Chương 148: Người cá biển xanh

Người đàn ông này chỉ vì

một

câu

không

thích của mình mà muốn nhấn chìm cả đảo hải tặc, bỗng dưng Trì An cảm thấy

một

lời khó

nói

hết.


“Đảo vô tội à nha!” Rốt cuộc Trì An cũng chỉ có thể

nói

được như vậy.


hắn

đưa mắt nhìn

cô, vô cùng tự nhiên mà thỏa hiệp, “Được rồi, đảo là vô tội, vậy

thìđuổi đám hải tặc

đi,

không

cho bọn chúng chiếm đoạt hòn đảo vô tội đó là được.”


Rồi sau đó để chúng ta tự mình xâm chiếm sao?

Trì An thiệt hết

nói

nổi.


Kể từ ngày đó, Trì An nhận ra vị nhân ngư nào đó thực

sự

rất thích thú với việc “giúpcô

trút giận”,

hắn

không

còn bám dính lấy



đòi làm chuyện đó mỗi khi

không

có gì làm như trước mà thường xuyên rời thuyền Siren, trở lại biển sâu tìm các hải

yêu

khác tra hỏi.


Toàn bộ hải

yêu

dưới lòng đại dương đều nằm dưới trướng của

hắn. Đây cũng chính là đặc quyền của riêng Vua hải

yêu.




không

tới nửa tháng, Siren gần như

đã

tra ra được

sự

tình.


Nhóm hải tặc trước kia từng ra tay hạ thuyền Warren là băng nhóm Bọ Cạp Đỏ, có điều Alec lại

không

phải người của chúng. Và thực chất

hắn

không

lệ thuộc vào bất kỳ băng nhóm hải tặc nào mà chỉ đơn độc nằm vùng cho hải tặc, miễn là đối phương chịu chi tiền, Alec

sẽ

sẵn sàng làm việc cho chúng.


Trì An kinh ngạc hỏi, “Vậy Alec lúc đó cũng được đám hải tặc Fillion đích thân thuê sao?”

Mặc dù Alec

đã

giúp Bọ Cạp Đỏ cướp thuyền Warren nhưng lúc đó

hắn

cũng

đangđược băng nhóm Fillion thuê người. Thực tế mà

nói, Alec

không

bị lệ thuộc bởi bất kỳ băng hải tặc nào mà chỉ đơn giản là

một

kẻ nằm vùng của các băng nhóm hải tặc, chỉ cần nơi nào chi đủ tiền cho mình, Alec đều sẵn sàng làm việc cho chúng!


“Đúng.” Vị nhân ngư tựa bên hồ thản nhiên đung đưa đuôi cá trong nước, thanh

âmbiếng nhác, “Nghe

nói

có rất nhiều kẻ nằm vùng giống Alec,

không

ai biết chúng từ đâu đến, thậm chí hải

yêu

cũng

không

cách nào tra



được chuyện này … em cũng biết đấy, hải

yêu

vốn

không

thích lên bờ.”


Trì An nhoài về phía mặt hồ

không

bị dính nước, hôn cái bẹp lên mặt

hắn.


hắn

nhướn mắt nhìn Trì An

một

cái, lại quay mặt

đi

ra chiều còn giận



chuyện vừa rồi.




không

nhịn được muốn cười, đây chẳng phải vì còn để bụng chuyện lúc trước

cômải dạy kiếm pháp cho Bliss mà

không

màng ra biển chơi với

hắn

hay sao? Bliss cũng chỉ là

một

cậu nhóc năm tuổi thôi mà,



cũng đâu phải luyến đồng, làm sao có gì vớimột

cậu bé trai được, cái vị này có muốn ghen cũng

không

nên đến mức này chứ.


Trì An lại hôn

một

cái lên má Siren, thấy

hắn

xoay bên mặt còn lại sang đây, ngụ ý bên này cũng muốn. Ánh mắt



lập tức đong đầy ý cười, tiếp tục hôn

hắn

thêm hai cái nữa, đối với chàng nhân ngư kiêu ngạo khó chiều này càng thêm phần bao dung.


