Bầu trời đêm đen. Lúc này bóng trăng bên ngoài len lỏi vào cửa sổ, lan tỏa cùng ánh sáng phát ra từ những hạt minh châu đính
trên
trần nhà, vô tình biến cả khoang thuyền trở thành thiên đường tràn ngập ánh sáng.
Hạt minh châu bóng loáng rực rỡ rọi xuống chàng nhân ngư
đang
tựa bên hồ, khiến bộ dạng xinh đẹp của
hắn
càng thêm phần giống kiệt tác mà tạo hóa
đã
ban tặng, làm
không
một
ai nỡ lòng phá tan khoảnh khắc xinh đẹp trước mắt.
Lúc Trì An tỉnh táo lại
thì
đã
phát
hiện
chính mình lúc này
đang
nằm cạnh hồ nước,
trên
người khoác
một
chiếc chăn mỏng. Nhân ngư dựa người bên thành hồ, vừa vặn có thể nhìn ngắm
cô
từ
trên
xuống dưới.
Cũng
không
biết
hắn
đã
nhìn
cô
như vậy được bao lâu rồi.
Đối diện với ánh mắt nồng nàn say đắm của
hắn, Trì An có chút đỏ mặt, đặc biệt khi nhớ tới trước đó
đã
cùng
hắn
điên cuồng trong hồ nước này,
cô
lại càng thấy mình
không
còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa.
Cho dù là tài xế già
thì
cũng là tài xế già cổ
không
chịu được chủng loại khác biệt, muôn màu đa dạng, gần như mỗi
một
lần đều muốn chạm tới mấu chốt của Trì An mới thôi!
Và lần giao hợp với nhân thú này mới đích thị là điểm giới hạn cuối cùng của Trì An!
Thấy Trì An
đã
tỉnh lại, Siren lập tức đưa qua
một
khúc mía đầy nước cho
cô. Loại thực vật có thể uống này rất giàu chất protein và dinh dưỡng, rất thích hợp để làm thuốc bổ. Nhân loại nếu duy trì uống thức uống này, tuổi thọ cũng
sẽ
kéo dài hơn rất nhiều.
Sau khi uống xong nước mía, Trì An mới cảm thấy cổ họng đỡ khô hơn trước.
cô
ngồi dậy, chăn đơn
trên
người cũng theo cử động của
cô
mà rớt xuống. Cảm nhận được tầm mắt của nhân ngư, Trì An đến tận lúc này mới phát giác được
trên
người mình hoàn toàn
không
có mặc quần áo.
cô
ung dung kéo chăn che hết cả cơ thể mình,
nói
với
hắn: “Hóa ra
đã
muộn như vậy rồi,
anh
có muốn ăn gì đó
không?”
“anh
ăn rồi, có dành phần cho em đây.” Dứt lời,
hắn
chỉ tay vào chậu cá
nhỏ
ở bên cạnh hồ nước.
Hình thù của con cá trong chậu vô cùng xấu xí, thoạt nhìn tưởng
đã
chết nhưng thực ra vẫn còn tươi sống. Đây là loại cá sống dưới đáy biển, chỉ cần rời khỏi biển sâu
thì
sẽ
chết rất nhanh chóng. Xưa nay nhân ngư luôn ưa chuộng thức ăn tươi sống, vì muốn
cô
cũng được ăn món còn tươi nên
đã
canh thời gian bắt nó lên bờ, bỏ vào trong
một
chậu
nhỏ, chờ
cô
tỉnh dậy
thì
có thể ăn rồi.
Đáng lẽ Trì An còn
đang
giận vì hành động quá phận của
hắn
lúc sáng, nhưng khi bị
hắn
dùng cách này lấy lòng mình
thì
cô
lòng
cô
lập tức mềm nhũn lại,
không
tức giận thêm được nữa.
rõ
ràng
không
còn ký ức, nhưng người đàn ông này vẫn luôn biết làm thế nào để
cô
mềm lòng!
Sau khi ăn uống no nê, Trì An đứng dậy cử động gân cốt.
cô
đi
trên
sàn bằng chân trần,
trên
người chỉ có duy nhất
một
bộ váy ngắn, lộ ra đôi chân trắng nõn như tuyết.
