái

xinh đẹp như thế này, quả thực có chút bất đồng với quang cảnh

trên

đường.

Trì An chú ý đến những người qua lại xung quanh, đa số bọn họ đều là nam giới mặc quân phục chỉnh tề,

không

hề có bóng dáng của nữ giới nào khác.

sự

xuất

hiện

của



gái

này,

thật

giống như

một

bông hoa nở rộ giữa đám đàn ông cứng cỏi thô kệch vậy. Quá mức đối lập rồi.

“An An, cuối cùng em

đã

trở về, em khỏe chứ?”



gái

kia dịu dàng hỏi, đưa tay nâng mặt Trì An lên, dùng khăn ướt lau

đi

vết bẩn

trên

mặt

cô, vẻ mặt vừa ôn nhu vừa chuyên chú.

Trì An mờ mịt trả lời: “Em

không

sao, chị đừng lo.”

“Lý nào lại

không

sao cho được chứ,

một



bé như em …”



ấy muốn

nói

lại thôi, cuối cùng lãnh đạm

nói: “An An, là chị hai vô dụng.”

thì

ra đây là chị hai của cơ thể này.

Trì An

không

có ký ức,

không

tiện

nói

quá nhiều, vì thế im lặng

không

đáp.

Sau khi lau mặt cho Trì An sạch

sẽ,



gái

kia cũng

không

có vẻ ghét bỏ bộ dạng bẩn thỉu của Trì An, nắm tay



cười: “An An, em đói bụng

không? Chị hai đưa em

đi

ăn cơm trước nhé.”

Trì An đúng là

đang

đói bụng, lương khô trong túi

không

hề dễ ăn tí nào, thế là lập tức đáp vâng

mộttiếng.



ấy dẫn Trì An vào trong

một

nhà hàng sang trọng, vẻ như bồi bàn của nhà hàng này hơi ghét bỏ bộ dáng lôi thôi như dân tị nạn của Trì An, nhưng thấy người đưa



vào là người phụ nữ có thân phận cao quý, liền nhịn xuống.

Trong nhà hàng còn người khác đến dùng bữa, đa số đều là người mặc quân phục, hơn nữa đều là quân phục có màu sắc khác nhau, người có quân phục màu xanh, người có quân phục màu nâu, màu đỏ.

Đám quân nhân này khi thấy có phụ nữ bước vào cửa

thì

hai mắt liền tỏa sáng, tuy rằng vừa nhìn dấu hiệu

trên

vòng cổ của



gái

thì

biết ngay người đàn ông của



ta

không

phải là kẻ tầm thường, nhưng bởi hiếm khi nhìn thấy con

gái

xuất

hiện

ở đây, cho nên vẫn khiến bọn họ cao hứng

không

thôi, đến mức dù dùng bữa cơm thông thường cũng cảm thấy ngon miệng hơn nhiều.

Sau khi Trì An bị



gái

nọ kéo ngồi xuống

thì



đặt túi balo mình ôm từ nãy đến giờ bỏ sang

một

bên, sau đó nhìn người phụ nữ gọi cơm

một

cách thành thục, hiểu được nơi này là tiệm ăn quen thuộc của

côấy.

một

người chị

gái

không

thiếu ăn

không

thiếu mặc, lại vô cùng xinh đẹp, vì sao



em

gái

lại sống thê thảm như vậy?

Trì An có chút

không

hiểu, chỉ có thể yên lặng xem xét.

Rất nhanh bồi bàn

đã

đem thức ăn ra, lấy món Tây làm bữa chính, còn có rượu đỏ hoa tươi đủ loại.

“An An, ăn nhiều

một

chút, em lại ốm

đi

rồi.” Người chị

gái

dịu dàng

nói.

Trì An cảm ơn

một

tiếng, bắt đầu ăn bít tết trước mặt.

Sau khi dùng xong bữa,



gái

kia lôi ra

một

tấm thẻ tính tiền, sau đó mới dẫn Trì An rời

đi.

