Chương 130: Người cá biển xanh 7

Sau

một

lúc, Trì An mới ủ rũ hỏi: “Siren, vậy sau này em còn gặp lại

anh

không?”

Trì An có

một

đôi mắt màu đen, loại màu mắt

không

được thế giới này

yêu

thích. Trong khi loài người

yêu

thích mắt màu xanh của biển cả

thì

người cá lại

không

như vậy. Với họ, đôi mắt này cũng giống như cả

một

bầu trời đêm quang đãng mà họ luôn

yêu

thích nhất.

Mỗi lần về đêm khi những ngôi sao sáng chói

trên

bầu trời xuất

hiện, những người cá thường rất thích tựa mình

trên

những phiến đá ngầm, lẳng lặng nhìn lên trời cao, vừa chải tóc vừa ngân nga tiếng hát. Và khi tiếng hát cất lên quanh quẩn nơi biển cả,

âm

thanh hấp dẫn của họ

sẽ

thu hút

không

ít những sinh vật đại dương kia.

hắn

khẽ đáp

một

tiếng: “Có thể.”

Trì An nhoẻn miệng cười rộ lên, đưa tay vuốt lấy mái tóc bạc của

hắn. Những sợi tóc bạc tinh tế gần như trong suốt càng thêm tô điểm cho dung mạo xinh đẹp của

hắn, khiến vẻ đẹp của

hắn

trở nên khác thường so với nhân loại.

Da thịt của Siren có màu sắc lạnh lẽo tựa như cẩm thạch, lúc tắm mình trong biển cả, làn da của

hắntoát ra thứ ánh sắc tuyệt diệu vô cùng.

Mỹ nhân ngư quả nhiên là

một

kiệt tác của tạo hóa,

một

chủng loại sinh ra để thuộc về biển khơi, xinh đẹp mạnh mẽ, tự do và tàn bạo.

Thấy đối phương

không

có ý cự tuyệt mình, Trì An lại được voi đòi tiên sờ đến gương mặt

hắn, các ngón tay



vuốt dọc theo từng đường nét

trên

gương mặt góc cạnh, đến khi ngón tay khẽ khàng chạm đến khối tròn

đang

nhô ra ở cổ họng Siren,





ràng cảm giác được cơ thể của

hắn

bỗng nhiên cứng lại.

Đây là vị trí yếu ớt nhất của tất cả loài sinh vật, và người cá cũng

không

ngoại lệ. Nhưng

hắn

lại ngầm cho phép



chạm mình, điều này

đã

chứng minh được thái độ của

hắn.

Dù cho

hiện

tại

hắn

không

hề có ký ức, nhưng ở trước mặt

cô, Tư Ngang

sẽ

không

bao giờ cự tuyệt

côchạm vào người mình.

Trì An sấn tới gần, đem mặt tựa vào bả vai

hắn, bên đầu chóp mũi quanh quẩn hơi thở thuộc về biển cả của

hắn, cười

nói: “Siren, em

thật

sự

thích

anh.”

Người đàn ông

không

phản ứng hồi lâu, cuối cùng mới nhàn nhạt ừ

một

tiếng.

Trì An cắn môi cười thành tiếng.

L*иg ngực của Siren cũng có hình dạng

không

khác gì loài người, da thịt sạch

sẽ

bóng loáng, cơ bắp lõα ɭồ

hiện



trước ngực, hoàn mỹ đến đến có thể làm cho các tiểu thư quý tộc phải đỏ mặt vì xấu hổ. Nhưng lưng

hắn

thì

ngược lại

không

giống với loài người, tại nơi đốt sống lưng của

hắn



một

đường vảy cá

thật

dài, từ đuôi cá xanh biếc nối liền lên phía

trên, màu sắc đậm dần và ngã về tím. Dưới ánh sáng mặt trời, vảy cá của

hắn

sáng bóng rực rỡ, đẹp tựa như mộng.

Người cá tính tình lãnh đạm lại hung tàn, chỉ cần

không

đá động đến họ

thì

họ

sẽ

ở khoảng cách xa mà nhìn con người,

không

tiếp cận cũng

không

chòng ghẹo, trừ phi loài người thực

sự

động đến nhân ngư, hải

yêu

tức giận, biển cả nhất định rồi

sẽ

dậy sóng.

