„Hai người tính
đi
căn cứ Ánh Sao?“
„Dĩ nhiên.“ Trì An trả lời, „Nếu hai người sợ, có thể rời
đi.“
Da mặt Trần Bằng Oánh hơi run rẩy, bị
cô
nói
nghẹn đến trợn trắng mắt. Nếu bọn họ muốn
đi,
đã
sớm
đi,
sẽ
không
chờ đến bây giờ,
cô
gái
này biết
rõ
còn cố hỏi.
„Dị hình chưa tiến hóa sơ cấp
không
có chỉ số thông minh, chúng nó chỉ căn nuốt theo bản năng nguyên thủy của thú.“ Lộ Minh ở cạnh
nói, „Những dị hình tiến hóa thể T có chỉ số thông minh tương đương
một
đứa trẻ ba bốn tuổi,
trên
T là E, chỉ số thông minh của dị hình thể E là bảy tám tuổi, mỗi bậc tiến hóa, chỉ số thông minh của chúng nó cũng gia tăng theo vài tuổi...“
Trì An an tĩnh mà nghe y
nói, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
Tin tức dị hình có thể tiến hóa, tuy ở sau mạt thế vài tháng
đã
có người phát
hiện, nhưng với trạng thái tiến hóa của chúng, cũng như cấp bậc phân chia, còn
không
có chân chính xác minh ra, những thứ đó nhóm chuyên gia còn
đang
nghiên cứu. Cho nên
hiện
tại nhiều người còn
không
hiểu
rõ
tình huống tiến hóa của dị hình, chỉ biết chúng có thể tiến hóa, lại
không
biết sau khi tiến hóa là dạng gì.
Lộ mình
nói
tin tức này
không
khỏi quá mức tỉ mỉ, chẳng lẽ là căn cứ Tự Do tìm ra?
„Tương tự, dị hình cấp B
đã
có năng lực lãnh đạo sơ cấp, cho nên tôi cho rằng, lần này dị hình thành công tấn công vào căn cứ Ánh Sao là do có
một
con tiến hóa cấp B lãnh đạo chúng nó.“
Lộ Minh tổng kết lại.
Trì An „a“
một
tiếng, “Nếu có thể đem dị hình cấp B gϊếŧ
đi, như vậy có thể giải trừ nguy cơ của căn cứ Ánh Sao, đúng
không?“
Lộ Minh gật đầu, nhưng cũng rất nhanh lại lắc đầu, „ Dị hình cấp B quá cường đại, lấy thực lực
hiện
tại của con người, rất ít ai có thể đánh bại nó, hơn nữa trí tuệ của nó
không
thấp, biết tránh
đi
nguy hiểm, muốn gϊếŧ nó
không
dễ dàng. Trừ phi...“
Y cẩn thẩn mà
không
nói
tiếp.
Trì An liếc mắt nhìn y
một
cái, hỏi: „Trừ phi cái gì?“
Y đơn giản mà nhìn Trì An, cho người ta cảm giác đây là
một
người đàn ông thành
thật
hàm hậu.
Trong khoảng thời gian ở chung này, Trì An
đã
đem tính cách hai người này sờ thấu, Lộ Minh người này là ngoại hình ngây thơ nhưng tâm cơ, nhìn
thì
cứ nghĩ Trần Bằng Oánh làm chủ, nhưng
thật
sự
mỗi lần đều là hành
sự
theo ý y. Phỏng chừng quyết định
đi
theo hai người bọn họ, tùy ý cho bọn họ sử dụng, cũng là quyết định của Lộ Minh.
Thấy y
không
chịu
nói, Trì An cũng
không
miễn cưỡng, suy tư
một
lát, tò mò hỏi y: „Đúng rồi, tư liệu về phân định dị hình là do căn cứ Tự Do nắm giữ sao?“
Lộ Minh sáng suốt mà bảo trì trầm mặc.
Trong lòng Trì An hiểu
rõ, càng tò mò với căn cứ Tự Do kỳ quái kia.
cô
có
một
loại dự cảm, căn cứ Tự Do này vô cùng trọng yếu, thậm chí có khả năng
sẽ
vì
cô
mà cởi bỏ
một
số vấn đề, cũng giống như bí mật của mối liên quan giữa Tư Ngang và dị hình.
