Chương 152: Hắc ám xâm nhập

Ấn theo kế hoạch của Trì An, nơi này có ăn có uống thích hợp ở lại trường kỳ tu luyện, trước nâng cao vũ lực của mình rồi tính tiếp.

Nào biết qua mấy ngày, bọn họ

không

thể

không

bắt đầu đào vong.


Hiển nhiên những tên cuồng chiến sĩ đuổi gϊếŧ Tư Ngang

không

vì bất cứ khó khăn gì mà lùi bước, đám người này

một

bên tránh né bọn dị hình quanh quẩn trong thành,

một

bên tìm kiếm hai người bọn họ. Trì An cũng

không

biết những tên đó làm cách nào phán đoán được bọn họ chưa rời

đi, tìm kiếm mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được nơi bọn họ đặt chân.


Lúc ấy, Trì An

đang

tu luyện.


Linh lực ở thế giới này bị pha tạp, việc tu luyện của Trì An nhất định có trở ngại, nhưng linh lực trong cơ thể cũng khiến ngũ cảm của



nhanh nhạy hơn, năng lực phản ứng cũng nâng cao.


Tư Ngang ngồi đối diện nhìn



chằm chằm, tự nhiên phát

hiện



khác thường.


trên

thực tế, mấy ngày nay biểu

hiện

của cậu nhóc giống như

một

trẻ bị bệnh tự kỷ, vô cùng an tĩnh, có lúc khiến người ta xem

nhẹ

sự

tồn tại của cậu. Khi Trì An tu luyện, cậu

sẽ

ngồi bên cạnh nhìn

cô, cũng

không

gây ồn ào muốn

đi

ra ngoài hay làm gì đó,

yêu

cầu duy nhất chính là phải đảm bảo vệ sinh,

không

cho phép



sống như tên lưu manh.


Biểu

hiện

của cậu vô cùng thành thục.


Mấy ngày quan sát

đã

giúp cậu nắm giữ được tiết tấu tu luyện của Trì An. Thấy Trì An đột nhiên mở mắt, cậu lập tức xách ba lô

nhỏ

của mình lên.


Trì An ở bên cạnh vừa xách lên

một

cái ba lô lớn, vừa khiêng cậu lên, che chở đầu cậu, phá cửa mà chạy.


Chỗ bọn họ ở lập tức xuất

hiện

mấy lỗ đạn, viên đạn ghim

trên

vách tường, bên cạnh có

một

cái tủ cũ cũng dính đạn, nháy mắt vụn gỗ bay loạn.


Trì An khiêng cậu chạy như điên

trên

phố.


Những tên cuồng chiến sĩ đuổi theo phía sau

không

bỏ, tổng cộng có ba tên, hai nam

một

nữ, dẫn đầu là

một

tên cường tráng, cao chừng 2m, mặc đồ đen bằng da bó sát đặc chế, cơ ngực căng phồng. Hai người phía sau ăn mặc giống như thế, súng trong tay nhắm chuẩn người chạy ở phía trước, nhưng cũng

không

bắn về phía vị trí trí mạng, chủ yếu là ngăn cản đối phương bỏ trốn.


Trì An rất nhanh phát

hiện

ra điểm này, cảm thấy nhóm người này hẳn là

không

nghĩ gϊếŧ bọn

cô.




tính toán tốc độ bọn họ,

không

ngừng thay đổi phương hướng, chuyên chọn những nơi tương đối khó

đi, có chướng ngại vật.


Tư Ngang an tĩnh nằm

trên

vai

cô, mắt nhìn chằm chằm bọn người đuổi phía sau.


Ba tên cuồng chiến sĩ chạy ở phía sau

không

nhịn được mà chửi thề trong lòng,



gái

này



ràng là người thường, nhưng mặc kệ là tốc độ hay sức bật, độ nhanh nhạy đều lợi hại hơn so với người thường, trong nhất thời bọn họ còn cho rằng





một

cuồng chiến sĩ. Nhưng căn cứ vào hành vi trốn tránh

không

ứng chiến của

cô, bọn họ cũng

không

có cách nào phán đoán trình độ chân

thật

của

cô.


Trì An lại

một

lần nữa nhảy vượt qua

một

bức tường, vọt vào

một

ngõ

nhỏ

tăm tối.


