Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Liêu Thần

Chương 128: Người cá biển xanh 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tốc độ thuyền hải tặc vô cùng mau, chỉ trong giây lát bọn họ

đã

đến gần, hơn nữa còn chuẩn bị tư thế lên thuyền.


Gerry lão đại giơ cao kiếm trong tay, lớn tiếng

nói: “anh

em, hải tặc tới! Vì thuyền của chúng ta, vì đồng vàng của chúng ta, vì cuộc sống tốt đẹp của chúng ta, nhất địnhkhông

thể để cho hải tặc lên thuyền! Chuẩn bị lên!“


Tất cả thuyền viên đều giơ vũ khí, nhiệt huyết sôi trào kêu lên: „Vì thuyền của chúng ta!“

„Tấn công!“

Trì An nhìn thấy mọi thứ, cảm thấy Gerry lão đại

thật

biết cách dạy dỗ thuyền viên, bản thân

hắn

vốn có uy nghi của người lãnh đạo, dễ dàng điều động mọi người họp sức, các thuyền viên lúc này tựa như gà hăng máu, đối với cuộc chiến sắp tới

một

chút cũng

không

sợ hãi,

không

ai lâm trận bỏ chạy.


Sau khi Gerry lão đại lên tinh thần cho thuyền viên, thừa dịp nhóm hải tặc Bộ Xương Khô chưa đến, quay đầu nhìn về phía Trì An

đang

đứng trước khoang thuyền,

nói: „Nhóc con, nếu lần này chúng ta bình an sống sót, ta có thể

yêu

cầu tăng thuyền phíkhông?“


„Bao nhiêu?“

„Lại thêm 20 đồng vàng

đi.“ Gerry lão đại cười tủm tỉm

nói.


Trì An có chút buồn cười, phát

hiện

hắn

thật

biết suy đoán lòng người, vì thế khẳng khái

nói: „Có thể, nếu các người có thể bình an sống sót.“


Gerry lão đại nhếch miệng cười rộ lên, sau đó hướng lên boong thuyền

nói

với các thuyền viên

đang

chuẩn bị tốt để chiến đấu,

nói: „Mọi người nghe



chưa? Joy nguyện ý trả thêm 20 đồng vàng, mọi người nhất định phải nỗ lực!“


„rõ!“

một

đám thuyền viên càng thêm nhiệt huyết sôi trào.


Rất nhanh, thuyền của hải tặc Bộ Xương Khô

đã

tiếp cận đến gần, bắt đầu dùng công cụ khuyếch đại

âm

thanh đơn giản

nói

chuyện.


Gerry lão đại báo tên mình ra,

nói

với thuyền hải tặc: „Người bạn Bộ Xương Khô, chúng tôi chỉ nghĩ đến Kình đảo

một

chuyến, có thể tạo thuận tiện

không?“


Kẻ phụ trách bên thuyền hải tặc cũng đáp ứng, có thể tạo thuận tiện, nhưng phải cấp lộ phí.

Nơi này là hải vực tự do, thuyền bè lưu thông ngày thường

không

cần đóng lộ phí gì, nhưng

hiện

tại nhóm hải tặc Bộ Xương Khô



ràng là thu phí qua đường cho riêng mình. Loại chuyện này cũng

không

phải là lần đầu xảy ra

trên

mặt biển, rất nhiều thuyền hải tặc tránh

đi

hải quân tuần tra, hoạt động ở hải vực tự do, hướng đến những thuyền bè

đi

lại

trên

biển thu ít lộ phí, nếu hải quân xuất

hiện, chúng

sẽ

bỏ trốn mất dạng, vì thời gian có hạn, nên rất ít khi xảy ra xung đột với thuyền buôn.


Những thuyền buôn cũng

không

muốn tranh chấp với những bọn hải tắc hung ác kia, coi như tiêu tiền mua bình an, cho nên giống như

hiện

tại, đều

sẽ

đưa tiền, bọn hải tặc cũng

sẽ

không

muốn quá nhiều, chỉ đòi trong phạm vi hợp lý.


Gerry lão đại



ràng cũng muốn như thế, nên trước lễ sau khách.