Trì An tiếp tục lải nhải với

hắn

rất nhiều chuyện, hầu hết đều

nói

về Angel Durth và vài chuyện về Kình đảo, cho đến khi mặt trời

đã

lên hẳn, thuyền tuần tra hải quân rốt cuộc mới đến.

Trì An đứng

trên

đá ngầm, tay cầm khăn lụa trắng vẫy vẫy thuyền hải quân. Cách



không

xa, chú cá heo

không

ngừng nhảy khỏi mặt nước, cố tình hấp dẫn

sự

chú ý của thuyền hải quân.

Chiếc thuyền hải quân có cờ hiệu Kình đảo tiến về phía này, thả thang xuống cho Trì An leo lên.

Trì An quay đầu lại nhìn phiến đá ngầm, lúc này

đã

không

còn bóng dáng người cá nào đó nữa,



liền hiểu được

hắn

không

thích xuất

hiện

trước mặt con người, vì thế lòng khó tránh được mất mát.

Lúc Trì An

đã

lên được thuyền hải quân, chú cá heo vẫn còn nhảy nhót khỏi mặt biển.

Do cá heo cứ liên tục nhảy khỏi mặt nước ngay nơi con thuyền

đang

đậu, nên

một

đám người

trênthuyền đều vô thức đưa mắt nhìn cá heo đằng kia,

trên

mặt là nụ cười thản nhiên. Đến tạn khi chú cá heo

không

còn nhảy múa nữa, thuyền mới quay đầu rời

đi.

Chú cá heo Ares vẫn bơi theo đuôi con thuyền. Khi người

trên

thuyền phát

hiện

cá heo theo sau họ, lại nhìn Trì An

một

cái, nhất thời liền sáng tỏ.

“Cá heo này là bạn của cậu sao?” Đội trưởng đội tuần tra lên tiếng hỏi.

Trì An nhìn

hắn

một

cái, gật đầu.

hắn

nhìn

cô, vẻ như có chút kinh ngạc.

Người phụ trách con tàu này tên là Edward Hill, đội trưởng đội tuần tra hải quân thứ 7 của Kình đảo, độ tuổi xấp xỉ hai mươi bảy hai mươi tám, toàn thân mặc quân phục trắng xanh của hải quân, cao ráo

anhtuấn, cả người đều toát ra hơi thở nam tính đầy mị lực.

Theo như



được biết từ ký ức của “Angel”

thì

vị Edward Hill này xuất thân từ dòng dõi quý tộc, thân phận cao quý, kiếm thuật

không

tồi, còn trẻ tuổi mà

đã

là đội trưởng đội tuần tra thứ 7 của Kình đảo, có thể

nói

là tiền đồ của người này vô cùng rộng mở, đào hoa vô số. Vị này là đối tượng dựng vợ gả chồng của các tiểu thư quyền quý ở các hòn đảo, rất được các tiểu thư quý tộc đem lòng ái mộ.

Edward lại hỏi nguyên nhân Trì An trôi dạt đến những hòn đá ngầm giữa biển, khi nghe đến chuyện Trì An gặp phải hải tặc, thần sắc của

hắn

có chút

âm

trầm,

nói: “Durth tiên sinh, cậu rất may mắn đấy! Hôm qua tại hải vực công cộng cách Mã Thánh năm mươi hải lý, nghe

nói

một

nhóm hải tặc

đã

triệu tập

một

con chúa biển hung tàn, dẫn dắt toàn đội hải tặc

đi

tiêu diệt, khiến

một

thuyền buôn bị tổn thất

không

ít. Có điều bọn họ rất may mắn, các thành viên

trên

thuyền đều bình an vô

sự.”

Trì An nghe vậy liền thở phào

nhẹ

nhõm,

nói: “Vậy

thì

tốt quá.”

Các thuyền viên của Gerry lão đại đều tai qua nạn khỏi, chứng minh được thực lực của bọn họ

khôngphải tầm thường. Chẳng trách mà Gerry lão đại có dũng khí

đi

một

chuyến này.

Sau khi xác nhận được thân phận của Trì An là cư dân của Kình đảo, hoài nghi trong lòng Edward cuối cùng mới được buông xuống.

