Chương 131: Người cá biển xanh 8

Mãi cho khi ánh trăng ngã về phía Tây, bọn họ mới nhìn thấy cá heo và

một

người nổi lên

trên

mặt biển.


Vóc dáng người thanh niên ngồi

trên

lưng cá heo khá mảnh khảnh, tình cảm bọn họ thoạt nhìn vô cùng tốt, cá heo nguyện ý cho cậu ta ngồi

trên

lưng, khi cậu thiếu niên vuốt ve đầu nó, cá heo còn vui đùa

một

lúc trong nước rồi mới bơi đến chiếc thuyền cách đó

không

xa.


Edward Hill nhìn

một

người

một

cá heo

trên

biển, cậu thiếu niên ngồi

trên

lưng cá heo, mái tóc đen ướt đẫm dính lên má cậu, cậu duỗi tay vén tóc ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhu hòa, cậu duỗi tay vén tóc ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhu hòa, dưới ánh trăng hiền hòa càng khiến gương mặt cậu thêm xinh đẹp đến kinh người, trong phút bất chợt,hắn

cho rằng đây là

một

người thiếu nữ mới đúng.


Nhìn thấy đám người

trên

thuyền,



vươn tay vẫy vẫy, tiếp theo, làm mọi người nghẹn họng trân trối nhìn thấy

một

màn xảy ra.


Cá heo nhảy lên trời, dáng vẻ duyên dáng như nhân vật đồng thoại, ánh trăng, đại dương, khiến mọi người

không

thể dời

đi

ánh mắt. Mà cậu thiếu niên cũng nhảy lên giữa

không

trung, sau đó,



cong mình, chân

nhẹ

nhàng đứng

trên

lưng cá heo, mượn lực nhảy lên, dẫm lan can, uyển chuyển

nhẹ

nhàng đáp xuống boong thuyền.


Những người

trên

thuyền chờ đến hơn nửa đêm, chính là vì xem cậu thanh niên này lên thuyền bằng cách nào, tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.


Vậy cũng được sao?

Ầm

một

tiếng, cá heo

một

lần nữa trở lại xuống dưới nước, bọt nước văng lên. Nó ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn về phía người

trên

thuyền,

một

lát sau mới lặn xuống nước.


Trì An đứng

trên

boong tàu, cầm quần áo vắt khô,

nói

với bọn họ: „Đêm

đã

khuya, sao mọi người còn chưa

đi

nghỉ?“


Dưới chân



nhanh chóng tích

một

vũng nước, ánh mắt những người lính nhịn

khôngđược rơi xuống người

cô, mang theo

sự

ngạc nhiên tột độ.


thật

sự

không

thể tin được, có người có thể sử dụng thủ đoạn như vậy mà nhảy lên thuyền tuần tra của hải quân, lần đầu tiên nhìn thấy,

không

có gì có thể so sánh được với

sự

chấn động,

không

thể nào tưởng tượng được.


Kỳ

thật

cũng

không

phải

không

có người giống

cô, mượn sức hải thú để lên thuyền, nhưng khi đó khoảng cách những người đó với thuyền khá gần, nên mới có thể nhảy lên thuyền được, còn khoảng cách của



với thuyền vào lúc này là

một

khoảng cách khó có thể nhảy qua, rất dễ dàng

sẽ

ngã xuống biển

một

lần nữa, nhưng



có thể

nhẹnhàng mà bước lên thân cá heo, rồi phóng mình uyền chuyển nhảy lên thuyền, tư thế tiếp đất lại tuyệt đẹp,

thật

sự

không

thể

không

nói

một

tiếng „tốt“.


Sau

một

lúc lâu, Edward Hill

nói: „Joy Durth tiên sinh, cậu

thật

sự

không

có hứng thú gia nhập hải quân sao?“


Trì An lại

một

lần nữa từ chối, „Hill tiên sinh, tôi rất tiếc! Tôi thích biển rộng, chờ sau khi kiếm đủ tiền, tôi

sẽ

mua

một

chiếc thuyền, chiêu mộ

một

ít thuyền viên cùng nhau ra biển.“


trên

mặt Edward Hill lộ ra vẻ đáng tiếc.


hắn

phát

hiện

cậu thiếu niên Joy Durth này có sức chiến đấu rất cao, mới 16 tuổi màđã

đạt tới trình độ này, thành tựu tương lai càng

không

thể tưởng tượng được. Nếu có thể chiêu mộ cậu ta vào hải quân

thì

vô cùng tốt.