Tính tình của nhân ngư ở thế giới này

không

được tốt lắm, lúc giận lên có thể khiến cả đại dương dấy lên

một

trận sóng to gió lớn. Có điều chỉ cần bắt được kỹ thuật “vuốt ve” bọn họ

thì

tính cách cũng

không

đến nỗi nào. Ở trong mắt Trì An, thỉnh thoảng giận dỗi hay kiêu ngạo

một

chút cũng là

một

loại lạc thú ấy mà.


Bị vờn đến tâm gan ngứa ngáy, Trì An nhảy phóc xuống nước ôm lấy

hắn, vừa hôn vừa ve vuốt vây cá nơi dọc sống lưng chàng nhân ngư của mình.


Trì An sau

một

hồi bị hôn loạn đến mơ màng tỉnh lại

thì

mới phát

hiện

chính mìnhđang

bị ai kia áp đến bờ biển hoan ái, tứ chi quấn quít làm chuyện sung sướиɠ nhất đời người.


Mãi đến sau

một

trận thở hổn hển, Trì An vừa ôm choàng cổ

hắn

vừa vuốt ve vây cá ở tai

hắn, lên tiếng: “Nhóm hải

yêu

biết Alec ở đâu

không?”


“Vẫn còn

trên

đảo của bọn Bọ Cạp Đỏ.”


Nghe vậy, Trì An khẽ cười đứng lên, “Thế

thì

chúng ta cũng đến chỗ bọn hải tặc Bọ Cạp Đỏ thôi.”


Nếu Trì An

không

đến kịp thời

thì

e rằng “Angel Durth”

sẽ

thật

sự

chết tại thời điểm đó, Alec cũng

sẽ

trở thành kẻ gián tiếp gây ra cái chết của nguyên chủ. Hơn thế nữa, Trì An cũng

đã

nhận lời với Herry lão đại rằng

một

ngày nào đó

sẽ

tận tay áp giải

hắnvề Kình đảo, buộc

hắn

thừa nhận thân phận hải tặc của mình trước mặt tất cả mọi người.


Tất nhiên là sau khi

đã

chứng minh được Alec

không

phải hải tặc mà chỉ là

một

kẻ nằm vùng cho hải tặc, Trì An cũng phải áp giải Alec về, buộc

hắn

phải thú nhận cho tất cả những gì mình

đã

làm.


Và khi biết được Alec

đã

từng trà trộn vào

không

ít nhóm hải tặc, Trì An liền sai người điều tra những băng nhóm này

một

hồi, cũng

không

vì mục đích gì khác, chỉ là muốn biết rốt cuộc bọn chúng

đang

định làm gì mà thôi.


Việc này hiển nhiên đành phải giao lại cho nhóm hải

yêu

làm việc.


Đây là thế giới của biển cả. Chỉ cần là nơi có hải

yêu

thì

nơi đó ắt

sẽ

không

thể thoát khỏi tai mắt của Siren, trừ phi những người kia

không

ra biển cả đời, bằng

khôngchẳng có chuyện gì

trên

đời có thể lừa được hải

yêu. Nhưng hiển nhiên cũng có số ít nhân loại thuộc ngoại lệ, ngay cả hải

yêu

cũng dám qua mặt,

một

trường hợp tiêu biểu trong đó chính là băng nhóm hải tặc Đầu Lâu Cốt.


Sau khi Trì An ra lệnh thuyền Siren khởi hành, Siren thẳng thắng

nói: “Trước tiên đến đảo của hải tặc Đầu Lâu Cốt

đi.”


“Vì sao vậy?” Trì An vừa bố trí lộ tuyến cho thuyền viên, vừa thắc mắc.

Đối với chính phủ nhân loại mà

nói

thì

cứ địa của hải tặc là nơi vô cùng bí mật, nhưng với hải

yêu

thì

không. Chỉ cần dò thám từ những hải

yêu

xung quanh

thì

bí mật nào rồi cũng được làm sáng tỏ.