Nhân ngư dựa bên hồ, tầm mắt vẫn cứ nhìn
cô
chằm chặp
không
buông, đuôi cá bên dưới
nhẹ
nhàng vỗ trong nước. Nếu
không
phải Trì An
đã
tránh ra xa,
hắn
nhất định
sẽ
kéo
cô
xuống nước lần nữa, tiếp tục công việc giao phối lúc sáng rồi.
Nếu
không
phải
cô
chịu
không
nổi đến ngất
đi, có lẽ
hắn
còn có thể làm thêm vài lần nữa. Thể chất của nhân loại và nhân ngư đúng là khác biệt mà!
“Em muốn ra ngoài nhìn
một
chút,
anh
đi
cùng
không?” Trì An mỉm cười hỏi.
Người đàn ông ừ
một
tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn
cô
một
lát rồi với tay nắm lấy sợi dây xích được treo thõng xuống ở bên cạnh. Theo tiếng động ròng rọc của cơ quan, hồ nước to lớn lập tức tách ra thành
một
con đường thông ra biển, tiếp đó nhân ngư nhảy ra khỏi mặt hồ, nhanh chóng men theo lối
đi
bơi thẳng ra biển lớn.
Con thuyền chiến Siren có mấy lối ra vào giống hệt thế này, tất cả đều là địa bàn của
hắn, cũng chỉ riêng mình nhân ngư mới có thể tự do di chuyển chúng.
Trì An thấy sau khi
hắn
bơi khỏi chỗ này
thì
không
mấy vui vẻ, dường như có chút
không
tình nguyện, có điều
cô
cũng
không
để trong lòng.
Cứ như vậy, Trì An lập tức thay
một
bộ y phục thuận tiện, treo thanh kiếm bên hông, cuối cùng mới bước ra khoang thuyền.
Thấy
cô
bước ra ngoài, mấy thuyền viên tuần tra
không
kìm được nhìn
cô
một
cái. Cả
một
ngày hôm nay, bọn họ đều thấy
cô
nhốt mình trong khoang thuyền, chẳng biết là làm gì mà ngay cả cơm tối cũng
không
ra ăn.
“Thuyền trưởng, ngài có muốn ăn tối
không?”
một
thuyền viên phụ trách bếp nút tiến lại hỏi.
“không
cần đâu, tôi
không
đói!”
Trì An
không
để ý đến biểu cảm kỳ dị của thuyền viên mà
đi
thẳng tới đầu thuyền. Ngay lúc này từ dưới biển nhảy ra
một
chú cá heo có ký hiệu tia chớp màu bạc
trên
trán.
“Chào Ares!” Trì An vui vẻ chào nó.
Ares bơi đến gần thuyền, sau đó Trì An ngay lập tức nhận ra chàng nhân ngư của mình
hiện
đang
trênlưng của Ares.
Bởi vì vừa ngoi lên mặt nước, mái tóc bạc ướt sũng của Siren dính bệt
trên
làn da trắng như cẩm thạch, những giọt nước đọng vương
trên
l*иg ngực rắn chắc tạo nên hình ảnh đối lập mãnh liệt dưới ánh trăng. Hết thảy như dung hòa với bộ dạng gợi cảm khó tả sẵn có, vô tình làm người khác phải choáng ngợp vì
hắn.
Siren dựa vào Ares, ngẩng đầu nhìn lên người thiếu nữ đứng ở đầu thuyền, ánh mắt chuyên chú dần dần
hiện
trên
dung mạo tuấn mỹ của
hắn, dường như lúc này cả thế giới đều sinh động nhảy múa bởi vì
hắn.
Tim Trì An khẽ rung động, cơ thể cũng vô thức chấn động theo.
“An An, xuống đây chơi thôi!”
hắn
hé ra cánh môi xinh đẹp, vươn tay về phía
cô.
Rốt cuộc Trì An cũng
không
muốn thua thiệt mà nhảy xuống, đích xác rơi vào trong lòng
hắn.
hắn
mỉm cười ôm chặt
cô
như
đang
ôm cả thế giới trong lòng, đưa
cô
vào trong biển cả.