Chờ sau khi quần áo

trên

người Trì An

không

còn giữ nước nữa,



chào tạm biệt bọn họ,

đi

vào khoang thuyền nghỉ ngơi.


Chờ sau khi



rời

đi, nhóm binh lính và cả huấn luyện viên hải quân vây quanh Edward Hill, mồm năm miệng mười hỏi chuyện liên tục.


“Đội trưởng, tên Joy này cũng quá lợi hại! Lẩn đầu tiên tôi nhìn thấy có người có thể dùng cách đó nhảy lên thuyền, tôi dám khẳng định, những tên hải tặc tuyệt đối

khônglàm được! Trừ phi hải thú tự mình đưa bọn chúng lên thuyền! Tuyệt đối

không

ai có thể từ

trên

lưng cá heo mà nhảy lên thuyền!”


“không,

không

nói

đến hải tặc, chỉ sợ là người đều

không

thể làm được

đi?”

một

binh sĩ lẩm bẩm

nói.


“Đúng! Màn vừa rồi các người có thấy

không? Khi cậu ta từ

trên

lưng cá heo nhảy lên giữa

không

trung, cậu ấy có thể xoay người đáp lên thuyền,

không

có dùng bất kỳ công cụ phụ trợ nào, đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện như vậy, quả

thật

không

thể tin được.”


“Ha ha, vốn còn lo lắng nếu hải tặc cũng có thể giống cậu ta yên lặng mà nhảy lên thuyền, chúng ta

thật

sự

phải lo lắng, nhưng giờ xem ra, căn bản

không

cần lo, vì hải tặc tuyệt đối

không

làm được.”


“Nếu hải tặc

thật

muốn mượn sức hải thú mới có thể lên thuyền, vậy

thì

căn bảnkhông

cần lên thuyền làm gì, hải thú có thể đem thuyền ném

đi, hải tặc mới

khôngngu như thế.”


“Vậy làm sao cậu ta có thể làm được?”

Edward Hill nghe bọn lính thảo luận, hồi tưởng lại hình ảnh cậu thiếu niên nhảy giữakhông

trung lên thuyền, trong lòng cực kỳ bị chấn động.

hắn

sống hai mươi mấy năm mới biết được, cực hạn của con người

không

chỉ ở phần kiếm thuật, thân thể Joy Durth uyển chuyển

nhẹ

nhàng giống như

không

có trọng lượng, cứ thế mà thoải mái mà nhảy lên thuyền, động tác

nhẹ

nhàng dứt khoát

không

một

chút dư thừa, càng

khôngcó

một

tia sai lầm nào.


Đây mới là cao thủ đẳng cấp! Dù

hiện

tại tuổi cậu ta

không

lớn, nhưng

đã

có thành tựu đến mức này,

đã

có thể gia nhập năm người đứng đầu

trên

bảng cao thủ.


Đáng tiếc, cậu ta

không

muốn gia nhập hải quân.


Ngày hôm sau, khi Trì An rời giường,



phát

hiện

nhóm binh lính đối với mình vô cùng thân thiết, nhiệt tình chào hỏi khi gặp mặt, hoàn toàn

không

còn vẻ lãnh đạm rụt rè như khi mới gặp.


Rất nhanh, Trì An hiểu ra vì sao bọn họ nhiệt tình như vậy.

trên

một

góc của boong thuyền, Trì An bị

một

binh lính khiêu chiến.


Sau khi liên tục tu luyện hai tháng, tu vi của Trì An cũng dần dần đạt được hơn phân nữa.



tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, trải qua tìm hiểu và tu luyện ở nhiều thế giới, nên dù chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, cũng đủ cho kiếm thuật của



ở thế giới này cao hơn rất nhiều so với người thường,

không

chỉ kiếm thuật, vì bản thân



sẽ

hấp thụ linh lực nên mức độ linh hoạt cũng khác những người thường, do đó mới có

một

màn nương theo cá heo mà nhảy trực tiếp lên thuyền.


Cho nên, đối phó với những hải quân chỉ có cơ sở kiếm thuật cơ bản,

không

có nội lực hỗ trợ, Trì An có cảm giác mình

đang

khi dễ đứa

nhỏ.