Gerry lão đại hỏi lộ phí là bao nhiêu, đối phương cho cái giá, sau đó Gerry lão đại và toàn thuyền viên đều đứng hình.

Đối phương ra giá quá cao, so với Gerry lão đại càng là công phu sư tử ngoạm, cao hơn thuyền phí Trì An có thể chi trả,

không

đáng.


Vì thế, hai bên

không

nói

xong, xung đột xảy ra.


Hai bên bắt đầu nổ súng bắn nhau, thuyền ở

trên

mặt biển lúc

ẩn

lúc

hiện.


Trì An nắm lấy lan can, bị choáng váng đến thiếu chút nữa nôn ra ngoài, lại có cảm giác say sóng.

Thể chất của thân thể này có chút đặc biệt,



ràng là

đi

biển, đều

đã



trên

thuyền mấy năm, theo lý thuyết là phải quen với sinh hoạt

trên

biển mới đúng, nhưng mỗi khi gặp được bão táp, thuyền xóc nảy là muốn nôn mật xanh mật vàng.


Trì An nhịn xuống

sự

khó chịu trong cơ thể, chăm chú quan sát tình hình chiến đấu của hai bên, phát

hiện

ra trình độ chế tạo pháo ở thế giới này cũng

không

cao, dùng nhiều nhất vẫn là pháo

trên

chiến thuyền, hơn nữa, lực sát thương cũng hữu hạn, đến nỗi loại vũ khí nóng là súng

thì

trong trí nhớ của Angel căn bản

không

có xuất

hiện, dùng nhiều nhất vẫn là kiếm.


Hai chiếc thuyền càng ngày càng đến gần nhau, cuối cùng là thuyền hải tặc bên kia khiêng

một

tấm ván to để lên giữa hai thuyền, những tên hải tặc múa may vũ khí, dẫm bàn đạp

đi

qua thuyền của Gerry lão đại.


Sau khi pháo nổ

không

lâu, khi mà hải tặc bước qua thuyền, cả hai bên đều rất ăn ý mà ngừng bắn pháo.


Ở thế giới này thuyền là phương tiện giao thông vô cùng quan trọng, nếu

không

phải tất yếu, mặc kệ là thuyền hải tặc hay thuyền buôn, đều rất ăn ý mà

không

đem thuyền hủy hoại.


Thuyền

không

chao đảo, cảm giác khó chịu trong người cũng dừng lại, Trì An nhanh chóng đứng dậy, vì bị say sóng mà mặt



trắng bệch ra, có chút khó coi.


Thuyền viên ở chung quanh nhìn bộ dáng này của

cô,

đã

đem



thành

một

tên „Đại thiếu gia quý tộc vô dụng“, khi hải tặc lên thuyền, nhanh chóng

nói

với

cô: „Đại thiếu gia vô dụng, còn

không

mau trốn vào khoang thuyền, nếu như bị hải tặc gϊếŧ chết cũng đừng trách bọn ta!“


Sắc mặt Trì An có chút

không

tốt, hít

một

hơi

thật

sâu, rút kiếm ở bên hông ra, phi thân nhảy lên mái khoang thuyền.


Khi hải tặc tấn công qua đây, dưới tình hình chiến đấu,



phát

hiện

mỗi thuyền viên của Gerry lão đại đều có kiếm thuật rất tốt, giá trị vũ lực

không

tồi,

thì

hiểu



vì sao Gerry lão đại dám hét giá khi



nói

muốn

đi

kình đảo, ngoại trừ chi phí vận chuyển cao,

thì

thực lực của Gerry lão đại và thuyền viên cũng đủ cho bọn họ có khả năng liều mạng khi gặp phải hải tặc.


Thấy thế,



nắm lấy

một

sợi dây thừng rũ xuống, thân thể bay giữa

không

trung, đem những tên hải tặc kia đá rơi xuống biển.


không

ngừng có những tên hải tặc từ chỗ cao rớt xuống biển, có tên rớt xuống boong tàu, Trì An đem dây thừng thô to ném qua, đem

hắn

quấn lấy quăng xuống biển.


Đám hải tặc giống như sủi cảo thay nhau bùm bùm rơi xuống nước.