Lúc này các thuyền viên
trên
thuyền bị nhân ngư hấp dẫn dưới ánh trăng mới hoàn hồn tỉnh táo lại, ngoài thở hắt ra vì kinh ngạc
thì
không
dám liếc mắt nhìn thêm lần nào nữ. Họ chỉ sợ hải
yêu
này cũng câu hồn mê hoặc lòng người như dân gian
đã
lưu truyền, để rồi bất tri bất giác bị dụ dỗ kéo vào trong nước, cuối cùng chết tự lúc nào cũng
không
hay biết.
Xưa nay với những tin đồn kiểu này họ chỉ duy trì thái độ bán tín bán nghi, nhưng khi tận mắt chứng kiến
một
hải
yêu
bằng xương bằng thịt ở ngay trước mặt, họ
thật
sự
không
muốn tin cũng
không
được.
Bởi
một
lẽ, ngoại hình của hải
yêu
hóa ra lại mê hoặc nhân loại đến như vậy.
Siren dẫn Trì An xuống lòng biển, Ares cũng theo đuôi phía sau.
Hai người đùa nghịch trong nước chừng hai giờ, cuối cùng mới mò tới chỗ đá ngầm nghỉ mệt, ăn
một
ít thực phẩm để lấy lại sức.
Trì An ngồi
một
chỗ vắt khô nước
trên
tóc, thấy chàng nhân ngư
đang
nói
gì đó với Ares, tiếp đó chú cá heo liền rơi xuống nước
không
thấy nữa.
Đợi
hắn
bước tới choàng tay ôm eo mình, Trì An mới
nhẹ
nhàng đưa chân đạp đạp đuôi cá dưới nước của
hắn, cười trêu chọc: “anh
sai Ares
đi
đâu vậy, làm chuyện mờ ám gì à?”
hắn
không
chút để ý hừ
một
tiếng, hai tay thuần thục dịch chuyển từ bắp đùi Trì An rồi vờn quanh cặp mông tròn lẳng, bàn tay men theo đường rãnh mò mẫm đến vùng sống lưng, chậm rãi nhích dần lên cao từng chút từng chút.
Ý tứ
không
cần
nói
cũng biết.
Trì An cảnh giác trừng
hắn, “Hôm nay
đã
làm rồi,
không
được!”
“thật
à?”
hắn
nhìn ngắm
cô
bằng đôi mắt tím nồng đậm tình ý.
Trì An: “…
thật
sự
không
được, chờ ba ngày nữa, à thôi, hai ngày vậy …”
“Hai ngày lâu lắm.”
“không
lâu, rất nhanh thôi.” Ngữ điệu của Trì An vô cùng thành khẩn.
“Nhưng mà
anh
khó chịu … An An yên tâm,
anh
nhất định
sẽ
làm cho em
thật
sung sướиɠ.”
Đến tận sau khi Trì An bị
hắn
kéo vào trong nước và trải qua
một
trận hoan ái kịch liệt,
cô
hứa
sẽ
khôngbao giờ tin người đàn ông này nữa.
Mẹ kiếp, có mấy tiếng thôi
hắn
còn
không
chờ được
thì
nói
gì đến ngày mai, còn kéo
cô
xuống nước hành hạ đến suýt bị nước làm ngộp chết luôn. Cứ cho loài người ở thế giới này có khả năng nín thở lâu trong nước
thì
cũng
không
phải để dùng cho việc này chứ.
cô
thực
sự
xấu hổ muốn chết được!
Trì An nằm
trên
giường, xoay lưng về phía hồ nước.
“An An, em có mệt
không? Có muốn lại đây tắm
không?” Nhân ngư tựa bên hồ nước,
âm
thanh mềm mại tươi đẹp vang lên.
Trì An
không
thèm để ý, kéo chăn lên che mất lỗ tai, kẻo chính mình
không
có định lực mà thực
sự
chạy lại chỗ
hắn.
Hormone của nam nhân ngư trong mùa giao phối mạnh mẽ đến chóng mặt, thực khiến người ta
khôngthể kháng cự được mà.
Phát
hiện
cô
giận
thật, nhân ngư đành phải ngậm chặt miệng, lại hé mắt nhìn
cô
một
lần nữa mới lên tiếng: “Ngủ ngon!”