“Xử lý

một

chút chuyện, bọn hải tặc Đầu Lâu Cốt

đã

từng qua mặt

một

nhân ngư chúng ta.” Siren đáp. Nhắc đến chuyện này,

hắn

còn ra chiều bất mãn dùng đuôi đập lên mặt nước.


Nghe vậy, Trì An liền cảm thấy hiếu kỳ, có khi đây mới chính là lý do mà băng Đầu Lâu Cốt được hải

yêu

hậu thuẫn trong truyền thuyết.


Lúc này ánh mặt trời vừa kịp tỏ, Trì An và nhân ngư cùng nhau chờ đợi trong hồ nước. Mặt hồ này tính ra cũng

không

quá lớn, chỉ cần mỗi

một

ngày thay nước biển là hoàn toàn sạch

sẽ

ngay.


Từ đây có thể nhìn thấy vùng đất bao la rộng lớn bên ngoài, Siren hiển nhiên rất vừa lòng.

Tất nhiên điều khiến

hắn

càng hài lòng hơn, chính là mỗi lầnTrì An ở

trên

tàu làm việc,hắn

chỉ cần ghé vào bờ là có thể nhìn thấy



rồi.


Siren

không

thích nhất chính là Trì An bị tiểu quỷ được gọi là “Bliss” gì đó quấn quít đòicô

dạy kiếm thuật. Mỗi lần như vậy Trì An của

hắn

đặc biệt kiên nhẫn,

trên

mặt vẫn thủy chung duy trì nụ cười ấm áp, mặc kệ đối phương có làm gì cũng vẫn đủ kiên nhẫn mà bao dung. Thế giới này hẳn

không

một

ai đủ lòng nhẫn nại để bao che khuyết điểm cho

một

người khác, nhưng Trì An lại có thể. Cũng vì thế mà khiến cho mỗi người ở chung với



đều

không

tự chủ được mà bị



hấp dẫn.


Siren cảm giác được

sự

xinh đẹp từ trong cốt cách Trì An chính là có quá nhiều điểm tốt. Có lẽ người khác bị



làm mê muội cũng là từ đây mà ra.


Lúc này, Siren ở ghé bên hồ dõi mắt nhìn Trì An

đang

luyện kiếm cho tiểu quỷ nhân loại bên dưới, bên cạnh còn có vài Kiếm Sư

đang

vung kiếm trái phải, thái độ của mỗimột

người dành cho Trì An luôn hết mực cung kính.


Ngay lúc nhìn thấy Trì An

đang

bắt lấy tay đứa

nhỏ

giảng dạy kiếm thuật, Siren lại nhịnkhông

dược dùng đuôi đập xuống mặt nước, khiến xung quanh nổi lên toàn bọt biển.


Những người

trên

boong tàu nghe được tiếng động này liền

không

tự chủ được giật giật đuôi mắt, cố gắng tập trung vào phận

sự

của chính mình.


Đuôi của nhân ngư đặc biệt xinh đẹp, nhưng đừng lầm tưởng rằng ngoài công dụng đẹp ra thứ này chẳng có lợi ích gì khác. Thời điểm nhân ngư giận lên, đuôi của

hắn

có thể trực tiếp hất ngã con thuyền, thậm chí có thể đập nát thành từng mảnh

nhỏ.


May mắn bẩm sinh nhân ngư vốn

không

thích tiếp cận nhân loại, bình thường chỉ cần người

không

phạm ta

thì

ta

không

phạm người, đôi bên bình an vô

sự.


Còn chưa kể

trên

tàu của họ còn có

một

vị nhân ngư. Tuy nhân ngư này xinh đẹp

thậtnhưng lại vô cùng nguy hiểm đó, ở đây ngoại trừ thuyền trưởng bọn họ ra

thì

nào ai dám tiếp cận

hắn

đâu. Thậm chí đứa

nhỏ

lanh lợi đáng

yêu

như Bliss tới đó cũng còn bị chiếc đuôi

không

nể tình của

hắn

tạt nước vào nữa đấy.