Sau khi thoải mái đánh bại những hải quân đến khiêu chiến,

không

ai còn dám đến khiêu chiến với



nữa, ngược lại, họ bắt đầu đến lĩnh giáo kiếm thuật.


Lấy tu vi

hiện

tại của Trì An, chỉ điểm vài chiêu cho mấy người bọn họ

không

phải là chuyện chơi.


Trải qua càng nhiều thế giới,



càng hiểu



chỗ lợi hại của “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, thậm chí cảm thấy “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”

không

chỉ công pháp để bắt ma hàn quỷ, mà còn là công pháp tu tiên.


“Hỗn Nguyên Tâm Kinh” gồm hai phần,

một

phần là tu luyện tâm pháp,

một

phần là kiếm quyết, mà khi tâm pháp kết hợp với kiếm quyết,

sẽ

phát huy uy lực vô cùng mạnh mẽ. Vì đặc thù địa lý ở thế giới này, cho nên hệ sinh thái vô cùng nguyên sơ, linh lực cũng thập phần thuần túy và nồng đậm, đây cũng là nguyên nhân giúp

côngắn ngủi trong hai tháng có thể tu luyện đến trình độ như vậy.


Nếu có thể cho



sống lâu

một

chút ở thế giới này,

không

biết



sẽ

tu luyện đến trình độ nào.


Trì An rất mong chờ - tiền đề là, đừng để



không

thể

không

chết sớm a.


Vào ban ngày, Trì An

sẽ

chỉ điểm

một

ít chiêu cho nhóm binh lính, ngay cả Edward Hill cũng tìm đến



so chiêu.


Edward Hill vẫn

không

từ bỏ ý niệm thuyết phục



tham gia hải quân.


Càng phát

hiện

ra chỗ lợi hại của Trì An, Edward Hill càng

không

nghĩ từ bỏ nhân tài như vậy, nếu quân đội có được

một

nhân vật cường đại như Trì An vậy, về sau khi gặp bọn hải tặc, phần thắng của bọn họ cũng

sẽ

lớn hơn

một

chút.


Trì An bị vị Đội trưởng đội tuần tra này làm cho dở khóc dở cười.



cảm thấy, kỳ

thật

rất ít người có thể từ chối thỉnh cầu của Edward Hill, vì vị Đội trưởng đội tuần tra này

không

phải vì tư tâm của bản thân mình, mà còn là vì mọi người, vô cùng công chính.




hắn

không

có tư tâm, ngược lại rất khó sinh ra ác cảm với

hắn, từ trong đáy lòng

côvô cùng tôn kính

hắn.


Dĩ nhiên, Trì An cũng cố ý đánh quan hệ tốt với đội tuần tra, vì sau khi trở lại Kình đảo, khả năng



còn mượn thế những người này, cho nên khi Trì An chỉ điểm bọn họ cũng xem như là tận tâm tận lực.


Lại đến buổi tối, khi ánh trăng dâng lên cao, chú cá heo có với hình tia chớp

trên

trán lại vui sướиɠ nhảy lên mặt biển, khiêu vũ dưới ánh trăng.


“Hi, Ares, lại đến tìm Joy sao?” Binh lính tuần tra nhìn thấy chú cá heo

trên

biển

thìchào hỏi.


Trì An từ trong khoang thuyền

đi

ra, sau khi chào hỏi nhóm binh lính,



đi

đến

mộtgóc boong tàu, vuốt tóc gọn gàng ở phía sau, nắm chặt quần áo, nhảy lên lan can, sau đó nhảy xuống biển.


hiện

tại mọi người đều biết mỗi tối



đều xuống biển tìm cá heo chơi, tuy hành động này có chút kỳ quái, nhưng thực lực của Trì An bày ra đó,

không

còn ai nghi ngờ hành động của

cô.


Thế giới này, vẫn là người mạnh làm chủ, chỉ những ai đủ mạnh,

thì

người đó làm gì cũng đúng.


Giống như nhóm hải

yêu, vì bọn họ đủ mạnh, cho nên hải

yêu

căn bản

không

để nhân loại vào mắt, nên dù bị con người phát hiệu, bọn họ cũng

không

thèm để ý.


Sau khi Trì An lặn xuống nước

không

lâu,

thì



được

một

người ôm từ phía sau.