Hai người Trần Bằng Oánh xem như là đem tin tức đến cho họ, đưa tin xong, bọn họ nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
Trì An ngồi phía sau tiểu chính thái, tò mò nhìn đôi tay trắng nõn của cậu nhanh nhạy di chuyển
trên
bàn phím,
trên
màn hình
không
ngừng có biến hóa.
„Tôi làm ra nhiều con ong mini theo dõi,
sẽ
không
khiến cho dị hình chú ý, ngày mai hẳn là có thể tìm ra dị hình tiến hóa cấp B.“ Cậu quay đầu
nói
với Trì An, vừa rồi lời Lộ Minh
nói, cậu cũng nghe thấy.
Trì An hôn
một
cái lên mặt bánh bao của cậu, cười
nói: „Nhóc
thật
lợi hại!“
Cậu gợi môi lên,
trên
mặt toát lên
sự
kiêu ngạo của trẻ con, thoạt nhìn vô cùng đáng
yêu.
Trì An nhịn cười, lại cẩn thận hỏi, mới biết được trong khoảng thời gian này, cậu
đã
làm vài con ong mini hoạt động chung quanh, con ong này vô cùng
nhỏ, giống như ong mật
thật, giấu ở chung quanh, rất ít người
sẽ
chú ý tới nó, dị hình càng
sẽ
không. Chúng nó có thể theo dõi, có công năng quay chụp, theo hành động của bọn họ mà di động, tiện cho cậu quan sát hoàn cảnh chung quanh và tuyến đường.
Khoa học kỹ thuật ở thế giới này so với
hiện
đại mà Trì An ở
đã
phát triển hơn nửa thế kỷ, đặc biệt là khi mạt thế đến, con người dưới tuyệt cảnh, tiềm lực
không
ngừng được khai quật, khoa học kỹ thuật tiến bộ rất lớn, có rất nhiều sản phẩm giám sát ra đời nhằm vào dị hình, phương diện quản lý ở quân
sự
cũng tiến bộ rất lớn, rất nhiều vũ khí được nghiên cứu ra, càng là đột phá trước mạt thế.
Nhưng những thứ này, đối với người thường mà
nói, là
không
có biện pháp tiếp xúc, ngay cả cuồng chiến sĩ đều cũng rất ít khi được tiếp xúc,
không
có phương pháp
thì
thật
sự
không
làm ra được.
Tư Ngang đem ong mini thả ra xong
thì
mặc kệ, ngồi ở
trên
giường, nhịn
không
được ngáp
một
cái.
Trì An thấy thế, nhìn thời gian, phát
hiện
đã
qua giờ cậu
đi
ngủ, vội
nói: „Trẻ
nhỏ
nên lên giường ngủ.“
trên
mặt cậu lộ ra vẻ bất mãn, phi thường
không
thích
cô
dùng giọng điệu dỗ con nít này, nhưng vẫn ngoan ngoãn
đi
vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Khi lên giường ngủ, tiểu chính thái
nói
với
cô: „Ngày mai tôi muốn ăn bánh bao gà nhồi nấm hương.“
Trì An: „...“
Cậu trừng đôi mắt to xinh đẹp mà nhìn chằm chằm
cô.
Vì tiểu thiếu gia kén ăn, sáng sớm Trì An
đã
kêu Lộ Minh đến, ra món.
Sau khi Lộ Minh tỉnh lại, khóe miệng hơi hơi kéo lên, cuối cùng chỉ phải
nói: „Còn dư lại có
một
con, ăn xong là
không
còn nữa.“
Từ khi
đi
sau hai người này, y phát
hiện
chất lương thức ăn của họ cứ hướng lên cao, phỏng chừng qua
một
thời gian nữa,
sẽ
không
còn biện pháp trở lại những ngày tháng gặm bánh mì ăn lương khô như trước.
„không
sao, đến lúc đó lại tìm, dã vật bên ngoài nhiều mà.“ Trì An hào hùng
nói.
Lộ Minh nghĩ lại cũng đúng, tiểu thiếu gia đề món, tự nhiên phải làm ra, đỡ cho tiểu thiếu gia nghĩ bọn họ vô dụng, khởi động bom mini trong người họ, đến lúc đó ầm
một
tiếng, bọn họ
sẽ
xong đời.
Chờ khi Trì An luyện kiếm xong, Lộ Minh cũng làm xong bánh bao, Trì An nhanh chóng kêu thiếu gia dậy.