Sau
một
lúc, Trì An mới mở hai mắt quay đầu nhìn về phía hồ nước. Mắt thấy chàng nhân ngư nọ
đãtrầm xuống đáy nước nghỉ ngơi,
cô
mới đáp “ngủ ngon” rồi quay người nhắm mắt lại ngủ
một
giấc.
Thuyền Siren chậm rãi trôi
trên
biển.
Do bọn họ
không
cần phải chạy đua với thời gian mà chỉ tùy ý trôi theo dòng thượng lưu, vì thế thuyền Siren lấy tiêu chí thong thả
đi
đầu tốc độ.
Chung quanh
không
có hòn đảo nào có địa hình lớn, tuy nhiên đảo
nhỏ
thì
lại xuất
hiện
rất nhiều. Mỗi lần ngang qua
một
đảo
nhỏ
nào đó, thuyền của Trì An đều nán lại để đổi chác vật dụng hằng ngày với các cư dân
trên
đảo, hoàn toàn biệt lập với phong cách làm việc của Gerry lão đại.
Đành rằng Gerry lão đại làm việc thiện, nhưng do là dân buôn nên dù sao cũng phải kiếm chác
một
ít. Trì An ngược lại
không
thiếu của cải, mục đích con thuyền này được kiến tạo cũng vì nhân ngư của
côchứ chẳng phải vì tiền bạc, thế nên việc vận hành cứ để xuôi theo tự nhiên là tốt rồi.
Điểm dừng đầu tiên Trì An chính là Tiểu Châu đảo.
Thời điểm mới tiến tới thế giới này, giai đoạn Trì An sinh sống ở đây
đã
để lại cho
cô
rất nhiều tình cảm và quý trọng.
một
phần cũng nhờ có Tiểu Châu đảo nên mỗi khi
đi
ngang
một
hòn đảo bé
nhỏ
cằn cỗi,
cô
mới có suy nghĩ nên trao đổi những vật phẩm sinh hoạt của mình với các hải dân nghèo khó.
hiện
tại Trì An có thuyền, vật chất và có thời gian, vì thế nhân tiện
đi
gặp hai ông cháu Bill luôn thôi.
Lúc thuyền Siren cập bến Tiểu Châu đảo, cả Tiểu Châu đảo buồn tẻ như hóa sinh động trong chớp mắt.
Trì An đứng
trên
boong tàu đưa mắt nhìn về phía xa, lúc trông thấy
một
người
đang
lượm nhặt vỏ sò ở bãi cát
thì
chợt bật cười thành tiếng, vẫy tay kêu lên: “Bliss!”
Bliss nhìn chằm chằm
một
lúc, khi phát
hiện
người đứng
trên
boong tàu là Trì An
thì
vui mừng nhảy dựng lên, vừa chạy nhào tới vừa kêu to: “anh
Joy!”
Bất ngờ, Trì An từ
trên
thuyền nhảy phốc xuống,
nhẹ
nhàng đáp xuống bãi cát dưới chân.
Chứng kiến
một
màn thế này, đừng
nói
là mọi người
trên
thuyền đều trừng mắt nhìn sang, ngay cả các hải dân ở nơi đây nghe được tiếng huyên náo cũng phải giật mình vì bất ngờ.
Bliss cuối cùng cũng chạy tới.
Trì An cười ôm lấy cậu bé xoay tít
một
vòng tròn rồi đặt nó xuống đất, cuối cùng mới xoay người đối diện với các hải dân.
“Jo … Joy?” Bill ngạc nhiên nhìn Trì An, khi phát
hiện
hai điểm nhô lên ở ngực
cô, hai mắt của ông trừng lớn đến suýt rớt ra ngoài.
trên
người Trì An vẫn mặc phục trang của nam giới, nhưng vì lần này
cô
không
dùng vải buộc nên khiến đường cong nữ tính của mình được dịp phơi bày hết ra ngoài, ai nhìn vào cũng nhận ra được đây là
mộtthiếu nữ.
Trì An nắm tay cậu bé Bliss, hướng bọn họ chào hỏi: “Ông nội Bill,
đã
lâu
không
gặp! Dịp này trở lại, con có đem theo khá nhiều vật dụng hằng ngày tới đây, mọi người ai cũng có phần!”