Khi Trì An quay đầu lại, gương mặt lạnh băng của người cá cọ lại, hôn lên trán

cô.


Trì An cười tủm tỉm nhìn

hắn, ôm lấy eo

hắn, tay từ từ sờ từ xương sống

hắn

đến chỗ vây cá,

không

biết sờ đến khi nào, thân thể người cá nháy mắt trở nên căng cứng, sau đó gắt gao ôm

cô, hai thân thể kết hợp chặt chẽ với nhau.


Trì An: “…”

Trì An nhanh thay thu hồi tay lại, vẻ mặt đầy vẻ vô tội.

Dưới đáy biển tăm tối,



không

nhìn thấy thần sắc của người cá, nhưng nghĩ đến phản ứng vừa rồi của

hắn, hình như

không

tốt lắm. Trong lòng



căn nhắc, địa phương kia hẳn là chỗ mẫn cảm của

hắn, về sau có rảnh

thì

sờ thử xem, nhìn xem

hắncó thể phản ứng đến trình độ nào.


Tư Ngang ở thế giới biến thành người cá, tuy vẫn là giống đực, nhưng cuối cùng vẫn là bất đồng. Trì An rất hứng thú khi trêu chọc

hắn, xem

hắn

có thể

đi

đến bước nào, chỉ cần tưởng tưởng đến bây giờ bọn họ khác loài, khả năng loại chuyện này cũng khác,cô

lập tức muốn cười.


Người cá lại vuốt ve mặt

cô, sau đó lại mang



đi

sâu xuống lòng biển.


Khi chơi đến lúc

không

sai biệt lắm,

hắn

mới đưa



đến

một

tảng đá ngầm, hai người ngồi

trên

đá nghỉ ngơi, thuận tiện ăn khuya. Bữa ăn khuya tự nhiên là cá biển và thực vật.


Cá biển kia nhìn

thì

vô cùng xấu,

không

nhìn kỹ còn tưởng là

một

tảng đá xám xịt, nhưng thịt nó

thì

phi thường ngon, Trì An

không

thể hình dung ra, chỉ biết sau khi ăn xong,



vẫn thấy chưa

đã

thèm.


“Ngày mai lại bắt cho em ăn,

không

thể ăn quá nhiều.”

hắn

nói, rồi đưa cho



mộtđoạn thực vật.


Đoạn thực vật này màu trắng ngà, ở giữa có

một

đốt, to dày cỡ ngón cái, khi bẻ ra

thìbên trong có chất lỏng màu trắng ngà, uống giống sữa bò, nhưng thơm và ngọt thanh hơn so với sữa bò. Nghe con người

nói

nó được gọi là cây mía sữa, giá trị dinh dưỡng vô cùng phong phú, là thực vật

yêu

thích của con người khi trao đổi với hải

yêu.


Trì An hút xong

một

cây mía sữa,

nói

với người đàn ông bên cạnh: “Qua hai ngày nữa là đến Kình đảo.”


hắn

chỉ “uhm”

một

tiếng.


Trì An do dự

nói, “Đến lúc đó, có khả năng em

sẽ

bận đôi chút, nhưng buổi tối chỉ cầnkhông

có việc gì, em

sẽ

ra bờ biển tìm

anh.”


hắn

lại “uhm”

một

lần nữa, nhưng lần này thanh

âm

nhỏ

hơn nhiều, nghe ra

khôngcao hứng lắm.


Trì An duỗi tay sờ sờ lỗ tai

hắn, lỗ tai

hắn

có hình dáng như vây cá

nhỏ

như cánh ve, cười

nói: “Chờ em an trí Elena

thật

tốt, em

sẽ

mua

một

chiếc thuyền ra biển, đến lúc đó

anh

có thể đến thuyền của em, em

sẽ

không

để người đến quấy rầy

anh,

anhkhông

thích thấy bọn họ

thì

không

cần thấy.”


Lúc này

hắn

mới vui vẻ hơn

một

chút, đuôi cá màu xanh biển

nhẹ

nhàng đập nước, bọt nước bắn lên

nhẹ

nhàng.


Trì An dựa vào đầu vai

hắn, nhịn

không

được lại cắn môi cười.