Sau

một

hồi hạ màn, lúc này Trì An mới dắt tay Bliss trở lại hồ nước.


Nhân ngư thần thái kiêu ngạo đưa mắt nhìn hai người họ.

Bliss chạy đến, từng giọt mồ hôi nhễ nhại

trên

gương mặt

nhỏ

nhắn đỏ bừng, phấn khích hỏi: “anh

Siren, mình xuống biển chơi

đi?”


Nhân ngư vung đuôi, lãnh đạm

nói: “Nhóc quỷ nhà ngươi chớ nên động

một

chút lại đòi ra biển, coi chừng bị sinh vật kéo xuống đáy biển, ta cũng

không

rảnh mà

đi

cứumột

tên nhóc như ngươi.”


Bliss bị

nói

như vậy cũng

không

chút buồn bực, ngược lại ngồi bệt xuống cạnh hồ nước, túm lấy

một

trái Lam Nguyệt Quả mà ăn, tiếp tục hỏi: “Ares và Ales chúng nó đâu rồi ạ?”


Nhân ngư quét mắt nhìn đứa

nhỏ,

không

hé răng, xoay người lội tới túm chân Trì An ở dưới nước.


Chân Trì An đung đưa trong nước,



cúi đầu hôn lên trán

hắn, cười

nói: “Đợi ánh mặt trời bớt gắt, em mới cùng

anh

ra biển nhé.”


Nhân ngư hừ

một

tiếng, hiển nhiên rất

không

hài lòng với câu trả lời.


hắn

buông chân

cô, vươn mình phất đuôi lên

không

trung tạo thành

một

đường cung xinh đẹp, cuối cùng tiếp mình lặn xuống lòng biển rồi bơi

đi

mất.


Bliss òa lên

một

tiếng rồi chạy ra lan can ngó nghiêng chung quanh. Tuy Bliss còn

nhỏtuổi nhưng chí ít cậu vẫn nhận thức được vị nhân ngư này xinh đẹp đến nhường nào. Mỗi lần chứng kiến Siren từ

trên

mạn thuyền nhảy xuống biển, cậu đều cảm thấy cảnh tượng này hoàn mỹ đến mức

không

một

từ nào có thể lột tả được. Đây đích thị là

mộtloại vẻ đẹp hấp dẫn đến động lòng người.


Trì An bất đắc dĩ thở dài, chắc mẩm rằng người đàn ông của mình lại ganh tị nữa rồi.

Trước đây

hắn

ăn dấm chua với người đàn ông khác cũng được

đi, nhưng Bliss mới bao nhiêu tuổi đâu,



chỉ đối đãi với Bliss như

một

đứa

nhỏ

mà vị này cũng có thể ghen cho được.


Chạng vạng, lúc Trì An chuẩn bị thay y phục để xuống biển tìm nhân ngư của mình

thìđột nhiên phó thuyền trưởng Jarreau tìm đến báo cáo,

nói

rằng có

một

con thuyềnđang

tiến đến.


“Là thuyền của hải quân hay là thuyền buôn?” Trì An hỏi.

“Đều

không

phải, hình như là cùa hải tặc.”


Trì An trừng to hai mắt, sau đó

không

nhịn được mà cười rộ lên, “Hắc, vận khí của chúng ta quả

không

sai.”


Jarreau nghe được

sự

hung phấn trong giọng

cô,

không

còn gì để

nói.


Thuyền khác gặp phải hải tặc chỉ biết lo lắng, khẩn trương mà chuẩn bị chiến đấu; còn thuyền của bọn họ, lại hưng phấn giống như muốn

đi

cướp bóc, nghĩ lại đều thấykhông

thích hợp.


Đúng rồi, thuyền này còn có

một

nhân ngư, mà vị nhân ngư kia đâu rồi?


Rất nhanh, thuyền hải tặc

đã

xuất

hiện

trong tầm nhìn, theo gió vượt sóng mà đến.