Hai bên ngõ

nhỏ

đều là nhà dân cao bảy tám tầng, khoảng cách rất gần, có vẻ hẹp mà sâu. Vì mạt thế diễn ra nên nơi này

đã

không

còn dấu vết sinh hoạt của con người, nơi nơi đều là rác rưởi

không

tên, phát ra

một

mùi hương khó chịu.


Đột nhiên Trì An dừng lại.

Ngay chỗ sâu nhất của ngõ

nhỏ, hai nữ cuồng chiến sĩ tay cầm súng

đang

đứng đó, họ ăn mặc quần áo da màu đỏ đặc chế, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ tương ứng với thực lực của các

cô.


Trước có sói sau có hổ, Trì An gắt gao ôm cậu nhóc trong lòng ngực, chậm rãi lui về phía sau, mãi cho đến khi lưng chạm vào vách tường loang lỗ,

không

còn đường lui.


Ba người đuổi bắt phía sau cùng hai người chặn phía trước đều giơ súng trong tay lên, cẩn thận mà

đi

về phía họ, mãi cho đến khi cách họ 10m

thì

dừng lại.


Những kẻ này đều là cuồng chiến sĩ, từ quần áo cùng vũ khí của họ đều có thể nhìn ra bọn họ đến từ

một

chỗ.


Thái độ của họ vô cùng cẩn thận, giống như

đang

kiêng kị gì đó.


Bọn họ kiêng kị chính là Tư Ngang.

Sau khi Trì An phát

hiện

ra chuyện này, điểm khả nghi càng bành trướng trong lòng,

không



họ kiêng kị gì.



vẫn bảo trì cảnh giác, nhìn chằm chằm đám người trước mắt,

một

tay ôm chặt cậu nhóc trong ngực,

một

tay cầm thủy thủ.


Tư Ngang lẳng lặng mà nằm

trên

vai

cô, quay đầu nhìn về phía nhóm cuồng chiến sĩ vây quanh họ.


Nhóm cuồng chiến sĩ vốn

đang

bình tĩnh nhưng khi thấy cậu quay đầu nhìn

thì

nhịn

không

được cơ bắp hơi run rẩy, càng thêm cảnh giác, mặc dù

hiện

tại bọn họ

đang

bao vây hai người họ, nắm chắc phần thắng, bọn họ vẫn như cũ

không

dám thả lỏng.


„Cách“, tiếng đạn lên nòng.

Đồng tử Trì An hơi co lại,



chậm rãi nhích chân, đột nhiên thấy người đàn ông vạm vỡ truy đuổi bọn họ lúc trước đè súng

trên

tay của người phụ nữ bên cạnh, „Dừng tay.“


Người phụ nữ kia bất mãn nhìn

hắn.




ta là

một

người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, dáng người quyến rũ, đáng tiếc

trên

mặt lại có

một

vết sẹo dữ tợn, xé rách cơ bắp và làn da xung quanh, phá hư vẻ đẹp của gương mặt, khiến nửa bên mặt xinh đẹp động lòng người, nửa còn lại như ác quỷ.


„Vệ Đông, cút ngay! Cần phải gϊếŧ

hắn,

không

thì

hậu hoạn vô cùng!“


„không

được!“ Người đàn ông tên Vệ Đông

không

cho phép, „Mai thiếu muốn bắt sống.“


„Đào tiểu thư ra lệnh cho tôi gϊếŧ chết

không

cần luận tội! Tuyệt đối

không

thể để ác ma này tồn tại.“ Ả đồng dạng cũng

không

buông tha.


Trong lúc nhất thời, hai bên giằng co, những người

đi

theo phía sau hai người nọ vẫn như cũ nhìn chằm chằm hai người Trì An.


Trì An phát

hiện

nhóm đuổi theo họ từ đầu

thì

chủ trương bắt sống họ, mà những kẻ ở hẻm

nhỏ

cản họ

thì

muốn gϊếŧ họ, từ trong đối thoại có thể nhìn ra, bọn họ nghe lệnh từ những người khác nhau, nhưng mục tiêu vẫn là Tư Ngang.


Trì An

không

động đậy nhìn bọn họ, chờ đợi cơ hội.