Người này khi cao hứng

sẽ

lấy đuôi đập nước, quả

thật

không

thể đơn giản hơn nữa, xem ra sau khi biến thành người cá, tính cách

hắn

cũng có chút thay đổi, thoạt nhìn có vẻ lãnh đạm, rất nhiều lúc tâm tình đều thể

hiện

qua đuôi cá.


Mãi cho đến khi ánh trăng ngã về phía Tây, Trì An

nói: “Em phải về.”


hắn

“uhm”

một

tiếng, quay đầu nhìn

cô, mái tóc dài màu bạc tung bay trong gió, đôi mắt màu tím sáng tựa sao trời, vừa xinh đẹp lại thần bí.


hắn

nhảy xuống nước trước, sau đó mới duỗi tay ôm



từ

trên

đá ngầm xuống,

nóivới

cô: “anh

không

thích cái tên giống đực Edward Hill.”


Trì An nhướng mày, trong lòng cân nhắc,

hắn

không

có tiếp xúc với Edward Hill, tại sao lại

không

thích người ta?


“Em

không

được phép dựa

hắn

quá gần.”


Trì An: “…”

Được rồi,



đã

hiểu, dù người đàn ông này biến thành người cá lãnh đạm, kỳ

thật

tính cách cũng

không

thay đổi, vẫn bá đạo và thích ăn giấm như cũ.


“anh

yên tâm,

hắn

cho rằng em là con trai,

sẽ

không

có ý gì với em!” Trì An vì

khôngmuốn kí©h thí©ɧ người này nhốt



vào phòng tối sau này, cho nên



vô cùng chính trực mà biện hộ cho mình.


hắn

hơi nghiêng đầu, như là nghĩ đến gì đó, đột nhiên tay đặt lên ngực

cô, sau đó chui vào trong áo sơ mi, sờ vào bên trong,

nói: “Sao em lại mặc thứ này? Ngực đều bị ép thành bằng phẳng.”


Người cá luôn hướng tới tự do, cho nên

không

thích

trên

người có đồ vật trói buộc, thứ này



ràng

đang

trói buộc thân thể

cô.


Trì An: “… Nếu em cởi ra, phỏng chừng rất nhanh phải bị gả chồng.”

“Vậy đừng cởi.”

hắn

trả lời cực nhanh, sau đó lại

nói: “Ở trước mặt

anh, có thể

khôngmặc.”


nói

xong,

hắn

nghiêng người qua, hôn lên mặt

cô.


Trì An nhịn

không

được muốn cười, rất muốn

nói,

anh

có năng lực kia để em cởi sao? Cởi xong

anh

có thể “làm” sao? Nghĩ lại lời này có chút táo bạo, khó được ở thế giới này, người đàn ông này ngây thơ như vậy,



không

muốn phá hư hình tượng củahắn.


Nếu

hắn

cứ luôn ngây thơ như vậy

thì

thật

tốt.


Trì An vừa nghĩ, vừa cười tủm tỉm, lại nghiêng người qua hôn

hắn.


Mãi cho đến sau đó

không

lâu, Trì An mới biết lúc này ý nghĩ của mình có bao nhiêu ngốc nghếch, người đàn ông này chưa bao giờ ngây thơ, ngây thơ và

hắn

vốn

khôngcó quan hệ gì.


Trì An lại cùng

hắn

ôm ấp trong

một

lúc, sau đó mời chào tạm biệt

hắn

mà rời

đi.


Hai ngày sau, đội tuần tra thứ Bảy của Kình đảo cũng

đã

trở lại bến tàu.


Trì An

nói

cám ơn với Edward Hill, cám ơn

hắn

đã

đưa



quay lại Kình đảo, sau đó lại chào tạm biệt từng thành viên khác

trên

tàu.


Nhóm binh lính vô cùng luyến tiếc

cô, sôi nổi

nói: “Joy, lần sau có rảnh lại cùng nhau ra biển tuần tra.”


Trì An có chút dở khóc dở cười,



không

phải lính hải quân, sao có thể cùng họ ra biển tuần tra?


không

có sửa lại lời bọn họ, sau khi Trì An chào tạm biệt

thì

nhanh chóng rời khỏi thuyền.


Hai chân vừa mới bước lên bến tàu, Trì An

đang

chuẩn bị về nhà,

thì

bị người ngăn lại, nhìn nhóm người đến

không

có ý tốt, tay Trì An đặt

trên

thân kiếm, cười lạnh lùng.