Nhóm người hải dân đưa mắt nhìn nhau, nhất thời vẫn
không
cách nào tin cậu bé từng lưu lạc đến Tiểu Châu đảo nghèo túng ngày xưa và thiếu nữ như con nhà quyền quý trước mắt này là cùng
một
người.
Tuy nhiên nghe được câu cuối cùng của họ, mọi người nơi đây ai cũng lập tức vui vẻ!
Trì An kéo tay nhóc Bliss, theo chân ông Bill tiến vào trong thôn.
Bill
không
nhịn được hỏi: “Joy, con đây là …”
“Ông nội Bill, tên của con là Angel Durth, Joy Durth chẳng qua chỉ là
một
danh xưng để con tiện hoạt động
trên
thuyền bè mà thôi.
hiện
tại con
đã
có thuyền của riêng mình rồi, có là nam hay nữ cũng
không
còn quan trọng, nhưng sau này ông cứ gọi con là Joy cũng được.” Trì An cười
nói.
Bill vui mừng
nói: “Xem ra khi đó con
đã
bình an trở lại Kình đảo rồi! Người nhà của con khỏe chứ?”
“Vâng, rất khỏe! Mẹ của con rất lấy làm cảm kích vì lúc trước ông chịu thu nhận và giúp đỡ con.”
Tới khi bọn họ
đã
trở lại thôn, Trì An mới đưa
một
số đồ dùng cho ông Bill và các thôn dân xung quanh. Sau khi mọi người biết Trì An cung cấp đồ dùng cho họ bằng với giá gốc, hiển nhiên ai cũng vô cùng cao hứng.
“Tháng trước Kerry lão đại có đến đây
một
lần,
hắn
nói
dường như gần đây Kình đảo
đang
xảy ra chuyện gì đó, khiến hải tặc chung quanh hoảng sợ tháo chạy hết, báo hại ông lo lắng
một
phen!”
Trì An ngồi
trên
ghế đá trước nhà ông cháu Bill, mở miệng an ủi ông lão: “không
có gì đâu,
hiện
tại chuyện ở Kình đảo
đã
được giải quyết, từ nay về sau hải tặc
sẽ
không
dám bước vào Kình đảo nữa. Ông yên tâm nhé!”
Dứt lời,
cô
mở ra gói đồ mình đem tới, bên trong đều là lễ vật
cô
mang đến cho ông Bill.
Bliss vô cùng khoái chí,
không
ngừng sờ hết món này đến món khác. Trong đây ngoại trừ những đồ chơi dành cho bé trai, còn có
không
ít quần áo đẹp đẽ nữa.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Trì An, thấp thỏm hỏi: “Chị Joy, toàn bộ ở đây đều cho em hết ư?”
“Đúng vậy, tất cả đều là của em hết.” Trì An sờ đầu cậu bé, sau đó lại tiếp tục hỏi Bliss thời gian qua cậu bé có chịu khó luyện kiếm hay
không.
“Có, em rất chăm chỉ luyện tập ạ, ngày nào ông nội cũng canh chừng em chằm chặp ạ!” Bliss ngại ngùng đáp.
Trì An lại xoa đầu Bliss, thưởng cho cậu thêm vài Lam Nguyệt Quả.
Đợi khi Bliss bưng quà chạy
đi
tìm mấy người trong thôn chơi, Trì An mới đối mặt
nói
với Bill:” Ông nội Bill, thực ra lần này ngoại trừ đến thăm mọi người, con còn có
một
chuyện muốn
nói.
không
biết hai ông cháu có đồng ý rời khỏi Tiểu Châu đảo cùng con
không
nhỉ?”
Bill giật mình nhìn Trì An, tận khi hiểu được lời
cô
nói
là
thật
lòng, ông bèn
không
kìm được mừng rỡ cười rộ lên: “Cám ơn con, Joy!” Xưa kia tình cờ gặp
một
thiếu niên lưu lạc đến Tiểu Châu đảo, Bill chưa từng nghĩ rằng mình chỉ cho đối phương
một
nơi ở thế nhưng lại nhận được đền đáp từ
cô
gái
đó.