Đám người Gerry lão đại nhìn đến ngây người.



ràng vừa rồi còn như

một

tên „Đại thiếu gia quý tộc“ yếu đuối vô dụng, thuyền xóc nảy đều có thể nôn thốc nôn tháo, ai biết

hiện

tại lại phát huy như thế.


Sức chiến đấu như thế, nghiễm nhiên như hai người khác nhau.

Gerry lão đại huýt sáo

một

cái, cảm thấy bọn họ kiếm được bảo bối.


Cuối cùng Trì An cũng đem bọn hải tặc ở

trên

cao giải quyết hết, sau đó



nhanh chóng nhảy xuống, trò cũ tái diễn, nơi



đi

qua, những tên hải tặc đều bị chém

mộtnhát, làm cho nửa sống nửa chết, sau đó bị ném xuống biển.




không

có gϊếŧ hải tặc nhưng thủ đoạn của

cô, càng làm trái tim đám hải tặc càng thêm băng giá.


Phải biết rằng, nguy hiểm dưới biển

không

ít,

không

biết khi nào

sẽ

gặp được hải thú ăn thịt, có đôi khi bọn chúng sau khi cướp thuyền,

sẽ

ném người xuống biển, nhìn hải thú xuất

hiện, đem những người sống sờ sờ đó kéo xuống nước ăn sạch, nước biển nhuộm

một

màu đỏ thẫm, còn bọn chúng

thì

có thể ha ha cười vui vẻ.


Mà khi đến phiên mình như lúc này,

thì

trái tim đều rét lạnh.




một

hung thần sát khí

không

mong đợi như Trì An xuất

hiện

ở đây, số lượng hải tặc dần dần giảm bớt, Gerry lão đại mừng rỡ đến hai mắt tỏa sáng, múa may kiếm trong tay,

nói: „anh

em, cố gắng lên, thuyền hải tặc kia là của chúng ta!“


„rõ!“

Trì An: „...“

Trì An đối với hành vi đoạt thuyền hải tặc của Gerry lão đại

thì

hết chỗ

nói, cảm thấy mình cần định vị người này

một

lần nữa.


Đối diện, thuyền trưởng thuyền hải tặc lúc này mới phát

hiện

hôm nay gặp phải „ván sắt“, nhìn thấy ngày càng có nhiều hải tặc bị đối phương giải quyết, sắc mặt trở nênâm

trầm, đột nhiên

hắn

cầm lấy

một

cái vỏ ốc biển

thật

lớn, đặt lên

trên

miệng.


„Ô...!“

Thanh

âm

dày nặng vang lên khắp mặt biển.


„không

tốt,

hắn

muốn triệu hồi hải

yêu!“ Gerry lão đại thất kinh la lên.


Trì An nhặt lên thanh kiếm của hải tặc rơi

trên

boong thuyền, vận dụng linh lực, ném thanh kiếm kia bay nhanh về phía tên hải tặc đối diện.


Gerry lão đại nhìn thấy hành động của

cô,

đang

muốn

nói



làm thế cũng là vô dụng, hai thuyền tuy cách

không

xa, nhưng vẫn

không

đủ để ngăn người bên kia, nào biết thanh kiếm như

một

luồng sáng bay nhanh về phía đối diện, như thế chẻ tre, mang theo

một

cổ lực phá tan

không

khí, đâm vào tay của thuyền trưởng bên kia, khiến vỏ ốc

trên

tay

hắn

rơi xuống biển.


Thuyền trưởng hải tặc che lại bàn tay

không

ngừng đổ máu, dùng ánh mắt

âm

trầm nhìn chằm chằm Trì An, sau đó cười ha ha.


hắn

cười to làm Gerry lão đại cảm thấy có

một

dự cảm bất hảo.


Dự cảm này rất nhanh

đã

ứng nghiệm, thuyền đột nhiên kịch liệt lay động, trong cơn xóc nảy khiến nhiều người bổ nhào vịn vào lan can đển ổn định thân mình, theo bản năng nhìn xuống biển,

thì

thấy mặt biển quay cuồng, có thể nhìn thấy

một

cái bóngthật

lớn dưới nước biển trong xanh.