Trì An tiếp nhận kính viễn vọng nhìn

một

lát, xác nhận con thuyền này là thuộc về nhóm hải tặc Hắc Quả Phụ, cũng có thể xưng là nhóm hải tặc phu nhân

trên

biển, vì thành viên trong nhóm hải tặc toàn bộ là nữ giới.


một



gái

cao gầy xinh đẹp đứng ở đầu thuyền, lấy kính viễn vọng quan sát con thuyền cách đó

không

xa,

đang

thong thả chạy đến.


Chiếc thuyền kia so với thuyền bình thường

thì

còn lớn hơn, chứng tỏ là

một

con dê béo, hơn nữa bên ngoài của nó vô cùng xinh đẹp, có thể thấy khi được chế tạo

đã

sử dụng toàn tài liệu sang quý, chứng minh con thuyền này có thể vững vàng

đi

trên

biển dù trong bão táp mưa sa; điều này càng làm cho người ta động lòng tham. Tuy nhiên, thiết kế bên ngoài của nó cũng

không

có ký hiệu chính xác nào,

không

thể xác định được nó thuộc về thế lực nào, là của chính phủ, hay là thuyền buôn, hoặc là của hải tặc.


“Thế nào?” Nữ thủ lĩnh dò hỏi phó thủ lĩnh – người có kiến thức rộng rãi bên cạnh mình.

“Nhìn

không

ra, thuyền này vô cùng mới, hẳn là mới đóng thành

không

quá

một

năm.” Phó thủ lĩnh

nói.


Bên cạnh có vài



nàng ăn mặc lộ liễu, dáng người gợi cảm, làn da bánh mật, hứng thú bừng bừng hỏi: “Lão Đại, vậy có đoạt

không?”


Nữ thủ lĩnh vô cùng cẩn thận, “Trước tìm hiểu



ràng rồi lại

nói.”


Chờ đến khi hai thuyền đến gần nhau, có thể nhìn thấy tình huống của đối phươngtrên

thuyền.


Trì An đứng ở đầu thuyền, nhìn dáng người của đám phụ nữ kia, nhịn

không

được có chút tán thưởng.


Đối với nhóm hải tặc Hắc Quả Phụ này, Trì An cũng

đã

tìm hiểu qua, vì nữ thủ lĩnh

đãtừng có chuyện xưa, cho nên nhóm hải tặc này

không

giống những nhóm khác hai tay dính đầy máu,

không

cho người ta đường lui, các



chỉ đánh chiếm thuyền buôn, sau khi lấy được những thứ mình có thể sử dụng,

sẽ

không

đem người đuổi tận gϊếŧ tuyệt.


Đương nhiên, hải tặc là việc làm trái pháp luật,

nói



thì

cũng

không

đúng, nhưng

đibiển, cá lớn nuốt cá bé, bản thân mình có bản lĩnh

thì

đến đoạt, cũng

không

thể

nói

là sai.


Nhóm Hắc Quả Phụ nhìn tình huống

trên

tàu Siren, nhịn

không

được “chậc chậc” vài tiếng.


Bởi vì

một

cái thuyền lớn như vậy, nhưng chỉ có mấy chục thuyền viên, cũng quá quạnh quẽ

đi, nếu gặp phải hải tặc, trừ bỏ

nói

cho đối phương biết đây là con dê béo, ngoan ngoãn đứng yên chờ người đến đoạt, căn bản

không

có cách trốn thoát.


Nhưng mà, khi phát

hiện

những thuyền viên đó bảo vệ xung quanh

một

thiếu nữ có dáng người tinh tế, khuôn mặt non nớt, nhóm thuyền viên của Hắc Quả Phụ

khônggiấu nỗi kinh ngạc.


Chẳng lẽ



gái

này là thuyền trưởng của con thuyền

không

danh hào này?


Khi hai bên bắt đầu kêu gọi nhau, Trì An dùng

một

cái loa đơn sơ, khách khí

nói: “Người bạn Hắc Quả Phụ, có muốn cùng ta làm

một

vụ làm ăn

không?”


Nhóm hải tặc: “Cái gì?”