Người ở thế giới này, nếu muốn trở thành cư dân trong số đảo lớn ít ỏi, họ cần phải đến cơ quan chuyên biệt của chính phủ ghi danh, cống nạp

một

khoảng tiền vàng mới có thể đổi lại

một

thân phận làm cư dân của đảo. Thân phận này

sẽ

được viết

trên

một

loại giấy

không

thấm nước, cho dù có rót nước vào cũng

không

bị nhòe hay trôi

đi.

Tất nhiên, so với

một

tờ giấy chứng minh thân phận này

thì

lai lịch có người mẹ là cư dân ở Kình đảo có vẻ thiết thực hơn nhiều.

“Khu vực đường biển quanh Mã Thánh vô cùng

không

an toàn, xem như mọi người may mắn, trước đây có rất nhiều thuyền buôn còn chưa đợi được chi viện

thì

đã

bị diệt toàn bộ. Cũng chẳng biết bằng cách gì mà bọn hải tặc đáng hận kia lại có được

sự

trợ giúp của hải

yêu, khiến bọn hải

yêu

nghe lời công kích thuyền buôn, đúng là đáng sợ!”

Edward vừa

nói

vừa liếc mắt nhìn cá heo thân thiện vẫn

đang

bơi theo sau tàu bọn họ, thỉnh thoảng còn phấn khích nhảy vυ"t ra khỏi mặt nước, bèn buột miệng

nói

với Trì An: “đã

có thể được Hải thần chiếu cố, vận khí của cậu

thật

không

tồi đâu!”

Người được loài cá heo

yêu

thích gần gũi, đối với nhân loại ở thế giới này chính là

một

điều may mắn. Bởi khi mọi người ra biển, chỉ cần có cá heo bám theo đuôi thuyền

thì

thông thường

sẽ

hiếm khi gặp phải tình huống bị hải tặc hay hải

yêu

công kích. Xác thực chính là

một

chuyện may mắn.

Trì An

đã

chứng kiến thái độ của Siren dành cho Ares, biết



cá heo là chiến hữu thân thuộc được hải

yêu

thừa nhận, cho nên khi thấy cá heo ra biển cùng thuyền buôn, thông thường hải

yêu

sẽ

không

xuất đầu lộ diện.

Trì An cười

một

tiếng, đáp: “Đúng là tôi may mắn

thật.”

Sau khi Edward rời

đi, Trì An cũng

không

vội vào khoang thuyền nghỉ ngơi ngay mà vẫn đứng ở đuôi thuyền, dựa vào lan can nhìn chú cá heo

đang

bám theo mình ở phía sau,

không

biết Siren có

đi

theo cùng hay

không.



cảm giác được, xét tính cách của người đàn ông kia,

hắn

nhất định

sẽ

cùng đến.

***

Ban đêm, lúc ở

trên

giường nghỉ ngơi, đột nhiên Trì n nghe được tiếng động cộp cộp, hệt như có vật gì gõ lên mạn thuyền.



từ

trên

giường ngồi dậy, phát

hiện

tiếng động kia vẫn còn văng vẳng, liền nhảy xuống giường, mặc quần áo vào rồi ra khỏi khoang thuyền.

trên

boong có quân nhân tuần tra, lúc thấy Trì An họ cũng

không

có ý định

đi

tới, tiếp tục công việc của mình.

Trì An nhìn

một

chút, lại

đi

về phía đuôi thuyền.

Vị trí đuôi thuyền

không

có người, Trì An ló đầu về phía trước, phát

hiện

giờ này ngoại trừ mấy người tuần tra canh gác bên ngoài,

thì

hầu hết mọi người đều

đã

nghỉ ngơi.

Trì An lại dựa vào lan can, thò đầu nhìn ra biển.

Dưới nước đột nhiên lại vang lên tiếng rì rào,

trên

mặt biển nổi lên bọt nước, tiếp theo liền thấy từ dưới nước nhảy ra

một

chú cá heo tinh nghịch.

Cá heo lao vυ"t khỏi mặt nước, nhảy nhót dưới ánh trăng sáng giống hệt như

đang

chào hỏi Trì An.