Ông hơi ngập ngừng, cuối cùng
nói: “Joy, ông
thì
già cả lắm rồi, cả đời có ở lại Tiểu Châu đảo cũng
không
sao cả. Chỉ có điều Bliss còn
nhỏ, ông cũng
không
hy vọng thằng bé
sẽ
chịu nghèo ngổ như vậy cả đời. Nếu có thể
thì
con hãy đưa Bliss lên thuyền cùng con
đi, sau này bình ổn mà lớn lên, con sắp xếp công việc cho nó là được!”
Trì An cười
nói: “Ông nội Bill, ông vẫn còn trẻ lắm mà. Thuyền của con lớn vô cùng, lại
đang
thiếu rất nhiều người, dù có thêm hai ông cháu ông cũng
không
thành vấn đề.”
Cuối cùng dưới
sự
khuyên nhủ của Trì An, Bill rốt cuộc cũng đồng ý với lời cam kết của
cô, cùng với cháu trai Bliss của mình trở thành thuyền viên chính thức của thuyền Siren.
Dù rằng đại dương ngoài kia muôn vàn nguy hiểm, cũng vẫn tốt hơn nhiều so với cả đời chết già ở hòn đảo
nhỏ
bé cằn cỗi, ông Bill lại càng luyến tiếc cháu trai duy nhất của mình chôn cả tương lai ở nơi đây. Chưa kể thuyền Siren lớn như vậy, người bình thường muốn lên thuyền còn
không
lên được, giờ đây họ có được cơ hội này dĩ nhiên là cao hứng vô cùng. Vì thế tận đáy lòng ông Bill thực
sự
rất biết ơn Trì An.
Thuyền Siren nán lại ở Tiểu Châu đảo
một
ngày. Sau khi trao đổi với hải dân đồ dùng và lương thực hằng ngày, mọi người cùng hai ông cháu Bill lại tiếp tục cuộc hành trình.
Chờ Trì An sắp xếp ổn thỏa cho hai ông cháu xong xuôi, lúc này mới quay trở lại khoang thuyền.
Nhưng mới vừa bước vào phòng
thì
đã
bị tia nước hắt vào mặt, tiếp đó dưới chân chợt lành lạnh, còn chưa kịp phản ứng lại
đã
bị người kéo vào trong nước, môi lập tức bị hôn lên.
Trì An há miệng cắn môi dưới của
hắn, trong mắt chứa đầy ý cười, ngón tay dần mân mê vảy cá dọc sống lưng
hắn, xoa xoa đến khi động tác của
hắn
dần trở nên ôn nhu,
cô
mới cười hỏi: “anh
lên thuyền từ lúc nào vậy?”
hắn
hừ mũi
một
tiếng: “anh
đã
lên đây từ sớm, chỉ là em
không
ở đây thôi.”
“Em phải thu xếp cho ông cháu Bill mà.” Trì An ngồi
trên
bờ, hai tay ôm cổ Siren, ngón tay như có như
không
lượn lờ sau gáy
hắn, động tác vô thức làm cho ai kia
không
được thoải mái mà nheo mắt lại, tựa như
một
con mãnh thú vì
không
được ăn uống no đủ mà sinh ra bất mãn.
“Nếu
không
nhờ có lúc trước ông nội Bill chịu thu nhận em, sợ là em
sẽ
…”
Trì An đem
sự
việc lúc đó kể lại
một
lượt cho Siren.
Sau khi bước vào thế giới này, người bằng hữu làm cho Trì An tín nhiệm đầu tiên chính là chú cá heo Ares – tuy rằng phải đến tận sau này
cô
mới biết được nó là sủng vật của Siren, và tiếp theo, hai đối tượng mà
cô
quý trọng sau đó chính là hai ông cháu Bill ở Tiểu Châu đảo. Nếu
không
có họ
thì
dựa vào cơ thể yếu ớt này và
không
nắm
rõ
tình huống của mình lúc đó, chỉ sợ là
cô
sẽ
không
cách nào hoàn thành nhiệm vụ được rồi.
Sau khi nghe những lời
cô
kể, người đàn ông hôn lên mặt
cô
trấn an,
nhẹ
giọng
nói: “Hải tặc truy sát thuyền Warren xưa kia là kẻ nào? Để
anh
triệu hoán
một
con dưới biển lên đây san bằng hòn đảo của chúng, thay em trút giận!”