“Ta biết quy củ của các người,

trên

thuyền ta

không

có đồ các người có thể đoạt, mà thuyền này, ta cũng

không

thể để các người chiếm, xem ở quá khứ các ngươi vẫn có chút tốt tính, chúng ta làm ăn

đi.” Trì An cười tủm tỉm

nói, bộ dáng nhìn thực hiền lành lương thiện.


Nhóm hải tặc nhịn

không

được cười ầm ầm lên.


Thuyền viên

trên

thuyền Siren lập tức khó chịu, dám cười nhạo thuyền trưởng bọn họ, cũng

không

xem thuyền trưởng bọn họ là cái dạng hung tàn nào, nếu

không

phải đối diện là

một

đám đàn bà,

thì

bọn họ

đã

sớm gϊếŧ qua.


Phụ nữ khi đối diện với phụ nữ, vẫn là dễ mềm lòng.

Thủ lĩnh của Hắc Quả Phụ

không

cười, tung hoành

trên

biển bao nhiêu năm, trực giác báo cho



biết

không

thích hợp, đặc biệt là



gái

này, ở thời điểm này mà còn có thể mặt cười

nói

muốn cùng các



làm buôn bán, càng khiến



cảm thấy

không

ổn. Nếukhông

phải đối phương là kẻ ngu dốt

không

hiểu



tình huống

hiện

tại,

thì

chỉ có thể là do thực lực tuyệt đối vượt trội mọi mặt,



tương đối nghĩ về hướng về giả thiết sau.


Khi hai phương

đang

giằng co, đột nhiên có

một

tiếng thét chói tai vang lên


“Mau nhìn, dưới biển.” Có người kêu lên.

Nhóm nữ hải tặc Hắc Quả Phụ theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, phát

hiện

trên

mặt biển xanh, có

một

bóng ma khổng lồ dần dần xuất

hiện

trong nước, các



đối với tình huống này phi thường quen thuộc, trong biển có

một

hải thú khổng lồ được phái đến.


“Các ngươi là nhóm hải tặc Đầu Lâu Cốt?” Nữ thủ lĩnh hoảng sợ

nói.


Trì An dựa lan can,

không

chút nào để ý đến bóng ma khủng lồ dưới biển kia,

khôngnhanh

không

chậm

nói: “Chúng ta

không

phải hải tặc, chỉ là thương nhân bình thường.”


Đối phương



ràng

không

tin, nhưng lúc này hải thú được phái tới, làm sao còn có thời gian để ý chuyện khác.


“Lão Đại, chúng ta có nên nhanh chóng bỏ chạy

không?” Phó thủ lĩnh nhóm hải tặc lên tiếng hỏi.


Nữ thủ lĩnh rốt cuộc cũng là người từng trải, tuy bóng dáng hải thú cũng khiến trong nhất thời rối loạn, nhưng rất nhanh

đã

trấn định lại.

sự

trấn định này là do thấy phản ứng kỳ quái của phía đối diện, thuyền viên

trên

thuyền kia

không

chỉ

không

hoảng loạn khi thấy hải thú, ngược lại, hoàn toàn trấn tĩnh, vô cùng kỳ quái.


Trước kia



ta cũng

đã

từng thấy qua nhóm Đầu Lâu Cốt triệu hoán hải thú, bọn chúng dù biết



hải thú kia là do chính mình triệu tới, nhưng vẫn có chút thuyền viên thập phần hoảng loạn, dù sao người và hải thú là

không

có biện pháp câu thông, nếu hải thú được triệu hoán tới

không

phân biệt được địch ta, chỉ sợ kẻ triệu hoán cũngkhông

biết nên làm gì cho đúng.


Nhưng những người này lại bình tĩnh đến

không

thể tin được.


Cuối cùng, nữ thủ lĩnh cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.

Chờ sau khi thuyền của Hắc Quả Phụ rời

đi, bóng hải thú

trên

mặt biển cũng chậm rãi lặn xuống, sau đó biến mất.


Lúc này, sắc trời cũng chưa tắt nắng hẳn.