Đột nhiên, người phụ nữ môi đỏ lên tiếng, „Vậy xem bản lĩnh ai cao hơn.“

nói

xong, nhân lúc người đàn ông kia

không

chú ý, ả bay nhanh tránh

đi

ngăn cản của

hắn, nhìn về phía hai người Trì An, nổ súng.


Trì An bay nhanh tránh

đi, trong lúc né tránh, Tư Ngang bị ném rơi xuống đất, rơi xuống

thì

mặt mày có chút xám tro, nhưng mà cậu cũng

không

so đo, rất nhanh bò dậy, nắm lấy tay Trì An đưa tới, né tránh công kích dày đặc phía sau.


Có mấy người kia ngăn cản,



và Tư Ngang đều

không

bị thương, nhưng chạy trốn có chút chật vật.


Ngay lúc



tìm kiếm cơ hội, bắt lấy Tư Ngang chạy

đi, ả áo da màu đỏ đột nhiên vọt lên, giơ súng ngay đầu của Tư Ngang.


Bọn họ

thật

sự

muốn gϊếŧ Tư Ngang.


Trì An nổi giận bừng bừng, kéo Tư Ngang ra, đồng thời cầm chủy thủ phóng về ngực của ả, xuyên thẳng trái tim ả.





không

cam lòng ngã xuống,



nhanh chóng nhảy qua,

một

chân đá khẩu súng lên cao, ở

trên

không

trung tiếp được, trở tay bắn về phía người phụ nữ phía sau, viên đạn sượt qua chân ả.


Đoàng đoàng đoàng!

Tiếng súng

không

ngừng vang lên trong ngõ

nhỏ, trong tay có súng, Trì An

không

bị câu thúc giống như trước nữa, tài bắn súng của



vô cùng sắc bén, mặc kệ là góc độ khó khăn thế nào cũng có thể nhắm chuẩn, tuy

không

sát hại, nhưng những người đó đều có vết thương bất đồng.


Lo lắng phụ cận có tiếp viện, Trì An cũng

không

có ham chiến, lại lần nữa bế người lên bỏ chạy.


Những người đó mang súng đuổi theo ra khỏi ngõ

nhỏ, giương mắt nhìn, đường phố ngang dọc

đã

không

thấy người đâu.


„Đáng giận!“ Ả mặt sẹo gầm lên, nửa bên mặt hoàn hảo cũng vặn vẹo theo.

Những người khác cũng tìm kiếm

thật

kỹ khắp nơi, ngay cả tiếng dị hình cũng

không

có, bọn họ

không

cách nào cảm giác được nơi hai người chạy trốn, hoặc là

không

trốn

đi, chỉ là tránh

đi

ở vùng lân cận.


Quanh đây đều là phòng tự xây, tùy ý đều có trốn được, bon họ

không

có nhiều thời gian mà lục soát từng phòng.


Sau

một

lúc lâu, ả mặt sẹo lạnh lùng hỏi: „Vệ Đông, ngươi xác định người bên cạnh tên tiểu quỷ kia đều

đã

chết?“


„Đúng!“ Vệ Đông chính là người đàn ông cường tráng,

hắn

trầm giọng

nói: „Lúc ấy chỉ có mình cậu ta chạy ra, hộ vệ đều bị chúng ta gϊếŧ chết. Còn về



gái

kia, chúng ta

không

biết



ta từ đâu ra,

trên

cổ



ta

không

có dấu hiệu của cuồng chiến sĩ,



ta chỉ là người bình thường.“


„Nhưng thân thủ



ta

không

giống người thường, tài bắn súng



ta vô cùng lợi hại, nhất định có huấn luyện qua.“ Người đàn ông bên cạnh bổ sung.


Sắc mặt ả vô cùng

không

tốt, đồng bọn của ả vừa rồi bị Trì An gϊếŧ chết, sức chiến đấu của Trì An hiển nhiên

không

giống người thường như họ từng nghĩ.


„Cũng đúng, có thể được tuyển chọn ở bên cạnh ác ma kia, chưa bao giờ là người thường.“ Ả lạnh lùng

nói.


Phát

hiện

con mồi của mình lần nữa chạy thoát, mấy người bọn họ

không

thể nào vui vẻ được.