Tư Ngang mơ mơ màng màng mà thức dậy, hai mắt có chút
không
mở ra được.
Có thể là tối hôm qua dùng não quá nhiều, làm cho tinh thần cậu có chút kém cỏi, đầu cứ dựa vào lòng
cô, mơ mơ màng màng.
Mãi cho đến khi Trì An mang cậu vào nhà vệ sinh, hầu hạ cậu đánh răng rửa mặt, khi
cô
chỉ còn thiếu điều giúp cậu cởϊ qυầи đỡ tiểu JJ, cuối cùng cậu cũng bạo phát.
“Chị
đi
ra ngoài, tôi tự mình đến!” Cậu đỏ mặt, che quần lại, kiên trì
không
chịu cho
cô
động thủ.
Trì An nhún nhún vai,
không
sao cả
nói: “Nhóc xấu hổ cái gì? Đồ vật kia của trẻ con
không
phải đều như nhau sao?”
Cậu híp mắt nhìn
cô, “Chị
đã
nhìn qua?”
“…Khụ, khi đứa
nhỏ
của thân thích tè dầm trong quần, khi thay quần cho bé
thì
nhìn thấy.” Trì An uyển chuyển
nói,
không
mặt mũi
nói
cô
thấy nhiều rồi, đều là của người này, nhưng là khi cậu lớn lên.
Cậu “uhm”
một
tiếng, thần sắc bất thiện mà nhìn
cô
một
lúc lâu, mới
nói: “hiện
tại
không
cho chị xem, chờ khi tôi lớn lên
sẽ
cho chị coi đủ!”
nói
xong, cậu lập tức đóng cửa lại.
Trì An: “…”
Phát
hiện
mình bị đứa
nhỏ
đùa giỡn, Trì An
không
còn gì để
nói, xoay người
đi
xem máy theo dõi.
Mới ngồi xổm xem
một
lát, Trì An lập tức phát
hiện
nơi
ẩn
giấu của dị hình cấp B kia.
Nó thoạt nhìn giống như con người, mặc quần áo của con người, áo sơ mi màu xanh lục, quần màu xanh lục, che khuất da thịt
không
bình thường
trên
người, đôi tay cũng đeo bao tay da màu đen,
trên
đầu mang nón lưỡi trai, vành nón kéo thấp, che khuất nửa mặt,
không
nhìn kỹ
sẽ
cho rằng đây là
một
người thẩm mỹ có vấn đề.
Hơn nữa
hiện
tại là mạt thế, ai còn quan tâm thẩm mỹ của người khác như thế nào, thực dễ dàng khiến người ta xem
nhẹ
nó.
Ong mini trà trộn vào đám dị hình, dính lên
trên
người dị hình sơ cấp, camera thỉnh thoảng quay về phía thể tiến hóa kia, có
một
lần chụp được mặt nó, cách màn hình, Trì An vừa lúc cùng nó bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, trong lòng có chút ghê tởm.
Tư Ngang
không
biết xuất
hiện
sau lưng
cô
từ khi nào, đột nhiên duỗi tay, đè lên con chuột, rất nhanh đem hình ảnh chụp của cấp dị hình B kia tắt
đi.
Dưới mũ lưỡi trai, là vùng lông mày nhô lên, nó
không
có lông mày,
một
đôi mắt đặc trưng của loài bò sát, tròng mắt chiếm toàn bộ khung mắt, mũi bẹp, miệng nhô ra,
trên
mặt có vảy, vảy ở chung quanh khóe môi có màu sắc gần như màu trắng, đây là tiết tấu tiến hóa của nó.
Gương mặt này vô cùng khiêu chiến thẩm mỹ của loài người.
Lộ Minh và Trần Bằng Oánh đem bữa sáng vào, cũng nhìn thấy ảnh chụp.
Hai người đột nhiên nhìn thấy,
trên
mặt
không
khỏi lộ vẻ ngưng trọng.
Tốc độ tiến hóa của dị hình
đã
ngoài dự đoán của họ.
Tựa hồ chỉ cần chúng nó
không
ngừng cắn nuốt con người, là có thể
sẽ
luôn luôn tiến hóa, mãi cho đến cấp S.
không
giống như con người, cuồng chiến sĩ cũng vẫn luôn tiến hóa, đáng tiếc vì là gen tiến hóa, tốc độ tiến hóa và diện ngoài bên ngoài vẫn là vô cùng chậm.