Trì An ôm balo chứa đầy Xích Bọ Cạp tinh, lặng lẽ

đi

theo



ấy.

Bước chân của



gái

kia khá ngắn, dáng

đi

rất tao nhã, khi dạo bước

trên

đường phố

hiện

đại hóa nơi đây

thật

giống như dệt thành

một

phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp.

“An An, sau này đừng làm chuyện này nữa, chị hai rất lo cho em.”



gái

nọ bày ra vẻ mặt đau lòng nhìn

cô, trong mắt ánh lên thứ nước trong suốt,

nhỏ

nhẹ

nói: “Chị nghe

nói

nơi biên cảnh thường xuyên có nhiều chủng tộc khác qua lại, đáng sợ giống như bọn ăn thịt người La Mỗ Sâm vậy đó. Chẳng may em đυ.ng phải bọn chúng

thì

tính sao? Vì sao em

không

giống như chị, vui vẻ khỏe mạnh hưởng thụ cuộc sống trong thành chứ?”

Trì An cúi đầu

không

nói.

không

em



gái

nọ thấy dáng vẻ này của

cô, vẻ mặt càng thêm đau lòng, nức nở

nói: “An An, chị

đã

hứa với cha mẹ

sẽ

chăm sóc em

thật

tốt. Lần này … em nghe lời chị

đi!”

Trì An cảm giác được lời



gái

này có gì đó

không

thích hợp, nhạy bén phản ứng lại, lập tức xoay người bỏ chạy.

không

hiểu từ khi nào chung quanh lại xuất

hiện

một

đám quân nhân tay trang bị súng bắn, mặc bộ quân phục màu xanh. Hẳn là quân nhân thuộc khu bốn rồi.

“An An ---“



gái

kia kêu lên thảm thiết.

Trì An bỏ mặc như

không

nghe thấy, xuyên qua đám người bỏ chạy.

một

tiếng súng vừa gầm vang, vị trí đất ngay trước mặt



liền nổ tung, hiển nhiên đối phương

đãthẳng tay nổ súng về phía Trì An.

Tiếp đó



nghe được



gái

kia hét lên sau lưng mình: “không

được nổ súng,

không

được làm nó bị thương đâu, nó là …”

Tiếng hét nháy mắt liền bị tiếng người nháo nhào chôn vùi.

Trì An theo bản năng bỏ chạy, xuyên qua đoạn đường ngổn ngang trắc trở mà chạy trốn, sau lưng còn đám quân sĩ ráo riết truy đuổi. Những người qua đường thấy vậy đều hoảng sợ tránh

đi.

Tuy rằng



không



hiện

tại là tình huống gì, tại sao người chị

gái

kia lại phải sai người bắt mình, nhưng dựa vào trực giác



phải trốn trước

đã!

một

đám quân sĩ lúc này

đã

lao đến cạnh Trì An, Trì An lách người né ra sau, quân sĩ từ sau nhào tới và quân sĩ đứng trước mặt



liền đâm sầm vào nhau. Trì An nhân cơ hội đẩy hai tên đó

một

cái, khiến hai kẻ này

không

phản ứng kịp đâm sầm vào bọn quân sĩ

đang

đuổi theo phía sau, chớp mắt ngã xuống lần lượt.

Nhân cơ hội này,



tiếp tục bỏ chạy.

Vóc dáng Trì An

nhỏ

bé, luồn lách trong đám người rồi chui ra ngoài

một

cách dễ dàng trót lọt.

Đáng tiếc quân nhân trong thành có quá nhiều, ngay cả người

đi

đường ai nấy cũng đều mặc quân trang, khiến Trì An có ảo giác liệu có phải hết thảy những người sinh sống ở thế giới này đều là quân nhân hết hay

không, nhìn tới nhìn lui cũng chưa được mấy người. Thế cho nên bất kể là



chạy xa đến cỡ nào, đều có cảm giác như chẳng thể thoát được lòng bàn tay của các quân sĩ.