Sau

một

lúc lâu, Vệ Đông

nói: „Được rồi, trước tiên chúng ta rời khỏi đây, rất nhanh bọn dị hình

sẽ

tới đây.“


Ả mặt sẹo lại

không

gấp,



chậm rì rì thu súng lại, cất vào bao súng, „sẽ

không, chỉ cần tên tiểu quỷ kia ở đây, dị hình

sẽ

không

xuất

hiện. Chúng ta chỉ cần nhìn xem nơi nào dị hình tránh

đi, là có thể biết

hắn

tránh ở đâu.“


Vừa mới

nói

xong, tiếng dị hình vang lên ở nơi xa, hơn nữa còn nhanh chóng chạy tới đây.


Sắc mặt mấy người đại biến, bất chấp chuyện khác, nhanh chóng rời

đi.


Trong chốc lát, dị hình cuối cùng cũng

đã

đến.


Khi chúng nó

đi

ngang qua những căn phòng quanh ngõ

nhỏ, thân thể chúng hơi ngưng lại, bước chân phóng

nhẹ

lại vài phần, như là

đi

vòng qua phạm vi an toàn, tiếp theo mới đuổi theo nhóm người chạy phía trước.


Máu

trên

người nhân loại hấp dẫn chúng nó cắn nuốt, thúc đây tiến hóa.


Trì An ôm gắt gao cậu nhóc trong ngực, ngồi xổm sau vách tường thấp bé, dựa vào mặt tường lạnh như băng, nghe tiếng dị hình bên ngoài.

Mãi cho đến khi của chúng dần dần

nhỏ

đi,



mới lén lúc ngồi dậy, xuyên qua cửa sổ rách nát, xem xét tình huống bên ngoài.

không

có người cũng

không

có dị hình,

một

mảng yên tĩnh,

một

cơn gió nóng

không

biết từ nơi nào từ từ thổi qua, mang đen hơi thở nóng chảy của mùa hè.


Trì An thở phào

nhẹ

nhõm trong lòng, lúc này mới phát

hiện

người trong lòng

không

đúng.


„Tư Ngang!“



nhỏ

giọng kêu.


Đầu

hắn

mềm mại rũ

trên

vai

cô, thân mình

nhỏ

mềm như bông.


Trì An đẩy người cậu ra, phát

hiện

hai mắt cậu nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, trán thấm đầy mồ hôi,

đã

lâm vào hôn mê.


Trì An hoảng sợ, vội bế cậu lên, nhảy ra cửa sổ, nhìn theo hướng ngược lại những người kia, vội vàng rời

đi.


Trì An tìm

một

căn phòng bí

ẩn, đem cửa chính và cửa sổ đều khóa kỹ, nhanh chóng đặt Tư Ngang lên giường.


Nhớ đến tiểu thiếu gia có bệnh sạch

sẽ, Trì An lập tức sửa sang lại giường

một

chút, trải

một

tấm vải sạch rồi mới đặt cậu xuống, tiếp theo lại

đi

tìm nước, nhúng khăn ướt chà lau vết bẩn

trên

người cậu.


Cậu chảy mồ hôi lạnh, nhiệt độ cơ thể xuống thấp cực điểm,

không

có chút độ ấm, phản phất giống như bị sốc, tình huống vô cùng

không

tốt.


Trì An suy đoán có khả năng liên quan đến đám dị hình vừa rồi, có thể xác định, đám dị hình kia xuất

hiện

có quan hệ với cậu, bằng

không

những người kia cũng

sẽ

không

vừa mới khẳng định dị hình

sẽ

không

xuất

hiện,

thì

dị hình lập tức xuất

hiện.


Trì An nhịn

không

được cởϊ qυầи áo cậu xuống, vừa lau mồ hôi vùa kiểm tra thân thể cậu.


Sau khi kiểm tra xong, Trì An mới xác nhận cậu là con người, trong lòng

nhẹ

nhàng thở ra. Tuy Tư Ngang là người cá ở thế giới trước, cũng

không

xem là người, nhưng tốt xấu còn có chữ „người“, hơn nữa người cá cũng

không

ăn thịt người.


Thế giới này dị hình chính là ăn thịt người!

Dị hình tiến hóa có quan hệ với việc ăn thịt người, cắn nuốt con người càng nhiều, tiến hóa đến càng nhanh.