Đối với con người mà
nói, đây
không
phải là tin tốt.
“Tên này vô củng thông minh.” Tư Ngang vừa nhìn màn hình vừa há miệng để Trì An đút bánh bao cho mình ăn.
Trì An nhìn
một
cái,
nói: “Nó
không
ngừng mà thay đổi vị trí
ẩn
mình, chính là
không
muốn con người phát
hiện
ra nó.”
Chung quanh căn cứ Ánh Sao
không
có kiến trúc gì, tầm nhìn trống trải, tên dị hình tiến hóa kia đều tránh trong đám dị hình sơ cấp, ra lệnh chúng tấn công.
một
camera khác chụp từ chỗ cao, giúp bọn họ nhìn thấy tình hình trong căn cứ.
Trải qua mấy ngày chiến đấu, tường thành của căn cứ Ánh Sao chồng chất thi thể dị hình, còn thi thể của con người
thì
không
nhìn thấy, phỏng chừng đều bị dị hình cắn nuốt, xương cốt
không
còn.
trên
mặt tường loang lổ vết máu, lúc này
một
số người
đang
gia cố lại những chỗ bị hư hại của tường thành.
Cách đó
không
xa, mặt đất gồ ghề lồi lõm, đều là do đạn dược gây ra.
Cách tường thành 100 mét, mấy vạn dị hình rậm rạp
đang
vây quanh nơi đó, tạm thời nghỉ ngơi. Chúng nó công kích cũng
không
phải
không
có kết cấu, dưới
sự
chỉ huy của dị hình cấp B, mỗi lần đều mang lại phiền toái cho con người.
Ăn xong bữa sáng, Trì An xách kiếm lên, tiếp tục luyện kiếm.
Tư Ngang tiếp tục chui đầu vào các sản phẩm điện tử.
Lộ Minh và Trần Bằng Oánh
không
có việc gì làm, đành ngồi xổm nhìn chiến tranh giữa con người và dị hình, mỗi khi nhìn thấy ai đó hy sinh, bọn họ đều nhịn
không
được nhíu mày, trong mắt toát ra
sự
không
đành lòng và bi thống.
Nhìn đồng loại của mình bị
một
đám dị hình bắt lấy cắn nuốt,
không
ngừng có người tiến lên lấp kín chỗ hổng,
sự
hy sinh bi tráng này,
sẽ
làm cho bất luận là ai cũng phải chấn động.
Buổi trưa, Lộ Minh làm ra bữa trưa
không
quá phong phú.
Sau khi ăn cơm trưa, Tư Ngang đem
một
cái máy truyền tinh xảo cho Trì An,
nói: “Làm xong rồi, chị thử
một
chút xem.”
Trì An cầm nó, thí nghiệm
một
chút, phát
hiện
không
có vấn đề gì
thì
cười
nói: “Được rồi, buổi chiều chị
sẽ
xuất phát.”
Lộ Minh và Trần Bằng Oánh giật mình nhìn
cô,
không
rõ
ý
cô
là gì.
*****
Căn cứ Ánh Sao vẫn tiếp tục chiến đấu.
Trận này, dị hình và con người chiến đấu liên tục ba ngày, con người bắt đầu mệt mỏi, mà đám dị hình lại
không
có chút xu hướng suy tàn nào, chúng nó giống như có thể
không
ăn
không
uống mà liên tục chiến đấu, mặc kệ cắn nuốt bao nhiêu người, cũng
không
hề thỏa mãn.
Sau bức tường thành cao cao kia là mấy vạn người, hơi thở tươi sống của con người hấp dẫn du͙© vọиɠ cắn nuốt của chúng nó.
Lưu Tướng quân đứng ở đầu tường, nhìn đám dị hình ở phía dưới
đang
công thành, trong mắt đầy tơ máu.
Ông
đã
lâu
không
có nghỉ ngơi, toàn dựa vào nghị lực chống đỡ, mỗi lần nhìn thấy có người hy sinh, trong mắt lộ ra vẻ bi thống, lại
không
có biện pháp gì.
Con người trừ bỏ chiến đấu cùng chúng, cũng
không
còn biện pháp nào khác.
Mắt thấy những vũ khí có lực sát thương cao đều dùng
không
sai biệt lắm, Lưu Tướng quân nghẹn ngào mà hỏi vũ khí mới bao giờ đưa đến, đột nhiên nghe được tiếng kinh hô.