Bất thình lình đuôi mắt Trì An liếc qua

một

hốc tối đằng kia. Nơi ngõ

nhỏ

tối tăm kia người

đi

đường thưa thớt, bước chân



lập tức chuyển đổi, chạy ào về hướng đó.

âm

thanh súng bắn ầm

một

tiếng, viên đạn từ phía sau bay xoẹt qua tay Trì An, tức khắc Trì An liền cảm thấy cánh tay liến đau rát. Tiếp đó

một

tiếng súng lại vang lên, lòng bàn chân



liền dính

một

phát đạn, lảo đảo ngã lăn xuống đất.

Trì An đau đến sắc mặt trắng bệch, vừa ôm bàn chân ứa đầy máu vừa xoay người nhìn lại. Ở đầu ngõ,

một

gã đàn ông to cao mặc quân phục màu cấp bậc cao nhất đứng từ phía xa, dùng cặp mắt đỏ thẫm nhìn

cô,

trên

mặt lộ ra nụ cười đầy hứng thú.

“Còn chạy à?” Gã dùng súng chĩa về phía

cô, trong giọng

nói

đầy kí©h thí©ɧ.

Trì An đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi môi run bần bật.

Khẩu súng trong tay chỉa thẳng vào Trì An, gã chậm rãi

đi

tới về phía

cô, dùng ánh mắt cổ quái nhìn

cô,

nói: “thật

sự

khó mà tin được, bộ dạng này của



em, có chỗ nào giống phụ nữ chứ? Ừm, ngay cả hương vị của con

gái

cũng

không

có.”

Gã bước đến trước mặt

cô, cao ngạo nhìn



từ

trên

cao, sau đó chậm rãi ngồi xuống, đưa tay nắm lấy tóc



kéo đến gần mặt mình, hít sâu

một

hơi,

trên

mặt lộ ra dáng vẻ si mê, giọng điệu càng thêm phấn khích, “thì

ra ở gần

một

chút

thì

mới ngửi được, tuy rất mờ nhạt, nhưng đúng là có mùi hương của con

gái

đấy.”

Đôi mắt của gã hơi co lại, lộ ra vẻ mặt hưng phấn, đưa tay muốn ôm lấy Trì An.

Bất thình lình

một

đôi giày lính màu đen xuất

hiện

ở sau lưng Trì An, đem cái tên

đang

sáp đầu đến gần đạp

một

cước bay ra ngoài. Kế đó, Trì An liền cảm giác được mình bị

một

đôi bàn tay đầy uy lực ôm chầm lấy.

“cô

gái

này là của tôi! Tự tôi

sẽ

đưa



ấy

đi!”

Người ôm



cất tiếng bằng

một

chất giọng trầm thấp vô cùng dễ nghe.

Tên đàn ông bị

hắn

đạp

một

cước ngã lăn quay dưới đất, cơ thể to lớn vừa chạm đất liền vọng ra

mộttiếng bịch nặng nề.

Mặt gã nhăn nhó, từ dưới đất nhảy bật dậy, vừa giơ khẩu súng trong tay

thì

ngay tức khắc liền phát

hiện

một

khẩu súng khác

đã

đặt ngay ót chính mình từ phía sau.

“Tốt nhất ngươi đừng xử

sự

thiếu suy nghĩ

thì

hơn.”

một

tiếng cười vang lên từ sau lưng gã.

Gã đàn ông chậm rãi xoay đầu lại, nghênh đón gương mặt điển trai cười cợt của Lục Hành,

trên

mặt nhất thời căng ra, đôi mắt hung ác nhìn

hắn

chằm chằm.

Lục Hành mặt

không

đổi sắc, xoa xoa cằm

nói: “cô

gái

quan chỉ huy bọn ta nhìn trúng mà

anh

cũng dám mơ tưởng sao?”

Gã đàn ông nọ hơi kinh sợ, quay phắt đầu lại, liền thấy lúc này nơi phía ngõ

nhỏ

âm

u thăm thẳm kia, hai người đứng đó ban nãy

đã

biến mất

không

chút tăm tích.