Nghĩ đến việc ăn thịt người

thì

vô cùng ghê tởm.


Sau khi Trì An giúp cậu lau người, ở cửa hàng gần đó tìm được

một

ít quần áo trẻ em, cuối cùng thay cho cậu bộ quần áo ngủ hình gấu sạch

sẽ, sau đó ôm cậu vào lòng, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cậu.


Lần này Tư Ngang hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh lại.

Trì An sợ những tên cuồng chiến sĩ lần thứ hai căn cứ vào địa phương dị hình tránh

đi

để tìm ra bọn họ, mỗi ngày đều đổi

một

chỗ, mỗi chỗ ngày càng bí

ẩn, thế nên cũng

không

gặp tình huống ngoài ý muốn nào.


Khi Tư Ngang tỉnh lại, Trì An

đang

nấu cháo.


Cháo gạo kê là bổ dưỡng nhất, đem gạo rang với chút dầu,

sẽ

tỏa hương thơm.


Phát

hiện

cậu tỉnh lại, Trì An vô cùng vui vẻ, vội

đi

qua bế cậu lên, đặt lên

một

cái ghế mềm, vuốt trán hỏi: „Nhóc thấy sao rồi?“


Cậu nhóc thoạt nhìn

không

có tinh thần, mí mắt hạ xuống,

nhẹ

nhàng

nói: „Tôi

không

sao...“


không

sao mới là lạ!


Trì An lấy nước cho cậu súc miệng, sau đó bưng cháo qua đút cậu ăn.

Hôn mê ba ngày,

một

giọt nước cũng

không

uống, dù là người lớn cũng chịu

không

nổi.


Thấy cậu

không

có gì ăn uống, chỉ uống cháo, cả người nho

nhỏ

mềm mại ngồi đó, yếu ớt đến

một

đầu ngón tay cũng có thể làm bị thương cậu, Trì An vô cùng hụt hẫng.


Nhiều thế giới như vậy, người đàn ông này đều xuất

hiện

tuyệt đối cường thế từ đầu đến cuối, khiến cho



đã

quen thấy

anh

cường hãn. Cho nên ở cái thế giới nguy hiểm này,

anh

không

chỉ xuất

hiện

với thân phận là

một

cậu nhóc, còn yếu ớt như vậy, bị

một

đám cuồng chiến sĩ đuổi gϊếŧ, Trì An làm sao quen được.


không

chỉ

không

quen, hơn nữa còn vô cùng vô cùng đau lòng.


Chờ cậu nhóc uống cháo xong, tinh thần cậu tốt hơn nhiều, cúi đầu nhìn quần áo mặc

trên

người,

trên

mặt lộ ra thần sắc vi diệu, như là phi thường ghét bỏ.


Trì An làm như

không

phát

hiện,

nói: „Lần này nhóc hôn mê suốt ba ngày, chị rất lo cho nhóc. Tư Ngang, lúc đó nhóc làm gì vậy?“


Cậu dùng bàn tay trắng nõn kéo kéo tay áo hoạt hình, giọng nhàn nhạt, „không

có gì, tôi chỉ mệnh lệnh dị hình quanh đó lại đây.“ Cậu dừng lại, ngẩng đầu nhìn

cô, tiếp tục

nói: „Lần đầu tiên sử dụng năng lực này, thể lực tiêu hao quá mức, cho nên hôn mê lâu

một

chút.“


Trì An „à“

một

tiếng, duỗi tay sờ sờ mặt cậu.


Dường như hiểu



ý

cô, cậu

nói: „cô

yên tâm, tôi là người.“


Trì An

một

chút cũng

không

xấu hổ vì bị vạch trần, nhào qua ôm cậu vào lòng, hôn lên gương mặt bánh bao manh manh, cười tủm tỉm

nói: „Nhóc

thật

lợi hại, vậy mà có thể mệnh lệnh cho dị hình, nhóc còn bản lĩnh gì nữa?“


Cậu banh khuôn mặt

nhỏ, „cô

lại

không

buông tôi ra, tôi làm sao cho



biết tôi còn có bản lĩnh gì?“


Trì An phát

hiện

trên

tay cậu nắm đồ vật, giống như đạn dùng trong quân đội, vội buông cậu ra, trong lòng lại cảm thấy người đàn ông này dù biến thành trẻ con, lại

không

thích



tới gần,

thật

là lạ.