Lưu Tướng quân theo bản năng mà nhìn qua, chỉ thấy nơi xa,
một
người
đang
chạy tới nơi này.
Người nọ tốc độ vô cùng cao, mục tiêu
rõ
ràng chính là dị hình,
không
ai biết người đó muốn làm gì, loại hành vi này,
không
khác gì
đi
chịu chết.
Lưu Tướng quân dùng kính viễn vọng quan sát, phát
hiện
người chạy đến đám dị hình là
một
cô
gái
trẻ, trong tay
cô
cầm kiếm, thanh kiếm kia giống như món đồ cổ được người ta cất giữ, thoạt nhìn
không
sắc bén, nhưng ở trong tay
cô, đám dị hình bị
cô
đánh tới đều
một
kiếm mất đầu.
Giống như
cô
đang
chém đậu hũ vậy.
Mọi người đều nhìn đến ngây người.
Lưu Tướng quân nhìn cũng ngây người, khi nào
thì
vảy của đám dị hình lại dễ chém như vậy? Bọn họ hoài nghi
cô
gái
kia
hiện
tại chỉ gặp phải giả dị hình.
Lúc này,
đã
có nhiều dị hình phát
hiện
có người tấn công từ phía sau, bản năng cắn nuốt của chúng khiến chúng bổ nhào về phía
cô, nhưng tốc độ của
cô
lại nhanh đến
không
tưởng tượng được,
cô
di chuyển nhanh nhạy giữa đám dị hình, ngẫu nhiên lại bay vọt lên, dẫm lên thân thể đám dị hình,
trên
đường gặp phải dị hình đều
một
kiếm chém chặt đầu.
Kiếm trong tay giống như máy thu hoạch dị hình, đám dị hình sơ cấp đều chết thảm dưới kiếm của
cô.
Đột nhiên, thân thể
cô
dựng thẳng lên, nhảy lên cao, tránh thoát công kích của
một
“người”.
Khi Lưu Tướng quân thấy
rõ
“người” cùng
cô
gái
cầm kiếm đánh nhau, tinh thần bị chấn động mạnh. “Người” đó cũng
không
phải là con người, mà là dị hình tiến hóa thành con người, tuy nó hóa trang giống con người, nhưng khi nón của nó bị kiếm hất
đi, lộ ra cái đầu đầy vảy.
trên
đầu nó có vảy màu xanh lục, nhưng màu sắc vảy
trên
mặt lại dần dần nhạt
đi, ngũ quan so với dị hình tiến hóa thể T càng giống con người hơn, độ cứng của vảy cũng cứng rắn hơn so với sơ cấp.
Khi
cô
gái
đâm kiếm vào thân thể nó, quần áo ở phần lưng bị cắt rớt, lộ ra vảy có màu sắc nhạt hơn bên trong, lại
không
lưu lại chút dấu vết nào, cũng
không
giống dị hình sơ cấp, có thể
một
nhát kiếm là chặt đứt đầu.
Có thể thấy được, kiếm của
cô
gái
này cũng
không
phải
không
gì
không
làm được, nó vẫn
không
có cách nào làm bị thương đến tiến hóa thể B này.
Dị hình tiến hóa thể B kia giống như bị
cô
chọc giận, phát ra mộ tiếng rít.
Đám dị hình sơ cấp chung quanh sôi nổi bao vây lại, đánh về phía
cô.
cô
lần nữa đột ngột từ mặt đất nhảy lên, thân thể xoay giữa
không
trung, lại lần nữa hướng về phía tên dị hình chạy trốn, lần này, kiếm của
cô
làm cho áo sơ mi
trên
người dị hình bị tước thành từng mảnh
nhỏ, đồng thời cũng hủy diệt lớp bao tay da của tay trái nó, lộ ra tay của
một
con quái vật,
một
bàn tay 6 ngón, mỗi đầu ngón tay đều có móng vuốt bén nhọn, có thể dễ dàng xuyên thủng
một
cục đá cứng rắn.
Người
trên
tường thành cùng người ngồi trong xe cách xa nơi đó cũng khẩn trương mà nhìn
một
màn này.
Bọn họ đều lo lắng cho đồng loại của mình, lo lắng
cô
có thể trở thành đồ ăn của dị hình tiến hóa kia
không.