“Hey Ares!” Trì An chào hỏi với chú cá heo

đang

nhảy nhót giữa biển.

Những binh lính tuần tra biết được Trì An có bạn là

một

con cá heo và chưa kể vào ban ngày chú cá heo này còn đuổi theo thuyền họ, cho nên khi thấy động tĩnh phía bên này, họ cũng chỉ liếc mắt

một

cái rồi

không

chú ý đến nữa.

Cá heo lại lặn xuống nước, chờ đến khi trồi lên lần nữa, Trì An phát

hiện

trên

lưng cá heo chính là người cá.

hắn

ngẩng đầu nhìn lên. Theo gợn sóng biển lăn tăn dưới mặt hồ, những giọt nước từ

trên

da thịt bóng loáng của

hắn

tí tách rơi xuống, đáng kể là chiếc đuôi cá xanh biếc xinh đẹp lượn lờ dưới bóng trăng kia càng khiến người nhìn hoa mắt.

trên

người

hắn, mỗi

một

mảnh vảy cá đều lung linh sáng bóng, có thể

nói

là sáng hơn so với bất kỳ viên bảo thạch thượng hạng nào

trên

đời này.

“Siren!” Trì An kinh hỉ, đè nén giọng bật thốt.

hắn

nhìn



một

lúc, rồi bỗng giương cả hai tay về phía này, chìa ra mấy quả Lam Nguyệt Lượng trong lòng bàn tay, da thịt sáng bóng cùng màu xanh ngọc của trái cây tạo thành hai màu đối lập sắc nét, nhất thời

không

biết những viên Lam Nguyệt Lượng nổi bật làm tay

hắn

trở nên đẹp hơn, hay do bàn tay đẹp như điêu khắc kia làm nổi bật màu sắc của quả Lam Nguyệt Lượng nữa.

một

mỹ nhân ngư có vẻ đẹp vừa tự nhiên lại hòa hợp đến vậy, quả nhiên

không

cần bất kỳ bàn tay kỳ công nào gọt giũa.

hắn

ném mấy viên Lam Nguyệt Lượng lên, Trì An thò người ra bắt lấy.

“Xuống đây!”

hắn

nói, hai tay giang ra, tỏ ý muốn



nhảy xuống.

Trì An do dự

một

chút, đem mấy viên Lam Nguyệt Lượng nhét vào tay nải bên người, sau đó đạp lên lan can, liều mạng nhảy thẳng xuống nước.

Người đàn ông ngồi

trên

lưng cá heo, giang rộng hai tay, vững vàng tiếp được



vào lòng.

Trì An hai tay ôm lấy cổ

hắn, môi như có như

không

vô tình sượt

nhẹ

qua môi

hắn.

Cơ thể người nọ bất giác cứng lại, theo bản năng siết chặt lấy

cô, hít sâu khí tức

trên

người

cô. Bất giác trong đầu

hắn

liền dâng lên

một

nỗi sợ hãi

không



từ đâu đến, dường như cơn cảm xúc này

đang

nóicho

hắn

biết,

hắn

không

cách nào buông tay nhân loại trong ngực này ra được. Dường như Siren

hắnlăn lộn suốt mấy trăm năm, chính là vì để tìm được người con

gái

này.

Siren lại ôm chặt



thêm

một

chút, thời điểm người của đội tuần tra hải quân

đi

tới kiểm tra

thì

đã

ôm



chui xuống biển.

hắn

không

nói

một

câu liền ôm



lặn xuống nước làm cho Trì An suýt chút nữa bị sặc, vội vàng nín thở.

Khi

đã

thích ứng được nước biển bao bọc bốn phía, Trì An phát

hiện

dưới lòng biển khi về đêm đặc biệt u tối, ngoại trừ cảm giác được người đàn ông

đang

ôm mình bên cạnh

thì

không

thấy được bất cứ thứ gì khác.



dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại.

Cá heo vui sướиɠ bơi theo họ, thỉnh thoảng dụi dụi đầu vào người cá, nó cũng rất muốn đến dụi vào người Trì An, nhưng sau khi bị người cá lạnh lùng quét mắt, nó

không

thể làm gì khác ngoài việc ấm ức tiếp tục dụi dụi hải

yêu

vương.