Sau khi phát

hiện



thật

sự

sảng khoái buông cậu ra, cậu lại khó chịu, nhìn chằm chằm ót

cô.


Sau

một

lúc lâu, cậu cuối đầu nhìn hai tay trắng nõn, mềm mại,

không



một

chút lực, thần sắc tối tăm.


Trì An

không

biết cậu nghĩ gì, vẻ mặt

thật

khủng bố, khiến người ta kinh sợ.


Người đàn ông này dù trưởng thành hay trẻ

nhỏ

đều

không

thể khiến người khác coi thường, nay cậu

đã

tỉnh, Trì An cũng

không

cần để ý nữa, buông tay tiếp tục tu luyện, trước tiên phải nâng cao vũ lực, mới có thể bảo hộ bọn họ.


Những ngày kế tiếp, Tư Ngang chậm rãi điều dưỡng thân thể, Trì An cũng nắm chặt thời gian để tu luyện.

Bọn họ

không

ngừng thay đổi vị trí

ẩn

nấp khắp thành phố này, giống như

đang

chơi trò trốn tìm với đám cuồng chiến sĩ cũng

đang

ẩn

nấp nơi này, tu vi của Trì An cũng tăng lên

không

ít.


Hai tháng sau, tu vi của Trì An

đã

tăng cao, bọn họ cuối cùng cũng

không

cần lại trốn tránh.


Trì An kiểm tra súng trong tay, cây súng này là lần trước bọn họ đoạt được từ trong tay đám cuồng chiến sĩ lần trước, đạn

đã

dùng gần hết, chỉ còn lại 2 viên, tựa hồ

không

có tác dụng gì nhiều, hơn nữa



am hiểu dùng kiếm hơn.


Trì An quyết định đợi lát vào trong thành tìm

một

chút, xem có thể tìm được

một

cây kiếm nào

không.


Khi thấy



vứt cây súng

đi, tiểu chính thái Tư Ngang đột nhiên duỗi tay cầm lấy, quan sát

một

lúc.


„Đây là súng do xưởng của căn cứ Tự Do sản xuất.“ Cậu lạnh lùng

nói, động vài cái

đã

tháo rời súng ra, nhìn cấu tạo của nó.


Trì An sửng sốt, „Muốn gϊếŧ nhóc là người của căn cứ Tự Do?“

Cậu chỉ „uhm“

một

tiếng, dùng đôi mắt đôi tím bình tĩnh nhìn

cô.


„Người muốn gϊếŧ tôi rất nhiều,

không

chỉ có căn cứ Tự Do.“


„Vì sao?“ Trì An kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ ở thế giới này người này là

một

kẻ chuyên môn kéo thù hận, mới hấp dẫn nhiều người đến gϊếŧ như vậy.


Cậu trầm mặc

một

chốc lát, mới

nói: „Tôi

không

biết.“


Trì An: „...“

„Có khả năng do năng lực

trên

người tôi, mà năng lực này...“ Cậu hơi nhíu mày, có chút

không

thoải mái.


Trì An thấy thế, nhịn

không

được thở dài, sửa sang lại ba lô,

nói

với cậu: „Được rồi, chúng ta

đi

thôi.“


Tiểu chính thái đứng lên, nắm lấy tay

cô.


Khi bàn tay nho

nhỏ

mềm mềm nắm lấy tay mình, tâm Trì An đều mềm xuống, khóe miệng mỉm cười, xoa xoa đầu cậu: „Nhóc yên tâm

đi, chị nhất định

sẽ

bảo vệ nhóc, mãi cho đến khi nhóc bình an lớn lên.“


Chờ khi cậu lớn lên, những người muốn gϊếŧ cậu

sẽ

không

còn dễ dàng nữa.


Tư Ngang nhìn chằm chằm hai tay họ

đang

nắm lấy nhau, tay



hoàn toàn có thể bao bọc lấy tay cậu, tương phản mãnh liệt này, làm

hắn

vô cùng bất mãn! Chờ nghe được lời



nói, sắc mặt cậu hoàn toàn đen.


một

chút cũng

không

cảm động!