„Là hải thú!“ Mặt Gerry lão đại hoàn toàn chuyển sang màu xanh.

Tuy

hắn

không

triệu hồi được hải

yêu

mà là hải thú, nhưng đó cũng là quá sức đối với người thường.


Mọi người đều biết, hải

yêu

có chỉ số thông minh cực cao, có thể so sánh với con người, mà chỗ đáng sợ nhất của hải

yêu

chính là, có thể triệu hồi hải thú đến công kích con người. Đa số hải thú có chỉ số thông minh rất thấp, nhưng sức chiến đầu lại phi thường cường hãn, dễ dàng có thể ném

đi

một

con thuyền lớn, đem nó kéo xuống đáy biển.


Số lượng hải

yêu

cũng

không

nhiều, nhưng hải thú trong biển lại có rất nhiều, đáng sợ nhất chính là những quái vật khủng lồ sinh hoạt ở dưới đáy biển sâu, nếu gặp phải chúng nó, thậm chí có thể đem

một

đảo

nhỏ

ném

đi.


Người

đi

biển sợ nhất chính là gặp phải hải thú khổng lồ.


hiện

tại nhìn hình chiếu

trên

mặt biển, kia là

một

cái bóng vô cùng lớn, có thể biết được hải thú công kích họ lần này vô cùng lớn.


Gerry lão đại bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy nhanh đến chỗ bánh lái, nhanh chóng chuyển động bánh lái, muốn thoát khỏi chỗ này.

Hải thú quay cuồng trong biển, nó giống như

nhẹ

nhàng đong đưa cơ thể, nhưng lại dễ dàng nhấc lên

một

đợt sóng to, hai thuyền bị sóng đánh lay động

không

ngừng.


Trì An lại muốn nôn, bổ nhao vịn lấy lan can, oa

một

tiếng, nôn ra.


Những người khác cũng liều mạng bắt lấy đồ vật để ổn định lại bản thân, có vài người phản ứng

không

kịp, khi thuyền bị đâm

thì

cũng rớt xuống biển, nháy mắt

đã

bị nước biển bao phủ,

không

biết sống chết.


Đột nhiên, Gerry lão đại càn rỡ cười vang: „Ha ha ha... đám nhãi ranh này, triệu hồi hải thú gì hả? Địch ta cũng chẳng phân biệt được mà tấn công, xứng đáng a...“

Những người khác cũng cười, vừa cười nhạo vừa hoan hô,

không

chút khách sáo chê cười.


Trì An hữu khí vô lực mà treo người

trên

lan can, khó khăn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thuyền đối diện so với thuyền của họ còn hoảng loạn hơn, hiển nhiên hải thú được triệu hồi tới

không

chỉ công kích bọn họ, mà cũng công kích luôn thuyền hải tặcđã

triện hồi nó.


Lại

một

trận xóc nảy kịch liệt diễn ra, thuyền hải tặc phía đối diện bị tung lên, bọn hải tặc

trên

thuyền

không

đứng vững, giống như sủi cảo, bùm bùm rơi xuống nước.


„Chuyện này

không

có khả năng...“ Thuyền trưởng thuyền hải tặc khϊếp sợ kêu lên.


hắn

không

rõ, vì sao lần này bọn họ triệu hồi hải thú lại

không

nghe theo lời sai sử, ngay cả bọn họ cũng tấn công.


Người

trên

thuyền Gerry lão đai cười đến điên cuồng.


Chuyện này khiến họ

không

có biện pháp

không

cười, vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy triệu hồi hải thú đến hỗ trợ, cuối cùng lại bị chính hải thú mình triệu hồi tấn công rơi xuống biển, bọn hải tặc Bộ Xương Khô vì có thể triệu hồi hải thú nên khiến người nghe tiếng đều sợ đến vỡ mật, nhưng lần này lại nháo ra chuyện như vậy, nếu là truyền ra ngoài, thanh danh của chúng đều mất hết.




một

ít hải tặc bị hất bay

đi, cố gắng bắt lấy dây thừng bên hông thuyền, nhưng cuối cùng bị hải thú va chạm lần nữa, vẫn là rớt xuống biển.