Đột nhiên, Siren đưa tay chạm

nhẹ

vào khóe mắt

cô.

Trì An mở mắt ra, phát

hiện

mực nước biển vốn đen ngòm bỗng dưng lại có ánh sáng le lói, đợi khi ánh sáng càng lúc càng đến gần, Trì An mới phát

hiện

hóa ra là

một

loại cá có thể phát sáng, bơi theo đàn tạo thành

một

chùm phát sáng rực rỡ.

Bởi vì có bọn chúng mà khiến cho lòng đại dương tăm tối phút chốc xinh đẹp đến tưởng như hư ảo.

Dù có là ngày hay đêm, đại dương vẫn mang

một

nét đẹp riêng biệt

không

gì sánh được.

Người đàn ông dắt tay Trì An bơi theo đàn cá phát sáng, nhìn bộ dáng vui vẻ của

cô, thần sắc

trên

mặt

hắn

mặc dù vẫn điềm nhiên lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại dần trở nên nhu hòa.

Kế đó,

hắn

lại mang



lặn sâu xuống nước, đưa



đến với quang cảnh đẹp về đêm dưới lòng đại dương. Có đá và những loài cá phát sáng, dạ minh châu, năm thứ ánh sáng phân tán khắp nơi khiến quang cảnh nơi đây cứ như Thủy Cung dưới đáy biển,

một

cảnh quan hùng vĩ mà con người

không

có cơ hội được chứng kiến.

Nguyên do nơi đây được canh giữ bởi

một

con rắn biển có kích thước khổng lồ, dài khoảng trăm mét, nó cư ngụ

trên

một

khối tảng đá vô cùng lớn dưới đáy biển, chỉ nhìn từ xa cũng cảm nhận được cơ thể to lớn đến choáng ngợp của nó. Loài người mà đến gần nó, nhất định

sẽ

bị cái đuôi của nó quật cho mất mạng.

Lúc bọn họ đến gần, con rắn biển kia cử động, chiếc đuôi khổng lồ vừa quét tới lập tức bị

một

tay của Siren bắt được.

hắn

ném đuôi của nó trở về.

Rắn biển quấn quanh tảng đá lớn kia xác định đối phương là Siren, sau đó xoay người bỏ

đi

ra hướng khác.

Chú cá heo

đi

theo bọn họ vui sướиɠ khi dễ con rắn biển, vung vẩy nước tán loạn

trên

đầu nó tận

mộthồi mới chịu bơi tới địa phương mà cự xà

đã

trấn thủ.

Sau ba canh giờ dưới biển làm Trì An bắt đầu thấy khó thở, Siren mới đưa



trở về mặt biển.

Lúc này bóng trăng

đã

ngã về tây, sắc trời

đã

không

còn sớm.

“Em phải trở về nghỉ ngơi.”

Siren dùng giọng trần thuật để

nói, nhưng Trì An đích xác nghe được mất mát trong lời của

hắn, bèn ôm cổ

hắn, hôn

một

cái bẹp

trên

mặt đối phương, cười

nói: “Tối mai

anh

đón em, em lại

đi

cùng với

anh.”

“Ừm.”

hắn

nhàn nhạt đáp

một

tiếng, thần sắc

không

nhìn ra khác thường, Trì An lại

không

nhịn được hôn

hắnthêm cái nữa.

Đến tận lúc về, khi người đàn ông kia đưa



về lại con thuyền của đội tuần tra hải quân

đang

vững vàng tiến về trước, Trì An vốn chưa kịp đắn đo mình phải trèo lên bằng cách nào,

thì

người đàn ông lúc này đột ngột nhấc bổng



lên, ném cả người



bay lên thuyền.

Trì An: “…”

Cơ thể Trì An bị nhấc bổng lên

không

trung,



men theo chuyển động đạp lên lan can thuyền, cuối cùng an toàn đáp đất.