Trì An cởϊ áσ choàng

trên

người xuống, trực tiếp nhảy xuống biển.


Nước biển ấm áp do ánh mặt trời chiếu rọi,

một

đôi tay ôm lấy



từ phía sau, đem

côôm vào lòng ngực kiên cố, khi Trì An quay đầu lại, môi hôn ướŧ áŧ tiến đến, chiếm lấy môi

cô, hơi thở của đại dương nháy mắt chiếm cứ môi mềm của

cô. Rầm

một

tiếng, hai người nhảy lên từ dưới biển.


một

tay Trì An vén tóc ướt

trên

trán qua sau đầu, cười khanh khách nhìn người đàn ông trước mặt, “Hải thú vừa rồi là do

anh

triệu hoán tới sao?”


“Đúng vậy.” Tay người đàn ông trượt dọc theo sống lưng

cô, đôi mắt sáng quắc nhìncô, “Đáng tiếc bọn họ

không

động thủ, bằng

không

để hải thú ném thuyền chúng

đi.”


“Thuyền là vô tội mà.” Trì An

nói

lời chính nghĩa.


hắn

hừ

một

tiếng, ôm



đi

xuống biển

một

lần nữa, bơi

đi

thật

xa.


Tốc độ của nhân ngư vô cùng mau, Trì An nhắm mắt lại, tùy ý để

hắn

mang theo



đingao du trong biển.


hắn

mang



đi

nhìn cảnh biển tuyệt đẹp lúc hoàng hôn, ngắm san hô xinh đẹp cùng các loài cá sặc sỡ, cuối cùng, bọn họ ở dưới ánh trăng ân ái

trên

tảng đá ngầm, nhân ngư vô cùng có kỹ xảo, để



ngồi trong lòng ngực

hắn,

không

cho đá ngầm cứng rắn tổn thương da thịt

cô.




có chút then vì động tác có độ khó cao.


Trì An nằm trong lòng ngực

hắn, nhìn nửa người dưới ngâm mình dưới nước, ý cười trong mắt dần dần bị tinh quanh che dấu, thần sắc xinh đẹp làm nhân ngư

không

nhịn được si mê, dần dần

không

thể khắc chế.


Khi tỉnh lại do nghe tiếng sóng biển vỗ về, Trì An phát

hiện

mình

đã

nằm

trên

tấm đệm mềm

không

thấm nước ở khu bể bơi

trên

thuyền Siren, nhân ngư

đang

ở bên cạnh nhìn

cô, khi phát

hiện



tỉnh lại, lập tức lộ ra

một

nụ cười rụt rè tươi sáng, nụ cười sáng đến mức ánh sáng ngoài cửa sổ cũng phải thua kém


Trì An ngồi dậy, cảm giác khác thường

trên

người, hừ

nói: “anh

quá mức!”


hắn

thế mà làm đến mức



được ôm về thuyền cũng

không

biết, có thể thấy có bao nhiêu phóng túng, Trì An cảm thấy từ sau khi nhân ngư được khai trai, càng ngày càngkhông

biết khắc chế, nếu

không

lên tiếng ngăn cản,

hắn

đều có thể mỗi ngày đều động dục. (sorry pakon cho tám nhảm chút, edit tới đây làm tui nhớ câu “Mỗi ngày là mỗi ngày” của Hàm Quan Quân quá, hehe)


hắn

lấy

một

cây nhũ mía đưa cho

cô, sắc bén phản kích, “không

phải em kêu

anhđừng ngừng sao?”


Trì An: “…”

Trì An đem nhũ mía trong miệng trở thành thịt nhân ngư mà nhai, nhai đến khi

khôngsai biệt lắm, nhân ngư duỗi tay bóp miệng



há ra,

nói: “Đừng nhai, dư lại toàn là xác,

sẽ

tiêu hóa

không

tốt.”


Trì An đem xác mía phun ra

trên

tay

hắn, thấy

hắn

không

chút để ý mà ném vào sọt rác, lại dùng nước trong rửa tay, tiếp tục đút



ăn món khác.