Khi hải thú kia tấn công, bọn họ cũng thấy



hải thú được triệu hồi tới là

một

con quái vật thô bạo khổng lồ.


Loại quái vật này có thể hình khổng lồ, sinh hoạt tận đáy biển sâu, trừ bỏ hải

yêu, con người căn bản

không

có biện pháp triệu hồi nó.


không

nghĩ đến lần này bọn hải tặc

không

triệu hồi được hải

yêu

đến tấn công, lại triệu hồi ra thứ quái vật khổng lồ này, cũng

không

biết nên

nói

là may mắn hay bất hạnh.


Sắc mặt Gerry lão đại có chút đau khổ.

Sau khi bọn hải tặc bị quăng xuống nước,

hắn

cảm thấy rất nhanh

sẽ

đến lượt bọn họ.


Quả nhiên, con quái vật kia sau khi ném thuyền hải tặc

đi, tiếp tục

đi

xốc thuyền của Gerry lão đại, tựa hồ muốn đem tất cả mọi người rớt xuống biển mới thôi. Các thành viên

trên

thuyền Gerry lão đại nhanh chóng

đi

theo kết cục của bọn hải tặc, bùm bùm rơi xuống biển.


Khi Trì An bị cơn sóng lớn ập đến, cuối cùng cũng

không

có biện pháp nắm chắt, tay vừa trợt ra, thân mình lập tức bị ném ra, ném lên

thật

cao, sau đó cũng giống như những người khác rớt xuống biển.


Khi rơi xuống nước áp lực nước ập đến khiến



không

kịp bế khí, nước biển lập tức thâm nhập vào tai mũi miệng, làm



sặc nước, thân mình chìm xuống.


Trì An vội vàng bế khí, nhanh chóng bơi lên

trên.


Trong nước có

một

lực đạo đánh mạnh vào từng cơn sóng, Trì An

không

hề có biện pháp đối ứng, chỉ có thể giống như những người khác, bị ném bay

đi

ra xa, đến khi

côđυ.ng vào

một

vật gì đó mới có thể dừng lại được.


một

vật gì đó ướŧ áŧ trơn trượt cọ vào eo

cô.


Trì An quay đầu nhìn

thì

thấy cá heo

đang

cười tủm tỉm, hình tia chớp

trên

trán dưới ánh mặt trời càng phá lệ bắt mắt.


Cá heo vui sướиɠ dùng mõm cọ cọ

cô, sau đó bơi đến, làm cho



ngồi

trên

lưng nó, bơi nhanh trốn

đi.


Trì An vội cúi người duỗi tay ôm lấy đầu nó, phát

hiện

nó mang



rời xa khỏi khu vực con quái vật

đang

quay cuồng như cũ, chung quanh là những người

không

kịp tránh thoát rớt xuống nước, sau đó

sẽ

bị nó tạo

một

cơn sóng lớn ném ra xa, thậm chí có người xui xẻo trực tiếp bị thủy áp

không

thể hít thở mà chết.


Cá heo bơi ra xa khỏi đó, mãi cho đến rời

đi

rất xa, nó mới dừng lại đem Trì An bỏ xuống, vui sướиɠ mà nhảy lên khỏi mặt nước, ở giữa

không

trung nhảy

một

lúc mới trở lại trong nước, bơi đến cọ cọ vào người Trì An.


Trì An lau

đi

những giọt nước dính

trên

mặt, sờ sờ trán nó, cười

nói: „Cám ơn em, em lại cứu chị

một

lần.“


Nó cười tủm tỉm cọ cọ vào

cô, ý bảo



ngồi lên người nó, mang theo



bơi

đi.


Trì An

không

biết nó muốn mang



đi

đâu, chỉ là

hiện

tại trời

đã

sắp tối,

đã

không

còn nhìn thấy thuyền hải tặc cũng như thuyền buôn của Gerry lão đại, cũng

không

biết họhiện

tại ra sao nữa.




ràng còn có mấy ngày nữa là có thể trở lại Kình đảo, nhưng lại gặp phải chuyện này, làm Trì An vô cùng thất vọng.