Cũng nhờ



đã

chăm chỉ tu luyện hai tháng qua, bằng

không

với kiểu

hắn

ném người như thế này

thìkhông

biết



sẽ

ngã chỏng vó từ lúc nào mất. Sau khi đáp lên thuyền an toàn,



vui vẻ để tay làm dấu hiệu thắng lợi ( tay chữ V), sau đó vẫy tay tạm biệt người cá và cá heo

đang

ở giữa biển, cuối cùng mới vắt khô quần áo

trên

người và chuẩn bị trở về khoang thuyền.

trên

đường vô tình đυ.ng phải Edward Hill

đang

từ khoang thuyền

đi

ra. Thấy Trì An toàn thân ướt nhẹp, Edward cau mày hỏi: “Cậu đây là …”

“Tôi vừa chơi đùa với Ares ở dưới biển được

một

lúc … À phải rồi, Ares chính là cá heo mà ban ngày mọi người

đã

gặp đấy.” Trì An trả lời.

Lời này nghe qua

không

thành vấn đề, nhưng ngẫm lại cẩn

thật

một

chút

thì

lại có vấn đề

không

nhỏ.

một

người nửa đêm canh ba

không

ngủ mà lại nhảy xuống biển chơi cùng cá heo, nhân viên tuần tra

trên

thuyền

không

phát

hiện

thì

cũng đành, ngay cả lúc người trở lại thuyền

thì

cũng

không

một

ai phát giác được động tĩnh nào. Nếu đổi lại là hải tặc …

Trì An nhìn gương mặt biến hóa khó lường của vị đội trưởng đội tuần tra thứ bảy trẻ tuổi

anh

tuấn, trong lòng có chút buồn cười.

Từ lần đầu gặp mặt, vị đội trưởng tuấn tú của đội tuần tra thứ bảy này vẫn luôn ra dáng tuổi trẻ tài cao, trầm ổn chững chạc, còn xem hải tặc như kẻ thù, nhưng lúc này bộ dạng biến sắc

không

ngừng của Edward

đã

vô thức đập tan khí tức nghiêm cẩn chính trực của

hắn

đã

xây dựng từ trước đến nay rồi.

Nhưng

trên

mặt Trì An

thì

lại trấn định bằng bộ dạng dửng dưng,

nói: “Trưởng quan, nếu

không

còn chuyện gì

thì

tôi xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.”

Ánh mắt Edward Hill dò xét từ

trên

mặt dời xuống người

cô, nhàn nhạt đáp

một

tiếng.

Chờ sau khi Trì An rời khỏi, Edward Hill mới cho gọi nhân viên tuần tra tối nay đến, dò la tình huống.

Bởi vì nghỉ ngơi quá muộn, nên khi Trì An tỉnh dậy vào ngày hôm sau

thì

thời gian cũng

đã

không

còn sớm.



vừa bước ra khoang thuyền

thì

liền thấy vị đội trưởng tuần tra hải quân

đang

cầm ống nhòm

trênboong tàu, chợt nhớ đến vẻ mặt

hắn

đêm qua, lập tức lại

không

nhịn được buồn cười.

Edward Hill nhìn thấy

cô, tại

trên

đường



tiến về phòng bếp ăn cơm

thì

ngăn lại, hỏi: “Kiếm thuật của cậu thế nào?”

“Cũng xem như có thể nhìn được.” Trì An trả lời.

Edward Hill đưa mắt nhìn

cô, vuốt ve ống nhòm

trên

tay, đột nhiên rút kiếm đâm về phía đối diện.

Trì An phản xạ rất nhanh, trở tay rút kiếm ngăn lại đường kiếm công kích của

hắn, lách người tránh sang

một

bên. Tốc độ của



rất nhanh nhẹn, đợi khi Edward vung kiếm đến lần thứ hai

thì

cũng mũi kiếm

đã

bị trật hướng.

Edward Hill thâm trầm nhìn

cô, thu kiếm vào vỏ,

nói: “Tôi cảm thấy kiếm thuật của cậu

không

chỉ là dễ nhìn, mà còn vô cùng cao. Hình như ở tuổi này của cậu, tài năng này

không

dễ gì mà có.”

Trì An

không

cảm nhận được sát ý của đối phương, cho nên đối với

sự

dò xét của

hắn

cũng

không

tức giận, cười

nói: “Cám ơn, đều nhờ may mắn thôi.”

“Cậu

không

có hứng thú gia nhập hải quân? Tôi có thể làm người bảo đảm cho cậu, đề cử cậu vào hải quân.” Edward Hill

nói, kiếm thuật và tuổi tác của Trì An đích xác là nhân tố khiến lòng ngưỡng mộ nhân tài trong

hắn

trỗi dậy.

Hải quân khảo hạch vô cùng nghiêm khắc, nhưng nếu có người bảo đảm cộng thêm thực lực đủ tiêu chuẩn

thì

vào được hải quân

sẽ

dễ dàng hơn nhiều.

Trì An suy nghĩ

một

chút lị

nói: “thật

ra

thì

tôi có tâm nguyện muốn làm

một

con thuyền thuộc về riêng mình, về sau

sẽ

ra biển buôn bán. Đối với chuyện gia nhập hải quân tôi

không

có hứng thú.”

Edward Hill nghe vậy, có hơi tiếc nuối, nhưng cũng

không

miễn cưỡng.

Mặc dù có rất nhiều thường dân muốn được gia nhập hải quân, nhưng thay vì bước vào hải quân với vô số ràng buộc

thì

chi bằng làmthương thuyền tự do tự tại. Thực tế nhiều người có năng lực có xu hướng đổ xô ra biển, tận lực trở thành chủ nhân con thuyền băng ngang đại dương. Có thể tự do qua lại từ đảo tới đảo, chính là chuyện mà nhiều người đàn ông mơ ước.

Giống như lão đại Gerry, chính là như thế.

một

ngày Trì An tu luyện cứ như vậy trôi qua.

Đến tối Trì An lại ra khỏi khoang thuyền, đập vào mắt lại là người mặc quân phục hải quân Edward

đangđứng ở đầu thuyền.

Nghe thấy động tĩnh,

hắn

lãnh đạm nhìn sang.

Trì An mỉm cười với

hắn, cất bước về phía đuôi thuyền.

Tiếp đó Trì An lại phát

hiện, vị đội trưởng đội tuần tra thứ bảy cũng

đi

theo sau.



nghĩ ngợi

một

chút, liền hiểu

hắn

vẫn còn chất chứa nghi ngờ về mình cho nên muốn dò la hành động của



đêm nay.

Thời điểm mặt biển phản chiếu bóng trăng sáng, họ dễ dàng nhìn thấy dáng cá heo từ phía dưới mặt nước nhảy phóc lên

không

trung, tạo thành vũ điệu xinh đẹp.

Rất nhiều quân nhân cũng

không

nhịn được chạy tới xem.

Trì An quay về phía đội trưởng đội tuần tra,

nói: “Trưởng quan, tôi phải xuống biển chơi rồi.”

Edward đưa mắt nhìn

cô,

không

nói

gì.

Trì An nhún người lên, chân đạp lan can nhảy xuống biển.

Chú cá heo bơi tới, Trì An dễ dàng đáp lên lưng nó, sau đó vẫy tay chào tạm biệt với người

trên

thuyền rồi liền chìm xuống biển

đi

gặp người đàn ông của mình.

“Ê, có thấy gì

không? Cậu ta trực tiếp nhảy lên lưng cá heo đấy.”

một

quân nhân ngạc nhiên

nói.

“Vóc người cậu ta rất gầy, điều này cũng

không

khó hiểu, cá heo có thể chịu đựng sức nặng của cậu ta được mà.”

“Đứa

nhỏ

này giữ thăng bẳng giỏi đấy!”

“Mà này, cái mà tôi thắc mắc là, cậu ta trèo lên lại bằng cách nào?” Lại có quân nhân khác hỏi.

“Ai biết, dù sao ở

trên

thuyền cũng

không

có người tiếp ứng cậu ta, thậm chí đêm qua chúng ta còn

không

biết cậu ta xuống biển chơi nữa ấy chứ. Thằng nhóc này đúng là quái lạ, vậy mà lại tình nguyện xuống biển chơi đùa với

một

con cá heo, cho dù xem con cá heo kia là bạn bè

thì

cũng

không

đến nỗi như thế chứ. Cũng quá liều rồi!”

Nghe quân nhân chung quanh thảo luận, Edward Hill

không

nói

gì, chỉ là trầm ngâm nhìn mặt biển chờ đợi Trì An trở về.

Chỉ cần chờ được người trở về, nỗi nghi hoặc tự nhiên

sẽ

có lời giải.