Nhìn thấy
một
màn như vậy, Lưu Tướng quân
đã
nhìn ra
cô
gái
này tuy lợi hại, nhưng
cô
lại
không
làm gì được dị hình kia.
Đồng dạng, dị hình cũng
không
làm gì được
cô.
Võ công
cô
vô cùng cao, loại võ công này giống như võ thuật truyền thống, giống như
đang
xem phim võ hiệp, lại so với võ truyền thống có chút khác biệt, đặc biệt là cây kiếm kia, ở trong tay
cô, bay lượn như lông hồng, uyển chuyển như rồng bay, kiếm khí như cầu vồng.
cô
uyển chuyển
nhẹ
nhàng cất bước, dễ dàng tránh
đi
công kích của dị hình, đáng tiếc kiếm của
cô
không
thể lưu lại dấu vết
trên
người dị hình tiến hóa thể B.
Dị hình kia vô cùng lợi hại, càng tiến hóa, vảy của chúng càng cứng rắn, giống như hợp kim, rất ít vũ khí có thể gây tổn thương chúng nó. Tuy là như thế,
trên
người chúng nó vẫn có nhược điểm, chỉ là dị hình tiến hóa thể B lại vô cùng thông minh mà bảo vệ nhược điểm của mình, làm người ta
không
thể làm gì nó.
Vì bảo vệ nhược điểm của mình, nó
không
dám trực tiếp nghênh chiến, đồng dạng người tấn công vào giữa đám dị hình cũng
không
thể làm gì.
Giằng co suốt
một
giờ, mọi người đều lo lắng lên.
“Làm sao đây?
cô
ấy có thể chịu đựng nữa
không…” Trần Bằng Oánh nôn nóng
nói.
Hai mắt Lộ Minh gắt gao nhìn màn hình, lòng bay tay cũng ra đầy mồ hôi.
trên
thực tế, khi nghe thấy kế hoạch của hai người, bọn họ đều thấy hai người họ điên rồi, bọn họ từ đâu mà tự tin dám
một
người cầm vũ khí vọt vào giữa đám dị hình, tính kế dị hình tiến hóa thể B,
một
người ở xa điều khiển chỉ huy?
Nhưng mà,
sự
thật
chứng minh, bọn họ làm được.
Tư Ngang
không
để ý đến bọn họ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình,
một
tay ấn máy truyền tin,
một
lần nữa chỉ thị: “An AN, hướng 10 giờ, ba con dị hình.”
Người
trên
màn hình lại
một
lần nữa bay lên trời, quay người lại, kiếm trong tay chém ra, đầu ba con dị hình lìa khỏi cổ, thân thể ầm ầm rơi
trên
đất.
Dị hình tiến hóa thể B tiếp tục gọi dị hình đến ngăn cản Trì An tấn công.
“Thoạt nhìn
cô
ấy sắp đến cực hạn rồi, tiểu thiếu gia, cậu mau ngẫm biện pháp.” Trần Bằng Oánh nôn nóng
nói,
đã
quên người ngồi chỉ huy trước máy tính chỉ là
một
đứa trẻ con.
không
có biện pháp, đứa
nhỏ
này quá trâu, trong lúc bất tri bất giác, họ
đã
quên cậu chỉ là đứa
nhỏ.
Tư Ngang
không
để ý
cô, hai mắt gắt gao nhìn màn hình, yên lặng mà tính toán tình huống của dị hình tiến hóa thể B kia. Cậu nhìn người
đang
đại sát tứ phương
trên
màn hình, thấy trán
cô
thấm mồ hôi, ướt đẫm thái dương
cô, hai mắt lại càng ngày càng phát sáng.
Lúc này, cuối cùng
hắn
nói: “An An, lui lại!”
trên
màn hình, thân thể Trì An lại
một
lần nữa bay cao lên, dẫm lên lưng đám dị hình sơ cấp phía sau lưng, nhanh chóng nhảy ra xa.
Khi
cô
rời
đi
một
khoảng cách tương đối, đột nhiên truyền đến
một
tiếng nổ kinh thiên động địa.
Ầm
một
tiếng, toàn bộ mặt đất nổ tung, khắp nơi đều bị chấn động, trong tầm mắt của những người nơi xa, chỉ thấy
một
đám mây hình nấm nổ tung ở giữa
không
trung, dị hình chung quanh đều bị thổi vào…