Sắc trởi rất nhanh chuyển sang màu đen, ánh trăng

trên

cao nhu hòa chiếu

trên

mặt nước, biển cả

một

mảnh an bình, cơ hồ khiến người ta nhịn

không

được mà xem

nhẹnguy hiểm có thể xảy ra.


Nguy hiểm từ đại dương chưa bao giờ ít hơn so với

trên

đất liền, thậm chí còn đáng sợ hơn.


„Em muốn mang chị

đi

đâu?“ Trì An vuốt đầu cá heo, hỏi.


Cá heo tự nhiên

sẽ

không

thể trả lời, ngẫu nhiên nó

sẽ

lặn xuống nước, làm nước biển bao phủ Trì An, sau đó lại đột nhiên nhảy lên khỏi mặt biển, thân mình tạo thành

mộtvòng cung tuyệt đẹp giữa

không

trung.


Đột nhiên bay lên khiến Trì An

không

tự chủ được mà hét lên, sau đó cười ha hả, thanh

âm

truyền

đi

thật

xa.


Nơi xa truyền đến tiếng ca du dương, mờ ảo linh hoạt tựa như ảo mộng.

Cá heo đột nhiên dừng lại, nó đem Trì An rời khỏi lưng nó, sau đó dùng mõm chạm vào

cô, đẩy



đến

một

tảng đá ngầm

trên

mặt biển, sau đó lại lặn xuống nước.


„Haiz...“

Trì An ngồi lên tảng đá, nhìn nó biến mất, nhịn

không

được thở dài.


Tuy cá heo này rất đáng

yêu, cảm giác tuổi nó cũng

không

lớn, có chút ham chơi, nhưng tiếc nuối chính là,



không

có khả năng cùng động vật

nói

chuyện, đối với hành động của nó đều là nửa đoán nửa làm đại.


Ánh trăng dần dần mà lên tới giữa bầu trời, nương theo ánh trăng, Trì An phát

hiệnphiến đá ngầm này

không

lớn lắm, có hình dáng như ánh trăng rằm.


Trước đó



đã

nôn hết thức ăn ăn ở

trên

thuyền,

hiện

tại vừa mệt vừa đói, nghĩ đến những nguy hiểm tiềm tàng trong biển, Trì An tự nhiên

sẽ

không

bơi xuống nước tìm thức ăn, vì thế nên sờ sờ cái túi bên eo.


Trong túi ngoại trừ

một

số món là cá heo tặng



trước đó còn có

một

miếng bánh mì đen

nhỏ, vì dùng túi

không

thấm nước đựng nên

không

dính phải nước, còn có thể ăn.


Trì An ăn hết miếng bánh mì, cũng

không

thấy no, vẫn là đói lả, đồng thời còn rất khát.




liếʍ liếʍ môi, nhịn

không

được thở dài lần nữa.


Nếu là ở

trên

đất liền,



còn có thể trực tiếp bỏ

đi, nhưng nơi này bốn phía đều là nước biển, trong biển lại có vô số nguy hiểm rình rập,



chỉ có bị nhốt ở chỗ này.


Rầm

một

tiếng, Trì An quay đầu lại nhìn,

thì

thấy cá heo

đã

trở lại.


Nó nổi lên mặt nước, cười tủm tỉm nhìn Trì An, vỗ vỗ đuôi, bắn ra

một

trận bọt nước, như là

đang

chào hỏi

cô.


„Em

đã

đi

đâu?“ Trì An cười hỏi nó.


Cá heo tự nhiên

sẽ

không

trả lời

cô, ở trong nước lắc lư thân mình, bơi gần hơn đến phiến đá, khi nó dùng mõm cọ cọ vào

một

chân Trì An

đang

ngâm trong nước, đột nhiên có

một

giọng

nói

lạnh lẽo vang lên.


„Ares!“

Cá heo mở to đôi mắt đen láy, nhìn về phía sau Trì An, Trì An từ

trên

mặt nó có thể nhìn ra ý vô tội của nó.


„Ares, lại đây!“ Giọng

nói

kia lại vang lên lần nữa.


Trì An theo bản năng quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy người đàn ông cách phiến đá ngầm

không

xa dưới ánh trăng nửa người

trên

lập tức cứng lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »